Web novel

Chương 512: Buộc Phải Nhượng Bộ

Chương 512: Buộc Phải Nhượng Bộ

Kankdal, bên trong căn phòng sang trọng của Khách sạn Bồ Câu Trắng.

Vania đứng bất động giữa phòng, nhìn chằm chằm trong sự sững sờ và im lặng vào nữ tu sĩ mờ ảo đang lơ lửng giữa không trung. Ánh mắt cô dán chặt hình dạng mờ ảo của người phụ nữ—không giống bất kỳ người bình thường nào—khiến trong lòng dấy lên vô vàn thắc mắc.

“Đây là… người phụ nữ này xuất hiện từ khi nào? Sao cô ấy đột nhiên hiện ra trong phòng của mình…? Cô ấy trông giống như một hồn ma, nhưng bằng cách nào đó lại không hoàn toàn giống… Rốt cuộc đây là cái gì…?”

Vania ngây người nhìn người nữ tu mặc bộ áo trắng giống hệt mình. Trong khi đó, người được gọi là Ivy đang hướng ánh mắt bình tĩnh của mình vào Thẩm Phán Clifton, đôi mắt cô đối diện với cơn thịnh nộ đang sôi sục của ông bằng một sự lạnh lùng không hề nao núng.

“Sơ Ivy,” Clifton nói sắc lạnh, “cô có biết rằng hành động cản trở của cô lúc này có thể bị xem là chống lại công vụ của Tòa Án Dị Giáo không?”

“Nếu ‘công vụ’ của ngài vi phạm nghiêm trọng các quy tắc thích hợp… thì vâng,” Ivy đáp lại một cách thẳng thừng.

Vẻ mặt Clifton trở nên cứng rắn.

“Tôi không nhớ Tòa Án Cứu Chuộc có quyền giám sát các Thẩm Phán.”

“Tất nhiên tôi không có quyền giám sát các Thẩm Phán,” Ivy trả lời, giọng cô vẫn nhẹ mà rắn.

“Nhưng quyền tôi đang thực thi là quyền hạn của mình với tư cách là đại diện của Tòa Án Cứu Chuộc nhằm ngăn chặn và ngăn ngừa các thảm họa nhân đạo quy mô lớn có thể gây hại cho Giáo Hội Ánh Sáng. Vụ ám sát tại Kankdal lần này đang đe dọa nghiêm trọng cục diện ở Addus. Nếu xử lý sai, nó có thể châm ngòi cho một cuộc chiến hoàn toàn không cần thiết. Điều đó không chỉ cản trở công cuộc truyền giáo của Giáo hội tại Addus, mà còn khiến vô số tín đồ vô tội thiệt mạng. Trong mắt tôi, đó chính là một thảm họa tiềm tàng—và tôi có nghĩa vụ phải giám sát quá trình điều tra này để ngăn chặn nó.”

Nghe đến đây, sắc mặt Clifton càng lúc càng xấu xí hơn. Ông nén giận, siết chặt tay, rồi phản bác.

“Sơ Ivy, để tôi nhắc cho cô nhớ. Addus của Shadi là một quốc gia dị giáo. Phát động Thánh Chiến chống lại bọn chúng tuyệt đối không thể xem là một thảm họa nhân đạo đối với các tín đồ.”

“Về việc Addus do Shadi kiểm soát có được xác định là quốc gia dị giáo hay không, cho đến nay Hội Đồng Hồng Y vẫn chưa đưa ra phán quyết chính thức. Tôi không rõ, Thẩm Phán Clifton, ông lấy quyền gì để thay mặt Hội đồng mà tự ý định danh một quốc gia có hơn hai mươi triệu dân như vậy? Kết quả điều tra vụ án lần này sẽ có ảnh hưởng trực tiếp đến quyết sách của Hội Đồng Hồng Y. Vì thế, tôi sẽ ghi chép trung thực toàn bộ tiến trình điều tra tại đây, và hồ sơ này sẽ được trình lên Hội Đồng, để các vị Hồng Y có thêm một góc nhìn khác để tham khảo.”

Nhìn chằm chằm vào cô, Clifton cười khẩy.

“Hah… quyền hạn của Tòa Án Cứu Chuộc ngày càng lớn thật. Bây giờ cô còn dám can dự cả vào công việc của chúng tôi.”

“Thế còn ông thì sao, Thẩm Phán Clifton?” Ivy hơi nheo mắt lại, giọng sắc lạnh.

“Ông thì có quyền tra tấn một nữ tu ngoan đạo khi không hề có chứng cứ rõ ràng, và chỉ dựa vào tội danh bịa đặt sao?”

Câu nói ấy như lột trần toàn bộ dụng ý thật sự của Clifton—ý định áp giải Vania về thuyền tra xét đã không còn giấu được nữa. Clifton cáu kỉnh đáp lại.

“Chỉ cần mức độ tình nghi đủ lớn, dù chưa có chứng cứ xác thực, chúng tôi vẫn có quyền tiến hành thẩm vấn bằng hình thức tra khảo!”

“Ồ? Vậy ông đang nói là mức độ tình nghi của Sơ Vania đã đủ lớn rồi sao?”

“Đương nhiên! Ngay sau vụ ám sát, chúng tôi đã ngay lập tức liên hệ với Giáo Phận Tivian, yêu cầu họ hủy bỏ các bảo hộ chống bói toán xung quanh cô ta, rồi nhanh sử dụng phép bói toán để xác định xem cô ta có liên hệ gì với dị giáo hay không. Kết quả là, sau khi lớp bảo hộ của Giáo Phận biến mất, chúng tôi phát hiện trên người cô ta lại xuất hiện một lớp chống bói toán khác có nguồn gốc không rõ, khiến toàn bộ phép bói toán của chúng tôi đều thất bại.

“Không chỉ có riêng Sơ Vania, mà cả một số thành viên trong phái đoàn đến Addus và thậm chí cả nhân viên đoàn tàu Mũi Tên Sa Mạc cũng đều có hiện tượng tương tự. Tất cả đều được che chắn bởi một hệ thống chống bói toán không thuộc Giáo hội. Với tình huống như vậy, chẳng lẽ cô còn dám nói họ không đáng bị nghi ngờ sao?”

Clifton thẳng thừng nói ra kết quả điều tra sơ bộ của bọn họ. Ivy chỉ bình thản đáp lại, giọng điệu không hề dao động.

“Lá chắn chống bói toán không rõ nguồn gốc chẳng thể chứng minh được điều gì cả. Khả năng cao đây chỉ là một âm mưu—một chiến thuật đánh lạc hướng. Bao bọc một người bằng chống bói toán không khó. Chỉ cần thu thập được một vài thông tin cơ bản và dấu vết cá nhân của một người, là hoàn toàn có thể khiến họ bị ‘cuốn vào’ phạm vi chống bói toán. Rất có thể những kẻ dị giáo thực sự cố ý đưa Vania dưới vùng che chắn của chính chúng để gài bẫy cô ấy.”

“Đó chỉ là sự suy đoán của cô!” Clifton gằn giọng.

“Ngay cả khi chúng ta bỏ qua sự suy đoán và chỉ xét dựa trên sự thật, ngài vẫn không thể biện minh cho việc ông cũng không có lý do để bắt giữ cô ấy.” Ivy trả lời,

“Trong suốt vụ ám sát, Sơ Vania không chỉ không làm hại ai, ngược lại, cô ấy đã khống chế được một trong những kẻ ám sát và cứu hai nạn nhân. Mọi hành động mà cô ấy thực hiện đều nhằm ngăn chặn vụ giết người. Làm sao một người rõ ràng đã can thiệp để ngăn chặn đổ máu lại có thể là nghi phạm chính của ông?

“Thẩm Phán Clifton, ông vừa đến Kankdal đã không thẩm vấn những cá nhân đáng ngờ hơn. Thay vào đó, ông lại vội vã đến đây để bắt giữ người đã cứu mạng người khác. Ông không thấy điều đó quá khiên cưỡng sao?”

Đan hai tay trước ngực, Ivy bình tĩnh nhìn thẳng vào Clifton mà nói. Nghe cô nói vậy, ánh mắt Clifton ngày càng trở nên nguy hiểm hơn. Ông lạnh giọng.

“Hành động ‘cứu người’ của cô ta có thể chỉ là một màn kịch—một màn kịch được chuẩn bị kỹ để che giấu thân phận thật sự của cô ta. Đúng là cô ta khống chế được một kẻ tấn công, nhưng kẻ khác vẫn ra tay thành công. Cô ta đã cứu vài mạng người, nhưng nhân vật quan trọng nhất, Hoàng tử Mazarr, vẫn chết. Nhìn bề ngoài thì cô ta dường như đang ngăn chặn vụ ám sát, nhưng thực chất vụ việc vẫn đạt được kết quả mong muốn. Vậy không phải là có khả năng cô ta đã dàn dựng toàn bộ sự việc để chuyển hướng sự nghi ngờ sao? Vị trí của cô ta quá đặc biệt—quá có giá trị để bị bắt ngay lập tức.

“Thế nên chúng đã trình diễn một màn kịch—hy sinh một kẻ tấn công, đảm bảo an toàn cho cô ta, trong khi vẫn đạt được mục tiêu. Theo các báo cáo chi tiết cho thấy, khi cô ta ngăn chặn kẻ ám sát đầu tiên, sự chú ý của mọi người đã dồn về phía cô ta và kẻ ám sát đầu tiên. Ngay sau đó, kẻ ám sát thứ hai bất ngờ ra tay, khiến các vệ binh không kịp phản ứng, dẫn đến thương vong nặng nề. Tình huống như vậy… thật khó mà không nghĩ rằng hành động của Vania là một phần trong kế hoạch được diễn tập trước, nhằm che giấu cho kẻ thứ hai hành động.”

Nhìn chằm chằm vào Vania đang run rẩy rõ rệt bên cạnh, Clifton không chút do dự mà đưa ra kết luận của mình. Nhưng Sơ Ivy nở một nụ cười mỏng rồi cất tiếng với chút mỉa mai.

“Diễn kịch ư? Thật là một ý tưởng sáng tạo, Thẩm Phán Clifton. Suy đoán vừa rồi của ông quả thực táo bạo và quanh co hơn giả thiết của tôi nhiều. Vậy ra, suy đoán của tôi là vô nghĩa, còn của ông thì lại có nghĩa sao?”

“Cô—”

Trước nụ cười điềm tĩnh của bóng hình nửa trong suốt kia, cơn giận dữ của Clifton như bùng lên tận mặt. Hắn nghiến răng, bàn tay siết chặt cuốn kinh điển nơi thắt lưng, giọng nói kèm theo một chút sát khí.

“Sơ Ivy, xem ra lần này cô thật sự muốn chống đối tôi đến cùng sao? Cô nghĩ mình có tư cách đó sao?”

“Chống đối? Hoàn toàn không. Tôi chỉ đang thực hiện đúng bổn phận của mình mà thôi, Thẩm Phán Clifton. Tất cả chúng ta đều là những tớ tôi trung thành của Tam Ngôi, mỗi người đều đang phụng sự trong Giáo hội, đều có trách nhiệm riêng. Làm sao điều đó có thể được coi là chống đối được? Chi bằng cùng nhau ‘phối hợp’ để xử lý vấn đề này—ông thấy sao?”

Đối mặt với cơn thịnh nộ đang dâng trào của Clifton, Ivy vẫn bình tĩnh. Khi cô nhận thấy tay ông đang siết chặt kinh điển và hào quang tâm linh nguy hiểm đang tỏa ra xung quanh ông, mắt cô hơi nheo lại, giọng cũng trở nên sắc lạnh.

“Ồ đúng rồi, Thẩm Phán Clifton—nếu ông cảm thấy rằng hình thức phép chiếu hiện tại của tôi không đủ ‘tư cách’ để hợp tác với công việc của ông, thì đừng lo lắng. Mặc dù tôi chỉ xuất hiện ở đây dưới dạng phép chiếu, thiết bị trung chuyển tôi đang sử dụng chỉ là một cái duy nhất.”

“…Chỉ một thiết bị trung chuyển…”

Clifton đứng sững lại một lúc, sau đó mắt ông mở to khi ông nhìn nữ tu ma quái trước mặt. Sát khí quanh người tan đi trong tích tắc, thay vào đó là vẻ kinh ngạc ngắn ngủi, rồi nhanh chóng trở nên nghiêm nghị. Ông hỏi chậm rãi.

“Sơ Ivy… cô thực sự đã đến Kankdal?”

Trong khi nói, Clifton liếc nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi bầu trời trống trải kéo dài vô tận, rồi lại quay đầu nhìn về phía Ivy. Ivy vẫn giữ giọng điềm nhiên như cũ.

“Tôi hiện đang tiến hành tuần tra không phận cách Kankdal 114 hải lý về phía bắc. Dự kiến sau 42 phút nữa sẽ đến cảng quân sự Đảo Qiansha. Từ vị trí đó, tôi có thể dễ dàng quan sát toàn bộ tình hình trong Kankdal. Nếu muốn tôi đích thân đến Kankdal, tôi có thể đến một cách nhanh chóng. Cho đến khi vấn đề này được giải quyết, tôi sẽ tạm thời đóng quân ở đó. Vậy nên, trong vài ngày tới, chúng ta hãy chăm sóc tốt cho nhau, Thẩm Phán Clifton.”

Lời nói của cô mang một ngụ ý đe dọa rõ ràng. Nghe những lời đó, vẻ mặt Clifton lóe lên một chút hoảng hốt. Sau một thoáng do dự, ông nghiến răng, lấy lại vẻ điềm tĩnh thường ngày rồi chuyển ánh mắt sang Vania đang đứng bên cạnh, khẽ cười gượng.

“Hừ… Có vẻ như ngài Amanda thực sự coi trọng Sơ Vania này. Nếu ngay cả Sơ Ivy cũng đích thân đến, chúng tôi cũng không dám làm phiền thêm. Tạm biệt…”

Vừa nói dứt lời, Clifton quay người rời khỏi căn phòng, đi thẳng ra ngoài. Hajetta, bên cạnh ông, rõ ràng đã bị cảnh tượng này làm cho choáng váng. Sau khi liếc nhìn Vania và Ivy trong phòng, ông ta cũng vội vàng theo bước Clifton ra ngoài. Chẳng bao lâu sau, trong căn phòng chỉ còn lại hai nữ tu: một người thực, và một hình chiếu mờ ảo.

Việc Clifton rời đi đánh dấu sự thất bại trong nỗ lực bắt giữ Vania bằng vũ lực của ông. Bị Ivy gây áp lực, dù trong lòng đầy bất mãn, ông không còn lựa chọn nào khác ngoài việc rút lui.

Nhìn Clifton từng uy quyền đến đây rồi lại phải lùi đi, Vania không khỏi thở phào nhẹ nhõm. Cô xoay người nhìn sang vị nữ tu mờ ảo bên cạnh, muốn nói gì đó, nhưng lại ngập ngừng, lúng túng không biết nên mở lời thế nào. Sau một lúc chần chừ, cô mới nhỏ giọng nói.

“Vừa rồi… thật sự cảm ơn ngài. Ừm… Sơ Ivy, nếu không có lời nói của ngài, có lẽ giờ này tôi đã bị đưa đi mất rồi…”

Nghe lời cảm ơn run rẩy, Ivy khẽ xoay người lại, trên môi nở một nụ cười dịu dàng.

“Không có gì đâu. Dưới ánh hào quang của Chúa, không một linh hồn vô tội nào đáng phải chịu án tù đày một cách bất công. Toàn bộ sự cố lần này đều được bắt nguồn từ lòng tham, tham vọng và sự điên rồ. Nếu không được xử lý thích đáng, nó sẽ gây ảnh hưởng vô cùng xấu đến tương lai của Giáo Hội Ánh Sáng. Vì thế, theo lệnh của ngài Amanda, tôi được phái đến đây để đảm bảo vụ án có được phán quyết công bằng nhất có thể.”

“Ngài Amanda… Chẳng lẽ là Thánh Amanda? Thánh Amanda đang chú ý đến tôi sao?” Vania ngẩng lên đầy kinh ngạc hỏi. Cô chưa bao giờ tưởng tượng rằng thánh nhân—một trong những quyền lực tối cao nhất của Giáo Hội Ánh Sáng, chỉ được biết đến qua những sử ký và truyền thuyết—lại thật sự chú ý đến một nữ tu nhỏ bé như cô.

“Đúng vậy. Ngài Amanda đã dõi theo cô từ rất lâu rồi, Sơ Vania. Những hành động và phẩm hạnh của cô đã được ngài ấy công nhận. Từ trước cả khi cô hay biết, cô đã ở trong ánh nhìn của ngài ấy.”

“Tôi… đã sớm được Thánh Amanda để mắt tới sao? Vậy… Sơ Ivy, Ngài Amanda có thể giúp tôi thoát khỏi tình cảnh hiện giờ không?” Vania nói nhỏ, ánh mắt hơi run lên, rồi nhìn Ivy với vẻ đầy sự mong đợi.

Ivy đáp lại nhẹ nhàng.

“Đó chính là mục đích tôi ở đây. Nhưng tình hình hiện tại đang vô cùng phức tạp. Có quá nhiều thế lực đang can dự. Muốn tháo gỡ mớ rối ren này, không thể giải quyết xong trong một sớm một chiều. Chúng ta phải lập kế hoạch một cách thận trọng.”

Nói đến đây, ánh mắt Ivy khẽ chuyển về phía cửa ra vào. Ngay lúc ấy, một giáo sĩ mặc áo choàng dài bước vào, cung kính đi đến trước mặt Vania, rồi đưa ra một chiếc hộp tinh xảo.

“Hãy mở và lấy những gì bên trong ra đi…”

Nghe theo lời Ivy, Vania mở chiếc hộp ra, rồi nhẹ nhàng lấy vật bên trong lên. Thứ nằm trong lòng bàn tay cô là một quả cầu cơ khí nhỏ bằng kim loại, tinh xảo đến mức khiến người ta nín thở khi nhìn kỹ. Bên trong nó, những bánh răng tí hon đang quay chậm rãi, phát ra tiếng lách tách đều đặn. Trên bề mặt, một vòng tinh thể trong suốt được khảm xung quanh, phản chiếu ánh sáng thành từng tia lấp lánh xung quanh. Tò mò, Vania lên tiếng.

“Đây là…”

“Nó là một thiết bị tiếp dẫn trung gian. Còn về công dụng cụ thể hay nguyên lý của nó—cô không cần phải hiểu. Cô chỉ cần biết, chừng nào cô còn giữ nó theo bên mình, phép chiếu của tôi có thể xuất hiện bên cạnh cô bất cứ lúc nào, bất cứ nơi đâu. Tôi cũng sẽ có thể nhận thức rõ ràng mọi thứ đang xảy ra xung quanh cô. Chỉ cần giữ nó an toàn, sẽ không ai dám cố gắng thực hiện bất cứ điều gì ác ý làm hại cô nữa.”

Đối mặt với Vania, Ivy mờ ảo đưa ra một lời giải thích đơn giản. Khi cô lắng nghe, Vania thoáng giật mình. Cô chợt nhận ra rằng vật nhỏ trong tay mình—ngoài việc là một công cụ bảo vệ, nó đồng thời cũng là một thiết bị giám sát. Nếu cô luôn giữ nó bên mình, và chẳng may bất kỳ bí mật gì liên quan đến Hồng Ân Thánh Điển hoặc Aka bằng cách nào đó bị phát hiện thì…

Ngay khi một chút lo lắng bắt đầu khuấy động trong lòng cô, một giọng nói quen thuộc vang lên trong tâm trí. Ngay khi nghe thấy nó, nỗi bất an kia lập tức tan biến. Vania thở ra khẽ khàng, rồi mỉm cười, cẩn thận nhận lấy quả cầu cơ khí, cúi đầu cảm ơn.

“Cảm ơn ngài, Sơ Ivy. Tôi sẽ giữ gìn nó thật cẩn thận.”

“Ừm…”

Nhìn nữ tu sĩ trẻ hiền lành, ngoan ngoãn trước mặt, Ivy mỉm cười và gật đầu. Tuy nhiên, sâu bên trong ánh mắt ma quái của cô, lại lóe lên một tia sáng khác thường.

Hoàng hôn buông xuống. Khu dân cư ngoại quốc ở Kankdal được bao phủ bởi ánh chiều tà.

Trên ban công tầng cao, Dorothy đang ngồi tựa ghế, mắt dõi theo mặt trời đang dần lặn xuống đường chân trời đỏ sẫm. Ngón tay cô khẽ gõ nhịp trên lan can, còn trong tâm trí, dòng thông tin vừa được thu nhận từ giác quan của Vania vẫn đang hiển hiện rõ ràng.

“Thẩm Phán Clifton của Tòa Án Dị Giáo… và Sơ Ivy từ Tòa Án Cứu Chuộc. Thật không ngờ, chỉ trong một ngày, Thánh Sơn lại phái xuống hai phái đoàn khác nhau… xem ra mọi thứ sẽ càng lúc càng rối ren rồi.”

Xoa trán nhẹ, Dorothy lẩm bẩm khẽ với chính mình. Việc Thánh Sơn phái người xuống điều tra là điều cô đã lường trước được, nhưng danh tính cụ thể đã khiến cô hoàn toàn bất ngờ. Cô không ngờ rằng thẩm phán, người được cho là điều tra viên chính, lại thiên vị trắng trợn như vậy—và thậm chí còn bất ngờ hơn là phe giáo hội trước đây đã đối xử với Vania như một công cụ chính trị đơn thuần giờ lại chọn đích thân ra mặt để bảo vệ cô ấy.

“Tình hình đang trở nên ngày càng phức tạp… Mình không nghĩ rằng tranh chấp nội bộ trong giáo hội đã leo thang đến mức này. Nhưng cũng may là vậy. Nhờ có chia rẽ trong nội ấy mà ít ra chúng ta còn có thể tìm được thế lực trong Giáo hội chịu đứng về Vania… Còn Sơ Ivy kia… trông có vẻ là một người thú vị.”

Tựa cằm vào tay, Dorothy chìm vào suy nghĩ. Lần đầu tiên, cô cảm thấy thật sự tò mò về thân phận của nữ tu mờ ảo này.

“Bất kể thế nào đi nữa… trong thế cục hiện giờ, Ivy và thế lực mà cô ta đại diện đều có thể xem như đồng minh tạm thời của ta. Mà nếu là đồng minh… thì nên tìm cách thiết lập một kênh liên lạc, ít nhất là để trao đổi thông tin.

“Nhưng vấn đề là… mình nên tiếp cận nữ tu đó bằng cách nào?”

Với câu hỏi đó trong đầu, Dorothy nhìn mặt trời lặn khi cô lặng lẽ chìm vào suy tư.

Hãy bình luận để ủng hộ người đăng nhé!