• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Web novel

Chương 477: Thăm Dò

0 Bình luận - Độ dài: 3,286 từ - Cập nhật:

Dưới ánh mặt trời chói chang, những cồn cát màu vàng xoáy lên khắp sa mạc rộng lớn. Một đầu máy xe lửa bốc hơi lao xuống đường ray, kéo theo một hàng dài các toa phía sau nó về phía chân trời xa tít.

Gần phía trước của đoàn tàu, bên trong một trong những khoang hành khách sang trọng, Vania ngồi lặng lẽ trong chiếc áo nữ tu màu trắng. Nhắm mắt lại, cô đang cầu nguyện sâu sắc, cầu nguyện cho một tương lai vô cùng vô định của mình.

Đột nhiên, nữ tu đang nhắm mắt cầu nguyện ấy hơi run lên, rồi chậm rãi mở mắt. Vừa nhận được một giọng nói quen thuộc vang lên trong tâm trí, cô không kìm được mà thì thầm với chính mình.

“Tiểu thư Dorothea… muốn mình nhìn ra ngoài cửa sổ?”

Vừa thì thầm, Vania quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ bên phải của cô. Ở phía xa, trên một ngọn đồi đá nhỏ, cô nhận thấy một tia sáng nhỏ lóe lên. Kích hoạt khả năng tập trung thị giác của mình, cô có thể nhìn rõ nguồn gốc của đốm sáng đó.

“Người ở đằng kia… trông giống như một người dân địa phương bình thường. Tuy đang cầm ống nhòm và đang theo dõi con tàu, nhưng dường như không làm bất cứ hành động gì đáng ngờ. Quần áo còn khá rách rưới… không khác gì những người dân Bắc Ufiga bình thường sống bên ngoài khu vực của người nước ngoài ở Kankdal…”

Khi đã nhìn rõ đốm sáng ở xa, Vania thầm nghĩ, rồi tiếp tục theo dõi người bản địa đang quan sát đoàn tàu bên cạnh. Cho đến khi đoàn tàu đã chạy xa, bóng dáng người kia mờ dần khỏi tầm mắt, cô cũng không thấy hắn có bất kỳ động tĩnh khả nghi nào.

“Đối phương không có hành vi gì bất thường… xem ra thật sự chỉ là một người bản địa tò mò,” cô nghĩ, nhắm mắt lại.

Cô truyền đạt thông tin này cho Dorothy—người đang ở trên cùng một chuyến tàu—bằng cách dâng một lời cầu nguyện đến Aka, kể lại những gì cô đã quan sát.

“…Chỉ là một người đàn ông địa phương mặc quần áo bình thường, đang lén lút quan sát bằng kính viễn vọng thôi ư?”

Dorothy ngồi bên cửa sổ, trầm ngâm sau khi nhận được tin nhắn của Vania. Ban đầu, cô đã chuẩn bị tinh thần cho một tay bắn tỉa giấu súng ngắm đâu đó, ánh sáng là phản quang từ ống kính súng. Nhưng hóa ra đó chỉ là người bản địa hiếu kỳ với một chiếc ống nhòm cũ kỹ.

“Vậy là hắn chỉ đang theo dõi con tàu từ xa mà không di chuyển… không có vẻ gì là thù địch. Có lẽ mình đã quá đa nghi. Nhưng một chiếc ống nhòm? Những thứ đó hình như không rẻ ở thời nay. Nền kinh tế của Bắc Ufiga kém xa các quốc gia ở đất liền. Liệu một người ăn mặc như một người bản địa kia có thực sự đủ khả năng mua một cái không?” Dorothy thầm nghĩ.

Đã dành vài ngày ở Kankdal, cô đã quen thuộc với điều kiện kinh tế chung của người dân địa phương.

Bên ngoài khu vực của người nước ngoài, phần lớn Kankdal chẳng khác nào một khu ổ chuột, chen chúc hàng loạt người Bắc Ufiga địa phương. Họ gần như toàn bộ thuộc tầng lớp bần cùng, làm những công việc nặng nhọc nhất để cung cấp nguồn lao động rẻ cho thành phố cảng khổng lồ nối liền đại lục và Bắc Ufiga này. Khát vọng lớn nhất của họ là có được một công việc trong khu vực của người nước ngoài để được hầu hạ các ông chủ thuộc địa.

Những con người như thế mà lại có thể sử dụng một chiếc kính viễn vọng ư? Đúng là thế giới này đã bước vào thời đại công nghiệp, nhưng nó vẫn chưa đạt đến trình độ của cuộc cách mạng công nghiệp lần thứ hai. Nhiều mặt hàng vẫn buộc phải được làm thủ công. Ví dụ, ống nhòm vẫn thường được làm trong các xưởng thủ công có trình độ—những món đồ đắt đỏ đối với một người bình thường. Chúng không hoàn toàn không phải là không thể mua được, nhưng đối với những kẻ gần như phải chật vật tìm miếng ăn thì một chiếc ống nhòm là một món đồ xa xỉ hoàn toàn không cần thiết. Ngoài thám hiểm, hàng hải, chiến tranh… hiếm khi có ai thật sự cần ống nhòm.

Bởi vậy, việc nhìn thấy một người dân địa phương trông rất bình thường với một món đồ đắt tiền như vậy đã làm Dorothy dấy lên một số nghi ngờ. Nhưng, sự nghi ngờ đó không quá lớn, bởi vì rất có thể chiếc ống nhòm đó được có được một cách tình cờ, và sau đó anh ta đã lấy nó ra để xem sau khi vô tình nhìn thấy một chuyến tàu ở vùng hoang dã.

“Chi tiết nhỏ về cái ống nhòm này, bình thường mình có lẽ đã bỏ qua, nhưng với tình hình ngoại giao hiện tại… tốt hơn hết vẫn nên cẩn trọng một chút…”

Dorothy nghĩ như vậy trong lòng. Xuất phát từ những cân nhắc đặc biệt trong thời điểm đặc biệt, cô thận trọng nhắn lại cho Vania, dặn cô báo cho nhóm hộ vệ tăng cường cảnh giác hai bên đường tàu; nếu phát hiện điều gì bất thường, cô ấy phải thông qua Sổ Tay Hải Văn báo cáo cho Dorothy. Còn trong trường hợp khẩn cấp, ngay lập tức phải cầu nguyện với Aka để truyền tin.

Gửi xong tin nhắn, Dorothy tạm thời thu hồi con rối xác chim đang bay lượn trên đầu, sau đó nằm xuống giường của mình để chợp mắt.

Sau khi ngủ được một lúc, trong nhịp rung nhẹ nhàng bởi chuyển động của con tàu, cô từ từ mở mắt. Gãi gãi đầu và ngồi dậy, cô nhìn ra ngoài cửa sổ—không có gì thay đổi. Cảnh quan ảm đạm và vô hồn tương tự vẫn lướt qua.

Ngủ trưa xong, Dorothy nhìn đồng hồ bỏ túi, xác nhận mình đã ngủ hơn hai tiếng. Dụi mắt, cô vươn vai một cái rồi lại ngồi xuống chỗ bên cửa sổ. Tại đây, Dorothy lấy Sổ Tay Hải Văn ra, kiểm tra trang của Vania để xem Vania bên kia có phát hiện gì không. Khi lật đến trang liên lạc của Vania, quả nhiên cô thấy những dòng chữ đối phương vừa viết tới.

“Tiểu Thư Dorothea, tôi đã làm theo lời dặn của cô, để các hộ vệ mà Giáo hội phái cho tôi cảnh giác hơn với môi trường xung quanh đoàn tàu. Đến lúc tôi viết những dòng này là ba giờ chiều; trước đó cho tới giờ chúng tôi đều chưa phát hiện hiện tượng bất thường lớn nào.

“Tuy nhiên, mặc dù không có gì nghiêm trọng, nhưng vẫn có một vài điểm nhỏ đáng quan tâm. Ví dụ, người đàn ông bản địa theo dõi chúng ta trước đây không phải là người duy nhất. Kể từ đó, hai hoặc ba người khác đã xuất hiện. Giống như trước đó, họ đang quan sát chúng ta từ xa bằng ống nhòm—một số người đi một mình, một số người đi theo cặp. Tất cả đều ăn mặc như người dân địa phương. Một người thậm chí còn có một chiếc đồng hồ bỏ túi và liên tục kiểm tra nó trong khi quan sát con tàu, điều này quả thật hơi đáng ngờ.

“Đối với những người bản địa cứ đứng xa xa quan sát ấy, các hộ vệ của tôi vẫn luôn cảnh giác, sẵn sàng ứng phó trong trường hợp họ có bất kỳ động tĩnh đột ngột nào. Nhưng cho đến lúc này, cũng như trước, không ai trong số họ di chuyển. Họ chỉ đứng theo dõi chúng ta từ xa, và không cố gắng theo dõi một khi con tàu đã đi qua. Vì vậy, bên chúng tôi tạm thời chưa phản ứng gì thêm.”

Những lời từ Vania xuất hiện trên các trang của Sổ Tay Hải Văn, và Dorothy nghiên cứu chúng cẩn thận, nhất thời rơi vào trầm tư sâu sắc.

“Vậy là thực sự có điều gì đó đang xảy ra. Những kẻ âm thầm quan sát con tàu này không chỉ có một—cứ thỉnh thoảng, một hoặc hai người nữa lại xuất hiện. Rõ ràng đây không phải chuyện tình cờ gặp tàu rồi hiếu kỳ nhìn theo. Đây là sự theo dõi có chủ đích. Hơn nữa, không chỉ bởi một người—đây là một nhóm có phối hợp…”

Xoa cằm, Dorothy lặng lẽ suy tính. Điều cô muốn biết nhất bây giờ là chính xác nhóm người này đang cố gắng đạt được điều gì.

“Mặc dù bọn họ đang cố gắng định làm gì, nó chắc chắn không phải là đứng xem tàu chạy cho vui. Họ không phải là trẻ con. Nhưng nếu nói họ có ý đồ xấu, thì từ đầu tới giờ họ vẫn chưa có hành động gì nguy hiểm, chỉ lẳng lặng nhìn. Hoàn toàn chưa có dấu hiệu ra tay...”

Dorothy cân nhắc. Mặc dù nhóm người đó trông có vẻ đáng ngờ, cô cũng không thể lấy đó làm cớ để hành động. Con tàu vẫn đang di chuyển liên tục, và bản thân cô cũng không có thời gian bám theo để tìm hiểu xem bọn kia định làm gì. Nhưng cứ hoàn toàn phớt lờ họ thì trong lòng cô lại không yên.

“Chậc… xét kỹ lại xem—tại sao những người quan sát con tàu này cứ vài km lại xuất hiện một lần? Chính xác thì họ muốn gì? Nếu họ đang cố gắng thu thập thông tin tình báo về nhóm của đặc phái viên thì họ đứng quá xa. Ở khoảng cách đó, tất cả những gì họ có thể thấy là một con tàu đang di chuyển, không phải bất cứ điều gì bên trong các toa. Họ không thể nào đang thu thập thông tin tình báo.

“Trừ khi họ có một khả năng thần bí hoặc một vật phẩm nào đó mà mình không biết, một thứ gì đó cho phép họ do thám bên trong từ xa, bằng không thật sự không hiểu họ nhìn chằm chằm từ xa thì có thể biết được cái gì. Nhưng nếu quả thật họ có thứ khả năng hay vật phẩm ấy… thì số người sử dụng lại nhiều quá. Cứ cách một quãng lại có kẻ lén nhìn; lẽ nào ai trong số họ cũng có khả năng đó sao?

“Hoặc có lẽ do mình đã nghĩ mọi chuyện hơi phức tạp. Họ không sở hữu bất kỳ sức mạnh thần bí nào. Có lẽ thông tin họ muốn là đơn giản—một cái gì đó họ có thể xác định chỉ bằng cách xem từ xa. Có lẽ nó không yêu cầu các phương tiện thần bí nào cả. Chỉ cần một cái nhìn lướt qua, nhưng lặp đi lặp lại nhiều lần theo khoảng thời gian.”

Dựa lưng vào ghế và nhìn cảnh quan mờ nhòe lướt qua cửa sổ, Dorothy cân nhắc điều này một cách nghiêm túc hơn. Cô càng nghĩ về nó, giả thuyết sau càng có vẻ hợp lý. Bất cứ điều gì mà những cá nhân đáng ngờ này đang cố gắng tìm hiểu, nó có lẽ không phức tạp—nó có khả năng là một cái gì đó họ có thể xác định trong nháy mắt… miễn là họ nhìn thấy con tàu nhiều lần trên tuyến đường.

Vậy thì… loại thông tin nào có thể được thu thập chỉ bằng cách nhìn? Loại thông tin nào có thể có được chỉ bằng cách xem một con tàu từ xa?

Khi suy nghĩ của cô vào đúng chỗ, một khả năng mới bắt đầu hình thành trong tâm trí Dorothy.

Cô chuyển ánh mắt của mình đến cái bàn, nơi một cuốn sách mỏng nằm. Trên bìa của nó là một hình minh họa cách điệu của một đầu máy xe lửa, và tiêu đề được viết bằng tiếng Falanoan.

“Cẩm Nang Quan Sát Mũi Tên Sa Mạc”

Dorothy nhặt nó lên và lật qua một cách tùy tiện. Đó là một cuốn sách quảng cáo giới thiệu chuyến tàu tốc hành sang trọng Mũi Tên Sa Mạc—chính là chuyến tàu mà cô hiện đang đi.

Mũi Tên Sa Mạc là một đoàn tàu xa hoa do Công ty Đường sắt Kankdal đầu tư khởi công, chuyên phục vụ giới thượng lưu từ đại lục chính sang du lịch. Đây là một trong những dự án uy tín nhất của công ty. Để thể hiện thiện chí đối với Giáo hội, công ty đã cung cấp con tàu cho phái đoàn đặc phái viên, cho phép nhóm giáo hội đi đến Addus trong điều kiện tiện nghi nhất.

Trong cuốn cẩm nang này, bao gồm tất cả các loại thông tin chi tiết về Mũi Tên Sa Mạc: từ mô hình động cơ, năm sản xuất, tốc độ trung bình… cho đến cả các tiện nghi trên tàu, các điểm nổi bật dọc theo tuyến đường, thời gian ước tính giữa các điểm dừng—mọi thứ đều được trình bày rõ ràng. Gần như mọi thông tin về Mũi Tên Sa Mạc đều có trong cuốn sách này, và nó không chỉ có một cuốn, mỗi khoang riêng đều có một bản sao.

Đây là tài liệu quảng bá, điều đó có nghĩa là mọi thứ bên trong đều hoàn toàn công khai và dễ dàng truy cập. Nếu đám người dân địa phương đáng ngờ đó thực sự chỉ muốn thông tin chung về Mũi Tên Sa Mạc, thì nó sẽ dễ dàng tìm thấy. Sẽ không cần phải theo dõi con tàu cứ vài km.

Việc họ không dùng thông tin công khai mà quay sang quan sát thực địa chỉ có thể nói lên một điều: dữ liệu công khai không còn giá trị với họ. Lý do rất đơn giản—Mũi Tên Sa Mạc bây giờ đã được cấu hình lại.

Theo yêu cầu của Vania, đoàn tàu cao tốc sang trọng ban đầu đã được tái cấu trúc: hầu hết các toa giải trí đã bị loại bỏ, và các toa hàng hóa nặng đã được thêm vào để vận chuyển số lượng lớn vật tư cứu trợ cho người dân Addus. Nói cách khác… Mũi Tên Sa Mạc được sửa đổi bây giờ có các thông số kỹ thuật hoàn toàn khác so với những gì cuốn sách quảng cáo công khai đã nêu. Không thể dựa vào các con số cũ nữa—và sự thay đổi quan trọng nhất trong số chúng chính là tốc độ của con tàu.

“Những cá nhân khả nghi đó, được bố trí ở các khoảng cách đều đặn dọc theo đường ray, hẳn phải đang thực hiện các phép đo—tính toán tốc độ hiện tại của Mũi Tên Sa Mạc. Bằng cách chỉ định những người quan sát tại các điểm khác nhau và ghi lại thời gian nó đi qua, họ có thể tính toán tốc độ của con tàu. Càng có nhiều điểm, sai số càng nhỏ, và dữ liệu của họ càng chính xác.

“Thông thường, tốc độ của mọi đoàn tàu là thông tin công khai, ngay cả đối với một thứ như Mũi Tên Sa Mạc. Nhưng điều này thì khác. Nó không còn là một chuyến tàu tốc hành sang trọng tinh giản. Nó bây giờ là một chuyến tàu hỗn hợp kéo theo một tấn vật tư cứu trợ. Trọng lượng tăng thêm đó chắc chắn đã gây ra một sự sụt giảm đáng kể về tốc độ. Kế hoạch ban đầu là đến Addus trong hai ngày, nhưng với tất cả hàng hóa bổ sung này, nó có thể mất thêm một ngày hoặc thậm chí hai ngày nữa.

“Nhưng rốt cuộc là chậm một ngày hay hai ngày? Chẳng ai biết. Con tàu này chưa bao giờ chạy với trọng lượng nhiều như vậy trước đây. Tất cả các vật tư này đã được thu thập vội vã từ khắp Kankdal và được chất lên mà không cần cân. Không ai có một ước tính rõ ràng về việc nó sẽ mất bao lâu để đến Addus. Và với chiến tranh làm gián đoạn các hoạt động bình thường, Mũi Tên Sa Mạc là chuyến tàu duy nhất hiện đang chạy tuyến đường này. Nó có thể mất bao lâu cũng được.

“Vì vậy, nếu ai đó thực sự muốn biết thời gian đến của con tàu, lựa chọn duy nhất của họ là tự đo thời gian nó di chuyển.

“Do đây là đoàn tàu chuyên dụng của phái đoàn đặc sứ Giáo hội, lại thêm tuyến đường sắt này hiện không còn đoàn tàu nào khác lưu thông, nên toàn bộ các ga dọc đường—bất kể thuộc quyền kiểm soát của ai—đều đã bị phong toả nghiêm ngặt để phục vụ riêng chuyến tàu này. Điều đó có nghĩa là những người này chỉ có thể bố trí mình ở xa đường ray và quan sát từ xa.”

Nhìn chằm chằm vào cảnh quan đang bay qua, Dorothy ghép nối các manh mối lại với nhau. Bây giờ trong đầu cô đã có một lời giải trọn vẹn cho những gì những người quan sát đáng nghi này đang làm.

“Do đề xuất của Vania, Mũi Tên Sa Mạc đã được cấu hình lại gấp. Sau khi cấu hình, đoàn tàu lắp thêm một lượng lớn toa hàng nên tốc độ giảm mạnh, thời gian đến nơi so với dự kiến ban đầu chậm ít nhất một đến hai ngày. Một số kẻ không chấp nhận được sai số lớn như vậy nên phải tự đo tốc độ để nắm được vận tốc trung bình hiện tại của Mũi Tên Sa Mạc, qua đó ước tính thời điểm đoàn tàu tới một địa điểm cụ thể nào đó, loại bỏ sai số trên một ngày.

“Nhưng khi biết thời gian đến đó rồi… họ sẽ định làm gì với nó?”

Dorothy tiếp tục suy ngẫm, ánh mắt cô từ từ dịch sang bản đồ đơn giản của Bắc Ufiga trong cuốn sách quảng cáo về tàu hỏa, dừng lại ở biên giới của Vương quốc Addus.

Ngay khoảnh khắc đó, từ sâu thẳm trong ký ức kiếp trước, một địa danh Trung Hoa chợt xuất hiện trong tâm trí cô—Hoàng Cô Truân.

=========================

Hoàng Cô Truân (Huanggutun, 皇姑屯) được biết đến nhiều nhất trong lịch sử là địa điểm diễn ra một vụ ám sát chính trị gây ra hậu quả sâu rộng ở Trung Quốc vào đầu thế kỷ 20. Nó nằm ở ngoại ô Thẩm Dương (lúc đó gọi là Phụng Thiên) ở Đông Bắc Trung Quốc, còn được gọi là Mãn Châu.

Vào ngày 4 tháng 6 năm 1928, một Quân phiệt quyền lực của Trung Quốc tên là Trương Tác Lâm (Zhang Zuolin, 张作霖)—lúc đó là lãnh đạo của phe Phụng Thiên và là người cai trị trên thực tế của Mãn Châu—đã bị ám sát bằng một quả bom được đặt trên đường sắt ở Hoàng Cô Truân.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận