Web novel

Chương 520: Đối Chất

Chương 520: Đối Chất

Ban ngày, bầu trời trên không thành Kankdal phủ kín một tầng mây đen dày đặc. Gió biển khô nóng thổi phần phật qua cảng, những cơn sóng dữ dội không ngừng vỗ vào bờ. Trên mặt biển, từng đợt sóng trào cuồn cuộn, khiến những con tàu neo đậu ở bến cũng lắc lư và chao đảo. Dưới bầu trời ảm đạm, sức sống của toàn bộ thành phố Kankdal dường như giảm sút đáng kể.

Giữa cơn gió biển thốc vào, một đoàn xe ngựa nối đuôi nhau lăn bánh dọc theo con đường rộng rãi dẫn thẳng ra cảng. Chẳng bao lâu sau, đoàn xe đã dừng lại ở sát mép cầu tàu.

Khi bánh xe vừa ngừng, cửa các cỗ xe lần lượt mở ra. Từ bên trong, hàng loạt vệ binh mặc quân phục của thành phố bước xuống. Dẫn đầu đội ngũ là Hajetta—đội trưởng vệ binh. Sau khi xuống xe, hắn nhanh chóng bước đến trước cỗ xe ngựa lớn nhất, đích thân mở cửa.

Từ trong khoang xe, Robert mặc một bộ lễ phục chỉnh tề, chống gậy và được nữ hầu đỡ bước xuống. Trông ông ta có vẻ như vẫn đang bệnh nặng chưa khỏi, toàn thân toát ra vẻ yếu ớt.

Không xa cỗ xe ngựa của Robert, cửa của một chiếc xe ngựa sang trọng hơn mở ra. Đội khăn xếp, để bộ râu rậm và mặc trường bào truyền thống Bắc Ufiga xa hoa, Hoàng thân Ma’ad của hoàng gia Baruch cũng chậm rãi bước ra. Sau khi chỉnh lại trang phục, hắn nhìn về phía trước—nơi thân tàu đen cao chót vót của một con tàu khổng lồ đang chờ đợi: Tai Họa Lửa, ngục thẩm vấn của Tòa Án Dị Giáo Giáo hội.

Nhìn con tàu khổng lồ có lượng giãn nước gần 20.000 tấn, dài hơn trăm mét, quanh thân còn như phảng phất tỏa ra một luồng mùi cháy khét khó tả, Ma’ad không khỏi cảm thấy một luồng áp lực đè nén trong lòng.

Sau một thoáng trầm ngâm, hắn xoay người đi về phía Robert. Đúng lúc này, từ cầu thang lên tàu Tai Họa Lửa, một nhóm giáo sĩ mặc áo choàng đen đặc trưng của Tòa Án Dị Giáo đang bước xuống. Khi đến trước mặt Robert và Ma’ad, vị giáo sĩ dẫn đầu cung kính hành lễ.

“Các vị đã vất vả rồi. Xin mời lên tàu, ngài Clifton đang đợi các vị trên boong.”

“Ồ, được rồi. Xin mời dẫn đường.”

Robert đáp lại nhẹ nhàng với một nụ cười. Bỏ lại hầu hết lính gác tại bến tàu, ông chỉ mang theo Hajetta, Ma’ad, và một vài tùy tùng thân cận khi họ đi theo các giáo sĩ, tiến về phía cầu thang lên tàu và bước lên boong của Tai Họa Lửa.

Sau khi lên được Tai Họa Lửa, Robert cùng những người đi theo rời khỏi boong tàu và đi dọc theo hành lang khoang tàu. Một lối đi dài, chật hẹp, đầy mùi gỉ sắt và những mùi khó gọi tên khác. Qua một quãng, họ tiến vào một đại sảnh rộng rãi. Ở giữa đại sảnh có một bục cao, trên đó ngồi một Thẩm Phán đầu hói, Clifton. Hai bên ông là vài giáo sĩ khoác áo choàng đen-đỏ, bịt mặt. Ở hai bên đại sảnh xếp hai hàng ghế dọc, và trên một trong những ghế đó, mặc bộ áo dòng trắng, Vania đang ngồi, trông cô có phần căng thẳng, đôi mắt lúng túng nhìn quanh.

“Heh… không ngờ Sơ Vania đã đến trước chúng ta. Thôi đành vậy. Bị thương rồi đi lại có phần hơi bất tiện,” Robert cười khúc khích khi ông nhìn cô.

Clifton, ngồi phía trên, liếc nhìn Robert và lên tiếng.

“Ngài Robert, Hoàng thân Ma’ad, cảm ơn hai vị đã đến. Mời ngồi bên kia.”

Clifton ra hiệu đến các ghế đối diện Vania. Robert và những người theo ông liền gật đầu, tiến đến chỗ được chỉ định và ngồi xuống.

Khi hai bên đã ổn định chỗ ngồi, Clifton khẽ hắng giọng nhẹ và bắt đầu,

“Hôm nay các vị có mặt ở đây vì Sơ Vania phía bên kia đã cung cấp một chứng cứ trọng yếu liên quan tới vụ ám sát hoàng tử Mazarr. Bằng chứng này liên đới tới chính phủ thành phố Kankdal do ngài Robert lãnh đạo, và cả hoàng gia Baruch mà Hoàng thân Ma’ad đại diện. Vì vậy sáng nay mời hai vị đến để xác nhận bằng chứng này.”

“Ồ? Bằng chứng trọng yếu à? Sơ Vania, cô đã tìm được chứng cứ gì? Cô định dùng chứng cứ đó chứng minh điều gì?” Robert hỏi một cách thích thú, mắt hắn lướt về phía Vania. Hít một hơi sâu, Vania trả lời.

“Điều tôi hy vọng chứng minh là tôi… cùng đội hộ vệ đã bảo vệ tôi—những người đã đi cùng tôi đến Yadith và chịu đựng những thử thách sinh tử—không có liên hệ với những kẻ dị giáo. Chúng tôi không liên quan gì đến cái chết của Hoàng tử Mazarr. Chúng tôi vô tội.”

“Cô muốn chứng minh toàn bộ phái đoàn đều vô tội ư? Ha… Sơ Vania, chuyện đó không dễ đâu. Phải biết rằng trong đoàn của cô có một hộ vệ đã âm mưu ám sát—và chính cô là người đã kịp giữ anh ta lại. Giờ cô đứng ra bảo vệ họ… cô không lo lắng nó sẽ kéo cô xuống luôn sao?”

Robert cười nhạt khi nghe lời Vania. Vania đáp ngay không chần chừ.

“Nếu tất cả chúng tôi đều vô tội, thì tại sao lại phải sợ bị liên lụy? Là người đứng đầu phái đoàn, tôi có nghĩa vụ giúp đồng đội của mình minh oan. Và bằng chứng tôi mang tới có thể làm được điều đó.”

“Vậy thì, Sơ Vania, bằng chứng này của cô chính xác là gì?”

“Là thứ này…”

Không phải Vania nhưng là vị thẩm phán Clifton trên bục vọng lời thay cho cô. Ông vẫy tay ra hiệu, vài giáo sĩ khiêng một tấm ván lớn được phủ bằng một tấm vải trắng. Đánh giá từ đường nét của nó, một cái gì đó—hoặc ai đó—đang nằm bên dưới.

“Đây là…”

Robert lẩm bẩm tò mò. Clifton sau đó thông báo một cách rõ ràng.

“Đây là thi thể của Hoàng tử Mazarr, do phe Sơ Vania đưa tới.”

“Ồ… Vậy ra đây là thi thể Hoàng tử Mazarr. đã tự hỏi thi thể hôm trước đặt ở Tòa Thị Chính đã bị lấy đi đâu. Hóa ra Sơ Vania đã lấy nó…”

Robert trả lời với một chút ngạc nhiên trong giọng nói.

Mặt khác, Ma’ad đập mạnh vào tay vịn ghế của mình, la lớn trong sự tức giận.

“Đánh cắp thi thể của một thành viên hoàng tộc—điều này không thể chấp nhận! Sơ Vania, hành vi thấp hèn và bỉ ổi như vậy không xứng đáng là một chức sắc của Giáo hội! Nếu hôm nay cô không đưa ra một lời giải thích cho chúng tôi, hoàng gia Baruch, sẽ không để chuyện này yên đâu!”

Lời buộc tội giận dữ của Ma’ad khiến Vania giật mình, cô bản năng muốn tự bảo vệ. Nhưng trước khi cô kịp nói, một bóng mờ bắt đầu xuất hiện bên cạnh cô.

“Đánh cắp thi thể của một thành viên hoàng gia… quả thực, điều này đi ngược lại giáo lý của Chúa chúng ta. Đó không phải là điều mà tớ tôi của Họ nên làm. Nhưng… nếu một hành động ấy có thể khám phá ra những sự thật ẩn giấu rửa sạch oan khuất cho người vô tội, thì chắc chắn Chúa của chúng ta sẽ tha thứ cho nó.”

Cùng với một giọng nữ dịu dàng, hình chiếu trong suốt của Ivy hiện ra bên cạnh Vania. Ma’ad choáng váng trong giây lát bởi sự xuất hiện của cô, không chắc chắn phải đáp lại như thế nào, trong khi Robert chỉ tiếp tục mỉm cười.

“À… vậy ra là Sơ Ivy. Tôi đã nghe nói từ lâu rằng, vì sự an toàn của Sơ Vania, Thánh Amanda đã đích thân cử cô đến đây. Xin lỗi vì từ lúc tôi bị thương do vụ ám sát cho đến nay. Tôi chưa có dịp được nghi thức tiếp kiến cô.”

“Ông vẫn chưa quá muộn để làm điều đó bây giờ. Thôi, quay lại vấn đề chính. Chúng tôi mang thi thể Hoàng tử Mazarr đến đây vì chúng tôi đã phát hiện ra một manh mối cực kỳ trọng yếu. Nếu manh mối đó vô dụng, đương nhiên chúng tôi sẽ bồi thường cho hoàng gia Baruch. Ngài không cần phải kích động như thế.”

Ngồi bên cạnh Vania, Ivy chậm rãi nói với Ma’ad. Bị ánh nhìn của Ivy chĩa thẳng vào, Ma’ad đứng hình, sau đó hắn lắp bắp.

“V-vậy thì… Sơ Ivy, manh mối mà cô đề cập trên thi thể của Điện hạ, chính xác là gì—?”

“Có một lượng chất độc đủ để gây tử vong trong máu của Hoàng tử Mazarr. Tuy nhiên, lực lượng vệ binh thành phố dưới quyền ngài Robert lại tuyên bố rằng Hoàng tử chết vì bị bắn bởi một kẻ ám sát. Thông thường, một phát súng sẽ không để lại lượng độc tố lớn như vậy trong thi thể… Hay là viên đạn ấy được chế tạo đặc biệt, có thể giấu độc? Nếu đúng thế thì vì sao trong bản báo cáo tử vong do vệ đội đệ trình lại hoàn toàn không nhắc đến yếu tố này?”

Đối mặt với mọi người có mặt, Ivy trình bày lời của mình một cách trực tiếp. Ma’ad nhìn xung quanh một cách lo lắng, rõ ràng là suy sụp. Clifton vẫn im lặng, trong khi Robert đáp lại với một nụ cười nhếch môi.

“Trong thi thể Hoàng tử Mazarr có độc… Sơ Ivy, cô đang ngụ ý rằng Đức Điện hạ không chết vì đạn bắn, mà là vì bị trúng độc?” Robert nói với vẻ đăm chiêu.

Thấy Ivy im lặng, như thể xác nhận giả định của ông, ông ta lại tiếp tục, giọng điệu trở nên ngấm ngầm khiêu khích.

“Sau khi Hoàng tử Mazarr bị tấn công, việc điều trị y tế cho ngài là do chúng tôi đứng đầu phụ trách. Nếu ai đó đã đầu độc ngài ấy, điều đó phải xảy ra vào lúc đó. Lẽ nào, Sơ Ivy đang ám chỉ… rằng tôi đã ra lệnh cho cái chết của hoàng tử? Các vị… định dựa vào lượng độc phát hiện trong máu Hoàng tử để cáo buộc tôi sao?”

Có một chút gai góc trong lời nói của Robert, như thể thách thức họ sử dụng chất độc làm cơ sở cho lời buộc tội. Nhưng Ivy không trực tiếp trả lời hắn—thay vào đó, cô hỏi một câu hỏi khác.

“Nếu chất độc trong thi thể Hoàng tử Mazarr không được tiêm trong quá trình điều trị… thì nó đến từ đâu?”

Nghe câu hỏi của Ivy, biểu cảm của Robert tối sầm. Hắn nhìn chằm chằm vào hai nữ tu sĩ và trả lời.

“À… Không biết vì lý do gì mà hai vị sơ đột nhiên lại mang ác ý lớn với tôi đến vậy. Nhưng đừng quên, thi thể Hoàng tử Mazal không chỉ người của tôi từng tiếp xúc. Người của các vị cũng từng tiếp xúc. Vậy liệu có khả năng nào… lượng độc đó bắt nguồn từ phía các vị?”

“Ồ… thật là một suy đoán táo bạo. Và ông lấy bằng chứng gì để làm căn cứ cho lời nói đó, ông Robert?” Ivy đáp lại với sự tò mò lịch sự.

Robert cũng chẳng né tránh .

“Heh… Tôi chỉ đang nêu ra một giả thiết thôi. Còn căn cứ cụ thể… đương nhiên phải đợi kết quả kiểm chứng thêm từ chuyên gia pháp y. Và tôi nghĩ, việc này giao cho người chuyên môn thì khách quan hơn ngài có đồng ý không, Thẩm Phán Clifton?”

Khi ông nói điều này, Robert nhìn thẳng lên bục xét xử. Ánh mắt của mọi người cũng đổ dồn về phía Clifton, người vẫn giữ im lặng cho đến bây giờ.

Cảm nhận được ánh mắt, Clifton trầm ngâm trong giây lát rồi cất lời chậm rãi.

“Việc xét nghiệm máu trong thi thể Hoàng tử Mazarr đã bắt đầu từ trước khi cuộc đối chất này diễn ra. Kết quả, chắc cũng sắp có rồi…”

Clifton vừa nói xong, thì một giáo sĩ đột nhiên bước nhanh vào đại sảnh. Người này tiến đến trước mặt Clifton, cúi chào cung kính rồi cất giọng kính cẩn báo cáo.

“Thưa ngài, kết quả kiểm nghiệm máu của Hoàng tử Mazarr đã hoàn tất.”

“Đọc kết quả.”

“Vâng. kết quả kiểm tra, trong thi thể Hoàng tử Mazarr có phát hiện một lượng lớn độc tố. Sơ bộ xác định đó là nọc rắn, cụ thể là của loài Rắn Đốm Vảy Cát, một loài bản địa ở Bắc Ufiga.”

Vừa nói, giáo sĩ vừa nâng bản báo cáo trong tay, cung kính trình bày. Clifton nghe xong liền quay đầu sang phía Robert, khẽ mở miệng.

“Ồ… vậy thực sự có chất độc à? Vậy thì điều đó có nghĩa là Hoàng tử Mazarr không chết vì trúng đạn, mà là bị đầu độc sao?”

“Không, không hẳn,” giáo sĩ trả lời.

“Trong quá trình kiểm nghiệm, chúng tôi phát hiện một điểm rất bất thường — lượng độc trong máu của mục tiêu quá cao, nhưng lại không hề kết hợp với máu của nạn nhân. Máu là máu, độc là độc, chỉ đơn giản bị trộn lẫn lại với nhau. Đây hoàn toàn không phải triệu chứng sẽ xuất hiện khi một người chết vì nọc độc Rắn Đốm Vảy Cát. Chỉ khi bị tiêm độc vào cơ thể sau khi chết, mới có thể xuất hiện tình trạng này.”

Giáo sĩ tiếp tục tường trình, khiến cả đại sảnh rơi vào một khoảng lặng căng thẳng. Mọi người đều im lặng, không ai thốt nên lời. Nụ cười vốn vương nơi khóe môi Robert lúc trước, lúc này lại càng trở nên sâu và lạnh hơn.

“Hừ… Mọi người cũng nghe rồi đấy. Trong máu của Hoàng tử có độc thật, nhưng ngài ấy không chết vì nó, mà là bị tiêm độc sau khi chết. Hai vị nữ tu, hai người dựa vào độc tố trong máu của Hoàng tử Mazarr để cáo buộc tôi, nhưng giờ đây, độc lại được xác nhận là được tiêm vào sau khi chết. Vậy lời buộc tội của hai người… có phải quá khiên cưỡng rồi không?”

Robert nói dứt khoát. Ở phía đối diện, Ma’ad bỗng đứng bật dậy, ôm mặt bật khóc nức nở.

“Cái… cái này thật là quá đáng mà…! Các nữ tu của Giáo hội không chỉ đánh cắp thi thể của đồng bào chúng ta, mà còn xúc phạm thi thể Hoàng tử một cách đê tiện như này sao?! Hoàng tử Điện hạ đã chết trong tay bọn dị giáo, vậy mà giờ đây người của Giáo hội lại còn làm ra hành vi bôi nhọ thi thể ngài… Thật khiến người ta lạnh lòng…! Ngài Clifton, ngài nhất định phải cho chúng tôi một lời giải thích công bằng đấy…”

Vừa khóc, Ma’ad vừa ngước nhìn Clifton trên bục trung tâm, rồi quỳ sụp xuống đất, cúi rạp người khóc lóc trong sự tuyệt vọng. Clifton nhìn thấy cảnh tượng đó, gương mặt trở nên nghiêm nghị. Ông chậm rãi quay đầu về phía Ivy và Vania, trầm giọng nói.

“Thi thể Hoàng tử Mazarr sau khi rơi vào tay Sơ Vania lại bị tiêm độc sau khi chết… Vania không chỉ đánh cắp thi thể người khác, mà còn xúc phạm người chết, rồi mưu đồ đổ tội cho kẻ khác. Sơ Vania… hành vi của cô chính là một vết nhơ của Giáo hội!”

Giọng Clifton vang lên sắc nét, khiến Vania bản năng co lại vào ghế của mình. Sau khi chỉ trích cô, Clifton sau đó quay sang Ivy.

“Sơ Ivy! Dưới ánh sáng của bằng chứng như vậy, cô vẫn có ý định bảo vệ mù quáng cho Sơ Vania sao?! Nếu cô cứ tiếp tục sự cố chấp của mình, tôi sẽ không còn lựa chọn nào khác ngoài việc báo cáo các sự kiện hôm nay cho Hội Đồng Hồng Y! Khi điều đó xảy ra, không chỉ Sơ Vania bị liên lụy—chính Đức Hồng Y Amanda cũng sẽ rơi vào tình thế vô cùng khó khăn! Tôi khuyên cô, Sơ Ivy, hãy mở mắt ra nhìn rõ sự thật, đứng về phía công lý!”

Clifton nghiêm giọng chất vấn. Nhưng đối mặt với áp lực nặng nề ấy, Ivy cũng không hề thay đổi nét mặt, chỉ đáp lại một cách bình tĩnh và rõ ràng.

“Thẩm phán Clifton, ngài Robert, Hoàng thân Ma’ad… có lẽ các ngài đã nhầm một chuyện. Tôi chưa từng nói rằng chứng cứ mà chúng ta nắm trong tay là độc tố trong cơ thể Hoàng tử Mazarr?”

Lời nói của cô khiến mọi người trong đại sảnh dừng lại. Một cái nhìn kỳ lạ quét qua khuôn mặt của họ. Robert nheo mắt lại và chất vấn cô lần nữa.

“Nhưng chính cô là người nói thi thể của Hoàng tử chứa chất độc…”

“Đúng, tôi đã nói điều đó,” Ivy đáp lại đồng đều.

“Nhưng tôi chưa bao giờ nói rằng, độc tố đó chính là bằng chứng tôi định trình bày. Đó chỉ là giả định của riêng các vị, rồi các vị tự đi xác minh mà thôi.”

Lông mày Clifton cau lại.

“Vậy thì Sơ Ivy, chứng cứ mà cô nói rốt cuộc là cái gì? Nếu không phải độc trong máu… thì còn có thứ gì có thể chứng minh cái chết của Mazarr không liên quan gì đến phái đoàn?”

“Tất nhiên là chính bản thân Hoàng tử Mazarr rồi.”

Evie vẫn giữ giọng điệu bình thản khi nói tiếp. Lời của cô khiến toàn bộ đại sảnh như đóng băng trong một thoáng—mọi người đều sững lại tại chỗ, Robert và Ma’ad liếc nhìn nhau, ánh mắt ẩn chứa sự kinh ngạc khó che giấu. Người phản ứng đầu tiên chính là Clifton, ông lập tức nhíu mày, cất tiếng hỏi.

“Chính bản thân Mazarr? Nhưng Mazarr đã chết rồi! Cô định để người chết mở miệng sao?!”

“Chuyện này rất đơn giản thôi. Không phải các ngài có thể triệu hồi linh hồn à? Thẩm Phán Clifton, ông có thể để thuộc hạ lấy thi thể Mazarr làm vật trung gian , triệu hồi linh hồn của vị hoàng tử này để hỏi rõ trước khi ông ta chết đã xảy ra chuyện gì. Con tàu Tai Họa Lửa to lớn thế này, chắc hẳn cũng có một Kẻ Vượt Giới Im Lặng chuyên trách triệu hồi lih hồn chứ?”

“Triệu hồi linh hồn à? Hah, đừng nói đùa nữa, Sơ Ivy. Mazarr đã chết được một tuần rồi. Linh hồn của người đó đã chìm vào Vùng Không Thể Quay Lại. Không có cách nào mang đối phương trở lại bây giờ!”

“Làm sao chúng ta biết điều đó trừ khi chúng ta thử? Nếu ông từ chối triệu hồi Hoàng tử, Thẩm Phán, tôi cũng có một người có thể làm được điều đó.”

Thấy Ivy đã đẩy vấn đề đi xa đến mức nào, Clifton không thể dễ dàng từ chối. Cuối cùng hắn nhượng bộ.

“Được rồi. Nếu cô khăng khăng, chúng ta sẽ thử triệu hồi và xem cô còn có thể bám vào hy vọng nào nữa.”

Ông ra lệnh cho thuộc hạ bắt đầu chuẩn bị nghi thức triệu hồn ngay tại chỗ. Chẳng bao lâu sau, một Kẻ Vượt Giới Im Lặng trên Tai Họa Lửa được đưa đến đại sảnh và nhanh chóng bắt đầu vẽ một vòng tròn triệu hồi.

Khi vòng tròn triệu hồi được bày ra, Ma’ad—vẫn đang lau nước mắt—liếc nhìn Robert một cách lo lắng. Robert đáp lại bằng một cái nhìn bình tĩnh, người chỉ bình thản đáp lại bằng một ánh nhìn ra hiệu yên tâm, rồi tiếp tục khoanh tay đứng xem nghi thức diễn ra.

Một lúc sau, vòng tròn nghi lễ đã nhanh chóng được hoàn thành. Thi thể Hoàng tử Mazarr được đặt ở trung tâm của nó, và nghi lễ bắt đầu.

Khi người triệu hồi bắt đầu tụng niệm những lời cầu khấn. Những làn sóng tâm linh dao động dâng trào từ tâm vòng tròn, lan tỏa khắp đại sảnh. Tất cả những người có mặt đều căng thẳng dõi theo nghi thức, từng ánh mắt dồn hết về trung tâm vòng triệu hồi.

Dần dần, từ trên tấm phản gỗ phủ vải trắng, một bóng người mờ ảo bắt đầu lơ lửng giữa không trung—lúc đầu chỉ là hình bóng nhòe nhạt, nhưng dần dần, dáng người mặc trường bào, thân hình béo mập, khuôn mặt nặng nề mỡ thịt trở nên rõ ràng hơn. Không thể nghi ngờ gì nữa, đó chính là Hoàng tử cuối cùng của Baruch, Hoàng tử Mazarr.

“A…! Sao có thể như vậy được?!”

Tiếng kinh hô vang lên, cả đại sảnh lập tức rúng động. Hajetta chết sững tại chỗ, Ma’ad thì hoảng sợ hét toáng lên rồi bật nhảy khỏi ghế, Clifton nhíu chặt đôi mày, còn sắc mặt Robert thì đột ngột sa sầm lại.

Robert lạnh mặt, vung tay đập mạnh lên vai Hajeta đang ngây ra như tượng bên cạnh. Bị vỗ một cái, Hajetta như sực tỉnh, nghiến răng nhìn chằm chằm linh hồn đang dần hiện rõ giữa vòng tròn. Hắn rút ra hai tấm ấn ký, lao thẳng về phía trước.

“Các vị, cẩn thận! Đó là một tà linh! Mau phong ấn và trục xuất nó đi!”

Hajetta hét lớn rồi xông thẳng về phía linh hồn của Mazarr. Các giáo sĩ đứng bên cạnh Clifton toan ra ngăn cản, nhưng ông lại giơ tay giữ họ lại. Trong chốc lát, toàn bộ đám hộ vệ và giáo sĩ trong đại sảnh đều không có ai đứng ra cản Hajetta.

Trước cảnh Hajetta lao tới, Ivy đang ngồi cũng lập tức đứng phắt dậy. Đôi mắt cô khóa chặt lên hắn, trong đáy mắt ánh lên một tia sáng nhàn nhạt.

Cùng lúc đó, bên ngoài Tai Họa Lửa, trên bến cảng sóng biển cuộn trào, bầu trời phủ đầy mây đen, giữa những tầng mây dày đặc, một luồng sáng vàng kim rực rỡ đột ngột xé mây mà giáng xuống.

Tia sáng ấy xuyên thẳng qua không trung, từ bầu trời đáp xuống chính giữa nơi con tàu đang neo đậu. Hệ thống phòng thủ khẩn cấp của Tai Họa Lửa lập tức kích hoạt. Các kinh điển được khắc trên mạn tàu bừng sáng, một lớp kết giới màu cam đỏ bao trùm toàn bộ thân tàu, kèm theo ngọn lửa bảo vệ cháy bùng, tạo nên một bức tường nhiệt rực rỡ.

Nhưng luồng sáng vàng kim kia khi chạm vào lớp lá chắn, chỉ trong tích tắc đã đâm xuyên nó như xuyên qua một tờ giấy mỏng. Lớp kết giới bùng nát, tan rã thành vô số mảnh sáng, còn luồng sáng thì xuyên qua từng lớp boong tàu như một mũi thương của thần thánh, lao thẳng vào đại sảnh.

Ánh sáng đánh trúng Hajetta đúng lúc hắn vừa lao lên phía trước. Chưa kịp phản ứng, toàn thân hắn đã bị nuốt gọn trong luồng sáng chói lòa. Không có cả một tiếng kêu thảm, chỉ trong nháy mắt, thân thể Hajetta đã bị thiêu rụi và bốc hơi hoàn toàn.

Sau đó, luồng sáng tiếp tục xuyên xuống, xé rách những tầng boong còn lại của con tàu, rồi lao thẳng xuống biển sâu bên dưới.

Hãy bình luận để ủng hộ người đăng nhé!