• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Web novel

Chương 393: Triển Lãm

1 Bình luận - Độ dài: 3,126 từ - Cập nhật:

Biển Chinh Phục, trên du thuyền Shimmering Pearl.

Vào sáng sớm, một làn sương mỏng còn vương vấn trên biển. Giữa làn sương mỏng, con du thuyền khổng lồ tiếp tục rẽ sóng, tiến về phía trước.

Sau một đêm nghỉ ngơi, các hành khách của Shimmering Pearl bước ra khỏi cabin, làm vệ sinh cá nhân, và tụ tập tại phòng ăn sang trọng để dùng bữa sáng. Trong lúc ăn, họ tụm năm tụm ba, bàn tán về sự cố kỳ lạ đã xảy ra sáng sớm hôm đó.

"Anh nghe nói gì chưa? Có người định trộm Trái Tim Biển Sâu."

"Trái Tim Biển Sâu? Đó không phải là viên ngọc mà ngài Massimo sẽ trưng bày tối nay sao? Làm sao anh biết có người định trộm nó?"

"Có thông báo... Sáng nay, người ta tìm thấy những tờ giấy được viết bằng tiếng Ivengardian rải rác khắp tàu, kể cả ở đây. Một tên trộm tự xưng là 'Đạo Chích K' tuyên bố sẽ trộm Trái Tim Biển Sâu."

"Một thông báo? Anh đùa chắc? Tên trộm nào lại tuyên bố trước khi hành động chứ? Thế thì chẳng khác nào tự chui đầu vào lưới. Chắc là trò đùa thôi."

"Ừm... Tôi cũng nghĩ vậy. Nhưng mà ai mà rảnh đến mức làm mấy trò thế này? Chẳng lẽ là họ chán đến phát rồ sao?"

"Có lẽ vậy. Ít nhất thì nó cũng cho chúng ta chuyện để nói."

Trong phòng ăn rộng rãi, các hành khách ăn mặc trang nhã vừa cầm đĩa vừa trò chuyện về những thông báo kỳ quái đã xuất hiện khắp con tàu. Nhiều người đã thấy những thông báo, tất cả đều ký tên bởi cùng một nhân vật bí ẩn — Đạo Chích K.

Các hành khách có những phản ứng khác nhau đối với tên trộm dám thông báo vụ trộm của mình trước. Một số thấy buồn cười, số khác thấy vô lý, và một vài người bác bỏ nó như một trò đùa vô nghĩa.

Mặc dù ý kiến khác nhau, nhưng không ai thật sự coi trọng các thông báo. Hầu hết đều coi đó là một trò đùa hoặc một màn trình diễn nghệ thuật kỳ cục, coi K không hơn gì một chủ đề để làm sinh động cuộc trò chuyện của họ.

Trong một góc của phòng ăn, thuyền trưởng của Shimmering Pearl, Costa, đứng cùng với thợ kim hoàn Massimo, quan sát đám đông đang xì xào với vẻ mặt hơi kỳ lạ.

"Anh nghĩ sao về Đạo Chích K tự xưng này?" Costa hỏi, hai tay chắp sau lưng.

Massimo khịt mũi khinh bỉ.

"Có gì mà nghĩ? Chỉ là một tên hề tìm kiếm sự chú ý bằng một trò lố bịch."

Giọng hắn đầy vẻ khinh miệt. Bất kể Đạo Chích K thực sự là ai, những thông báo rải rác khắp con tàu giống như một lời thách thức chế nhạo đối với hắn, và hắn tự nhiên coi thường những trò hề như vậy.

Đối với Massimo, Đạo Chích K không hơn gì một kẻ gây rối cố gắng tạo ra kịch tính — thậm chí không phải là một nhân vật đáng chú ý trong thế giới phàm tục, huống chi là thế giới thần bí. Hắn đã từng thấy những kẻ tìm kiếm sự chú ý tương tự trước đây, và trong mắt hắn, họ không khác gì những chú hề xiếc.

"Cũng đúng... Thông báo trước một vụ trộm là điều không thể hiểu nổi dù nhìn theo cách nào. Rất có thể đó là một trò đùa. Tuy nhiên, chúng ta không nên mất cảnh giác. Việc K có thể phân phát những thông báo này khắp con tàu mà không bị phát hiện cho thấy hắn có chút bản lĩnh."

Costa cầm một trong những thông báo trên tay. Mặc dù hắn đồng ý rằng đó có lẽ là một trò đùa, hắn thừa nhận rằng K ít nhất cũng có một số khả năng.

"Bản lĩnh cái quái gì chứ... Dám khiêu khích tôi như thế này — nếu tôi tìm ra hắn là ai, tôi sẽ đảm bảo hắn kết thúc trên bàn ăn của tôi trước khi Haimohois nuốt chửng hắn."

Lời nói của Massimo lạnh lùng. Đối với chúng, việc tìm ra kẻ chơi khăm không phải là không thể, nhưng nó sẽ tiêu tốn các tài nguyên thần bí quý giá. So với việc tiêu hao năng lượng Khải Huyền... Massimo, mặc dù khó chịu vì trò chơi khăm, không muốn lãng phí thêm nỗ lực vào nó.

Dù sao cũng chỉ là một tên hề. Sớm muộn gì hắn cũng sẽ bị Haimohois nuốt chửng. Không cần lãng phí sức lực vào hắn. Điều đáng tiếc duy nhất là Massimo, Costa, và phần còn lại của thủy thủ đoàn sẽ phải sơ tán trước khi đến vùng nước hiến tế cuối cùng, bỏ lỡ cảnh tượng toàn bộ con tàu — bao gồm cả tên hề — bị nuốt chửng.

"Ngay cả khi đó chỉ là một trò đùa, anh vẫn nên để mắt đến Trái Tim Biển Sâu để đề phòng."

Giọng Costa thận trọng, nhưng Massimo xua tay gạt đi.

"Thư giãn đi, tôi vừa kiểm tra rồi. Nó vẫn hoàn toàn an toàn. Người của tôi đang canh gác nó không ngừng. Không có vấn đề gì cả."

Trong lúc nói chuyện, Massimo và Costa rời phòng ăn và bước lên boong trước. Chúng nhìn chằm chằm vào bức tượng thiên thần ở mũi tàu, bị che phủ bởi tấm vải trắng. Phía xa là biển cả bao la, trong khi phía sau chúng là hàng loạt thủy thủ đang cảnh giác.

"Ngoài ra... chúng ta đâu chỉ dùng mắt thường để canh chừng viên ngọc, phải không?"

Massimo lẩm bẩm. Mặc dù chúng không thể nhìn thấy viên ngọc bên dưới tấm vải, nhưng là Kẻ Vượt Giới Chén Thánh cấp Bạch Tro, các giác quan tâm linh của chúng cho phép chúng cảm nhận sự hiện diện của nó.

Với thị giác tâm linh như vậy, không đời nào Trái Tim Biển Sâu có thể bị trộm ngay dưới mũi chúng.

Thời gian trôi nhanh, và chẳng mấy chốc buổi sáng đã nhường chỗ cho buổi trưa. Triển lãm trang sức của Massimo bắt đầu được chuẩn bị. Các giá trưng bày nhỏ được dựng lên trong phòng ăn và phòng khiêu vũ của tàu, trưng bày những viên ngọc quý hiếm và tinh xảo.

Bộ sưu tập của Massimo thu hút gần như mọi hành khách trên tàu. Các phòng triển lãm nhanh chóng trở nên đông đúc, với các quý bà trầm trồ ngưỡng mộ những viên ngọc lấp lánh. Mọi người đều trầm trồ trước những báu vật mà Massimo đã thu thập.

Trong bài phát biểu quảng bá của mình, Massimo tuyên bố rằng triển lãm ban ngày chỉ là món khai vị — sự kiện chính sẽ là buổi ra mắt Trái Tim Biển Sâu trên boong trước vào tối nay. Các hành khách xôn xao háo hức, và tin đồn về Đạo Chích K càng lan rộng. Một số người thậm chí còn bắt đầu tự hỏi điều gì có thể xảy ra vào đêm đó.

Sau khi tham quan triển lãm cùng các bạn cùng lớp và giáo sư, Nephthys xin phép và trở về cabin của mình một mình. Khi cô đi dọc hành lang, cô phát hiện ra một hình dáng quen thuộc.

"Tiểu thư Dorothy..."

Nhìn thấy cô gái tóc trắng mặc trang phục mùa đông, Nephthys ngạc nhiên. Dorothy mỉm cười khi cô tiến đến và thì thầm.

"Em đã nói chuyện với Đại shaman rồi. Khi chị trở về phòng, hãy thực hiện nghi thức ngay lập tức. Chị vẫn còn đủ vật dâng lễ chứ?"

"V-vẫn còn... Nhưng, Dorothy, những gì em bảo chị làm... C-chị không chắc mình có thể..."

Nephthys trông lo lắng, nhưng Dorothy vỗ vai cô trấn an.

"Đừng lo. Miễn là chị làm theo kế hoạch, mọi chuyện sẽ ổn thôi. Ông của chị không phải cũng là một tên trộm đại tài sao? Chắc chắn chị cũng có chút tài năng thừa hưởng từ ông ấy."

"N-nhưng ông nội chị trộm đồ từ người chết... hơn nữa, việc này khác xa hoàn toàn..."

Nephthys bồn chồn lo lắng. Vẻ mặt Dorothy trở nên nghiêm túc.

"Hãy tin tưởng vào bản thân, tiền bối Nephthys. Hiện tại, mạng sống của tất cả mọi người trên con tàu này đang nằm trong tay chúng ta. Để đảm bảo họ đều đến nơi an toàn, chúng ta phải làm điều này. Em sẽ hỗ trợ chị hết sức có thể. Chị cứ bình tĩnh đi."

"...Được rồi. Chị sẽ cố gắng hết sức."

Nuốt khan, Nephthys trấn tĩnh lại. Nếu những gì Dorothy nói với cô đêm qua là sự thật, thì toàn bộ con tàu đang gặp nguy hiểm. Cô không còn lựa chọn nào khác ngoài hành động.

"Tốt lắm. Chị hãy về chuẩn bị, sau đó nghỉ ngơi thật tốt. Màn trình diễn thực sự bắt đầu tối nay."

Với những lời cuối cùng đó, Dorothy đi ngang qua cô. Nephthys hít một hơi thật sâu và tiếp tục đi dọc hành lang.

Một lát sau, cô vào cabin của mình và khóa cửa lại. Không chậm trễ, cô lấy ra một tờ giấy trắng từ hành lý và trải nó trên sàn nhà. Khi được mở ra, một vòng tròn nghi thức Im Lặng phức tạp hiện ra trên đó.

"Ngài Soulwhisker... Xin hãy giúp tôi một lần nữa..."

Quỳ xuống bên cạnh vòng tròn, Nephthys lẩm bẩm khi cô lấy ra ba đồng xu sắt thấm đẫm tâm linh Im Lặng từ túi của mình và đặt chúng trước vòng tròn.

Trong khi đó, ở Tân Lục Địa, sâu trong những khu rừng không xa bờ biển phía đông, là khu trại của bộ tộc Tupa.

Bên trong lều shaman, Đại shaman Uta, mặc đầy đủ trang phục nghi lễ, ngồi khoanh chân, rít tẩu. Gần đó, Kapak, đang cầm một cuốn sách minh họa, đột nhiên lên tiếng.

"Thầy Uta, họ đã sẵn sàng. Chúng ta có thể bắt đầu."

"Được rồi... Ta biết rồi..."

Thở ra một luồng khói dài, Uta quay ánh mắt về phía trung tâm lều, nơi một vòng tròn nghi thức lớn hơn và phức tạp hơn được vẽ. Bên cạnh đó, hình dạng ma quái của một con linh miêu đang nằm lười biếng.

"Ngài Soulwhisker, xin ngài hãy vào vị trí. Ta sắp bắt đầu nghi thức đảo ngược dẫn linh... Người cầu nguyện ở phía bên kia là người mà ngài đã gặp lần trước. Cô bé đã chuẩn bị những vật hiến tế ngon lành mà ngài đã thưởng thức trước đây."

Nghe lời Uta, linh hồn linh miêu đang nằm lười biếng chợt tỉnh táo, liếm môi, và bay đến trung tâm vòng tròn, quỳ xuống một cách ngoan ngoãn. Uta chống gậy đứng dậy và lê bước đến rìa vòng tròn trước khi ngồi xuống lần nữa.

"Không ngờ có ngày mình lại tham gia vào một giao dịch với người da trắng... Mình hy vọng điều này cuối cùng sẽ mang lại phúc lành cho bộ tộc chúng ta..."

Với một tiếng thở dài, Uta giơ tay lên và, vận dụng sức mạnh của Đại shaman, bắt đầu sử dùng khả năng cao cấp của nghi thức dẫn linh — đảo ngược dẫn linh.

Thời gian trôi nhanh, và chẳng mấy chốc buổi chiều đã chìm vào hoàng hôn. Khi bầu trời tối dần, màn đêm lại bao trùm biển cả bao la.

Trên Biển Chinh Phục vô tận, Shimmering Pearl tiếp tục hành trình của mình. Mặc dù bầu trời tối đen, con tàu vẫn bừng sáng, các boong tàu và cấu trúc thượng tầng được chiếu sáng rực rỡ.

Boong trước rộng rãi chật kín những người đàn ông và phụ nữ ăn mặc thanh lịch, chen chúc mọi chỗ trống có sẵn. Hành khách không thể tìm thấy chỗ trên boong tàu nghiêng mình qua lan can ở các tầng trên, háo hức nhìn về phía mũi tàu.

Người từ khắp nơi trên thế giới, mặc trang phục lộng lẫy, tụ tập trong sự mong đợi. Bất chấp làn gió biển lạnh lẽo, sự phấn khích của họ không hề suy giảm. Họ nín thở chờ đợi khoảnh khắc chói lọi nhất của chuyến đi — sự xuất hiện của Trái Tim Biển Sâu.

Đây là điểm nhấn của hành trình Shimmering Pearl, sự kiện mà mọi người đều chờ đợi. Họ sắp được chứng kiến lần trưng bày công khai đầu tiên của thứ được ca ngợi là viên ngọc bích đẹp nhất trong lịch sử.

Giữa những cuộc trò chuyện sôi nổi, những thông báo buổi sáng về Đạo Chích K thỉnh thoảng lại được nhắc đến. Mặc dù hầu hết bác bỏ chúng như những trò đùa, một số người không khỏi tự hỏi liệu có điều gì bất ngờ có thể xảy ra trong buổi triển lãm hay không.

Khi thời gian đã định đến, đám đông vỗ tay vang dội. Massimo Russo, nhà sưu tập đá quý nổi tiếng, bước lên boong tàu qua một lối đi riêng. Đứng trước bức tượng thiên thần bị che phủ, dưới ánh đèn sáng chói và an ninh chặt chẽ, hắn mỉm cười và vẫy tay chào khán giả.

"Thưa quý ông và quý bà! Chào mừng đến với điểm nhấn của triển lãm tối nay! Dưới bầu trời rộng lớn này, trên biển cả bao la này — còn sân khấu nào tốt hơn để Trái Tim Biển Sâu phô bày toàn bộ vẻ đẹp lộng lẫy của nó chứ?"

"Cảm ơn tất cả quý vị đã tham gia cùng chúng tôi tối nay. Để đáp lại, quý vị sắp được chứng kiến một cảnh tượng mà quý vị sẽ không bao giờ quên!"

Giơ tay lên, giọng Massimo vang vọng khắp boong tàu, nhận được những tiếng reo hò nhiệt tình. Khi tiếng vỗ tay tắt dần, hắn tiếp tục với một nụ cười toe toét.

"Bây giờ, tôi chắc chắn nhiều người trong quý vị đã thấy những thông báo chơi khăm sáng nay. Bao nhiêu người trong quý vị thực sự tin rằng có một Đạo Chích K? Hãy để tôi nói rõ một điều — những thông báo đó không phải là một chiêu trò quảng cáo của tôi. Với danh tiếng của tôi, tôi không cần những mánh khóe rẻ tiền để thu hút sự chú ý. Vì vậy, vâng... sự việc sáng nay không gì khác hơn là một trò đùa. Đạo Chích K chỉ là một tên hề, và tôi phải thừa nhận, hắn đã thành công trong việc làm tôi cười."

Đám đông cười khúc khích trước lời nói của hắn. Massimo, hài lòng với phản ứng đó, tiếp tục.

"Ồ hồ... Có vẻ như Đạo Chích K không chỉ làm tôi mà còn làm tất cả quý vị thích thú. Có lẽ hắn có tương lai trong ngành hài kịch. Có lẽ một rạp xiếc nào đó sẽ thuê hắn."

Tiếng cười rộn rã khắp khán giả.

"Được rồi, đùa vậy đủ rồi. Hãy đến với sự kiện chính! Nhìn kỹ đi — Trái Tim Biển Sâu đang ở ngay sau lưng tôi, nằm gọn trong tay bức tượng thiên thần này. Mặc dù nó bị che giấu dưới lớp vải này, tôi vẫn có thể cảm nhận được sự hiện diện của nó! Vâng! Tôi cảm nhận được nó! Đó là mối liên kết thần bí giữa tôi và viên ngọc này!"

Lời nói của Massimo không phải là nói dối. Là một Kẻ Vượt Giới, hắn thực sự có thể cảm nhận sự hiện diện tâm linh của Trái Tim Biển Sâu. Hắn biết không nghi ngờ gì rằng viên ngọc vẫn ở nơi hắn đã cố định nó — trong tay thiên thần, bên dưới lớp vải.

Với một cử chỉ kịch tính, hắn lùi lại về phía bức tượng bị che phủ và nắm lấy tấm vải trắng che phủ nó. Khán giả nín thở, mắt họ dán chặt vào từng cử động của hắn.

"Và bây giờ... hãy chiêm ngưỡng! Ánh sáng rạng rỡ của Trái Tim Biển Sâu! Một kỳ quan không giống bất cứ thứ gì quý vị từng thấy!"

Với một tuyên bố cuối cùng, Massimo giật mạnh tấm vải ra.

Bức tượng thiên thần lại hiện ra một lần nữa.

Mắt đám đông ngay lập tức hướng về đôi tay của nó — nơi Trái Tim Biển Sâu đáng lẽ phải ở đó.

Nhưng không có tiếng trầm trồ nào vang lên.

Thay vào đó, những tiếng xì xào bối rối lan khắp khán giả.

Massimo, cảm thấy có điều điều gì đó không ổn, quay lại nhìn bức tượng — và chết lặng.

Nằm trong lòng bàn tay thiên thần là một viên ngọc xanh lớn, vẻ ngoài tương tự như Trái Tim Biển Sâu... nhưng mờ đục, vô hồn, và không có bất kỳ ánh sáng nào.

Tệ hơn nữa, Massimo không cảm nhận được bất kỳ tâm linh nào phát ra từ nó.

Đối với cảm ứng tâm linh cấp Bạch Tro của hắn, viên ngọc này có thể coi như một viên ngọc bích thông thường.

Và dán trên bề mặt của nó là một tờ giấy, viết bằng tiếng Ivengardian:

Trái Tim Biển Sâu thật hiện đang nằm trong tay ta.

— Đạo Chích K

Tim Massimo thắt lại. Mắt hắn mở to kinh ngạc.

Lục lọi trong túi, hắn lấy ra một chiếc chìa khóa — chiếc chìa khóa mở khóa cơ chế gắn ngọc — và vội vã chạy về phía bức tượng.

Trong khi đó, ẩn mình dưới tay thiên thần, không ai nhận ra, một con rối xác chết hình nhện bò ra từ lỗ khóa, bám vào Trái Tim Biển Sâu thật.

Từ trong đám đông, Dorothy mỉm cười.

Con rối của cô đang giữ viên ngọc, và thông qua các sợi chỉ tâm linh của cô, tác dụng của Nhẫn Ẩn Hình — che giấu tất cả các dấu hiệu tâm linh — đã truyền đến nó.

Đối với Massimo và Costa, viên ngọc trong tay thiên thần giờ đây là một viên giả.

Nhìn Massimo trèo về phía bức tượng với chiếc chìa khóa của hắn, Dorothy lẩm bẩm.

"Ông sẽ phải tự tay tháo nó ra..."

Bình luận (1)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

1 Bình luận

bro, wtf. Bạch tro kiểu quái gì kì thế. Nghèo tới nỗi không có đồ để dò tìm à :(((
Xem thêm