Web novel

Chương 508: Ám Sát

Chương 508: Ám Sát

Sau khi nhận ra có điều gì đó không ổn với Vania, Dorothy lập tức điều khiển những con rối xác chết nhỏ rải rác khắp đoàn tàu, cho chúng bay lên, tìm vị trí thích hợp để quan sát Vania—người lúc này đang chờ xuống tàu.

Qua góc nhìn thứ ba, tình hình của Vania thoạt trông không có gì lạ. Nhưng khi Dorothy mở ra thị giác tâm linh, cô lập tức phát hiện ra điều kỳ quái.

“Vania đang… bị nhập xác? Chuyện này xảy ra từ bao giờ? Tại sao cô ấy lại bị nhập mà hoàn toàn không hề có sự chống cự nào?”

Nhận thấy hiện tượng tâm linh bất thường tỏa ra xung quanh Vania, Dorothy nhanh chóng đưa ra phán đoán: một thực thể linh hồn khác hiện đang trú ngụ trong cơ thể Vania và kiểm soát hành vi của cô. Vania đang đứng đó không còn hành động theo ý muốn của chính mình nữa. Nhận ra điều này, Dorothy nhíu chặt mày, lập tức hiểu được mức độ nghiêm trọng của tình hình.

“Có kẻ hiện đang kiểm soát cơ thể của Vania. Chắc hẳn chúng đã dùng một cách nào đó để tạm thời khiến cô mất ý thức, sau đó sử dụng nhập xác để kiểm soát cơ thể của cô ấy… Đây có phải là một khả năng từ Con Đường Nhập Thể không?

“Có thể khẳng định, chắc chắn có một người đang kiểm soát cơ thể của Vania. Chúng chọn đúng thời điểm then chốt này để hành động, nhất định là muốn làm trò gì đó trong lễ đón tiếp. Dù mục đích cụ thể là gì thì cũng tuyệt đối chẳng phải chuyện tốt. Phải ngăn chúng lại…”

Vẫn ở trong khoang của mình, Dorothy nhanh chóng khoác chiếc áo ngoài trong khi phân tích tình hình. Cô muốn điều động lũ rối để rà soát toàn bộ đoàn tàu cùng khu vực lân cận, nhằm xác định liệu ở những nơi khác có bất thường gì hay không, và kẻ giật dây sau màn có đang ẩn nấp đâu đó, cùng những mưu đồ khác của chúng.

Nhưng khi trông thấy đoàn tàu sắp dừng hẳn, còn Vania thì đã chuẩn bị bước ra tham gia lễ đón, Dorothy chợt nhận ra mình đã không còn thời gian để tiến hành thêm điều tra. Cô buộc phải hành động ngay.

Thế là Dorothy bắt đầu bố trí lực lượng các con rối của mình, chuẩn bị nghi thức trục xuất linh hồn đang ký sinh trên người Vania.

Ở bên kia, Vania—lúc này đang bị nhập xác—đứng im lặng trước cửa tàu, chờ tàu dừng lại hoàn toàn. Khi khung cảnh bên ngoài cửa sổ chậm lại, đoàn tàu cuối cùng cũng ngừng chuyển động. Ngay lập tức, một nhân viên đoàn tàu bước lên phía trước, mở cửa toa.

Cánh cửa mở ra, đập vào mắt “Vania” là tấm thảm đỏ đã được trải sẵn cùng hai hàng người đứng chào hai bên, giữa tiếng hoan hô nhiệt liệt. Ở cuối tấm thảm đỏ, dẫn đầu là Robert cùng các nhân vật cấp cao của Kankdal, họ đang đứng chờ.

Thấy cửa toa mở, Robert mỉm cười bước lên cùng đoàn người bên cạnh. Đi ngay phía sau ông là Hoàng tử Mazarr, kẻ vẫn đang lơ ngơ, lảo đảo như chẳng biết mình đang làm gì.

Trong toa tàu, nhìn thấy Robert và đoàn người tiến đến, “Vania” cũng nở một nụ cười nhẹ trên môi. Cô chậm rãi bước ra khỏi cửa toa, đặt chân lên tấm thảm đỏ, tiến lên trong tiếng chào đón vang dội. Trong lúc tiến bước, bàn tay cô từ từ luồn ra sau lưng, đặt lên túi nhỏ ở phần hông, nơi cô đã siết chặt lấy một vật lạnh lẽo bằng kim loại được chuẩn bị sẵn bên trong.

Cảm nhận xúc giác đến từ bàn tay của “Vania”, Dorothy ngay lập tức biết cô đang cầm gì—một khẩu súng lục. Nhận ra sự việc đã đến thời khắc quan trọng, Dorothy quyết định hành động ngay lập tức.

Trên thảm đỏ trước sân ga, “Vania” siết chặt khẩu súng trong túi, định rút ra và nổ súng vào đám đông phía trước thì toàn thân cô đột nhiên cứng đờ, không sao cử động nổi.

Bên trong, linh hồn trong cơ thể Vania bàng hoàng phát hiện, thân thể mình điều khiển lúc này đã bị một sức mạnh khác khống chế, hành động không còn nghe theo ý chí của nó nữa. Toàn thân Vania đứng sững tại chỗ như bị đông cứng, dù nó có cố gắng thế nào cũng không thể khiến cơ thể nhúc nhích được.

“Di chuyển, di chuyển—chết tiệt, DI CHUYỂN! Sao lại thế này? Tại sao cơ thể nữ tu này không cử động được nữa?!”

Trong cơ thể Vania, linh hồn đang hoảng loạn cực độ. Kế hoạch đã đến bước quyết định. Thế mà, vào giây phút quan trọng nhất, cơ thể này lại không phản ứng. Trên sân ga, đám đông và cả Robert cùng những người có mặt đều bắt đầu nhận thấy sự bất thường—Vania bỗng nhiên đứng sững, không tiến lên nữa, khiến mọi người xôn xao nghi hoặc.

Ngay khi đó, từ bên trong đoàn tàu, phía sau một khung cửa sổ mở hé, một bóng người ẩn sau rèm bất ngờ ném ra hai vật nhỏ về phía Vania. Nhìn kỹ hơn, đó là hai mảnh giấy được vo tròn lại!

Hai mảnh giấy bốc cháy giữa không trung mà không để lại dấu vết, cháy ngay phía sau Vania ngoài tầm nhìn của hầu hết đám đông. Chỉ Robert và một vài cá nhân gần đó nhận thấy các vật thể bị ném. Nhưng vào thời điểm bất kỳ ai trong số họ có cơ hội phản ứng, mảnh giấy đã cháy xong, và một làn sóng tâm linh vô hình bùng nổ.

Đó là Ấn Ký Trục Linh—loại ấn ký chuyên để khuấy loạn và xua đuổi linh hồn. Đây chính là một phần của bộ chiến lợi phẩm mà Dorothy có được sau khi cô từ xa chỉ dẫn Gregor và Adèle hạ gục thủ lĩnh của một nhóm kẻ cướp mộ Bắc Ufiga, Atif. Sau khi Gregor và Adèle chia chiến lợi phẩm, các vật phẩm còn lại được chuyển đến Adria, và cuối cùng nằm vào tay Dorothy khi cô vẫn còn ở Ivengard. Trong số đó có những Ấn Ký Trục Linh mạnh mẽ này.

Ấn Ký Trục Linh khi kích hoạt có thể giải phóng một xung động vô hình mà người thường không thể cảm nhận được—nhưng đối với các dạng linh thể bất thường, chúng lại mang tính bài xích cực mạnh. Chống lại các thực thể như vậy, chỉ một tấm thôi đã đủ quét sạch cả một lũ linh hồn lang thang. Nhưng do Dorothy sợ rằng một cái sẽ không đủ sức đối phó với linh hồn đang nhập vào Vania, vì vậy cô đã sử dụng hai cái cùng một lúc.

“Hự… Trục Linh!”

Quả nhiên, ngay sau khi bị làn sóng dao động từ Ấn Ký Trục Linh quét trúng, linh hồn bên trong Vania lập tức cảm thấy hỗn loạn dữ dội. Trạng thái linh hồn của nó trở nên cực kỳ bất ổn, cảm giác khó chịu mãnh liệt khiến nó gần như muốn lập tức rời khỏi cơ thể cô để thoát khỏi ảnh hưởng này.

Nhưng, nó không phải là bất kỳ linh hồn tầm thường nào—nó là linh hồn của một Kẻ Vượt Giới. Ngay cả với hai ấn ký cộng hưởng tạo thành đòn tấn công cực kỳ hiệu quả, nó vẫn cắn răng chịu đựng, không bị đánh bật ra ngay lập tức. Nhưng cũng chính vì vậy, khả năng kiểm soát cơ thể Vania của nó đã suy yếu rõ rệt.

Chớp lấy cơ hội, Dorothy phát động một cuộc tấn công khác. Thông qua khả năng Con Rối Sống của mình, cô bắt đầu cưỡng bức giành quyền kiểm soát cơ thể Vania.

Trước đó, sự kiểm soát của Dorothy chỉ đủ để khiến cơ thể Vania tạm thời bất động, ngăn linh hồn kia rút súng bắn người. Nhưng bây giờ, khi linh hồn đang bị suy yếu, Dorothy nhanh chóng giành được lợi thế. Mặc dù sự kiểm soát hoàn toàn vẫn bị hạn chế, nhưng như thế là đủ rồi.

Dưới sự kiểm soát ấy, Vania đang như trong trạng thái nửa ngưng đọng từ từ mở miệng. Đôi môi cô mấp máy, thì thầm những câu chữ nhỏ đến mức chỉ mình cô mới có thể nghe thấy được.

“Mẹ sinh là thánh thiện; giống như Mẫu Thân của Chén Thánh là biểu tượng cho một người mẹ sinh,

Ta bước ra từ tử cung của người mẹ sinh, giống như ta bước ra từ tử cung của Mẫu Thân của Chén Thánh,

Người mẹ sinh nuôi dưỡng ta bằng sự sùng kính, giống như Thánh Mẫu nuôi dưỡng ta bằng sự sùng kính,

Vì vậy, Mẫu Thân của Chén Thánh là Thánh Mẫu; Thánh Mẫu cũng sinh ra ta, Mẫu Thân của Chén Thánh cũng dạy ta…”

Những lời báng bổ và cấm kỵ tuôn ra từ môi Vania như sợi tơ rỉ, đến mức người đứng sát bên cũng khó lòng nghe rõ. Kẻ duy nhất có thể nghe được—ngoài Dorothy đang điều khiển từ xa—chính là linh hồn đang bám trong cơ thể Vania. Đúng như dự đoán, vừa nghe thấy nội dung ghê tởm ấy, nó lập tức phản ứng dữ dội.

“Ư… aaaaah!”

Độc Tố Nhận Thức được nhúng trong lời niệm báng bổ đâm xuyên qua tâm trí của linh hồn nhập xác, gửi những cơn chấn động và co thắt dữ dội khắp toàn bộ cơ thể. Một nỗi đau không thể tả, sắc bén và bỏng rát, như hàng ngàn mũi kim khoan thẳng vào từng sợi cảm giác. Trong tầm nhìn của cô ta, một màu đỏ tươi rực rỡ lan ra, và linh hồn cô ta lập tức chìm vào trạng thái hoảng loạn giãy giụa.

“Không… Không được! Nếu còn tiếp tục ở đây, ta sẽ chết!”

Nhận ra rằng việc tiếp tục nhập xác Vania sẽ quá nguy hiểm, linh hồn chọn rút lui. Thực thể vô hình, không bị mắt thường nhìn thấy, bắn ra từ bên trong cơ thể Vania, quằn quại và vặn vẹo khi nó nhanh chóng bỏ chạy vào khoảng không. Khi linh hồn rời đi, toàn bộ cơ thể Vania chùng xuống, gần như gục ngã—may mắn thay, Dorothy vẫn giữ được sự kiểm soát đối với chuyển động của cô và giữ cô lại vừa kịp lúc để giảm sự gục ngã xuống thành một cú loạng choạng đơn thuần.

“Con bé tu nữ này… bị sao thế?”

Những khán giả gần đó nhìn với sự quan tâm và tò mò trước sự thay đổi đột ngột của Vania. Mazarr, không xa Robert, cau mày bối rối trước hành vi kỳ lạ của cô. Bản thân Robert mang một biểu cảm lo lắng, nhưng sâu bên trong đôi mắt ông ta là một tia sáng của điều gì đó nghiêm trọng hơn nhiều.

Với linh hồn bị trục xuất, ý thức của Vania bắt đầu quay trở lại. Loại thuốc gây ngủ sâu vốn khiến cô mê man suốt đêm đến lúc này đã giảm tác dụng. Trước đó cô không thể tỉnh lại là do linh hồn của cô đã bị linh hồn kia đè nén nên cô không sao tỉnh lại được. Giờ đã được giải thoát, nhận thức của cô bắt đầu hồi phục, và khi cô nhận ra cảnh tượng trước mặt, cô đứng hình.

“Ể…? Chuyện gì xảy ra vậy? Sao lại có đông người thế?”

“Cẩn thận. Có kẻ đã cố gắng sử dụng cơ thể cô để ám sát công khai. Bọn chúng có thể vẫn đang ẩn nấp ở quanh đây!”

Giọng Dorothy vang lên qua kênh thông tin với sự khẩn cấp. Nghe thấy nó, Vania ngay lập tức căng thẳng và bắt đầu quét xung quanh mình.

Ngay lúc ấy, phía sau cô, mấy nhân viên phục vụ trên tàu khi thấy tình trạng bất thường của cô thì mặt liền sa sầm xuống. Họ liếc nhanh về phía cửa sổ không xa. Chỉ thấy khung kính bị ai đó bật lên, rồi một bóng người nhanh chóng phóng ra ngoài—đó là một giáo sĩ với cánh tay quấn băng vải.

Đó là Cidd, một giáo sĩ trong đội hộ vệ phái đoàn!

Thế nhưng trong mắt Dorothy, trên cơ thể hắn cũng hiện rõ dấu hiệu bị nhập xác.

“Chết tiệt! Có nhiều hơn một người!”

“Coi chừng bên phải phía sau! Tên Cidd đó sắp tấn công các VIP của buổi lễ!”

Khoảnh khắc Dorothy đưa ra lời cảnh báo, Vania vẫn còn hơi choáng, nhưng theo bản năng lập tức xoay người, chỉ thấy Cidd đã chen qua đám đông, bước vào khu vực thảm đỏ. Gương mặt hắn vô cảm, ánh mắt lạnh như sắt, rút súng chĩa thẳng vào Robert và các quan khách, miệng hô vang.

“Tất cả vì Đức Chúa!”

Với tiếng hô của hắn, Cidd nhắm bắn. Nhưng Vania đã nhanh hơn.

Với động tác nhanh nhẹn và thành thạo, cô phách tay tung một đòn gạt mạnh khiến khẩu súng trên tay hắn văng ra. Ngay sau đó, cô thuận thế khóa chặt cánh tay, phối hợp với cú quét chân đánh thẳng vào trọng tâm, vật hắn xuống bằng một lực dứt khoát. Vania ghìm chặt hắn lại, khống chế hoàn toàn.

Toàn bộ quá trình này diễn ra gọn gàng, dứt khoát, khiến đám đông xung quanh bùng nổ tiếng reo hò kinh ngạc.

Ngay khoảnh khắc Cidd bị hạ gục, m trong đáy mắt Robert thoáng ánh lên một tia âm trầm dù bề ngoài tỏ vẻ kinh hoảng. Hắn liếc nhẹ bằng khóe mắt về phía sau lưng Vania—nơi mấy nhân viên phục vụ khác đang đứng. Như đã nhìn thấy nó, ai đó lập tức hành động.

Trong khi sự chú ý của đám đông vẫn tập trung vào Vania và Cidd, một trong những nhân viên đoàn tàu mặc đồng phục ở lối vào toa xe bình tĩnh rút một khẩu súng lục từ áo của mình. Hắn cũng hét lên.

“Tất cả vì Đức Chúa!”

*Đoàng! Đoàng! Đoàng! Đoàng!*

Tiếng súng vang lên. Một bóng người vốn chẳng có gì đáng chú ý—trước đây bị đám đông bỏ qua và không có dấu hiệu nhập xác ngay cả với Dorothy—bắn vào đoàn người ở cuối tấm thảm mà không chút do dự. Tiếng súng nổ vang khi những viên đạn xé toạc không khí và tìm thấy mục tiêu của chúng.

Trong làn khói lửa và tiếng thét hoảng loạn, thân hình đồ sộ của Mazarr—có lẽ do quá cồng kềnh—bị trúng hai phát đạn, ngã vật xuống đất đau đớn gào thét. Ở hàng đầu, Robert trúng một phát ngay ngực. Máu lan dần trên áo sơ mi khi ông ta khuỵu xuống, gương mặt nhăn lại trong cơn đau. Một viên đạn lạc bắn trúng một tiểu thư, một viên khác xuyên qua một vị quý ông. Tất cả đều gục ngã trước đôi mắt chết lặng của đám đông.

“Bắt lấy những kẻ ám sát! Bảo vệ các khách quý!”

Giữa cơn hỗn loạn, đại đội trưởng đội vệ binh thành phố gầm lên, ngay lập tức chỉ huy quân sĩ hành động, chia ra nhanh chóng: một số lao tới để tạo thành lá chắn xung quanh các VIP, những người khác xông về phía tàu để bắt kẻ xả súng.

Ở một nơi khác bên trong tàu, Dorothy đứng nhìn cảnh tượng hỗn loạn đang diễn ra, lông mày cô nhíu chặt. Giọng cô khẽ buông ra, đầy nặng nề.

“Đám người này… quả thật không tiếc bất cứ giá nào, nhỉ…”

Hãy bình luận để ủng hộ người đăng nhé!