Web novel

Chương 509: Gió Và Sương

Chương 509: Gió Và Sương

Bờ biển phía Nam của Biển Chinh Phục — Kankdal.

“Khống chế hung thủ! Phong tỏa toàn bộ đoàn tàu! Không được để bất kỳ kẻ khả nghi nào chạy thoát!”

Buổi sáng hôm đó, tại nhà ga Kankdal, những tiếng súng dữ dội đã xé toạc bầu không khí hân hoan vốn đang tràn ngập khắp nơi. Đám đông hành khách và người dân bị vụ xả súng công khai làm cho kinh hoàng, đồng loạt gào thét, chen lấn bỏ chạy tán loạn, khiến khung cảnh trở nên hỗn loạn cực độ. Trong cơn hỗn loạn ấy, các đội vệ binh thành phố vốn đang bố trí quanh ga lập tức ập đến, tìm cách khống chế hung thủ và kiểm soát đoàn tàu.

Tuy nhiên, vì biển người hoảng loạn xô đẩy nhau, đội hình vệ binh khó lòng triển khai đúng kế hoạch. Dù họ đã nhanh chóng áp chế được kẻ xả súng đầu tiên, nhưng muốn kiểm soát toàn bộ đoàn tàu trong khoảnh khắc ấy thì vẫn còn rất khó. Chính lúc này, Dorothy ở trong toa cũng hiểu rõ rằng mình không thể tiếp tục ở được yên nữa.

“Phải chuồn ra ngay thôi… Nếu mình bị mắc kẹt trên chuyến tàu này, đó sẽ là một vấn đề nghiêm trọng…”

Nghĩ vậy, Dorothy vội thu dọn toàn bộ đồ đạc, quấn khăn trùm đầu và mạng che mặt thật kín, rồi mở cửa lao ra ra ngoài. Trước khi đi, cô còn thuận tay gõ mạnh cửa toa bên cạnh. Chỉ chờ một lát, cửa mở ra, hiện ra trước mắt Dorothy là Nephthys còn mặc nguyên đồ ngủ, ngái ngủ dụi mắt, khuôn mặt mơ màng.

Khi liếc thấy khung cảnh rối loạn ngoài cửa, cô thoáng sững lại. Sau khi nhận ra dáng người và đôi mắt quen thuộc dưới lớp khăn trùm kín mít, Nephthys lười biếng hỏi.

“Ừm… là tiểu thư Dorothy sao…? Em gõ gấp gáp vậy, có chuyện gì sao? Mà bên ngoài sao mà ồn ào thế?”

“Không còn thời gian giải thích! Chúng ta phải xuống tàu ngay!”

“Xuống tàu? Ưm… đợi một lát để chị thay đồ đã.”

“Đừng thay nữa! Quàng tạm áo choàng lên, xách hành lý rồi đi ngay! Không còn thời gian đâu!”

“Ơ… ờ, được được …”

Cảm nhận được sự khẩn cấp trong giọng nói của Dorothy, Nephthys cũng ý thức được tính nghiêm trọng, liền lập tức hành động. Cô không thay đồ ngủ nữa, mà vội khoác chiếc áo choàng dài Bắc Ufiga, quấn khăn trùm đầu và mạng che mặt. Khi cô vừa xách lấy hành lý của mình, Dorothy ở bên kia đã mở toang cửa sổ toa, ném hành lý của mình ra ngoài trước.

“Từ đây nhảy thẳng xuống! Sau đó theo em!”

Dorothy nói dứt lời liền lập tức xoay người, linh hoạt leo qua cửa sổ và phóng xuống. Thấy vậy, Nephthys cũng gật đầu, trước tiên ném hành lý đã chuẩn bị sẵn từ tối hôm qua ra ngoài, rồi cũng nhanh chóng leo ra theo.

Sau khi trèo ra khỏi đoàn tàu, Dorothy lập tức dẫn Nephthys nhanh chóng rời xa hiện trường. Nhờ sự hổ trợ của những con rối nhỏ, hai người khéo léo tránh mọi ánh mắt, ẩn mình trong đám hỗn loạn rồi lặng lẽ chuồn đi. Trên sân ga lúc này, do khán giả hoảng loạn chen lấn, cả khu vực lễ đón đã biến thành một biển người hỗn độn. Vệ binh thành phố phải tập trung ngăn đám đông, tạm thời không thể truy đuổi, đây chính là cơ hội tốt nhất để Dorothy nhanh chóng rút lui. Cô thừa hiểu rõ, nếu bị cuốn vào vụ ám sát đầy nghi vấn này và bị vệ binh bắt giữ, đây chính xác sẽ là kịch bản tồi tệ nhất.

Trong lúc rút lui, cô không quên tiếp tục quan sát tình hình lễ đón từ xa. Lúc này, tên nhân viên phục vụ thực hiện vụ xả súng đã bị vệ binh khống chế, còn Cidd—kẻ dã bị Vania hạ gục—cũng đã được vệ binh đến hỗ trợ áp giải. Hắn giờ đã hoàn toàn hôn mê, nằm bất tỉnh trên mặt đất.

“Chuyện… chuyện gì đang xảy ra vậy?! Sao lại còn có thêm sát thủ khác! Chẳng lẽ ngay cả mấy người phục vụ cũng bị nhập xác rồi sao?”

Vania sững sờ nhìn cảnh tượng hỗn loạn đang diễn ra trước mắt, nghĩ thầm. Rồi tầm mắt cô chuyển sang khu vực được vệ binh bảo vệ phía xa, nơi những người bị thương đang nằm—những người đã bị bắn. Trong lòng cô lại càng nóng ruột.

“Không được! Phải mau chóng chữa trị cho những người bị thương đó!”

Ý nghĩ của Vania chạy đua, nhưng ngay khi cô chuẩn bị buông Cidd ra để chạy về phía khu vực VIP thì giọng Dorothy vang lên trong tâm trí cô qua kênh thông tin.

“Điều trị? Tôi hiểu rồi, Tiểu thư Dorothea…”

Nghe được lời Dorothy, Vania khẽ làm một vài cử chỉ tinh tế. Sau đó cô buông tay, giao hẳn Cidd đã hôn mê cho vệ binh, sau đó nhanh chóng chạy về phía đoàn khách quý đang được bảo vệ. Bởi lẽ trước đó cô không hề có biểu hiện muốn ám sát, ngược lại còn bắt giữ một tên sát thủ, nên lúc này không ai ngăn cản cô tiến đến.

“Xin hãy để tôi xem qua tình trạng của những người bị thương! Tôi có thể chữa trị cho họ!”

Vania tiến đến trước mặt vệ đội, lên tiếng khẩn thiết với vị đội trưởng. Người đội trưởng chỉ liếc nhìn cô một cái rồi đáp lại.

“Cảm ơn ý tốt của của cô, Sơ Vania, nhưng giờ thì không cần nữa. Nhân viên y tế chuyên trách của thành phố đã được gọi ngay lập tức, giờ họ đang khẩn trương cứu chữa cho ngài Robert và những người khác. Quá trình trị liệu đã bắt đầu—xin cô đừng can thiệp. Hãy lui sang nghỉ ngơi.”

Đội trưởng vệ binh từ chối Vania với giọng điệu tuy lịch sự nhưng kiên quyết. Vania đưa mắt lướt qua vai đội trưởng. Đằng sau ông, một hàng rào người do vệ binh dựng nên, khép kín gần như hoàn toàn khu vực điều trị. Các vệ binh vây quanh tạo thành một bức tường sống, che khuất toàn bộ tình hình bên trong. Phía sau đã có người dựng những lều bạt y tế tạm thời. Rõ ràng, đội vệ binh này phản ứng nhanh và triệt để đến mức khi đám đông còn chưa kịp hiểu chuyện gì thì hiện trường đã bị họ phong tỏa nghiêm ngặt, không lọt một khe hở.

“Thêm một người thì thêm một phần sức lực, xin hãy để tôi tham gia chữa trị! Tôi chỉ phụ giúp bên ngoài thôi, tuyệt đối sẽ không làm chậm trễ công việc của các bác sĩ chính đâu.”

Mặc dù đội trưởng vệ binh đã từ chối cô, Vania vẫn không chịu bỏ cuộc, lại một lần nữa tha thiết thỉnh cầu. Nhưng lần này, đội trưởng đáp lại với giọng điệu càng cứng rắn hơn.

“Điều đó sẽ không cần thiết! Tất cả các vấn đề ở đây đã được giao hoàn toàn cho Vệ Binh Thành Phố Kankdal. Sơ Vania, cô không cần phải tham gia—xin cô hãy tránh ra và nghỉ ngơi. Đội ngũ y tế của chúng tôi cũng bao gồm những y sĩ tài năng của Con Đường Thánh Mẫu. Cô không cần phải lo lắng về những người bị thương.”

Nghe điều này, Vania thoáng sững lại, vẻ mặt cô chuyển sang sự quyết tâm.

“Nếu tôi khăng khăng muốn vào chữa trị thì sao?”

“Vậy thì tôi sẽ buộc phải ngăn cô bằng tất cả những gì tôi có. Tôi xin lỗi—điều này không phải là không tin tưởng cô, thưa Sơ, nhưng tất cả những kẻ tấn công trong vụ này đều đến từ phái đoàn của cô. Đây là một biện pháp đề phòng cần thiết.”

Giọng đội trưởng nghiêm nghị, thái độ tuyệt đối không cho thương lượng. Ánh mắt ông khóa chặt lấy cô, từ người lan tỏa ra một áp lực vô hình. Vania lập tức căng cứng cả người, trong khoảnh khắc nhận ra sức mạnh ẩn giấu trong đối phương.

“Đội trưởng này… là một Kẻ Vượt Giới— hơn nữa cấp bậc cũng không thấp. Rất có thể đã đạt đến cấp Bạch Tro…”

Ánh mắt quét qua đội trưởng cùng những vệ binh xung quanh, Vania cảm nhận rõ rệt luồng áp lực khủng khiếp. Giờ cô mới nhận ra mình đang đối diện một lực lượng vũ trang hoàn chỉnh, vừa bảo vệ an ninh thế tục lẫn thần bí của Kankdal, do một Kẻ Vượt Giới cấp Bạch Tro dẫn dắt, bên cạnh còn có các vệ binh thần bí. Họ lại là cơ quan thực thi pháp luật chính thống.

Trong khi đó, lực lượng hộ tống của phái đoàn mà cô đi cùng đã bị tổn thất nặng nề và chưa thể khôi phục. Cho dù là về pháp lý hay thực lực, cô đều không có khả năng đoạt lại quyền xử lý hiện trường từ tay họ. Về lý lẽ, về bằng chứng, về tình thế, tất cả đều bất lợi. Nếu lúc này cô cưỡng ép xông vào, đó sẽ là một hành động vô cùng dại dột.

Biết rõ, Vania nhíu mày, chậm rãi lùi lại hai bước.

Cũng chính lúc này, Dorothy—hòa mình vào đám đông cùng Nephthys khi họ cố gắng rời khỏi hiện trường—trông thấy toàn bộ tình cảnh của Vania, lập tức cảm thấy có điều gì đó không ổn.

“Có điều gì đó đáng ngờ ở đây…”

Mang theo suy nghĩ đó, Dorothy lập tức điều khiển những tiểu xác rối mà mình bố trí quanh nhà ga áp sát khu vực lều y tế mà Vệ Binh Thành Phố Kankdal đang canh giữ.

Thế nhưng, chỉ vừa mới tiến đến gần trong một khoảng cách ngắn, cô đã cảm nhận được Bóng Tối bên trong Nhẫn Ẩn Hình của mình đang bị tiêu hao với tốc độ kinh khủng—gần như biến mất sạch sẽ.

“Phát hiện thần bí cường độ cao!?”

Nhận ra quanh lều có bố trí hệ thống phát hiện siêu phàm mạnh đến mức dị thường, Dorothy lập tức ra lệnh cho tiểu xác rối dừng lại, không tiến sâu thêm. Cô nhanh chóng lẩn vào một góc kín đáo trong nhà ga, lấy ra chiếc hộp ma thuật của mình, rồi rút ra một ống nghiệm nhỏ chứa chất lỏng đặc sánh màu đỏ thẫm.

Tiếp đó, cô lấy thêm một chiếc nhẫn sắt bình thường, gắn vào miệng ống nghiệm, rồi dùng một mảnh vải nhỏ chèn vào khe hở giữa nhẫn và thủy tinh để cố định. Sau khi hoàn tất, cô ném ống nghiệm ra không trung và dùng năng lực từ trường điều khiển chiếc nhẫn sắt, khiến nó bay lên cao.

Quay lại hiện trường ám sát, Vania vẫn đang bị khóa trong một cuộc đối đầu im lặng với đội trưởng đội vệ binh thành phố. Khi thấy đối phương nhất quyết không chịu nhượng bộ, cô cũng chẳng thể làm gì hơn. Ngay lúc đó, trên bầu trời phía trên khu vực bị vệ binh phong tỏa, một vật thể nhỏ đang lao xuống—chính là ống nghiệm của Dorothy.

Ống nghiệm bay vào sát rìa khu vực phát hiện thần bí, Dorothy liền buông bỏ từ tính. Mất đi lực đẩy, ống nghiệm tiếp tục lao về phía trước theo quán tính, vẽ nên một đường parabol tuyệt đẹp nhắm thẳng xuống mặt đất trong khu vực phong tỏa.

Ngay khoảnh khắc nó sắp rơi xuống đất, đội trưởng đội vệ binh—người đang đối mặt với Vania—lập tức phát hiện ra vật thể khả nghi này. Ông ta lập tức quay đầu, rút súng và nổ súng cực nhanh. Ống nghiệm bị bắn trúng ở độ cao khoảng bốn, năm mét trên không và vỡ tan tành.

Khi ống nghiệm vỡ ra, chất lỏng đỏ sẫm bên trong hóa thành một làn sương đỏ đậm đặc, nổ bùng ra, bao trùm toàn bộ khu vực. Ngay cả chỗ Vania và đội trưởng vệ binh cũng bị cuốn vào, trước mắt họ lập tức ngập tràn trong một màn sương đỏ mịt mù, che mờ gần như hoàn toàn tầm nhìn.

“Cái thứ gì thế này!?”

Bị sương mù đỏ che mắt, đội trưởng nhất thời bối rối nhìm quanh. Mặc dù ông không biết chính xác thứ sương mù dày đặc này rốt cuộc là gì, nhưng theo bản năng ông biết phải tìm cách xua tan nó. Vì vậy, ngay khoảnh khắc sương vừa lan tỏa, đội trưởng đã lập tức rút ra một lá ấn ký Bóng Tối, kích hoạt để thổi ra một cơn gió lốc hòng quét sạch làn sương. Thế nhưng, điều bất ngờ đã xảy ra, trận gió chỉ khiến sương đỏ cuộn trào, khuấy động dữ dội, chứ tuyệt nhiên không hề có ý tan biến. Từ bên ngoài nhìn vào, đám sương đỏ kia chẳng khác nào một khối chất lỏng khí thể như slime đang không ngừng biến hình lay động, mặc cho gió thổi thế nào cũng vẫn cố định tại chỗ.

Tệ hơn nữa, chẳng biết ai đó trong đội vệ binh lại còn hô to bằng tiếng Falanoan rất chuẩn, “Tạo gió, xua tan sương mù!” Được thúc đẩy bởi điều này, các vệ binh mang theo Ấn Ký Gọi Gió đồng loạt kích hoạt. Gió từ mọi hướng ập vào, va chạm hỗn loạn, biến hiện trường thành một cơn lốc hỗn loạn khiến người ta mắt cay xè, mất tầm nhìn. Gió cuộn cùng sương đỏ khiến toàn bộ khu vực trở thành một cơn cuồng phong nhuộm đỏ, hỗn loạn khôn tả xiết.

Nhưng Vania lúc này thì biết rõ sương mù là này gì. Khoảnh khắc làn sương đỏ chạm vào da, cô lập tức nhận ra—đây chính là Sương Máu, một chất thần bí thường được sử dụng bởi Bát Túc Tri Chu. Cô đã từng thấy nó trước đây khi chiến đấu với Claudius trong tàn tích dưới lòng đất của Đại Học Hoàng Gia. Sương mù này vừa có khả năng che giấu, đồng thời có thể giúp chữa lành các vết thương.

Những luồng gió thổi mạnh không hề xua tan được màn sương đỏ, trái lại chỉ quất thẳng vào các nhân viên y tế và vệ binh trong vòng phong tỏa, khiến nhiều người đến mở mắt còn khó khăn. Gió cuồng nộ cuộn lấy sương máu khiến khung cảnh trở nên hỗn loạn. Trong mớ hỗn loạn ấy, bất chợt vang lên mấy tiếng kêu rên thê thảm vọng ra từ trong. Vania vừa nghe thấy liền định lập tức lao vào, nhưng đúng lúc đó, trong đầu cô vang lên một giọng nói quen thuộc.

Nghe thấy thanh âm ấy, Vania, theo phản xạ, vội ngoảnh sang phải—rồi bắt gặp một vật thể xé màn sương lao thẳng đến. Cô giơ tay chộp lấy, nhìn kỹ thì nhận ra đó chính là một chiếc mặt nạ mỏ chim kiểu cổ, loại mặt nạ phòng độc từng được bác sĩ thời kỳ cũ sử dụng.

Không hề do dự, Vania lập tức đeo chiếc mặt nạ mỏ chim lên. Nhờ tác dụng chống gió và lọc khí của nó, cô có thể di chuyển trong cơn hỗn loạn trước mắt dễ dàng hơn nhiều—ít nhất thì con gió lốc cũng không còn khiến cô mở mắt không nổi nữa.

Ngay sau đó, Vania lao mình vào giữa cơn cuồng phong và sương máu. Đội trưởng đội vệ binh ở phía trước, vì bị nhiễu loạn tầm nhìn và cảm giác quá nặng, nhất thời không nhận ra động tác của cô, nên cũng không kịp ngăn cản.

Lướt vào trong khu vực phong tỏa, Vania nhanh chóng xác định hướng phát ra những tiếng rên rỉ đau đớn và tìm đến nơi. Khi đến gần, cô nhận ra đó là một tiểu thư quý tộc và một vị quý ông, cả hai đang ôm vết thương, quằn quại trong đau đớn. Chung quanh họ là đội ngũ y tế đã bị gió và sương  quật ngã, không ai còn giữ được bình tĩnh. Dưới đất, còn vương vãi những lọ thuốc và ống tiêm đã vỡ.

Thấy cảnh này, Vania ngay lập tức xé một mảnh vải, nhúng nó vào thuốc bị đổ từ một lọ thuốc bị vỡ, sau đó vác cả hai người bị thương lên vai và chạy nhanh về phía rìa khu vực phong tỏa. Được hướng dẫn bởi giọng nói trong tâm trí, cô xác định được môi trường xung quanh hỗn loạn và tìm thấy hướng thoát. Trên đường đi, cô có thể cảm thấy nhiều bóng người đang cố gắng hét gọi và truy đuổi cô, nhưng trước cú chạy nước rút hết tốc lực của cô, họ hoàn toàn không thể bắt kịp. Trong chốc lát, tất cả những kẻ truy đuổi cô đều bị lạc trong ma trận sương máu và gió lốc.

Không lâu sau, Vania xông ra khỏi vùng sương máu và gió bão, chạy vào khu vực nhà ga nơi đám đông hoảng loạn đã tụ tập. Trước ánh mắt kinh hoàng của mọi người, cô nhẹ nhàng đặt hai nạn nhân bị thương xuống đất và ngay lập tức bắt đầu điều trị, chẩn đoán tình trạng của họ.

Vania không mất nhiều thời gian để phát hiện ra điều gì đó bất thường. Các triệu chứng được bệnh nhân thể hiện không chỉ đến từ vết đạn. Kích hoạt khả năng của mình để kiểm tra toàn bộ cơ thể họ, cô phát hiện ra rằng, ngoài vết thương do đạn bắn, còn có một yếu tố khác đe dọa mạng sống của họ—chất độc.

Khi cô vận dụng khả năng để kiểm tra kỹ hơn, độc tố đã gần như lan khắp toàn thân—loại độc mạnh đến mức chỉ cần vài phút là đã đủ để cướp đi sinh mạng của một người bình thường. Theo lẽ thường, họ đáng lẽ đã chết từ lâu rồi.

Lý do duy nhất khiến hai người này cố gắng cầm cự cho đến khi Vania điều trị là do tác dụng duy trì sự sống mạnh mẽ được cung cấp bởi chính sương máu. Sương mù này, được phát triển bởi Bát Túc Tri Chu cho các thủ lĩnh cấp cao của họ, được thiết kế để bảo toàn sự sống trong những khoảnh khắc nguy kịch. Với phổ rộng các mối đe dọa chết người của nó, nó quá đủ để duy trì sự sống các cá nhân bình thường trong một thời gian.

Hãy bình luận để ủng hộ người đăng nhé!