“Hài Sa Hội? Vậy thực sự có một hội săn kho báu chuyên cướp phá các tàn tích của Tàng Thư Tinh Số sao? Nghe thú vị thật. Từ khi nào mà mấy cái tàn tích của Tàng Thư Tinh Số dễ tìm vậy?”
Trong căn phòng khách sạn, tại bàn ăn cạnh cửa sổ, Dorothy tự suy nghĩ khi cô đọc câu trả lời của Beverly. Cô lại cắn thêm một miếng bánh mì, rồi cầm bút lên và viết vào Sổ Tay Hải Văn.
“Các tàn tích của Tàng Thư Tinh Số thực sự dễ tìm đến vậy sao? Thậm chí có cả một hội chuyên tập trung vào việc khai quật chúng?”
Không lâu sau, câu trả lời của Beverly xuất hiện trên trang.
“Tất nhiên là chúng không dễ tìm. Tàng Thư Tinh Số tuy đã biến mất từ lâu, nhưng hệ thống chống bói toán mạnh mẽ của họ vẫn còn hoạt động một phần. Bất cứ điều gì liên quan đến Tàng Thư đều không thể bị bói ra. Trong số nhiều tàn tích của những hội cổ xưa hay các nền văn minh cổ, các tàn tích của họ là khó tìm thấy nhất.”
“Do không thể chủ động tìm thấy các Tàng Thư, nên đa phần các trường hợp tìm được đều là do tình cờ hoặc yếu tố bất ngờ mà phát hiện.”
“Vì các tàn tích của Tàng Thư là nguồn cung cấp vật phẩm lưu trữ Khải Huyền chính trên thị trường, nên chúng đã luôn trở thành mục tiêu được săn lùng bởi nhiều hội săn kho báu khác nhau. Thế nhưng, việc chủ động xác định vị trí của chúng gần như là không thể. Và chính điều đó đã làm cho Hài Sa Hội trở nên khác biệt: họ dường như có một phương pháp ổn định để tìm thấy các tàn tích của Tàng Thư Tinh Số.”
Nhấp một ngụm sữa, Dorothy hơi nhướn mày ngạc nhiên trước dòng chữ gọn gàng xuất hiện trên trang. Khi cô uống xong ly sữa, cô lại cầm bút lên và viết.
“Một phương pháp ổn định để tìm thấy các tàn tích của Tàng Thư? Chẳng phải Tàng Thư luôn được bảo vệ chống bói toán sao? Làm sao họ có thể làm được điều đó? Phương pháp đó là gì?”
“Phương pháp chính xác mà Hài Sa Hội sử dụng để xác định vị trí các tàn tích của Tàng Thư Tinh Số từ lâu đã là đề tài được tranh luận trong thế giới thần bí của những kẻ săn kho báu… nhưng bất kể là giả thuyết nào, cuối cùng chúng đều chỉ về một người duy nhất: Azam, người sáng lập của Hài Sa Hội.”
Câu trả lời của Beverly tiếp tục hiện ra trước mắt Dorothy, khiến cô đọc tiếp với sự tập trung cao độ.
“Azam, người sáng lập của Hài Sa Hội, là một thợ săn kho báu độc lập nổi tiếng khi còn trẻ. Theo tin đồn, trong một lần tình cờ, ông ta đã đào được một tàn tích của Tàng Thư Tinh Số. Sau đó đã trải qua chuyện gì thì không ai rõ, chỉ biết kể từ lần đó, ông ta dường như sở hữu một khả năng đặc biệt, có thể định vị được các tàn tích của Tàng Thư. Cứ ba năm một lần, ông ta lại khám phá ra một địa điểm mới để khai quật, lấy ra một lượng lớn các vật phẩm lưu trữ ‘Khải Huyền’ quý giá.”
“Với các tài nguyên có được từ việc khai quật các tàn tích của Tàng Thư, Azam đã thành lập hội săn kho báu của riêng mình. Bằng cách trả lương hậu hĩnh để chiêu mộ các Kẻ Vượt Giới săn kho báu khác, Hài Sa Hội đã mở rộng nhanh chóng. Chỉ trong hơn một thập kỷ, nó đã trở thành một hội săn kho báu có quy mô đáng kể, sánh ngang với những hội lớn khác có lịch sử hàng thế kỷ.”
Đọc những dòng chữ hiện lên trên giấy, sự nghi hoặc trong mắt Dorothy càng sâu. Cô lại cầm bút lên.
“Cứ ba năm một lần…? Cái gã tên Azam này có thể tìm thấy các tàn tích theo một lịch trình đều đặn như vậy sao? Rốt cuộc ông ta phát hiện ra các tàn tích của Tàng Thư như thế nào vậy?”
“Về việc Azam dùng phương pháp gì để phát hiện tàn tích của Tàng Thư, ban đầu có rất nhiều giả thuyết. Nhưng theo thời gian, các dấu hiệu bắt đầu chỉ ra một khả năng duy nhất: trong tàn tích đầu tiên mà ông ta tình cờ khám phá được, Azam đã tìm thấy một thứ gì đó—một thứ có khả năng bói toán. Nhờ vật phẩm này, Azam có thể lách các hệ thống chống bói toán của Tàng Thư ở một mức độ nhất định và trích xuất thông tin về chúng. Vật phẩm này là chìa khóa cho phương pháp định vị của ông ta.”
“Tuy nhiên, vật phẩm này có một giới hạn, chỉ có thể được sử dụng mỗi ba năm một lần. Đó là lý do tại sao các cuộc khai quật của Hài Sa Hội tuân theo chu kỳ ba năm.”
“Một vật phẩm thần bí có khả năng vượt qua hệ thống chống bói toán của Tàng Thư… và chỉ có thể sử dụng ba năm một lần? Ha… tên Azam đó rốt cuộc phải may mắn đến mức nào mới đào được một báo vật như thế chứ…”
Nhìn phản hồi của Beverly hiện lên trên trang giấy, Dorothy trầm ngâm, rõ ràng là bị cám dỗ bởi bí ẩn của vật phẩm này. Cô không thể không tự hỏi—nếu cô có thể sử dụng vật phẩm đó dù chỉ một lần, liệu cô có thể xác định một con đường để thăng cấp Xích Hoàn không?
“Vậy… ý cô là, nếu tôi muốn biết thêm về Tàng Thư Tinh Số, thì tôi nên đi tìm Hài Sa Hội, hoặc tìm gã Azam đó sao?”
Dorothy viết. Nhưng câu trả lời của Beverly không phải là điều cô mong đợi.
“Không, tôi không định bảo cô đi đến Hài Sa Hội hay tìm Azam, bởi vì Azam đã chết rồi. Ông ta đã bị giết trong một cuộc phản loạn nội bộ ngay trong hội hồi năm ngoái. Hiện tại, Hài Sa Hội đang cực kỳ nguy hiểm, tôi không khuyến khích cô dính líu đến chúng bây giờ.”
“Azam đã bị giết…? Mà còn là do chính những người dưới quyền của ông ta đã phản bội? Gã đó là người lập ra hội đó cơ mà, ông ta thậm chí không thể quản nổi được người của mình sao?”
Dorothy khá bất ngờ viết lại. Đây là lần đầu tiên cô nghe về một cuộc binh biến toàn diện trong một hội săn kho báu.
“Hài Sa Hội vốn là do Azam trong hơn một thập kỷ, dựa vào các tài nguyên thần bí và tiền bạc khổng lồ mà chiêu mộ người từ khắp nơi thành lập. Nền tảng của nó vốn đã rất nông cạn. Mặc dù quy mô của nó trông ấn tượng, nhưng nếu phải so các hội lớn lâu đời khác thì di sản và tính bền vững của nó lại kém xa.”
“Do nền tảng nông cạn như vậy, nên cả Hài Sa Hội hầu như chỉ dựa vào sức của Azam, một Kẻ Vượt Giới cấp Xích Hoàn, để duy trì cục diện. Ban đầu, Azam đã lên kế hoạch dành một khoảng thời gian dài để từ từ hòa hợp, ổn định đám thuộc hạ tạp nham thành những người theo mình. Nhưng chính quá trình hòa hợp đó là thứ khiến vấn đề đã phát sinh…”
“Hai năm trước, Azam đã gặp thất bại trong một lần cướp lăng mộ ở Bắc Ufiga, và chạm trán với một Hoàng Tử Xác Sống hùng mạnh. Mặc dù ông ta đã xoay sở để trốn thoát vào thời điểm đó, nhưng ông ta cũng đã bị nguyền rủa trong cuộc chạm trán. Kể từ đó, trong suốt gần một năm sau, Azam đã bị lời nguyền giày vò, thực lực ngày càng suy yếu.”
“Hoàng Tử Xác Sống của Ufiga cổ đại? Đừng nói với mình đó là Hafdar, Hoàng Tử Cát Mộ đã nguyền rủa toàn bộ gia đình của Nephthys nhé? Nếu phải nhận xét, thì công nhận, bùa ngải của tên đó thì đúng là hàng đầu—hắn đã giữ lời nguyền trên gia đình của Neph trong nhiều năm mà vẫn không buông.
“Nếu thực sự là Hafdar, thì hắn mạnh quá mức rồi. Ngay cả một người cấp Xích Hoàn như Azam cũng gục ngã trước lời nguyền của hắn… liệu Hafdal có khả năng là một cấp Hoàng Kim rồi không?”
Dorothy đọc phản hồi, trong lòng nghiêm trọng suy nghĩ. Chỉ cần tưởng tượng đến việc Neph bị một tên xác sống cấp Hoàng Kim ám suốt ngày đêm thôi cũng đã khiến cô rùng mình lo lắng cho người bạn của mình.
Kết thúc dòng suy nghĩ, Dorothy lại tập trung sự chú ý của mình vào Sổ Tay Hải Văn một lần nữa, nơi những hàng chữ in có trật tự của Beverly vẫn đang nhanh chóng hiện ra.
“Như tôi đã nói với cô trước đó, thế lực của Azam dựa vào tiền bạc và tài nguyên để chiêu mộ và tập hợp người theo, nên lòng trung thành giữa chúng luôn là một vấn đề. Giờ đây bản thân Azam vì lời nguyền mà sức mạnh suy giảm, những người theo ông ta mà ông ta đã tập hợp thông qua lợi ích vật chất kia sẽ dần trở nên khó kiểm soát hơn. Hiểu rõ điều này, Azam đã chọn rút lui khỏi công chúng. Một mặt, ông ta muốn che giấu sự thật rằng sức mạnh của mình đã suy giảm. Mặt khác, ông ta tích cực tìm kiếm một cách để hóa giải lời nguyền.
“Thế nhưng, chuyện đời lại không như ý. Trước khi ông ta kịp hóa giải lời nguyền, tin tức về tình trạng thật sự của ông ta đã bị lộ ra ngoài. Ngay khi nhận được thông tin, Hài Sa Hội liền nhanh chóng phản loạn. Kẻ giữ vị trí số hai trong hội, Garib, đã tập hợp lực lượng của mình, đột kích vào nơi ẩn náu của Azam. Sau một trận chiến khốc liệt, Garib đã giết chết Azam đang suy yếu, rồi tự mình tiếp quản toàn bộ hội…”
“Phản loạn… Không giống như các tổ chức lớn như Bát Túc Tri Chu, Hội Huyết Lang, hay Giáo Hội Vực Sâu — những nơi có tín ngưỡng, nhận thánh dụ, có cơ cấu thống trị, và di sản lâu dài — đa số các hội săn kho báu thường chỉ là các liên minh lỏng lẻo của những cá nhân bị thúc đẩy bởi lòng tham. Thế nên chuyện phản bội lẫn nhau vì lợi ích xảy ra như cơm bữa… Azam mới suy yếu chưa bao lâu mà đã bị đâm sau lưng. Xem ra tình trạng trong giới săn kho báu này còn hỗn loạn hơn mình tưởng…”
Khi cô đọc những dòng mới nhất, Dorothy thầm nhớ lại một cuộc trò chuyện với Nephthys, nơi họ đã thảo luận về những ghi chú của ông nội cô ấy. Những ghi chú đó bao gồm quan điểm của Davis Boyle về các hiệp hội săn kho báu. Rõ ràng, ông ấy đã đúng.
“Azam đã bị giết, vậy tức là vật phẩm thần bí mà ông ta sử dụng để bói toán các tàn tích của Tàng Thư Tinh Số đã rơi vào tay Garib, đúng không? Ý cô là, cô muốn tôi đi tìm Garib bây giờ sao?”
Dorothy viết vào Sổ Tay Hải Văn, nhưng câu trả lời của Beverly lại một lần nữa ngoài dự đoán của cô.
“Không, vật phẩm đó đã không rơi vào tay Garib. Sau khi giết Azam, Garib đã lục soát toàn bộ đồ đạc của ông ta nhưng không bao giờ tìm thấy vật phẩm đó. Thật ra, mục đích chính hắn giết Azam chính là để đoạt được vật đó, nhưng đến cuối cùng thì hoàn toàn tay trắng.”
“Không tìm thấy? Vậy nó đã đi đâu?”
Dorothy viết trong sự bối rối, và ngay sau đó, lời giải thích của Beverly xuất hiện.
“Khoảng một tháng trước khi chết, Azam bắt đầu nghi ngờ tình hình có gì đó bất ổn. Ông ta phát hiện mình dường như đang bị theo dõi. Trong một nỗ lực chống trả và tự cứu mình, ông ta đã cố gắng chống lại Garib. Mặc dù nỗ lực của ông ta đã bị Garib chặn đứng, và ông ta đã không thể trốn thoát, nhưng ông ta vẫn kịp xoay sở để bí mật gửi vật phẩm quan trọng nhất đó đi nơi khác.”
“Gửi đi nơi khác? Nhưng không phải cô nói Azam đã bị giám sát trong tháng cuối cùng của ông ta sao? Ông ta có thể dựa vào cái gì để gửi ra ngoài mà không bị phát hiện được?”
Dorothy thúc giục hỏi thêm, và Beverly nhanh chóng trả lời.
“Ông ta đã làm điều đó dưới vỏ bọc của một danh nghĩa mà Garib sẽ không ngờ tới. Cô có thể không biết điều này, Azam vốn có thói quen quyên tặng các đồ cổ trần tục—các di vật bình thường không có hiệu ứng thần bí—cho các bảo tàng uy tín khác nhau. Nhờ vậy, ông ta thậm chí còn là một nhà tài trợ danh dự tại một vài bảo tàng trong số chúng.”
“Khi Azam lần đầu tiên nhận thấy mình đang bị theo dõi, ông ta tình cờ đang chuẩn bị một lô hàng quyên tặng định kỳ. Và thế là, ông ta đã trộn vật phẩm đó vào lô hàng quyên tặng rồi gửi đi, dự định sau khi thoát thân sẽ quay lại lấy.”
“Vì người của Garib lúc ấy chưa nhận ra Azam đã phát giác về chúng, cũng không ngờ rằng ông ta sẽ đi xa đến mức đem đi tặng một vật phẩm quan trọng như vậy, nên bấy giờ, chúng chẳng hề kiểm tra lô hàng quyên tặng ấy.”
“Ông ta đã quyên tặng nó rồi? Chết tiệt… Có phải tất cả mấy tay cướp mộ sau khi phất lên đều kết thúc sự nghiệp bằng cách trở thành nhà hảo tâm cho bảo tàng không? Mình nhớ ông nội của Neph cũng đã quyên tặng không ít đồ. Thói quen này xem ra cũng hữu ích khi cần giấu đồ thật…”
Dorothy vừa đọc câu chuyện trên trang giấy, vừa thở dài cảm khái. Sau đó, cô nhanh chóng cầm bút lên và tiếp tục.
“Vậy vật phẩm bói toán đó hiện đang ở trong một bảo tàng trần tục nào đó phải không?”
“Đúng vậy. Sau khi không tìm thấy vật phẩm, Garib cũng nhận ra rằng nó có thể đã được gửi đi cùng với lô hàng quyên tặng. Vì vậy, hắn đã tra lại hồ sơ quyên tặng lô cổ vật lúc ấy và phát hiện lô hàng được tặng cho bảy bảo tàng ở bảy quốc gia, bảy thành phố khác nhau.”
“Bảy… nhiều như vậy sao? Nếu tôi muốn tìm vật phẩm đó, chẳng phải tôi sẽ tốn rất nhiều thời gian sao?”
“Cô không cần phải làm gì đâu. Phần lớn công việc khó khăn đã có người làm hộ cô rồi. Garib, kẻ tiếp quản Hài Sa Hội, đã cử người tới tìm ở sáu trong số bảy bảo tàng ấy, nhưng đều không thu được gì. Chỉ còn lại một nơi duy nhất chưa được kiểm tra. Là nơi duy nhất vật phẩm đó có thể ở.”
“Bảo tàng cuối cùng này nằm tại Adria của Ivengard, tên là Bảo Tàng Nhà Thờ Tịnh Lưu—vốn là một nhà thờ đã được chuyển đổi thành bảo tàng, thuộc quyền quản lý của Giáo Hội. Đây cũng là lý do tại sao Garib mãi vẫn chưa dám mò tới.”
Những lời của Beverly tiếp tục xuất hiện trước mắt Dorothy, và sau khi đọc chúng, cô đã hiểu ra.
“Hoh… gã này thực sự dám đem đồ gửi thẳng vào địa bàn của Giáo hội cơ à? Cũng liều thật đấy. So với mấy bảo tàng thế tục khác, thì chỗ này đúng là ai cũng muốn tránh xa rồi.”
Dorothy thầm nghĩ, ít nhiều đã chắc chắn về điểm đến tiếp theo của mình—Adria, ở Ivengard.
“Mà hình như ngay từ đầu điểm đến của mình cũng là Ivengard mà? Con tàu Shimmering Pearl ban đầu đã hướng đến đó, chỉ là giữa chừng đụng phải đám Giáo Hội Vực Sâu nên mới sinh ra đủ thứ chuyện phía sau… Giờ thì, cuối cùng, nó cũng đã trở lại đúng đường rồi…”
Với tiếng thở dài đó, Dorothy đã ít nhiều nắm bắt được toàn bộ bức tranh tổng thể về thông tin mà Beverly đã cung cấp. Tuy nhiên, trong lòng cô vẫn còn một thắc mắc.
“Cảm ơn vì thông tin—nó rất hữu ích. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, làm sao cô lại có thể nắm rõ về Hài Sa Hội như vậy? Việc rò rỉ cho tôi những thông tin nhạy cảm và bí mật thế này chẳng phải là đã vi phạm nghiêm trọng nguyên tắc trung lập của Hội sao?”
Dorothy viết điều này trên các trang của Sổ Tay Hải Văn của mình. Theo cô thấy, những gì Beverly đã chia sẻ rõ ràng đã làm tổn hại đến lợi ích của Hài Sa Hội, điều này dường như không phù hợp với lập trường trung lập của họ.
“Nguyên tắc trung lập… nguyên tắc trung lập trước hết phải được xây dựng trên cơ sở tôn trọng lẫn nhau. Garib và Hài Sa Hội của hắn đã xúc phạm chúng tôi, nên đương nhiên chúng tôi không còn nghĩa vụ giữ bí mật cho bọn chúng nữa.”
“Garib đã xúc phạm bên cô?” — Thấy phản hồi của Beverly, Dorothy hơi bất ngờ viết lại, và đối phương lập tức giải thích.
“Đúng thế. Có thể cô không biết, nhưng trong thời của Azam, chúng tôi thực sự có mối quan hệ khá thân thiết với Hài Sa Hội. Họ là một trong những đối tác thương mại lớn của chúng tôi.
“Trong hơn một thập kỷ, một lượng lớn vật phẩm lưu trữ tâm linh Khải Huyền và các vật phẩm hiếm khác mà Azam khai quật đều được bán cho chúng tôi trước tiên. Chúng tôi đã cung cấp cho họ những kênh mua lại thuận lợi nhất, và đổi lại, họ đã cung cấp cho chúng tôi một nguồn Khải Huyền ổn định. Azam thậm chí còn ký một thỏa thuận hợp tác dài hạn với chúng tôi để củng cố mối quan hệ kinh doanh. Chúng tôi không thành lập các liên minh chính trị, nhưng chúng tôi đã ký không ít hợp đồng thuần thương mại.”
“Trong thời gian Azam phải chịu đựng lời nguyền và bị giám sát, ông ta đã cố gắng tìm mọi cách để cầu xin viện trợ từ bên ngoài. Cuối cùng, ông ta đã xoay sở được để liên lạc với chúng tôi, cầu xin chúng tôi vì mối làm ăn lâu dài mà ra tay giúp một lần. Và cũng chính nhờ lời cầu cứu này mà chúng tôi mới biết về sự hỗn loạn nội bộ trong Hài Sa Hội lúc đó.”
Khi Beverly giải thích điều này bằng văn bản in gọn gàng, Dorothy đã đoán được điều gì chắc chắn đã xảy ra tiếp theo.
“Vậy là Azam tìm đến Hội để cầu cứu, nhưng Hội đã phớt lờ ông ta?”
“Tất nhiên rồi. Kinh doanh là kinh doanh. Ra tay giúp đỡ có nghĩa là can thiệp vào công việc nội bộ của người khác. Mặc dù Azam rất thành khẩn, giải thích tình hình rõ ràng, và thậm chí còn sẵn sàng trả thù lao cực kỳ hậu hĩnh, nhưng chúng tôi vẫn chọn không tham gia.”
“Đối với chúng tôi, không can thiệp vào các vấn đề nội bộ là một trong những nguyên tắc chính. Thêm vào đó, chính Garib cũng đã đích thân hứa với chúng tôi rằng hắn sẽ tiếp tục duy trì các hợp đồng của Azam khi hắn lên nắm quyền, nên cô cũng hiểu tại sao chúng tôi lại đứng ngoài cuộc. Chúng tôi không quan tâm ai lãnh đạo Hài Sa Hội—miễn là họ tuân thủ đúng thỏa thuận với chúng tôi, thế là đủ.”
“Thật không may, mọi thứ đã không diễn ra như kế hoạch. Gã Garib đó đã phá vỡ lời hứa của hắn ngay sau khi tiếp quản. Hắn xé hợp đồng của chúng tôi, hủy một lô hàng lẽ ra phải được bán cho chúng tôi để chuyển sang bán chúng cho Hội Hắc Kim. Đó là lúc chúng tôi phát hiện ra rằng Garib đã thông đồng với Hội Hắc Kim từ trước. Chính sự hậu thuẫn của bọn chúng đã cho phép hắn tập hợp đủ sức mạnh để lật đổ Azam.”
“Hội Hắc Kim từ lâu đã để mắt đến việc buôn bán ổn định các vật phẩm Khải Huyền giữa chúng tôi và Hài Sa Hội. Vì không thể lấy nó từ chúng tôi bằng các con đường chính đáng, nên chúng đã làm những điều mà chúng vẫn luôn làm—chơi bẩn. Chúng đã can dự cuộc phản loạn nội bộ của Hài Sa Hội và đưa con rối của chúng lên nắm quyền.”


3 Bình luận