• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Web novel

Chương 460: Chìa Khóa Đọc

1 Bình luận - Độ dài: 2,962 từ - Cập nhật:

Bờ biển phía bắc của Biển Chinh Phục, Adria.

Buổi sáng. Bên trong căn phòng sang trọng của một khách sạn nào đó ở Adria, Dorothy mặc một bộ trang phục mỏng nhẹ, chăm chú đứng nhìn xuống sàn phòng.

Trải rộng trên sàn là một tấm bản đồ khổng lồ, có kích thước khoảng chừng hai đến ba mét cả chiều ngang lẫn chiều dọc, gần như che phủ quá nửa sàn căn phòng. Có thể thấy Dorothy đã phải dời cả giường sang chỗ khác mới có đủ không gian trải tấm bản đồ này ra.

Đó là một tấm bản đồ thế giới, mô tả bốn lục địa của thế giới này với chi tiết tốt nhất mà Dorothy có thể tìm thấy. Mặc dù vậy, nhiều phần của nó vẫn còn mơ hồ với nhiều vùng đất mờ mịt, chẳng rõ nét vẽ và được vẽ một cách thô sơ.

Trong số các khu vực được trình bày, lục địa chính được thể hiện với chi tiết tốt nhất. Mỗi quốc gia và thành phố được đánh dấu một cách rõ ràng, các tên địa lý lấp đầy bản đồ một cách dày đặc. Nhìn chung, người ta có thể thấy một sự mất cân bằng về sự phát triển—nửa phía tây của nó được khắc họa  rõ ràng và thịnh vượng hơn so với phía đông.

Phía nam của lục địa chính là lục địa Ufiga, đứng thứ hai sau lục địa chính về chi tiết, với phần phía bắc của Ufiga hoàn chỉnh hơn so với phía nam. Tiếp theo là lục địa Sao Rơi ở phía tây của lục địa chính, cũng cho thấy các miêu tả chính xác hơn về bờ biển phía đông của nó. Di chuyển xa hơn về phía tây, nơi ảnh hưởng của những người thực dân ở lục địa chính suy yếu đi, bản đồ ngày càng trở nên mơ hồ. Cuối cùng, các vùng đất cực bắc của lục địa chính xuất hiện không hơn gì một phác thảo thô.

Dorothy đã chọn tấm bản đồ thế giới lớn và chi tiết này cho phép bói toán con lắc của mình. Bởi cơ hội bói toán này chỉ có một lần, cô nhất định phải truy tìm ra vị trí chính xác nhất ngay trong lần duy nhất đó. Thế nên bản đồ dùng để bói toán cũng phải là tấm lớn nhất, nhiều thông tin nhất.

Sau khi kiểm tra tấm bản đồ trên sàn nhà thêm vài lần nữa, Dorothy hít một hơi thật sâu, rồi lấy từ túi bên hông của mình một mặt dây chuyền pha lê màu tím. Cô cởi giày, đặt chân trần lên bản đồ như đang dẫm lên một tấm thảm, rồi bước đến trung tâm bản đồ — nơi đánh dấu Thánh Sơn ở lục địa chính. Tại đó, Dorothy giơ cao mặt dây chuyền, để viên pha lê tím lơ lửng thả xuống.

“Tôi cần biết nơi để tìm thông tin cụ thể về nghi thức thăng cấp cấp Xích Hoàn của Con Đường Lý Trí Thuần Khiết.”

Đứng trên bản đồ, Dorothy khẽ đọc thần chú bói toán, tiêu tốn một điểm Đèn Lồng và một điểm Khải Huyền để bắt đầu nghi lễ. Nhẹ nhàng, cô bắt đầu đung đưa mặt dây chuyền trong không khí, từng vòng từng vòng chao động trên bản đồ rộng lớn, mũi nhọn của viên pha lê lướt qua vô số địa danh.

Khi nó đung đưa, viên pha lê dường như bị hút bởi một lực không xác định, chệch khỏi bất kỳ chuyển động hấp dẫn tự nhiên nào. Dao động của nó dần dần giảm đi, độ lệch liên tục thu hẹp, cho đến khi cuối cùng, viên thạch anh tím dừng lại. Đầu của nó chỉ về phía nam.

Nhìn thấy hướng của viên pha lê, Dorothy bắt đầu chậm rãi di chuyển bước chân của mình, đi từ vị trí của lục địa chính xa hơn về phía nam. Ngay cả khi rời khỏi đại lục chính, mũi nhọn pha lê vẫn không ngừng chỉ về phía Nam, thế là cô vượt qua vùng Biển Chinh Phục, chỉ đến khi Dorothy bước thẳng vào lãnh thổ của Ufiga thì chuyển động của pha lê mới dần ổn định lại, cuối cùng chuyển từ nghiêng lệch thành hướng thẳng đứng.

Quan sát sự thay đổi trong góc của viên pha lê, Dorothy cẩn thận di chuyển vị trí của mình trong khu vực Ufiga trên bản đồ, chờ đợi cho đến khi viên thạch anh tím hoàn toàn thẳng đứng. Lúc này, cô từ từ ngồi xổm xuống, để viên pha lê hạ thấp dần, và đầu nhọn của nó chỉ thẳng vào một điểm chính xác trên bản đồ.

Vị trí đó nằm ở Bắc Ufiga, trong một khu vực được đánh dấu là một phần của khu vực phía đông của Vương quốc Ardus.

Nhìn thấy nơi được pha lê chỉ định, Dorothy im lặng một hồi, sau đó lấy ra cây bút đã chuẩn bị sẵn, đánh dấu một ký hiệu trên bản đồ. Sau khi xác nhận xong điểm vừa bói ra, cô cất viên dây chuyền lại. Ngay khi nghi thức kết thúc, sắc tím trên viên pha lê cũng dần tan biến, trở về màu trong suốt bình thường.

Hoàn thành công việc của mình, Dorothy quay trở lại ghế sofa và ngồi xuống, suy nghĩ về kết quả của phép bói toán của mình.

“Vậy là Bắc Ufiga… Không ngờ rằng phương pháp thăng cấp cấp Xích Hoàn của mình sẽ ở đó. Khu vực đó vốn nổi tiếng vì lưu giữ nhiều di tích của Triều Đại Thứ Nhất, nhưng xem ra nó cũng cất giấu bí mật liên quan đến con đường ‘Khải Huyền’?”

“Nhưng mà, nghĩ kỹ thì cũng hợp lý. Mình nhớ Triều Đại Thứ Nhất đã tôn thờ ‘Phán Quan của Thiên Đường,’ được cho là một vị thần của ‘Khải Huyền’. Cái dây chuyền có thể bói ra vị trí tàn tích của Tàng Thư Tinh Số này cũng từng được khai quật từ Bắc Ufiga, hơn nữa phong cách trang trí rõ ràng mang màu sắc nơi đó.”

“Điều này có nghĩa là… Triều Đại Thứ Nhất đã diệt vong trong Kỷ Nguyên Thứ Hai và Tàng Thư Tinh Số vẫn còn được lưu truyền sau đó thực sự có mối liên hệ nào đó. Liệu Tàng Thư Tinh Số có phải là một tàn dư còn sót lại của Triều Đại Thứ Nhất sau Kỷ Nguyên Thứ Hai không?”

“Xem ra, nếu mình muốn tìm hiểu phương pháp thăng cấp lên cấp Xích Hoàn, mình sẽ không có lựa chọn nào khác ngoài việc đi đến Bắc Ufiga—một lục địa hoàn toàn mới. Không biết mình sẽ cần bao nhiêu thời gian ở đó để tìm thấy những gì mình đang tìm kiếm. Mình có nên nhân chuyến đi này qua đó luôn, hay quay trở lại Tivian để nghỉ ngơi trước khi khởi hành?”

Ngồi trên ghế sofa, Dorothy nghiêm túc suy ngẫm về Bắc Ufiga. Quả thật, đối với cô, Bắc Ufiga nằm ở một khoảng cách quá xa xôi, và hơn hết, khu vực đó đầy rẫy sự hỗn loạn và những rủi ro không lường trước. Việc kết quả bói toán chỉ đến nơi đó, đối với cô mà nói, hoàn toàn chẳng phải một tin tốt lành gì.

Sau một thời gian khá dài suy nghĩ mà vẫn không tìm ra được hướng nào, cô tạm gác lại chuyện đó, chuyển ánh mắt sang sợi dây chuyền pha lê bên cạnh – lúc này đã mất hết sắc tím.

Chính sợi dây chuyền này đã giúp cô xác định bí mật thăng cấp cấp Xích Hoàn, và bản thân nó cũng ẩn chứa một bí mật khác. Ngay khi mặt dây chuyền lần đầu tiên lấy lại trạng thái có thể bói toán được của nó, Dorothy đã lập tức thực hiện một nghi lễ giám định, và kết quả thật thú vị.

Chìa Khóa Đọc

Cho phép truy cập vào ‘Đại Thư Viện’. Đại Thư Viện sẽ định kỳ trao cho mỗi một Chìa Khóa Đọc quyền truy cập trong một khoảng thời gian. Khi quyền truy cập hoạt động, người giữ chìa khóa có thể thông qua các hàng rào thông tin bảo vệ Đại Thư viện và tra cứu các thông tin bên trong. Chìa Khóa Đọc này chỉ được cấp quyền duyệt xem thông tin địa lý và làm mới quyền truy cập ba năm một lần.

Đại Thư Viện… nghe chẳng khác gì một thư viện thông tin khép kín. Còn cái gọi là Hàng rào thông tin đó, hẳn chính là hệ thống chống bói toán của Tàng Thư Tinh Số? Nếu vậy, thì Đại Thư Viện chính là lõi dữ liệu của họ, còn hàng rào thông tin là để bảo vệ nó. Chìa Khóa Đọc này chẳng qua chỉ là tấm giấy thông hành, cho phép người giữ nó có thể thông qua hàng rào và đọc dữ liệu bên trong…”

Nhìn xuống mặt dây chuyền giờ đã không còn lấp lánh trong tay mình, Dorothy trở nên suy tư. Ban đầu, cô tưởng rằng nó là một vật phẩm thần bí mạnh mẽ — cho phép cô vượt qua hệ thống chống bói toán của Tàng Thư Tinh Số. Nhưng sự thật thì không phải vậy: nó không hề vượt qua được hệ thống hay phá giải gì cả, mà nó chỉ đơn giản là được hệ thống của Tàng Thư định kỳ “cho phép” truy cập mà thôi.

Dorothy nghiên cứu kết quả đánh giá của mình trong tâm trí.

“Phán đoán từ những gì mình giám định được, thì Chìa Khóa Đọc này chắc chắn không phải là duy nhất. Tàng Thư Tinh Số hẳn đã tạo ra nhiều chiếc khác nhau. Tất cả chúng đều được cấp quyền truy cập vào Đại Thư Viện, nhưng phạm vi của những quyền đó và các cách truy cập có khả năng sẽ khác nhau… Cái mình sở hữu trong tay chỉ có thể đọc được thông tin địa lý, mà còn cách ba năm mới được dùng một lần – đúng là tàn nhẫn.”

“Điều đó cũng giải thích một cách hoàn hảo tại sao, trong thời gian chờ của nó, cổ vật hoàn toàn không mang dấu vết tâm linh. Bởi vì bản thân nó vốn không phải là nguồn của bất kỳ sức mạnh thần bí nào; nó chỉ là ‘vật trung gian’. Sức mạnh thần bí thực sự đến từ Đại Thư Viện của Tàng Thư Tinh Số. Mỗi ba năm, Thư Viện lại cấp gửi quyền hạn xuống, đó là lý do tại sao nó chỉ hoạt động ba năm một lần.”

“Bằng cách tạo ra những chiếc chìa khóa này, Tàng Thư Tinh Số về cơ bản đã hạn chế lượng thông tin được bảo tồn của họ có thể rò rỉ ra bên ngoài. Nhưng mình không rõ, liệu những chiếc chìa khóa này có dành cho các thành viên cấp thấp hoặc cấp trung của họ hay cho các tổ chức đồng minh—hoặc có lẽ cả hai.”

Dorothy trầm mặc, ngón tay lật qua lật lại món dây chuyền đã mất màu. Từ những thông tin hiện có, cô có thể kết luận được: Mặc dù Tàng Thư Tinh Số đã bị diệt vong, nhưng một số di sản của họ vẫn còn tồn tại và đang tác động đến thế giới, chẳng hạn như cái gọi là Đại Thư Viện này. Nó có khả năng được vận hành bởi một cái gì đó tương tự như một AI tự duy trì. Dù không còn ai trong hội tồn tại, nhưng AI ấy vẫn miệt mài hoạt động, trung thành bảo vệ kho dữ liệu. Việc cấp quyền truy cập định kỳ cho Chìa Khóa Đọc chỉ đơn giản là một phần của tiến trình tự động của nó.

Điều này khiến Dorothy bất giác nảy sinh một cảm giác kỳ lạ – như thể bản thân đang sống trong một “thế giới hoang tàn hậu tận thế,” nơi các cỗ máy cổ xưa vẫn tiếp tục làm công việc của mình, mặc cho chủ nhân đã sớm biến mất khỏi nhân gian.

“Loại Chìa Khóa Đọc này rõ ràng không chỉ có một. Nếu mình có thể tìm thấy những cái khác và sử dụng chúng, biết đâu mình sẽ lần ra được nhiều thông tin khác về Tàng Thư Tinh Số…”

Cô nghĩ vậy. Nhưng sau một khoảnh khắc suy ngẫm khác, Dorothy quyết định gác lại dòng suy luận này lại. Cô đặt mặt dây chuyền pha lê tạm thời vô dụng trở lại vào chiếc hộp của mình.

“Dù sao thì, mình cuối cùng cũng đã khám phá ra manh mối về lần thăng cấp tiếp theo của mình. Các hoạt động sắp tới của mình có thể sẽ xoay quanh manh mối này.”

“Ừmm… mình nghĩ mình sẽ ra ngoài đi dạo vài vòng. Nếu đi dạo đến trưa thì tiện thể ăn trưa ở ngoài luôn. Nhưng trước tiên phải dọn dẹp đã.”

Vươn vai một cái, Dorothy đứng dậy từ ghế sofa. Xỏ lại giày của mình, cô quan sát căn phòng. Sau đó cô mở chiếc hộp trên sàn nhà và điều khiển hai con rối xác chết bò ra từ bên trong.

Cô chỉ đạo chúng bắt đầu dọn dẹp: một con cuộn tấm bản đồ mà cô đã trải ra khắp sàn như một tấm thảm, con kia kéo chiếc giường mà cô đã đẩy sang một bên trở lại vị trí ban đầu của nó. Khi tấm bản đồ khổng lồ được cất đi trong chiếc hộp, hai con rối cũng lần lượt trở lại vào bên trong. Cuối cùng, cô đóng chiếc hộp lại, xoay xoay cánh tay một chút, và chuẩn bị thay quần áo và đi ra ngoài.

Tuy nhiên, khi Dorothy đang lục lọi hành lý của mình để tìm một chiếc váy, một giọng nói quen thuộc đột nhiên vang vọng trong đầu cô.

“Aka vĩ đại, làm ơn giúp tôi liên lạc với tiểu thư Dorothy. Có một vấn đề khẩn cấp mà tôi cần nói chuyện với cô ấy.”

Nghe thấy giọng nói đó, Dorothy lập tức khựng lại. Tay cô, đang lơ lửng trên quần áo của mình, đóng băng, và cô đứng thẳng lên với một cái cau mày nhẹ.

“Giọng nói đó… là của Neph. Sao đột nhiên cô ấy lại tìm mình? Chẳng lẽ danh tính Đạo Chích K của cô ấy đã bị lộ?”

Trước đó cô mới hợp tác với Nephthys dùng danh nghĩa Đạo Chích K hành động, nên vừa nghe giọng Neph, Dorothy tự nhiên nghĩ đến điều tồi tệ nhất. Kế hoạch ra ngoài dạo phố lập tức bỏ dở, cô quay lại sofa, lấy Sổ Tay Hải Văn từ chiếc hộp của mình, và lật đến trang liên lạc của Nephthys Boyle.

Cầm bút của mình lên, cô viết.

“Có chuyện gì mà khiến chị lo lắng vậy, tiền bối Nephthys?”

Những từ của cô vừa khô trên trang giấy thì một câu trả lời từ Nephthys đã xuất hiện. Rõ ràng, Neph vẫn luôn ôm cuốn sách trong tay, chờ đợi Dorothy phản hồi.

“Dorothy! Có tin xấu—chị vừa nhận được một bức điện tín khẩn cấp vào sáng nay. Bác Nust đã mất tích!”

“Cái gì? Quản gia già của Neph mất tích sao?!”

Nhìn thấy hàng chữ hiện lên trên trang sách, Dorothy không khỏi chớp mắt. Cô chưa bao giờ ngờ rằng người gặp chuyện lại chính là bác quản gia của già đình Boyle ở Tivian, người hầu lớn tuổi của Davis và người cất giữ các ghi chép.

“Chị hãy mô tả chi tiết sự việc đi. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Dorothy viết câu hỏi của mình. Sau một lúc tạm dừng ngắn, hàng chữ với nét bút quen thuộc của Nephthys lại một lần nữa hiện ra trên trang giấy.

“Chuyện là thế này: năm ngoái bố chị bị dính lời nguyền mà ốm nặng, vì vậy ông ấy đã dưỡng bệnh cùng mẹ ở một điền trang ở nông thôn. Trong khi đó, Bác Nust ở lại nhà của gia đình chị ở Tivian để quản lý công việc gia đình và kinh doanh. Sau khi chị đi chuyến đi học tập này, trong nhà chỉ còn lại một vài người hầu trong coi.”

“Hôm qua là Ngày Đăng Quang của Nhà Vua, nên Bác Nust đã cho mọi người nghỉ phép. Nhưng sáng nay, khi họ quay lại, họ phát hiện ra cả căn nhà đã bị lục tung—còn thê thảm hơn cả bọn cướp ghé qua—và Bác Nust đã biến mất. Những người hầu trông thấy cảnh đó đều hoảng sợ, ngay lập tức liên lạc với cảnh sát, và sau đó liên lạc cho những người khác.”

“Vì Bác Nust đã từng dặn dò họ không được làm phiền Bố về bất cứ vấn đề gì—ông ấy vẫn đang hồi phục—và nếu như ông không có nhà mà xảy ra chuyện lớn thì hãy báo cho chị trước tiên. Vì mấy ngày nay chị ở Adria đã gửi nhiều điện tín về nhà, báo rằng mình vẫn ổn, vì vậy các người hầu biết chị đang ở đâu. Họ đã đi thẳng đến văn phòng điện báo và gửi một bức điện tín khẩn cấp. Chị chỉ nhận được nó vào sáng nay.”

Bình luận (1)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

1 Bình luận