Web novel

Chương 528: Liên Lạc

Chương 528: Liên Lạc

“Tiếp viện? Vậy thì chính xác khi nào họ sẽ đến?”

Bên trong trung tâm chỉ huy Quân đội Cách mạng ở Dorsa, khi nghe câu trả lời của Adan, Dorothy điều khiển Cố Vấn Nei hỏi lại. Adan suy nghĩ một lúc trước khi trả lời.

“Theo điện hồi của tướng quân, ước chừng còn khoảng ba ngày nữa. Ba ngày kể từ bây giờ, viện quân và vật tư sẽ đến Dorsa. Một khi chúng ta đã tái tổ chức lại quân ngũ, chúng ta sẽ phát động một đợt tấn công khác vào Karnak.”

“Ba ngày…” Nei lẩm bẩm sau một trầm ngâm, biểu cảm của ông vẫn không thấy nhẹ nhõm bao nhiêu.

“Vậy thì… Tướng quân đã chuẩn bị bất kỳ biện pháp đối phó cụ thể nào với đám sinh vật bất tử chưa?”

“Chuyện đó thì hiện cũng chưa rõ. Trong điện hồi, tướng quân không đề cập, hay nói bất cứ điều gì về chuyện đó. Vì vậy, tôi đang lên kế hoạch tận dụng ba ngày này để thực hiện công tác tư tưởng cho các binh sĩ—phổ biến cho họ những điều cơ bản về sinh vật bất tử, giúp xua đi phần nào nỗi sợ hãi của họ. Nếu có khả năng, tôi muốn bắt một vài bộ xương và công khai tiêu diệt chúng trước mặt binh lính. Mong rằng sau ba ngày, những binh sĩ sẽ không sợ hãi sinh vật bất tử nữa.”

Adan giải thích cách ông chuẩn bị đối phó với sinh vật bất tử. Lắng nghe từ xa, Dorothy gật đầu tỏ vẻ đồng ý. Rốt cuộc, sợ hãi bắt nguồn từ điều chưa biết, và càng biết về sinh vật bất tử, chúng càng ít đáng sợ hơn.

“Kế hoạch này quả thực có thể thực hiện được, nhưng chúng ta không chắc liệu kẻ địch có còn thủ đoạn nào khác ngoài đội quân bất tử hay không. Có lẽ chỉ chuẩn bị đối phó với sinh vật bất tử là chưa đủ.

“Vả lại, chúng không chỉ có xác sống, mà còn có một lượng lớn pháo binh. Nếu chúng ta không tìm ra vị trí của chúng và áp chế chúng bằng hỏa lực pháo binh của chính chúng ta, quân ta sẽ phải tiến công dưới hỏa lực pháo binh và chịu thương vong nặng nề. Đến lúc đó, quân đội không sụp đổ vì sinh vật bất tử thì cũng sụp vì hỏa lực của pháo binh.”

Không giống như sinh vật bất tử, sức mạnh pháo binh không phải là thứ dễ dàng vượt qua cho dù đã hiểu rõ nó. Ngay cả khi binh sĩ có thể vượt qua nỗi sợ hãi cái chết và chiến đấu dũng cảm, họ vẫn sẽ nhanh chóng gục ngã dưới hỏa lực bao phủ một vùng rộng lớn của vụ nổ.

“Việc đó tôi cũng không thể làm gì được. Karnak dược bao quanh bởi vùng tuần tra khổng lồ của các sinh vật bất tử, nên trinh sát của chúng tôi không thể nào tiếp cận được. Chúng tôi không biết các vị trí pháo binh của chúng ở đâu hoặc chúng được bố trí như thế nào. Mặc dù chúng tôi có nhiều pháo hơn, nhưng do không có tọa độ mục tiêu, chúng tôi cũng chỉ bắn mù thôi…”

Adan giơ tay bày tỏ sự bất lực. Sinh vật bất tử không chỉ có nhiệm vụ gieo rắc nỗi sợ và chiến đấu—chúng còn là những kẻ trinh sát cực kỳ hiệu quả. Ngay cả khi các đội quân của Quân đội Cách mạng vượt qua nỗi sợ hãi mà dũng cảm tiến lên, khoảnh khắc họ đụng độ với sinh vật bất tử, pháo binh kẻ thù sẽ như mưa trút xuống, gây tổn thất nghiêm trọng. Vì trinh sát không thể thâm nhập vào vành đai giám sát, quân ta không thể nắm được thông tin trận địa địch, pháo binh ta vì thế không thể thực hiện áp chế hỏa lực để che chắn cho bộ binh.

Vì vậy, trong tình hình hiện nay, dù binh sĩ cách mạng có lấy lại tinh thần, vượt qua nỗi sợ sinh vật bất tử, vẫn phải tìm cách thâm nhập vào vành đai sinh vật bất tử của Karnak để thu thập tình báo. Nếu không, bất kỳ cuộc tấn công liều lĩnh nào cũng chỉ là đem binh lính ta làm bia cho pháo địch.

“Có lẽ… vẫn phải tìm cách chọc thủng vành đai tuần tra này mới được……”

Trong phòng tác chiến, Nei đưa tay vuốt cằm lẩm bẩm, còn ở xa Dorothy cũng bắt đầu trầm ngâm suy nghĩ cách lẻn vào bên trong vùng giám sát để do thám. Sau một lúc, trong đầu cô lóe lên vài ý, liền điều khiển Nei mở miệng hỏi.

“Nếu tôi nhớ không lầm, ngài nói đơn vị trước đây được cử đi tấn công các vị trí tiền tuyến của Karnak đã bị sinh vật bất tử phục kích trên đường hành quân phải không?”

“Đúng vậy. Theo lời của những người sống sót, họ đang hành quân bình thường thì những bộ xương và xác sống đột nhiên vỡ òa từ dưới lòng đất và tấn công, ngay lập tức quăng đội hình của họ vào hỗn loạn.”

Adan gật đầu xác nhận. Dorothy nghe xong liền để Nei tiếp tục hỏi.

“Vậy là các đơn vị đã bị phục kích giữa đường hành quân. Điều đó cho thấy kẻ thù ở Karnak đã nhận thức được lịch trình của đơn vị chúng ta—tức là có gián điệp bên trong Dorsa. Trước khi đoàn triển khai, kẻ đó đã rò rỉ thông tin di chuyển quân đội, cho phép kẻ thù bố trí trước sinh vật bất tử cho một cuộc phục kích. Những bộ xương và xác sống đó không thể tự đào dưới lòng đất; chúng phải được chôn trước thời gian hành quân.”

“Gián điệp… ừm, tôi cũng nghi ngờ có thể có nội gián ở Dorsa sau khi nghe báo cáo phục kích. Bây giờ tôi đã bắt đầu thắt chặt các công tác bảo mật nội bộ, hy vọng những kẻ phản bội này sẽ không có cơ hội khác để hành động trong hoạt động tiếp theo.”

Adan trả lời một cách nghiêm túc. Trong khi đó, Dorothy im lặng cân nhắc liệu cô có thể sử dụng những nội điệp này để làm suy yếu vành đai tuần tra đồ sộ bao quanh Karnak hay không.

Đêm muộn ở Dorsa, sự im lặng bao trùm cả thành phố. Trong khi toàn bộ thị trấn ngủ say, phòng của Dorothy vẫn sáng đèn. Ngồi bên cửa sổ, cô viết nhanh bằng bút trên các trang của cuốn Sổ Tay Hải Văn của cô.

Qua Sổ Tay Hải Văn, Dorothy giao tiếp với một vài người liên lạc ở xa. Trong khi trao đổi tin nhắn, cô ghi lại các ghi chú trên một tờ giấy riêng biệt bên cạnh Sổ Tay Hải Văn—từng dòng ý tưởng.

Cuối cùng, sau khi viết một phản hồi ngắn cuối cùng, Dorothy kết thúc cuộc trao đổi và đóng Sổ Tay Hải Văn. Thở ra một hơi dài, cô nhặt tờ giấy trắng từ bàn và nhìn vào năm mục được liệt kê.

“Đá Tượng Cầu Nguyện… Tách Hồn… Triệu Hồi Linh Hồn… Mỏ Neo Giấc Mơ… Điện Báo Vô Tuyến…”

Trên trang trong tay cô, Dorothy đã liệt kê các thuật ngữ cả thần bí và trần tục. Về bề mặt, chúng dường như không liên quan, nhưng đối với Dorothy, tất cả chúng đều chia sẻ một tính năng chung—tất cả chúng đều là các giao thức truyền tin.

Sau khi nhận ra rằng trong Dorsa có thể tồn tại gián điệp của Giáo Phái Sự Giáng Lâm Của Đấng Cứu Thế hoặc Hắc Quan Giáo, Dorothy đã bắt đầu nghĩ ra các cách để phơi bày chúng. Nhưng muốn tìm kiếm một hai tên nằm vùng trong một thành phố lớn như Dorsa là cực kỳ khó. Chúng có thể trà trộn vào trong hàng ngũ sĩ quan, trong quân đội, hoặc thậm chí là ẩn mình giữa dân thường của thành phố. Các điểm ẩn nấp quá tiềm năng, quá rộng lớn. Và bộ phận phản gián của Quân đội Cách mạng Addus vốn đã yếu ngay từ đầu—đặc biệt là bây giờ, trong tình trạng rối ren. Hy vọng tìm thấy gián điệp trong thời gian ngắn sẽ là cực kỳ khó khăn.

Vì vậy, Dorothy quyết định hành động cá nhân.

Thay vì dành thời gian lớn xây dựng lại đơn vị phản gián và tung ra vô số mật thám đi lần theo từng dấu vết nhỏ nhoi, Dorothy nhắm đến một phương pháp nhanh hơn: bắt đầu từ các kênh giao tiếp—xác định cách gián điệp giao tiếp với Karnak, và sau đó truy tìm các phương pháp đó trở lại nguồn của chúng.

Đó là những gì cô vừa mới làm—liệt kê tất cả các phương tiện giao tiếp có thể giữa gián điệp của Dorsa và kẻ thù ở Karnak, cố gắng tìm thấy manh mối.

Trong phân tích của cô, gián điệp ẩn ở Dorsa có thể là tín đồ của Giáo Phái Sự Giáng Lâm Của Đấng Cứu Thế, hoặc cũng có thể là thành viên của Hắc Quan Giáo. Do đó, chúng có thể đang sử dụng các phương pháp giao tiếp thần bí từ một trong hai tổ chức này, hoặc cả những cách thức chung thuộc phương tiện thần bí hoặc trần tục.

Sau khi đối tra và đối chiếu qua nhiều nguồn, Dorothy đã tổng hợp được năm khả năng nêu trên.

Trong thế giới thần bí, các hội và tổ chức khác nhau thường sử dụng các phương pháp giao tiếp thần bí khác nhau. Ví dụ, Bát Túc Tri Chu sử dụng một con nhện mặt hình người—một sinh vật thần bí được lai tạo đặc biệt để giao tiếp. Giáo phái Afterbirth sử dụng Ngũ Giác Đài Thịt, một loại nghi thức bằng huyết nhục đặc thù.

Về phương thức liên lạc Giáo Phái Sự Giáng Lâm Của Đấng Cứu Thế, Dorothy đã hỏi trực tiếp Shadi, người có mối quan hệ lâu dài với chúng. Từ anh ta, cô biết rằng phương pháp liên lạc thần bí của giáo phái giống với lề thói truyền thống của Giáo hội: Đá Tượng Cầu Nguyện.

Đây là một loại đá đặc biệt tương thích cao với sức mạnh của Đức Tin. Nó có thể cảm ứng được nội dung của một lời cầu nguyện rồi biểu hiện nó ra một cách rõ ràng. Quá trình sử dụng nó liên quan đến việc chạm khắc một bức tượng của một vị thần từ đá. Một tín đồ sẽ ghi nhớ ngoại hình của nó và cầu nguyện về phía nó. Nội dung của lời cầu nguyện của họ sau đó sẽ xuất hiện trên bệ của bức tượng. Mỗi cặp Đá Tượng Cầu Nguyện được chạm khắc thành hai bức tượng riêng biệt với tư thế và đặc điểm khác nhau. Lời cầu nguyện sẽ chỉ biểu hiện trên bức tượng chính xác nếu người cầu xin ghi nhớ chính xác các chi tiết của bức tượng.

Sử dụng Đá Tượng Cầu Nguyện cho phép truyền tin rất nhanh. Nhưng chúng có nhiều hạn chế. Đá của Đá Tượng Cầu Nguyện cực kỳ hiếm, kích thước lớn, và thường chỉ được đặt trong các nhà thờ lớn. Thông thường, chỉ các tín đồ bên ngoài nhà thờ chỉ có thể truyền tải thông điệp đến biểu tượng thông qua lời cầu nguyện, và biểu tượng không thể phản hồi ngay lập tức cho tín đồ. Để đạt được giao tiếp hai chiều, cả hai tín đồ phải ở bên trong nhà thờ với bức tượng thánh này.

Hình thức cầu nguyện tượng này là phương pháp giao tiếp chính thống cho cả Giáo Phái Sự Giáng Lâm Của Đấng Cứu Thế và Giáo Hội Ánh Sáng—thông tin Dorothy đã xác nhận từ cả Shadi và Vania. Còn về Hắc Quan Giáo, Dorothy hỏi Sadroya và được biết rằng nội bộ Hắc Quan Giáo có hai phương pháp giao tiếp thần bí chính của họ: Triệu Hồi Linh Hồn và Tách Hồn.

Phương pháp trước tương đối dễ hiểu: một linh hồn sẽ được huấn luyện sẽ phục vụ như người đưa tin. Hai Kẻ Vượt Giới nằm cách xa nhau có thể sử dụng một linh hồn được triệu hồi để chuyển tiếp tin nhắn. Khi cần truyền tin, một bên sẽ nói tin nhắn cho linh hồn; bên kia sẽ triệu hồi linh hồn đó ở nơi khác và nhận tin nhắn. Vì linh hồn có thể di chuyển với tốc độ đáng kinh ngạc qua Địa Ngục, miễn là khoảng cách không quá phi lý, người bên kia có thể nhanh chóng triệu hồi, lấy lại tin nhắn từ linh hồn.

Hơn nữa, đôi bên còn có thể thiết lập vòng tròn triệu hồi được giữ trong trạng thái bán kích hoạt tự chủ, được duy trì bằng cách dùng vật phẩm lưu trữ tâm linh. Điều này cho phép linh hồn đưa tin tự do đi lại qua Địa Ngục giữa hai sự hình thành, cho phép giao tiếp thời gian thực—tức thì, hiệu quả, chi phí thấp. Đây là phương pháp nội bộ được sử dụng rộng rãi nhất của Hắc Quan Giáo.

Về phương pháp thứ hai, Tách Hồn, thì ít phổ biến hơn. Nó liên quan đến một Kẻ Vượt Giới Im Lặng mạnh mẽ chia nhỏ nhỏ linh hồn của họ và đặt nó vào một vật chứa, sau đó sẽ được mang đi xa bởi một người giao tiếp. Người giao tiếp đó có thể trò chuyện với mảnh linh hồn để chuyển tiếp tin nhắn đến linh hồn chính. Tuy nhiên, vì tách linh hồn trong thời gian dài có tác dụng phụ tiêu cực cho bản thân người tách, nên cách này hiếm khi được các thành viên Hắc Quan Giáo sử dụng, trừ khi trong các trường hợp bất khả kháng.

Bên cạnh các phương thức giao tiếp thần bí cụ thể của các hội, còn có Mỏ Neo Giấc Mơ, một phương tiện giao tiếp mà nhiều Kẻ Vượt Giới sử dụng. Miễn là mô phỏng giấc mơ có thể đưa các cá nhân vào cùng một Thế Giới Giấc Mơ, họ có thể trò chuyện mặt đối mặt bên trong giấc mơ. Nhưng Ấn Ký Mỏ Neo Giấc Mơ quá đắt đỏ, và một người thực sự giàu có, bằng không, thứ này không bền vững cho việc sử dụng lâu dài. Hơn nữa, nếu cả hai bên không ngủ cùng một lúc, thời gian giao tiếp bị hạn chế nghiêm trọng.

Đương nhiên, không phải tất cả giao tiếp đều là thần bí—các phương pháp trần tục cũng tồn tại. Trong số đó, thuận tiện nhất là thiết lập một trạm vô tuyến và gửi điện tín không dây.

Ngồi bắt chéo chân, Dorothy kiểm tra các phương pháp giao tiếp khác nhau được liệt kê trên tờ giấy trong tay cô, thầm thực hiện một quá trình loại bỏ.

“Đá Tượng Cầu Nguyện đòi hỏi các bức tượng thánh lớn, thường là cần một nhà thờ để chứa chúng. Giáo Phái Sự Giáng Lâm Của Đấng Cứu Thế chỉ dựng các bức tượng như vậy ở một vài thành phố lớn trong Addus, và Karnak không phải là một trong số đó—vì vậy loại.”

“Ấn ký Mỏ Neo Giấc Mơ quá đắt. Chi phí trao đổi tình báo lâu dài quá cao, và nó không hiệu quả nếu hai bên không thể đồng bộ hóa lịch trình ngủ của họ. Tin nhắn khẩn cấp trong ngày sẽ phải chờ đợi cho đến khi bên kia ngủ—cũng loại.”

“Tách Hồn trong thời gian dài sẽ ảnh hưởng tiêu cực đến người tách hồn. Nó ổn cho các nhiệm vụ khẩn cấp ưu tiên cao, nhưng chắc chắn không phù hợp cho một nhiệm vụ mà thời gian hoạt động của gián điệp là không rõ.”

“Còn đối với việc thiết lập một trạm vô tuyến và gửi điện tín… khi những phương thức thần bí còn hiệu quả, mấy Kẻ Vượt Giới chắc chẳng mặn mà dùng phương thức trần tục thế này đâu.”

Sau khi cân nhắc, Dorothy đã có nhận định sơ bộ về phương thức liên lạc mà các gián điệp có thể dùng.

“Vậy khả năng cao là bọn chúng đang sử dụng Triệu Hồi Linh Hồn. Chỉ cần đặt hai vòng tròn triệu hồi duy trì được lâu, năng lượng thấp được thiết lập ở những nơi che giấu, thì một linh hồn đưa tin có thể nhanh chóng đi lại qua Địa Ngục—hoàn hảo cho giao tiếp bí mật lâu dài.”

“Có vẻ như hoạt động phản gián này sẽ phải được tiếp cận từ góc độ linh hồn và Địa Ngục.”

Với ý nghĩ này, Dorothy mở lại Sổ Tay Hải Văn của mình, lật qua nó cho đến khi cô đến trang liên lạc cho Kapak, một người bản địa của Tân Lục Địa. Sau khi cân nhắc một lúc, cô nhặt bút của mình và viết bằng Linh Phù.

Sau một vòng thư từ khác qua Sổ Tay Hải Văn, đã đạt được mục tiêu của mình, Dorothy đặt bút xuống và nhìn ra ngoài cửa sổ tối tăm.

“Vậy thì vào ngày mai, mình sẽ chuyển chi tiết hoạt động cho Nephthys và Chỉ huy Adan.”

Trăng đã lặn, mặt trời dần lên. Ánh sáng rực rỡ của buổi sớm nhanh chóng bao phủ khắp thành phố Dorsa, báo hiệu một ngày mới bắt đầu.

Vào buổi sáng, bên ngoài khu vực thành phố của Dorsa, trên bãi đất trống sát rìa trại quân sự, vô số binh sĩ trong quân phục đang xếp hàng ngay ngắn dưới ánh nắng. Hàng ngũ kéo dài đến tận phía xa; ai nấy đều mang súng, nét mặt lộ rõ vẻ căng thẳng, mang trong mình một thứ tâm trạng pha lẫn hồi hộp và sợ hãi khi dõi nhìn về phía trước.

Trước hàng ngũ ấy là một bục gỗ cao dựng tạm. Trên bục, chỉ huy A’dan đang đứng, giọng dõng dạc, đưa ra một bài phát biểu hùng hồn cho các đội quân.

“Như tôi vừa nói! Đám bộ xương, đám xác sống đó—không có gì phải sợ hãi! Chúng không mạnh hơn các cậu! Chúng không nhanh hơn các cậu! Nếu các cậu tấn công chúng, chúng vẫn sẽ ngã! Chúng chỉ là một bọn chết rồi mà thôi! Nếu chúng đã chết một lần, chúng có thể chết lần thứ hai!

“Nếu vẫn chưa tin, thì hôm nay chúng ta sẽ quan sát chúng từ gần! Hãy tự mình đi xem! Tôi sẽ đích thân ra tay làm mẫu cho các cậu xem cách xử lý lũ xác chết—tự xem mà học hỏi! Sau này cứ thế mà làm! Hãy nhớ, các cậu là chiến sĩ của Addus! Không phải bọn hèn! Đừng có để mấy cái xác kia dọa cho phải lùi bước trước trận chiến!”

Giọng nói đầy nhiệt huyết của Adan vang lên từ bục giảng, thúc lòng dũng cảm vào binh lính của ông. Nhưng ngay khi ông đang khí thế bừng bừng, ở mép hàng sĩ quan bên dưới, khuôn mặt của một hạ sĩ quan để lộ ra một ánh nhìn giễu cợt.

“Thì ra… đây là kéo người đi huấn luyện can đảm à…”

“Tốt hơn báo cáo lại ngay lập tức—biến màn ‘tập can đảm’ của chúng thành màn ‘rụng can đảm’ mới được…”

Người hạ sĩ khẽ kéo vành mũ sĩ quan xuống, lặng lẽ ngẩng đầu nhìn lên Adan đang hùng hồn diễn thuyết.

Trong khi đó, ở nơi khác ở Dorsa, trong một căn phòng bí mật rộng rãi, Nephthys nhẹ nhàng vuốt ve một cái bình chứa đầy tro xương trắng, chạm vào những vật liệu dành cho một nghi lễ trước mặt.

Hãy bình luận để ủng hộ người đăng nhé!