"Phố Bạch Ngọc? Sao em lại hỏi về nó?"
Ngồi trên ghế sofa, Gregor cau mày nhai miếng bánh mì. Trước khi ca làm của anh kết thúc, anh đã nghe được vài tin đồn về khu vực đó.
"À, anh Gregor, anh biết con gái bọn em không được tham gia các lớp học buổi tối mà, đúng không? Vì thế, điểm số của tụi em luôn kém con trai," Dorothy giải thích một cách tự nhiên. Gregor gật đầu đồng ý.
"Ừm... anh biết. Giáo dục bất bình đẳng giữa con trai và con gái là một vấn đề phổ biến. Mặc dù St. Amanda là một ngôi trường tốt, nhưng vấn nạn đó vẫn còn tồn tại. Mà chuyện đó thì liên quan gì đến Phố Bạch Ngọc?"
"Là thế này: em đã rất không hài lòng khi các bạn con trai luôn giỏi hơn em, nên em đã đến thư viện trường để tự học và cố gắng theo kịp họ."
"Mấy ngày qua, em đã tự học bằng sách trong thư viện, nhưng sau một thời gian, em nhận ra một số bộ sách bị thiếu tập. Chuyện này thực sự rất khó chịu và cản trở việc học của em."
"Trong kỳ nghỉ, em đã đến vài hiệu sách trong thành phố để tìm những tập còn thiếu, nhưng tiếc là sách thư viện chủ yếu là bản cũ, trong khi các hiệu sách chỉ bán bản mới, nên sau khoảng thời giạn, em vẫn không tìm được những cuốn em cần."
"Sau đó, em hỏi vài giáo viên xem họ có biết chỗ nào tìm được những cuốn sách cũ này không, và một trong số họ đã gợi ý Phố Bạch Ngọc. Họ nói đó là một khu chợ bán đồ cũ."
Dorothy giải thích một cách chân thành, và khi Gregor lắng nghe, vẻ mặt anh ta ngày càng căng thẳng hơn. Sau khi uống xong ly sữa, anh ta chậm rãi nói.
"Dorothy, anh rất vui vì em có động lực cải thiện điểm số và theo kịp các bạn con trai. Nhưng anh phải cảnh báo em rằng: tốt hơn là đừng đến Phố Bạch Ngọc."
"Đừng đến? Tại sao? Chẳng phải đó chỉ là một khu chợ bán đồ cũ thôi sao?"
Nghe lời Gregor, Dorothy nghiêng đầu bối rối. Gregor đáp lại với giọng nghiêm nghị.
"Nó không chỉ là một khu chợ. Nó còn là nơi tụ tập của những kẻ thất bại mơ mộng làm giàu sau một đêm — một con phố cho vay nặng lãi, ăn thịt người không chừa một miếng xương nào. Nơi đó cũng có rất nhiều băng đảng... Tóm lại, đó không phải là một nơi an toàn. Và một cô gái như em tốt nhất là không nên đến đó."
Giọng Gregor mang vẻ cảnh báo, trong khi Dorothy mĩa mai trong lòng rằng cô đã ở đó bốn ngày rồi.
"Vậy sao... vậy thì em sẽ không đi nữa..."
Dorothy đáp lại với vẻ mặt và giọng điệu buồn bã, giả vờ thất vọng.
"Thật đáng tiếc. Nếu không có những cuốn sách đó, em sẽ rất khó vượt qua các bạn con trai bằng cách tự học…"
Thấy vẻ mặt ủ rũ của em gái, Gregor cảm thấy hơi tội nghiệp cho em gái mình. Sau khi đặt cốc xuống và suy nghĩ một lát, anh ta quyết định.
"Được rồi... Thế này nhé, cuối tuần này anh được nghỉ nửa ngày. Anh sẽ tự mình đưa em đến Phố Bạch Ngọc. Có anh đi cùng thì chắc sẽ ổn thôi."
"Thật sao? Cảm ơn anh nhiều lắm, anh Gregor!"
Khuôn mặt Dorothy rạng rỡ niềm vui trước lời nói của anh ta. Gregor mỉm cười ấm áp.
"Không cần cảm ơn anh. Dù sao thì anh cũng là anh trai của em mà."
"Vậy thì em đi học đây. Gặp lại anh sau!"
"Đi cẩn thận nhé."
Dorothy rời phòng khách, đóng cửa lại sau lưng. Một nụ cười nhạt thoáng hiện trên môi cô.
...
Ngày mới bắt đầu ở Igwynt, và vào một buổi sáng cuối tuần, Dorothy và Gregor bước ra từ một nhà hàng. Dorothy đang lau miệng bằng khăn ăn, trong khi Gregor hỏi, "Đồ ăn ở đây thế nào?"
"Không tệ. Giờ chúng ta ăn xong rồi, chúng ta đi đến chổ đó được chứ?"
"Tất nhiên..."
Gregor gọi một chiếc xe ngựa bên đường, và hai anh em cùng nhau đi qua thành phố. Một lúc sau, họ đến Phố Bạch Ngọc.
Bước xuống xe ngựa, Dorothy liếc nhìn cảnh tượng quen thuộc xung quanh và nhận xét, "Vậy ra, đây là Phố Bạch Ngọc sao? Có vẻ ít người hơn các con phố khác, và những món đồ trong các cửa hàng này trông kỳ lạ quá."
"Đúng vậy, đây là Phố Bạch Ngọc. Nhớ lúc nào cũng phải ở gần anh và đừng chạy lung tung, hiểu chưa?" Gregor cảnh báo, ánh mắt thận trọng quan sát những bóng người lảng vảng trên con phố lạnh lẽo. Dorothy ngoan ngoãn gật đầu.
"Vâng ạ!"
Mặc một bộ quần áo hoàn toàn khác, Dorothy đi theo Gregor qua những con phố quen thuộc. Cô thấy cánh cửa đóng kín của tiệm cầm đồ Corey và một nhóm người tụ tập bên ngoài. Lắng nghe kỹ cuộc tranh cãi gay gắt của họ, cô nhận ra họ là thành viên băng đảng của Corey, giờ đang tranh giành nhau cách chia chác những tài sản còn lại của hắn. Cảnh tượng cho thấy một cuộc ẩu đả có thể nổ ra bất cứ lúc nào, nhưng lại không có một sĩ quan cảnh sát nào xuất hiện.
‘He he... Có vẻ như không ai quan tâm đến việc gã đó biến mất đâu nhỉ? Họ chỉ quan tâm đến đồ của hắn thôi. Chắc họ thậm chí còn không thèm báo cảnh sát. Chẳng trách những người đó có thể thủ tiêu hắn gọn gàng như vậy...’
Nhìn các thành viên băng đảng cãi vã bên ngoài tiệm Corey, Dorothy thầm nghĩ. Gregor cau mày trước cảnh tượng đó và vội vàng giục cô đi tiếp.
"Chúng ta hãy nhanh chóng đi tìm nơi khác, đừng ở lại đây nữa..."
"Vâng..."
Dorothy nhanh chóng bước theo Gregor, và chẳng bao lâu họ đã đến đầu kia của Phố Bạch Ngọc.
"Dorothy, dạo này bầu không khí ở Phố Bạch Ngọc hình như không được ổn lắm. Có lẽ không có tiệm sách nào ở đây đâu, chúng ta nên nhanh chóng quay về thôi."
Cảm nhận được bầu không khí căng thẳng xung quanh mình, Gregor nói một cách nghiêm túc. Dorothy liếc nhìn xung quanh và đột nhiên chỉ tay về phía trước như thể cô đã nhìn thấy thứ gì đó.
"A, có một hiệu sách cũ ở đằng kia! Chúng ta vào xem thử đi!"
"Một hiệu sách cũ?"
Gregor nhìn theo hướng ngón tay cô và thấy một tấm biển hiệu cửa hàng có dòng chữ: Bộ Sưu Tập Sách Cũ Barnard.
"Hử, thật sự là có một nơi chuyên bán sách cũ ở đây sao?"
Hai anh em tiến đến cửa hàng. Mở cửa, họ bước vào một không gian mờ tối.
Những dãy kệ gỗ chứa đầy sách cũ đứng thẳng hàng ngăn nắp. Ván sàn kêu cọt kẹt dưới chân, và một quầy hàng đứng gần lối vào. Phía sau quầy, một nhân viên trẻ tuổi nhìn hai anh em một cách thận trọng.
"Xin lỗi, thưa anh, đây có phải là một cửa hàng chuyên bán sách cũ đúng không ạ?"
Nhìn người nhân viên một cách thận trọng, Dorothy lịch sự hỏi.


0 Bình luận