• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Web novel

Chương 363: Bị Thương

1 Bình luận - Độ dài: 2,870 từ - Cập nhật:

Nam Tivian, ngoại ô Quảng Trường Bishop.

Trong con hẻm giữa số 11 và số 12 phố Vải Xanh, Gregor, giờ đã biến đổi thành một diện mạo khác, đứng trong con hẻm vắng. Sau khi nghe giọng nói vừa vang lên trong tâm trí mình, anh sững sờ trong chốc lát rồi đáp lại với chút khó tin với "Thám Tử" trong suy nghĩ của anh.

"Thưa Thám Tử... Dựa trên những gì anh vừa nói, Công tước Barrett và Công chúa Isabella đang bị Bát Túc Tri Chu nhắm tới sao? Cận vệ của họ đã bị Bát Túc Tri Chu thay thế? Chúng đang âm mưu ám sát hoàng gia?!"

Gregor bị sốc bởi suy nghĩ đó. Thay thế cận vệ của hoàng tộc là chuyện cần một mức độ thâm nhập không tưởng. Việc những kẻ này có một nội gián cấp cao như vậy trong Cục Bình An đã đủ tệ rồi, nhưng giờ chúng còn thâm nhập vào cả đội ngũ an ninh hoàng gia nữa sao? Mức độ thâm nhập của chúng sâu đến mức nào?

"Đúng vậy. Lũ nhện này ban đầu định tạo ra hỗn loạn trong quảng trường và sau đó nhân cơ hội ám sát hoàng gia. Những kẻ mà chúng đã cài vào trong quảng trường đã được xử lý xong, vậy nên những công dân bình thường đã an toàn. Tuy nhiên, vài sát thủ còn lại thì phải cần sự giúp đỡ của cậu để loại bỏ hoàn toàn chúng."

Trong tâm trí Gregor, giọng nói của Thám Tử đáp lại. Gregor nuốt khan rồi tiếp tục đáp lời trong suy nghĩ của anh.

"Được rồi... Nếu là đối phó với những kẻ này, tôi sẽ đi. Nhưng thưa Thám Tử, anh bảo tôi cải trang như thể bị thương nặng... nhưng tôi không biết phải làm thế nào... Tôi có cần tự cắt mình vài nhát không?"

Gregor nói một cách lo lắng, và nhanh chóng Thám Tử đáp lại những băn khoăn của anh.

"Anh không cần tự làm đâu. Tôi đã gọi người đến giúp anh rồi. Cô ấy đang ở đây, ngay sau lưng anh."

"Sau lưng tôi?"

Nghe thấy điều này, Gregor giật mình. Anh nhanh chóng quay lại nhìn phía sau. Ở đó, tại lối vào con hẻm, anh thấy hình bóng một người phụ nữ – một nữ tu mặc áo choàng trắng.

"Một nữ tu... từ giáo hội sao?"

Nhìn thấy nữ tu, Gregor theo bản năng lùi lại một bước. Nữ tu đeo kính, mang theo một túi y tế, nhanh chóng đi đến chỗ anh và, sau một cái cúi đầu khiêm tốn, nói nhỏ.

"Xin chào, anh Hắc Khuyển. Tôi ở đây để hỗ trợ anh trong nhiệm vụ. Chúng ta phụng sự cùng một Chúa. Anh có thể gọi tôi là Lời Nguyện Trắng…"

"Lời Nguyện Trắng…"

Gregor lẩm bẩm tên của nữ tu, cảm thấy vừa ngạc nhiên vừa khó chịu. Anh không ngờ Hồng Ân Thánh Điển lại có cả người trong Giáo Hội.

"Họ đã cài người của mình vào Cục Bình An, giáo hội, và thậm chí các giáo phái khác nữa... Cái vòi của Hồng Ân Thánh Điển vươn xa đến mức nào? Mục tiêu của họ là gì chứ?"

(T/N: Ủa, Gregor biết Hồng Ân Thánh Điển có liên quan tới Akasha từ khi nào vậy?)

Khi nhìn nữ tu trước mặt, Gregor không khỏi thắc mắc. Một lúc sau, nữ tu tự xưng là Lời Nguyện Trắng lại lên tiếng.

"Tình hình đang rất cấp bách. Chúng ta phải hành động ngay. Anh Hắc Khuyển, xin anh hãy cởi lớp áo ngoài ra. Tôi sẽ giúp anh tạo vết thương giả."

"Ờ... được rồi…"

Vừa nói, nữ tu vừa mở túi y tế của mình và lấy ra một túi máu cấp cứu và một con dao nhỏ. Gregor, theo hướng dẫn của cô, nhanh chóng cởi áo khoác ngoài và một lớp áo len, chỉ còn lại áo lót. Gió lạnh mùa đông ngay lập tức khiến anh rùng mình.

Tiếp theo, nữ tu dùng dao cắt một phần quần áo của Gregor, đổ máu từ túi máu lên vải, và bắt đầu quấn băng cho anh từ túi y tế. Cô ấy cũng dán một miếng bông gòn thấm máu lên trán anh, tạo ra vẻ ngoài của một vết thương nghiêm trọng. Chẳng mấy chốc, Gregor trông giống như một người bị thương nghiêm trọng, quần áo rách rưới và dính máu, với băng gạc và bông gòn che kín cơ thể.

Giữa mùa đông, Gregor, mặc quần áo mỏng manh và người dính đầy máu, run rẩy trong gió lạnh. Vẻ ngoài của anh thảm hại vô cùng.

"Xong rồi, việc cải trang của anh gần như hoàn tất. Bây giờ, xin hãy diễn đúng như những gì Thám tử đã chỉ dẫn," nữ tu sĩ nói sau khi hoàn thành việc trang điểm cho Gregor. Run rẩy vì lạnh, Gregor gật đầu đáp lại.

"Được rồi... nhưng mà... tôi không giỏi diễn xuất lắm. Nếu muốn điều này trông thuyết phục, chắc Thám Tử cần phải điều khiển tôi..."

Gregor nói một cách không chắc chắn, không biết làm thế nào để thuyết phục đóng vai một người bị thương trong tình huống đột ngột này. Tuy nhiên, nữ tu trước mặt anh mỉm cười và trấn an anh.

"Đừng lo lắng. Vai trò mà Thám Tử giao cho anh rất đơn giản. Anh sẽ không cần sự điều khiển của Thám tử để thực hiện tốt vai trò đó đâu."

"Tôi sẽ không cần sự điều khiển của Thám tử để thực hiện tốt vai trò đó…"

Gregor gãi đầu, bối rối. Nữ tu sau đó quay ánh mắt về phía lối vào con hẻm, nơi vài bóng người đang tiến vào, mang theo một cáng cứu thương trống.

Đêm khuya, Quảng Trường Bishop.

Không khí lễ hội trong Quảng Trường Bishop vẫn tiếp tục, nhưng phố Vải Xanh, cách đó chỉ một dãy nhà, vẫn im ắng đến lạ lùng.

Không giống như phần còn lại của con phố, lối vào số 1 phố Vải Xanh được canh gác bởi vài nhân viên an ninh mặc đồng phục, vẻ mặt họ tập trung khi họ cảnh giác theo dõi xung quanh.

Lý do cho việc tăng cường an ninh này là những vị khách quan trọng nhất của buổi lễ mừng Năm Mới, Công tước Barrett và Công chúa Isabella, đang xem sự kiện từ ban công của tòa nhà này. Kết quả là, toàn bộ tòa nhà và khu vực xung quanh đã được đặt dưới sự phong tỏa nghiêm ngặt để đảm bảo không xảy ra bất kỳ sự cố nguy hiểm nào.

Số 1 phố Vải Xanh đối diện với Quảng Trường Bishop, nơi công chúa và công tước đang xem lễ hội từ ban công phía trước. Phía sau tòa nhà đối diện với phố Vải Xanh, và lối vào phía sau là một điểm an ninh quan trọng.

Tại lối vào phía sau số 1 phố Vải Xanh, các cận vệ hoàng gia vẫn ở trạng thái cảnh giác cao độ. Bất ngờ, một trong số họ nhận thấy vài bóng người xuất hiện từ bóng tối ở phía xa.

"Ai đó!"

Nhìn thấy những bóng người, người lính gác ngay lập tức cảnh giác cao độ và hét lên. Lời nói của ông ta thu hút sự chú ý của các lính gác khác, tất cả đều quay ánh mắt về phía những bóng người đang đến gần.

"Ai đó! Khu vực này đang bị phong tỏa. Nếu cần đi qua, hãy đi đường khác!"

Đội trưởng đội cận vệ, nắm chặt vũ khí, cảnh báo những bóng người đang đến gần. Khi họ đến gần hơn, các lính gác cuối cùng cũng nhìn rõ họ. Người dẫn đầu là một người đàn ông mặc áo khoác trắng và đeo mặt nạ, theo sau là bốn người đàn ông trông bình thường đang khiêng một cáng cứu thương. Trên cáng có một người đàn ông dính đầy máu.

"Xin lỗi đã làm phiền các ngài. Tôi là Jack từ trạm y tế cấp cứu. Có một tình huống khẩn cấp tôi cần báo cáo."

Người đàn ông mặc áo khoác trắng, Jack, nói với giọng vội vã với các lính gác. Đội trưởng đội cận vệ, nhìn thấy vẻ ngoài của anh ta, bèn thả lỏng đôi chút nhưng vẫn thận trọng.

"Trạm y tế? Có chuyện gì vậy?"

"À, thưa các ngài, một người đàn ông bị thương nặng đã được đưa đến trạm của chúng tôi. Anh ta dường như đã bị tấn công và đang trong tình trạng nguy kịch. Khi chúng tôi đang điều trị cho anh ta, anh ta cứ khăng khăng muốn đến đây, nói rằng anh ta có thông tin quan trọng về sự an toàn của công chúa và công tước.”

"Khi chúng tôi đang điều trị vết thương cho anh ta, anh ta ngất đi vì đau. Nữ tu của chúng tôi, Sơ Vania, lo lắng về những gì anh ta nói, vậy nên sau khi ổn định tình trạng của anh ta, cô quyết định chúng tôi nên đưa anh ta đến đây để quý vị xem. Các ngài có nhận ra anh ta không?"

Jack giải thích cho các lính gác. Sau khi nghe lời anh ta, các lính gác nhìn nhau, nắm chặt vũ khí của mình. Đội trưởng đội cận vệ bước tới.

"Được rồi, để tôi xem anh ta."

Theo lệnh của đội trưởng, những người đàn ông khiêng cáng đặt nó xuống. Đội trưởng đi tới và nhìn người đàn ông bất tỉnh trên cáng. Khi ông nhìn thấy khuôn mặt dính máu với một miếng bông gòn dán trên trán, mắt ông mở to kinh ngạc, và ông lùi lại một bước.

"S-sao có thể như vậy? Đó là Ngài Camino! Sao có thể thế này?"

Đội trưởng đội cận vệ lẩm bẩm trong sự hoài nghi. Các lính gác khác, nghe vậy, cũng tỏ ra ngạc nhiên.

"Ngài Camino? Không phải ngài ấy đang ở cùng công chúa và công tước sao? Sao ngài ấy lại ở đây?" Các lính gác lầm bầm với nhau, rồi bước tới nhìn người đàn ông trên cáng. Khuôn mặt họ đều hiện rõ vẻ sốc.

"Đúng là Ngài Camino! Nếu ngài ấy ở đây, vậy ai đang ở cùng công chúa?"

Một trong những tên lính gác lên tiếng, và bầu không khí ngay lập tức trở nên căng thẳng. Đội trưởng đội cận vệ quay sang Jack và hỏi.

"Anh tìm thấy người này ở đâu?"

"Một cư dân địa phương đã đưa anh ta đến cho chúng tôi. Theo người cư dân đó, anh ta thấy người đàn ông này bị thương nặng nhưng vẫn cố gắng đi về phía quảng trường. Vì lòng tốt, người cư dân đã giúp anh ta đến trạm y tế của chúng tôi. Trong khi chúng tôi đang điều trị cho anh ta, anh ta cứ lẩm bẩm những điều như 'giả mạo', 'nguy hiểm', 'nguy hiểm nửa đêm', 'ban công phía trước của công chúa', v.v. Sau khi ổn định tình trạng của anh ta, anh ta ngất đi. Sơ Vania lo lắng về những gì anh ta nói, vậy nên cô đã cử chúng tôi đến đây để xem các ngài có nhận ra anh ta không."

Jack giải thích cho các lính gác. Sau khi nghe lời anh ta, vẻ mặt các lính gác càng trở nên nghiêm trọng hơn. Trong chốc lát, không ai nói gì, và bầu không khí trở nên nặng nề.

"Khụ… khụ khụ!!"

Vào lúc đó, người đàn ông trên cáng bắt đầu ho dữ dội, người co giật trong đau đớn. Jack ngay lập tức quỳ xuống để kiểm tra anh ta, rồi quay sang các lính gác với vẻ mặt khẩn cấp.

"Vết thương của anh ta đang nặng hơn. Tình trạng của anh ta nguy kịch. Chúng tôi cần đưa anh ta về trạm y tế để điều trị!"

Jack nói với các lính gác. Đội trưởng, nhìn thấy máu thấm qua băng gạc, cau mày và gật đầu.

"Được rồi, đưa anh ta đi nhanh lên. Hãy đảm bảo làm mọi thứ có thể để cứu anh ta. Chúng tôi sẽ đến kiểm tra anh ta sau."

"Vâng, thưa ngài!"

Sau vài lời nữa với các lính gác, Jack và nhóm của anh ta nâng cáng và quay trở lại phía xa.

Khi các lính gác nhìn Jack và nhóm của anh ta rời đi, đội trưởng kiểm tra đồng hồ của ông. Thấy chỉ còn mười phút nữa là đến nửa đêm, ông quay ánh mắt về phía tòa nhà và nói với cấp dưới của mình.

"Tất cả các cậu ở lại đây. Tôi cần lên lầu giải quyết một số việc."

Nói rồi, đội trưởng quay người bước vào tòa nhà. Trong mười phút còn lại, ông cảm thấy cần thiết phải cảnh báo các lính gác khác và tạm thời cách ly người giả dạng Camino.

Trên sân khấu ở Quảng Trường Bishop, buổi biểu diễn cuối cùng vừa kết thúc. Người dẫn chương trình bước trở lại sân khấu, chuẩn bị dẫn dắt đám đông đếm ngược những giây cuối cùng đến Năm Mới.

Trong khi đó, trên mái của một tòa nhà ở rìa quảng trường, một người đàn ông mặc đồ bảo vệ kiểm tra đồng hồ của hắn. Thấy nửa đêm sắp đến, hắn lùi lại khỏi rìa mái nhà và rút vào một góc.

Trong bóng tối của góc, tên lính gác mở một chiếc hộp hình chữ nhật, để lộ một khẩu súng trường bằng đồng được chế tác tinh xảo.

Tên lính gác nhấc khẩu súng trường lên và kiểm tra nó. Hơn cả một vũ khí, nó giống một tác phẩm nghệ thuật. Toàn bộ khẩu súng trường được làm bằng đồng và gỗ trắng, không có vết xước hoặc dấu hiệu hao mòn. Báng súng bằng gỗ trắng được chạm khắc tinh xảo, với các đường chạm khắc kéo dài đến nòng súng bằng đồng. Ở phần chạm khắc dày đặc nhất là biểu tượng của tâm linh Đèn Lồng— một mặt trời. Từ bất kỳ góc độ nào, khẩu súng trường này rõ ràng không phải là một vũ khí bình thường.

"Sắp đến lúc rồi…"

Tên lính gác lẩm bẩm, và giọng nói phát ra là của Berlit.

Cầm khẩu súng trường tinh xảo, Berlit đứng dậy và nhìn qua quảng trường về phía ban công, nơi công tước và công chúa đang đứng. Đằng sau họ, một bóng người đang sẵn sàng ra tay.

"Với hai tên sát thủ cấp Bạch Tro nhắm vào hắn từ cả hai phía… Công tước Barrett không thể thoát được nữa rồi. Có vẻ như kế hoạch tối nay đang diễn ra suôn sẻ. Dạ Quỷ thậm chí sẽ không cần xuất hiện…"

Berlit tự nhủ, một nụ cười nhạt xuất hiện trên môi hắn.

"Tất cả là vì ngươi đã đào quá sâu, Công tước Barrett… Bây giờ, tất cả những gì còn lại là chờ những kẻ thế tội xuất hiện…"

Trên mái của một tòa nhà khác, trong một căn gác nhỏ đầy khói, Sado đứng giữa một nhóm người dân địa phương, nắm chặt tay và hùng hồn phát biểu.

"Đã đến lúc rồi, anh em của ta! Hãy cầm vũ khí lên, và chẳng bao lâu nữa chúng ta sẽ cho những kẻ da trắng đó thấy máu và nỗi sợ hãi thực sự là gì!"

"Kum và những người khác sẽ là tiên phong của chúng ta! Họ sẽ là tấm gương của chúng ta! Chúng ta sẽ noi theo sự hy sinh của họ và mang lại nỗi đau cho kẻ thù!"

Bài phát biểu đầy kêu gọi của Sado khơi dậy tiếng reo hò từ những người dân địa phương khác. Trong khi đó, trên mái căn gác, Nephthys ngồi thu mình như một con mèo, đồng tử dọc của cô ấy dán chặt vào đám đông bên dưới qua một lỗ thông hơi trên mái nhà.

Trên các con phố bên ngoài quảng trường, Vania, vẫn trong bộ áo choàng nữ tu trắng và tay dính máu, một mình đi bộ xuống một con phố vắng. Khi đi, cô lẩm bẩm một lời cầu nguyện.

Bất ngờ, một tiếng kêu đại bàng vang vọng từ trên trời. Vania nhìn lên và thấy một con đại bàng sà xuống, cắp thứ gì đó trong móng vuốt. Con đại bàng thả vật thể đó xuống phía Vania. Cô vươn tay ra và bắt lấy nó — một thanh kiếm mảnh mai với một viên ngọc đỏ lớn được gắn trên chuôi.

Nắm chặt thanh kiếm, Vania xoay nó trong không khí rồi nhìn về phía mái của một tòa nhà gần đó.

"Xin Chúa bảo vệ chúng ta…"

Với lời cầu nguyện này, Vania tiếp tục bước đi.

Bình luận (1)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

1 Bình luận

Vania ngầu đét 😍, mong chờ ảnh ghê
Xem thêm