Web novel

Chương 525: Thay Đổi

Chương 525: Thay Đổi

Lắng nghe báo cáo của Ivy, trên gương mặt Amanda hiện lên một chút hài lòng. Việc có thể xác nhận thêm bằng bói toán rằng Vania không liên quan gì đến dị giáo là một tin rất tốt đối với cô. Điều này giúp Amanda phần nào buông bỏ sự lo ngại từng đè nặng trong lòng về Vania. Cô có thể tin tưởng và giao phó cho Vania những nhiệm vụ sâu hơn, mà không cần sợ rằng cô gái này sẽ trở thành một “quả bom hẹn giờ” ẩn trong nội bộ.

“Vốn dĩ trong vụ này, ta định để cô tới đó bảo vệ Sơ Vania, cố gắng kéo dài thời gian điều tra của Tòa Án Dị Giáo, để cho Tướng Shadi thêm thời gian để thống nhất tình hình trong nước. Không ngờ rằng mọi chuyện lại xảy ra một cú đảo ngược lớn như vậy… Quả là thế sự khó lường.”

Đứng bên rìa hồ nước thánh, Amanda khẽ cảm thán, và Ivy bên cạnh cũng đáp lại.

“Lần này, công lao chủ yếu là nhờ vào thuộc hạ của Shadi. Chính họ là những người đã thu được bằng chứng then chốt có khả năng xoay chuyển cục diện, khiến cả Clifton lẫn Robert đều không thể phản bác. Năng lực của họ đã vượt quá mong đợi của tôi. Thành thật mà nói… khi tôi yêu cầu họ tìm bằng chứng, tôi thực sự không ngờ rằng họ có thể tìm ra.”

Ivy nói điều này với Amanda, và Amanda hơi cau mày trước khi tiếp tục.

“Thuộc hạ có năng lực, huh? Shadi chỉ là một thủ lĩnh cách mạng Bạch Tro, sao lại có dưới tay những người có thực lực như vậy…? Điều này quả thực rất bất ngờ. Có thuộc hạ như thế, đáng lẽ hắn nên giữ họ lại trong nước để xử lý khủng hoảng nội bộ mới phải, thế mà lại điều họ tới bảo vệ Sơ Vania… chẳng phải hơi lãng phí nhân lực sao? Hay là… ta đã đánh giá thấp nền tảng thực sự của Tướng cướp mộ Shadi này rồi?”

Amanda nói thẳng suy nghĩ của mình. Bởi theo tình hình trước mắt, việc cấp bách nhất của Shadi là ổn định tình hình trong nước, đẩy nhanh quá trình thống nhất quyền lực. Nhưng vào đúng thời điểm nhạy cảm như vậy, anh lại phái những thuộc hạ mạnh mẽ như thế đi bảo vệ Vania—điều này khiến Amanda không khỏi để tâm và suy nghĩ sâu thêm.

“Những người dưới trướng Shadi đó quả thực rất đáng ngờ. Tôi từng thử điều tra họ kỹ hơn một chút, nhưng khi bản thể của tôi bay tới vùng mây trên bầu trời Kankdal, bọn họ lại không chịu lộ mặt, nên tôi cũng không nắm rõ được lai lịch của họ,” Ivy nói.

Amanda dừng lại suy ngẫm về điều đó, sau đó đáp lại lần nữa.

“Xem ra, bọn họ có lẽ không đơn giản chỉ là thuộc hạ của Shadi như chính họ tuyên bố đâu…”

“Ý của ngài là đám người đó có thể không thực sự thuộc về Shadi? Mà là người của một thế lực khác?”

“Ha… cũng không hẳn là ‘không thuộc về’. Ta nghĩ họ đúng là cùng một phe với Shadi, nếu không họ chẳng có lý do gì để bảo vệ Vania cả. Nhưng vấn đề là—cùng một phe không có nghĩa Shadi có thể ra lệnh cho họ. Nếu hắn thật sự điều khiển được một lực lượng mạnh như vậy, thì trong thời điểm then chốt này, hắn đã không để họ rời khỏi trong nước.”

Cười khúc khích, Amanda chia sẻ suy nghĩ của mình. Ivy lập tức hiểu ý Amanda.

“Cùng một lập trường… nhưng không chịu sự chỉ huy của Shadi. Thưa ngài, ngài muốn nói rằng… đám người đó chính là chỗ dựa phía sau Shadi, giáo đoàn Phán Quang của Thiên Đường?”

“Đúng vậy… đây chính là suy đoán của ta. Họ hẳn là thành viên trực thuộc giáo đoàn Phán Quang của Thiên Đường. Việc tự xưng là thuộc hạ của Shadi chỉ là một vỏ bọc thuận tiện mà thôi. Họ và Shadi có cùng lập trường, nhưng Shadi không thể kiểm soát họ. Dù sao, giáo đoàn thần bí này vốn không phải thứ mà Shadi có thể định đoạt,” Amanda xác nhận với một cái gật đầu.

“Nếu bọn họ thực sự là người của giáo đoàn Phán Quang của Thiên Đường… Thưa ngài, liệu chúng ta có nên thử tiếp cận họ không?” Ivy hỏi.

“Nếu họ sẵn lòng tiếp xúc, thì đương nhiên là nên rồi. Đúng lúc chúng ta cũng cần xác nhận liệu họ có thực sự muốn công khai truyền bá đức tin Phán Quang của Thiên Đường hay không,” Amanda nói, sau đó dừng lại một chút trước khi hỏi.

“Nhân tiện, cô đã lên đường trở về chưa?”

“Hiện tại thì chưa, thưa ngài. Tôi sẽ khởi hành từ Đảo Qiansha vào sáng sớm mai,” Ivy trả lời.

“Vậy thì trước khi đi, hãy để lại bên cạnh Sơ Vania một phương thức liên lạc, để đám người kia biết rằng nếu họ muốn tiếp xúc với chúng ta, có thể thông qua cách đó mà liên hệ trực tiếp với cô.

“À, còn nữa—trước khi rời đi, hãy bảo Sơ Vania ở lại Kankdal nghỉ ngơi một thời gian. Rất nhanh thôi, nhiệm vụ và chức vụ mới của cô ấy sẽ được sắp xếp,” Amanda chỉ thị. Ivy lặng lẽ gật đầu một cách kính cẩn.

“Vâng, tôi đã hiểu,”

Nói xong, Ivy cúi đầu nhẹ trước Amanda. Ngay sau đó, toàn thân cô chìm vào một làn mờ nhạt rồi dần dần biến mất. Bên hồ nước thánh, Amanda nhìn theo bóng dáng đã tan biến của Ivy, sau đó xoay người, ánh mắt dừng lại nơi bức tượng thánh khổng lồ bên hồ, nơi bàn tay tượng nâng lên dòng suối trong trẻo.

Bờ biển phía Nam của Biển Chinh Phục, Kankdal.

Vào buổi chiều, bên trong Khách sạn Bồ Câu Trắng nằm trong khu phố người ngoại quốc của Kankdal, Vania đứng trong phòng khách của căn phòng riêng của mình. Trước mặt cô là hình chiếu ảo ảnh của một nữ tu—không ai khác ngoài Ivy, đang tạm biệt cô.

“Ể… Sơ Ivy, ngài sắp trở về rồi sao?”

“Đúng vậy. Mọi việc ở Kankdal đã kết thúc. Tôi cũng nên trở về rồi. Sơ Vania, hiện tại cô cứ ở lại đây chờ chỉ thị. Không lâu nữa, nhiệm vụ và chức vụ mới của cô sẽ được gửi đến từ Thánh Sơn.”

Đối diện ánh mắt cảm kích của Vania, Ivy vẫn giữ vẻ điềm tĩnh quen thuộc, chậm rãi đáp lời

“Vâng, tôi hiểu rồi. Tôi sẽ ở lại đây đợi lệnh. Thực sự cảm ơn ngài rất nhiều, Sơ Ivy… Nếu không có ngài, e rằng lần này tôi đã không thể minh oan cho mình.”

“Đây chỉ là việc tôi nên làm mà thôi. Dưới ánh sáng của Thánh Mẫu, những người vô tội sẽ luôn được trả lại công lý,”

Khi Ivy nói dứt câu, Vania từ trên người mình lấy ra một quả cầu cơ khí nhỏ.

“Vậy… còn thứ này…”

“Cô cứ giữ nó bên người đi. Mặc dù khi rời xa bản thể của tôi quá xa thì bộ trung chuyển này sẽ không thể chiếu hình chiếu của tôi hay dùng như một công cụ cảm ứng nữa… nhưng nó vẫn có thể chủ động liên lạc từ xa với tôi. Nếu cô… hoặc bất kỳ ai khác đến từ Addus có việc khẩn cấp, họ có thể dùng nó để liên hệ trực tiếp...”

Nhìn quả cầu cơ khí trong tay Vania, Ivy nói chậm rãi, đồng thời ánh mắt mang theo một chút ý vị sâu xa lướt quanh căn phòng. Câu nói của cô khiến Vania hơi khựng lại, vẻ mặt thoáng bối rối. Trong khi đó, hình dạng của Ivy bắt đầu dần trở nên mờ nhạt.

“Vậy thì, đã đến lúc tôi phải đi rồi. Hẹn gặp lại cô, Sơ Vania.”

Dứt lời, hình chiếu của Ivy biến mất. Căn phòng trước mặt Vania giờ đây một lần nữa chỉ là một không gian yên tĩnh, trống rỗng.

“‘Bất kỳ ai khác từ Addus’… Sơ Ivy, cô ấy đã cảm nhận được điều gì đó… hay hiểu lầm điều gì đó?”

Vania suy ngẫm trong im lặng khi cô quay ánh mắt về phía cửa sổ. Nhưng chỉ một thoáng sau, cô nhẹ nhàng thở phào, tự trấn an bản thân.

“Phù… Thôi kệ, ít nhất tình hình ở Kankdal cuối cùng đã kết thúc. Mình tưởng rằng chuyến này sẽ thuận lợi trở về—nhưng thay vào đó, mình lại bước thẳng vào tất cả những chuyện này. May mà nhờ có Tiểu thư Dorothea và Sơ Ivy, mọi chuyện đã được giải quyết một cách ổn thỏa.”

Đối với Vania, sự việc tại Kankdal thực sự là ngoài dự kiến. Sau khi chịu đựng các biến cô tại Yadith và bị săn lùng bởi dị giáo, cô đã nghĩ rằng khi trở về phạm vi ảnh hưởng của Giáo hội, cô sẽ an toàn. Nhưng thật bất ngờ, ngay cả ở đây cũng có những người cố gắng hãm hại cô—không chỉ là tín đồ của Giáo Hội Ánh Sáng, mà còn có cả những người cùng là giáo sĩ, đồng nghiệp với cô trong giáo hội.

“Là tín đồ của Giáo hội, nhưng chính quyền Kankdal, đại diện cho một trong những cường quốc lớn của lục địa chính, lại tìm cách hãm hại mình vì lợi ích. Là thẩm phán của Tòa Án Dị Giáo, người được giao trách nhiệm duy trì công lý, cũng muốn kết án mình vì quyền lực…

“Giáo hội quá rộng lớn. Xét về tổng thể, nó còn lâu mới đạt được sự thánh thiện mà mình từng tin. Không phải ai cũng thực sự tuân thủ Giáo Lý Tam Ngôi—ngay cả những người đứng ở tầng cao nhất của Thánh Sơn cũng vậy.”

“Chỉ có Aka… là đấng duy nhất có thể mãi dẫn dắt giáo dân, giữ vững sự thuần khiết và chính trực…”

BĐứng bên cửa sổ, ngắm nhìn bầu trời xanh bên ngoài, Vania khẽ cảm thán trong lòng.

Ở một nơi khác, trong khu phố ngoại quốc tại Kankdal, trên ban công của một khách sạn khác, Dorothy đang thong thả thưởng thức trà chiều, vừa nhấp một ngụm, vừa nhớ lại tình hình khi nãy trong phòng của Vania, rồi thích thú suy nghĩ.

“Ivy đó… trước khi đi còn cố ý để lại một phương thức liên lạc. Chẳng lẽ bọn họ định thiết lập một kênh kết nối riêng với Shadi sao? Nhưng nếu muốn liên lạc với Shadi, đợi đến khi anh ta chính thức tuyên bố quy thuận thì có nhiều cách thuận tiện hơn. Vậy, liệu cô ta có nhận ra mình không phải là thuộc hạ của Shadi và muốn thiết lập một kênh liên lạc với mình không? Trực giác của cô ta cũng khá nhạy bén đấy chứ …”

Mặc dù hơi cảnh giác với hành động của Ivy, nhưng Dorothy cũng không quá lo ngại. Chỉ từ cách hành xử của đối phương, cô có thể nhận ra Ivy và phe phái của cô ấy dường như không mang ý định thù địch.

Tuy nhiên, cho dù không có địch ý, cô vẫn phải tìm ra chính xác loại phe phái giáo hội nào đang hậu thuẫn Vania. Nếu không, Dorothy sẽ không định chủ động liên hệ với họ. An toàn là trên hết—và dù sao thì cô cũng không có bất kỳ nhu cầu cấp bách nào để liên lạc với họ hiện tại.

“Đánh giá qua những gì Ivy nói… có vẻ họ đang có kế hoạch giao cho Vania một chức vụ mới, và họ đang bảo cô ấy chờ ở đây tại Kankdal. Mình tự hỏi họ sẽ sắp xếp cho cô ấy đảm nhiệm vị trí gì đây.”

Lẩm bẩm một mình, Dorothy nhấp thêm một ngụm trà, sau đó liếc nhìn tờ báo bên cạnh trên bàn, liệt kê hai tiêu đề lớn nhất của Kankdal trong ngày.

“Theo điều tra sơ bộ, phái đoàn ngoại giao đến Yadith không liên quan đến dị giáo.”

“Thị trưởng Robert bị tình nghi nhận hối lộ từ hoàng gia Baruch lưu vong để kiếm lợi bất hợp pháp. Ông hiện đã bị bãi nhiệm và được áp giải về Falano để điều tra.”

Dorothy đọc hai tiêu đề đã làm rung chuyển toàn bộ Kankdal ngày hôm đó và được tranh luận sôi nổi ở khắp mọi nơi. Sau khi đọc lướt qua một vài bài báo phân tích sự việc đã qua khác, cô đặt tờ báo sang một bên, mở Sổ Tay Hải Văn của mình, và lật đến trang liên lạc cho Beverly. Sau khi suy ngẫm một lúc, cô bắt đầu viết.

“Này, có đó không? Tôi có một câu hỏi nhanh—nếu tôi muốn thuê một trong những thánh vật của cô, tôi có thể sử dụng tài sản làm tài sản thế chấp thay vì trả bằng tiền mặt không?”

Sau khi Dorothy viết xong, cô đợi một lúc, và chỉ vài giây sau, nét chữ chữ viết tay ngay ngắn, hoàn hảo xuất hiện trên trang.

“Hả? Tài sản thế chấp? Việc này bên tôi khá phiền đấy, phải định giá rồi còn đánh giá rủi ro nữa. Tốt nhất là cô cứ trả tiền mặt đi cho đơn giản. Còn nếu thực sự muốn dùng tài sản thế chấp thì phải đóng thêm một khoản để chi trả phí thẩm định cho bọn tôi…”

“Ôi thôi nào… đó là chúng ta đang nói chuyện, không cần phải quá trang trọng đâu. Tôi là một khách hàng lâu năm, cô biết đấy…”

Dorothy trả lời nhanh chóng, bút cào trên giấy. Hai người cứ như thế thương lượng qua lại một hồi, cuối cùng Beverly cũng đồng ý để Dorothy dùng tài sản để thế chấp một phần tiền đặt cọc, nhưng phần tiền thuê còn lại vẫn phải trả bằng tiền mặt. Thêm vào đó, Beverly cũng nhận lời sẽ giúp Dorothy định giá toàn bộ tài sản của Mazarr với “giá hữu nghị” 300 bảng.

Thực ra Dorothy lúc đầu cảm thấy 300 bảng tiền phí định giá này vẫn hơi chát, nhưng một câu nói của Beverly trong lúc mặc cả đã khiến cô đổi ý.

“Cô còn chê đắt à… 300 bảng này đã là giá thấp nhất rồi, không thể rẻ hơn nữa đâu. Cô đừng quên di sản của Hoàng tử Mazarr vốn đã có tranh chấp, có mấy phe đang lao vào cắn xé nó. Nếu không nhờ tôi chuẩn bị giúp cô một bộ quy trình thừa kế hoàn hảo không kẽ hở, thì làm gì tới lượt cô chạm được vào khối tài sản này. Cho dù bản di chúc kia không tì vết, nhưng trong bối cảnh tranh chấp rối rắm như vậy, cũng không thể được xử lý nhanh chóng. Chính tôi là người đã bật đèn xanh trong khâu xét duyệt đấy nhé. Không cảm ơn tôi thì thôi, còn mặc cả vài trăm bảng, đúng là nhỏ nhen thật đấy.”

Beverly viết điều đó với sự thích thú khô khan. Đọc nó, Dorothy hơi ngạc nhiên \ và sau đó viết.

“Nhiều phe tranh chấp… ý cô là hoàng tộc Baruch cũng có người nộp đơn yêu cầu thừa kế với Hội sao?”

“Tất nhiên rồi. Dựa trên các báo cáo từ chi nhánh Kankdal, cuộc chiến thừa kế bắt đầu ngay khi Mazarr chết. Hắn ta có một đám họ hàng tự nhận có quyền thừa kế, đua nhau kéo đến làm loạn ở chỗ chúng tôi. Trước khi cô đến, người thừa kế có khả năng nhất là một người vừa có quan hệ họ hàng gần với Mazarr vừa được công khai hậu thuẫn bởi chính phủ Kankdal. Tên đó còn tuyên bố Mazarr đã để lại ‘di chúc miệng’ trong quá trình điều trị, rằng toàn bộ tài sản thuộc về hắn. Chính phủ còn phát bản tuyên bố đó công khai cho tất cả các ứng cử viên, và nó đã dọa khá nhiều người bỏ cuộc.”

“Dĩ nhiên, như cô biết đấy, mọi thứ đã thay đổi. Robert ngã ngựa, và chính phủ của hắn mất hết uy tín. Đám họ hàng còn lại bắt đầu gây ồn ào trở lại, nhưng bây giờ cô đã nộp một di chúc không thể chối cãi, nên họ không thể làm gì được nữa.”

Lời giải thích của Beverly khiến Dorothy chợt nhớ ra thêm vài chuyện khác.

“Người thừa kế được chính phủ Kankdal của Robert chứng thực… người mà họ nói đã nhận được di chúc bằng lời lúc hấp hối… đó chắc chắn là Ma’ad! Điều đó có nghĩa là Ma’ad và Robert đều đang cố gắng chiếm đoạt tài sản của Mazarr—và rất háo hức làm như vậy. Háo hức đến mức Robert sẵn sàng sử dụng danh nghĩa chính phủ Kankdal để ngụy tạo một di chúc ủng hộ Ma’ad…”

“Tài sản thừa kế của Mazarr hấp dẫn Ma’ad và Robert đến vậy sao? Tổng tài sản của chúng chắc chắn không kém gì Mazarr... Liệu Robert có giúp đỡ Ma’ad đến mức này để đổi lấy chút của cải trần tục không?”

Dorothy cau mày suy nghĩ. Việc Ma’ad muốn tài sản của Mazarr là thì còn dễ hiểu, nhưng Robert đi xa đến mức tạo ra một di chúc bằng lời được chính phủ chứng thực ủng hộ Ma’ad là quá đáng nghi. Đối với Dorothy, điều này ám chỉ rằng, có một cái gì đó trong di sản của Mazarr là cực kỳ quan trọng đối với cả hai người.

Sau đó cô nhớ lại những gì Sadroya đã nói trước đó. Cô và Yakaru, hai thành viên của Hắc Quan Giáo, sẵn sàng giúp Robert và Ma’ad vì những người đó đã hứa sẽ đưa cho Hắc Quan Giáo một món đồ quan trọng làm thanh toán. Một thứ sẽ mất một thời gian trước khi nó có thể được chuyển giao cho họ.

Vật đó có thể là một phần của di sản của Mazarr không?

Và trong số đồ đạc của Mazarr, thứ duy nhất có giá trị đủ để thu hút sự quan tâm của Hắc Quan Giáo là Hộp Báu Truyền Quốc—chứa Sách Lễ Tế Hoàng Gia Baruch, ghi lại phương pháp để mở Lăng Mộ Hoàng Gia Rachman.

Đó là lăng mộ của một Kẻ Vượt Giới câp Xích Hoàn—bất cứ thứ gì bên trong chắc chắn sẽ khơi dậy sự quan tâm của Hắc Quan Giáo. Chiếc Cốc Dẫn Lối Địa Ngục bên trong chẳng hạn, nó có thể được xác nhận là một thánh vật Im Lặng.

“Có vẻ như… mình không phải là người duy nhất để mắt đến lăng mộ Rachman rồi…”

Lông mày Dorothy cau lại khi cô nhìn chằm chằm vào trang giấy. Bây giờ cô đã xác nhận có đối thủ cạnh tranh, cô biết mình không thể mất thời gian với các kế hoạch đạo mộ của mình.

“Kế hoạch không bao giờ theo kịp biến số. Mình không thể chờ đợi lâu hơn nữa—mình cần phải khởi hành đến lăng mộ Rachman ngay lập tức. Ít nhất, mình cần xác nhận liệu Hắc Quan Giáo đã nắm quyền kiểm soát nó hay chưa!”

Hãy bình luận để ủng hộ người đăng nhé!