Web novel

Chương 532: Chuẩn Bị

Chương 532: Chuẩn Bị

Bên trong Thành phố Karnak, trong văn phòng tòa thị chính.

Trong đôi mắt rực lên ngọn lửa cuồng tín của Shihab, hắn nói đầy đam mê với những người đang đứng trước mặt. Nhìn thấy sự điên dại đó, cơn giận trong đầu Mohn càng lúc càng dâng cao, cho đến khi cuối cùng chỉ còn lại sự chán nản và bất lực.

“Đúng là đồ điên! Ngươi muốn tất cả chúng ta chết ở đây sao?!”

“Nếu các người không muốn chết, thì cứ việc rời đi trước đi. Nhân lúc quân đội của Shadi còn chưa kịp bao vây nơi này thì hãy mau chạy đi. Dù sao chúng ta từ lâu đã chuẩn bị dâng hiến cuộc đời mình cho Đức Chúa rồi.”

Shihab liếc nhìn Mohn khi ông ta nói. Khuôn mặt Mohn giật giật nhẹ trước những lời đó. Sau đó hắn liếc nhìn Khurashi, người vừa mới hoàn thành báo cáo tình báo của mình, rồi bước nhanh về phía cánh cửa.

“Đi thôi.”

Nghe lời hắn, Khurashi nhanh chóng đi theo, mở cửa và cùng Mohn rời khỏi tòa nhà, gia nhập cùng những người dưới trướng Mohn đang chờ bên ngoài hành lang.

Trên con đường lát đá trong thành Karnak, Khurashi đi bên cạnh Mohn. Sau khi do dự một lúc, hắn bày tỏ mối quan tâm của mình.

“Ngài Mohn… Chúng ta thật sự có thể mở được Lăng Mộ trong hai ngày sao?”

“Hai ngày… Hừ. Không có cuốn Sách Lễ Tế Hoàng Gia Baruch, không thể tiến hành nghi thức Tế Lễ Quân Vương chuẩn, thì đừng hòng mở nổi Lăng Mộ. Mọi cách chúng ta đều thử qua rồi. Không có nghi thức ấy, đừng nói hai ngày, hai tháng cũng chưa chắc mở được.”

Mohn chế nhạo câu hỏi. Nghe thấy thế, khuôn mặt Khurashi tối sầm lại.

“Vậy… chúng ta nên làm gì bây giờ? Shihab chỉ cho chúng ta hai ngày. Sau đó hắn sẽ lên kế hoạch tự mình thổi tung hầm mộ… Hay là chúng ta nhân lúc này rút lui đi? Làm việc cùng bọn cuồng tín lúc bình thường thì không sao, chứ đến lúc nguy cấp, ở cạnh chúng thật chẳng khác nào ngồi trên thuốc nổ.”

Khurashi tiếp tục, rõ ràng là bất an. Mohn không trả lời ngay lập tức. Hắn hít một hơi sâu, sau đó cuối cùng nói.

“Chúng ta đã đổ quá nhiều nguồn lực và nhân lực vào vụ Addus này rồi. Giờ chỉ còn cách thành công một bước, chưa thể nói đến chuyện rút lui. Ngay khi trở về, ta sẽ liên hệ với Viện Vĩnh Táng và xem liệu chúng ta có thể xin thêm viện trợ hay không. Rốt cuộc, đây cũng là linh hồn của Rachman, ta nghĩ bên trên sẽ không thể khoanh tay đứng nhìn.

“Chúng ta vẫn còn một số quân át chủ bài chưa lật ở đây. Chỉ cần cấp trên cho chúng ta ngay cả một chút hỗ trợ, cho dù Shadi có kéo nguyên một quân đoàn đến chân thành, chúng ta cũng chẳng có gì phải sợ.”

“Cấp trên sao…”

“Được rồi. Giờ cậu về nghỉ ngơi đi. Trong hai ngày tới, hãy phục hồi thể trạng cho tốt. Còn nên làm gì tiếp theo, đợi ta liên lạc xong sẽ tính.”

Mohn cho phép Khurashi rời đi một cách lịch sự, người sau đó gật đầu và rút lui.

Ở một nơi khác, trên sa mạc giữa Karnak và Dorsa, tại rìa khu vực tuần tra của sinh vật bất tử, Dorothy ngồi bên trong lều của mình. Cho đến nay, cô đã nhìn thấy và nghe thấy trọn vẹn mọi thứ Khurashi đã nhìn thấy và nghe thấy ở Karnak.

Sau khi chứng kiến tình hình hiện tại của Karnak qua góc nhìn của Khurashi, Dorothy khẽ sờ cằm, đầy suy tư.

“Mình thật không ngờ... Hắc Quan Giáo và Giáo Phái Sự Giáng Lâm Của Đấng Cứu Thế đã tìm thấy Lăng Mộ Hoàng Gia của Rachman trong Thung lũng Đại Bàng Chết, thậm chí đã xoay sở mở được hầm mộ. Có vẻ như mục tiêu thực sự của chúng là linh hồn của Rachman. Vậy hóa ra lời trong Sách Tế Lễ Hoàng Gia Baruch là thật—linh hồn của Rachman thực sự chưa đi vào Địa Ngục, mà vẫn còn lưu lại trong lăng mộ của ông ta.”

Dựa trên mối quan hệ từng có với Hắc Quan Giáo trước đây của Dorothy, cô biết rằng, họ có sở thích thu thập những linh hồn mạnh mẽ. Và Rachman, một Kẻ Vượt Giới cấp Xích Hoàn, sở hữu một linh hồn chất lượng cấp Xích Hoàn. Việc Hắc Quan Giáo xem ông là mục tiêu cũng là điều dễ hiểu.

“Mục tiêu của chúng là linh hồn Rachman. Không rõ chúng dùng cách gì mà tìm được lăng mộ, rồi bắt đầu khai quật. Chúng còn lợi dụng lực lượng Giáo Phái Sự Giáng Lâm Của Đấng Cứu Thế chiếm đóng Karnak để trợ giúp chúng khai quật. Hẳn chúng đã hứa với Shihab rằng, khi nào kiểm soát được linh hồn Rachman thì sẽ dùng nó chống lại Shadi. Shihab có quân đội, có thuốc nổ—rất thích hợp cho cách làm bạo lực này, điều này bù đắp cho điểm yếu thiếu nhân lực của Hắc Quan Giáo.”

“Đánh giá từ những gì mình đã thấy, tiến trình cướp mộ của chúng rất nhanh. Chúng thậm chí còn khai quật được cả Chiếc Cốc Dẫn Lối Địa Ngục. Việc Hắc Quan Giáo có thể điều khiển nhiều linh hồn trên một khu vực rộng lớn như vậy cùng một lúc chắc chắn là do một nghi thức triển khai xung quanh Chiếc Cốc. Tuy nhiên, chúng vẫn chưa mở được căn phòng nơi linh hồn Rachman trú ngụ. Nếu không thực hiện nghi lễ, dường như rất khó để đột nhập bằng vũ lực.”

Nhấp một ngụm trà trên chiếc bàn nhỏ trước mặt, một cảm giác cấp bách bây giờ bao trùm trong tâm trí cô.

“Shihab sẽ không chờ đợi lâu hơn nữa. Nếu sau hai ngày Hắc Quan Giáo vẫn chưa mở được Lăng Mộ, hắn sử dụng vũ lực để thổi tung nó. Điều đó có nghĩa là linh hồn của Rachman sẽ mất kiểm soát. Không chỉ các binh lính của Karnak gánh chịu hậu quả, mà ngay cả Dorsa cũng sẽ chịu ảnh hưởng. Chúng ta không thể chờ đợi lâu hơn nữa. Chúng ta phải phát động cuộc tấn công vào Karnak ngay bây giờ, hoặc mọi thứ có thể trở nên ngoài tầm kiểm soát.”

Cau mày, biểu cảm của Dorothy trở nên nghiêm trọng. Cô sau đó tính toán thời gian và nhận ra.

“Có vẻ như… quân tiếp viện đang đến ngay lúc này.”

“Đến lúc chuẩn bị tổng tấn công rồi…”

Cô lẩm bẩm với chính mình, sau đó bắt đầu thu dọn lều của mình, sẵn sàng để quay trở lại trại.

Hoàng hôn, Ga Tàu Dorsa.

Giữa tiếng gầm dần dần phai nhạt của máy móc, một con quái vật thép khác chậm lại để dừng trên đường ray. Hơi nước phả ra từ bên hông toa, nhanh chóng hóa thành màn sương trắng dày đặc bao trùm quanh sân ga.

Khi đoàn tàu dừng hẳn, từng người lính mặc quân phục giản dị lần lượt nhảy xuống từ các toa, đáp xuống nền sân ga với động tác dứt khoát. Những nhân viên tiếp đón đã được bố trí sẵn nhanh chóng tiến lên, dẫn những binh sĩ viện trợ từ xa này đến vị trí tập kết được chỉ định.

Ở đầu kia của sân ga, nơi toa hành khách dẫn đầu đoàn tàu, hai hàng lính gác đứng thẳng tắp. Ở cuối hàng quân, có vài bóng người đang đứng. Thoạt nhìn, có thể thấy họ đều là sĩ quan của Quân đội Cách mạng Dorsa. Người đứng đầu chính là Adan, còn bên cạnh ông là Nei, cố vấn đặc biệt mới đến Dorsa vài ngày trước. Việc nhiều nhân vật quan trọng cùng có mặt nơi đây đã nói rõ: vị khách trên chuyến tàu này tuyệt không tầm thường.

Giữa làn hơi nước cuộn xoáy, cánh cửa của toa hành khách chậm rãi mở ra. Một vài lính gác trong đồng phục nghi lễ bước ra trước tiên. Theo sau họ là một người đàn ông Bắc Ufiga da sẫm màu, khuôn mặt góc cạnh, mặc bộ quân phục sĩ quan chỉnh tề và đội một mũ lưỡi trai quân đội. Người đàn ông này không ai khác chính là tổng tư lệnh tối cao của Quân đội Cách mạng Addus, Đại Tướng Shadi.

“Thưa Ngài.”

Khi Shadi vừa bước xuống tàu, Adan lập tức đứng nghiêm, cung kính giơ tay chào theo nghi thức quân đội. Shadi chỉ khẽ gật đầu, ánh mắt sắc lạnh lướt qua hàng quân, sau đó trầm giọng hỏi.

“Công tác chuẩn bị tấn công tiến hành đến đâu rồi?”

“Chỉ cần sắp xếp xong đội quân mà ngài mang đến lần này, mọi việc sẽ sẵn sàng. Sau đó, chúng ta có thể phát động tấn công bất cứ lúc nào.”

Shadi im lặng trong chốc lát, ánh nhìn lướt qua Nei đang đứng sau Adan, rồi mới gật nhẹ.

“Ừm… đã vất vả rồi. Giờ hãy bố trí nốt lực lượng cuối cùng, rồi cho binh lính nghỉ ngơi. Sáng mai tổng tấn công.”

“Rõ.”

Với điều đó, Adan lui ra. Shadi liếc nhìn Nei một lần nữa trước khi đi bộ đến cuối sân ga. Nei lặng lẽ đi theo. Chờ đến khi hai người đã cách xa đám đông, Shadi mới quay sang Nei với ánh mắt dò xét.

“Ông hẳn là cố vấn viên mà tôi đã chỉ định nhỉ?”

“Vâng. Rất hân hạnh được gặp ngài, thưa Tướng quân. Chúng tôi thật không ngờ ngài lại đích thân đến Dorsa.”

Giữ nụ cười nhã nhặn nơi khóe môi, Nei đáp lại. Nghe vậy, Shadi cũng khẽ bật cười.

“Đây là trận chiến cuối cùng của cuộc nội chiến Addus kéo dài ba năm. Tôi muốn tự mình chứng kiến nó kết thúc. Hơn nữa, chẳng phải Adan đã nói tinh thần binh sĩ ở đây sa sút vì vấn đề sinh vật bất tử sao? Tôi nghĩ, đích thân tôi đến đây có lẽ là cách nhanh nhất và ít tốn kém nhất để vực dậy sĩ khí.”

“Oh… ra là vậy. Xem ra ngài Shadi cũng rất nóng lòng muốn giải quyết dứt điểm vấn đề Karnak rồi.”

“Ít nhiều là vậy. Cuộc chiến khốn kiếp này đã kéo dài quá lâu. Đã đến lúc phải kết thúc tất cả.”

“Heh, sớm kết thúc là điều tốt. Nếu cứ để dây dưa thêm, e rằng sẽ có những chuyện… không hay có thể phát sinh.”

Nghe đến đó, Shadi hơi sững lại, sau đó cau mày, nghiêng đầu nhìn sang.

“Không hay…? Ý ông là gì?”

“Là về người đang ‘ngủ yên’ trong Thung lũng Đại Bàng Chết… vị quốc vương đã khuất của đất nước các ngài.”

Nei nói với vẻ như đã biết tường tận mọi chuyện. Dưới sự điều khiển của Dorothy, Nei tường thuật toàn bộ chi tiết liên quan đến tình hình hiện tại tại Lăng Mộ Hoàng Gia của Rachman. Sau khi nghe xong, mắt Shadi hơi mở to, một biểu cảm kỳ lạ lướt qua khuôn mặt anh.

“Mục tiêu của bọn chúng… không chỉ là kho báu, mà là cả linh hồn của Quốc vương Rachman? Hóa ra truyền thuyết kia là thật… linh hồn của Quốc vương Rachman chưa bao giờ bước vào Địa Ngục …”

Shadi nói, giọng lộ rõ vẻ sửng sốt, trong khi Nei gật đầu xác nhận.

“Phải… Hắc Quan Giáo vốn có truyền thống săn lùng những linh hồn mạnh mẽ. Với một linh hồn cấp Xích Hoàn như Rachman, chúng tuyệt đối sẽ không bỏ qua. Chỉ là… tôi không rõ chúng đã tìm ra vị trí chính xác của Lăng Mộ bằng cách nào.”

Nghe đến đây, ánh mắt Shadi thoáng tối lại. Sau vài giây trầm ngâm, anh chậm rãi thốt ra một cái tên.

“Diadin…”

“Hửm?”

“Diadin Baruch. Đó là tên của vị quốc vương cuối cùng thuộc Triều đại Baruch—kẻ được gọi là ‘người canh giữ cuối cùng của ngai vàng mục ruỗng’, và cũng là Kẻ Vượt Giới mạnh nhất của hoàng tộc Baruch thời điểm đó. Hắn đã bị tôi và Muhtār liên thủ tiêu diệt… nhưng thi thể thì biến mất, còn linh hồn thì không thể được triệu hồi. Ai đó đã đánh cắp hắn ngay trước mắt chúng tôi trong khoảnh khắc cuối cùng. Từ đó đến nay, tôi vẫn luôn thắc mắc là ai làm được chuyện đó… Giờ thì, xem ra đã có manh mối rồi.”

Giọng nói Shadi sâu sắc và đầy suy nghĩ. Biết được cái tên “Diadin” thực ra đang ám chỉ cái gì, Dorothy cũng khẽ sững người. Dưới sự điều khiển của cô, Nei cất tiếng hỏi tiếp.

“Ngài muốn nói là, người của Hắc Quan Giáo đã đánh cắp thi thể và linh hồn của Diadin, rồi từ hắn mà biết được tung tích của linh hồn Rachman?”

“Đó là lời giải thích hợp lý nhất. Đánh giá từ tình hình hiện tại, có vẻ Hắc Quan Giáo đã nhắm vào Addus và linh hồn của Quốc vương Rachman từ rất lâu. Nếu linh hồn và thân xác của Diadin thật sự đang nằm trong tay chúng, thì trận chiến ngày mai sẽ không suôn sẽ như dự tính đâu. Bọn chúng… am hiểu việc điều khiển người chết đến mức đáng sợ.”

Hai tay chắp sau lưng, Shadi nghiêm trọng nói. Nei trầm ngâm một lát rồi đáp lại.

“Ra vậy… Xem ra kế hoạch tác chiến ngày mai, e rằng phải tính đến nhiều biến số hơn rồi.”

“Ừm… đúng là cần phải cân nhắc kỹ hơn. Giờ thì Karnak không còn là mục tiêu duy nhất—Lăng Mộ Hoàng Gia cũng là trọng điểm. Chúng ta phải chia lực lượng ra, vừa công thành, vừa kiểm soát khu mộ. Mặt trận chính ở Karnak do bên tôi phụ trách. Còn các người, ở Dorsa, có đủ chiến lực để lo hướng lăng mộ không?”

“So với lúc hơn ở Yadith, lực lượng chúng tôi mang đến lần này không nhiều, nhưng nếu ngài có thể kiềm giữ được quân địch ở Karnak, thì phía bọn tôi sẽ không có vấn đề.”

Dorothy, thông qua Nei, đã đưa ra câu trả lời cô đã sắp sẵn trong đầu. Để giáo đoàn Phán Quan của Thiên Đường phụ trách hướng lăng mộ, và nó chính xác là những gì cô lên kế hoạch.

Sau đó, Nei tiếp tục bàn bạc chi tiết cùng Shadi về kế hoạch hành động cho ngày mai. Đến khi hoàng hôn buông xuống, Nei mới đứng dậy xin phép rời đi.

“À, tôi có một thắc mắc… Tôi luôn nghe ngài gọi Rachman là Quốc vương Rachman. Là người đã tận tay chôn vùi Triều đại Baruch, chẳng lẽ ngài vẫn còn tôn kính vị vua ấy ư?”

Nghe câu hỏi của Nei, Shadi khẽ khựng lại một chút, rồi chậm rãi trả lời.

“Minh đức của Quốc vương Rachman là câu chuyện tuổi thơ mà bất kỳ người Addus nào cũng từng được nghe. Ngài là hình mẫu mà vô số thiếu niên Addus hướng tới—kể cả tôi ngày trước cũng vậy. Ngài Nei, nếu có thể… xin hãy đảm bảo rằng Lăng Mộ của Quốc vương Rachman sẽ không bị mở ra. Đừng quấy rầy giấc ngủ vĩnh hằng của Ngài ấy.”

“Chiến trường luôn đầy biến số, chuyện này… phải xem tình hình thôi.”

Nei nói xong liền quay người bước đi, trong khi Dorothy suy nghĩ thầm lặng.

“Sau khi mở lăng, mình sẽ dọn dẹp một chút cho Rachman, làm sạch nơi ông ta nghỉ ngơi, sắp xếp lại không gian cho rộng rãi rồi đóng lại… như vậy hẳn ông ta sẽ có thể yên giấc hơn.”

Mang theo dòng suy nghĩ đó, Dorothy điều khiển Nei rời đi.

Không lâu sau khi Nei khuất bóng, Shadi vẫn đứng lại, nhìn về phía xa và khẽ lẩm bẩm.

“Hắc Quan Giáo, kiểm soát hàng ngàn sinh vật bất tử để canh gác Karnak… ngay cả Giáo Phái Sự Giáng Lâm Của Đấng Cứu Thế, những kẻ dị giáo của con đường Đèn Lồng, cũng không thể ngăn chặn chúng đánh cắp tình báo. Cái giáo đoàn đó… đúng là len lỏi khắp nơi…”

Shadi than thở, và trong tâm trí anh, giọng nói của Setut vang lên với một giọng điệu tự mãn kiêu ngạo.

“Hừ. Nói về năng lực tình báo, trong sáu hệ tâm linh không thứ gì có thể sánh được với ‘Khải Huyền’ đâu. Bảy ngàn năm trước đã vậy, và bây giờ cũng như thế. Hãy vui vì ngươi không chắn ngang con đường của bọn chúng. Nếu không, ngay cả màu quần lót của ngươi, chúng cũng tra ra được đấy, nhóc.”

“Khụ... Ngươi nói như thể chính ngươi là ‘Khải Huyền’.”

“......”

“Này, Setut, ngươi sao thế?”

“Không có gì! Ngươi không đi chiến tranh ngày mai sao? Bắt đầu chuẩn bị đi!”

“Ờ… được rồi.”

Với điều đó, Shadi cũng nhanh chóng rời khỏi nhà ga, bóng anh dần tan vào sắc hoàng hôn rực đỏ cuối chân trời.

Hãy bình luận để ủng hộ người đăng nhé!