Web novel

Chương 538: Thỉnh Giáo

Chương 538: Thỉnh Giáo

Trong tẩm điện của Lăng Mộ Rahman, nằm sâu trong Thung lũng Đại Bàng Chết, Dorothy và Nephthys đứng trên nền đá lạnh lẽo, dựa vào ánh sáng mờ ảo của những ngọn lửa lơ lửng để quan sát bóng tối bốn phía. Khi trông thấy những dòng chữ thú tội viết bằng máu đã khô trên vách mộ, Nephthys không kìm được, trợn tròn mắt thì thầm.

“Những… những vết máu này không phải là khắc chạm ban đầu trên tường … mà là di thư? Là lời trăn trối do những bộ hài cốt này để lại? Bọn họ là… người triều đại Baruch cổ ư?”

Nephthys sau khi cố gắng đọc được một phần liền kinh ngạc thốt lên, còn Dorothy bên cạnh chỉ khẽ gật đầu rồi chậm rãi đáp lời.

“Ừm… chỉ xét theo nội dung trên tường thì mấy bộ hài cốt này khả năng cao chính là cái gọi là Lục Cung Tư Tế của Baruch. Họ là những người phụ trách trọng yếu trong Nghi Thức Tế Lễ Quân Vương, cũng là những người chủ trì nghi thức để mở lối vào Lăng Rachman và tuyển chọn từng đời vua Baruch…”

Quét mắt qua những bộ xương trên mặt đất, Dorothy phân tích. Cô đọc qua Sách Lễ Tế Hoàng Gia nên hiểu rõ, theo truyền thống Baruch, mỗi vị quốc vương thế hệ mới đều phải trải qua Nghi Thức Tế Lễ Quân Vương để thừa kế ngai vàng. Theo truyền thuyết, người thừa kế ngai vàng phải đối mặt trực tiếp với linh hồn của Thủy Tổ Quân Vương Rachman bên trong lăng mộ, nơi chính Rachman phán xét xem liệu kẻ kế vị có đủ tư cách hay không.

Ban đầu, Dorothy chỉ cho rằng việc “đối mặt với linh hồn của Thủy Tổ Quân Vương” chỉ là một truyền thuyết mang tính tượng trưng—một nghi thức sáo rỗng nhằm thể hiện sự kế thừa chính thống. Nhưng giờ đây, mọi chuyện xem ra hoàn toàn không đơn giản như vậy.

“Triều đại Baruch về sau sa sút nghiêm trọng—tham nhũng tràn lan, nội loạn ngoại xâm, dân chúng khổ cực—dẫn đến các cuộc khởi nghĩa và cuối cùng, triều đại diệt vong… Việc hoàng thất thoái hóa thành những kẻ như Ma’ad và Mazarr, mình còn tưởng đối diện với Thủy Tổ Quân Vương chỉ là một nghi thức mang tính hình thức. Người kế vị chỉ cần vào lăng bái lạy, và thế là xong. Nhưng giờ thì có vẻ Rachman thực sự đã khảo nghiệm trực tiếp từng vị vua—đến mức vào nghi lễ thế hệ thứ sáu, hơn tám mươi ứng cử viên kế vị đều không đạt. Kết quả là, triều đại Baruch rơi vào khủng hoảng kế vị, và những tư tế cung điện này không có lựa chọn nào ngoài thực hiện một loại nghi thức báng bổ nào đó…

“Vẫn chưa rõ nghi thức đó cụ thể bao gồm những gì. Tất cả những gì mình biết là phần lớn trong số sáu tư tế đều đã chết trong chính tẩm điện này. Thế nhưng, bằng một cách thần kỳ, nghi thức vẫn được hoàn tất, cho phép huyết mạch Baruch tiếp tục kéo dài cho đến tận ngày sụp đổ. Dựa theo những gì mọi người biết về những năm cuối cùng của triều đại, chúng ta phải đặt câu hỏi liệu những vị vua cuối cùng có thực sự được chọn bởi Rachman hay không?”

Đi bộ lững thững trong căn phòng, tâm trí Dorothy quay cuồng với hàng loạt giả thuyết. Trong khi đó, Nephthys bên cạnh cũng tò mò nhìn quanh; sau một lúc quan sát, cô ngoảnh về nói với Dorothy.

“Dorothy tiểu thư, dựa theo mấy dòng thư máu này thì Quốc Vương Rachman dường như là một vị vua khá tốt đấy chứ, đã thử tới hơn tám mươi người mà vẫn chưa chọn được—điều đó chứng tỏ ông ấy rất có trách nhiệm. Hay là mình mở quan tài đó ra, gọi linh hồn ông ấy lên hỏi một phen? Biết đâu ông ấy có thể giúp bọn mình đối phó được lão già cùng quê với Kapak ở ngoài kia.”

Nephthys đề nghị một cách đầy lạc quan. Dorothy, nghe lời cô xong, thì trong lòng cũng không khỏi có chút bị cám dỗ.

Cô biết rõ việc trốn trong tẩm điện để tránh kẻ thù là một biện pháp tạm thời; họ không thể ở lại đây mãi. Theo ghi chép trong Sách Tế Lễ Hoàng Gia, một khi thời gian thử thách kết thúc, cánh cửa tẩm điện sẽ tự động mở ra. Lão shaman thuộc Hắc Quan Giáo cấp Xích Hoàn đó chắc chắn vẫn đang chờ rình họ ở bên ngoài. Vì thế, trước khi cửa mở, họ phải nghĩ ra được một đối sách hữu hiện, nếu không… thì xem như hết đường sống.

Mà đề xuất của Nephthys, xét về lý thuyết, đúng là một phương án khả thi. Rachman vốn là một linh hồn cấp Xích Hoàn. Từ lời thú tội trên tường và truyền thuyết dân gian Addus, ông được nhớ đến như một quân vương sáng suốt và đức hạnh—một người có thể lý lẽ được. Nếu họ nói với ông biết bên ngoài có tên shaman muốn bắt và “huấn luyện” ông như bắt một Pokémon, thì linh hồn Rachman, nếu vẫn còn lý trí, khả năng cao ông sẽ đồng ý giúp đỡ họ.

Tuy nhiên… đó là nó phải được thực hiện trên tiền đề nếu Rachman vẫn còn lý trí bình thường.

Theo Dorothy phán đoán, có vẻ linh hồn Rachman đã từng rất tỉnh táo, nhưng sau nghi thức báng bổ ở thế hệ thứ sáu đó, mọi thứ có thể đã thay đổi. Ai biết được nghi thức đó đã làm gì với linh hồn của ông? Không thể nói trước được rằng thực thể bên trong quan tài có còn là vị minh quân xưa kia hay đã hóa thành một thứ khác.

Trước đây, Dorothy từng nghe cuộc đối thoại giữa Mohn và Shihab. Mohn tỏ ra cực kỳ dè chừng với việc “đánh thức linh hồn Rachman không đúng cách”, kiên quyết phản đối kế hoạch phá tung Lăng Mộ bằng thuốc nổ của Shihab. Hắn lo ngại nếu thức tỉnh Rachman một cách bất cẩn, linh hồn ấy có thể thức tỉnh trong cơn điên loạn và trở thành mối nguy tất cả mọi người.

Là một thành viên của Hắc Quan Giáo, Mohn chắc hẳn đã biết có vấn đề gì đó với linh hồn Rachman. Và bây giờ, mối lo của hắn đã trở thành nỗi bất an của Dorothy. Cô cũng sợ rằng đánh thức Rachman chẳng khác nào tự tay giải phong ấn cho một kẻ thù mới.

Sau một hồi cân nhắc đề nghị của Nephthys, Dorothy cuối cùng mới đáp lại.

“Đánh thức linh hồn Rachman… quả thật cũng là một cách. Nhưng để an toàn, em cần xác nhận lại một chút.”

Vừa nói, cô vừa rút ra một đồng xu bình thường và, sau khi khẽ niệm một câu chú bói toán ngắn, tung nó lên không trung.

“Liệu có nguy hiểm gì không nếu ta đánh thức linh hồn Rachman bây giờ?”

Đồng xu xoay mấy vòng trong không trung rồi rơi xuống; Dorothy đón lấy, úp chặt trên mu bàn tay. Kể từ khi Ma’ad và Robert cùng nhau sụp đổ, Falano đã thu hồi lớp chống bói toán đối với dòng dõi hoàng gia Baruch. Triều đại Baruch diệt vong, hệ thống chống bói toán ở Yadith cũng bị quân cách mạng chiếm giữ, tài nguyên chống bói toán của nó đã bị các thân vương hoàng tộc chia nhau xâu xé. Giờ ngôi mộ tổ này không còn được bảo vệ bởi lớp chống bói toán nào nữa.

Dorothy chậm rãi nhấc tay lên. Cả cô và Nephthys cùng nhìn xuống đồng xu. Mặt ngửa—dấu hiệu xác nhận nguy hiểm.

“Vậy… vậy thực sự có nguy hiểm sao? Nhưng chẳng phải Quốc Vương Rachman từng là minh quân trong lịch sử Addus sao?”

Nephthys sững sờ bởi kết quả. Nét mặt Dorothy cũng hiện vẻ tiếc nuối khi cô thu đồng xu về.

“Ông ấy từng là một vị vua anh minh, đó là sự thật… nhưng đó là chuyện của vài thế kỷ trước. Ông đã chết quá lâu, lại còn trải qua một nghi lễ báng bổ… ai biết giờ ông đã thành ra cái gì? Tóm lại, chúng ta không thể đặt hy vọng lên ông ấy lúc này.”

Dorothy nói như vậy xong thì thu đồng xu lại, chậm rãi bước đến bên cạnh quan tài đá, tỉ mỉ nghiên cứu ma trận phức tạp được khắc quanh mép quan tài. Sau khi nhớ kỹ từng nét một, cô ngồi xếp bằng sang một bên, rút từ chiếc hộp của mình cuốn Sổ Tay Hải Văn, mở ra đặt trên đùi, lật đến một trang quen thuộc rồi bắt đầu viết.

Nhưng khi vừa viết được hai nét, Dorothy nhận ra điều gì đó không ổn… chữ cô vừa viết không hề chìm xuống trang sách. Cảnh tượng này khiến cô không khỏi nhíu mày.

“Chuyện gì thế này? Tại sao Sổ Tay Hải Văn lại không phản ứng?”

Bối rối quan sát xung quanh, cô bắt đầu kiểm tra xem cuốn sổ có vấn đề gì. Sau một hồi, cuối cùng cô xác nhận được nguyên nhân.

Không chỉ Sổ Tay Hải Văn của cô vô dụng, ngay cả việc cảm nhận hay điều khiển các con rối xác chết bên ngoài tẩm điện cũng không thể. Các khả năng thần bí dựa trên truyền dẫn thông tin của cô đều bị chặn—bởi chính căn phòng được tạo nên từ Hàn Ngọc Thạch Vực này.

Loại đá này cô lập toàn bộ không gian bên trong, khiến cô không thể dùng cuốn sổ để truyền tin ra ngoài, cũng không thể những con rối xác chết vượt ra ngoài các bức tường. Cứ như thể bên trong căn phòng đã trở thành một thế giới riêng biệt.

“Cô lập thần bí… Không ngờ loại vật liệu tên là Hàn Ngọc Thạch Vực này lại có những tác dụng như vậy. Chẳng trách ngay cả Hắc Quan Giáo cũng gặp khó khăn như vậy khi mở tẩm điện của Rachman—nó không chỉ cứng, mà nó còn có hiệu ứng cô lập thần bí cực kỳ mạnh mẽ. Không biết thứ này được luyện kiểu gì nhỉ… Nếu ta moi được một mảnh đem bán, chắc cũng được giá cao.”

Hiểu rõ vì sao Sổ Tay Hải Văn bị vô hiệu, Dorothy không quá hoảng loạn. Cô bình tĩnh cất sách đi, nhắm mắt lại, thầm cầu nguyện.

“Aka vĩ đại, xin hãy chuyển lời của tôi đến Sơ Vania. Tôi muốn thiết lập kênh liên lạc trực tiếp với cô ấy.”

Sau khi hoàn thành lời cầu nguyện của mình, Dorothy truyền đạt nội dung thông qua kênh thông tin đến Vania. Không lâu sau, cô nghe thấy giọng Vania.

"Xin chào… có phải là tiểu thư Dorothea không? Có chuyện gì vậy?"

"À, không có gì đâu. Tôi cầu nguyện nhầm người một chút, xin lỗi..."

"Ơ… kênh cầu nguyện thần thánh mà cũng có thể ‘gọi nhầm’ sao?"

"Ừ, ừ, gần đây thức khuya nhiều nên hơi mất tập trung, gọi nhầm tên thôi. Thôi, tôi còn bận việc ở Addus, tạm kết thúc ở đây. Cô ở Kankdal nhớ giữ gìn sức khỏe nhé."

"À… vâng. Cảm ơn tiểu thư Dorothea đã quan tâm..."

Ngồi xếp bằng trên nền đá lạnh, Dorothy gật gù hài lòng sau khi kết thúc liên lạc với Vania. Như vậy là cô đã xác nhận được Hàn Ngọc Thạch Vực tuy có thể chặn các hiệu ứng thần bí, nhưng lại không thể ngăn được kênh thông tin của hệ thống. So với các chức năng thần bí của Sổ Tay Hải Văn, loại phương thức liên lạc này đúng là một tầng cao hơn hẳn.

Xác nhận rằng kênh thông tin vẫn hoạt động bình thường, Dorothy khẽ thở phào một hơi. Sau đó cô lại nhắm mắt, tập trung tinh thần, bắt đầu một lời cầu nguyện mới.

"Aka vĩ đại, xin hãy chuyển lời của tôi đến Quý cô Sadroya. Hỏi xem cô ấy có nhận ra ý nghĩa của ma trận này không..."

Khi lời cầu nguyện kết thúc, Dorothy gửi kèm sơ đồ ma trận xung quanh quan tài đá, cùng với yêu cầu cầu nguyện. Cô sau đó âm thầm chờ đợi một phản hồi từ cựu Kẻ Vượt Giới Im Lặng của Hắc Quan Giáo này. Không lâu sau, giọng nói trầm tĩnh của Sadroya vang lên trong tâm trí cô.

"Tôi rất vui được sẻ chia tri thức cùng một tín đồ tìm kiếm chân lý khác. Về ma trận này… nó quả thật trông rất quen thuộc, nhưng hiện tôi không thể nhớ ra ngay được. Tôi cần tra lại các văn bản thần bí tôi mang theo. Điều này sẽ mất một chút thời gian—xin hãy chờ."

Đó là phản hồi của Sadroya. Nghe xong, Dorothy không thúc ép thêm mà thay vào đó chuyển sang một vấn đề khác.

Lý do cô hỏi Sadroya về ma trận là để xác định liệu Rachman có thể được đánh thức một cách an toàn hay không. Nhưng Dorothy không đặt toàn bộ hy vọng vào khả năng đó. Cô cần chuẩn bị nhiều chiến lược để chống lại Chabakunka hơn.

Bất kể chiến lược nào được xây dựng, nó đều cần phải dựa trên sự hiểu biết về bản thân và kẻ thù. Vì vậy, Dorothy hiện đang lên kế hoạch tìm hiểu kỹ lưỡng về lai lịch của lão shaman từ Tân Lục Địa đó. Và tất nhiên, nếu muốn hỏi, đương nhiên cần tìm người có chuyên môn để hỏi.

Tập trung tinh thần, Dorothy lại nhắm mắt, thầm cầu nguyện trong lòng.

"Aka vĩ đại, xin hãy chuyển lời của tôi đến Kapak, nhờ cậu ấy liên lạc với Shaman Uta, tôi có vài điều muốn hỏi..."

Tân Lục Địa, Khu Trại Bộ Lạc Tupa Gần Bờ Biển Phía Đông

Trong khu trại náo nhiệt của người Tupa, vô số người bản địa da nâu đang qua lại giữa những con đường len giữa các lều trại. Toàn bộ khu trại chật kín người, nhộn nhịp gấp mấy lần thường ngày. Ở rìa trại, có rất nhiều sạp nhỏ được dựng lên để trao đổi hàng hóa. Nhìn qua trang phục, có thể thấy phần lớn họ đều không thuộc bộ tộc Tupa.

Kể từ khi Dorothy nhiều lần liên lạc và nhờ sự giúp đỡ Shaman Uta, bộ tộc Tupa cũng dần hưởng được lợi ích từ việc giao dịch với cô. Khi hàng loạt vật tư trị giá hàng ngàn bảng đến từ Tivian lần lượt được chuyển tới, cả bộ tộc Tupa đều hân hoan vui mừng. Nhiều loại hàng hóa từ thế giới công nghiệp—thực phẩm, thuốc men, vũ khí, công cụ—đều được mọi người nồng nhiệt đón nhận, vì chúng thật sự có thể cải thiện đời sống của họ.

Thuốc sát trùng, thuốc kháng sinh, và băng gạc đã cứu sống vô số mạng sống trong bộ tộc. Kho đạn dược dồi dào cho phép nhiều chiến binh được trang bị vũ khí để bảo vệ quê hương họ. Thực phẩm đóng hộp, tuy hiếm hoi, cho người dân nếm thử được hương vị mới lạ. Hạt giống cây trồng chất lượng cao đảm bảo một vụ mùa tốt hơn. Còn những công cụ kỳ lạ đến từ thế giới công nghiệp khiến mọi người say sưa mày mò nghiên cứu.

Tin tức về việc bộ tộc Tupa nhận được một lượng lớn hàng hóa từ người da trắng nhanh chóng lan ra các bộ tộc xung quanh. Nhiều người trong số họ kéo đến, mang theo đặc sản của riêng mình với mong muốn trao đổi. Chẳng bao lâu, rất đông người ngoại tộc tụ họp trong doanh trại Tupa. Thấy nơi đây tấp nập, các thương nhân bản địa bèn dựng quầy hàng ngay trên đất của Tupa, mua bán, trao đổi hàng hóa tự do.

Chỉ trong thời gian ngắn, khu trại Tupa đã trở thành trung tâm giao dịch của các bộ tộc lân cận, khiến cả bộ tộc trở nên phồn thịnh, và ảnh hưởng của họ cũng lan rộng khắp khu vực.

Trong một góc của khu trại, trên một khoảnh đất trống chật ních người, là một đống linh kiện kim loại chất thành núi giữa trung tâm. Trong đống linh kiện ấy có đủ loại: các loại bình chứa, bánh răng, bánh xe, ống sắt… Một nhóm người Tupa vây quanh, ríu rít bàn tán xem chúng dùng để làm gì.

Bên cạnh đống linh kiện, Kapak, một thanh niên người Tupa, đang ngồi bệt trên cỏ, cau mày nhìn tờ bản hướng dẫn lắp ráp in đầy chữ Pritt kèm hình minh họa. Mặc dù từng chữ và từng cụm từ thì cậu đều nhận ra, nhưng khi ghép lại thì cậu chẳng hiểu nó có ý nghĩa gì. Nhìn cả nửa ngày trời mà cậu vẫn không đọc ra được phải lắp cái máy này như thế nào.

"Híc… chỉ riêng việc lắp một cái động cơ hơi nước thôi mà khó thế này á? Người đầu tiên phát minh ra nó hẳn phải là một thiên tài..."

Gãi đầu, Kapak lẩm bẩm. Ngay lúc đó, một giọng nói vang lên trong đầu cậu, khiến cậu giật mình.

"Này, Kapak! Nghiên cứu xong rồi thì nói mau, tụi này còn đợi để phụ một tay!"

Bên cạnh cậu, một người đàn ông cao lớn nói vọng lại. Kapak đứng dậy, gãi đầu cười ngượng.

"Ờ… xin lỗi nhé. Tôi vẫn chưa nghĩ ra được. Chắc phải đem về nghiên cứu thêm tối nay. Hôm nay dừng ở đây đi, mọi người dọn đồ về nghỉ đi nhé."

Kapak xin lỗi đám đông xung quanh. Giữa những tiếng xì xào thất vọng, cậu nhanh chóng rời đi, hướng về phía ngọn đồi trung tâm của khu trại.

Chẳng bao lâu, cậu đến lều của Đại Shaman trên đỉnh đồi. Sau một thoáng ngập ngừng, cậu vén vạt lều và bước vào. Bên trong, cậu thấy Shaman Uta ngồi trên tấm thảm, chậm rãi rít một điếu thuốc. Kapak bước vào, ông không quay đầu lại, chỉ mở miệng nói.

"Con đến rồi à..."

"À, vâng, thưa thầy Uta. Hôm nay con có vài điều muốn hỏi..."

Kapak nói một cách kính trọng.

Uta khẽ quay đầu lại, mỉm cười với cậu.

"Câu hỏi của con… hmm, để ta đoán xem—liên quan đến tín đồ của thần Aka, đúng không? Là Học Giả hay là Đạo Chích đó chăng?"

"Ể? Thầy Uta… làm sao người biết?"

Nghe Uta nói vậy, Kapak ngạc nhiên nói. Uta chỉ khẽ vung ống tẩu của mình, lập tức một linh hồn linh miêu nhỏ—Hồn Miêu—bay ra từ góc lều và bắt đầu lượn quanh giữa không trung. Lông nó dựng lên, vừa bay vừa vùng vằng, các chi múa loạn như vừa trải qua chuyện gì khiến nó bực bội vô cùng.

"Chuyện của con bé trộm đó—Hồn Miêu đã kể cho ta rồi. Ta chưa bao giờ ngờ rằng trên một lục địa còn xa hơn cả lục địa phía Đông, lại có thể bắt gặp người của Vu Linh Giáo..."

"Vu Linh… Giáo?"

"Đó là một tổ chức được lập nên bởi những shaman sa ngã—những kẻ đã phản bội con đường của Linh Hồn Vĩ Đại. Với chúng ta, chúng là nỗi ô nhục của mọi shaman. Chúng giẫm đạp lên lời dạy cổ xưa, dùng sức mạnh của Shaman để báng bổ linh hồn, bán rẻ bản thân mình, cúi đầu trước những Kẻ Phỉ Báng Linh Hồn. Cùng chúng cấu kết, tự nguyện chìm vào suy đồi..."

"Những Kẻ Phỉ Báng Linh Hồn…?"

"Đó là cách gọi của người Shaman chúng ta. Ở lục địa phía Đông, bọn họ được gọi là... Hắc Quan Giáo."

Hãy bình luận để ủng hộ người đăng nhé!