Web novel

Chương 519: Cái Bẫy

Chương 519: Cái Bẫy

Trong màn đêm tĩnh lặng, tại một khoảng rừng trống ngoài rìa thành phố Kankdal, ánh trăng lạnh lẽo trải dài xuống mặt đất. Một bóng người cao lớn khoác áo choàng đen đứng im lìm ở giữa bãi đất, ánh mắt ẩn dưới chiếc mũ trùm tối om chăm chú dõi theo bóng hình đang khuất dần vào sâu trong rừng. Cả khu rừng chìm trong sự im lặng nặng nề như bị thứ gì đó đè nén.

Sau một lúc, bóng đen ấy khẽ hạ thấp người xuống, cơ thể cũng nhanh chóng thu nhỏ lại. Chiều cao sụt giảm thấy rõ, đôi vai rộng ban nãy cũng co lại một nửa. Chỉ trong vài khoảnh khắc, hình dáng từng oai vệ giờ còn nhỏ hơn một người bình thường. Chiếc áo choàng quá khổ giờ đây buông lỏng trên một vóc dáng nhỏ nhắn, mảnh mai.

Khi đã thu nhỏ hoàn toàn, hình dáng đưa đôi tay giấu trong tay áo quá khổ ra và vén chiếc mũ trùm đầu lớn, để lộ mái tóc dài trắng bạc và một chiếc mặt nạ đen. Khi chiếc mặt nạ được cởi ra, phía dưới chiếc mặt nạ đen chính là khuôn mặt của một cô gái xinh đẹp quen thuộc—Dorothy.

“Phù… Cuối cùng cũng xong,” Dorothy thở phào, bắt đầu cởi bỏ lớp áo choàng rộng trên người, đồng thời tháo những miếng kim loại cố định bên trong. Sau khi tháo rời hết, Dorothy gấp gọn áo choàng và đặt toàn bộ trang bị “uy nghiêm” đó vào trong chiếc hộp bên mình.

Đúng lúc đó, từ một bụi cây ở rìa bãi đất trống, Nephthys thò đầu ra. Cô nhìn xung quanh một cách thận trọng trước khi nhanh nhẹn bước ra và chạy đến chỗ Dorothy, người đang dọn dẹp. Với sự tò mò, cô hỏi.

“Dorothy, em đã giải quyết xong cô ta chưa?”

“Giải quyết? Cũng gần như vậy… Bây giờ cô ta đã bị Độc Tố Nhận Thức xâm nhiễm. Sử dụng sự khao khát của cô ta đối với nội dung văn bản thần bí làm mồi nhử, em đã có thể đạt được một mức độ kiểm soát nhất định đối với cô ta,” Dorothy nói khi cô đóng nắp chiếc hộp lại.

Nephthys suy ngẫm một lúc và đáp, “Không ngờ đấy… Nó thậm chí không phải là Đám Rước Nữ Hoàng của Tổ Ong, vậy mà Độc Tố Nhận Thức cũng có thể kiểm soát người ta sao?”

“Đương nhiên rồi. Một trong những đặc trưng rõ nhất khi trúng Độc Tố Nhận Thức chính là cơn đói khát tri thức—họ sẽ như kẻ nghiện, tuyệt vọng tìm kiếm những mảnh thông tin tiếp theo. Nếu chị nắm được nguồn Độc Tố Nhận Thức, thì cũng đồng nghĩa với việc chị nắm được người bị nhiễm. Rất nhiều giáo phái và hội kín đã dùng cách này để kiểm soát, ăn mòn và dụ dỗ mọi người vào hàng ngũ của chúng. Em cũng chỉ… học theo bọn chúng thôi.

“Tất nhiên, nếu nói về mức độ kiểm soát thì Đám Rước Nữ Hoàng của Tổ Ong là loại văn bản thần bí chuyên dụng nhất. Chỉ cần một người đọc xong toàn bộ một văn bản một lần, sự kiểm soát đã trở thành vĩnh viễn—không cần phải dùng những đoạn tiếp theo để treo mồi câu như các loại văn bản thần bí khác.”

Vừa chỉnh lại quần áo của mình, Dorothy vừa ung dung giải thích. Nghe vậy, Nephthys rơi vào trầm tư.

“Thì ra nhiều giáo phái đều dùng Độc Tố Nhận Thức để kiểm soát người ta sao? Vậy thì bấy lâu nay mình đọc nhiều văn bản thần bí như vậy… chẳng lẽ mình cũng đã bị Dorothy kiểm soát rồi ư? Nhưng khoan đã… những văn bản đó đối với mình khô khan và nhàm chán lắm, nếu không phải Dorothy ép học thì mình đã chẳng thèm xem. Vậy chắc là mình chưa bị kiểm soát… Nhưng mà nghĩ lại, ngay cả khi không có văn bản thần bí, mình cũng nghe lời em ấy nói gần như vô điều kiện. Hình như… Dorothy còn đáng sợ hơn cả văn bản thần bí nữa…”

Thực tế, nếu chỉ xét riêng về khả năng kiểm soát thô, các văn bản thần bí thông thường kém xa Đám Rước Nữ Hoàng của Tổ Ong. Bởi lẽ, để duy trì sự thao túng bằng văn bản thần bí thông thường, người nắm giữ phải liên tục cung cấp nội dung để thỏa mãn cơn khát tri thức của nạn nhân. Nếu để Độc Tố Nhận Thức tích tụ quá mức trong cơ thể, người bị nhiễm sẽ dần trở nên điên loạn—thậm chí sẽ chết hoặc biến dị. Vì vậy, kiểu kiểm soát này không bền vững về lâu dài.

Nhưng Dorothy thì khác. Cô đã khiến Sadroya thực hiện nghi thức cầu nguyện với Aka, qua đó mở ra một kênh thông tin ổn định. Nhờ vậy, Dorothy có thể định kỳ thanh lọc một phần Độc Tố Nhận Thức trong cơ thể Sazoya, giữ nó ở mức dưới ngưỡng phát điên. Bằng cách này, cô vừa duy trì được sự hấp dẫn chết người của Độc Tố Nhận Thức, vừa kiểm soát được đối phương lâu dài mà không khiến họ sụp đổ.

“Vì văn bản thần bí có khả năng điều khiển người khác, mà trong tay em có nhiều như vậy… sau này chẳng phải Dorothy có thể thao túng được rất nhiều người sao?” Nephthys hỏi, lại tò mò.

Dorothy trả lời không chút do dự, “Không đơn giản như chị nghĩ đâu. Với người bình thường thì, đúng, văn bản thần bí hoạt động rất cao. Nhưng đối với Kẻ Vượt Giới? Khó hơn nhiều. Kẻ Vượt Giới có độ nhạy cảm và sức kháng với Độc Tố Nhận Thức vượt xa người thường. Khi đọc hoặc nghe nội dung thần bí, họ thường lập tức nhận ra sự tồn tại của Độc Tố và ngay lập tức thực hiện các biện pháp phòng ngừa để không tiếp xúc với tri thức bị ô nhiễm.”

“Sở dĩ em có thể kiểm soát Sadroya là vì cô ta đang ở trong trạng thái linh hồn rời khỏi cơ thể khi cô ta lần đầu tiên tiếp xúc với Độc Tố. Trong trạng thái linh hồn, khả năng kháng lại Độc Tố Nhận Thức của một Kẻ Vượt Giới yếu hơn rất nhiều, lại không thể dùng biện pháp nào để tự bảo vệ hay che chắn. Chính vì bị ảnh hưởng sâu như vậy nên em mới cơ hội để can thiệp.”

Lời giải thích của Dorothy khiến Nephthys gật đầu suy tư, sau đó cô hỏi lại.

“Vậy thì… cô ta có thể giúp chúng ta đánh cắp linh hồn của Mazarr không? Dù gì cô ta cũng là người phụ trách ở đó, muốn lấy đi một thứ quan trọng như vậy chắc cũng khó lắm. Nếu chị nhớ không lầm thì cô ta còn có một người bạn đồng hành cấp khá cao nữa mà, đúng không?”

“Không cần phải đánh cắp đâu. Chỉ cần cô ta có thể chạm vào thứ đó là đủ rồi.”

“Được rồi, giờ chúng ta cũng không nên rảnh rỗi nữa. Chúng ta còn việc phải chuẩn bị đấy,” Dorothy nói thêm một cách nhẹ nhàng.

“Tiền bối Nephthys, bắt đầu giúp em thiết lập vòng tròn nghi lễ nào.”

“À—được rồi, được rồi, hiểu rồi…” Nephthys đáp lại, gật đầu nhanh chóng.

Trong rừng, Sadroya mặc một bộ váy trắng đơn giản, đang bước chậm rãi dọc theo con đường mòn. Lúc này, vẻ mặt cô đã không còn mờ mịt như trước, thay vào đó là một nét bình thản, nhưng sâu trong đôi mắt bình lặng ấy lại ánh lên một cơn khát khao cháy bỏng.

Cô đi men theo con đường cũ quay lại. Trên đường, Sadroya nhặt lại chiếc giày bị rơi lúc trước, mang vào rồi tiếp tục bước đi. Chẳng bao lâu sau, cô đã về đến cổng sân biệt thự. Không nói một lời, Sadroya đi thẳng vào bên trong. Ở đó, một người đàn ông quen thuộc với cô đang đứng đợi. Vừa nhìn thấy cô, hắn liền nhíu mày hỏi.

“Sadroya, cô vừa đi đâu vậy?”

“Tôi ra ngoài dạo một chút thôi. Trong nhà ngột ngạt quá, khiến đầu tôi đau nhức cả lên. Lúc đi tôi cũng đã nói với họ rồi…”

“Ra vậy… Vậy bây giờ cô cảm thấy sao rồi?”

“Tốt hơn nhiều rồi. Có vẻ như không thể cứ mãi ru rú trong phòng được. Sau này tôi cũng nên thường xuyên ra ngoài đi dạo một chút… Thôi, tôi về phòng nghỉ đây.”

Sau khi chào người bạn đồng hành của mình, Sadroya chỉ khẽ vẫy tay rồi đi thẳng vào bên trong ngôi nhà. Thấy cô bình an trở về, trên người không hề có dấu vết tổn thương nào, người đàn ông kia cũng khẽ thở phào nhẹ nhõm, sau đó rẽ sang một hướng khác của căn biệt thự.

Thời gian tiếp tục trôi, ánh trăng trên bầu trời dần leo lên đỉnh cao nhất. Khi hầu hết mọi người đều đã chìm vào giấc ngủ, Sadroya trong căn phòng của mình bỗng mở mắt ra. Cô nhẹ nhàng trở mình ngồi dậy, mang giày vào, rồi lặng lẽ bước ra khỏi phòng.

Cô đi xuống cầu thang bên trong tòa biệt thự nhỏ. Chẳng bao lâu sau, Sadroya đã đến lối vào tầng hầm. Nhìn xuống cầu thang phía dưới, nơi gần như bị bao phủ bởi những bóng ma đang lởn vởn, trôi qua trôi lại khắp hành lang. Cô không hề do dự, trực tiếp bước xuống.

Trên bậc thang, những hồn ma trước mặt tự động tránh sang hai bên, nhường đường cho cô đi qua, không có bất kỳ tiếng gào thét hay cảnh báo nào vang lên.

Đi một lúc khá lâu, Sadroya đến trước cánh cửa tầng hầm. Bên trong là một căn phòng đá chật hẹp, nơi ánh sáng cam vàng rực rỡ hắt ra từ một chiếc đèn treo trên trần đá.

Được tắm trong ánh sáng ấy, cô tiếp tục bước vào trong, đến giữa gian phòng. Ở đó có một bệ đá lớn, trên bệ đặt một chiếc quan tài sắt đồ sộ, mặt ngoài khắc dày đặc những đường phù văn phức tạp.

Sadroya đưa tay chạm lên lớp ký tự trên quan tài sắt, vuốt nhẹ theo những hoa văn rối rắm. Cuối cùng, bàn tay cô dừng lại tại một điểm. Cô ấn mạnh ngón tay xuống, khẽ bẩy một cái. Một mảnh sắt nhỏ mang theo phù văn bị gỡ ra.

Nhìn mảnh sắt trong lòng bàn tay, Sadroya lấy ra một lọ keo nhỏ từ trên người, chấm lên mảnh sắt rồi cẩn thận dán nó trở lại vị trí cũ, làm cho chỗ đó trông y hệt như chưa từng bị động vào.

Sau khi hoàn tất việc phục hồi, Sadroya lập tức xoay người rời khỏi tầng hầm, bước lên cầu thang. Một lúc sau, cô đã trở lại tầng một, rồi nhanh chóng trở về phòng ngủ của mình.

Khi cánh cửa phòng khép lại, Sadroya ngẩng đầu nhìn lên ô cửa trời, nơi ánh trăng bạc rọi vào căn phòng. Giọng cô thì thầm rất khẽ, chỉ đủ để chính mình nghe thấy.

“Aka Vĩ Đại, Đấng Ghi Chép Vạn Vật, tôi đã hoàn thành nhiệm vụ được giao phó bởi tớ tôi của Ngài. Bây giờ… Bây giờ, xin hãy ban cho tôi tri thức mới… tri thức vĩnh hằng…”

Thời gian trôi đi, trăng tàn rồi mặt trời mọc. Khi màn đêm tan biến, người dân Kankdal chào đón ánh bình minh rực rỡ đang dần lan tỏa từ phía đông. Một ngày mới đã đến với thành phố này.

Buổi sớm, khi nhịp sống náo nhiệt của Kankdal đang dần khởi động, trong một phòng bệnh rộng rãi và sáng sủa thuộc Bệnh viện Trung ương Kankdal, Robert mặc đồ bệnh nhân đang ngồi trên ban công. Trước mặt ông là một chiếc bàn ăn nhỏ được đặc biệt mang ra ngoài, trên đó bày biện bữa sáng tinh tế. Một cô hầu gái đứng bên cạnh nhẹ nhàng hầu hạ ông.

Vừa ăn sáng, Robert vừa đọc tờ báo buổi sáng, thỉnh thoảng ngước mắt ngắm cảnh thành phố trong ánh ban mai. Khuôn mặt ông lộ rõ vẻ thong dong và mãn nguyện. Trái lại, đối diện với ông, Ma’ad—đội chiếc khăn xếp trên đầu, mặc chiếc áo dài Bắc Ufiga được trang trí công phu—lại chẳng có tâm trạng thư thái như vậy. Đứng dưới ánh sáng ban mai, hắn mang theo vẻ lo âu, cất giọng hỏi.

“Ngài Robert… Rốt cuộc khi nào phán quyết của Toà Án Dị Giới mới đưa ra… Khi nào thì Shadi và con nhỏ nữ tu đó mới bị định tội?”

“Đừng nóng vội như vậy, Ma’ad,” Robert đáp lại một cách hờ hững, nhấp một ngụm rượu vang đỏ.

“Thẩm Phán từ Thánh Sơn mới chỉ đến Kankdal có ba ngày thôi. Mọi chuyện vẫn đang trong giai đoạn điều tra, còn lâu mới đến lúc tuyên án.”

“Nhưng… chẳng phải trước đó ngài từng nói… Tòa Án Dị Giáo cũng không ưa con nhỏ nữ tu đó? Rằng một khi người của họ đến, thậm chí sẽ không mất hai ngày là buộc tội nó xong. Thế nhưng bây giờ nó vẫn sống ung dung trong khách sạn… Nếu Thẩm Phán không bắt được nó, thì làm sao kết tội được chứ?”

Với một tiếng cười nhẹ, Robert đáp lại bằng một giọng đều đều, “À, chuyện này thì đúng là tôi đã hơi xem nhẹ vị trí của con bé đó trong Phái Cứu Chuộc rồi. Không ngờ một nhân vật lớn trên Thánh Sơn lại đích thân cử một người cực kỳ quan trọng đến bảo vệ nó. Điều này khiến vị Thẩm Phán của chúng ta bị bó tay bó chân—rất nhiều thủ đoạn phi chính quy mà ông ta giỏi nhất đều không thể dùng được. Thế nên tiến độ mới bị chậm lại một chút thôi.”

Dù Robert nói chuyện nhẹ nhàng, lời của ông cũng không khiến sự lo lắng trên mặt Ma’ad vơi đi chút nào.

“Không thể dùng thủ đoạn phi chính quy… v-vậy vị Thẩm Phán đó còn đủ khả năng kết tội nữ tu kia chứ?”

“Đương nhiên là còn. Mặc dù hiện tại Clifton có thể chưa có cách tốt để đối phó với nữ tu đang được Phái Cứu Chuộc bảo vệ kiên quyết lúc này, nhưng nếu có điều gì đó sai lầm xảy ra ở Phái Cứu Chuộc—tạo ra một sơ hở lớn—chúng ta và cả Clifton có thể lợi dụng sơ hở ấy để xử lý cô ta triệt để.”

Robert mỉm cười khi hắn nói với Ma’ad, người vẫn chưa nắm bắt hết ý nghĩa đằng sau nụ cười của Robert và hỏi trong sự bối rối.

“Ý ông là… có điều gì đó sai lầm xảy ra ở Phái Cứu Chuộc?”

“Tôi đang đề cập đến một cái bẫy ngốc nghếch mà họ đã mắc kẹt một chân vào. Chúng ta chỉ cần đợi thêm một chút nữa thôi. Sẽ không lâu nữa trước khi ngài sẽ thấy họ bước thẳng vào nó. Một khi họ làm vậy, ngay cả Nữ Tu Thép cũng sẽ không thể cứu được con bé đó.”

Với một chút bí ẩn, Robert nói trong khi nhấp rượu. Ngay khi Ma’ad vẫn đang suy ngẫm về những lời nói bí ẩn của Robert, có một tiếng gõ cửa phòng bệnh của Robert. Robert nhìn về phía cửa và gọi ra.

“Vào đi.”

Theo lệnh của hắn, cánh cửa mở ra và Hajetta của Vệ Binh Thành Phố Kankdal bước vào phòng. Hắn chào một cách kính trọng về phía Robert, người đang ngồi trên ban công, và bắt đầu báo cáo.

“Ngài Robert, có một thông báo đến từ Tai Họa Lửa. Nó nói rằng sáng sớm hôm nay, phe Vania có kế hoạch trình bày bằng chứng quan trọng cho Thẩm Phán Clifton. Bằng chứng này liên quan đến cả ngài và Hoàng thân Ma’ad, vì vậy hai ngài được yêu cầu đến và xác nhận một số chi tiết.”

Sau khi đưa ra báo cáo, Hajetta đứng nghiêm túc tại chỗ. Robert, khi nghe điều này, đặt dao và nĩa xuống một cách thích thú, nhặt khăn ăn lên, và bình tĩnh lau miệng—như thể điều này đã được dự đoán từ trước.

Sau khi hắn lau xong, Robert nhìn sang Ma’ad và cười khúc khích.

“Điện hạ, có vẻ như chúng ta sẽ không phải đợi lâu nữa. Đến đây—chúng ta hãy đi xem con mồi vật lộn sau khi rơi vào bẫy như thế nào.”

Hãy bình luận để ủng hộ người đăng nhé!