“Hoạt động tràn lan… lại còn hòa quyện tốt với văn hóa Bắc Ufiga?”
Bên trong cabin hạng nhất của tàu du lịch, khi Dorothy đọc hồi đáp của Beverly trong Sổ Tay Hải Văn, gương mặt cô không khỏi hiện lên nét ngờ vực. Cô đã không ngờ một dị giáo của Giáo Hội Ánh Sáng lại tương thích cao với văn hóa truyền thống của Bắc Ufiga. Chẳng lẽ chúng có liên hệ nào đó với Triều Đại Thứ Nhất sao?
“Chính xác thì cái gọi là Giáo phái Sự Giáng Lâm của Đấng Cứu Thế này là gì? Và bọn chúng có mối liên hệ gì với Bắc Ufiga?”
Dorothy tiếp tục viết câu hỏi của mình vào các trang của Sổ Tay, và chỉ trong thoáng chóc, Beverly lại trả lời gần như ngay lập tức.
“Giáo phái Sự Giáng Lâm của Đấng Cứu Thế có thể được coi là một trong những nhánh mạnh nhất của tín ngưỡng dị giáo trong Giáo Hội Ánh Sáng. Không giống như phái Tam Ngôi chính thống tập trung quanh Thánh Sơn, Sự Giáng Lâm của Đấng Cứu Thế không công nhận rằng Đấng Cứu Thế Rực Rỡ đã chia thành Tam Ngôi, cũng như không công nhận Tam Ngôi có quyền đại diện thay Ngài để giám thị chúng sinh. Trong học thuyết của họ, bản thân Đấng Cứu Thế Rực Rỡ vẫn là vị thần tối cao duy nhất của thế giới này—Ngài là vị Chúa duy nhất, là sự cứu rỗi duy nhất, và không ai có thể thay thế Ngài.
“Trong các lời rao giảng, họ gọi Tam Ngôi là những con quỷ giả mạo nhân danh Đấng Cứu Thế để lừa gạt thế gian, và phái Tam Ngôi trên Thánh Sơn chỉ là chó săn của ác quỷ. Họ tin rằng một ngày nào đó, Đấng Cứu Thế Rực Rỡ sẽ một lần nữa giáng trần xuống thế giới; khi ấy ba vị thần giả và kẻ theo chúng sẽ bị hủy diệt, còn những tín đồ chưa từng bị che mắt, chỉ tôn thờ Ngài, sẽ được cứu rỗi thật sự và bước vào Vương Quốc Thiên Đàng của Ngài. Cái tên ‘Giáo phái Sự Giáng Lâm của Đấng Cứu Thế’ cũng bắt nguồn từ đây."
"Cũng bởi vì tín ngưỡng này lại có nhiều điểm tương hợp với tín ngưỡng truyền thống bản địa ở Bắc Ufiga, vì vậy họ có ảnh hưởng đáng kể ở đó.”
Khi thông tin gọn gàng của Beverly xuất hiện trên trang, tâm trí của Dorothy bắt đầu khuấy động với suy nghĩ.
“Chúng không công nhận Tam Ngôi và chỉ tôn thờ Đấng Cứu Thế… Hay thật, mình không ngờ khoảng cách giữa Giáo phái Sự Giáng Lâm của Đấng Cứu Thế và tín ngưỡng Ánh Sáng chính thống lại lớn đến vậy. Nó lớn đến mức có thể xem như một tôn giáo khác rồi chứ chẳng còn là dị giáo nữa. Một thứ tà giáo dị đoan đi ngược hẳn với giáo lý Tam Ngôi, chẳng trách mà Thánh Sơn xem chúng như kẻ thù không đội trời chung.”
Dorothy suy ngẫm về điều này, nhưng cô vẫn có thêm câu hỏi. Mang theo những nghi vấn ấy, Dorothy lại nhấc bút viết lên trang giấy của Sổ Tay Hải Văn.
“Tôi hiểu cơ bản về Giáo phái Sự Giáng Lâm của Đấng Cứu Thế là gì rồi, nhưng cô nói nó có nhiều điểm tương hợp với tín ngưỡng truyền thống của Bắc Ufiga… Không phải Bắc Ufiga trước đây vốn thuộc về Triều Đại Thứ Nhất sao? Theo nghiên cứu của tôi, người dân ở đó từng tôn thờ một vị thần được gọi là Phán Quan của Thiên Đường, đó là một vị thần của Khải Huyền. Vậy một tín ngưỡng ‘Đèn Lồng’ như của Đấng Cứu Thế Rực Rỡ thì ăn khớp Khải Huyền như thế nào?”
Cô viết sự bối rối của mình vào Sổ Tay, và một lúc sau, Beverly lại trả lời với nhiều thông tin hơn nữa. Nhưng lời giải đáp ấy lại khiến Dorothy thoáng ngẩn ra.
“Ai nói nó tương hợp với Phán Quan của Thiên Đường? Triều Đại Thứ Nhất và Phán Quan của Thiên Đường là những chuyện thuộc về Kỷ Nguyên Thứ Hai. Những thứ đó đã biến mất được cách chừng 7.000 năm. Chúng ta còn trải qua cả một Kỷ nguyên thứ ba kể từ đó nữa mà. Cô thực sự cho rằng người dân Bắc Ufiga ngày nay còn nhớ những truyền thống của Phán Quan của Thiên Đường hay Triều Đại Thứ Nhất sao? Tất cả những thứ đó chỉ còn là những linh hồn và tàn tích bị chôn vùi trong cát vàng mà thôi.
“Cái tôi muốn nói đến là tín ngưỡng truyền thống của Bắc Ufiga, một thứ hoàn toàn khác—một tín ngưỡng mang tên Đức Chúa Chân Quang.”
“Đức Chúa Chân Quang? Đó lại là thần gì nữa?”
Dorothy đáp lại, cau mày bối rối trước tên thần không quen thuộc này.
“Đức Chúa Chân Quang, hay còn gọi là vị Chúa của Ánh Sáng Chân Chính, là tín ngưỡng từng phổ biến rộng khắp Bắc Ufiga trong vài trăm năm đầu của kỷ nguyên hiện tại. Trong hệ tín ngưỡng ấy, Ngài được tin là vị thần tối cao duy nhất, là nguồn gốc của tất cả ánh sáng và sự cứu rỗi, là người cai trị tất cả. Đức Chúa Chân Quang đã có ảnh hưởng lớn trên khắp Bắc Ufiga trong những ngày đầu của kỷ nguyên này và, không còn nghi ngờ gì nữa, là một tôn giáo thế tục lớn trên thế giới.
“Khi Giáo Hội Ánh Sáng bắt đầu truyền bá tín ngưỡng từ đất liền vào Bắc Ufiga, vì lối truyền đạo khắc nghiệt, những tín đồ đi theo Đức Chúa Chân Quang của Bắc Ufiga đã đoàn kết lại và chống trả dữ dội, cuối cùng dẫn đến một loạt các cuộc thánh chiến tàn bạo cho cả hai bên.
“Trong cuộc Thánh Chiến đó, Giáo Hội Ánh Sáng mặc dù chiếm ưu thế, nhưng cũng phải chịu thương vong vô cùng nặng nề. Để giảm bớt cái giá phải trả, Giáo hội đã áp dụng một cách tiếp cận khác: dung nhập. Họ đem Đức Chúa Chân Quang tích hợp vào hệ thống thần học của họ, khiến Ngài và Đấng Cứu Thế Rực Rỡ chồng lấn lên nhau. Họ nói với người dân Bắc Ufiga rằng: ‘Đức Chúa Chân Quang chính là Đấng Cứu Thế Rực Rỡ, vị thần của các bạn cũng là vị thần của chúng tôi’, đồng thời cam kết với các chức sắc ban đầu rằng nếu họ chuyển đổi sang Giáo Hội Ánh Sáng, họ có thể giữ lại vị trí của mình và tiếp tục các nhiệm vụ tôn giáo của họ—miễn là họ công nhận rằng Đức Chúa Chân Quang chỉ đơn giản là một danh hiệu khác của Đấng Cứu Thế Rực Rỡ.”
Câu trả lời của Beverly cuộn nhanh trên trang giấy, Dorothy ngồi trong sự im lặng sững sờ. Cô đã không ngờ Giáo hội lại chơi “nước cờ” như thế khi truyền bá tín ngưỡng sang Bắc Ufiga. Nó giống hệt như cách cô đã giả mạo việc cải đạo ở Hạ Thụ—nhưng đây là trên một quy mô hoàn toàn khác. Không giống như Hạ Thụ, nơi không có đòn bẩy, đức tin của Đức Chúa Chân Quang đủ mạnh để buộc các nhà truyền giáo của Giáo Hội Ánh Sáng thuở ban đầu phải nhượng bộ một phần.
“Giáo Hội Ánh Sáng thực sự đã nhượng bộ… Thật khó mà tin nổi. Nhưng với kiểu nhượng bộ như vậy, liệu những tín đồ của Đức Chúa Chân Quang có thực sự chấp nhận không?” Dorothy viết.
“Tất nhiên là có. Cô có thể chưa biết điều này, nhưng giữa Đức Chúa Chân Quang và Đấng Cứu Thế Rực Rỡ vốn đã có rất nhiều điểm tương đồng. Hai Giáo hội này ở nhiều phương diện đều cực kỳ giống nhau, thậm chí trong hệ thống di sản thần bí—cả hai đều đi theo con đường Đèn Lồng. Bởi thế, sự dung hòa giữa hai bên là vô cùng dễ dàng. Khi Giáo Hội Ánh Sáng đưa ra lời đề nghị nhượng bộ của mình, các giáo sĩ của Đức Chúa Chân Quang đã chấp nhận khá nhanh chóng. Cuối cùng, Giáo hội đã hoàn toàn kết hợp Đức Chúa Chân Quang như một thánh hiệu khác của Đấng Cứu Thế Rực Rỡ, và toàn bộ khu vực Bắc Ufiga đã được đưa vào vòng tay của Giáo Hội Ánh Sáng.”
Dorothy cau mày và viết lại.
“Cô đang nói rằng giáo hội của Đức Chúa Chân Quang và Giáo Hội Ánh Sáng… đã rất giống nhau? Họ thậm chí đều có di sản dựa trên Đèn Lồng? Sao lại có chuyện này? Giáo hội Đức Chúa Chân Quang rốt cuộc có nguồn gốc từ đâu? Tại sao nó lại có mối quan hệ chặt chẽ như vậy với Giáo Hội Ánh Sáng?”
Lần này, câu trả lời của Beverly ít có tính thuyết phục hơn.
“Về chuyện đó… tôi không rõ lắm. Điều duy nhất tôi có thể khẳng định là, mối liên hệ giữa Giáo hội Đức Chúa Chân Quang và Giáo Hội Ánh Sáng hẳn có thể truy nguyên về tận Kỷ Nguyên Đế Chế, tức Kỷ Nguyên thứ Ba trong cách gọi quen thuộc của giới thần bí. Khi ấy, mặc dù muôn giáo phái nở rộ như trăm hoa, nhưng hùng mạnh nhất vẫn là Quốc Giáo Đế Chế, tôn sùng Hoàng Đế làm Thần.
“Trong Kỷ nguyên thứ ba, toàn bộ đất liền và cả Bắc Ufiga đều nằm dưới sự cai trị của Đế chế, tức là Bắc Ufiga và đất liền đều chịu ảnh hưởng sâu đậm từ Quốc giáo Đế Chế. Dù là Giáo Hội Ánh Sáng hay giáo hội Đức Chúa Chân Quang, cả hai dường như đều có một số mối liên hệ với Quốc Giáo ấy. Rất có thể cả hai chính là những phân nhánh sau khi Kỷ Nguyên Đế Chế chấm dứt. Vậy nên, khi Giáo Hội Ánh Sáng khẳng đinh rằng Đấng Cứu Thế Rực Rỡ và Đức Chúa Chân Quang là cùng một vị thần, điều đó chũng không hẳn là lời hư ngôn đâu ~”
Khi lời của Beverly lấp đầy trang, Dorothy đông cứng lại một lúc, choáng ngợp bởi những hàm ý. Suy nghĩ của cô xoay tròn theo mọi hướng.
“Kỷ Nguyên Đế chế… Quốc Giáo Đế Chế… Vậy là, giáo hội Đức Chúa Chân Quang và Giáo Hội Ánh Sáng rất có khả năng đều chính là sự tiếp nối của Quốc giáo ấy trong Kỷ Nguyên thứ Tư? Chẳng trách Giáo Hội Ánh Sáng có thể thuận lợi mà sáp nhập với tin ngưỡng Đức Chúa Chân Quang?
“Nếu mình nhớ không nhầm, Đế chế được thành lập bởi Vua Ánh Sáng vào cuối Kỷ nguyên thứ hai, sau khi Người cùng các đồng minh của mình giành chiến thắng trong cuộc chiến thần thánh được gọi là Chiến tranh Bình Minh. Sự khởi đầu của Kỷ nguyên thứ ba, thực chất, được đánh dấu bằng việc thành lập Đế chế đó bởi Vua Ánh Sáng. Nói cách khác, Quốc Giáo Đế chế, tôn thờ hoàng đế, về bản chất là tôn thờ Vua Ánh Sáng. Và vì Vua Ánh Sáng là một vị thần của con đường Đèn Lồng, thì Quốc Giáo Đế Chế cũng sẽ tự nhiên là một giáo hội Đèn Lồng… và Giáo Hội Ánh Sáng và Giáo hội Đức Chúa Chân Quang sau này cũng vậy.
“Với mức độ liên tục này, không phải nó ngầm chỉ ra rằng Đấng Cứu Thế Rực Rỡ và Đức Chúa Chân Quang về cơ bản chỉ là Vua Ánh Sáng dưới các tên khác nhau sao? Có thể nào Đấng Cứu Thế Rực Rỡ hiện tại thực sự là cùng một thực thể với vị hoàng đế cổ đại?”
Ngồi trong cabin của mình, Dorothy suy ngẫm về lời của Beverly trên trang, sau đó cầm bút lên và viết thẳng câu hỏi.
“Vua Ánh Sáng, Đức Chúa Chân Quang, và Đấng Cứu Thế Rực Rỡ—họ về cơ bản có phải là cùng một vị thần không?”
“Điều đó… tôi thực sự không biết.”
Beverly trả lời, lời cô ấy xuất hiện nhanh chóng trên trang.
“Dù sao, tôi không phải là một học giả chuyên nghiên cứu thần bí về thần thánh—tôi chỉ là một con rối cơ khí. Nếu cô thực sự tò mò về mối quan hệ giữa họ, cô sẽ cần phải tự điều tra. Điều tôi có thể nói là, tuy quan hệ cụ thể chưa rõ, nhưng liên hệ giữa họ chắc chắn là rất lớn. Sẽ không phải là điều không thể tưởng tượng được khi họ là một và giống nhau. Trên thực tế, kiểu lý thuyết đó khá phổ biến trong các học giả nghiên cứu lịch sử thần bí. Hầu hết những người đã tìm hiểu một chút đều có xu hướng đi đến kết luận đó.”
Dorothy thở ra khi cô đọc câu trả lời của Beverly. Cô không suy nghĩ quá lâu về bản chất chính xác của danh tính của Vua Ánh Sáng nữa và thay vào đó cầm bút lên để hỏi một câu hỏi tiếp theo.
“Được rồi, tôi nghĩ tôi đã nắm được một cách tốt về mối quan hệ giữa Giáo Hội Ánh Sáng và Giáo hội Đức Chúa Chân Quang. Nhưng điều này có liên quan gì đến việc Giáo phái Sự Giáng Lâm của Đấng Cứu Thế hoạt động ở Bắc Ufiga?”
“Ồ, tất nhiên là chúng rất liên quan, sâu xa là đằng khác.”
Beverly trả lời ngay lập tức.
“Không biết cô có để ý không, Giáo hội Đức Chúa Chân Quang ban đầu là độc nhất trong việc tôn thờ của mình. Các tín đồ tuyên bố rằng Đức Chúa Chân Quang là thực thể tối cao của thế giới—không có khái niệm về các vị thần đại diện. Tuy nhiên, Giáo Hội Ánh Sáng chính thống, chủ trương Tam Ngôi, nói rằng Đấng Cứu Thế Rực Rỡ đã giao phó nhiệm vụ của Ngài cho Tam Ngôi, còn bản thân thì lui về Cung điện Mặt trời. Điều này đã khiến Giáo Hội sau hợp nhất lệch đi khỏi nền gốc của Giáo hội Đức Chúa Chân Quang.
“Sau khi Giáo hội Đức Chúa Chân Quang bị Giáo Hội Ánh Sáng sáp nhập, Giáo hội bắt đầu thúc đẩy giáo lý Tam Ngôi trên khắp Bắc Ufiga. Nhưng phần đông cơ cấu giáo hội nơi này vốn do Giáo hội Đức Chúa Chân Quang cải biến mà thành, mức độ tự trị rất cao. Hơn nữa, niềm tin vào Đức Chúa Chân Quang vẫn ăn sâu vào trái tim của người dân Bắc Ufiga.
“Kết quả là, ngay cả khi giáo lý Tam Ngôi được chú ý, việc tôn thờ Đấng Cứu Thế Rực Rỡ ở Bắc Ufiga—vốn được củng cố nhờ hợp nhất với Đức Chúa Chân Quang—vẫn tiếp tục không suy giảm như so với ở đất liền. Trên thực tế, một số người thậm chí còn bắt đầu từ chối hoàn toàn Tam Ngôi, chỉ công nhận Đấng Cứu Thế. Môi trường tư tưởng này trở thành mảnh đất màu mỡ cho Giáo phái Sự Giáng Lâm của Đấng Cứu Thế phát triển mạnh mẽ. Nhiều quốc gia ở Bắc Ufiga có dấu hiệu hoạt động của họ. Cuộc nội chiến hiện tại ở Addus hiện giờ, chính là một minh chứng.
“Vậy nên, căn nguyên gốc rễ của cuộc xung đột Addus rốt cuộc vẫn nằm ở sự mục nát của triều đại Baruch.”
Beverly tiếp tục.
“Các cường quốc lớn ở đất liền như Falano, Pritt, và Ivengard từ lâu đã có ảnh hưởng đáng kể đối với quốc gia. Dưới ách cai trị bù nhìn của họ, gia đình hoàng gia Baruch đã không ngừng bán đứng lợi ích quốc gia và đàn áp dã man người dân của mình, cộng thêm nạn tham nhũng trầm trọng từ bên trong. Vì vậy mà loạn lạc bùng nổ.
“Chỉ là lần này, cuộc nội loạn lại bị Giáo phái Sự Giáng Lâm của Đấng Cứu Thế lợi dụng. Các nhà lãnh đạo phe nổi dậy đã lợi dụng uy tín của giáo phái này để giành được sự ủng hộ lòng dân, thậm chí còn cầu viện được sức mạnh thần bí từ họ. Với sự giúp đỡ đó, quy mô của cuộc nổi loạn đã vượt qua tất cả các cuộc nổi dậy trước đó ở Addus, thậm chí còn tấn công thẳng vào thủ đô. Nhưng cũng chính vì dựa vào sức mạnh của Giáo phái Sự Giáng Lâm của Đấng Cứu Thế, nên phe nổi dậy mới bị Giáo hội để mắt tới.”
“Hiện tại, các quý tộc cũ của triều đại Baruch, dưới sự hậu thuẫn của các quốc gia khác trên đất liền, đã viết thư thỉnh cầu Giáo hội can thiệp quân sự. Theo thông lệ, lúc này Giáo hội lẽ ra phải trực tiếp can thiệp quân sự, nhưng trong một bước ngoặt bất ngờ, họ đã cử một phái đoàn ngoại giao thay thế để cố gắng xoa dịu cuộc xung đột. Điều này khiến phần lớn các thế lực đang theo dõi tình hình Addus đều bất ngờ; không ai biết rốt cuộc mục đích của Giáo hội là gì, đây không phải phong cách quen thuộc của Giáo hội. Tôi nghi ngờ, có lẽ nội bộ của họ đã xảy ra mâu thuẫn gì đó, và đây có thể là kết quả sau một cuộc đấu tranh chính trị.”
Khi thông tin rõ ràng và chi tiết của Beverly hiện ra trên trang, Dorothy đã phần nào nắm được được sự phức tạp trong cục diện của Addus.
Giáo hội, Giáo phái Sự Giáng Lâm của Đấng Cứu Thế, phe nổi dậy, các quý tộc của Baruch cũ… rất nhiều thế lực bị vướng vào biến cố này. Chỉ từ một cái nhìn, Dorothy có thể nói rằng nhiệm vụ của Vania sẽ đầy rẫy trắc trở.
“Mình đã nghĩ rằng việc biến Vania thành một bình hoa chính trị trong mắt các cấp lãnh đạo của Giáo hội là sẽ giữ cho cô ấy tránh xa nguy hiểm. Nhưng giờ xem ra, mình đã quá ngây thơ. Đối với những kẻ có quyền lực, dù có là một bình hoa thì vẫn là một quân cờ. Nếu nó có ý nghĩa được sử dụng, nó phải được sử dụng… Có vẻ như chuyến đi này, mình sẽ phải tìm cách đồng hành cùng cô ấy càng nhiều càng tốt.”
Dorothy thở dài và cầm bút lên để trả lời.
“Tôi đã có một sự hiểu biết sơ bộ về tình hình Bắc Ufiga bây giờ. Cảm ơn vì thông tin. Vậy… cô tính tôi bao nhiêu cho tất cả những điều đó?”
“Hử? Tính phí cho cái gì? Thôi nào, mọi thứ tôi vừa nói với cô, ở giới thần bí Bắc Ufiga gần như là tin tức ‘công khai’ cả rồi, mà cô còn là một khách quen nữa. Với mấy loại tin tức như thế mà cũng đòi tiền thì ta thật sự thấy mình nhỏ mọn quá.”
“Ông già của cô lúc trước làm việc như thế đấy. Ông ta luôn tìm cách moi lợi ích từ từng mẩu thông tin…” Dorothy nghĩ thầm.
Với tất cả công việc kinh doanh mà cô đã làm với Ách Nguyệt Chi Thủ—bao gồm cả việc giúp họ triệt hạ một cứ điểm của Hội Hắc Kim—Dorothy cảm thấy mình bây giờ chắc chắn đã đủ tư cách để được xem như khách VIP rồi. Mà đã là VIP thì miễn chút phí nhỏ cũng coi như chuyện nên làm.
Dorothy đang suy nghĩ như vậy, đúng lúc cô định kết thúc cuộc trò chuyện, đột nhiên một vấn đề khác lại bật ra trong tâm trí cô. Vì vậy, cô cầm bút lên một lần nữa và hỏi.
“Nhân tiện—cô nói trước đó rằng Giáo Hội Ánh Sáng và Giáo hội Đức Chúa Chân Quang từng khai chiến Thánh chiến với nhau. Nhưng nếu hai bên vốn mở màn bằng máu lửa, cuối cùng lại kết thúc bằng việc hợp nhất tín ngưỡng dưới danh nghĩa thờ phụng thần linh, thì trong quá trình đó chẳng lẽ cả Đấng Cứu Thế Rực Rỡ và Đức Chúa Chân Quang đều không ban ra bất kỳ sấm truyền nào sao?”
Dorothy viết vậy là vì, nếu Đấng Cứu Thế Rực Rỡ và Đức Chúa Chân Quang thật sự là một vị thần, thì khi thấy tín đồ của mình chia thành hai phe chém giết lẫn nhau, chỉ cần hạ một sấm truyền trước đó là đủ để tránh tổn thất rồi. Ngược lại, nếu hai vị đó không phải cùng một thần, thì khi hợp nhất tín ngưỡng, Đức Chúa Chân Quang hẳn là phải ban sấm truyền để ngăn cản chứ? Bởi việc hợp nhất được tiến hành dưới tên Đấng Cứu Thế Rực Rỡ, chẳng khác nào tự nguyện đem tín ngưỡng của mình dâng hiến cho kẻ khác cả
Thế nhưng thực tế là, dường như cả hai phía đều không hề có sấm truyền nào. Dù là Đấng Cứu Thế Rực Rỡ hay Đức Chúa Chân Quang, đều như thể không tồn tại; tín đồ hai bên diễn giải thế nào thì mặc, các Ngài cũng không lên tiếng. Trong một thế giới nơi các vị thần thực sự tồn tại, chuyện này quả thật có phần hơi khó tin.
Ngay sau đó, Beverly trả lời.
“Không có manh mối nào. Tất cả các khải thị thiêng liêng trong Giáo Hội Ánh Sáng đều được bảo mật tuyệt đối trong nội bộ. Chỉ các hồng y mới có quyền truy cập vào chúng—không có gì được công bố ra công chúng. Nhưng từ những gì tôi biết, trong cuộc thánh chiến đầu Kỷ nguyên thứ tư đó, không có ghi chép nào về sự can thiệp thiêng liêng trực tiếp. Và phe Đức Chúa Chân Quang dường như cũng không nhận được bất kỳ lời sấm truyền nào.”


1 Bình luận