Biển Chinh Phục, Quần Đảo Hạ Thụ.
Cuối buổi sáng, tại một nơi nào đó trên hòn đảo chính của Quần Đảo Hạ Thụ, trước một ngôi nhà gỗ lớn, đang diễn ra cảnh hỗn loạn.
Ván sàn vỡ vụn, cây cối gãy đổ, và những chiến binh Hạ Thụ nằm rên rỉ trên mặt đất, tay ôm vết thương—tất cả dấu hiệu đó cho thấy nơi này vừa diễn ra một trận chiến. Mà kẻ gây ra lại chính là một người đáng lẽ đến đây để truyền lệnh – người đàn ông tên Obuye – cùng với những chiến binh canh gác tại đây.
“Thả ta ra! Thả ra, Sukai! Ta đến để truyền lệnh của Tế Sư Anman! Sao ngươi dám tấn công ta?!”
Quỳ trên sàn nhà vỡ nát và bị một số chiến binh kiềm chế, Obiye lớn tiếng quát tháo. Đứng trước mặt hắn là Sukai, một chiến binh Hạ Thụ và là chỉ huy canh gác nơi này. Trong căn nhà lớn phía sau anh ta chính là nơi rất nhiều người hành hương của Giáo Hội Ánh Sáng đang bị giam cầm.
“Tôi biết ông đến là để truyền lệnh. Nhưng vấn đề là… lệnh gì mới quan trọng? Để tránh nhầm lẫn, ông hãy nhắc lại một lần nữa xem ông đến truyền lệnh gì?”
Đứng với cánh tay trần và một chiếc áo sơ mi ngắn, Sukai nghiêm túc hỏi người đàn ông trước mặt mình. Obiye khựng lại một giây, sau đó nhanh chóng đáp lại.
“Tế Sư Anman đã nhận được phản hồi từ Giáo Hội Ánh Sáng! Họ đã từ chối các điều kiện của chúng ta! Anman ra lệnh cho ta truyền lại thế này: ngay lập tức xử tử toàn bộ con tin để đáp trả sự từ chối của Giáo Hội Ánh Sáng! Ta có cây gậy của ông ấy làm bằng chứng!”
Obiye hét lên, mắt liếc nhìn cây gậy nằm trên mặt đất cách đó một đoạn ngắn. Sau khi nghe xong, Sukai thở ra một hơi và nhẹ nhõm lên tiếng.
“Phù… vậy là đúng rồi. Bắt hắn. Đưa hắn đi và nhốt lại.”
Với thái độ ung dung, Sukai vẫy tay ra hiệu cho người của mình, và họ bắt đầu kéo Obiye đi. Thấy vậy, Obiye giãy giụa điên cuồng, la hét.
“Sukai! Ngươi không thể bắt ta! Ta đang truyền một mệnh lệnh quan trọng! Giáo Hội Ánh Sáng không coi chúng ta là con người—chúng ta phải khiến chúng trả giá—mmph!”
Lời gào thét của hắn bị cắt ngang. Có lẽ cảm thấy lời lảm nhảm của hắn quá ồn ào, Sukai đã sử dụng khả năng thần bí của mình để kéo nước từ một con suối gần đó và té một khối nước lên đầu Obiye, bao trùm hoàn toàn nó. Mặc dù Obiye là một Pháp Sư Nước và sẽ không chết ngạt ngay lập tức, nhưng nước vẫn khiến hắn không thể tiếp tục nói.
Sau khi nhìn Obiye bị kéo đi, Sukai bước tới và nhặt cây gậy của Anman. Nhìn xung quanh một lượt, anh cuối cùng cũng thấy Anman, Tế Sư Cây Sung Túc, đang chầm chậm tiến lại từ phía sau một cái cây gần đó.
“Tế Sư Anman, tôi đã làm đúng như ông đã chỉ dẫn. Ngay khi Obiye ra lệnh giết con tin, tôi đã bắt giữ hắn.”
Vừa nói, Sukai vừa đưa cây gậy lại cho Anman. Anman, với vẻ mặt nghiêm nghị, khẽ gật đầu khi nhận lấy nó, rồi nói.
“Vất vả cho cậu rồi. Bây giờ hãy thả những người hành hương của Giáo Hội Ánh Sáng ra. Tập hợp tất cả họ lại và sắp xếp một nơi tốt hơn cho họ nghỉ ngơi.”
“Vâng, tôi sẽ làm điều đó sau khi đã xử lý Obiye.”
Theo lệnh của Anman, Sukai rời khỏi khu vực cùng với những chiến binh còn lại. Chẳng mấy chốc thì đã biến mất khỏi tầm mắt.
Khi Sukai rời đi, nữ tu áo trắng Vania bước tới và lặng lẽ đến gần bên cạnh Anman. Amman nhìn cây gậy trong tay một lúc rồi khẽ thở dài.
“Thật không ngờ… từ đầu chúng ta đã bị lợi dụng. Cái mà chúng ta tin là một canh bạc tuyệt vọng để bảo vệ đức tin… hóa ra chỉ là một nước đi do kẻ khác dàn dựng, sử dụng chúng ta làm công cụ chống lại Giáo Hội Ánh Sáng. Nếu không nhờ cô, cô Vania… Ta thật sự không dám tưởng tượng chuyện gì sẽ xảy ra với Hạ Thụ. Có lẽ sẽ bị Giáo Hội Ánh Sáng hủy diệt, và những tàn dư của chúng ta sẽ bị những tay sai của Xà Nguyệt nuốt chửng.”
Amman thở dài cảm thán. Nghe xong lời ông, Vania cũng nhẹ nhàng lên tiếng.
“Tôi chỉ làm điều mà mình nên làm thôi. Là một tín đồ còn sót lại của đức tin Nữ Thần, tôi không thể khoanh tay đứng nhìn Hạ Thụ đi vào con đường diệt vong.”
Anman im lặng trước lời của cô ấy. Dựa vào cây gậy của mình, ông ấy từ từ quay lại đối mặt với cô và tiếp tục.
“Lần này… chúng ta thực sự nợ cô, cô Vania. Nhưng tôi một vài câu hỏi—làm thế nào mà cô lại biết Obiye có vấn đề? Rằng toàn bộ kế hoạch này là do ai đó từ giáo phái tôn thờ Xà Nguyệt nhúng tay vào sau hậu trường?”
“Chuyện đó thực ra khá đơn giản,” Vania đáp.
“Khi tôi hỏi làm thế nào Hạ Thụ có được thông tin về việc hạm đội của chúng tôi được bảo vệ lỏng lẻo, ông nói với tôi rằng nó được Obiye mang về sau một chuyến đi buôn bán gần đây—rằng hắn nhặt được tin đồn đó trên biển. Nhưng theo quan điểm của tôi, điều đó hoàn toàn vô lý.”
“Tôi vốn luôn ở trong đội tàu hành hương, nên tôi biết rất rõ chuyện chúng tôi sơ suất phòng bị là vì một sự cố bất ngờ, xảy ra tại thành phố Navaha xa xôi. Vào thời điểm đó, Giáo Hội Ánh Sáng đã phong tỏa toàn bộ cảng. Nếu không dùng đến khả năng thần bí, không có cách nào mà một thương nhân bình thường có thể biết được những gì đã xảy ra bên trong cảng đó.”
“Vì lý do đó, sự cố này không thể lan truyền trong giới thương nhân hàng hải bình thường. Ngay cả khi nó có lan truyền, tin đồn sẽ chỉ lưu hành trong số các thương nhân gần Navaha, và sẽ mất ít nhất vài ngày mới có thể lọt ra ngoài. Nhưng theo lời của ông, Tế Sư Anman, Obiye đã trở lại Hạ Thụ bốn ngày trước, gần như cùng lúc với sự cố xảy ra với hạm đội của chúng tôi. Tức là ngay khi sự cố vừa xảy ra, Obiye đã ngay lập tức biết rõ toàn bộ tình hình của chúng tôi—thật phi lý.”
“Không đời nào hắn có được thông tin này chỉ bằng cách ‘nghe nó trên biển’ như hắn đã tuyên bố. Ai đó chắc chắn đã phát hiện ra những gì đã xảy ra ở Navaha và chuyển tiếp thông tin đó cho hắn thông qua các phương tiện thần bí. Điều đó chứng tỏ Obiye có mối quan hệ chặt chẽ với một thế lực thần bí nào đó bên ngoài Hạ Thụ.”
Nghe Vania phân tích xong, Amman không khỏi xoa râu trầm ngâm, rồi thở dài cảm khái.
“Thì ra là vậy… Trong số chúng ta, chẳng có mấy ai đi biển xa Hạ Thụ như Obiye. Từ lâu, Obiye luôn là kênh thông tin quan trọng duy nhất giúp chúng ta biết được chuyện bên ngoài. Vì vậy chúng ta chưa bao giờ nghi ngờ lời hắn… Ta chưa bao giờ ngờ rằng một ngày nào đó hắn lại phản bội Nữ Thần và sa ngã vào vòng tay của con rắn bẩn thỉu đó… Có lẽ chính những năm tháng xa nhà đã thay đổi hắn…”
“À, nhân tiện, cô Vania, làm sao cô biết Obiye là một tín đồ của Xà Nguyệt?”
Anman hỏi một cách tò mò, và Vania trả lời bằng một nụ cười điềm tĩnh.
“Thành thật mà nói, lúc đầu tôi không chắc chắn hắn theo phe nào. Vì vậy, khi tôi nói chuyện với hắn trước đó, tôi đã cố tình sử dụng từ ngữ mơ hồ để gài bẫy hắn. Có lẽ ông đã ở quá xa để nghe rõ, Tế Sư Anman, nhưng tôi đã khéo léo ám chỉ rằng tôi là một đồng minh. Hắn đã đáp lại gợi ý đó và bất cẩn tiết lộ thông tin quan trọng, đó là cách tôi biết được hắn là một tín đồ của Xà Nguyệt.”
Vania nói xong, và Anman gật đầu đầy suy tư. Sau một lúc trầm ngâm, ông thở dài và nheo mắt nhìn Vania khi ông ấy tiếp tục.
“Thật không ngờ, một người trẻ tuổi như cô, lại có tâm cơ chu toàn và mưu trí như vậy. Cô thật khiến tôi mở rộng tầm mắt. Có một người như cô làm đồng minh vừa khiến người ta yên tâm, lại cũng có phần... hơi bất an.”
“Ông quá lời rồi, Tế Sư Anman,” Vania trả lời bằng giọng điềm đạm.
“Trong hoàn cảnh sống dưới ánh mắt soi xét của Giáo Hội Ánh Sáng, giữ được đức tin vào Nữ Thần là điều vô cùng khó khăn. Điều đó buộc tôi phải luôn cẩn trọng và tỉ mỉ. Suy nghĩ nhiều một chút cũng là điều cần thiết.”
“Có lẽ vì ông chưa hiểu tôi đủ sâu, nên cảm thấy lo lắng là điều dễ hiểu. Nhưng hãy yên tâm: tôi trung thành với Nữ Thần giống như ông vậy. Mọi thứ tôi đã làm chỉ là để giúp Hạ Thụ— chưa từng có ý làm tổn hại nó.”
Anman im lặng một lúc trước khi thở dài thật sâu.
“Ta hy vọng là vậy… Dù sao, Hạ Thụ cũng không còn con đường nào khác để đi nữa rồi.”
Dứt lời, ông ngừng lại một thoáng, ngẩng đầu nhìn lên cái cây vĩ đại cao chót vót ở đằng xa và lại lên tiếng.
“Được rồi, chúng ta hãy quay lại để bàn bạc tiếp về kế hoạch cải đạo giả của chúng ta. Sau khi có quyết định sơ bộ trong sáng nay, chúng ta sẽ lập tức gửi tin cho Giáo Hội.”
“Vâng… Mong rằng mọi chuyện sẽ kết thúc trong hòa bình.”
…
“Phù… cuối cùng cũng xong. Kẻ phản bội, kẻ có khả năng gây rắc rối nhất, đã bị bắt. Cái mớ rắc rối của Hạ Thụ về cơ bản đã được giải quyết. Mệt chết đi được…”
Trong căn hộ khách sạn sang trọng của mình ở Telva, Dorothy ngả người ra ghế sofa với một tiếng thở dài mệt mỏi. Trên bàn là đống ghi chép viết tay chi chít chữ được quăng lung tung và chồng chất lên nhau—thành quả của cả một đêm thức trắng.
Đêm qua, cô đã dành hàng giờ để soạn thảo một kế hoạch cải đạo giả phù hợp cho Hạ Thụ. Sau khi đối chiếu một núi tài liệu tham khảo, Dorothy cuối cùng đã đưa ra một giải pháp sơ bộ vào buổi sáng. Cái giá phải trả? Cô giờ đây trông hoàn toàn kiệt sức—tóc tai rối bời, thần sắc nhợt nhạt, tay chân rũ rượi.
“Woahh… Ban đầu mình định lười biếng một chút và chỉ đưa ra một kế hoạch đơn giản, sơ bộ… ai ngờ, phía Hạ Thụ lại ‘chi tiền’ mạnh quá, đến mức khiến mình máu làm việc trỗi dậy. Rồi mình lại quá nhập tâm với nó và cuối cùng là cày nguyên cả đêm. Bản kế hoạch cuối cùng thậm chí còn chi tiết gấp đôi so với những gì mình dự định ban đầu…”
Nằm trên ghế dài với một tay che trán, Dorothy lẩm bẩm trong đầu. 30 điểm Chén Thánh từ các tài liệu của Hạ Thụ quá hấp dẫn. Lúc nhận ra thì cô đã dấn thân quá sâu vào công việc mất rồi.
“Những người hành hương đã an toàn. Tai họa ở Hạ Thụ đã được ngăn chặn. Kẻ phản bội đã bị bắt. Xét về tổng thể, chuyện ở Hạ Thụ coi như tạm kết thúc. Chỉ cần chú ý thêm mấy chuyện hậu kỳ là được rồi…”
“Kế hoạch mình viết ra rất vững—miễn là người dân ở Hạ Thụ thực sự chịu khó học nó. Nếu có nỗ lực, họ hoàn toàn có thể lừa được Giáo Hội. Rốt cuộc, ngay cả khi họ tuyên bố cải đạo, thì công tác truyền đạo của Giáo Hội Ánh Sáng cũng là một quá trình lâu dài và chậm chạp. Mà trong quá trình chuyển đổi đó, có rất nhiều cơ hội để ‘múa tay quay mắt’…”
Dorothy nghĩ tiếp. Cô không quá lo về bộ kế hoạch cải đạo. Kế hoạch của cô được xây dựng dựa trên sự khôn ngoan tích lũy từ kinh nghiệm của nhiều thế hệ. Ngay cả khi có điều gì đó sai sót, và Giáo Hội phát hiện ra trò lừa bịp, thì đó sẽ là vấn đề của Hạ Thụ, không phải của cô. Theo thiết kế “bảo hiểm” của Dorothy, Vania – trong mắt phần lớn người Hạ Thụ (ngoài Anman) – chỉ là người bị lợi dụng. Vậy nên, nếu mọi thứ bị phanh phui, Giáo Hội Ánh cũng sẽ khó mà quy trách nhiệm cho Vania—tệ nhất, họ sẽ nghĩ rằng cô ấy đã bị thao túng.
“Dù sao đi nữa… chuyện của Hạ Thụ cuối cùng cũng kết thúc. Giờ mình có thể quay lại với kế hoạch của riêng mình rồi. Nghỉ ngơi một hai hôm cho đàng hoàng… sau đó mình sẽ ghé qua Ách Nguyệt Chi Thủ địa phương.”
“Hai loại tâm linh mình thiếu nhất là ‘Chén Thánh’ và ‘Đá’ … Giờ ‘Chén Thánh’ thì dư dả rồi. Chỉ còn mua thêm vài văn bản thần bí của ‘Đá’ nữa là đủ. Vẫn còn rất nhiều tiền thừa từ đợt này…”
Vừa ngáp dài, Dorothy vừa đứng dậy khỏi sofa. Sau khi thu dọn các bản nháp của mình, cô đi vào phòng tắm, rửa mặt qua loa, rồi lao ngay lên giường ngủ, quấn mình trong chăn, và chẳng mấy chốc đã chìm vào giấc ngủ sâu.
…
Ivengard, Nhà Thờ Thanh Tẩy.
Bên trong nhà thờ rộng lớn và uy nghiêm, mười hai bóng người lặng lẽ đứng nghiêm trang như những pho tượng. Mỗi người trong số họ cầm những ngọn giáo dài, sáng lấp lánh và mặc một bộ đồng phục lai giữa áo giáp kim loại và áo choàng giáo sĩ màu đen, khuôn mặt họ bị che khuất dưới những chiếc mũ sắt nặng nề.
Đó là mười hai hiệp sĩ của Giáo hội, đứng bất động như những bức tượng trong nhà thờ trống rỗng, hào quang trang nghiêm của họ tràn ngập không khí trước bàn thờ cao chót vót của Tam Ngôi. Trước mặt họ, Tổng Giám Mục Antonio đứng nghiêm nghị, ánh mắt ông lạnh lùng lướt qua những chiến binh đã sẵn sàng cho trận chiến.
“Trong hai mươi phút nữa, Grey Hermit sẽ đến không phận phía trên Khu Nhà Thờ. Lên đó, các ngươi sẽ đến Hạ Thụ vào lúc chạng vạng tối nay. Khi đến nơi, các ngươi phải xác định vị trí tất cả những người hành hương bị bắt cóc và giải cứu họ một cách toàn vẹn. Nếu có ai chống cự—bất kể là ai—tiêu diệt ngay lập tức. Các ngươi được phép sử dụng bất kỳ và tất cả các phương tiện cần thiết, bất kể thiệt hại gây ra cho Hạ Thụ.”
“Để đảm bảo chiến dịch lần này thành công tuyệt đối, Thánh Sơn đã đặc biệt phái Grey Hermit vượt ngàn dặm đến chở các ngươi thực hiện cuộc tập kích bí mật này. Các ngươi không có lý do gì để thất bại. Rõ chưa? Bằng mọi giá phải giải cứu được những người hành hương đó!”
“Khi cứu xong người, lập tức rút lui. Hạm Đội Lửa Thiêng sẽ đến sau đó—để tiến hành thanh tẩy.”
Antonio dứt khoát ra lệnh cho các hiệp sĩ trước mặt mình. Với động tác đồng bộ đầy kỷ luật, họ cùng cúi người đáp lời như một.
“Xin thề trước Chúa, chúng tôi quyết không thất bại!”
Nghe lời tuyên thệ của họ, Antonio gật đầu, rồi chầm chậm quay người đối mặt với bàn thờ lớn của Tam Ngôi phía sau ông. Khi ánh mắt ông dừng lại nơi bàn thờ Thánh Mẫu, vẻ nghiêm nghiêm nghị trên khuôn mặt ông chuyển sang u uất.
“…Vậy là… kết cục này vẫn không thể tránh khỏi.”
“Bao năm ở Ivengard… tất cả đã tan thành mây khói… Cuối cùng, vẫn là ngươi thắng rồi, Justin.”
Nhìn về phía bàn thờ của Thánh Mẫu, Antonio thở dài thê lương. Kể từ khi nhận chức Tổng Giám Mục Ivengard, ông ấy chưa bao giờ ban hành một Lệnh Thanh Tẩy nào. Tuy nhiên, xét tình hình hiện tại, ó vẻ như điều đó không thể tránh khỏi nữa rồi.
Một khi Lệnh Thanh Tẩy được thi hành, tất cả những gì ông từng nỗ lực gây dựng—những cải cách thận trọng và từng bước đi mà ông ấy đã thực hiện ở giáo phận Ivengard trong nhiều năm—để thúc đẩy chính sách ôn hòa sẽ hóa thành tro bụi.
“Các người đã vượt qua giới hạn rồi, Hạ Thụ…”
Ông nói như tuyên phán. Đúng lúc Antonio đang cân nhắc liệu có nên từ chức Tổng Giám Mục Ivengard hay không, thì cánh cửa nhỏ bên hông nhà thờ bất ngờ bật mở. Một linh mục hoảng loạn vội vã chạy vào.
“Tổng Giám Mục Antonio! Có tin khẩn! Chúng tôi vừa nhận được một tin quan trọng từ Hạ Thụ!”
Vị linh mục hét lớn, chạy về phía bàn thờ nơi Antonio đang đứng. Tổng Giám Mục cau mày và đáp lại.
“Tin gì? Chẳng lẽ Hạ Thụ đã không thể nhẫn nại hơn nữa và bắt đầu xử quyết con tin rồi sao!?”
“Không, không, không phải vậy—là cải đạo! Cải đạo!”
“Tế Sư Cây Sung Túc của Hạ Thụ đã tuyên bố rằng họ sẽ thả tất cả những người hành hương và cải đạo tập thể!”
Hụt hơi, vị linh mục đến trước Antonio và nói lớn. Nghe điều này, Antonio đứng sững lại. Sau một lúc lâu, ông ấy cuối cùng mới có thể lắp bắp nói.
“Cậu… cậu vừa nói gì? Nói lại đi.”
“Vâng, Tế Sư Cây Sung Túc đã thông báo rằng họ sẽ thả tất cả những người hành hương và dẫn dắt toàn thể người dân Hạ Thụ từ bỏ các vị thần và phong tục cũ của họ, cải đạo ngay tại chỗ sang đức tin của Thánh Mẫu!”
Vị linh mục nói với vẻ nghiêm túc, trang trọng và đầy cung kính. Nghe lời của anh ta, Antonio đứng chết lặng tại chỗ. Ngay cả các hiệp sĩ đang chờ lệnh bên cạnh cũng đồng loạt ngơ ngác nhìn nhau, sự hoài nghi thể hiện rõ ràng trong dáng vẻ của họ.
“Không thể tin được… lão già Anman cứng đầu đó… mà cũng tuyên bố cải đạo sao? Chuyện quái gì đã xảy ra vậy? Tại sao lại có một sự đảo ngược đột ngột như vậy?”
Antonio lẩm bẩm trong sự hoài nghi. Ông chưa bao giờ tưởng tượng rằng người dân Hạ Thụ—nổi tiếng khắp các Quần Đảo Phía Nam của Knoss vì là những người ngoan cố nhất—lại đột ngột cải đạo. Trong chớp mắt, hơn một trăm ngàn người trong số họ đã trở thành những tín đồ sùng đạo của Thánh Mẫu?!
“Thưa Đức Tổng, theo tuyên bố của họ, dường như họ đã bị lay động và khai sáng bởi một trong những người hành hương bị bắt cóc ban đầu—một nữ tu tận tụy với Thánh Mẫu. Rõ ràng, thông qua các hành động chữa bệnh và thảo luận thần học, cô ấy đã thuyết phục tế sư và các trưởng lão của Hạ Thụ cải đạo.”
Vị linh mục giải thích cẩn thận. Antonio lại sững sờ thêm lần nữa, sau đó thốt lên đầy hoang mang.
“Một nữ tu của Thánh Mẫu…?”
“Vâng. Tên cô ấy là Vania Chafferon, được biết là một nữ tu từ Giáo phận Pritt đang trên đường hành hương.”
Nghe điều này, vẻ mặt của Antonio trở nên phức tạp. Sau một lúc im lặng, ông ấy từ từ quay lại nhìn bàn thờ của Thánh Mẫu và lẩm bẩm.
“Một nữ tu duy nhất… chỉ với việc chữa bệnh và luận điệu, đã mang toàn bộ Hạ Thụ đến với sự cải đạo? Chẳng lẽ nào… đây chính là phép màu Người đã giáng xuống qua thân thể phàm trần đó, hỡi Thánh Mẫu…”


4 Bình luận