Trong một căn phòng rộng rãi được trang hoàng lộng lẫy theo phong cách tôn giáo cổ kính. Một tấm thảm được dệt hoa văn tinh xảo trải dài trên sàn, và những bức chân dung bán thân lớn của nhiều linh mục và nữ tu được treo ngay ngắn thành hàng dọc các bức tường. Một kệ sách khổng lồ chiếm trọn một bức tường, trong khi những chân nến cao với ngọn lửa lung linh đứng ở mỗi góc phòng, hai bên là những bức tượng thiên thần tinh xảo nhỏ.
Về phía sau căn phòng là một chiếc bàn làm việc đồ sộ, ngập trong những chồng tài liệu cao như núi. Ngồi sau chiếc bàn là một bóng người.
Đó là một phụ nữ trưởng thành, trông chừng khoảng hai mươi bảy hoặc hai mươi tám tuổi, với những đường nét gương mặt sắc sảo, nổi bật cùng mái tóc vàng nhạt dài. Trên người cô là chiếc áo choàng đỏ rộng thêu hoa văn tinh xảo. Cô ngả người trong ghế, nhắm mắt. Dù dáng vẻ bình thản, nhưng nét mệt mỏi sâu đậm vẫn hiện rõ trên gương mặt. Trên bàn làm việc trước mặt cô là một cây bút máy và một tờ giấy viết thư đầy những nét chữ nắn nót.
Trong căn phòng yên tĩnh ấy, dường như người phụ nữ áo đỏ vừa trải qua một khối lượng công việc nặng nề đang nhắm mắt nghỉ ngơi. Đột nhiên, như thể cảm nhận được điều gì đó, người phụ nữ mở mắt. Ánh mắt xanh thẳm của cô hướng về khoảng không gian trống trước bàn làm việc, nơi một bóng người mờ ảo dần hiện ra trong khoảng không đó.
Đó là một hình chiếu hình người trong suốt, trông như một bóng ma. Hình dạng mà nó mang là một nữ tu mờ ảo, không rõ ràng. Ngay khi hiện hình hoàn toàn, nữ tu quay về phía người phụ nữ đang ngồi ở bàn làm việc và nói bằng giọng điềm tĩnh, rõ ràng.
“Từ Giáo Khu Ivengard: Antonio đã gửi một báo cáo nửa giờ trước. Một hạm đội hành hương đến Ivengard, được Hạm Đội Hộ Tống Thứ Ba của Hiệp Sĩ Bí Tích hộ tống, đã bị cướp tàu. Tổng số cá nhân bị bắt cóc—bao gồm người hành hương, thành viên thủy thủ đoàn và thủy thủ của đội kỵ sĩ—là 625 người.”
Người phụ nữ mặc áo choàng đỏ không trả lời ngay lập tức. Sau vài giây im lặng, cô chậm rãi lên tiếng.
“Hạm Đội Hộ Tống Thứ Ba của Hiệp Sĩ Bí Tích… Tôi nhớ là họ vừa gặp phải một sự cố về Thế Giới Giấc Mơ quy mô lớn ở Navaha cách đây không lâu.”
“Vâng. Trước đó họ cũng liên quan đến vụ chìm tàu du lịch có liên quan đến Giáo Hội Vực Sâu. Hiện tại, vụ việc ở Navaha có thể được xác định sơ bộ là có liên quan đến Bầy Săn Giấc Mơ Đen thuộc lĩnh vực Bóng Tối.”
Nữ tu mờ ảo tiếp tục báo cáo một cách kính cẩn. Sau khi nghe hết, người phụ nữ xoa thái dương, sau đó cầm một tập tài liệu liên quan đến hạm đội hộ tống trên bàn và thở dài.
“Chỉ trong hơn một tuần mà đoàn tàu này lại liên tục gặp phải nhiều chuyện như vậy... chẳng lẽ đã chạm vào vận mệnh gì đó sao? Chính xác thì chuyện gì đã xảy ra trong vụ cướp tàu này? Có thiệt hại nhân mạng nào không? Có xác định được thủ phạm không?”
“Theo báo cáo từ Giáo Khu Ivengard, những kẻ cướp tàu đã sử dụng khả năng kiểm soát sương mù biển và dòng chảy nước để vượt qua các tàu chiến hộ tống và chiếm giữ ba tàu hành hương. Ngoài việc mất các tàu chở khách, không có thương vong hay thiệt hại nào khác. Những kẻ cướp tàu đã gửi một lá thư uy hiếp đến Nhà Thờ Thanh Tẩy. Họ tuyên bố là cư dân của Quần Đảo Hạ Thụ ở Biển Chinh Phục. Yêu cầu của họ là Giáo Khu Ivengard ngừng các cuộc cải cách tôn giáo cưỡng bức đối với người dân của họ và hứa sẽ tôn trọng đức tin truyền thống của họ. Nếu không, họ nói rằng họ không thể đảm bảo an toàn cho những người hành hương.”
Nữ tu mờ ảo tiếp tục báo cáo chi tiết. Nghe vậy, người phụ nữ mặc áo choàng đỏ cau mày sâu.
“Hạ Thụ? Nếu tôi nhớ không lầm… hình như họ là tàn dư của tín ngưỡng Sung Túc nguyên thủy?”
“Vâng. Trong số nhiều hòn đảo xa xôi phía tây nam, ngoài đảo Knoss, vẫn còn không ít cộng đồng bản địa tiếp tục tôn thờ tín ngưỡng Sung Túc. Trong vài thập kỷ qua, Giáo Khu Ivengard đã tập trung nỗ lực truyền giáo ở khu vực đó, thành công đưa nhiều hòn đảo vào sự dẫn dắt của Tam Ngôi.”
“Tuy nhiên, do gốc rễ của tín ngưỡng Sung Túc đã ăn sâu vào nơi đây, Giáo Khu đã rất nhiều lần sử dụng các biện pháp cưỡng chế. Hồ sơ cho thấy rằng trong nhiệm kỳ gần ba mươi năm của cựu Tổng Giám Mục Justin, đã có bốn mươi ba chiến dịch thanh tẩy và bốn mươi hai cuộc di dời cưỡng bức trong khu vực, và chỉ có bảy trường hợp cải đạo tự nguyện thành công.”
“Đây là một con số cao bất thường so với các giáo khu khác có tình trạng tương tự. Do đó, tại khu vực này, tâm lý phản kháng đối với Giáo Hội cũng vô cùng phổ biến, và Hạ Thụ là một trong những thế lực phản kháng nổi bật nhất. Trong hai năm qua, kể từ khi Tổng Giám Mục Antonio kế nhiệm Justin, ông ta đã chủ trương thực hiện chính sách mềm mỏng và ngoại giao hơn—nhưng cho đến nay vẫn chưa đạt được kết quả đáng kể nào.”
Nữ tu mờ ảo tiếp tục báo cáo. Nghe đến đây, người phụ nữ mặc áo choàng đỏ không khỏi thở dài.
“Những mâu thuẫn trước đây đã tích tụ quá sâu, làm sao trong thời gian ngắn như vậy mà đã đạt được kết quả. Nếu Antonio muốn đạt được thành quả gì đó, ông ta sẽ cần ít nhất là một thập kỷ.”
“Thế mà, khi ông ta đang cố gắng khắc phục mọi thứ, thì mọi chuyện lại thành ra thế này. Giờ thì mọi kế hoạch của ông ta lại bị vụ này cho đi tong hết rồi.”
Người phụ nữ mặc áo choàng đỏ thở dài nói, rõ ràng rất mệt mỏi với tình hình. Nữ tu dừng lại một lát trước khi nói lại.
“Kết quả này có lẽ là điều mà Đức ngài Hilbert đang hy vọng.”
“Dĩ nhiên là điều mà ông ta đang hy vọng rồi. Một sự cố nhỏ, một sự cố do chính những kẻ dị giáo tín ngưỡng nguyên thủy đó khơi mào, nhưng là một sự cố đủ để ông ta có thể thổi phồng nó lên để mở rộng ảnh hưởng của mình… Hừ. Ngày mai kiểu gì ông ta cũng có một bài phát biểu hùng hồn về nó trước Tòa Thánh cho xem.”
Người phụ nữ mặc áo choàng đỏ nói với giọng điệu mệt mỏi không che giấu, như thể tình hình leo thang đến thế này không phải là điều cô muốn thấy.
“Tôi thấy vụ cướp tàu lần này có gì đó rất đáng ngờ. Dựa trên thông tin tình báo có sẵn, Hạm Đội Hộ Tống Thứ Ba của Hiệp Sĩ Bí Tích vừa trải qua một sự thay đổi chỉ huy sau sự cố Navaha—ngay sau đó, Hạ Thụ lại tiến hành một vụ cướp? Và sự kiện này có thể được Hilbert lợi dụng để gây áp lực lên ngài. Nếu xét đến mối quan hệ của ông ta với Tòa Án, liệu đây có thể là việc làm của ông ta, đằng sau hậu trường…”
Nữ tu mờ ảo nói đầy nghi hoặc. Nghe lời cô nói, người phụ nữ mặc áo choàng đỏ nhướng mày và lên tiếng ngắt lời.
“Đừng tùy tiện đoán mò về một Hồng y. Sự cố này mang rủi ro lớn—Hilbert không có lý do gì để đánh cược kiểu đó… Còn về tình huống này, đúng thế, chắc chắn có điều gì đó đáng ngờ. Nhưng thay vì nghi ngờ Hilbert, tôi nghiêng về việc tin rằng đây là việc làm của Vực Sâu.”
“Giáo Hội Vực Sâu…? Ý ngài là… vụ này có thể do những kẻ tôn thờ Xà Nguyệt đứngsau?”
Nữ tu mờ ảo hỏi, lông mày cô hơi cau lại. Người phụ nữ mặc áo choàng đỏ đáp lại một cách chắc chắn.
“Tất nhiên rồi. Khi các vấn đề phát sinh trên biển, có đến một phần ba là do bọn chúng trực tiếp gây ra, và một phần ba khác là gián tiếp liên quan đến chúng. Hơn nữa, kích động mâu thuẫn giữa người bản địa và chúng ta thì bọn chúng cũng có lợi.”
“Kể từ khi Justin trở thành Tổng Giám Mục Ivengard và áp dụng các biện pháp cứng rắn đối với người bản địa trên các đảo xa xôi trong mấy chục năm qua, đúng là đã cải đạo được không ít. Nhưng đồng thời, tần suất hoạt động của Giáo Hội Vực Sâu ở những vùng biển đó cũng tăng vọt. Theo thống kê được biên soạn bởi các cơ quan tình báo bí mật của các quốc gia ven bờ phía bắc Biển Chinh Phục, chỉ tính riêng năm ngoái, số sự cố thần bí được xác định có liên quan đến Vực Sâu đã lên đến 542 vụ. Tăng hơn 100 vụ so với năm trước đó.”
“Những nỗ lực cải đạo của chúng ta ... lại đang tiếp tay cho sự trỗi dậy của dị giáo…”
“Phải. Dưới sự cai trị khắc nghiệt của Justin, nhiều người bản địa đã bí mật đi theo Vực Sâu. Một lượng lớn người sống sót sau các chiến dịch thanh tẩy và di dời cưỡng bức đã bị Giáo Hội Vực Sâu thu nhận. Giáo Hội Vực Sâu không chỉ có thêm nhân lực mà còn lấy được nhiều tàn tích thần bí của tín ngưỡng Sung Túc. Heh… Trong khi các hoạt động ‘văn minh hóa’ của chúng ta đang được tiến hành rầm rộ, thế lực của các giáo phái tà ác thực sự lại đang sinh sôi nảy nở với tốc độ chóng mặt. Không chỉ Ivengard—các giáo khu ngoại vi khác cũng đang chứng kiến tình trạng tương tự.”
“Có bằng chứng cho thấy, Vực Sâu đã đóng vai trò là kẻ xúi giục trong một số cuộc xung đột của chúng ta với các đảo xa xôi. Đó là một phần lý do tôi muốn thúc đẩy một chính sách mềm mỏng hơn. Tôi chỉ không ngờ một chuyện như thế này lại xảy ra đột ngột như vậy.”
Người phụ nữ mặc áo choàng đỏ day trán, giọng càng thêm mệt mỏi. Rõ ràng tình hình trước mắt cô còn lâu mới lạc quan.
“Theo những gì tôi biết,” nữ tu ma quái tiếp tục, “những người bản xứ của Quần Đảo Hạ Thụ nằm trong số những người cứng đầu nhất ở các đảo tây nam Knoss. Khả năng cải đạo hòa bình là cực thấp. Thậm chí Tổng Giám Mục Antonio cũng đã soạn thảo kế hoạch di dời cưỡng bức họ. Nhưng sau sự cố này, có lẽ những kế hoạch đó sẽ được nâng cấp thành một chiến dịch thanh tẩy toàn diện.”
“Ngay bây giờ, Tổng Giám Mục Antonio đang tổ chức một hoạt động giải cứu những người hành hương, nhưng bất kể nó có thành công hay không, mọi việc sẽ không kết thúc tốt đẹp cho Hạ Thụ. Chiến lược tổng thể của Tổng Giám mục Antonio sẽ bị chệch hướng, và các chính sách mềm mỏng mà chúng ta đang cố gắng thúc đẩy sẽ bị giáng một đòn nghiêm trọng…”
Báo cáo của nữ tu tiếp tục, và vẻ mặt của người phụ nữ mặc áo choàng đỏ ngày càng tối sầm theo từng lời nói.
“Đúng là một tình cảnh tệ hại…”
“Thực sự… không có cách nào để xoay chuyển tình thế sao?” nữ tu hỏi một cách do dự. Nhưng người phụ nữ đang ngả người ra ghế chỉ khẻ lắc đầu.
“Trừ khi Hạ Thụ ngay lập tức tuyên bố quy thuận, cải đạo, và giao nộp tất cả con tin ngay lập tức—không thì không có cơ hội nào để xoay chuyển tình thế. Nhưng đối với họ, những người dám làm đến mức này để bảo vệ tín ngưỡng Sung Túc và chống lại việc di dời, điều đó là bất khả thi … Vậy nên, tình hình này vô vọng rồi.”
Cô thì thào đầy khổ não. Đến thời điểm này, số phận của Hạ Thụ gần như đã được định đoạt.
Đối với tổ chức siêu quốc gia khổng lồ như Giáo Hội Ánh Sáng, sự cố Hạ Thụ có thể chỉ là một chi tiết nhỏ—nhưng vì nó xảy ra vào một thời điểm chính trị nhạy cảm, nên ý nghĩa của nó lại bị khuếch đại. Đó là một vấn đề nhỏ có thể được các phe phái khác nhau trong Giáo Hội tận dụng để gây ảnh hưởng lớn.
“Thôi được, tôi đã hiểu tình hình rồi. Cô có thể đi. Tôi còn phải chuẩn bị đối phó với đám người kia trước Tòa Thánh ngày mai.”
Người phụ nữ mặc áo choàng đỏ nói với nữ tu mờ ảo. Nữ tu dường như sắp rời đi, nhưng dừng lại, trông lo lắng.
“Ngày mai, ngài Hilbert và phe phái của ông ta sẽ đến đông đủ. Tôi lo là vị trí của ngài sẽ…”
“Yên tâm đi… Tôi cũng có ‘chuyện nhỏ’ để phản công lại Hilbert và đám người đó... Việc chỉ huy Hạm Đội Hộ Tống Thứ Ba bị giam giữ là do Tòa Án Dị Giáo ra tay. Có chuyện này làm lá bài, tôi sẽ không đến mức hoàn toàn bị động. Cô có thể đi.”
Người phụ nữ ra lệnh cho nữ tu mờ ảo. Nghe xong, nữ tu mờ ảo do dự một lúc, sau đó cúi đầu và từ từ biến mất khỏi căn phòng.
Khi chỉ còn một mình, người phụ nữ mặc áo choàng đỏ nhìn chằm chằm vào khoảng không trống rỗng một lúc trước khi khẽ lẩm bẩm với chính mình.
“Sung Túc…”
Sau đó, cô lấy một tờ giấy mới, đặt lên bàn, và bắt đầu viết. Với nét chữ thanh lịch, uyển chuyển, cô viết kín cả trang giấy. Cuối cùng, ở phía dưới, cô ký tên mình—Amanda Petit.
…
Thời gian thấm thoát trôi qua; mặt trăng lặn, và mặt trời mọc. Đêm dài phai nhạt khi ban ngày đến.
Ba con tàu chở khách bị cướp tiếp tục di chuyển trên biển bao la, được đẩy đi bởi những dòng chảy nước thần bí và nồi hơi thép. Họ di chuyển với tốc độ đáng kinh ngạc, hướng về phía nam—càng ngày càng xa đất liền.
Sau một hành trình dài, những người hành hương trên tàu dần dần nhận ra sự thật về tình hình của họ: họ đã bị cướp, và một cuộc bạo loạn nhỏ đã nổ ra. Đáp lại, những kẻ cướp tàu từ Hạ Thụ đã dập tắt sự bất ổn bằng cách thể hiện sức mạnh áp đảo, duy trì quyền kiểm soát các con tàu. Hầu hết tất cả hành khách đều bị nhốt trong cabin của mình, bị hạn chế di chuyển. Bất lực và sợ hãi, những người hành hương bị mắc kẹt chỉ có thể cầu nguyện một mình—cầu xin ân điển của Thánh Mẫu giáng xuống dưới hình thức một phép lạ có thể cứu họ.
Sau khi chăm sóc tất cả các thủy thủ và kẻ cướp tàu bị thương, Vania được cấp một chỗ ở thoải mái và an toàn hơn. Tuy nhiên, nó cũng đi kèm với sự giám sát chặt chẽ hơn. Theo lời khuyên của Dorothy, Vania không hề cố gắng chống lại những kẻ cướp tàu Hạ Thụ. Thay vào đó, cô hợp tác với họ nhiều nhất có thể trong các vấn đề—hy vọng dần dần giành được lòng tin của chúng.
Về phần Dorothy, cô hiện đã đến Telva trên con tàu của riêng mình. Trái với kế hoạch ban đầu là tìm Ách Nguyệt Chi Thủ, cô lại nhận phòng tại một khách sạn. Từ đó, cô dành những ngày của mình để theo dõi ba con tàu thông qua Vania và ba kẻ cướp tàu đã bị đóng Ấn Ký Con Rối của cô.
Lúc đầu, Dorothy cố gắng tìm cơ hội để giành quyền kiểm soát các con tàu. Nhưng sau khi cân nhắc sức mạnh áp đảo của các Pháp Sư Nước nắm giữ trên biển, cô đã hoàn toàn từ bỏ suy nghĩ dùng vũ lực Thay vào đó, cô chuyển trọng tâm sang thu thập thông tin tình báo. Tuy nhiên, điều này cũng tỏ ra khó khăn—hầu hết những kẻ cướp tàu Hạ Thụ giao tiếp bằng tiếng mẹ đẻ của họ, ngôn ngữ mà Dorothy hầu như cũng không thể hiểu. Do đó, tiến độ của cô vẫn còn hạn chế.
Cứ thế, một ngày nữa trôi qua.
Đến tối ngày thứ hai sau vụ cướp, ba con tàu—di chuyển hết tốc lực—cuối cùng cũng đến đích.
Từ trên tàu, người ta có thể thấy đó là một hòn đảo lớn ấn tượng. Qua nhiều góc nhìn của mình, Dorothy có thể nhìn thấy, dưới ánh hoàng hôn màu hổ phách, một vùng rừng xanh tươi rộng lớn trải dài khắp đất liền. Xen kẽ giữa những cái cây là những tòa nhà bằng đá. Nhưng đặc điểm nổi bật nhất là một cái cây khổng lồ cao chót vót trên tán cây—uy nghi và huyền ảo, như thể nó thuộc về chính Thế Giới Giấc Mơ.
Trái ngược với những giả định trước đây của Dorothy, những người bản xứ của Quần Đảo Hạ Thụ rõ ràng không phải là những kẻ man rợ đơn thuần trên một hòn đảo hoang vắng. Họ dường như sở hữu một mức độ văn minh đáng kể. Trên các vách đá của hòn đảo, Dorothy phát hiện ra một ngọn hải đăng cao chót vót. Trong vịnh củ hòn đảo, cô trông thấy một bến cảng bằng đá quy mô không hề nhỏ, nơi neo đậu đủ loại tàu đánh cá. Phần lớn là thuyền buồm bằng gỗ, nhưng điều khiến người ta kinh ngạc là còn có một chiếc tàu cá bằng sắt có ống khói, rõ ràng dùng năng lượng hơi nước. Điều này cho thấy hòn đảo này không hề tách biệt hoàn toàn với thế giới bên ngoài—họ vẫn có sự giao lưu nhất định.
Sau khi tiến vào vịnh, cảng của hòn đảo bắt đầu điều phối khẩn trương trong hơn một tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng dọn dẹp đủ chỗ để ba con tàu cập bến an toàn. Sau đó, các nhóm chiến binh mặc lễ phục dân tộc được thêu hoa văn đơn giản và trang bị nhiều loại súng cầm tay đã đến các bến tàu. Cùng với những kẻ cướp tàu, họ hộ tống những người hành hương xuống tàu.
Những người hành hương sợ hãi nhanh chóng được chia thành các nhóm riêng biệt và dẫn đi dọc theo những con đường lát đá đến những địa điểm khác nhau. Trong khi đó, những kẻ cướp tàu trở về được chào đón nồng nhiệt và được đón tiếp như những anh hùng, được hộ tống qua con đường chính trở về thành phố—nơi một bữa tiệc mừng đang chờ đợi họ.
Xa xa trên đất liền, Dorothy kiên nhẫn chờ đợi màn đêm buông xuống, chờ đợi cho đến khi những kẻ cướp tàu kiệt sức—những người đã không ngủ đúng cách trong hai ngày—chìm vào giấc ngủ.


0 Bình luận