Web novel

Chương 541: Thí Nghiệm

Chương 541: Thí Nghiệm

Thung lũng Đại Bàng Chết, bên trong lăng mộ ngầm rộng lớn.

Con thằn lằn cát khổng lồ và thực thể nguyền rủa đều đã tan rã hoặc sụp đổ. Những linh hồn hoang dã mạnh mẽ đã bị bóp nát. Linh hồn Chabakunka đã cháy rụi chỉ còn lại một tàn hồn nhỏ bé. Ngay khi Dorothy chuẩn bị giáng đòn kết liễu, một linh hồn ngoài dự đoán lại xuất hiện trước mắt cô.

Diedin Baruch—vị Vua cuối cùng của Triều đại Baruch—linh hồn ông trôi lơ lửng giữa không trung, tay nâng Chiếc Cốc Dẫn Lối Địa Ngục mờ ảo, ánh mắt đờ đẫn, vô hồn nhìn thẳng phía trước. Khi nhìn thấy sự xuất hiện đột ngột này, Dorothy ngay lập tức thu hồi lượng điện năng tích tụ trong tay, dừng lại giữa không trung, không dám manh động. Vì thận trọng, cô chọn không thực hiện bất kỳ động thái liều lĩnh nào.

“Đây có phải là… linh hồn của Diedin, vị Vua cuối cùng của Baruch không? Vậy hóa ra Hắc Quan Giáo thực sự đã đánh cắp được linh hồn của ông ta? Gã Shaman đó lại có thể triệu hồi một linh hồn mạnh mẽ đến mức này vào giây phút cuối… đúng là sức mạnh của một Kẻ Vượt Giới Im Lặng cấp Xích Hoàn?”

Dorothy thầm nhận định, ánh mắt đầy cảnh giác. Kể từ sau khi nghe Shadi kể về thông tin liên quan đến Diedin, Dorothy vẫn luôn lo lắng rằng linh hồn vị quốc vương này sẽ bị Hắc Quan Giáo dùng làm thứ vũ khí bí ẩn nào đó. Lúc đầu, cô đã cảm thấy yên tâm khi lão Shaman không triệu hồi Diedin trong trận chiến, nhưng bây giờ, trong những khoảnh khắc cuối cùng của hắn, hắn đã làm điều đó.

Dorothy nhìn chằm chằm vào Diedin, vẫn không dám lơi lỏng cảnh giác. Suốt lúc cô tập trung, linh hồn Diedin không hề biểu lộ ý định tấn công. Ông chỉ lơ lửng yên lặng giữa không trung, tay nắm chặt Chiếc Cốc Dẫn Lối Địa Ngục, biểu cảm vẫn trống rỗng như cũ, không biểu lộ dấu hiệu thù địch nào. Điều này làm Dorothy càng thêm bối rối.

Ngay khi cô đang phân vân không biết có nên chủ động thăm dò hay không, cô phát hiện linh hồn Diedin bất ngờ có động tĩnh.

Đôi mắt mơ màng của Diedin bắt đầu run rẩy. Ông như thể đang cảm nhận được điều gì đó, biểu cảm trên mặt dần dần biến đổi, giống như co giật. Khuôn mặt thay đổi liên tục với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường—khi thì buồn bã, khi thì vui sướng—đồng thời phát ra những âm thanh kỳ quái. Toàn bộ linh thể biểu hiện sự bất ổn rõ rệt, khiến Dorothy không khỏi nhíu mày, cảnh giác và nghi hoặc càng lúc càng sâu.

“Linh hồn của Diedin này… có gì đó không ổn. Đây hoàn toàn không giống một linh thể bình thường!”

Bỗng nhiên, gương mặt đang liên tục biến đổi của Diedin đột ngột ngưng lại, đông cứng thành một biểu cảm phẫn nộ, trợn mắt đầy căm hờn.

Thấy biểu cảm của ông ổn định lại, Dorothy lập tức nâng cảnh giác lên mức tối đa. Nhưng Diedin lại không nhìn về phía cô, đầu ông quay sang một hướng khác—ánh mắt nhìn về phía một bức tường của lăng mộ. Dorothy phát hiện vị trí ông nhìn chính là hướng nam, hướng Karnak.

“Sha… di…”

Diedin mở miệng, phát ra một âm thanh khàn đục, thấp trầm, lạnh buốt sống lưng. Ngay sau đó, ông lao nhanh lên cao. Cùng lúc đó, lớp cát vốn đã tản mác khắp lăng sau khi thằn lằn cát tan rã bỗng cuộn ngược trở lại, lơ lửng giữa không trung, xoáy thành một cơn lốc cát khổng lồ ngay trên trần của đại địa cung. Diedin đứng đúng ở tâm điểm của trận cát xoáy ấy.

Chỉ trong chớp mắt, vô số cát tích tụ trong địa cung bị hút lên, tạo thành hiện tượng chẳng khác gì một trận bão cát cuồng nộ đang điên cuồng quét qua không gian chật hẹp này. Gió cát xoáy đến mức Dorothy nhất thời không mở nổi mắt. Và cũng vào lúc hỗn loạn đó, sợi tàn hồn cuối cùng của Chabakunka nhân cơ hội trốn thoát.

“Cát? Chẳng lẽ hắn cũng có khả năng điều khiển cát giống như linh hồn hoang dã thằn lằn kia sao?”

Che chắn khuôn mặt, Dorothy cố gắng quan sát linh hồn ngày càng giận dữ của Diedin ở trung tâm cơn lốc cát. Sét bắt đầu tụ lại đến cực điểm trong tay cô một lần nữa, sẵn sàng tấn công bất cứ lúc nào. Nhưng đúng lúc Dorothy chuẩn bị ra tay, Diedin lại làm điều hoàn toàn nằm ngoài dự đoán.

“Sha…di!!”

Với cơn giận dữ bùng cháy trong đôi mắt phát sáng, Diedin hét lên về phía nam, giọng nói của ông tràn đầy nỗi phẩn nộ vô tận. Sau đó, ông quay người, ẩn mình vào cơn bão cát xoáy của mình, bay thẳng về phía lối ra của lăng mộ. Ông tăng tốc xuống hành lang dài—đã bị mở toang bởi các vụ nổ—và bùng nổ ra khỏi cung điện ngầm, bay ra khỏi Thung lũng Đại Bàng Chết.

Dorothy, người vốn đã chuẩn bị toàn lực chiến đấu, đột nhiên ngẩn người ra tại chỗ.

“Ông ta… rời đi sao? Không tấn công mình, thay vào đó lại lao thẳng ra ngoài…

“Linh hồn Diedin này… có vẻ hoàn toàn không bị gã Shaman điều khiển. Không những không nhằm vào mình, nó còn vội vã rời đi. Chẳng lẽ ông ta cảm nhận được Shadi đang đến gần nên muốn đi báo thù?”

Dorothy cau mày , trong lòng trở nên nghiêm trọng hơn. Vừa rồi cô rõ ràng nghe được cái tên Diedin gọi—rất hiển nhiên mục tiêu của ông chính là Shadi.

Nhưng câu hỏi quan trọng là: làm sao ông ta biết Shadi ở đâu? Theo thông tin của Dorothy hiện tại, Shadi hiện đang tấn công Karnak, cách đó khoảng 7–8 km. Liệu một linh hồn có thể cảm nhận được kẻ thù ở khoảng cách xa như vậy không?

Bối rối, Dorothy bắt đầu điểu khiển các rối xác chết của mình bên ngoài lăng mộ để theo dõi trạng thái của Diedin. Và những gì cô thấy qua đôi mắt của chúng khiến cô hoàn toàn sửng sờ.

Bên ngoài lăng mộ, trên bầu trời của Thung lũng Đại Bàng Chết, cát bụi cuồn cuộn, gió rít từng đợt. Bầu trời vốn rực nắng giờ trở nên tối sầm. Một cơn lốc xoáy cát khổng lồ mang hình dạng gần như một cột lốc đang hình thành với tốc độ đáng sợ, còn tiếp tục khuếch tán ra ngoài.

Và tâm điểm của cơn lốc không ai khác chính là linh hồn Diedin.

Sau khi thoát khỏi lăng mộ, ông hút vào mình lượng cát từ bên ngoài, biến cơn lốc vừa mới hình thành thành một vòi rồng cát thực thụ.

“Ông ta… đang mạnh lên…”

Cơn bão cát, nay đã hóa thành vòi rồng, gầm thét khắp thung lũng, mở rộng với tốc độ kinh hoàng. Nếu trước đó nó chỉ bao trùm bên trong lăng mộ, thì giờ đây nó đang nuốt trọn toàn bộ Thung lũng Đại Bàng Chết. Tiếng gió gào rú điên loạn không ngớt. Đám con rối hình chim của Dorothy buộc phải lập tức bay thật xa, tránh khỏi phạm vi đang mở rộng nhanh chóng của vòi rồng mà Diedin tạo thành.

Từ nhiều góc độ quan sát, Dorothy đã xác nhận rằng vòi rồng cát đang lao nhanh về phía nam và còn đang lớn dần khi cuốn theo thêm cát bụi. Mục tiêu của nó hết sức rõ ràng—chính là Karnak ở phía nam Thung lũng Đại Bàng Chết, nơi quân cách mạng đang tiến hành trận công thành cuối cùng nhằm vào lực lượng Giáo Phái Sự Giáng Lâm Của Đấng Cứu Thế.

“Nó đang di chuyển về phía nam… ông ta thật sự đến Karnak để tìm Shadi. Linh hồn Diedin hoàn toàn bị oán hận khi còn sống thúc đẩy, muốn đi báo thù… Nhưng tại sao ông ta lại có thể cuộn lên cơn bão cát khủng khiếp đến mức này? Chẳng lẽ… Diedin lúc sống cũng sở hữu sức mạnh tương tự thế này sao?”

Quan sát vòi rồng cát quái dị tiếp tục mở rộng, Dorothy không khỏi thấy sốt ruột. Với trạng thái hiện tại, đối phó ông không phải là chuyện dễ dàng. Nhưng Chiếc Cốc Dẫn Lối Địa Ngục mà cô nhắm đến vẫn còn đang nằm trong tay Diedin, nên cô bắt buộc phải giải quyết ông trước.

“Ưu tiên trước mắt… là phải xác định rõ linh hồn Diedin đang ở trạng thái gì. Một linh hồn bình thường tuyệt đối không thể điều khiển bão cát ở quy mô thế này. Nhất định có điều gì bất thường ở ông ta …”

Với suy nghĩ đó, Dorothy quyết tâm điều tra bản chất của Diedin. Nhưng trước khi làm điều đó, cô còn cần xử lý một việc quan trọng hơn.

Dorothy nhanh chóng bước đến chỗ Nephthys bất tỉnh nằm trên mặt đất. Nhìn ngọn lửa linh hồn của Nephthys đang từ từ trôi trở lại cơ thể cô ở phía không xa, Dorothy nhặt một hòn đá lên, vẽ một ma trận nghi lễ bên dưới thân Nephthys. Sau đó, theo đúng phương pháp được Uta dạy, cô tiêu hao tâm linh Im Lặng để tiến hành nghi thức, thúc đẩy linh hồn Nephthys nhanh chóng trở về cơ thể. Khi ngọn lửa nhập lại vào thân thể, mí mắt Nephthys khẽ run, rồi cô ngồi dậy, vừa dụi mắt vừa thở dốc.

“Hộc… hộc… Cuối cùng cũng về rồi… suýt tưởng… mình chết thật rồi… May quá… thật sự may quá …”

Ngồi dậy xong, Nephthys vừa thở hổn hển vừa lẩm bẩm, trên nét mặt vẫn còn nét hoảng sợ—việc linh hồn rời thể xác rồi còn bị kéo vào nuốt chửng chắc chắn không phải trải nghiệm dễ chịu gì.

“Chị vất vả rồi, Tiền bối Neph. Thấy chưa, em đã nói là sẽ không sao mà. Toàn bộ quá trình em đều kiểm soát được hết rồi.”

Dorothy vỗ vai cô và trấn an.

Các vấn đề như: linh hồn người sống có thể tách khỏi cơ thể bao lâu trước khi cái chết trở nên không thể đảo ngược? Lời nguyền tác động chủ yếu lên thân xác hay linh hồn? Một linh hồn bị một Đại Shaman nuốt chửng  thì cần bao lâu để tiêu hóa? Nếu một linh hồn bị nguyền rủa bị nuốt, lời nguyền có chuyển sang kẻ nuốt không?

Những câu hỏi này và vô số câu hỏi tương tự khác đã được Dorothy tham khảo cẩn thận với Uta và Sadroya, cả hai đều là Kẻ Vượt Giới Im Lặng kỳ cựu. Đối với bất cứ vấn đề gì họ không thể khẳng định tuyệt đối, Dorothy còn tự tiến hành bói toán để xác nhận. Chỉ sau khi xác nhận từng chi tiết quan trọng, cô mới hoàn thiện kế hoạch của mình: để Chabakunka nuốt chửng linh hồn Nephthys, chuyển lời nguyền sang hắn.

Thế nên, dù nhìn bề ngoài kế hoạch có vẻ liều lĩnh, nguy hiểm, đối với Dorothy, nó là phương án có độ khả thi rất cao. Dù Nephthys đã lo đến tái mặt, Dorothy lại luôn rất tự tin với kế hoạch của mình.

“Phù… tên Shaman của Hắc Quan Giáo đó cuối cùng cũng giải quyết xong. Nhưng hình như hắn vẫn để lại chút rắc rối. Tiểu thư Dorothy… linh hồn mà hắn triệu hồi lúc cuối, giờ thế nào rồi?”

Nephthys hỏi sau khi thở ra một hơi sâu. Dorothy chỉ về phía lối ra của ngôi mộ.

“Thứ đó vẫn còn ở bên ngoài, và nó càng lúc càng trở thành một rắc rối lớn. Chúng ta cần nhanh chóng giải quyết nó. Nhưng trước đó, chúng ta phải tìm ra chính xác nó là gì. Tại sao nó có những sức mạnh như vậy?”

Dorothy nói.

Nephthys cau mày.

“Vậy… làm sao để chúng ta biết nó là thứ g?”

“Dễ thôi, hỏi là biết.”

Dorothy trả lời, đưa tay chỉ về một hướng khác trong lăng mộ.

Lúc này, trong bóng tối nơi đó, cơ thể của Mohn, một thành viên của Hắc Quan Giáo ang yên lặng nằm trên đất. Lơ lửng phía trên cơ thể Mohn là một ngọn lửa chập chờn sáng tối—chính là linh hồn của hắn.

Các thành viên cấp cao của Hắc Quan Giáo thường mang các lời nguyền neo linh hồn đặc biệt để ngăn chặn việc triệu hồi linh hồn sau khi chết. Những lời nguyền này sẽ buộc linh hồn bước sâu vào Địa Ngục khi chết, khiến việc kéo nó lại trở nên cực kỳ khó khăn. Tuy nhiên, trước mặt các bàn tay của thực thể lời nguyền Hafdar, những thứ lời nguyền tầm thường ấy hoàn toàn không đáng nhắc đến. Linh hồn của Mohn bị đàn áp quá mức đến nỗi giờ nó thậm chí không thể trở về cơ thể mình, chứ đừng nói là đi vào Địa Ngục.

Nghe theo lời Dorothy, Nephthys nhanh chóng vẽ một ma trận triệu hồi linh hồn và kéo linh hồn Mohn vào phạm vi gần. Sau khi Dorothy kết liễu hắn hoàn toàn, Nephthys thành công ràng buộc linh hồn, ép hiện hình thành trạng thái linh hồn. Giờ đây, Dorothy có thể dùng nghi lễ để ép Moen trả lời bất cứ câu hỏi nào.

“Ngươi biết Shaman vừa mượn thân thể ngươi là ai không?”

Dorothy hỏi thẳng.

Mohn gật đầu.

“Ta biết… Đó là Ngài Chabakunka, một trong những nhân vật quan trong của Giáo Phái. Ông ấy là người lập kế hoạch và giám sát toàn bộ hoạt động ở Addus.”

“Chabakunka, hử…”

Dorothy ghi nhớ cái tên, rồi hỏi tiếp.

“Linh hồn mà hắn triệu hồi vào lúc cuối—đó có thực sự là Diedin, vị Vua cuối cùng của Addus không? Tại sao ông ta có thể kiểm soát được cát? Linh hồn đó cảm giác rất khác với những linh hồn bình thường. Hắn rốt cuộc có lai lịch gì?”

Mohn dừng lại một lúc, sau đó trả lời chậm rãi.

“Đúng vậy. Linh hồn đó chính là vị vua cuối cùng của Baruch… Theo lệnh Ngài Chabakunka chúng ta đã chuẩn bị suốt thời gian dài ở Addus. Khi Diedin thua trận trước quân cách mạng, chúng ta đã đoạt lấy linh hồn của hắn và dâng cho Ngài Chabakunka. Linh hồn Diedin là một đối tượng chủ cho một trong những dự án thí nghiệm quan trọng của Giáo Phái.”

“Dự án? Thí nghiệm gì?”

“Theo Ngài Chabakunka, dự án này được gọi là ‘Linh hồn hoang dã Nhân Tạo’.”

Mohn đáp lại một cách trầm lặng. Nghe đến đây, Dorothy và Nephthys cùng sững người, nhìn nhau với vẻ kinh ngạc hiện rõ trong mắt đối phương.

“Linh hồn hoang dã Nhân Tạo? Nói rõ đi. Rốt cuộc đó là nghiên cứu gì?”

“Linh hồn hoang dã Nhân Tạo là nghiên cứu nhằm tạo ra những linh hồn hoang dã ở các khu vực ngoài Lục địa Starfall—những nơi không có linh hồn hoang dã tự nhiên cư ngụ. Dự án được phát triển bởi Vu Linh Giáo dưới trướng Hắc Quan Giáo, với mục tiêu sản xuất hàng loạt các linh hồn có khả năng lãnh địa mạnh mẽ để Giáo Phái sử dụng.

“Nghiên cứu này có nhiều nhánh khác nhau. Trong đó, tiến triển nhanh nhất và thành công nhất được gọi là ‘Vương Thổ Nhất Hồn’… tức là dùng linh hồn của một vị quân chủ được toàn dân thừa nhận, cải tạo nó thành linh hồn hoang dã của chính vùng lãnh thổ đó …”

Mohn tiếp tục giải thích, còn ánh mắt Dorothy càng lúc càng hiện lên vẻ kỳ dị. Cô hỏi tiếp.

“Cải tạo linh hồn của người thống trị thành linh hồn hoang dã của lãnh thổ…? Chuyện đó cũng làm được sao?”

“Tất nhiên là được. Một người thống trị công khai của một vùng đất mang trong mình sự công nhận và ký ức của tất cả các linh hồn có tri giác trong vùng đất của họ. Trong ý thức tập thể của vô số người, người cai trị đó đại diện cho toàn bộ vùng đất đó. Sử dụng sự công nhận này như một chìa khóa và neo, linh hồn của người cai trị có thể được biến đổi thành một linh hồn hoang dã. Sự cộng hưởng nhận thức này gắn kết linh hồn với vùng đất, biến nó thành chính linh hồn của lãnh thổ, có khả năng kiểm soát các hiện tượng tự nhiên trên vùng đất của nó…

“Điều này đòi hỏi một quá trình phức tạp liên quan đến cả Đèn Lồng, Im Lặng, và thậm chí một chút Khải Huyền. Chỉ những Shaman có thể đồng thời thành thạo Đèn Lồng và Im Lặng mới thực sự thực hiện nghiên cứu này.

“Người ta nói rằng một số quốc gia lục địa chính cũng có những nghi lễ duy trì sức mạnh vương quyền bằng niềm tin và sự nhận thức của dân chúng. Các Shaman của Hắc Quan Giáo lấy cảm hứng từ những truyền thuyết đó để khởi động dự án Linh hồn hoang dã Nhân Tạo. ọ đã đạt được vài kết quả ổn định trong các thử nghiệm quy mô nhỏ. Còn ở cấp quốc gia, chỉ có một đối tượng thành công—Diedin.

“Theo Ngài Chabakunka, dù Diedin vẫn còn nhiều khiếm khuyết như nguyên mẫu cấp độ quốc gia duy nhất, nhưng hắn đã sở hữu hầu hết các khả năng cơ bản của linh hồn hoang dã. Ở một khía cạnh nào đó, Diedin bây giờ chính là hiện thân của Addus. Hắn có thể sử dụng ý chí của mình để điều động tâm linh bẩm sinh tự nhiên của vùng đất, hiện thực hóa các hiện tượng cụ thể.”

Hãy bình luận để ủng hộ người đăng nhé!