Web novel

Chương 521: Lưu Trữ và Rút Tiền

Chương 521: Lưu Trữ và Rút Tiền

Khi luồng sáng nóng rực xuyên thủng hệ thống phòng thủ, từ trên cao đánh xuống không gì cản nổi, toàn bộ Tai Họa Lửa rung chuyển dữ dội. Con tàu khổng lồ nặng hàng chục ngàn tấn như bị một quyền giáng thẳng xuống đáy, toàn thân chấn động, khiến những người trên boong ngã nhào hàng loạt.

Luồng sáng chỉ kéo dài trong khoảnh khắc ngắn ngủi rồi tan biến vào hư không. Trong đại sảnh, mọi người ngơ ngác nhìn nơi ánh sáng biến mất. Hajetta, người vừa lao về phía linh hồn Mazarr, đã hoàn toàn biến mất không để lại dấu vết. Thay vào vị trí hắn chỉ còn lại hai lỗ thủng toang hoác đường kính chừng hai, ba mét khoét xuyên qua trần và sàn. Không khí vốn yên tĩnh trong nháy mắt bị phá vỡ—còi báo động rú lên inh ỏi, tiếng người hỗn loạn vang dậy khắp tàu.

“Báo cáo! Ngài Clifton, lá chắn khẩn cấp đã bị phá vỡ, đáy tàu bị xuyên thủng, nước đang tràn vào!”

Một giáo sĩ đạp tung cửa, lảo đảo chạy vào đại sảnh, hoảng hốt hô lớn. Clifton nghe xong, sắc mặt vốn đã âm trầm lại càng sụp xuống.

“Lập tức tập trung toàn lực bịt lỗ thủng!”

“Rõ, thưa ngài!” người giáo sĩ hô đáp, sau đó vội vã quay người chạy đi.

Mắt Clifton sau đó chụp lấy hình chiếu lơ lửng của Ivy. Không thể kìm nén cơn thịnh nộ của mình, hắn gầm lên.

“Ivy… cô có nhận ra mình vừa làm cái gì không?!”

“Tất nhiên là tôi biết,” Ivy bình thản đáp lại.

“Tôi đang bảo vệ nhân chứng quan trọng khỏi bị sát hại.”

“Bảo vệ?! Cô vừa giết người! Giết người trên Tai Họa Lửa! Trên lãnh thổ của Tòa Án Dị Giáo mà không có sự cho phép của tôi! Và còn làm hỏng cả con tàu này! Cô có biết hậu quả sẽ nặng nề thế nào không?!”

“Hậu quả?” Ivy hỏi, giọng cô vẫn lạnh lùng như thường.

“Hậu quả gì? Ông đang lên kế hoạch đưa tôi ra tòa sao? Clifton bé nhỏ—ông nghĩ ông có quyền hạn để xét xử tôi ư? Ngay cả khi Thẩm Phán Tối Cao Kramar muốn xét xử tôi, ông ta cũng cần phải sự chấp thuận từ Tòa Thánh hoặc Hội Đồng Hồng Y. Và nếu ông muốn báo cáo lên các Hồng Y, tôi cũng khuyên nên kèm theo đoạn ghi hình ông kìm người của chính ông lại, dung túng hung thủ tấn công nhân chứng quan trọng. Cùng xem xem kết quả cuối cùng sẽ ra sao.”

Nghe những lời lạnh lùng ấy, gương mặt Clifton méo mó dữ dội. Bàn tay ông ta siết chặt tay vịn ghế, các khớp ngón tay trắng bệch, hàm nghiến chặt phát ra tiếng kèn kẹt như đang cố nuốt cơn thịnh nộ vào lòng.

“Sơ Ivy… cô đừng có được nước lấn tới!”

“Vậy tôi cũng khuyên ông, Thẩm phán Clifton. Ông tốt nhất nên thu lại thái độ, làm việc cho nghiêm túc một chút. Nếu ông cứ tiếp tục giở cái kiểu ‘công chính’ này ra, thì lần ra tay tới của tôi sẽ không nhẹ nhàng như vừa rồi đâu. Tôi tin rằng cả hai ta đều không muốn gây ra một vụ bê bối với tiêu đề Tai Họa Lửa bị đánh chìm bởi Thánh Hỏa phe đồng minh. Vậy nên, tôi nghĩ đôi bên nên kiềm chế, và đưa trọng tâm trở lại vụ án thì hơn.”

Lời nói của Ivy vẫn bình tĩnh, nhưng áp lực đằng sau chúng là khổng lồ. Trong khoảnh khắc, Clifton bị luồng áp lực đó đè nén, buộc phải nuốt xuống cơn giận, quét ánh mắt qua khuôn mặt Robert giờ đã tái mét và Ma’ad gục ngã trước khi nghiến răng nói.

“Được… được… gác lại chuyện khác đi. Giờ hãy tập trung trở lại vụ án đang được bàn luận…”

Với vẻ mặt cau có, Clifton chuyển ánh mắt về phía trung tâm vòng tròn nghi lễ, nơi linh hồn Hoàng tử Mazarr đang lơ lửng—cũng là nơi vưa rồi bị tia sáng rực rở chấn động. Khi ông vừa định mở lời tra hỏi, thì Robert bỗng đứng bật dậy và hét lên.

“Thưa Ngài!”

Clifton ngoảnh đầu lại, nhìn Robert đang đứng thẳng trước chỗ ngồi của mình, khuôn mặt pha lẫn sợ hãi và mong đợi. Liếc nhìn một cái vào biểu cảm điềm tĩnh của Ivy, Clifton thở một hơi dài và cuối cùng nhìn lại linh hồn hoàng tử.

“Hoàng tử Mazarr, ngươi có nhớ ngươi đã chết như thế nào không?”

“Ta…” Linh hồn Mazarr thoáng bối rối.

Sau đó, biểu cảm của hắn cứng lại—đầy đau đớn và thịnh nộ. Hắn quay sang nhìn Robert và Ma’ad.

“Ta bị bóp cổ chết! Bị ai đó đã bóp cổ đến chết! Lúc ở nhà ga, sau khi trúng đạn, ta đã lơ mơ bất tỉnh. Khi ta tỉnh lại, tôi bị giam cầm trong một căn phòng. Bọn chúng nói với ta rằng chúng đang điều trị cho ta, nhưng hai ngày sau thì chúng thẳng tay giết ta!

“Ta nhận ra được… đó là thành viên của Vệ Binh Thành Phố! Là người của Robert! Kẻ trực tiếp bóp cổ ta… chính là Hajetta—đội trưởng đội vệ binh! Hắn tuyệt đối là người của Robert! Ta đã bị chính Robert hãm hại!

“Còn nữa… còn cả Ma’ad, ông chú của ta. Ông ta và Robert rất thân thiết. Ngày hôm đó ta đi nhà ga dự lễ đón tiếp, chính là Ma’ad nhất quyết bắt ta phải đi! Ông ta chắc chắn đã thông đồng với Robert để đưa ta vào chỗ chết!”

Mang theo cơn thịnh nộ chính đáng, linh hồn của Mazarr chỉ tay về phía Robert và Ma’ad, lớn tiếng buộc tội. Bên cạnh vòng tròn, người triệu hồn nhanh chóng lặp lại lời hắn gần như đồng thời, khiến âm thanh vang vọng khắp đại sảnh.

Khi những lời buộc tội vang lên, toàn bộ căn phòng chìm vào im lặng. Clifton đưa tay xoa trán đầy mệt mỏi, Robert, mặt mày xám ngoét, khuỵu gối ngồi phịch xuống ghế, còn Ma’ad thì há hốc miệng, sợ đến mức ngất xỉu ngay tại chỗ. Ivy vẫn giữ vẻ mặt lạnh tanh, không biểu lộ một chút dao động nào, trong khi Vania chắp hai tay trước ngực, bắt đầu cầu nguyện.

Cùng lúc đó, trên boong của Tai Hỏa Lửa, vô số thủy thủ đang khẩn trương sửa chữa những chỗ hư hại mà luồng sáng rực ban nãy gây ra. Một thủy thủ sau khi làm việc liên tục, mệt mỏi ngồi nghỉ bên mạn tàu. Trong lúc thả lỏng, anh ta ngẩng đầu nhìn lên bầu trời dày đặc mây đen, nơi luồng sáng kia vừa xuyên qua.

Trong ánh nhìn của anh, khả năng của Đèn Lồng hiệu khẽ kích hoạt. Ở phía trên tầng mây dày, một hình bóng khổng lồ dường như đang chậm rãi hiện ra.

Trong khi cuộc đối đầu trên Tai Họa Lửa đang tiếp diễn, ở một quán cà phê thuộc khu người ngoại quốc tại Kankdal, Dorothy mặc váy ngắn tay ngồi ung dung trên ghế, vừa nhâm nhi ly cà phê, vừa nhìn ra bến cảng xa xôi. Chỉ vài khoảnh khắc trước, cô cũng đã tận mắt chứng kiến tia sáng rực rỡ, chói lòa đó đã bắn xuống từ bầu trời trong tích tắc kia.

“Sức mạnh hủy diệt thật kinh hoàng… Nữ tu tên Ivy đó… Mình không ngờ rằng phe phái hậu thuẫn Vania trong Giáo hội lại thực sự có sức mạnh đến vậy. Có vẻ như họ thực sự đang coi trọng Vania…”

“Nhưng may mắn thay, chính nhờ sự hiện diện của Ivy ở đây mà chúng ta đã có thể giữ vững lập trường chống lại các nhà chức trách Kankdal và Tòa Án Dị Giáo. Nếu không, chúng ta sẽ không còn lựa chọn nào khác ngoài việc túm Vania và bỏ trốn trong đêm rồi…”

Khi cô nhấp cà phê, Dorothy suy ngẫm trong im lặng. Bằng cách quan sát toàn bộ cuộc đối đầu trên Tai Họa Lửa thông qua góc nhìn của Vania, cô đã có một bức tranh toàn cảnh về cách mọi thứ đã kết thúc. Mọi thứ đã diễn ra gần như theo những gì cô đã dự đoán. Bất ngờ duy nhất là sự can thiệp của Ivy—và sau khi cẩn thận quan sát cách cô ấy hành động, Dorothy càng có thêm vài phỏng đoán về thân phận thật sự của người phụ nữ này.

“Hừm… Cũng tốt thôi. Chỉ cần mọi việc trên Tai Họa Lửa diễn ra tốt đẹp, thì vụ rắc rối ở Kankdal cũng coi như cơ bản đã kết thúc. Tiếp theo chỉ còn là xử lý một số chi tiết lặt vặt…”

Với suy nghĩ đó, Dorothy chuyển sự chú ý sang một hướng khác trong thành phố Kankdal.

Ở một nơi khác trong khu người ngoại quốc tại Kankdal. Trên một con phố sầm uất, Nephthys mặc áo choàng dài, đầu trùm khăn kín mít, đang đứng lặng ở bên lề một ngã tư. Trước mắt cô là dòng người qua lại tấp nập và những chiếc xe ngựa lăn bánh không ngừng trên mặt đường lát đá. Phía bên kia con đường, đối diện với vị trí cô đứng, là một tiệm cầm đồ có biển hiệu khá lớn và sang trọng.

“Dựa theo địa chỉ… chắc là chỗ này rồi…”

Nephthys khẽ lẩm bẩm, đưa mắt đánh giá tòa nhà một lần nữa rồi cẩn trọng băng qua đường, đến phía bên kia phố. Sau khi nhanh chóng quan sát xung quanh để xác nhận không có điều gì khả nghi, cô bước lên bậc thềm và đẩy cửa đi vào bên trong tiệm cầm đồ.

Bên trong tiệm, nội thất trang trí khá xa hoa. Nephthys đảo mắt nhìn quanh đại sảnh rộng rãi, chú ý tới những quầy giao dịch xếp thành hàng phía trước. Sau khi quan sát một lượt, cô tiến thẳng đến một quầy còn trống. Chỉ mất vài bước, cô đã đứng đối diện nhân viên đứng quầy.

“Chào mừng quý khách, xin hỏi cô muốn cầm cố món gì?” nhân viên phía sau quầy mỉm cười niềm nở. Nephthys gật đầu nhẹ và hỏi.

“Tôi muốn hỏi… liệu ở đây có thu mua đồng lõi Đá không?”

“Đồng lõi Đá à…”

Một tia sáng kỳ lạ lóe lên trong mắt nhân viên. Anh ta đánh giá nhanh Nephthys, sau đó trả lời.

“Vâng, thưa cô, tiệm chúng tôi đúng là có nhận đồng lõi Đá. Tuy nhiên, tôi không có thẩm quyền xử lý trực tiếp những thứ đó—chúng cần được đánh giá tại một quầy giám định chuyên dụng. Nếu cô thật sự muốn cầm cố loại tiền đó, tôi có thể đưa cô đến đó.”

“Vậy làm phiền anh.”

Nói rồi, nhân viên bước ra từ phía sau quầy, dẫn cô sang một bên của đại sảnh. Nephthys cũng nhanh chóng theo sát. Họ men theo mép sảnh đến một cánh cửa nhỏ, nhân viên mở cửa đi vào, còn cô cũng lặng lẽ bước theo.

Sau cánh cửa là một hành lang dài, hẹp, quanh co, Nephthys bám sát người dẫn đường, rẽ qua vài khúc ngoặt và đi qua mấy ngã rẽ nhỏ. Cuối hành lang là một cánh cửa sắt nặng nề. Khi đến trước cửa, nhân viên quay lại mỉm cười nói với cô,

“Đã đến nơi rồi, thưa quý khách. Giao dịch cô cần có thể thực hiện bên trong.”

“Cảm ơn.”

Nephthys đáp ngắn gọn, rồi đứng yên nhìn người kia rời đi một đoạn. Sau đó, cô quay lại đối diện với cánh cửa sắt, đưa tay đẩy cửa mở ra và bước vào không chút do dự.

Phía sau cánh cửa là một căn phòng đá kín, không gian hẹp, bốn bức tường đều xây bằng đá dày, không có lấy một khe hở. Vài ngọn đèn khí treo trên tường phát ra ánh sáng yếu ớt. Trên bức tường đối diện, có một khung cửa sổ nhỏ được bịt bằng một tấm thép đục lỗ, nối thông sang một không gian phía sau. Trước khung cửa là một chiếc ghế gỗ đơn giản.

Cảnh tượng này không xa lạ với Nephthys. Năm ngoái, khi còn ở Tivian, cô đã đến từng đến một căn phòng tương tự. Đây là một trong những phòng giao dịch bí mật của Ách Nguyện Chi Thủ—chuyên được sử dụng để giao dịch những món đồ liên quan đến thần bí. Và tiệm cầm đồ này là một trong những chi nhánh của Hội ở Kankdal.

Sau khi đảo mắt nhìn quanh căn phòng một lượt, Nephthys ngồi xuống chiếc ghế trước khung cửa sắt. Cô ngước nhìn tấm thép bịt kín cửa sổ và nói,

“Tôi muốn kiểm tra số dư trong tài khoản của mình và rút ra một phần.”

“Chứng minh.”

Từ sau khung cửa vang lên một giọng nói trầm thấp. Nephthys nghe xong liền thò tay vào trong áo choàng, lục tìm một lát rồi lấy ra một chiếc nhẫn vàng, đưa tới trước cửa sổ. Một khe nhỏ trên tấm thép bật mở, bàn tay phía sau nhận lấy chiếc nhẫn.

Sau đó, Nephthys ngồi yên trên ghế, kiên nhẫn chờ đợi. Khoảng hai phút sau, một giọng nói pha chút bất ngờ vang lên từ sau khung cửa.

“Đây là… vật chứng nhận của người thừa kế hàng đầu của Triều đại Baruch—Hoàng tử Mazarr?”

“Đúng vậy,” Nephthys trả lời dứt khoát.

“…Theo như chúng tôi biết, Hoàng tử Mazarr đã bị ám sát cách đây vài ngày. Mối quan hệ của cô với ngài ấy là gì?”

“Đó… không phải là loại câu hỏi mà Hội của các người thường hỏi khách hàng của mình, phải không?” cô đáp lại một cách lạnh lùng.

“Chúng tôi không có mong muốn tọc mạch vào danh tính của khách hàng,” giọng nói đáp lại, “nhưng chúng tôi chịu trách nhiệm đảm bảo tài sản của khách hàng được xử lý đúng cách. Nếu cô muốn rút tiền thuộc về Hoàng tử Mazarr, thì cô phải chứng minh rằng Hoàng tử đã từng chính miệng ủy quyền cho cô được sử dụng số tài sản đó.

“Nếu không, cô bắt buộc phải chứng minh mình có quan hệ huyết thống đủ gần với ngài ấy—hoặc là vợ chính thức của ngài. Nhưng theo như chúng tôi biết, Hoàng tử Mazarr chưa từng kết hôn.”

Sau một khoảng lặng ngắn, Nephthys thở dài. Sau đó, cô lấy một tập tài liệu từ áo choàng và đưa nó qua khe.

“Trong này có bản di chúc do chính Hoàng tử Mazarr ký tên. Trong đó nêu rất rõ rằng nếu ngài qua đời, toàn bộ tài sản của ngài sẽ được để lại cho tôi. Trên văn bản có chữ viết tay, dấu ấn linh hồn, dấu máu của Mazarr, cùng con dấu hoàng gia của Quốc vương Baruch. Các người tự kiểm tra đi.”

Nói rồi, Nephthys đưa tập tài liệu về phía cửa sổ. Bên trong khẽ ngập ngừng một chút, sau đó một bàn tay vươn ra nhận lấy tập hồ sơ.

Hãy bình luận để ủng hộ người đăng nhé!