Web novel

Chương 510: Triển Khai

Chương 510: Triển Khai

Bờ biển phía Nam của Biển Chinh Phục, Cảng Kankdal.

Tại khu người ngoại quốc ở Kankdal, trong một bệnh viện sang trọng, nơi một phòng bệnh rộng rãi, sáng sủa với ban công đón ánh mặt trời, Robert đang ngồi trên giường bệnh, mặc áo bệnh nhân, ngồi dựa lưng vào gối, trên tay là tờ báo sáng nay. Càng đọc, vẻ mặt ông càng trở nên nghiêm trọng. Tiêu điểm mà ông dán mắt vào chính là bản tin nóng về vụ việc xảy ra tại ga tàu Kankdal hôm qua.

“Tin nóng! Vụ đổ máu tại Lễ chào đón Sơ Vania khiến nhiều người thương vong”

“Sáng ngày 20, một sự cố nghiêm trọng đã bất ngờ xảy ra trong buổi lễ chào đón được tổ chức tại Ga Nam Kankdal để tiếp đón Sơ Vania, một đặc phái viên của Giáo hội trở về từ nhiệm vụ của cô ở Addus. Trong sự kiện, một số tay súng xuất hiện từ bên trong đoàn phục vụ của Sơ Vania và nổ súng vào các khách mời danh dự có mặt, gây ra cảnh hỗn loạn trên diện rộng. Theo thống kê ban đầu, vụ nổ súng và giẫm đạp khiến 14 người bị thương hoặc thiệt mạng.

“Trong số đó, 4 người bị thương trực tiếp do trúng đạn, bao gồm: Thị trưởng Robert, Hoàng tử Mazarr của hoàng tộc Baruch lưu vong, Giám đốc điều hành Công ty Khai thác Mỏ Rift, ông Jack, và tiểu thư Marianne, con gái chủ tịch Công ty Vận tải Biển White Pearl. Chỉ riêng Hoàng tử không may tử vong tại chỗ, 3 người còn lại đã được cứu chữa kịp thời và hiện đang hồi phục tại bệnh viện, trong đó có sự tham gia trực tiếp của Sơ Vania trong công tác cấp cứu.

“Được biết, hai tay súng tham gia vào vụ ám sát bao gồm một hộ vệ trong phái đoàn đặc phái viên và một nhân viên phục vụ trên chuyến tàu của đoàn. Cả hai đều từng đi đến Addus và có tiếp xúc với lực lượng cách mạng dị giáo tại đó. Trong lúc nổ súng, họ hô vang khẩu hiệu của dị giáo, cho thấy có khả năng họ bị tẩy não hoặc kích động trong thời gian ở Addus. Hiện các nguồn tin chính thức vẫn chưa xác định được động cơ, song nhiều giả thuyết cho rằng họ đã bị đầu độc bởi tư tưởng dị giáo và hành động theo lệnh chỉ đạo từ xa.

“Trong buổi phỏng vấn độc quyền với Hoàng thân Ma’ad của dòng dõi Baruch, ông cho biết Hoàng tử Mazarr chính là người thừa kế hàng đầu của Triều đại Baruch, và cũng là ngọn cờ pháp lý tối cao của hoàng thất lưu vong sau khi Quốc vương Mahad mất tích. Sự ra đi của Hoàng tử là một đòn giáng nặng nề đối với toàn bộ hoàng thất lẫn cộng đồng lưu vong.

“Trong buổi phỏng vấn, Hoàng thân Ma’ad nói trong nước mắt: ‘Hoàng tử Mazal luôn khiêm nhường, học rộng, là người kế vị ưu tú hiếm có. Sau khi Addus sụp đổ, ngài đã trở thành linh hồn của chúng ta, người lãnh đạo những đồng bào bị chế độ tàn bạo của Shadi xua đuổi. Với danh nghĩa là người kế thừa hợp pháp duy nhất của Baruch, ngài kêu gọi chúng ta không được khuất phục trước nghịch cảnh, phải tiếp tục chiến đấu chống lại cái ác, để một ngày kia khôi phục lại quê hương.’ Khi nhắc đến Hoàng tử, Hoàng thân Ma’ad nhiều lần nghẹn ngào bật khóc.”

“Nhiều quý tộc Baruch ở Kankdal cũng bày tỏ nổi đau buồn sâu sắc, nói rằng Hoàng tử Mazarr giữ một vị trí rất quan trọng trong số họ; ngài thường giúp đỡ các lưu vong từ Baruch, giúp họ có nơi cư trú ổn định. Việc mất đi Hoàng tử Mazarr là điều mà những người lưu vong ấy không thể chấp nhận được.

“Theo thông tin điều tra, Hoàng tử Mazarr có vai trò không thể thay thế đối với cộng đồng lưu vong bị chế độ Shadi đàn áp phải chạy ra nước ngoài. Chính quyền Shadi từ lâu cũng xem ông là cái gai trong mắt. Việc Hoàng tử Mazarr tử nạn lần này, không nghi ngờ gì, là một tin tốt lành đối với Shadi. Vì vậy, rất có thể chính quyền Shadi đã đóng một vai trò quan trọng trong vụ ám sát này.

“Theo lời của Đội trưởng Hajetta, đội trưởng vệ binh thành phố, khi họ tiến hành kiểm tra đoàn tàu Mũi Tên Sa Mạc trước đó đã có những phát hiện quan trọng, càng tăng thêm mối liên hệ giữa chính quyền Shadi và vụ án.

“Đội trưởng Hajetta còn tuyên bố thêm, dựa trên các manh mối hiện tại, giả thuyết cho rằng dị giáo Shadi đã cài người và thao túng phái đoàn đặc phái viên của Sơ Vania là hoàn toàn có cơ sở. Ông cho rằng rất có thể Shadi đã sử dụng những thủ đoạn hèn hạ trong quá trình đàm phán hòa bình ở Addus để làm tha hóa , thậm chí khống chế đoàn phục vụ của phái đoàn, rồi lợi dụng họ để che giấu âm mưu ám sát.

“Liệu bản thân Sơ Vania có bị ảnh hưởng hay không hiện vẫn chưa thể xác định. Từ sau vụ việc đến nay, cô vẫn chưa nhận lời tham gia bất kỳ cuộc phỏng vấn chính thức nào, nên quan điểm của cô về sự kiện vẫn là một ẩn số.

“Phân tích chi tiết về khả năng liên quan của Sơ Vania cùng những bí ẩn ẩn sau vụ ám sát, xin xem toàn văn bài bình luận ở trang bốn…”

Ngồi trên giường bệnh, Robert chăm chú đọc hết toàn bộ phần tin chiếm trọn trang nhất của tờ báo. Sau khi đọc xong, ông khẽ thở ra, gấp tờ báo lại đặt sang bên cạnh, rồi cầm tách trà trên tủ đầu giường, nhấp hai ngụm nhỏ, đặt xuống. Tiếp đó, ánh mắt ông chuyển sang người đàn ông cao lớn mặc quân phục đang đứng nghiêm trang bên cạnh giường bệnh. Đó chính là Đội trưởng của đội Vệ binh Thành phố Kankdal, Hajetta.

“Thưa ngài… đây là bản tin của truyền thông về vụ ám sát hôm qua. Tôi đã chọn một bài có tính đại diện nhất. Những tờ khác cũng đưa tin gần như tương tự. Ngài xem bản báo này có ổn không?” Hajetta kính cẩn hỏi, ánh mắt dõi theo phản ứng của Robert đọc xong tờ báo.

Robert không trả lời ngay lập tức. Thay vào đó, ông cầm điếu xì gà trên tủ đầu giường, châm lửa, ngậm lên môi rít hai hơi. Một làn khói đặc cuộn lên, rồi chậm rãi mở miệng nói.

“Xét tình hình hiện tại mà nói… bài báo này tạm được, nhưng thật ra có thể làm tốt hơn. Giữa con bé nữ tu kia và dị giáo Shadi rốt cuộc có quan hệ gì—bài này chỉ dám ám chỉ, chẳng dám khẳng định câu nào. Không thể dồn trách nhiệm chết người thẳng lên đầu cô ta được. Hơn nữa, dù bài chiếm diện tích lớn như vậy, rốt cuộc cả vụ nổ súng chỉ có một người chết. Thương vong ít quá… khiến cơn phẫn nộ của dân chúng cũng yếu đi nhiều. Đặc biệt là giới thượng lưu ở Kankdal—nếu trong đó không có ai thiệt mạng, bọn họ sẽ chẳng buộc mình đứng hẳn về phía bọn lưu vong Baruch đâu, cùng lắm chỉ lên tiếng ủng hộ tượng trưng mà thôi…”

Giọng ông trầm đều, vừa nói vừa xoay nhẹ điếu xì gà giữa hai ngón tay, như thể đang cân nhắc từng chữ. Khuôn mặt Hajetta tối sầm lại khi ông lắng nghe, vẻ mặt ngày càng căng thẳng.

“Hajetta,” Robert nhìn thẳng vào ông ta, ánh mắt lạnh lẽo xuyên qua làn khói thuốc, “nếu ta nhớ không lầm… thì kết quả mà chúng ta mong đợi đâu có như thế này. Tình hình hiện giờ lệch khỏi kế hoạch ban đầu không ít đấy.”

Nghe vậy, Hajetta khựng lại, rồi cúi đầu, giọng đầy hối hận.

“Thưa ngài, tôi… tôi xin lỗi. Tình hình thực sự đã đi chệch khỏi dự tính của chúng tôi rất nhiều. Chúng tôi… chúng tôi đã phạm quá nhiều sai lầm trong chiến dịch hôm qua, dẫn tới tình hình giờ mới thành ra thế này. Chủ yếu là vì chúng tôi đã quá coi thường con nhỏ nữ tu đó. Biểu hiện của cô ta hôm qua hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của chúng tôi!

“Chúng tôi không bao giờ ngờ rằng cô ta không chỉ tự thoát khỏi trạng thái bị nhập xác, mà còn có thể tạo ra mức độ hỗn loạn như vậy. Việc đánh giá sai khả năng của cô ta chính là nguyên nhân chính dẫn tới hàng loạt sai lầm trong hành động lần này. Lúc đầu, chúng tôi cứ nghĩ cô ta chỉ là một bình hoa…”

Robert im lặng hồi lâu, rồi khẽ thở ra một tiếng nặng nề.

“Cậu nói đúng. Biểu hiện của con nhỏ nữ tu hôm qua thật sự bất ngờ—chúng ta đã đánh giá thấp cô ta. Để có thể duy trì tỉnh táo khi bị chiếm hữu, rồi còn chống lại sự điều khiển… sức ý chí đó không hề tầm thường. Còn biết dùng kinh độc thánh để trục xuất linh hồn… và cả thứ sương đỏ kỳ quái kia nữa… Có vẻ như Phái Cứu Chuộc đã trang bị cho cô ta nhiều biện pháp phòng vệ hơn so với những gì chúng ta dự đoán.”

Nghe điều này, Hajetta chớp mắt, sau đó hỏi với vẻ ngạc nhiên, “Thưa ngài… Ý ngài là Phái Cứu Chuộc đã bí mật bố trí một lực lượng bảo vệ đặc biệt bên cạnh con nhỏ nữ tu đó? Và thất bại hôm qua là do những kẻ bảo vệ trong bóng tối đó gây ra ư?”

“Đó là lời giải thích hợp lý nhất cho đến lúc này. Từ những gì ta thấy ngày hôm qua, cả việc kích hoạt Ấn Ký Trục Linh và giải phóng sương máu đều không phải do con bé tự mình thực hiện. Điều đó chứng tỏ quanh nó có một nhóm hộ vệ mà ta chưa từng nắm được. Trong hồ sơ tình báo, chúng ta chỉ biết đến đội hộ vệ chính quy do Giáo hội điều đến, hoàn toàn không có thông tin về nhóm này… Rất có thể đây là lực lượng bí mật do Phái Cứu Chuộc cử đi bảo vệ nó.

“Ta đã đánh giá sai vị thế của cô ta trong mắt Phái Cứu Chuộc rồi…”

Robert nhớ lại tình cảnh buổi sáng hôm trước, giọng ông mang theo chút tiếc nuối. Nghe xong, sắc mặt Hajetta trở nên nặng nề hơn trước khi ông lên tiếng lần nữa.

“Vậy… thưa ngài Robert, bây giờ chúng ta nên làm gì? Kế hoạch lần này thất bại quá nhiều chỗ. Tôi e rằng nó có thể ảnh hưởng tiêu cực đến cục diện lớn hơn…” Hajetta nói với vẻ lo lắng.

Robert im lặng giây lát, rồi chậm rãi rít một hơi xì gà. Ông phả ra làn khói dày mờ, giọng điềm tĩnh.

“Nó chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến cục diện lớn hơn. Có quá ít thương vong, mà con nhỏ nữ tu đó không tự tay giết bất cứ ai—trên thực tế, cô ta thậm chí còn ra tay cứu người. Ta vì thế mà không thể gán cho cô ta cái mác thông đồng với dị giáo ngay bây giờ… Kết quả mà chúng ta muốn sẽ không xuất hiện trong một thời gian.

“Nhưng may mắn thay, người quan trọng nhất thì đã chết. Giáo hội cũng bắt đầu sinh nghi về cô ta rồi. Chỉ cần họ ra mặt can thiệp và điều tra, ta vẫn có thể dẫn dắt hướng dư luận và toàn bộ tình hình theo ý chúng ta. Chỉ là… sẽ phải kiên nhẫn hơn một chút.”

Trong làn khói thuốc mỏng manh, Robert chậm rãi nói. Nghe ông ta, trong lòng Hajetta thoáng suy tư, rồi tiếp lời.

“Nếu Giáo hội can thiệp điều tra… tức là quyền điều tra sẽ không hoàn toàn nằm trong tay chúng ta. Nếu họ phát hiện ra vài manh mối cho thấy vụ án có bàn tay của chúng ta thì sao…”

“Ha,” Robert cười khẽ, “điều đó cũng không cần quá lo lắng. Đối với những trường hợp như thế này, khi Giáo hội vào cuộc, cơ quan điều tra thường sẽ là Tòa Án Dị Giáo. Trong nội bộ Giáo hội, Đại Thẩm Phán Kramar là nhân vật cực đoan nhất của Phái Thẩm Tội. So với Phái Hiệp Sĩ, ông ta thậm chí còn cứng rắn hơn. Mâu thuẫn giữa ông ta với phe Cứu Chuộc đã kéo dài nhiều năm rồi. Đối với Addus, lập trường của Kramar luôn là: tiêu diệt toàn bộ chính quyền Shadi vì tội liên kết với dị giáo—bất kể Shadi có thực sự hối cải hay không.

“Nếu Tòa Án Dị Giáo tiếp nhận điều tra, thì khuynh hướng tìm kiếm của họ đã có thể đoán trước được. Họ sẽ tiến hành điều tra và xét xử theo những kết luận mà họ muốn thấy nhất. Tất cả những gì chúng ta phải làm là hợp tác một chút và giao cho họ một vài ‘bằng chứng quyết định’… Heh, đáng tiếc là kế hoạch hôm qua không hoàn hảo, nếu không thì khâu này đã chẳng cần đến nữa.

“Về cốt lõi, toàn bộ mục đích của hoạt động này là cung cấp một cơ hội—một kẽ hở cho những người trong Giáo hội đã không ưa con nhỏ đó một cơ hội để hành động. Họ sẽ tận dụng cơ hội đó để đạt được mục đích riêng của họ. Và mặc dù cơ hội này nhỏ hơn chúng ta đã lên kế hoạch, nhưng nó vẫn đủ để họ nắm bắt…”

Qua làn khói xì gà của mình, Robert từ tốn kể hết. Nghe lý luận của ông, Hajetta lặng lẽ gật đầu. Đúng lúc đó, Robert quay đầu về phía cửa phòng bệnh. Vài giây sau, tiếng gõ cửa vang lên.

“Ngài Robert, các phóng viên đã hẹn phỏng vấn hôm nay đang chờ ở dưới lầu. Xin hỏi khi nào ngài muốn gặp họ ạ?”

“Ồ, tôi biết rồi… để họ đợi thêm mười lăm phút nữa đi.”

Nói xong, Robert dụi tắt điếu xì gà trong gạt tàn trên tủ đầu giường và quay sang Hajetta.

“Lấy cho tôi cuộn băng gạc dính máu hôm qua mang đến đây. Tiện thể dọn luôn cái gạt tàn, rồi mở cửa sổ ra, dùng một ấn ký thổi bớt khói đi.”

“Rõ,” Hajetta đáp ngắn gọn, lập tức làm theo chỉ thị.

Ở một nơi khác, trong văn phòng của Amanda trên đỉnh Thánh Sơn.

Trong văn phòng rộng rãi, Amanda mặc một bộ áo lễ màu đỏ, ngồi sau bàn làm việc của mình, gương mặt nghiêm nghị nhìn chằm chằm vào tập báo cáo đặt trước mặt. Đối diện cô là một nữ tu trong suốt, giống như ma.

“To gan… thật sự là to gan. Bọn người ở Kankdal… lại dám làm ra chuyện như thế này sao…”

Amanda lẩm bẩm nói, giọng cô nghe có vẻ điềm tĩnh nhưng ẩn chứa cơn giận hiếm thấy. Nữ tu đối diện cô chậm rãi nói.

“Theo bản báo cáo mới nhất do Sơ Vania gửi về, vụ ám sát xảy ra hôm qua có nhiều điểm đáng ngờ. Rất có khả năng đây là một âm mưu do thế lực địa phương ở Kankdal, đứng đầu là Robert Brown, dàn dựng nhằm hãm hại phái doàn đặc phái viên. Xét đến thế lực mà Robert Brown đại diện, phía sau vụ việc này có thể còn có sự ngầm cho phép ở mức độ nào đó từ các cường quốc lục địa như Falaro…”

Nghe lời của nữ tu, Amanda khẽ thở ra một hơi nặng nề, rồi tiếp tục nói.

“Falano… Ivengard… Cassatia… Pritt… Những quốc gia này đều có lợi ích cố hữu ở Addus, thậm chí là khắp Bắc Ufiga. Chúng sợ rằng làn sóng cách mạng ở Addus sẽ lan rộng, làm lung lay cái nền ký sinh mà chúng đang bám vào. Vậy nên mới giở trò này ra—trơ trẽn và tham lam đến tận xương tủy… Đặt lợi ích riêng của mình lên trên công cuộc truyền đạo của Chúa tại Bắc Ufiga… Một lũ đỉa hút máu…”

“Theo thông tin mới nhất, Đức Ngài Kramar đã phái một đơn vị điều tra đặc biệt đến Kankdal trong vòng nửa giờ qua. Nhiệm vụ của họ là điều tra vụ ám sát, và họ đã được cấp thẩm quyền cấp cao để thực hiện các phán quyết tại chỗ. Có vẻ như họ muốn nhanh chóng kết thúc và định tội vụ việc này.”

Nữ tu sĩ ma mờ tiếp tục một cách bình tĩnh. Nghe điều này, Amanda khịt mũi.

“Thẩm quyền phán quyết tại chỗ? Hừ… Xem ra chúng đã không thể kiên nhẫn thêm được nữa. Cũng đúng thôi, cơ hội như thế này chúng đã chờ rất lâu rồi, giờ đến thì đương nhiên phải tận dụng triệt để.

“Nếu không phải bây giờ Tòa Thánh tạm vắng mặt, còn quyền lực của các Tổng Giám Mục Hồng Y đều được mở rộng, thì hắn ta cũng chẳng dám giở trò thế này đâu.”

Cô đưa tay xoa trán, nói chậm rãi. Quả thật, kể từ khi Tòa Thánh tạm thời rời đi, Hội Đồng Hồng Y vốn duy trì được sự cân bằng trước đây bắt đầu rạn nứt. Mâu thuẫn giữa các Tổng Giám Mục Hồng Y ngày càng gia tăng, kéo theo những xung đột nội bộ trong toàn Giáo hội. Những cuộc đấu đá quyền lực trắng trợn như ngài hôm nay, trước kia chưa từng xảy ra.

“…Thưa Đức Ngài, bây giờ chúng ta nên làm gì?” nữ tu hỏi thẳng. Amanda im lặng một lúc trước khi nói.

“Chúng ta không thể chỉ ngồi yên. Ivy, cô hãy đến Kankdal. Bảo vệ Sơ Vania bằng mọi giá. Tuyệt đối không để cô ấy bị đoàn điều tra của Tòa Án Dị Giáo bắt giữ hay thẩm vấn. Những thành viên khác trong phái đoàn, nếu có thể bảo vệ thì cứ bảo vệ, còn nếu không thì có thể mặc kệ. Nhưng Sơ Vania thì nhất định không được để rơi vào tay bọn chúng.”

“Tôi hiểu rồi,” nữ tu sĩ mờ ảo gật đầu và dường như sẵn sàng rời đi. Nhưng Amanda lại lên tiếng, như thể nhớ ra điều gì đó.

“Một điều nữa… Khi đến Kankdal, hãy để mắt đến chính Sơ Vania. Quan sát kỹ hành động của cô ấy một chút…”

Với những lời đó, ánh mắt của Amanda nhìn về phía nữ tu, sâu thẳm và chứa đầy ẩn ý.

Hãy bình luận để ủng hộ người đăng nhé!