Web novel

Chương 518: Tìm Kiếm Tri Thức

Chương 518: Tìm Kiếm Tri Thức

Bờ biển phía Nam của Biển Chinh Phục, Kankdal.

Chiều hôm ấy, sâu bên trong một khu rừng ở ngoại ô Kankdal, một tòa kiến trúc nhân tạo sừng sững hiện ra. Dưới tán lá sum suê của những cây cọ rậm rạp là một tòa nhà nhỏ với sân trong được trang hoàng lộng lẫy. Từ bên ngoài nhìn vào, nó chẳng khác gì một dinh thự nghỉ dưỡng sang trọng của một gia đình giàu có nào đó ở Kankdal.

Khuôn viên dinh thự có đài phun nước, tượng điêu khắc bằng gỗ và những lối đi lát đá được chăm chút cẩn thận. Dù khung cảnh trông thanh nhã, nhưng nơi này lại được canh phòng nghiêm ngặt—nhiều tiểu đội mặc đồng phục đi tuần quanh sân, và trước cổng lớn có hai gã lính canh đứng nghiêm, mắt không rời khỏi cánh cửa sau lưng mình.

Bên trong biệt thự được canh phòng cẩn mật ấy, trên tầng ba của tòa nhà chính, một cô gái đang ngồi trong một trong các phòng.

Cô có vẻ khoảng mười tám, mười chín tuổi, mặc quần áo màu trơn, với mái tóc xoăn nâu dài ngang vai và làn da hơi ngả vàng—rõ ràng không phải là người gốc Bắc Ufiga, mà mang vài nét đặc trưng của người từ Tân Đại Lục.

Căn phòng bốn bề là tường kín, chỉ có một ô cửa trời nhỏ trên trần mở ra để ánh sáng tràn xuống. Trong phòng chỉ có một chiếc giường đơn sơ và một cái bàn, ngoài ra không còn gì khác. Cô gái ngồi trên giường, khom lưng, tay nắm chặt đầu, mắt mở to và mặt nhợt nhạt, mang vẻ mặt kinh hãi.

Một mình trong căn phòng trống trải này, cô nhìn chằm chằm mở to mắt vào mọi góc, toàn bộ cơ thể cô cuộn tròn vào góc giữa giường và tường, run rẩy nhẹ trong khi lẩm bẩm không ngừng.

“Ahh… Mẫu Thân của Chén Thánh… Thánh Mẫu… mẹ của ta… Mẫu Thân của Chén Thánh… Thánh Mẫu… mẹ của ta…”

Cô lặp đi lặp lại những lời đó trong một tiếng thì thầm khàn đục, dường như sắp vỡ vụn. Khuôn mặt của cô tiều tụy, hốc mắt trũng sâu, gần như mang tất cả các dấu hiệu của một sự suy sụp tinh thần nghiêm trọng.

Đúng lúc ấy, cánh cửa phòng mở ra, và một người đàn ông mặc trường bào Bắc Ufiga với khăn xếp quanh đầu bước vào. Từ các đặc điểm, hắn rõ ràng là của một người Bắc Ufiga bản địa. Sau khi vào phòng, hắn nhìn về phía cô gái run rẩy trên giường, hơi cau mày trước khi lên tiếng.

“Sadroya, cô cảm thấy tốt hơn chưa? Thuốc hôm trước có giúp được gì không?”

Nghe lời người đàn ông, cô gái tên Sadroya ngoảnh đầu qua. Đôi mắt hốc hác lộ rõ sự mệt mỏi. Cô gắng gượng ngăn những tiếng lẩm bẩm trong miệng, khẽ lắc đầu, đáp lại bằng một giọng yếu ớt.

“Hah… hah… có hiệu quả… có một chút thôi… nhưng cũng chỉ là một chút thôi… Về cơ bản thì vẫn thế, mỗi ngày đầu tôi cứ ong ong… giọng của ả nữ tu đó cứ vang mãi trong đầu… đôi khi cơ thể tôi nóng rát đến mức không thể chịu được… rồi tôi lại nghĩ tới người đàn bà vô tâm mà tôi còn chưa từng gặp bao giờ… mỗi lần như vậy, tôi chỉ muốn khóc thôi… hức hức…”

Vừa nói xong, Sadroya không thể kìm nén được cảm xúc của bản thân, bật khóc nức nở. Cô chui đầu vào chăn, òa khóc to. Trong căn phòng trống trải, tiếng nức nở run rẩy lan ra như một thứ âm thanh vỡ vụn.

Thấy cô như vậy, người đàn ông chỉ khẽ cau mày, hiểu rằng thuốc hắn đưa lúc trước hầu như chẳng giúp được bao nhiêu. Hắn bất đắc dĩ thở dài một hơi.

“Xem ra, mức độ trúng Độc Tố Nhận Thức của cô còn nghiêm trọng hơn tôi dự tính nhiều… Mấy phương pháp đơn giản chẳng thể chữa khỏi đâu. Đợi sau khi chúng ta hoàn thành hợp đồng với Robert, chúng ta sẽ lập tức rút lui. Cô cứ ở yên trong cứ điểm tiếp nhận điều trị cho tử tế đi.”

Hắn nói nhẹ nhàng với Sadroya. Sau một số cố gắng, Sadroya cũng dần ổn định lại cảm xúc. Cô đưa tay lau nước mắt trên má, mệt mỏi nói với người đàn ông.

“Hức… hức… Trước mắt đành vậy thôi. Khốn kiếp thật! Tại sao ả nữ tu đó chỉ niệm có hai câu văn tự thần bí mà đã khiến tôi ra nông nỗi này?!”

Nắm chặt ga giường, Sadroya nguyền rủa cay đắng. Người đàn ông bên cạnh cô trả lời một cách bình tĩnh.

“Ảnh hưởng của Độc Tố Nhận Thức lên linh hồn không thể xác mạnh hơn nhiều so với người bình thường. Lúc đó, cô đang chiếm hữu cơ thể của người khác như một linh hồn lang thang, vì vậy tự nhiên nó có tác động sâu hơn đối với cô. Con bé nữ tu đó hẳn cũng biết điều này, đó là lý do tại sao nó sử dụng Độc Tố Nhận Thức đặc biệt để trục xuất cô. Dựa trên các báo cáo, cô ta từng làm việc cho Khoa Kinh Điển Lịch Sử của Giáo hội. Biết một vài văn bản thần bí cũng chẳng có gì đáng ngạc nhiên.

“Chỉ là… ngay cả trong số Kẻ Vượt Giới Im Lặng, sự thật là Độc Tố Nhận Thức gây hại cho linh hồn không thể xác nghiêm trọng hơn là điều ít người biết được. Làm sao con bé đó có thể biết về điều này? Chẳng lẽ cô ta đã đọc nó trong một cuốn sách cổ nào đó?”

Người đàn ông trông bối rối. Còn Sadroya thì càng lúc càng cáu kỉnh, siết chặt tấm ga giường đến bật cả gân tay.

“Con đĩ nhỏ đó… Nếu tao có cơ hội, tao sẽ khiến mày chết thê thảm… ugh …”

Sự phẫn nộ của cô đối với nữ tu đã trục xuất cô bằng Độc Tố Nhận Thức là rõ ràng. Nhưng giữa lúc gầm gừ, Sadroya bỗng ôm đầu, nét mặt thắt lại vì đau đớn. Nhìn thấy người bạn đồng hành lại quằn quại, người đàn ông đứng cửa chỉ còn biết lắc đầu thở dài rồi nói tiếp.

“Khi kế hoạch của Robert thành công, con bé đó cũng sẽ không có cuộc sống tốt đẹp gì. Bây giờ thì cứ nghỉ ngơi đi. Việc canh giữ món đồ đó là nhiệm vụ cuối cùng của chúng ta. Xong việc, tôi sẽ đưa cô về chữa trị đàng hoàng.”

Nói rồi, người đàn ông quay lưng rời khỏi phòng, đóng cửa lại sau lưng. Thấy hắn đi rồi, Sadroya chỉ có thể co ro trở lại góc giường một lần nữa, run rẩy khi cô tiếp tục lẩm bẩm một cách ám ảnh một mình.

Ngay lúc này, ở mép ô giếng trời hé mở phía trên, một con bướm nhỏ mảnh mai đậu lặng lẽ, ẩn mình quan sát căn phòng.

Cùng lúc đó, trong một khu rừng cách biệt thự 5-6 km, Nephthys đứng dưới bóng râm rậm rạp, chăm chú nhìn về một hướng xuyên qua cây cối. Bên cạnh cô, một linh hồn linh miêu lơ lửng lười biếng, vừa trôi vừa thong thả liếm móng vuốt của mình.

Sau khi nhìn chằm chằm vào rừng một lúc, Nephthys chuyển ánh mắt xuống mặt đất bên cạnh cô. Ở đó, trải trên mặt đất, là một tấm thảm picnic được đặt với ấm trà và đồ ngọt. Bên cạnh đồ ngọt, Dorothy ngồi chéo chân, nhắm mắt thư giản khi cô thưởng trà một cách nhàn nhã. Sau khi uống thêm vài ngụm, cô đặt cốc xuống và mở mắt—vừa kịp lúc Nephthys chớp lấy cơ hội để lên tiếng.

“Tiểu thư Dorothy, thăm dò bên đó thế nào rồi? Đã tìm thấy linh hồn của tên hoàng tử đó chưa?”

“Cơ bản là tìm thấy rồi,” Dorothy thong thả trả lời, hạ tách trà xuống.

“Bên trong biệt thự đó, có một lượng lớn lính canh. Phần dẫn xuống tầng hầm còn bố trí cả một mạng lưới cảnh giới dày đặc—bao gồm cả linh hồn cảnh giới và dò tìm tâm linh cường độ cao. Với các lớp an ninh dày đặc đều tập trung ở một nơi như vậy, gần như chắc chắn rằng chúng đã phong ấn linh hồn ở dưới đó.”

Nghe điều này, Nephthys không khỏi thở phào nhẹ nhõm—ít nhất câu trả lời của Dorothy chứng minh rằng cô đã truy tìm chính xác, và linh hồn họ đang tìm kiếm thực sự ở đó.

“Vì đã xác định được vị trí, vậy thì chúng ta hãy tìm cách đánh cắp linh hồn ra thôi. Dorothy tiểu thư, em có nghĩ thứ phong ấn linh hồn kia có dễ lấy không?”

Nephthys tiếp tục hỏi, trong khi Dorothy xoa cằm và trả lời một cách suy tư.

“Đánh giá từ cách chúng bố trí lực lượng an ninh, muốn lén lút mang thứ đó đi mà không ai biết chắc chắn là vô cùng khó khăn. Tầng hầm đặt nó không chỉ được bảo vệ bằng dò tìm thần bí cấp cao, mà còn có mật độ tuần tra của những hồn ma dày đặc—hầu như không có điểm mù nào. Ngay cả rối côn trùng của em cũng khó mà bay vào, chứ đừng nói đến việc cử người đến đánh cắp vật lý.”

Nhớ lại kết quả thăm dò sơ bộ của mình về căn biệt thự, Dorothy giải thích trong khi Nephthys cau mày. Sau đó, cô lại bày tỏ mối quan tâm của mình.

“Hmm… vậy là không thể lén trộm được… Nếu không trộm được, Dorothy, đừng nói với chị là… em đang nghĩ đến việc dùng vũ lực để cướp nó nhé?”

Giọng cô có một chút lo lắng. Nhưng Dorothy lắc đầu đáp lại.

“Cướp cũng không phải ý hay. Biệt thự đó có ít nhất hai Kẻ Vượt Giới cấp Bạch Tro đóng quân bên trong. Chỉ dựa vào hai người chúng ta, không thể giải quyết chúng nhanh chóng rồi đem đồ đi.

“Một khi chúng ta ra tay mà thất bại trong việc vô hiệu hóa chúng đủ nhanh, chúng sẽ có thời gian để gọi đồng minh. Đến lúc đó, đội vệ binh thành phố Kankdal—và thậm chí cả tên thị trưởng Robert—sẽ kéo đến. Chúng ta sẽ đối đầu với cả thành phố trước khi chúng ta kịp chạm tay vào linh hồn. Một cuộc tấn công trực diện sẽ là một quyết định thảm họa.”

Dorothy nói chuyện với giọng rất thực tế. Nghe Dorothy nói vậy, Nephthys thở phào nhẹ nhõm, yên tâm rằng họ sẽ không phải mạo hiểm mọi thứ trong một cuộc đối đầu trực tiếp. Sau đó, cô hỏi thêm một câu hỏi khác.

“Chúng ta không thể bí mật đánh cắp… cũng không thể dùng vũ lực để lấy nó… Vậy làm thế nào chúng ta sẽ lấy được linh hồn Mazarr?”

Cô nhìn Dorothy đầy mong đợi, người, thay vì trông có vẻ bối rối, vẫn đang thưởng thức đồ ngọt của mình một cách hoàn toàn thư thái. Chỉ bấy nhiêu thôi cũng đủ để Nephthys biết Dorothy đã có một kế hoạch. Quả nhiên, sau khi ăn xong một miếng bánh, Dorothy mỉm cười và trả lời.

“Heh, tất nhiên là em có cách. Khi em đang do thám trước đó, em tình cờ nhận thấy một điều thú vị. Nếu chúng ta tận dụng nó… chúng ta có thể đánh cắp thứ đó mà không ai nhận ra.”

“Điều thú vị hả…”

Nephthys trông bối rối khi nụ cười của Dorothy càng lúc càng mở rộng.

Thời gian trôi đi, chẳng mấy chốc một ngày đã lặng lẽ qua đi. Khi mặt trời dần dần lặn về phía tây và vầng trăng bắt đầu vươn lên, thành phố Kankdal lại một lần nữa bước vào màn đêm.

Đêm khuya ở Kankdal, ánh trăng treo cao trên trời. Trong khu biệt thự ngoài rìa thành phố, lực lượng canh phòng vẫn nghiêm ngặt như ban ngày.

Trên tầng ba của biệt thự, bên trong một căn phòng trống trải, Sadroya vẫn cuộn tròn trên giường, thỉnh thoảng run rẩy và lẩm bẩm một mình. Tình trạng của cô không có dấu hiệu cải thiện kể từ sáng hôm đó. Tâm trí cô vẫn bị tra tấn bởi tác dụng của Độc Tố Nhận Thức không ngừng.

“Thánh Mẫu… Mẫu Thân của Chén Thánh… mẹ của ta… Thánh Mẫu… chậc… Khốn kiếp! Tại sao mình lại lặp lại nó nữa rồi, chẳng phải chỉ có mấy câu đó thôi sao? Sao mình lại không quên được chứ?! Ugh…”

Bấu chặt đầu, vò rối mái tóc của mình, gương mặt Sadroya méo mó. Cô giận dữ tự trách bản thân—tại sao không thể xóa khỏi trí óc những lời mà nữ tu kia đã đọc hôm đó? Tại sao giọng nói đó cứ vang vọng mãi trong tâm trí, không buông tha dù cô cố quên đi đến mấy? Càng muốn chống cự, âm thanh ấy càng đeo bám dai dẳng.

“Ahhh… không thể chịu được nữa…”

Ôm đầu, Sadroya ngã vật xuống giường trong đau đớn. Cô tuyệt vọng muốn quên đi những lời tụng kia, nhưng những lời đó lại khắc sâu vào tâm trí hơn bất kỳ ký ức nào khác trong đời. Cô muốn kháng cự tiếng nói ấy, nhưng trong sâu thẳm, lại khát khao được nghe tiếp—được nghe phần còn lại của đoạn tụng mà nữ tu đã bỏ lững. Chính sự giằng xé trong nội tâm ấy đã khiến cô rơi vào thống khổ tận cùng.

“Hực… hực…”

Nằm trên giường, siết chặt chăn, Sadroya thở dốc liên hồi. Khoảnh khắc đó, cô bỗng nghe thấy phía trên truyền đến một tiếng cạch khẽ. Nghe thấy âm thanh, cô ngẩng đầu nhìn lên, và lập tức nhận ra đó là khung cửa sổ trần.

Lúc này, ánh trăng trong trẻo đang xuyên qua lớp kính trong suốt, chiếu xuống mặt đất. Qua khung cửa, Sadroya có thể nhìn thấy vầng trăng sáng trên bầu trời. Dưới ánh trăng ấy, trên mặt kính của khung cửa, có vô số những chấm đen nhỏ đang chuyển động—nhìn kỹ hơn, đó là một đàn kiến.

Dưới ánh trăng, một đàn kiến từ nơi nào đó bò tới, di chuyển thành hàng trên mặt kính, xếp thành những đường nét rõ ràng. Các đường kiến này đan vào nhau, tạo thành từng chữ cái, rồi ghép thành từ ngữ, và cuối cùng là những câu hoàn chỉnh.

Trong khoảnh khắc đó, Sadroya kinh ngạc phát hiện trên khung cửa sổ, có những dòng chữ đang dần dần hiện ra trước mắt mình.

“Ta được tắm mình trong nước ối của người mẹ, ta được tắm mình trong máu của Mẫu Thân của Chén Thánh, ta được tắm mình trong những giọt nước mắt của Thánh Mẫu…”

Nhìn những dòng chữ hiện lên trên khung trời qua ô cửa sổ, Sadoria chết lặng. Ánh mắt cô dán chặt vào khung cửa, dán vào từng con kiến nhỏ li ti đang bò trên lớp kính—những con kiến ấy nối đuôi nhau, dệt nên từng chữ cái, từng từ ngữ, từng câu văn. Mỗi dòng chữ như có ma lực, cuốn chặt lấy toàn bộ sự chú ý của cô, khiến cô không tài nào rời mắt.

“Phần sau… phần sau… ta muốn nghe phần sau …”

Cô lẩm bẩm, vẻ mặt ngây dại. Mọi dấu vết đau đớn trên gương mặt, mọi chút lý trí còn sót lại trong ánh mắt của cô, giờ đã hoàn toàn bị cuốn trôi.

Những con kiến trên giếng trời tạo thành những lời mà Sadroya khao khát nhất. Nhưng cũng đột ngột như khi chúng đến, các chữ cái lại rã ra, tan biến. Khi Sadroya còn đang ngẩn người vì thất vọng, những con kiến hình thành một câu mới.

“Muốn tìm kiếm phần còn lại, hãy đi đến ban công tầng ba. Đừng nói với ai về mong muốn của ngươi…”

“Ban công tầng ba… ban công tầng ba…”

Lẩm bẩm trong trạng thái mê man, Sadroya đứng dậy khỏi giường, xỏ dép lê, mở cửa và bước ra khỏi phòng. Chẳng bao lâu, cô đã đứng trên ban công. Ở đó, trên cột trụ của lan can, cô thấy vô số bướm đêm đang tụ lại. Cơ thể nối của chúng tạo thành những dòng văn bản mới cho cô đọc.

“A, Mẹ của ta,

Ba người Mẹ của ta,

Một Mẹ của ta,

Ta và muôn vật cùng một bào thai,

Muôn vật và ta được sinh ra từ Một Mẹ…”

“Trong mơ ta tìm kiếm,

nhịp đập cánh vang trong hộp sọ,

Ta băng qua khu rừng u tối,

nhìn thấy vết vảy để lại bởi bướm đêm…”

Trên cột trụ, Sadroya thấy sự tiếp nối mà cô đã khao khát—những câu văn mới được viết ra bởi những con bướm đêm. Đôi mắt cô mở to khi cô nuốt từng từ một như thể bị bỏ đói. Nhưng một lần nữa, những câu văn này kết thúc nhanh chóng, chỉ là những mảnh vỡ. Và khoảnh khắc cô đọc hết chúng, một khao khát mới nổi lên trong lòng cô.

“Tiếp theo là gì? Sau đó thì sao? Của Mẹ cũng được, của loài bướm cũng được… sau đó thì sao? Sau đó thì sao?”

Thèm khát, Sadroya thì thầm trong trạng thái mơ màng. Đúng lúc đó, những con bướm đêm bay đi và trôi dạt về phía khu rừng tối, như thể đang chỉ cho cô đi đâu đó.

Thấy điều này, Sadroya ngay lập tức đi xuống cầu thang và bước vào sân trong. Một lính đang tuần tra, thấy cô, liền lên tiếng lo lắng, hỏi.

“Tiểu thư Sadroya, cô đi đâu vậy? Cô vẫn chưa bình phục, xin đừng ra ngoài lung tung.”

“Chỉ đi hít thở không khí trong lành thôi. Bên trong ngột ngạt quá…”

Cô trả lời mà không quay lại và đi thẳng ra khỏi sân trong. Người lính gác chỉ có thể nhìn bất lực—rốt cuộc, hắn không có quyền ngăn cản cô.

Để biệt thự lại phía sau, Sadroya theo ánh trăng mà tiến vào khu rừng. Không xa lắm, trên một khoảng trống trong rừng, cô thấy một đàn bướm đêm đang nhảy múa. Giữa làn cánh rung rinh, những hạt cát đen kịt bắt đầu bay lên từ mặt đất, xoay cuộn giữa không trung, rồi dệt nên những câu chữ mới.

“Ba người Mẹ như Một; Trong thế gian này chỉ có Một Mẹ—Mẹ của ta , Mẹ của Muôn Loài, Mẹ của Thế Giới này…”

“Bướm đêm dẫn ta đi tìm ánh sáng; Thì thầm sự thật với ta—Thực tại là giấc mơ, giấc mơ cũng là thực tại…”

“Một tia ánh sáng từ thiên đường, một tiếng chuông sấm sét duy nhất; Số đếm khởi đầu là Một—đó là Khải Huyền Đầu Tiên…”

Nhìn chằm chằm một cách ngây dại vào những hàng chữ trước mặt, Sadroya đứng bất động, đôi mắt cô nuốt chửng những cụm từ cũ và mới như một kẻ đói tri thức lâu ngày. Khi cô đọc xong những đoạn ngắn ngủi ấy, cát đen lơ lửng trước mắt cô đột nhiên tập hợp lại thành một dòng chảy, trôi dạt vào khoảng không , rồi bay lượn về phía sâu trong rừng.

Không chút do dự, Sadroya đi theo nó.

Trong màn đêm đặc quánh của rừng rậm, cô cắm đầu chạy, bước chân dần loạng choạng. Cô không biết mình đã đi bao lâu—chỉ biết khi chiếc giày dưới chân bị văng đi, khi bàn chân trần rớm máu, khi cành khô và đá vụn cứa sâu vào da thịt… thì luồng cát đen cuối cùng cũng chậm rãi dừng lại.

Trước mặt cô, một hình dáng cao lớn, được bao phủ trong bóng tối hoàn toàn, hoàn toàn ẩn mình dưới một chiếc mũ trùm đầu và áo choàng. Dòng cát hướng dẫn xoay tròn quanh hình dáng, cuộn lại thành một vòng tròn. Sadroya tiến lại gần chậm rãi, ánh mắt cô tìm kiếm khuôn mặt của hình dáng bên dưới mũ trùm đầu—nhưng tất cả những gì cô thấy là một bóng tối sâu hoắm, không có khuôn mặt, không có ánh mắt.

“Ngươi… vì sao mà đến?”

Hình dáng bóng tối cao lớn lên tiếng bằng một giọng trầm, vang vọng. Nghe câu hỏi, Sadroya lẩm bẩm trả lời.

“Ta… ta muốn biết những gì ở phần sau…”

“Phần sau nào? Của Mẹ? Của Bướm đêm? Hay Của Con Số?”

“Tất cả… tất cả những phần sau… những thứ đó… phần còn lại của văn bản thần bí… ta muốn tri thức. Ta muốn biết… toàn bộ tri thức thần bí đó…”

Ngước nhìn hình dáng cao ngất, Sadroya thú nhận mong muốn duy nhất đang cháy bỏng bên trong cô. Bóng tối dừng lại một chút, sau đó gật đầu.

“Tốt lắm…”

“Vậy thì… vì khát vọng của ngươi, hãy cầu nguyện đi. Hãy xưng tụng thánh ngôn. Hãy hướng lời cầu nguyện lên Người. Người sẽ đáp lại tất cả…”

Khi hình dáng nói, cát đen bao quanh nó lại trào dâng. Cát tập hợp lại trước bóng tối, tạo thành những dòng văn bản mới. Thấy chúng, Sadroya lẩm bẩm dưới hơi thở nặng nề của mình:

“Vô Tận Bên Trên của Thế Giới… Nơi Muôn Vận Mệnh Quy về Một… Cánh Cửa và Chìa Khóa của Chân Lý Vô Hạn sẽ Mở Ra…”

Hãy bình luận để ủng hộ người đăng nhé!