Web novel

Chương 539: Chiêu Hồn Nguyền Rủa

Chương 539: Chiêu Hồn Nguyền Rủa

Bên trong Lăng Mộ của Rachman, Thung lũng Đại Bàng Chết.

Trong căn phòng chật hẹp, tối tâm và lạnh lẽo, Dorothy khoác áo choàng, ngồi xếp bằng ở một góc mộ thất. Vừa hoàn thành cuộc tham vấn từ xa qua kênh thông tin, cô chậm rãi mở mắt. Từ Kapak và Uta ở Tân Lục Địa, cô đã thu được một số thông tin quan trọng liên quan đến các Shaman.

“Con Đường Shaman, Con Đường Dẫn Linh... thì ra là vậy. Đây chính là hình thái căn bản của một Kẻ Vượt Giới Im Lặng ở Tân Lục Địa…”

Khi mở mắt, Dorothy đưa tay vuốt cằm đầy suy tư. Theo lời Uta, con đường mà các shaman bản địa của Tân Lục Địa nối tiếp qua bao thế hệ—còn được gọi là Con Đường Dẫn Linh—là một nhánh thần bí hướng đến việc giao tiếp, an ủi, dẫn dắt và tiễn đưa linh hồn sang thế giới bên kia.

Những Kẻ Vượt Giới Con Đường Dẫn Linh được ví như ngọn hải đăng của người chết. So với Kẻ Vượt Giới Im Lặng khác, họ có sức hấp dẫn và khả năng kiểm soát mạnh mẽ hơn đối với linh hồn. Họ có thể dễ dàng xoa dịu những oan hồn đang kích động, đồng thời sai khiến vô số linh thể. Trong khi các Kẻ Vượt Giới Im Lặng thông thường chỉ có thể chậm rãi triệu hồi linh hồn, những người đi theo con đường này lại giao cảm hiệu quả hơn gấp bộ. Họ có một sự hòa hợp tự nhiên với những linh hồn hoang dã cùng các thực thể tương tự, khả năng ngôn linh của họ mạnh mẽ hơn, cho phép dễ dàng đối thoại trực tiếp với những hình thái linh thể khác nhau.

Họ là người dẫn đường của linh hồn, và xét riêng về khả năng kiểm soát linh hồn, họ vượt trội hơn tất cả những người cùng nhánh Im Lặng khác.

Hầu hết những người bước trên Con Đường Dẫn Linh đều là các shaman của các bộ tộc bản địa Tân Lục Địa. Những shaman này lãnh đạo các bộ lạc của mình, truyền lại giáo lý của họ thông qua quan hệ thầy-trò, và cùng nhau tạo nên một liên minh liên kết lỏng lẻo—thậm chí còn lỏng lẻo hơn cả Ách Nguyệt Chỉ Thủ. Lỏng đến mức ngay cả giữa họ, cũng chẳng có một tên gọi chính thức nào. Chỉ có những học giả thần bí nghiên cứu về dân bản địa Tân Lục Địa mới đặt cho tổ chức này một danh xưng “Shaman Giáo”.

Trong liên minh này, tuy các shaman có địa vị cao thấp khác nhau, nhưng chỉ cần không cùng thuộc một bộ tộc thì họ hoàn toàn độc lập, chỉ tôn trọng lẫn nhau chứ không có cấp bậc trên dưới. Một shaman cấp cao cũng không có quyền ép buộc shaman cấp thấp làm việc gì. Cơ quan có thẩm quyền duy nhất của họ là những buổi tụ hội định kỳ được gọi là “Hoang Tế”. Cứ sau một khoảng thời gian, các shaman ở từng vùng khác nhau của Tân Lục Địa sẽ tập hợp lại, cúng tế cho các linh hồn hoang dã địa phương, và cùng nhau bàn bạc, đưa ra những quyết định liên quan đến sự tồn tại và phát triển của các bộ tộc trong khu vực.

Những buổi Hoang Tế như vậy thường được tổ chức khoảng mỗi năm năm một lần. Ngoài ra, còn có một nghi lễ lớn hơn gọi là “Đại Hoang Tế,” nơi các đại diện được chọn từ mọi vùng họp mặt, tạo thành đại hội toàn lục địa, diễn ra mỗi một trăm năm. Chỉ cần nhìn vào khoảng cách giữa các kỳ đại hội này cũng đủ thấy rằng tổ chức của Shaman Giáo lỏng lẻo đến mức nào.

Bất chấp lỏng lẻo đến thế, Shaman Giáo vẫn trung thành tuyệt đối với một điều răn cổ xưa duy nhất, được gọi là “Đạo Lộ Linh Hồn”. Tương truyền đây là lời dạy được truyền xuống bởi Linh Hồn Vĩ Đại. Luật cổ này quy định cách sử dụng sức mạnh của shaman, định hình các truyền thống và những điều cấm kỵ của Shaman Giáo.

Theo giáo lý này, mọi linh hồn đều là một phần của Linh Hồn Vĩ Đại, và do đó, mọi linh hồn đều thiêng liêng. Ngoại trừ linh hồn hoang dã với những sứ mệnh đặc biệt và linh hồn dưới trướng chúng, tinh linh, mọi sinh mệnh sau khi chết đều phải quay trở về Địa Ngục, trở về với Linh Hồn Vĩ Đại. Ngay cả linh hồn hoang dã và tinh linh, khi mệt mỏi với trách nhiệm của mình hoặc muốn về nơi an nghỉ, cũng phải đáp lời triệu gọi của Linh Hồn Vĩ Đại và tan biến. Trong số đó, những tinh linh xứng đáng nhất sẽ được kế thừa vị trí của tinh linh hoang dã.

Dưới triết lý này, không có linh hồn nào được phép lưu lại trong cõi phàm trần. Nhiệm vụ của các shaman là dẫn dắt họ đến Âm Phủ. Vì linh hồn là thiêng liêng, bất kỳ hành vi dùng năng lực để thao túng, cưỡng chế linh hồn trở thành công cụ cho mục đích cá nhân đều bị coi là điều cấm kỵ, là tội lỗi lớn nhất trong Shaman Giáo.

Có thể nói, Shaman Giáo tôn sùng sự an nghỉ và siêu độ của linh hồn, coi sự bất tử và các sinh vật bất tử  là những thứ ghê tởm—xâm phạm nghiêm trọng chu kỳ luân hồi bình thường của linh hồn, do đó không đáng tồn tại và cần được dẫn dắt về Địa Ngục. Những kẻ cố ý bắt giữ hoặc tạo ra những sinh vật bất tử, sử dụng sức mạnh của chúng là kẻ ác, đáng bị tiêu diệt.

Theo lô-gic này, hầu hết những Kẻ Vượt Giới Im Lặng khác trên Lục Địa Chính đều bị coi là tà ác, đặc biệt là Hắc Quan Giáo. Họ không những nô dịch và sai khiến linh hồn, tạo ra sinh vật bất tử, mà họ còn tinh luyện, trích xuất tâm linh từ linh hồn. Trong mắt Shaman Giáo, những hành động như vậy tuyệt đối là không thể tha thứ. Do đó, Hắc Quan Giáo bị gán mác “Những Kẻ Phỉ Báng Linh Hồn”.

Trong những năm gần đây, khi các quốc gia của lục địa chính đẩy mạnh công cuộc khai thác Tân Lục Địa, việc Hắc Quan Giáo cướp bóc tài nguyên linh hồn phong phú ở nơi đây càng trở nên trắng trợn hơn—gây ra sự thù địch lan rộng từ các shaman bản địa. Shaman Giáo chống lại Hắc Quan Giáo, nhưng chính họ cũng bị ảnh hưởng bởi nó.

Do sự thiếu tổ chức và quá lỏng lẻo, khi bị Hắc Quan Giáo tác động, Shaman Giáo không có biện pháp đối phó hiệu quả, dẫn đến trong vài thập kỷ gần đây, nhiều shaman bị ảnh hưởng, phản bội luật cổ, bắt đầu chấp nhận tư tưởng khai thác linh hồn đến mức tối đa của Hắc Quan Giáo.

Những shaman phản bội giáo lý này coi mình là “vua của linh hồn.” Sử dụng sức mạnh của họ để dễ dàng nô dịch, tạo ra sinh vật bất tử, thậm chí sử dụng sự hòa hợp linh hồn của bản thân để nuốt chửng linh hồn. Không còn tôn kính, họ không còn hình thành các mối liên kết tương hỗ với linh hồn hoang dã—họ đơn giản nô lệ hóa chúng. Ngay cả tinh linh trong tự nhiên cũng bị biến thành tài nguyên tu luyện đơn thuần. Các hành động của họ về cơ bản phản bội giáo lý Shaman truyền thống, và vì vậy họ tách ra, tự gọi mình là Vu Linh Giáo. Về bản chất, Vu Linh Giáo đã trở thành một chi nhánh phụ thuộc của Hắc Quan Giáo.

Các cấp bậc của Kẻ Vượt Giới Con Đường Dẫn Linh rất đơn giản trong Shaman Giáo: Đệ tử Shaman, Shaman, Đại Shaman—tương ứng từ Hắc Thổ đến Xích Hoàn. Trong thế giới thần bí của lục địa chính, họ được biết đến là Người An Linh, Triệu Linh Sư, Dư Linh Giả. Kapak gần đây trong một nghi lễ đã chính thức trở thành Đệ tử Shaman, Uta là một Shaman, và người đang chắn đường Dorothy lúc này rõ ràng là một Đại Shaman.

Đại Shaman sở hữu khả năng kiểm soát linh hồn cực mạnh, có thể dễ dàng điều khiển một lượng lớn linh thể để trục xuất linh hồn kẻ thù, thậm chí có thể hấp dẫn và nuốt chửng linh hồn. Họ không cần bố trí ma trận trước cũng có thể lập tức triệu hồi linh hồn hoang dã hoặc các thực thể đặc biệt khác, sử dụng linh tính của bản thân để gia tăng sức mạnh cho các linh hồn do mình điều khiển. Chiến lực của họ càng mạnh khi điều khiển càng nhiều linh hồn mạnh.

Nếu nói những Kẻ Vượt Giới Con Đường Nhập Thể dựa vào linh hồn để tăng cường cho bản thân, thì những Kẻ Vượt Giới Con Đường Dẫn Linh lại bồi đắp sức mạnh cho linh hồn của họ thông qua chính họ. Phong cách chiến đấu của họ gần giống với các triệu hồi sư… Nhưng trong mắt Dorothy, những Kẻ Vượt Giới Im Lặng ít nhiều giống những huấn luyện viên Pokémon hơn.

Ngồi khoanh chân bên tường, Dorothy chăm chú suy nghĩ về thông tin vừa thu thập từ Kapak, đồng thời cân nhắc chiến thuật đối phó với Đại Shaman ngoài cửa. Càng nghĩ, cô càng thấy đối thủ khó nhằn.

“Hai linh hồn hoang dã mà Đại Shaman kia điều khiển có áp lực kép cả vật lý lẫn linh hồn. Về vật lý, con Thằn Lằn Cát đó không chỉ có các đòn tấn công mạnh mẽ, khả năng kiểm soát địa hình—nó còn che chắn cho Shaman khỏi tổn hại vật lý. Hiện tại, cách duy nhất mình có thể đe dọa phù thủy chính là Sức Mạnh Bất Diệt giai đoạn ba và Railgun. Nhưng Sức Mạnh Bất Diệt có nguy cơ làm sập toàn bộ lăng mộ. Còn đối với Railgun—mặc dù nó có thể xuyên qua Thằn Lằn Cát, nhưng mình không biết thân xác thật của shaman nằm ở chổ nào bên trong nó. Thân xác của hắn là điểm yếu của thằn lằn. Nếu mình không thể nhắm trúng chỗ đó, xuyên qua cơ thể con quái thú cũng vô nghĩa.

“Tệ hơn nữa, hắn có một linh hồn hoang dã khác có khả năng đàn áp linh hồn trên một phạm vi rộng. Khoảnh khắc thứ đó gáy, gần như không thể chống đỡ. Một khi linh hồn chúng ta bị choáng, chúng sẽ bị hút vào và nuốt chửng. Chúng ta đã ở trong Lăng Mộ này quá lâu rồi. Con linh hồn gà đó chắc chắn đã chuẩn bị xong, chỉ cần bước ra là bị gáy… hoàn toàn không tránh được.”

Xoa cằm, Dorothy rơi vào im lặng. Không xa, Nephthys quan sát cô lo lắng, không chắc liệu Dorothy có thể tìm ra một phương án đối phó khả thi nào hay không.

Trong lúc yên lặng, Dorothy quay đầu, quét ánh mắt nhìn khắp không gian để hy vọng lấy được chút cảm hứng. Khi ánh mắt của cô quét lên Nephthys đang hồi hộp, một tia cảm hứng ập đến. Một kế hoạch điên rồ nhưng cực kỳ nguy hiểm lóe lên trong tâm trí cô.

“Hừm… hình như… có thể thực hiện… nhưng rủi ro có quá cao không nhỉ… Không được, mình phải hỏi thêm đã…”

Với suy nghĩ đó, Dorothy lại nhắm mắt, bắt đầu một vòng “tham vấn” mới. Lần này, cô đồng thời liên lạc cả Uta và Sadroya, hai Kẻ Vượt Giới Im Lặng lão luyện, để xin ý kiến. Sau khi nhận được câu trả lời mình cần, Dorothy mở mắt ra, trên gương mặt thoáng hiện nét cười mơ hồ và một vẻ thích thú khó hiểu Cô dùng ánh mắt kỳ dị nhìn về phía Nephthys đang ngồi cách đó không xa. Bị ánh mắt ấy dán chặt một lúc, Nephthys bất giác có chút rùng mình.

“Ờm… Dorothy, em nghĩ ra được đối sách rồi sao?”

Thấy Dorothy cứ nhìn mình chằm chằm mình như vậy, Nephthys dè dặt hỏi. Dorothy gật đầu xác nhận.

“Ừm… Em đã có phác thảo ý tưởng rồi. Chỉ cần lát nữa chị phối hợp thật tốt với em, thì có lẽ chúng ta sẽ có cơ hội đánh trọng thương được gã đó.”

“Thật sao? Có cách rồi à? Vậy thì không vấn đề gì, chị nhất định phối hợp tốt! Nhưng mà, Dorothy, cụ thể là cách gì thế?” Nghe Dorothy nói đã có kế hoạch, Nephthys lập tức tỏ ra phấn khởi. Còn Dorothy thì chỉ mỉm cười, khẽ đáp.

“Kế hoạch thì lát nữa tôi sẽ giải thích sau. Bây giờ em cần xác nhận thêm một vài điều, chuẩn bị trước một chút.”

Vừa nói, Dorothy nhắm mắt, trong lòng bắt đầu cầu nguyện lặng lẽ.

“Aka vĩ đại… xin chuyển lời tôi đến Ngài Gregor. Hiện anh ấy đang ở đâu? Anh ấy có rảnh không? Nếu anh ấy còn ở Tivian và có thời gian, tôi muốn được trò chuyện trực tiếp với anh ấy.”

Lăng Mộ Hoàng Gia Rachman, bên ngoài Lăng Mộ Hoàng Gia.

Bên ngoài Lăng Mộ Hoàng Gia, phía sau tế đàn ở chân cầu thang đá dài, Chabakunka đang ngồi tĩnh tọa, nhắm mắt thiền định, được hai linh hồn hoang dã bảo vệ ở hai bên trái phải.

Không ai biết hắn đã ngồi nhắm mắt bao lâu, nhưng cuối cùng, Chabakunka mở chúng ra, nhìn về dãy đèn đồng trên tế đàn. Trong sáu đèn từng cháy, chỉ còn lại một ngọn đèn vẫn sáng. Ngọn lửa lập lòe cô độc chập chờn trong không khí, run rẩy như trên bờ vực sắp tắt.

Nhìn ánh lửa sắp tàn ấy, Chabakunka chậm rãi đứng dậy, ngẩng đầu nhìn về phía cánh cửa đá đen sừng sững trước bậc thang.

“Đến lúc rồi…”

Hắn thầm thì. Linh hồn hoang dã giống thằn lằn bên cạnh hắn duỗi dài thân thể, gầm lên một tiếng câm lặng. Đáp lại, lớp cát phủ khắp lăng mộ bắt đầu chuyển động. Dưới sự điều khiển của một sức mạnh vô hình, từng hạt cát lơ lửng lên rồi ào ào tụ lại quanh Chabakunka, nhanh chóng bao bọc cơ thể hắn.

Khi lớp cát càng lúc càng dày, cơ thể hắn cũng dần phình to, hình dạng biến đổi, cho đến khi hóa thành một thằn lằn cát khổng lồ dài hơn mười mét ngay trong lăng mộ. Thân thể của Chabakunka và linh hồn hoang dã của hắn bây giờ được bao bọc bên trong một lớp cát dày, đôi mắt rỗng tuếch của nó im lặng hướng vào cánh cửa đá vẫn đóng kín.

Khi thời gian trôi qua, ngọn đèn đồng cuối cùng trong sáu ngọn đèn cũng tắt phụt. Cánh cửa đá bắt đầu rung chuyển, chậm rãi mở ra.

Ngay khi khe cửa vừa hé ra, một vệt mờ bắn thẳng ra khỏi nó. Chabakunka tập trung ánh nhìn và ngay lập tức nhận ra—nó là vật phẩm thần bí kiểu thảm bay hắn đã thấy trước đây.

“Muốn chạy sao?”

Thấy tấm thảm tăng tốc lao đi, Chabakunka lập tức điều khiển con thằn lằn cát thao túng cát xung quanh. Từ mặt đất, những dải cát lớn vươn lên thành từng con rắn cát khổng lồ lao về phía tấm thảm. Để đáp lại, trên tấm thảm bay cũng vọt ra từng ống trụ nhỏ buộc đầy mảnh sắt— đó rõ ràng là những thanh thuốc nổ.

BÙM! BÙM! BÙM!!

Các vụ nổ bùng lên xung quanh tấm thảm, xé nát các rắn cát đang tấn công từng con một. Tấm thảm bay lao qua cơn bão cát cuộn xoáy, hướng thẳng đến lối ra, gần như sắp chạm đến rồi.

“Hồn Triệu... Hót...”

Đối mặt với kẻ thù đang chạy trốn, Chabakunka bình tĩnh truyền lệnh cho linh hồn hoang dã hình gà của hắn. Linh hồn hoang dã bên cạnh hắn há mỏ, phát ra một tiếng hét xuyên thấu linh hồn. Âm thanh sắc nét xuyên thủng không gian, vang vọng khắp lăng mộ. Những người trên tấm thảm như bị ảnh hưởng bởi tiếng thét, bắt đầu loạng choạng rồi chao đảo, cuối cùng chậm rãi hạ dộ cao, đâm sầm xuống mặt đất phủ đầy cát.

Khi tiếng gào dứt và tấm thảm nằm bất động ở đằng xa, khóe miệng Chabakunka khẽ nhếch lên thành một nụ cười. Sau đó, bằng ngôn ngữ linh hồn, hắn gọi ra.

“Ta là Ngọn Hải Đăng, Ngọn Hải Đăng của Linh Hồn, của Linh Hồn Các Ngươi. Hỡi các linh hồn, hãy về cùng ta đi…”

Khi lời nói của hắn vọng ra, một linh hồn nữ mang hình dáng yêu kiều chậm rãi nổi lên từ nơi tấm thảm đã đâm xuống và bay về phía hắn. Bay đến nửa chừng, cô biến thành một ngọn lửa màu xanh lục ma quái. Khi cô tiếp cận Chabakunka, hắn mở miệng, nuốt trọn ngọn lửa ấy hoàn toàn.

Sau khi nuốt chửng linh hồn kẻ từng quấn lấy hắn suốt một thời gian, Chabakunka cảm thấy một sự thỏa mản lạ kỳ, nhưng đồng thời, trong lòng hắn cũng nảy sinh một chút bối rối. Hắn nhớ rõ là kẻ địch có đến hai người, nhưng ở đay chỉ một linh hồn đã bay tới.

Vậy kẻ còn lại đâu?

Ngay khi ý nghĩ đó vừa lóe lên, bên trong Lăng Mộ Hoàng Gia, Dorothy đang co người trong một góc được hình thành bởi ba phiến đá Hàn Ngọc Thạch Vực, hai tay ôm đầu, cố gắng áp chế ý thức mơ hồ và đang run rẩy trong linh hồn. Tiếng kêu linh hồn từ Chabakunka phần lớn đã bị những bức tường Hàn Ngọc Thạch Vực bao quanh Dorothy hấp thụ, và dưới sự bảo vệ của chúng, linh hồn của cô không bị đàn áp hoàn toàn.

Dorothy đã vốn không lên tấm thảm bay. Người rời đi chỉ là Nephthys. Chính linh hồn Nephthys đã bị choáng và bị hắn nuốt chửng. Và tất nhiên Dorothy sẽ không ngó lơ chuyện này.

“Ngài Thợ Săn… đã đến lúc!”

Sử dụng kênh thông tin, Dorothy gửi thông điệp vượt qua khoảng cách ngàn dặm đến Pritt.

Tivian, Thủ đô của Pritt.

Trong tầng hầm của một ngôi biệt thự mới được nhà Boyle âm thầm mua lại, bên trong một căn phòng ngầm tách biệt, một quyền trượng vàng hình con chim bay đứng thẳng. Bên dưới nó nằm một ma trận nghi lễ mới được vẽ bằng các chữ rune của Khải Huyền và Đèn Lồng. Có hai người có mặt trong phòng: quản gia Nust của nhà Boyle, mặt tái mét; và Gregor, thợ săn trẻ, ngồi trước ma trận vừa mới vẽ với ánh mắt tập trung.

Khi nghe thấy giọng Dorothy trong tâm trí anh , Gregor ngay lập tức kích hoạt nghi lễ. Anh tiêu thụ ba vật phẩm lưu trữ tâm linh Đèn Lồng và sử dụng tâm linh Khải Huyền được phong ấn bên trong quyền trượng vàng, thực hiện nhiều phép bói toán liên tiếp trong một lần. Khi ma trận kích hoạt, ánh sáng vàng của quyền trượng bắt đầu mờ đi.

Trở lại lăng mộ, vẫn đang tự hỏi về linh hồn bị thiếu, Chabakunka chậm rãi quay thằn lằn cát khổng lồ về phía cánh cửa Lăng Mộ Hoàng Gia vẫn còn mở. Ngay khi hắn chuẩn bị bước vào, không gian xung quanh đột nhiên biến đổi.

Những tiếng thì thầm— hàng loạt và dày đặc—bắt đầu vọng khắp lăng mộ, xuất hiện từ hư vô rồi lan truyền nhanh chóng. Chabakunka đột nhiên có cảm giác như thể, ở khắp nơi trong lăng mộ, đâu đâu cũng có người lén nhìn hắn rồi thì thầm mưu toan gì đó—tuy nhiên khi hắn nhìn quanh, xung quanh lại chẳng có gì.

Chuyện quái gì vậy? Có cái gì đó vừa tới đây sao?

Một cảm giác hoang mang dâng trào trong tâm trí Chabakunka, đi kèm với một cảm giác điềm gở đáng ngại. Không biết từ lúc nào, lăng mộ vốn đã âm u lại trở nên u tối hơn nữa. Một luồng khí lạnh buốt thấu xương lấp đầy không gian. Một nỗi sợ hãi không thể giải thích đã tăng lên trong tim Chabakunka. Bản năng của hắn gào lên rằng có thứ gì đó sắp xuất hiện.

“Ai đó?! Ai ở đó?!”

Chabakunka cau mày, gọi bằng ngôn ngữ linh hồn vào môi trường xung quanh—nhưng điều đáp lại hắn là những âm thanh kỳ lạ.

Pạch. Pạch. Pạch.

Cùng với những tiếng vỗ lặp đi lặp lại, lần lượt những dấu tay đen kịt bắt đầu hiện lên trên tường và các cột đá của lăng mộ. Chúng nhân thêm, dày lên và lan tràn như sắp nuốt lấy toàn bộ không gian. Cùng với các vết in ma quái này, một giọng nói lạnh lẽo, khàn khàn phá vỡ sự im lặng.

“Heh… heh… heh… heheheh… Boyle… Boyle… không ngờ, ngươi còn dám đặt chân lên mảnh đất này một lần nữa…”

Khi tiếng cười vang vọng, một khuôn mặt xác khô, gầy như bộ xương, to gần bằng cả thân con thằn lằn cát khổng lồ đột nhiên xuất hiện giữa không trung. Hốc mắt nó bùng lên ngọn lửa màu xanh lục trong khi nó khóa ánh nhìn vào con thằn lằn—khoá vào Chabakunka đang trú ngụ bên trong.

“Ha! Chúng ta gặp lại rồi, Boyle bé nhỏ! Đừng nghĩ rằng bất cứ tường rào nào cũng che chở được cho ngươi! Ở mảnh đất này, không chốn nào cho ngươi chạy trốn! Dù ngươi ẩn nấp trong thứ gì—cũng vô dụng! Giờ… trả giá đi!”

Hãy bình luận để ủng hộ người đăng nhé!