Web novel

Chương 534: Phụ Linh

Chương 534: Phụ Linh

Thung lũng Đại Bàng Chết, sâu bên trong Lăng Mộ Hoàng Gia, nơi đã bị cưỡng ép phá nổ vô số lần.

Giữa đại điện khổng lồ của lăng mộ, Mohn bước lên, nghiêm giọng quở trách các binh sĩ của Giáo Phái Sự Giáng Lâm Của Đấng Cứu Thế đang vận chuyển thuốc nổ vào trong. Đám binh sĩ vội vã lên tiếng giải thích, nhưng rõ ràng Mohn không hề chấp nhận lời biện bạch ấy.

“Bất kể tình hình thế nào, giờ tuyệt đối chưa phải lúc chất thuốc nổ! Đặt những gì các ngươi đang mang xuống—NGAY LẬP TỨC!” Hắn ra lệnh dõng dạc, giọng nói mang theo uy nghi khiến không ai dám chống đối.

Nghe Mohn quát, những binh sĩ trong đại điện do dự nhìn nhau, cuối cùng một người trông như đội trưởng dè dặt nói,

“Nhưng… chúng tôi đã nhận được lệnh trực tiếp từ Ngài Shihab.”

“Ở đây ta mới là người có tiếng nói cuối cùng! Về mà nói lại với Shihab, nếu muốn tất cả còn mạng mà rút khỏi đây, thì nghe theo ta! Đặt thứ đó xuống, nếu không đừng trách ta ra tay.”

Giọng nói ban đầu là mệnh lệnh, đến cuối đã biến thành lời đe dọa. Cảm nhận được sát khí trong giọng điệu ấy, đám lính nhìn nhau một lần nữa, rồi lục tục đặt các thùng thuốc nổ xuống, từng tốp rút khỏi đại điện. Chẳng bao lâu sau, toàn bộ thành viên của Giáo Phái Sự Giáng Lâm Của Đấng Cứu Thế đã rút lui hoàn toàn, chỉ còn lại một mình Mohn.

Thấy người của Giáo Phái Sự Giáng Lâm Của Đấng Cứu Thế đã rút hết, Mohn im lặng tiến sâu vào trong đại điện. Một lúc sau, hắn dừng lại giữa những hàng cột đá khổng lồ, ngay trước một ma trận nghi lễ Im Lặng lớn. Tâm trận là một cái chén sắt hình đèn dầu, được khắc với một vòng họa tiết những đầu lâu xoắn quanh nhau và chạm theo phong cách Bắc Ufiga truyền thống.

Chiếc chén sắt này là Chiếc Cốc Dẫn Lối Địa Ngục, một trong những hiện vật nghi lễ được chôn cất cùng với Vua Rachman và, cho đến nay, là món cổ vật quý giá nhất từng được khai quật từ lăng mộ này.

Chính nhờ Chiếc Chén làm lõi nghi lễ, Mohn đã dựng nên ma trận Im Lặng kỳ vĩ trước mặt, và thông qua nó, điều khiển hàng nghìn sinh vật bất tử giúp Karnak trụ vững cho đến giờ.

Tuy nhiên, xét theo tình hình hiện tại, ngay cả đội quân bất tử ấy cũng không thể cản nổi thế tiến công toàn diện của quân Shadi.

Qua liên kết với vô số linh hồn ngoài chiến trường, Mohn có thể cảm nhận rõ từng hướng chiến tuyến của Karnak đang dần sụp đổ. Chỉ cần thêm một thời gian ngắn nữa thôi, toàn bộ phòng tuyến sẽ tan rã hoàn toàn. Điều đó không thể tránh khỏi.

Vì vậy, trong giờ khắc khốn cùng này, thay vì lãng phí thánh vật trân quý đó để cứu vớt một phòng tuyến đã cận kề hủy diệt… Mohn thà dùng nó cho một việc có ý nghĩa thực tiễn hơn.

Mang theo ý nghĩ đó, Mohn vung tay lên. Ngay tức khắc, ma trận trên nền đất vốn đang tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt liền vụt tối sầm lại. Chiếc Cốc Dẫn Lối Địa Ngục đang lơ lửng giữa không trung cũng rơi thẳng xuống. Mohn bước nhanh lên, đón lấy chiếc chén sắt trước khi nó chạm đất, rồi lại nhẹ nhàng đặt nó trở về vị trí trung tâm của ma trận.

Tiếp theo, Mohn lấy ra một hộp bột xương lớn mà mình luôn mang theo bên người, bắt đầu sửa đổi những đường vẽ trên ma trận dưới chân. Chẳng mấy chốc, hắn đã chỉnh lại nhiều văn tự và ký hiệu. Khi hoàn tất, Mohn lùi ra khỏi ma trận, cẩn thận quan sát lại toàn bộ bố cục mới được tái thiết, rồi hít sâu một hơi, chậm rãi quỳ xuống đất.

Nếu lúc này Nephthys có mặt ở đây, cô hẳn sẽ lập tức nhận ra ma pháp trận này—bởi đây chính là ma trận tiếp nhận linh hồn trong nghi thức triệu hồi mà Uta từng dạy cho cô.

Mohn quỳ gối trước ma trận, bắt đầu dang rộng hai tay và tụng niệm một cách nghiêm trang. Trong tiếng tụng vang vọng khắp lăng mộ của ông, ma trận trước mặt dần dần tỏa ra một luồng ánh sáng xanh mờ. Ánh sáng này ngày càng mạnh mẽ, và cuối cùng, trong khoảnh khắc chói mắt, luồng sáng biến mất, và một linh hồn mờ ảo xuất hiện trên ma trận triệu hồi.

Linh hồn khoác lên mình chiếc áo choàng dài dệt bằng vải thô, trên áo thêu những iểu tượng vật tổ giống hình đầu thú. Quanh cổ đeo nhiều chuỗi vòng làm từ xương thú ghép lại, trong đó có một chuỗi đặc biệt  kết từ những chiếc đầu lâu nhỏ cỡ nắm tay. Dưới tấm choàng trùm, là khuôn mặt già nua đầy nếp nhăn, khó có thể phân biệt màu da trong trạng thái linh thể, nhưng có thể thấy rõ hoa văn nghi lễ được vẽ trên đó. Trên đầu ông là một chiếc mũ thủ lĩnh trang trí bằng xương thú và lông chim, biểu trưng cho thân phận cao quý. Toàn bộ linh thể toát ra khí chất cổ xưa đậm nét đặc trưng của Tân Lục Địa.

“Ngài Chabakunka…”

Đối diện với linh hồn vừa hiện ra trong ma trận, Mohn cúi rạp người hành lễ, giọng tràn đầy cung kính. Thực thể được gọi là Chabakunka nhìn xuống hắn và nói bằng một giọng trống rỗng, khàn khàn.

“Vội vã đến thế là sao? Đêm qua ngươi gửi đơn xin hỗ trợ, nhưng ta nhớ không hề nghe ngươi nói là cần gấp đến mức này đâu…”

“Thật… thật xin lỗi, ngài Chabakunka. Tình hình bên này đã xảy ra biến cố nghiêm trọng. Quân đội Cách mạng từ Dorsa bất ngờ phát động tổng tấn công sớm hơn dự kiến. Còn bọn điên của Giáo Phái Sự Giáng Lâm Của Đấng Cứu Thế thì chẳng hiểu sao như bị lộ tin—phòng tuyến sụp đổ nhanh khủng khiếp. Kế hoạch không kịp xoay chuyển, chúng tôi… chúng tôi không còn nhiều thời gian nữa!

“Hiện tại, quân cách mạng Addus đang được đà tiến lên ngoài thành Karnak. Chỉ e chẳng bao lâu nữa, không chỉ Karnak mà cả nơi này cũng sẽ rơi vào tay chúng! Chúng tôi phải mở được Lăng Mộ ngay lập tức. Nếu chậm trễ, sẽ không còn cơ hội nữa!”

Mohn nói với giọng lộ rõ sự lo lắng. Tin tức từ chiến trường bên ngoài vượt xa mọi dự liệu, khiến hắn không kịp do dự lấy một khắc. Ngay khi vừa nắm được tình hình, hắn đã vội vã lao tới lăng mộ, thậm chí không kịp báo cho đồng đội, ngay cả thuộc hạ cũng chẳng kịp mang theo. Hắn hiểu rõ, một khi đợt công kích bắt đầu, Shihab chắc chắn sẽ ra lệnh cho nổ tung hầm mộ. Mohn phải tới trước để ngăn thảm họa đó.

May mắn thay, hắn đã kịp thời.

Lơ lửng giữa không trung của ma trận, Chabakunka yên lặng lắng nghe. Sau đó, ông chậm rãi xoay người, hướng ánh mắt về phía cánh cửa đá khổng lồ ở cuối bậc thang sau lưng mình. Sau vài giây trầm ngâm, ông cất giọng thì thầm bằng ngôn ngữ linh hồn.

“Vậy đây là… lăng mộ của vị quốc vương đó sao?”

“Vâng. Đây chính là Lăng Mộ của Rachman. Linh hồn của ông ta đang yên nghỉ phía sau cánh cửa đó. Nhưng cánh cửa được đúc từ Hàn Ngọc Thạch Vực—không chỉ cực kỳ bền mà còn gần như miễn nhiễm với mọi dạng năng lượng thần bí. Chỉ khi có một nghi lễ thích hợp mới có thể mở nó. Hiện nghi thức đã sẵn sàng, vấn đề là… thiếu mất vật dẫn then chốt, nên không thể tiến hành tiếp. Chỉ còn trông cậy vào ngài để giúp chúng tôi mở Lăng Mộ này.”

Nghe Moen trình bày, Chabakunka im lặng trong chốc lát. Ánh mắt ông quét qua khắp đại sảnh, dừng lại trên Chiếc Cốc Dẫn Lối Địa Ngục đang đặt ở trung tâm pháp trận. Rồi ông cất giọng nặng nề nhưng quả quyết.

“Hiến dâng thân xác của ngươi. Lấy thánh vật này làm lõi, ta sẽ giáng hạ qua thân ngươi với hình thái toàn năng nhất.”

“Vâng…”

Nghe Chabakunka nói, Mohn gật đầu trang nghiêm. Sau đó, hắn đứng dậy khỏi chỗ ngồi và dang rộng hai tay về phía linh hồn cao lớn trước mặt. Ngay khoảnh khắc ấy, ở trung tâm của ma trận, Chiếc Cốc Dẫn Lối Địa Ngục vốn được đặt chắc chắn trên mặt đất, dưới tác động của một lực vô hình, từ từ bay lên, dần dần hòa nhập vào linh hồn Chabakunka. Trong quá trình này, hình dạng của Chiếc Cốc Dẫn Lối Địa Ngục dần trở nên mờ ảo và trong suốt.

Sau khi Chiếc Cốc Dẫn Lối Địa Ngục hoàn toàn dung nhập, Chabakunka lao thẳng về phía trước và cơ thể vô hình của hắn hòa vào Mohn.

Đôi mắt Mohn chầm chậm mở ra. Ánh nhìn trong đó đã không còn là của hắn nữa. Lúc này, cơ thể Mohn đã hoàn toàn nằm dưới sự chiếm hữu của Chabakunka.

Nắm quyền điều khiển thân xác, Chabakunka nhẹ nhàng vận động các khớp xương, thử nắm chặt nắm buông, sau đó chậm rãi bước về trung tâm ma trận. Từ trong áo choàng của Mohn, hắn rút ra một tấm ấn ký, đốt cháy nó.

Ngay lập tức, những đường ma trận trên nền đất cùng lớp bột xương trắng bắt đầu tụ lại, hòa lẫn với đất và tro, bay lơ lửng rồi bám vào da thịt của Mohn. Cơ thể hắn nhuộm dần một màu tro xám; các đường nét bị che khuất đi, để rồi gương mặt Mohn hoàn toàn biến mất, thay vào đó là gương mặt già nua, đầy hình xăm của Chabakunka.

Sau khi phục hồi diện mạo nguyên bản của mình bằng lớp đất tro ấy, Chabakunka tiếp tục tiến về phía trước. Chẳng bao lâu, hắn đi qua các cột đá cao chót vót và đến chân cầu thang dẫn đến cánh cửa đá khổng lồ. Ở đó, một bệ thờ tế lễ thẳng và các vật phẩm nghi lễ được sắp xếp ngay ngắn tại các vị trí khác nhau xung quanh nó. Nhưng ở vị trí trung tâm của tế đàn lại trống rỗng. Phía trước tế đàn đứng sáu đèn cột đồng, xếp thành một hàng.

Chabakunka quan sát kỹ những công cụ nghi lễ quanh bệ, lại ngẩng đầu nhìn lên cánh cửa đá ở cuối cầu thang. Sau khi lặng lẽ dùng nhiều giác quan thần bí khảo sát toàn bộ không gian, cuối cùng hắn nhìn chằm chằm vào trung tâm trống rỗng của bệ thờ và lẩm bẩm.

“Thiếu một vật... vậy thì ta sẽ tạo ra vật giả…”

Chabakunka thì thầm, rồi khẽ phất tay. Tức thì, quanh hắn hiện ra một loạt ma trận triệu hồi linh hồn tỏa ánh sáng lờ mờ. Từ trong các ma trận ấy, vô số linh hồn tràn ra, gào thét, xoáy tròn giữa không trung; chỉ chốc lát, số linh hồn có mặt tại hiện trường đã lên tới hàng trăm.

Phớt lờ những tiếng oán than của đám linh hồn xung quanh, Chabakunka vẫy tay. Lập tức, tiếng gào rú của chúng biến thành những tiếng thét kinh hoàng. Những linh hồn đang tán loạn như bị một lực vô hình kéo giật về, đồng loạt bị hút về một điểm.

Trong cơn thống khổ, từng linh hồn bị xoắn vặn, kéo giãn, rồi hóa thành những sợi tơ mảnh như tơ sương. Chúng đan vào nhau, nhanh chóng dệt thành một cuộn trục bán trong suốt lơ lửng trước mặt Chabakunka.

Chabakunka sau khi quan sát kỹ vật thể vừa hình thành, lại phất tay lần nữa, ném cuộn trục bay về phía vị trí trống trên tế đàn. Cuộn trục sau đó lơ lửng, chầm chậm mở ra, treo lơ lửng ngay tại đó.

Khi cuộn trục ổn định, hắn dang rộng hai tay, ngẩng đầu nhìn cuộn trục, bắt đầu cất cao tiếng tụng niệm bằng ngôn ngữ cổ xưa. Dựa vào vật giả được dệt nên từ hàng trăm linh hồn, hắn khởi động nghi thức tế lễ.

Tiếng tụng vang vọng giữa lòng lăng mộ trống rỗng, và ngay khi nó ngân vang, trong sáu chiếc đèn đồng đặt trước tế đàn, một ngọn đã tự bốc cháy.

Theo tiến trình nghi thức, từng ngọn đèn ấy sẽ lần lượt được thắp sáng. Khi cả sáu ngọn đồng loạt được thắp lên, nghi thức sẽ hoàn tất, và cánh cửa đá của lăng mộ sẽ mở ra.

Cứ thế, Chabakunka tiến hành nghi lễ tế tự của Hoàng gia Baruch—một nghi lễ đã bị thất truyền từ lâu—trong lòng lăng mộ hoang vắng. Thời gian trôi dần, ánh lửa đồng trên tế đàn càng lúc càng nhiều; đến khi ngọn đèn thứ năm được thắp sáng, một đôi mắt ẩn trong bóng tối đã chăm chú dõi theo người đang cử hành nghi thức.

Ngồi trên một dầm ngang cao phía trên đại điện, giữa hai cột đá sừng sững, một bóng người nữ vận đồ bó sát màu đen, che mặt bằng khăn, đang nằm quan sát.

Đó là Nephthys, người vừa mới xâm nhập lăng mộ không lâu và bây giờ đang lặng lẽ ẩn mình trong bóng tối, theo dõi cảnh tượng nghi lễ phía dưới. Thông qua đôi mắt của Nephthys, Dorothy cũng có thể nhìn rõ mọi việc đang diễn ra.

“Gã đó… đang thực hiện nghi thức Tế Lễ Hoàng Gia Baruch sao!? Không có Sách Tế Lễ, hắn làm cách nào mà tiến hành được nghi lễ này? Còn cuộn trục linh hồn kia là thứ gì? Rốt cuộc tên kỳ quái này là ai? Còn Mohn từ Hắc Quan Giáo đã đi đâu rồi?”

Ở một nơi khác, bên ngoài lăng mộ, ở mép vực bên kia của Thung lũng Đại Bàng Chết, Dorothy, khoác chiếc áo choàng dài, đang ẩn mình sau bụi gai khô, ánh mắt hướng về lối vào lăng mộ bị thuốc nổ phá toang dưới đáy thung lũng. Lúc này cô đang mượn tầm nhìn của Nephthys và bầy rối xác đã xâm nhập vào lăng để quan sát tình hình bên trong. Những gì đang diễn ra khiến cô, người mới đến chưa lâu, không khỏi cảm thấy bối rối.

Nhờ thảm bay điện từ, Dorothy đã vượt qua khu vực sa mạc bị sinh vật bất tử bao phủ với tốc độ cực cao, băng qua hơn ba mươi cây số chỉ trong chốc lát, tới được Thung Lũng Đại Bàng Chết phía sau thành Karnak, nơi an táng lăng mộ của Rachman. Vừa đến nơi, cô lập tức ẩn mình, rồi điều khiển con rối xác nhỏ tiến vào lăng để do thám.

Vì tốc độ của tấm thảm bay điện từ mà Dorothy sử dụng nhanh hơn nhiều so với tất cả các con rối chim mà cô sở hữu, nên trong lúc bay, cô hoàn toàn không thể điều khiển bọn rối chim bay trước để trinh sát đường đi. Chỉ khi đích thân tới được Thung lũng Đại Bàng Chết, cô mới có thể phái đám rối vào trong lăng để điều tra tình hình. Chính vì thế, Dorothy hoàn toàn không hề hay biết những gì đã xảy ra trong lăng mộ trước khi cô đến nơi.

Khi con rối nhỏ của Dorothy len vào trong lăng, điều cô nhìn thấy là một lão già da xám xịt, hoàn toàn xa lạ, đang tiến hành nghi thức Tế Lễ Hoàng Gia Baruch, và nghi thức ấy gần như đã sắp hoàn tất.

Những người mà Dorothy dự đoán sẽ có mặt ở đây như Shihab, chỉ huy phe Giáo Phái Sự Giáng Lâm Của Đấng Cứu Thế, hay Mohn của Hắc Quan Giáo, đều không thấy bóng dáng đâu. Thứ cô đang truy tìm, Chiếc Cốc Dẫn Lối Địa Ngục, cũng không có dấu vết nào. Mọi chuyện diễn ra trước mắt khiến cô vô cùng bối rối và nghi hoặc.

Nhưng dù chút có nghi ngờ và không quen biết ông ta, Dorothy cũng hiểu rằng không thể cứ đứng nhìn. Lão già kia dường như sắp hoàn tất nghi thức—mà nhìn vào vẻ ngoài, một lớp kết giới linh hồn bao quanh, lại mặc bộ đồ giống hệt Mohn, và còn có thể điều khiển linh hồn, thì chắc chắn hắn có liên quan đến Hắc Quan Giáo. Đối với một tà hội như vậy, bất kể chúng định làm gì, phá rối là lựa chọn đúng đắn nhất.

Nghĩ thế, Dorothy lập tức chỉ thị cho Nephthys và các con rối tiếp cận vị trí, chuẩn bị tấn công chớp nhoáng. Tuy nhiên, ngay khi mọi thứ đã vào vị trí, chỉ chờ mệnh lệnh, một tia do dự lại thoáng lướt qua trong đầu cô.

“Lão già này… Mình gần như chẳng có thông tin gì về hắn. Nếu hành động vội vàng, liệu có quá mạo hiểm không? Giả sử có chuyện ngoài dự tính… Thêm nữa, đám sinh vật bất tử ở tiền tuyến đột nhiên mất kiểm soát, tán loạn khắp nơi… phải chẳng cũng có liên quan đến hắn?”

“Nhưng nếu không ra tay, nghi lễ kia sẽ hoàn thành mất… và khi đó, có lẽ mình sẽ không còn cơ hội nào nữa…”

Đối mặt với một kẻ bí ẩn hoàn toàn nằm ngoài dữ liệu, người vốn luôn cẩn trọng trước điều chưa biết như Dorothy không khỏi cảm thấy lưỡng lự. Nhưng trong chính khoảng khắc do dự ấy, một cảnh tượng ngoài Thung lũng Đại Bàng Chết lọt vào tầm quan sát của cô, khiến cô quyết định tạm thời chờ thêm một lúc nữa.

Bên ngoài lăng mộ, giữa lòng thung lũng bỏng rát dưới ánh mặt trời, một nhóm người đang tiến nhanh. Dẫn đầu là Shihab, chỉ huy tối cao của lực lượng vũ trang Giáo Phái Sự Giáng Lâm Của Đấng Cứu Thế ở Karnak, gương mặt cau có, phừng phừng giận dữ, dẫn theo vài chục binh lính tiến thẳng về phía lăng.

Từ cánh cửa đá bị thuốc nổ phá toang, bọn họ đi sâu vào trong, hướng thẳng tới đại điện của lăng mộ.

Đi ở đầu hàng, Shihab nhìn thấy bóng lưng và bộ quần áo quen thuộc đang đứng giữa đại điện, hắn vừa nhìn đã nhận ra, và cơn giận dữ lập tức bùng lên, tuôn ra trong tiếng quát phẫn nộ.

“Tên lập dị yêu quan tài kia! Mày giỡn mặt với tao đấy à!? Người của tao ở tiền tuyến đang liều mạng chờ đám sinh vật bất tử của mày hỗ trợ, thế mà giờ tất cả chúng đều mất kiểm soát! Mày tính chơi tao phải không!?

Dưới những lời chửi rủa đầy thịnh nộ, Shihab dẫn quân tiến vào đại điện của địa cung; còn Chabakunka thì mặc kệ như không nghe thấy, vẫn tiếp tục hành lễ. Lúc này đã có năm ngọn đèn đồng trước tế đàn bừng sáng.

“Đệt tổ nhà ngươi! Mở cái mồm của mày ra mau, đồ xác thối! Đám xác chết của mày đang quay lại tàn sát binh sĩ của ta! Mày rốt cuộc đang tính làm cái gì? Trả lời tao! Hoặc tao sẽ chặt tứ chi mày, nhét đầy phân lạc đà rồi nhồi vào bụng ngựa!”

Càng bước tới, lời lẽ của Shihab càng tục tĩu, tuôn trào cái “thanh tao” đặc trưng của sự chửi rủa. Cuối cùng, Chabakunka khựng lại, không khí xung quanh hắn đột nhiên sầm xuống và căng thẳng.

“Thứ tôi tớ bẩn thỉu của của một tên thần giả mạo… Nguyện cho cả nhà mày chết đuối trong nước tiểu lạc đà! Miệng mày bị khâu rồi sao? Hay để tao xé to ra cho mày nói—hả?”

Rồi, đang giữa nghi thức, Chabakunka đột ngột dừng tay, quay người nhìn về phía Shihab, người vẫn còn cách đó một đoạn. Shihab, khi thấy khuôn mặt lạ lùng với vẻ u ám hiện ra, lập tức sững sờ, tự hỏi Mohn đâu rồi.

Trước khi Shihab kịp phản ứng, Chabakunka đã mở miệng, giọng nói vang vọng, lạnh lùng.

“Ồn ào.”

Vừa dứt lời, như có một cây cọ vô hình vung mực trên mặt đất trước mặt Chabakunka, một bức họa khổng lồ mà tỉ mỉ hiện ra trên sàn. Từ đó lan tỏa một làn sóng áp lục tâm linh Im Lặng vô cùng mạnh mẽ.

Trên xà ngang, Hồn Miêu đang nhập vào Nephthys bỗng dựng ngược lông mèo lên, kéo Nephthys làm một động tác y như con mèo bị giật mình, lông bờm phồng lên.

Trong khoảnh khắc sửng sốt đó, Nephthys ngửi thấy một luồng khí quen thuộc từ bức họa trên mặt đất truyền tới.

“Đó… đó là hào quang của một linh hồn hoang dã!”

Hãy bình luận để ủng hộ người đăng nhé!