Web novel

Chương 535: Tiếng Thét

Chương 535: Tiếng Thét

Giữa dãy núi phía bắc Karnak, trong lòng Thung Lũng Đại Bàng Chết.

Sâu bên trong lăng mộ của Vua Rachman, khi Chabakunka khịt mũi lạnh lùng, một bức họa khổng lồ bắt đầu được vẽ lên nền đá. Thoạt nhìn, có thể thấy rõ hình dạng mà nét vẽ tạo thành—đó là một con chim mập với đôi cánh dang rộng.

Khi họa đồ hoàn tất, nó lập tức bùng nổ thành một ánh sáng rực rỡ, ánh quang lan tỏa khắp đại điện. Giữa quầng sáng ấy, một linh thể khổng lồ dần hiện hình.

Đó là một sinh vật dạng chim cao gần hai mét, thân thể to bè và vạm vỡ vượt xa mọi loài chim bình thường, cổ dày, đuôi dài với chùm lông xòe phức tạp, trên thân khắc kín biểu tượng thần bí.

So với “chim”, trông nó như một con gà trống khổng lồ thì đúng hơn.

Trước cảnh tượng bất ngờ này, Shihab, kẻ đang lớn tiếng hét những lời lăng mạ vào Chabakunka, đứng hình trong một khoảnh khắc. Một cảm giác nguy hiểm bản năng khiến hắn cau mày, giọng trở nên cảnh giác.

“Thằng khốn! Mày không phải Mohn! Rốt cuộc mày là ai!? Muốn làm gì ở đây!?”

Shihab hét lên thận trọng với Chabakunka. Nhưng Chabakunka chỉ đứng thẳng, hai tay chắp sau lưng, lạnh lùng nhìn hắn.

“Đương nhiên là giúp ngươi… im lặng mãi mãi.”

“‘Hối Minh’ — Hót đi.”

Vừa dứt lời, linh hồn hoang dã hình gà bên cạnh há rộng chiếc mỏ lớn, phát ra một tiếng kêu rít chói tai, sắc bén đến mức dường như xuyên thẳng qua linh hồn người nghe. Đó không chỉ là âm thanh—mà là tiếng vọng của linh hồn, áp lực đến nỗi ngay cả những Kẻ Vượt Giới không thuộc Con Đường Im Lặng cũng có thể nghe thấy nó.

Âm vọng ấy đâm thẳng vào tâm trí tất cả những kẻ đang có mặt. Dưới tiếng thét vô thanh ấy, tinh thần của họ bị xé toạc, Shihab cùng thuộc hạ đồng loạt ôm đầu lùi lại, khuôn mặt vặn vẹo trong đau đớn. Họ cảm nhận rõ ràng linh hồn mình đang rung lên dữ dội, đầu óc thì như sắp nổ tung.

“Giới… Luật…”

Shihab nghiến răng, qua hơi thở run rẩy lẩm bẩm một lời tuyên cáo. Ngay lập tức, niềm tin bất diệt được hun đúc từ đức tin cuồng tín của hắn tràn ngập trong trái tim hắn và binh lính. Hiệu quả của Giới Luật này giúp hắn cùng một số thuộc hạ miễn cưỡng chống chọi lại được tiếng gào một cách khó khăn.

Tuy nhiên, một số binh lính của Shihab—những người có linh hồn yếu hơn tự nhiên—đã bị ảnh hưởng trước khi Giới Luật của hắn kịp bảo hộ. Mắt của họ trống rỗng khi họ nhìn chằm chằm về phía trước, mơ màng và bất động.

Cao hơn, trên xà ngang, Nephthys cũng không khỏi bịt tai khi nghe tiếng kêu, nhưng điều đó cũng không thể ngăn tiếng thét kia tiếp tục giày vò linh hồn cô. Cả cô lẫn Hồn Miêu bên trong cô đều run rẩy trong đau đớn. Ngay cả Dorothy, quan sát từ xa, cũng cảm thấy những làn sóng dai dẳng của tiếng thét. Cô khẽ nhíu mày, lầm bầm.

“Đây là… một loại công kích linh hồn diện rộng sao?”

Cuối cùng, tiếng thét của linh hồn hoang dã hình gà kia sau một hồi ngắn đã im bặt. Hình dạng linh hồn của nó mờ đi đáng kể.

Trong lăng mộ bên dưới, những binh lính của Giáo Phái Sự Giáng Lâm Của Đấng Cứu Thế được Giới luật che phủ giờ thở hổn hển, mồ hôi túa ra, vẻ mặt như thể vừa thoát khỏi một tai họa. Còn những người có linh hồn yếu hơn, vì chưa kịp được Giới Luật chạm tới nên linh hồn đã bị tan rã. Họ đứng đó với vẻ ngơ ngác, đầu tay hơi lắc, cố gượng lấy lại trạng thái ban đầu.

Đối mặt với cảnh tượng này, Chabakunka một lần nữa cất tiếng bằng ngôn ngữ của linh hồn.

“Đến đi… đến đây… đến với ta, ta là cột mốc dẫn đường của linh hồn, là đích đến của ngươi…”

Khi lời của hắn vừa nói ra, mọi người trong phòng đột nhiên cảm thấy một cảm giác tách rời kỳ lạ, cơ thể của họ cảm giác như đang trở nên nhẹ hơn, như họ có thể trút bỏ vỏ bọc nặng nề của mình rồi lững lờ bay đi. Shihab vừa nhận ra ảo giác đó thì vội dùng Giới luật để kìm giữ.

Ngay lập tức, hắn và những người còn tỉnh táo tăng sức kháng cự với cảm giác đó, nhưng những kẻ đã bị tiếng kêu đàn áp trước khi Giới luật phủ tới lại không may mắn như vậy—khi cảm thấy ham muốn trôi đi kia, họ liền thuận theo, buông bỏ gánh nặng, và nhẹ nhàng trôi lên không.

Trong con mắt của những người khác, linh hồn của mấy tên lính đó thực sự tách khỏi xác, lững lờ bay về phía Chabakunka. Khi các linh hồn trôi tới gần, Chabakunka mở miệng—và lập tức, những linh hồn hóa thành từng ngọn lửa màu xanh lục, tuôn vào miệng hắn, bị hút thẳng vào thân thể Chabakunka.

Vừa khôi phục được chút tỉnh táo thì lại nhìn thấy cảnh tượng này, Shihab bùng nổ cơn thịnh nộ.

“Thằng Hắc Quan chết tiệt kia! CHẾT ĐI!!”

Vừa gào, Shihab rút ngay khẩu súng lục quay, chĩa thẳng vào Chabakunka và bóp cò. Loạt đạn rền vang, những viên đạn đập trúng người Chabakunka nhưng không xuyên qua cơ thể hắn. Thay vào đó, chúng chỉ phá vỡ lớp áo giáp tro xương cứng bọc ngoài da hắn, khiến hắn loạng choạng lùi lại vài bước.

Lớp tro xương bọc trên người Chabakunka là tro xương được khắc chú, do một Cốt Sư chế tạo. Lớp tro ấy hợp nhất với cát và bụi xung quanh để tạo thành một bộ giáp tự động ràng buộc, đồng thời tự định hình hình dạng phù hợp với linh hồn được bảo vệ. Những viên đạn thông thường tuyệt đối không đủ sức để phá vỡ lớp phòng ngự của nó.

“Bắn! Giết hắn!!”

Thấy loạt đạn ban nãy hoàn toàn vô dụng, Shihab lập tức ra lệnh cho thuộc hạ đồng loạt nổ súng vào Chabakunka. Thế nhưng ngay khi đám binh sĩ vừa mới thoát khỏi cơn choáng do tiếng thét gây ra, còn đang giương súng lên, thì Chabakunka đã đi trước một bước.

Chỉ thấy hắn khẽ vung tay, mặt sàn lăng mộ bỗng lại hiện ra một bức họa khổng lồ phát sáng, khắc họa hình dạng một con rắn to béo có tứ chi. Trong quầng sáng mờ ảo, một linh hồn hoang dã mới trồi lên giữa không gian. Đó là một con thằn lằn khổng lồ dài đến bảy tám mét, trên thân phủ đầy những biểu tượng cổ xưa lấp lóe ánh mờ.

“Sa Thiệt, hãy ăn lấy tâm linh của ta, xâm nhập mảnh đất này, trở thành linh hồn của nơi này—hiện thân cho cát đá.”

Theo lệnh của Chabakunka, linh hồn hoang dã thằn lằn gầm lên trong im lặng, và cùng với tiếng gầm vô thanh đó, cả bên trong và bên ngoài lăng mộ, địa hình bắt đầu thay đổi.

Bên trong và bên ngoài lăng mộ, cát và đá chất đống yên lặng trên mặt đất bắt đầu khuấy động. Như thể bị quét bởi một cơn gió dữ dội, chúng tràn tới đại điện, hội tụ quanh linh hồn thằn lằn.

Các binh sĩ Giáo Phái Sự Giáng Lâm Của Đấng Cứu Thế, người vừa mới giơ súng để bắn, thấy tầm nhìn của họ bị che khuất bởi cát dữ dội và không thể nhắm mục tiêu. Vào lúc họ kịp mở mắt ra… thì họ được chào đón bởi cảnh tượng một con thằn lằn khổng lồ, dài bảy đến tám mét, được cấu tạo hoàn toàn bằng cát xoáy—ánh mắt hung tợn của nó khóa vào họ.

“Bắn!”

Không do dự, đám binh lính giáo phái đồng loạt bóp cò. Đạn vụt về phía Chabakunka, nhưng con Thằn Lằn Cát ném bản thân vào đường đi, cơ thể bằng cát của nó hấp thụ mọi cú bắn. Không một viên đạn nào xuyên qua.

Nhìn thấy cả một loạt xạ kích chẳng gây tổn hại gì, gương mặt Shihab đen lại vì tức.

Không để đối phương kịp phản ứng, Chabakunka ra lệnh cho Thằn Lằn Cát tấn công. Thằn Lằn Cát trườn mình, phóng thẳng về phía Shihab. Thấy vậy, Shihab vội ném ra Ấn Ký Trục Linh, mong đuổi đi thứ sinh vật quỷ dị này.

Tuy nhiên, với sự gia trì tâm linh của Chabakunka, con Thằn Lằn Cát hoàn toàn miễn nhiễm với hiệu ứng trục linh, lướt qua ấn ký mà không hề dừng lại, hất văng Shihab sang một bên. Khi con quái vật há to miệng định nuốt chửng Shihab đang hoảng sợ, thì một sự thay đổi kỳ lạ đột ngột xảy ra.

Từ phía sau các cột, bên cạnh các bậc thang, bên trong đống cát… từ trong những góc tối khác nhau của đại điện lăng mộ, một loạt bóng người bỗng xuất hiện. Tất cả họ tuy khác nhau, nhưng khi vừa xuất hiện, họ đều đồng loạt làm một động tác—giương súng và nổ một loạt đạn về phía Chabakunka.

Đây chính là những con rối xác chết của Dorothy, những con rối mà cô đã âm thầm cho xâm nhập vào lăng mộ trong lúc hỗn loạn.

Sau khi quan sát pha giao tranh ngắn ngủi giữa Shihab và Chabakunka, Dorothy nhanh chóng nhận ra rằng sức mạnh của kẻ lạ mặt đến từ Hắc Quan Giáo kia quá mạnh mẽ, và rằng cuộc cuộc chiến giữa hắn với Shihab chắc chắn sẽ là thế áp đảo một chiều nghiêng về phía hắn. Trong tình thế đó, ngồi im chờ cả hai tự diệt tuyệt đối là lựa chọn dại dột. Đứng về phía yếu hơn—Shihab—để diệt Chabakunka mới là lựa chọn đúng đắn

Rốt cuộc, chỉ một tiếng thét từ linh hồn hoang dã hình gà kỳ cục đó đã gây cho Dorothy một cơn đau đầu khủng khiếp, còn Nephthys suýt mất khả năng hành động. Nếu nó kêu lần thứ hai, ở khoảng cách gần như vậy, Nephthys chắc chắn sẽ gặp nguy hiểm. Lúc này, linh hồn hình gà đó sau tiếng gáy đầu tiên giờ vẫn đang im lặng, dường như tích tụ sức cho lần kêu kế tiếp.

Dorothy phải kết thúc trận này trước khi tiếng kêu thứ hai vang lên. Chỉ cần Chabakunka chết, Shihab cũng chẳng còn đáng lo.

Khi những con rối xác chết đang ẩn nấp trong lăng mộ đồng loạt lộ diện, chuẩn bị nổ súng. Chabakunka dường như đã cảm nhận được trước. Thằn Lằn Cát đang lao đến Shihab bỗng dừng lại, rồi tan rã thành cát vụn, nhanh chóng tụ lại sau lưng chủ nhân. Cùng lúc đó, những con rối của Dorothy bóp cò, đạn bay vun vút từ mọi hướng.

Nhưng cát vụn quanh Chabakunka lập tức ngưng kết lại thành hình con thằn lằn khổng lồ, cuộn quanh người hắn thành một tường thành. Tất cả đạn bắn tới đều bị thân thể cát chặn lại. Chabakunka không hề hấn gì.

“Sâu bọ…”

Nhìn những con rối xác chết đã lộ diện, Chabakunka lạnh lùng lẩm bẩm. Ngay sau đó, hắn giơ tay, truyền thêm tâm linh vào con Thằn Lằn Cát đang cuộn quanh mình. Cát đá trong khắp lăng mộ lại bắt đầu rung động, rồi bị hút về phía con Thằn Lằn Cát. Trong chớp mắt, thân hình của nó phình to gấp đôi, chiếm gần hết không gian trong đại điện.

Với một tiếng gầm im lặng, con quái thú lao điên cuồng lao đi trong lăng mộ, cuốn cát bụi xoáy tròn, va đập loạn khắp bốn phía. Trong giải phóng sức mạnh, nó xé nát, nghiền vụn hầu hết những con rối xác chết đang tấn công, chỉ trong vài hơi thở đã khiến lăng mộ rung chuyển, bụi mù mịt.

Nhưng trong khi Thằn Lằn Cát đang càn quét, bên kia Shihab cũng đã kịp tập hợp lại đội hình. Hắn ra hiệu cho binh lính tiếp tục bắn yểm trợ, rồi rút thanh kiếm nghi lễ đeo bên hông, dán lên đó một lá ấn ký cường hóa, khiến ngọn lửa bùng lên bao phủ lấy lưỡi kiếm.

Hắn giương cao ngọn kiếm lửa, gào lên, xông thẳng vào Chabakunka.

Thằn Lằn Cát lập tức quay lại bảo vệ chủ nhân, vung móng vuốt khổng lồ bằng đá, quét vào Shihab.

Shihab đánh trả bằng lưỡi kiếm thấm đẫm ngọn lửa của mình, cắt qua móng vuốt phủ cát. Mặc dù sức nóng và lưỡi kiếm vật lý có ít tác dụng lên đống cát, nhưng ngọn lửa tâm linh thì lại có khả năng tác động lên bản chất linh hồn, khiến con quái vật hú lên trong đau đớn khi một phần móng vuốt của nó tan rã.

Thế nhưng, sức mạnh tâm linh của Shihab dù sao cũng có hạn. Ngọn lửa ấy không đủ thiêu hủy toàn bộ linh thể của Thằn Lằn Cát. Sau khi bị cắt nát một mảng, bàn chân cát khổng lồ vẫn vung tiếp, đập mạnh. Cú đánh hất văng Shihab ra xa. Hắn rơi nặng nề xuống đất, phun ra một ngụm máu, thân thể run rẩy.

Sau khi giải quyết xong Shihab, Chabakunka còn chưa kịp thở phào thì những đợt tấn công khác đã ào tới. Trong địa cung, vài con rối xác còn sống sót sau đợt càn quét của Thằn Lằn Cát giờ đồng loạt lao đến hắn, vừa xông tới vừa bắn liên hồi.

Chabakunka lạnh lùng phất tay, điều khiển Thằn Lằn Cát quay lại càn quét một lần nữa. Một trong những con rối xác chết xông nhanh nhất lập tức bị móng vuốt khổng lồ đập nát xuống đất, thân thể tan tành.

Nhưng ngay khi thân xác đó vỡ nát, dưới lớp bụi cát, trong cơ thể của nó, một tia sáng lóe lên.

BÙM!!!

Từ dưới móng vuốt đang kẹp chặt, con rối xác chết bỗng phát nổ dữ dội. Giữa tiếng gầm rú, một chi của Thằn lằn Cát Khổng Lồ bị nổ tung thành vô số mảnh, khiến cát đá bắn tung khắp đại điện. Bụi lấp đầy không khí. Trong lúc Shihab đang thu hút sự chú ý của Thằn lằn Cát khổng lồ, Dorothy đã gài thuốc nổ vào những con rối xác chết còn lại trong lăng mộ và lao về phía Chabakunka. Khi những con rối xác chết bị Thằn lằn Cát khổng lồ tấn công, Dorothy đã kích nổ thuốc nổ, phá hủy một phần hình dạng vật lý của Thằn lằn Cát khổng lồ. Chabakunka thoáng biến sắc khi chứng kiến cảnh đó.

Về việc Dorothy lấy thuốc nổ ở đâu ư? Rất đơn giản. Trong lăng mộ này, khắp nơi đều là thuốc nổ Shihab mang đến để phá phần mộ chính. Dorothy chỉ cần thu nhặt đôi chút là đủ

Cú nổ vừa rồi đã thổi bay một vuốt của Thằn Lằn Cát, nhưng vụ nổ đó chỉ đơn thuần gây sát thương vật lý thuần túy, không thể gây thương tổn cho linh thể của linh hồn hoang dã. Vuốt cát bị phá hủy lập tức bắt đầu tái tạo, cát đá lại tụ về, nhanh chóng khôi phục hình dạng. Tuy vậy, “nhanh chóng”… cũng cần một khoảng thời gian.

Nắm lấy khoảng trống, Dorothy điều khiển thêm nhiều con rối ẩn trong bóng tối đồng loạt xông ra, từ mọi hướng bao vây Chabakunka.

Thấy vậy, sắc mặt Chabakunka chợt thay đổi, lập tức ra lệnh cho Thằn Lằn Cát cuộn quanh mình thành một vòng tròn, tạo lớp bảo hộ khép kín. Thế nhưng những con rối của Dorothy vừa chạm tới thân con quái thú liền tự kích nổ, phá nát từng mảng thân thể cát.

Khi cát đá chưa kịp tụ lại, một con rối khác lại lao vào chỗ hở, tiếp tục nổ, rồi kẻ tiếp theo lại nối gót, hết đợt này đến đợt khác, khiến vết hở càng lúc càng sâu, càng lúc càng rộng.

Tiếng nổ dội vang không ngừng trong lòng hầm mộ, rung chuyển cả Thung Lũng Đại Bàng Chết. Những cột đá dày khổng lồ bắt đầu rung rinh, trần đá run rẩy như sắp sụp.

Trong chuỗi bùng nổ liên hồi ấy, Thằn Lằn Cát dần sụp đổ, tốc độ tái tạo không sao đuổi kịp sức tàn phá. Số thuốc nổ Shihab mang đến giờ trở thành vũ khí hoàn hảo trong tay Dorothy.

Cuối cùng, khi con rối cuối cùng nổ tung, hơn nửa thân thể của Thằn Lằn Cát đã tan thành bụi cát. Giữa đống cát vỡ và khói mờ, Chabakunka lộ ra—trơ trọi, không còn gì bảo hộ.

Nhưng Dorothy cũng đã dùng hết sạch con rối cô đã mang vào lăng mộ. Cô không còn bất kỳ công cụ nào để tung đòn cuối cùng nữa.

Đó là lúc, từ đỉnh tối của lăng mộ, giữa màn bụi mờ mịt, một bóng đen lao xuống như tia chớp, xuyên thẳng qua tầng khói cát, nhắm vào Chabakunka.

Đó chính là Nephthys, người đã phục kích trên xà ngang suốt thời gian qua. Khi thấy đối phương lộ diện, cô lập tức nhảy xuống, tay cầm lưỡi dao sáng lạnh, giáng đòn trí mạng từ trên cao xuống. Giờ đây, khi Chabakunka tạm thời mất đi sự bảo vệ của Thằn Lằn Cát, đòn tấn công của Nephthys chắc chắn sẽ chấm dứt sinh mạng hắn.

Ngẩng đầu lên, Chabakunka nhìn bóng người đang lao xuống. Khuôn mặt hắn không có chút dao động, chỉ chậm rãi thì thầm.

“Hối Minh—Hót.”

Bên cạnh hắn, linh hồn hoang dã hình gà, bây giờ đã sạc đầy hoàn toàn, nghe theo mệnh lệnh. Nó há miệng một lần nữa, và phát ra một tiếng thét xuyên thấu linh hồn thứ hai.

Hãy bình luận để ủng hộ người đăng nhé!