Web novel

Chương 511: Cản Trở

Chương 511: Cản Trở

Bờ biển phía Nam của Biển Chinh Phục, Cảng Kankdal.

Là một trong những thành phố lớn và phồn vinh nhất ở Bắc Ufiga, Kankdal từ lâu đã đóng vai trò là một cửa ngõ giao thương trọng yếu giữa Bắc Ufiga và thế giới bên ngoài. Nơi đây tập trung một lượng lớn dân cư, với một phần đáng kể là người nước ngoài từ lục địa. Điều này đã dẫn đến việc hình thành một khu dân cư ngoại quốc lớn ở Kankdal, một khu vực mà người Bắc Ufiga địa phương không được phép vào, tạo thành một khu vực thành phố khác biệt rất lớn về phong cách, lối sống so với phần còn lại của lục địa.

Vụ ám sát xảy ra vào sáng ngày 20 tại nhà ga Nam Kankdal đã gây chấn động dữ dội trong toàn thành phố, đặc biệt là trong cộng đồng người ngoại quốc. Không ai ngờ rằng một buổi lễ chào đón lẽ ra phải trang trọng lại có thể biến thành một vụ thảm kịch đẫm máu như vậy. Trong số những người thiệt mạng có cả thị trưởng Kankdal cùng nhiều nhân vật cấp cao trong giới thượng lưu, khiến cho toàn bộ khu dân cư ngoại quốc rúng động. Cơn phẫn nộ lan rộng khắp nơi, ai nấy đều bày tỏ sự căm giận tột độ đối với hung thủ.

Vốn đã khinh thường người bản địa Bắc Ufiga, cộng đồng ngoại quốc ở Kankdal lại càng có ác cảm với chính quyền dị giáo Shadi. Khi tin tức về vụ ám sát được công bố, sự khinh miệt ấy nhanh chóng biến thành lửa giận, đổ dồn lên Addus. Trong mọi buổi tụ họp công khai, mọi người đều lớn tiếng lên án “đám phản loạn man rợ” của Addus, gọi họ là lũ dị giáo tàn bạo. Còn với các nạn nhân, đặc biệt là hoàng gia lưu vong Baruch, họ lại tỏ ra đầy thương cảm, thậm chí còn đổ xô đến viếng thăm, tưởng niệm.

Đến buổi trưa, tại một con phố sầm uất trong khu dân cư ngoại quốc của Kankdal, trong một nhà hàng sang trọng ven đường, rất nhiều người ăn mặc lịch lãm—đa phần mang dáng dấp quý tộc từ lục địa—đang vừa dùng bữa vừa trò chuyện bằng nhiều thứ tiếng khác nhau. Chủ đề mà tất cả đều xoay quanh chính là vụ ám sát buổi sáng hôm trước. Tất cả đều tỏ ra căm phẫn với dị giáo và chính quyền Shadi, nhiều người nói năng gay gắt, giọng điệu đầy khinh bỉ.

Tại tầng hai của nhà hàng ấy, bên cạnh khung cửa sổ lớn, hai bóng người đang ngồi dùng bữa — Dorothy và Nephthys.

Dorothy mặc một chiếc váy liền thân màu lam nhạt in hoa, đội mũ rộng vành che nắng, đang nhẹ nhàng cắt miếng bít-tết trên đĩa. Trái lại, Nephthys—trong bộ sơ mi ôm sát và quần dài gọn gàng, đeo kính râm và mũ rộng vành—dường như chẳng mấy quan tâm đến món ăn tinh tế trước mặt. Lúc này, cô đang chăm chú đọc tờ báo mới nhất trong ngày, ánh mắt lặng lẽ lướt qua từng hàng chữ, đầy sự tập trung.

“Dị giáo vô tâm—lòng nhân ái của thế giới văn minh.”

“Kể từ vụ ám sát ngày 20, hoàng gia lưu vong Baruch đã nhận được sự cảm thông sâu sắc từ cộng đồng quốc tế cũng như mọi tầng lớp xã hội.

“Theo phóng viên của tờ báo chúng tôi, trong buổi phỏng vấn với Hoàng thân Ma’ad, đại diện tạm thời của hoàng gia Baruch, ông cho biết kể từ sau vụ ám sát, họ đã liên tiếp nhận được nhiều khoản quyên góp đến từ các tổ chức và cá nhân khác nhau. Những đóng góp này, theo lời ông, vô cùng quan trọng, giúp những người đang sống lưu vong có thể vượt qua giai đoạn khó khăn hiện tại, tiếp tục đoàn kết chống lại sự đàn áp tàn bạo của dị giáo Addus.

“Trong buổi phỏng vấn, Hoàng thân Ma’ad rưng rưng nước mắt bày tỏ lòng biết ơn sâu sắc đối với sự quan tâm của quốc tế. Ông còn khẳng định rằng ông sẽ không bao giờ quên những giúp đỡ này trong thời khắc khốn cùng. Và nếu một ngày nào đó họ có thể trở về Addus, ông sẽ dựng một bia tưởng niệm để ghi nhớ tấm lòng của mọi người…”

Nephthys cau mày, chậm rãi đọc to đoạn tin tức ấy. Càng đọc, nét mặt cô càng trở nên u ám, cho đến khi gấp tờ báo lại, cô bật thốt lên.

“Quyên góp từ thiện? Bộ đây là truyện cười à?! Trên đường phố ở Yadith, cứ cách vài dãy phố lại có một pho tượng tôn vinh mấy tên quý tộc này. Đám đó còn xây cả xây hồ bơi trong sa mạc chỉ để tiêu khiển! Khi chạy trốn, chúng vét sạch mọi báu vật trong bảo tàng, chị phải lục tìm cả buổi trời mới tìm được vài món còn sót lại. Thứ chúng cướp đi đủ nuôi dòng dõi của chúng mười đời, thế mà giờ còn giả nghèo giả khổ để xin tiền quyên góp? Trong khi ngoài kia, người dân Addus thật sự đói rách nằm la liệt trên đường.”

Cầm tờ báo trên tay, Nephthys thẳng thừng trút nỗi bực bội. Cô đã từng lục tung cả Bảo tàng Addus để tìm kiếm bộ lễ phục của Phán Quan của Thiên Đường, kết quả tìm cả buổi chỉ moi được một vài món còn sót lại—chủ yếu là trang sức vàng của phụ nữ Bắc Ufiga cổ đại.

Nephthys phải đem những món trang sức ấy về, dựa vào kiến thức về trang phục cổ Bắc Ufiga cùng gu thời trang tích lũy bấy lâu, thức trắng một đêm để thiết kế lại bộ lễ phục của nữ tư tế cổ đại. Khi Dorothy xem bản phác thảo, cô lập tức điều khiển vài con rối xác chết khâu vá, nhanh chóng hoàn thiện trang phục. Sau khi Nephthys mặc thử và hóa thân thành Nữ Tư Tế Isis, Dorothy mới phát hiện ra cô bạn này thật sự có khiếu thiết kế thời trang, chỉ là trước nay toàn tiêu tiền mua sắm và lượn phố chứ chẳng chịu làm nghiêm túc.

Chính nhờ chuyến ghé thăm Bảo tàng Addus đó mà Nephthys hiểu rõ hơn mức độ cướp bóc của hoàng gia Baruch trong lúc tháo chạy. Chúng đã mang theo khối tài sản khổng lồ vốn thuộc về đất nước Addus. Vì vậy, khi nghe tin có người còn quyên tiền cho bọn chúng, cô cảm thấy đó chẳng khác gì hài kịch đen. Ở Addus, những người xếp hàng nhận bánh cứu tế còn khổ hơn gấp trăm lần đám quý tộc lưu vong kia.

“Ai nắm quyền phát ngôn thì kẻ đó nắm quyền định nghĩa sự thật. Đối với tầng lớp cầm quyền hiện nay ở Kankdal và những thế lực đứng sau, thì đám tàn dư Baruch kia, dù có sống sung sướng cỡ nào, vào lúc này cũng nhất định phải được mô tả như những nạn nhân đáng thương. Đối với những người dân nơi đây, vốn đã xa rời đau khổ, chỉ biết tin vào những thông tin họ nhận được từ truyền thông. Còn về sự thật, một vấn đề gai góc như vậy, thật quá khó để hiểu. Suy cho cùng, so với nỗi đau khổ và sự đấu tranh của hàng triệu người cách xa hàng ngàn dặm, cú sốc từ vài mạng người chết ngay trước mắt vẫn gây chấn động mạnh hơn nhiều.”

Mang theo chút giọng điệu châm biếm, Dorothy vừa cắt miếng bít tết vừa nói. Nghe vậy, Nephthys đặt tờ báo xuống, giọng đầy lo lắng.

“Dorothy… vụ ám sát ngày hôm qua rõ ràng là một âm mưu. Đám người ở Kankdal đó chắc chắn đang toan tính bất lợi cho Sơ Vania. Cô ấy bây giờ đang gặp nguy hiểm. Hay là… chúng ta đưa cô ấy rời khỏi đây luôn đi?”

“Tình hình của Vania đúng là nguy hiểm thật. Nhưng bây giờ chưa phải lúc để chạy trốn. Đưa cô ấy đi sẽ chỉ khiến những lời buộc tội sai lầm càng trở nên có sức nặng và khiến vị trí của cô ấy càng trở nên bấp bênh. Điều chúng ta cần làm là giúp cô ấy minh oan và loại bỏ sự nghi ngờ thông đồng với những kẻ dị giáo. Chỉ khi đó cô ấy mới thực sự an toàn.”

Dorothy dùng nĩa xiên một miếng bít-tết, vừa nhai vừa bình tĩnh giải thích. Nephthys, lắng nghe, vẫn chưa yên tâm, chau mày nói.

“Minh oan… Nhưng hiện giờ cuộc điều tra là do các cơ quan chức năng Kankdal tiến hành, phải không? Chúng rõ ràng không định để Sơ Vania được yên. Ngay cả khi chúng ta có bằng chứng, chúng ta có thể không làm được gì với nó…”

“Đúng vậy, quyền điều tra hiện nằm trong tay chúng . Ngay cả khi có chứng cứ, chúng cũng sẽ phớt lờ thôi. Nhưng đừng quên—sự cố này liên quan đến dị giáo nên cuối cùng thẩm quyền điều tra vẫn thuộc về Giáo hội. Nói cách khác, kết cục của vụ án này, việc nó bị định tính ra sao, đều do Giáo hội quyết định. Dù đám Kankdal có la lối thế nào cũng vô ích. Điều chúng ta cần làm là đợi người của Giáo hội đến tiếp quản việc điều tra, rồi ngầm hỗ trợ Vania từ trong bóng tối là được…”

Dorothy nói đến đây, hơi mỉm cười, đưa tay chỉ về tờ báo đặt cạnh bàn. Tiêu đề ghi: “Thánh Sơn Điều Phái Đoàn Điều Tra Đặc Biệt Đến Kankdal.”

“Toàn bộ kế hoạch này đã được đưa ra quá vội vàng, không đủ kín kẽ. Bây giờ nó còn bị chúng ta làm gián đoạn, nên các lỗ hổng thậm chí còn lớn hơn. Miễn là Đoàn điều tra của Giáo hội giữ lập trường công chính, việc giúp Vania minh oan sẽ rất dễ—thậm chí chúng ta có thể xoay chuyển tình thế và phản công lại phía Kankdal.”

Dorothy tiếp tục phân tích của mình. Nếu âm mưu của đối phương thành công trọn vẹn, Vania hẳn đã lâm vào cảnh hiểm nghèo. Nhưng với việc nó bị gián đoạn nghiêm trọng, chỉ cần một nhóm điều tra có năng lực trung bình thôi cũng có thể nhìn ra lỗ hổng trong vụ án. Nếu cuộc điều tra và phán xét được tiến hành công bằng, việc chứng minh Vania vô tội sẽ chẳng khó gì.

Nephthys trầm ngâm trước lời Dorothy, sau đó khẽ hỏi.

“Vậy nếu… đoàn điều tra của Giáo hội không giữ lập trường công chính thì sao, Dorothy? Lúc đó chúng ta nên làm gì?”

Dorothy, giữa lúc nhấp ngụm nước trái cây, khẽ khựng lại. Cô đặt ly xuống bàn, lau nhẹ môi rồi nói,

“Nếu đoàn điều tra có lập trường thiên lệch, thì mọi thứ sẽ trở nên thực sự khó khăn. Đến lúc đó, tất cả bằng chứng chúng ta đã thu thập sẽ bị phớt lờ, và một phán quyết bất công dành cho Vania có thể trở thành kết cục định sẵn… Khi đó, cách duy nhất để cứu vãn tình hình là liên lạc với Shadi, thúc giục anh ta từ bỏ việc củng cố nội bộ, chấp nhận mạo hiểm gây nên một cuộc nội chiến quy mô lớn, lập tức tuyên bố chính thức cắt đứt quan hệ với Giáo Phái Sự Giáng Lâm Của Đấng Cứu Thế—dùng hành động để chứng minh Vania vô tội.

“Nhưng… ngay cả khi đó, thật khó để nói liệu điều đó có cứu được Vania hay không. Nếu phe đối lập kiên quyết đóng dấu cả Addus và Vania là dị giáo, thì ngay cả tuyên bố tách biệt của Shadi cũng sẽ bị bác bỏ. Đoàn điều tra của Giáo hội bị thỏa hiệp có thể bóp méo rằng đó là một sự thông đồng giữa những kẻ dị giáo—một cuộc giải cứu dị giáo, và do đó không đáng tin cậy. Nói một cách đơn giản, nếu các điều tra viên và thẩm phán của Giáo hội liên kết với lợi ích của Kankdal, thì mọi nỗ lực chứng minh sự vô tội của Vania đều vô nghĩa.

“Nếu mọi thứ đi đến mức đó, chúng ta chỉ còn một nước dùng biện pháp cuối cùng: vũ lực giải cứu Vania và đưa cô ấy bỏ trốn.”

Dorothy nói thẳng thắn. Ý của cô rõ ràng—người nắm quyền điều tra chính là người nắm toàn bộ cục diện. Thứ gọi là “bằng chứng” chỉ có giá trị khi điều tra viên đứng ở vị thế công bằng và trung lập. Còn nếu từ đầu họ đã định tội bạn, thì bằng chứng dù có vững chắc đến đâu cũng chẳng có ích gì.

Nghe xong lời đáp của Dorothy, Nephthys khẽ rùng mình. Ánh mắt cô liếc sang tờ báo trên bàn, nơi đăng tin về việc đoàn điều tra của Giáo hội sắp đến, trong đáy mắt dấy lên một tia lo lắng.

Khách sạn Bồ Câu Trắng, nằm bên cạnh Nhà Thờ Thanh Tịnh trong khu dân cư dành cho người ngoại quốc tại Kankdal, là khách sạn lớn nhất khu vực này. Vì ở sát cạnh nhà thờ nên khi phái đoàn đặc phái viên của Giáo hội đến Addus đã được sắp xếp ở đây trong thời gian họ ở Kankdal, và bây giờ phái đoàn đã trở về từ Addus, khách sạn một lần nữa phục vụ như nơi nghỉ ngơi của họ. Chỉ khác là lần này, chỉ còn lại một mình Vania lưu trú.

Sau vụ ám sát, những người bị bắt không chỉ có hai “hung thủ”. Toàn bộ nhân viên đoàn tàu của Mũi Tên Sa Mạc cùng với đội hộ vệ bị thương của phái đoàn đều bị Vệ binh Thành phố Kankdal bắt giữ, lấy cớ “nghi ngờ có liên quan nghiêm trọng” và giam vào ngục. Còn Vania, do đã cứu người và ngăn chặn hung thủ tại hiện trường, nên vệ binh không tiện bắt giữ trực tiếp. Họ chỉ đưa cô về khách sạn này, áp dụng quản thúc tại gia nghiêm ngặt, cấm ra ngoài dưới bất kỳ hình thức nào, và giám sát 24/7.

Vì dư luận trong dân chúng, vốn đã bị tuyên truyền ảnh hưởng, vẫn cho rằng Vania là một nữ tu đáng thương bị liên lụy, không có quan hệ thật sự với dị giáo, mà chỉ là nạn nhân của sự trớ trêu, do đó, chính quyền Kankdal cũng không đối xử tệ với cô. Họ giam lỏng nhưng vẫn chăm sóc chu đáo, không hề có hành động thô bạo.

Và cứ như vậy, Vania đã sống yên lặng trong khách sạn suốt nhiều ngày liền, ngày nào cũng dành phần lớn thời gian để cầu nguyện. Chính quyền Kankdal dường như cũng không có động thái mới nào với cô. Nhưng hôm nay, tình hình đã thay đổi—các điều tra viên và thẩm phán của Tòa Án Dị Giáo thuộc Giáo hội, cơ quan nắm quyền điều tra và xét xử thực sự, đã đến Cảng Kankdal. Và điểm đến đầu tiên của họ, chính là Khách sạn Bồ Câu Trắng.

Lúc hoàng hôn, tắm mình trong ánh sáng của mặt trời lặn, một nhóm người xuất hiện trên con đường dẫn đến Khách sạn Bồ Câu Trắng. Họ có khoảng hơn mười người, đều mặc lễ phục tu sĩ màu đen pha đỏ, đồng nhất đến lạnh lùng. Mỗi người đeo mặt nạ và mũ trùm vải, bên hông trái treo thanh kiếm nghi lễ, bên phải lại đeo cuộn Kinh điển dày nặng. Một vài người còn cầm những cây giáo dài, trên đó treo những cuộn kinh luật viết bằng chữ vàng, tung bay trong gió như các ngọn cờ thánh. Đoàn người lặng lẽ tiến bước giữa ánh chiều chạng vạng, không một ai cất lời, bầu không khí quanh họ như bị nén lại, nặng nề và uy nghiêm.

Dẫn đầu đoàn là một người đàn ông trung niên khoảng bốn mươi lăm, bốn mươi sáu tuổi, mặc cùng kiểu áo lễ đen đỏ nhưng kiểu dáng phức tạp hơn, thêu chỉ vàng dọc viền áo. Ông ta không đeo mặt nạ, đầu hoàn toàn trọc lốc, giữa trán in rõ biểu tượng mặt trời rạng rỡ của Giáo hội. Dù khuôn mặt không hề có biểu cảm, song vẻ dữ tợn tự nhiên tỏa ra khiến người ta nhìn mà thấy sợ hãi. Bên cạnh ông ta là một người đàn ông cao lớn trong áo giáp, chính là Đội trưởng Hajetta, Đội Trưởng Đội Vệ binh Thành phố Kankdal, đang khom người bước theo với dáng cung kính.

Dẫn đầu hàng, người đàn ông đầu trọc lặng lẽ tiến thẳng đến Khách sạn Bồ Câu Trắng. Khi thấy họ đến, vệ binh gác cửa lập tức tản ra, cung kính mở lối cho đoàn người tiến vào.

Trong sảnh lớn của khách sạn, người đàn ông đầu trọc dừng lại, quay đầu nhìn nhóm tu sĩ phía sau rồi trầm giọng ra lệnh.

“Đứng gác tại đây.”

“Rõ.”

Sau tiếng đáp gọn, đoàn người lập tức đứng yên thành hàng. Người đàn ông đầu trọc liếc sang Hajetta, giọng mang theo chút ngạo mạn,

“Dẫn đường.”

“Lối này, Thẩm Phán,” Hajetta trả lời, dẫn người đàn ông lên lầu.

Trên tầng ba, họ dừng lại trước một căn phòng sang trọng được canh gác nghiêm ngặt. Hajetta ra hiệu cho lính canh, một người trong số họ lập tức rút chìa khóa sắt mở cửa. Hajetta và Thẩm Phán đầu hói bước vào bên trong.

Trong căn phòng rộng, trang hoàng xa hoa, một nữ tu trong áo trắng đang quỳ cầu nguyện nơi sảnh chính. Nghe thấy tiếng động, cô khẽ quay đầu lại, đôi mắt ánh lên vẻ kinh ngạc và dè chừng. Đó chính là Vania.

“Phó Tế Cao Cấp Vania Chafferon, tôi là Thẩm Phán Cao Cấp Clifton, hành động theo lệnh của Đại Thẩm Phán Kramar. Tôi ở đây để điều tra vụ án liên quan đến sự tha hóa của đặc phái viên Giáo hội bởi những kẻ dị giáo Giáo Phái Sự Giáng Lâm của Đấng Cứu Thế. Dựa trên các bằng chứng sơ bộ, hiện tại cô là một nghi phạm chính. Đứng dậy và đi với tôi.”

Đối mặt với Vania đang quỳ cầu nguyện, người thẩm phán đầu trọc tên Clifton lên tiếng bằng giọng nghiêm khắc. Nghe vậy Vania hơi sửng sốt, rồi đáp lại.

“Thưa, thưa ngài Thẩm Phán, tôi không hề bị dị giáo tha hóa. Ngày xảy ra vụ ám sát tôi không hề tham gia—trên thực tế, tôi đã ngăn chặn nó! Tôi đã cứu những người bị nhắm đến!”

“Hừ. Những kẻ dị giáo xảo quyệt nhất luôn giỏi nhất trong việc ẩn mình. Những hành động như vậy trong mắt tôi chẳng đủ để cô rửa sạch nghi ngờ. Chỉ có trải qua phiên thẩm vấn của Tòa Án Dị Giáo mới chứng minh được cô vô tội. Vậy đứng dậy theo tôi ngay, nếu không mà còn ngoan cố thì xem như cô không hợp tác điều tra, tôi sẽ xử lý tại chỗ như kẻ dị giáo!”

Clifton nói lời đe dọa. Vania nghe vậy mắt bỗng hoảng hốt, vừa định nói thêm điều gì thì một giọng nói trong trẻo vang lên trong phòng.

“Thật là oai quyền to lớn, Thưa Thẩm Phán Clifton. Với cái uy thế này, e rằng bất cứ Hồng Y nào đến đây cũng đều bị ông bắt đem về được.”

Nghe thấy giọng nói ấy, sắc mặt của Clifton lập tức biến đổi. Ông quay phắt đầu về hướng âm thanh phát ra, nơi một ảo ảnh đang dần hiện hình.

Đó là hình ảnh của một nữ tu. Một hình ảnh mờ ảo nhưng rõ ràng. Nữ tu ấy có vẻ ngoài chừng hơn hai mươi tuổi, mặc bộ tu phục trắng tinh giống như Vania, dưới vành mũ tu sĩ là mái tóc dài màu vàng kim buông xuống ngang ngực. Mặc dù các đường nét của cô dịu dàng, nhưng giờ đây chúng lại mang một nụ cười chế nhạo.

Thấy hình bóng giống hệt một linh hồn đó, Clifton thoáng khựng người, ánh mắt đông cứng lại trong giây lát. Một hồi lâu sau, ông mới cất giọng trầm nặng.

“Sơ Ivy… Vậy là cô cũng ở đây…”

“Tất nhiên là tôi ở đây. Sơ Vania, với phẩm hạnh và cống hiến của mình, từ lâu đã được Ngài Amanda công nhận. Sau khi vụ ám sát ở Kankdal xảy ra, ngài ấy vẫn luôn quan tâm đến tiến triển điều tra, lo ngại có những sai phạm xảy ra, nên đã phái tôi đến giám sát.”

Nghe lời giải thích ấy, Clifton liền liếc sang Vania, người vẫn đang có vẻ bối rối, rồi tuyên bố bằng giọng lạnh lùng,

“Bây giờ tôi sẽ đưa Sơ Vania đến đoàn tàu Tai Họa Lửa của Tòa Án Dị Giáo để thẩm vấn. Đây là thủ tục tiêu chuẩn. Sơ Ivy, xin đừng can thiệp.”

“Nếu chỉ là thẩm vấn, thì ở đâu có gì khác biệt? Tai Họa Lửa của ông cũng được, khách sạn này cũng vậy. Tại sao phải đi xa đến tận nơi ấy? Cha Clifton, nếu ông có gì muốn hỏi, hãy hỏi chúng ở đây. Không cần phải đưa cô ấy đi đâu cả.”

Giọng Ivy vẫn điềm nhiêm. Khuôn mặt Clifton tối sầm hơn nữa, và một tia giận dữ bùng lên trong mắt ông.

Hãy bình luận để ủng hộ người đăng nhé!