Ivengard, Adria.
Khoảng giữa trưa, trong một thư viện thành phố được trang trí trang nhã bên một kênh đào yên ả ở Adria, Dorothy ngồi ở một ghế góc nhìn ra con sông. Trước mặt cô là một cái bàn nhỏ được đặt nhiều cuốn sách xuất bản từ Ivengard do thư viện lưu trữ. Mặc dù một cuốn đã mở ra trước mắt, nhưng cô chẳng còn tâm trí mà đọc nữa. Trong đầu Dorothy lúc này, chỉ còn bận tâm đến tình hình đang diễn ra ở Tivian xa xôi.
“Tổng hợp tình báo mà Gregor và Adèle đã gửi tới, mình có thể thấy được vị trí đại khái của những tên cướp Bắc Ufiga đó bây giờ. Ai có thể ngờ rằng cuối cùng chúng lại chọn Phố Nước Đen ở Tivian để ẩn náu …”
Ngồi đó, Dorothy nhìn ra những chiếc thuyền lướt dọc theo kênh đào, suy ngẫm rằng quyết định của những tên cướp trong việc chọn nơi ẩn náu ở Khu Nam của Tivian không hề lý tưởng từ quan điểm của cô.
“Ở Tivian, cả Khu Nam và Khu Tây đều nổi tiếng với tình hình an ninh kém và điều kiện hỗn loạn. Riêng Phố Nước Đen thì thậm chí còn được xếp hạng là một trong những nơi đặc biệt tồi tệ nhất. Nếu không quen thuộc với Tivian, thì tuyệt đối sẽ chẳng ai nghĩ tới việc chọn nơi này để lẩn trốn.”
“Điều này cho thấy chúng hẳn có một kẻ cố vấn hiểu rõ Tivian. Hoặc, có nhiều khả năng hơn, chúng đã giết một kẻ trong thế giới ngầm địa phương rồi triệu hồi linh hồn của hắn để lấy thông tin. Hừm… theo một cách nào đó, mấy Kẻ Vượt Giới của con đường Im Lặng giỏi thu thập thông tin một cách đáng lo ngại…”
Ý nghĩ ấy khiến Dorothy cau mày. Thực tế khó khăn mà cô phải đối mặt lúc này, là những tên cướp đã chuyển đến Khu Nam, và phần lớn mạng lưới tình báo mà cô chỉ huy đã mất đi phạm vi của nó.
“Cảnh sát mà Gregor đã huy động chủ yếu là từ Đông Tivian, và thế lực chính của Adèle cũng chỉ bén rễ ở Khu Đông. Giờ đây, khi bọn chúng đã đột ngột di chuyển đến Nam Tivian, nơi vốn không thuộc phạm vi kiểm soát của cả Gregor lẫn Adèle. Mà bản thân mình cũng không có bất kỳ mối quan hệ địa phương nào lớn ở bên đó… Muốn lùng người ở Khu Nam thế này, xem ra không dễ chút nào.”
Dorothy đang miên man suy nghĩ, rồi ánh mắt khẽ dịch chuyển, từ con thuyền nhỏ đang lướt trên dòng kênh ngoài cửa sổ trở về trang sách trước mặt. Trên bàn, cuốn Sổ Tay Hải Văn đang mở, hiện rõ những hàng chữ của Adèle nơi trang liên lạc.
Trước đó không lâu, Adèle đã ra lệnh cho cấp dưới của mình điều tra Phố Nước Đen, truy tìm năm người Bắc Ufiga và con tin bị bắt cóc của chúng. Thế nhưng, kết quả trống trơn. Không ai tuyên bố đã từng nhìn thấy bất kỳ người nước ngoài nào gần đây đi vào Nước Đen, và các vụ bắt cóc rất phổ biến đến nỗi ít người chú ý đến bất kỳ trường hợp cụ thể nào. Ảnh hưởng của Adèle ở Khu Nam quá hạn chế, không thể moi ra bí mật nào đáng kể trong khu vực ấy.
“Dù gần như chắc chắn chúng đang ở Nước Đen, nhưng Nước Đen đâu có nhỏ, tình hình lại phức tạp và hỗn loạn. Vì chúng cố ý chọn nơi đó làm nơi ẩn náu, điều đó chứng tỏ chúng biết rằng vụ bắt cóc có thể dẫn đến một cuộc điều tra của chính quyền Tivian. Một khi đã có ý thức ‘bị săn đuổi’, chúng chắc chắn sẽ cẩn trọng hơn nhiều so với lúc mới tới Tivian. Thêm vào đó, Adèle không có đủ ảnh hưởng ở Khu Nam, nên tra kiểu gì cũng chẳng ra kết quả.”
Nhìn những dòng chữ Adele để lại trên Sổ Tay Hải Văn, Dorothy chậm rãi phân tích. Lúc mới đặt chân tới Tivian, nhóm người này không hề che giấu hành tung, bởi vì chúng vốn tính sẽ đột kích nhà Boyle, sau khi lấy được quyền trượng vàng thì lập tức rút lui. Vì sẽ nhanh chóng rời khỏi Tivian, cho nên chúng không cần phải che giấu quá nhiều.
Nhưng căn phòng bí mật của Davis lại khó nhằn hơn bọn chúng tưởng. Bất đắc dĩ, chúng mới buộc phải chọn việc bắt cóc Nust để ép ông nói ra bí mật về cách mở hầm. Điều này đồng nghĩa chúng buộc phải nán lại Tivian thêm vài ngày. Mà đã gây ra vụ đột nhập chấn động kia, từ trạng thái “chẳng ai quản” chúng ngay lập tức trở thành “mục tiêu bị truy nã”. Và thế là, chúng trở nên thận trọng hơn, đi vào hoạt động ngầm. Thật hợp lý khi chúng hiện đang che giấu dấu vết của mình một cách kỹ lưỡng hơn nhiều.
“Phiền toái thật… Giờ đám kia đã ẩn mình trong Nước Đen, nơi mà cả Adèle và Gregor đều không thể dễ dàng lần ra trong thời gian ngắn… Cho dù nếu chịu bỏ thời gian lục soát kỹ, sớm muộn gì cũng có manh mối, nhưng Nust chưa chắc có thể cầm cự được lâu như vậy. Mình cần một kế hoạch nhanh hơn.”
Dorothy nhíu mày thầm nghĩ, nét mặt mang theo ít nhiều khổ sở. Trong thâm tâm, cô chỉ tiếc rằng giờ cô không trực tiếp có mặt ở Tivian. Nếu bản thân tự tay điều tra, với khả năng thám sát của mình, rà soát trọn một khu phố cũng chẳng phải chuyện khó.
“Ở Tivian, chỗ mình có thể dựa vào hiện giờ chỉ là Gregor với Adèle. Muốn moi được đám kia, mấu chốt là tận dụng sức của họ cho thật đúng.”
Tựa lưng vào ghế, Dorothy cắn chặt đầu bút, ánh mắt trĩu nặng, suy tính dồn dập. Ngay lúc tưởng như sắp cắn nát cả bút, một tia linh cảm bất chợt loé lên trong đầu cô.
…
Pritt, Tivian.
Buổi chiều. Dọc theo một con phố ở Khu Nam của thành phố, một chiếc xe ngựa thuê sau chặng đường dài rốt cuộc cũng đã dừng bánh. Cửa xe mở ra, và một chiếc giày được đánh bóng sáng loáng đặt xuống nền gạch loang lổ bụi bẩn. Người thanh niên trong bộ âu phục cắt may tinh xảo, cà vạt chỉnh tề, từ trong bước ra. Vóc dáng, khí chất đều toát lên vẻ điềm đạm sang trọng.
Khi đã đứng thẳng, anh ta lấy ra một vài đồng xu và đưa cho người đánh xe ngựa. Người đánh xe nhận lấy, nhấc mũ chào, rồi vội vã đánh ngựa quay đầu. Tiếng bánh xe xa dần, bỏ mặc vị khách giữa con phố đầy xám bụi.
Đợi đến khi bóng chiếc xe ngựa đã biến mất, gương mặt người thanh niên khẽ biến đổi. Đằng sau lớp ngụy trang ấy, chính là Gregor.
Anh xoay người, ánh mắt rơi lên cảnh tượng trước mặt—một Tivian hoàn toàn khác biệt so với dáng vẻ phồn hoa mà anh từng biết.
Dưới một làn sương mù của bầu trời xám xịt, hàng loạt các tòa nhà ba hoặc bốn tầng, tồi tàn nằm dọc theo con đường hẹp. Những bức tường bẩn thỉu của chúng được dẩn bằng lớp lớp các quảng cáo rẻ tiền. Con phố, hầu như không đủ rộng để hai chiếc xe ngựa đi qua, được bao quanh bởi các rãnh thoát nước chậm chạp của nước màu đen. Một lớp màng chất lỏng hôi hám bao phủ chính con đường, kết quả của việc quản lý kém chất thải công nghiệp từ một khu vực gần đó. Sự ô nhiễm này đã làm ô nhiễm nghiêm trọng môi trường địa phương, mang lại cho nó tên gọi: Phố Nước Đen.
Cố gắng chịu đựng một mùi hôi nồng nặc gấp đôi so với hầu hết các khu vực khác của Tivian, Gregor tiếp tục đảo mắt nhìn xung quanh. Nơi anh nhìn thấy những bóng người tiều tụy, áo quần phủ tro bụi lê bước mệt nhọc; vài người gồng gánh hàng nặng bằng sức tay, như thể chẳng còn gì ngoài tấm lưng còng và mồ hôi mặn đắng; trong các ngõ nhỏ tối tăm, từng đôi mắt cảnh giác lóe lên, dõi theo hắn không chút thiện cảm. Ở cuối con đường là những ống khói cao ngất ngưởng, phun ra luồng khói đen đặc cuồn cuộn lên trời.
“Nó thậm chí còn tồi tệ hơn các khu hạ lưu của Igwynt… Đây cũng là Tivian sao?”
Gregor lẩm bẩm. Trong năm đầu tiên khi anh đặt chân vào thành phố, anh đã sống trong các khu ổ chuột của Igwynt, lao động ngày đêm trong một nhà máy. Anh đã từng chứng kiến cảnh cơ sinh cùng cực trước đây, nhưng Phố Nước Đen dường như còn khốn cùng hơn thế.
“Những nơi tốt hơn thì chỉ tốt hơn, những nơi tồi tệ hơn thì lại càng tồi tệ hơn… Vậy ra, đây là Tivian.”
Thoáng nhớ tới căn hộ tiện nghi ở Khu Bắc nơi mình đang sống, Gregor thở dài trong lòng. Ngay sau đó, anh gạt những cảm xúc đó đi và tiến vào sâu bên trong Phố Nước Đen.
Phố Nước Đen không chỉ là một con phố; nó toàn bộ là cả một khu phố, và còn lại là một khu phố khá lớn. Đường ngang ngõ dọc, hẻm tối chằng chịt như mê cung. Chỉ đi lướt qua thôi cũng đã ngốn mất nhiều giờ của Gregor. Đến khi anh đã tạm hoàn thành một cuộc quét qua khu vực, hoàng hôn đã gần kề.
“Chỗ này đúng là rộng thật, không chỉ rối rắm với vô số ngõ hẻm và địa hình phức tạp, mà còn tràn ngập người. Ẩn nấp hay đào tẩu đều quá thuận tiện. Cố gắng tìm ai đó mà không có bất kỳ ảnh hưởng nào ở đây e khó như mò kim đáy bể.”
“Vậy thì mình sẽ phải dùng đến chiến thuật khác…”
Gregor thầm nghĩ như vậy trong lòng, rồi liếc nhìn đồng hồ trên cổ tay. Sau khi xác nhận thời gian hiện tại, anh quay trở lại phía đầu Phố Nước Đen—chính là nơi mà anh đã đến lần đầu tiên.
Tới chỗ ngã rẽ, Gregor đưa mắt quan sát bốn phía, cuối cùng trông thấy một chiếc xe ngựa được sơn màu đỏ tía xỉn màu đứng ở một góc khuất. Bên cạnh còn có một vài cỗ xe chở hàng với hàng hóa của chúng được phủ bằng bạt kín, chẳng rõ bên trong chứa gì. Xung quanh đoàn xe còn có một vài người đang đứng gác chúng.
Nhận ra chiếc xe ngựa đỏ ấy, Gregor đi thẳng về phía nó. Người lái xe, khi thấy anh đến gần, cũng lập tức chuyển sự chú ý của mình về phía Gregor.
“Xin lỗi… đây có phải là xe ngựa dành cho biểu diễn không?”
“Vâng, thưa ngài. Tôi có thể hỏi ngài là ai không?”
“Tôi là diễn viên được mời. Vai diễn của tôi… là quản gia.”
“À, tôi hiểu rồi. Vậy thì xin mời ngài lên xe. Mọi đồ dùng cần thiết đều đã chuẩn bị sẵn bên trong.” Nghe lời tuyên bố của Gregor, người lái xe nhanh chóng mở cửa và chào đón anh vào.
Khi Gregor vào, anh liền kéo cửa đóng lại. Trên ghế, quả nhiên có một bộ trang phục gấp gọn gàng.
Không chút do dự, anh thay quần áo ngay trong xe. Chẳng bao lâu sau, anh đã khoác lên mình một chiếc áo đuôi tôm ôm gọn dáng người, kèm nơ cài cổ và găng tay trắng—một bộ trang phục phổ biến cho các quản gia gia đình của giới thượng lưu giàu có của Tivian.
Sau khi chỉnh trang xong, Gregor quay về phía chiếc gương lớn được dựng sẳn bên trong xe ngựa. Kiểm tra kỹ lưỡng rồi anh đưa tay xoa lên má. Ngay lập tức, gương mặt anh bắt đầu vặn vẹo biến đổi.
Trong cơn co giật và xoắn vặn quái dị, các đường nét trên gương mặt anh trở nên già nua, làn da sẫm lại, các chi dài ra, thân hình nở rộng, xương cốt phát ra tiếng kêu khe khẽ, và tóc chuyển sang màu trắng.
Trong một thời gian ngắn, chàng trai trẻ mang tên Gregor đã biến mất, thay vào đó là một quý ông da ngăm, cao lớn, tóc trắng với một bộ ria mép được cắt tỉa gọn gàng—hệt như hình dạng của Nust.
Sau khi hoàn tất biến đổi, Gregor mở cửa xe ngựa và bước xuống. Đối diện đám người đang chờ, ông cất giọng sang sảng.
“Được rồi, mọi người, đã đến lúc chúng ta mang ân sủng của Thánh Mẫu đến những linh hồn nghèo khổ của Phố Nước Đen rồi. Nhân danh Thánh Mẫu, hãy cho họ thấy lòng nhân từ.”
“Vâng, thưa ngài…”
Nhiều giọng nói đồng thanh đáp lại. Ngay sau đó, những người đứng xung quanh các xe chở hàng đã giật phăng tấm bạt đi, để lộ ra bên trong một xe đầy ắp lương thực và các nhu yếu phẩm cơ bản khác nhau.
…
Ở Tivian, giới quý tộc và các công dân giàu có thường hay rêu rao “lòng nhân từ” của họ bằng cách tổ chức nhiều hoạt động từ thiện: bỏ tiền ra “cứu tế” những kẻ khốn cùng. Song, họ hiếm khi tự mình ra mặt; đa phần chỉ chuyển tiền cho các tổ chức từ thiện hay quỹ thiện nguyện, để người khác thay mình làm việc tốt.
Thế nhưng, số tiền ấy phần nhiều chẳng bao giờ đến được tay dân nghèo. Nó thường bị rút ruột khi đi thông qua nhiều lớp tham nhũng, hoặc vòng vèo quay trở lại túi của chính kẻ bỏ tiền ban đầu. Ngay cả phần ít ỏi còn lại dù có đi vào quỹ từ thiện chính thức thì cũng thường chủ yếu kiếm thêm lợi ích và miễn giảm thuế cho những kẻ quyên góp hơn là cải thiện vấn đề cuộc sống người nghèo.
Bởi thế, cách tiếp cận đáng tin cậy duy nhất đối với từ thiện thực sự ở Tivian là tự mình giải quyết vấn đề—đích thân đi vào các khu ổ chuột và trực tiếp trao các nhu yếu phẩm cho những người cần chúng nhất. Rất hiếm người sẵn lòng làm thế, nhưng không phải chưa từng có tiền lệ. Và giờ đây, một cảnh tượng như vậy đang diễn ra.
Dọc theo Phố Nước Đen, một đoàn xe ngựa dài chậm rãi tiến về phía trước. Hai bên xe, người của đoàn vừa hô vang khẩu hiệu vừa thu hút ánh nhìn của cả con phố. Ban đầu, những kẻ lang thang nơi đây chỉ hoang mang chẳng hiểu chuyện gì, nhưng khi nghe rõ lời hô, nét mặt họ lập tức biến đổi, từ ngỡ ngàng sang mừng rỡ, không tin nổi vào tai mình.
Thì ra đây là một đoàn xe làm từ thiện ngay tại chỗ, với các xe ngựa chất đầy hàng hóa: thực phẩm, quần áo, sách vở, thuốc men, các mặt hàng gia dụng khác nhau—hầu như cái gì cũng có. Tất cả đều được tuyên bố phân phát miễn phí cho dân nghèo ở đây.
Thoạt đầu, chẳng mấy ai tin, ngỡ rằng đây chỉ là một trò đùa. Nhưng khi tận mắt thấy có kẻ thật sự nhận được vật phẩm, họ liền ùn ùn kéo tới, bao vây quanh đoàn xe, nôn nóng chờ đến lượt mình. Chẳng mấy chốc, đám đông chen chúc kín mít quanh khu vực phân phát, ai nấy đều mong được hưởng chút ân huệ.
Tin đồn lan truyền như cháy rừng, và chẳng mấy chốc toàn bộ Phố Nước Đen đã xôn xao với tin tức về cuộc phân phát bất ngờ này. Tin tức được lan đi như thể có ai đó cố ý dẫn dắt, khiến từng tốp từng tốp cư dân kéo về. Vừa đi, họ vừa dâng lời cảm tạ đến Thánh Mẫu, vừa khấp khởi mong chờ phần ban phát dành cho mình.
Đám đông dân nghèo ùa vào một cách háo hức, nhưng may thay, đoàn xe chuẩn bị nhân lực đầy đủ. Đám người đi theo xe trông ai nấy đều vạm vỡ, sức vóc phi thường, nhờ vậy mới giữ được trật tự. Dưới sự sắp xếp của họ, từng tốp dân nghèo được tách thành hàng lối, nối đuôi nhau nhận vật phẩm.
Ở trung tâm của cuộc phân phát từ thiện này, trong tầm nhìn rõ ràng của tất cả, là một người nước ngoài lớn tuổi với làn da hơi sẫm màu mặc đồng phục quản gia. Ông đứng oai vệ trên đỉnh một chiếc xe chất đầy hàng hóa, cất giọng dõng dạc chỉ huy toàn bộ quá trình.
“Đừng hoảng loạn, đừng chen lấn! Ai cũng sẽ có phần. Đây là ân huệ mà chủ nhân của tôi dành cho mọi người, sẽ không bỏ sót bất kỳ ai—vậy nên xin hãy xếp hàng một cách trật tự!”
Giọng nói của ông vang vọng, át cả tiếng ồn náo nhiệt, khiến mọi người đều phải chú ý. Dưới những chỉ dẫn ấy—và giữa những giọng nói biết ơn của vô số người nghèo—cuộc phân phát diễn ra một cách có trật tự.
Giữa đám đông hỗn tạp, gần trung tâm của đoàn xe, có một người phụ nữ mặc áo choàng kín người, lặng lẽ đứng quan sát, hình dáng thanh lịch của cô bị che khuất dưới chiếc áo choàng.
Đã cải trang để tránh bị nhận ra là một người nổi tiếng địa phương, Adèle lẩn giữa đám đông rách rưới đổ về từ mọi ngóc ngách. Cô tích cực sử dụng khả năng của mình, cảm nhận những khát khao của mọi người xung quanh, từng nhóm một. Trong mắt cô, những khao khát lớn nhất trong mỗi trái tim cơ cực đều được bộc lộ. Cô có thể cảm nhận một cách bị động bất kỳ ham muốn nào tập trung vào cô một cách trực tiếp; đối với những ham muốn không nhằm vào cô, cô cần phải cố ý thăm dò từng nhóm nhỏ một. Chỉ bằng cách cảm nhận ham muốn của ai đó, cô sau đó mới có thể ảnh hưởng đến nó.
Khao khát, khao khát—những làn sóng khao khát bất tận nối tiếp nhau. Trong từng đợt ý niệm mà cô cố ý giải phóng, Adèle cảm nhận được một biển hy vọng: lòng biết ơn mà những linh hồn bị áp bức này cảm thấy đối với một vận may bất ngờ, và khao khát của họ về một cuộc sống tốt đẹp hơn. Đương nhiên, cô cũng cảm nhận được những ham muốn đen tối hơn—những người muốn vứt bỏ tất cả sự trang nghiêm và chiếm đoạt tài nguyên bằng vũ lực. Nhưng Adèle đã đàn áp những ham muốn tham lam này, giữ cho trật tự đám đông không bị vỡ nát.
Cuộc phân phát tiếp tục, và Adèle vẫn kiên trì mở rộng cảm ứng. Cuối cùng, vào khoảng giữa cuộc phân phát, Adèle đã nhận thấy một ham muốn khác biệt một cách đột ngột trong một nhóm những người mới đến.
Đó là một cơn khát thèm kiến thức mãnh liệt, sinh ra từ chấn động, hoang mang và bất khả lý giải—một nhu cầu khám phá sự thật đằng sau một cái gì đó khó hiểu. Adèle biết, kiểu tò mò mạnh mẽ như vậy thường chỉ ra một người vừa chứng kiến một điều gì đó khiến họ không tài nào an tâm, bắt buộc phải làm sáng tỏ nó.
Dừng lại giữa dòng người, Adèle quay về phía ham muốn kỳ lạ đó, nhìn qua những khoảng trống trong đám đông. Cô phát hiện ra một người đang mặc áo choàng khác.
Người mặc áo choàng đó đội cả mũ trùm đầu và một chiếc khăn che mặt, ngước lên để nhìn chằm chằm vào người quản gia già đang chủ trì việc phát đồ trên thùng xe.
“Đó… đó chẳng phải là gã quản gia nhà Boyle sao?! Không thể nào—hắn đang bị trói trong sào huyệt của bọn ta kia mà! Tại sao hắn lại trốn thoát được, và phân phát đồ công khai ở đây?! Chuyện quái quỷ gì thế này?”
Người trùm áo choàng đứng chết trân tại chổ, mắt không rời khỏi quản gia già. Hắn vốn chỉ tò mò đến xem vì sao Phố Nước Đen lại ồn ào đến vậy, nào ngờ lại bắt gặp một cảnh tượng khiến hắn rối loạn đến khó tin. Sự kinh ngạc nhanh chóng biến thành hoài nghi và thôi thúc muốn tìm ra chân tướng—đúng là ngọn nguồn khát vọng mà Adèle cảm ứng được.
“Ài ya~ xem ra… đã tìm thấy rồi nhỉ.”
Đứng trong đám đông hổn loạn, đôi môi đỏ thắm của Adèle khẽ nhếch lên, nở một nụ cười đầy ẩn ý.


0 Bình luận