Một nơi nào đó trên Biển Chinh Phục, trên hòn đảo chính của Quần Đảo Hạ Thụ.
Màn đêm buông xuống Đảo Hạ Thụ. Sâu trong lòng đảo, ẩn mình giữa những khu rừng rậm rạp, có một hồ nước trong veo, phản chiếu ánh sao và vầng trăng giữa màn đêm tĩnh lặng. Gió nhẹ lướt qua mặt hồ, tạo nên những gợn sóng lăn tăn.
Ở giữa hồ là một túp lều gỗ không nhỏ, được chống đỡ bởi vô số cọc gỗ đâm xuống nước. Bên trong túp lều rộng rãi này, một nữ tu mặc áo choàng trắng lặng lẽ ngồi trên một tấm chiếu trải trên sàn. Bị hạn chế tự do, cô cầu nguyện trong im lặng dưới ánh sao chiếu qua cửa sổ.
“Lạy Chúa… xin Người phù hộ cho mọi người an toàn. Xin Người bảo vệ những người vô tội khỏi tai ương.”
Vania, người đang bị giam giữ biệt lập, cầu nguyện thành kính. Từ tận đáy lòng, cô hy vọng toàn bộ tình huống hỗn loạn này sẽ được giải quyết một cách hòa bình. Cô tha thiết cầu mong thần linh sẽ can thiệp để ngăn chặn bất kỳ bi kịch nào, mặc dù cô biết đó có lẽ chỉ là một hy vọng mong manh.
“Bây giờ… tất cả những gì mình có thể làm là chờ tiểu thư Dorothea hoặc Giáo Hội đến giải cứu. Nhưng nếu là Giáo Hội, thì hòn đảo này có lẽ sẽ phải chịu sự hủy diệt hoàn toàn. Đừng nói đến những cư dân bản địa, mà ngay cả mình và những người hành hương khác, cũng không biết có bao nhiêu người có thể thoát ra? Không rõ tiểu thư Dorothea có phương án nào ổn thỏa hơn không…”
Ngồi một mình trong túp lều gỗ trống trải, Vania thầm nghĩ. Cô biết những Ấn Ký Con Rối mà cô đã cấy vào một số kẻ cướp tàu có lẽ giờ đang được Dorothy sử dụng ở đâu đó. Cô chỉ hy vọng những nỗ lực của Dorothy thông qua những dấu ấn đó đã mang lại kết quả.
Ngay lúc đó, một giọng nói quen thuộc đột nhiên vang vọng trong tâm trí cô.
“Aka vĩ đại… Tôi yêu cầu được bắt đầu liên lạc trực tiếp với Sơ Vania. Xin hãy xây dựng cây cầu cho tôi…”
Nghe thấy giọng nói trong đầu, Vania dừng lại một chút. Nhưng với kinh nghiệm từng trải qua chuyện tương tự trước đây, cô lập tức hiểu chuyện gì đang xảy ra, rồi nhanh chóng đáp lại trong tâm trí.
“Tiểu thư Dorothea? Cô đã có tiến triển gì rồi sao?”
“Đúng vậy. Nhờ sự giúp đỡ của cô, tôi đã điều tra được khá nhiều điều về hòn đảo. Nhìn chung, tôi đã nắm được một vài thông tin rất thú vị—thông tin có thể cứu tất cả mọi người thoát ra.”
Giọng Dorothy vang lên trực tiếp trong suy nghĩ của Vania. Nghe vậy, Vania không khỏi thở phào nhẹ nhõm. Cô tiếp lời ngay lập tức.
“Ha… vậy thì tốt quá rồi. Thế kế hoạch tiếp theo của cô có cần tôi giúp gì không?”
“Tất nhiên rồi. Thực ra, Vania, cô là chìa khóa cho kế hoạch của tôi. Bây giờ, hãy lắng nghe kỹ những gì tôi nói…”
Dorothy sau đó bắt đầu giải thích chi tiết kế hoạch của mình trong tâm trí Vania. Nữ tu, ngồi trong túp lều, lắng nghe chăm chú. Nhưng cô càng nghe, lông mày cô càng cau chặt.
“Đây… đây là kế hoạch của cô sao? Tôi… tôi thực sự có thể làm được không?”
Vania trả lời với vẻ lo lắng. Nhưng rồi Dorothy đáp lại bằng một giọng dịu dàng và an ủi.
“Đừng lo lắng. Tôi tin ở cô. Tôi sẽ theo dõi cô và giúp đỡ suốt chặng đường. Giống như khi chúng ta đối phó với người sói Smith đó.”
“Giống như hồi ở dinh thự người sói hả?”
Lẩm bẩm, Vania nhớ lại trải nghiệm đầy nguy hiểm đó. Sau một thoáng do dự, cô hiểu rõ rằng không thể mãi ngồi yên. Với niềm tin sâu sắc mà cô đã dành cho Dorothy, cô quyết định một lần nữa nghe theo sự dẫn dắt của Dorothy.
Và thế là, sau một buổi họp chiến lược và chuẩn bị dài thông qua kênh thông tin của họ, mọi sự đã sẵn sàng.
Ngồi trên sàn gỗ, Vania hít một hơi thật sâu rồi ngước nhìn lên bầu trời đầy sao ngoài cửa sổ.
Sau đó, cô giữ vững tâm trạng của mình, lặng lẽ bước tới cánh cửa gỗ đang đóng chặt, giơ tay lên gõ hai tiếng rồi đứng im lặng chờ đợi.
Chẳng bao lâu, cánh cửa kẽo kẹt mở ra. Phía bên kia là vài người đàn ông mặc trang phục của người dân đảo Hạ Thụ, gương mặt đầy cảnh giác, tay cầm chặt vũ khí hướng vào Vania. Nhưng Vania vẫn giữ giọng điệu lịch sự và thân thiện nói với họ.
“Chào buổi tối, các anh. Tôi có điều muốn thảo luận. Tôi có thể yêu cầu gặp Tế Sư của các anh không?”
Vania nói chuyện với hai người lính gác bằng tiếng Ivengard. Sau một khoảnh khắc ngạc nhiên ngắn ngủi, một trong số họ trả lời bằng tiếng Ivengard hơi ngắc ngứ.
“Không… cô là tù nhân. Cô không có quyền gặp Tế Sư.”
“Tôi không thể sao? Thật đáng tiếc…” Vania nhẹ nhàng đáp.
“Anh thấy đấy, tôi vừa nhận được một số thông tin mới từ Giáo Hội. Đó là điều mà Tế Sư nên nghe.”
Cô không hề nao núng, tiếp tục bình tĩnh nói với hai người canh gác. Người lính gác có thể hiểu tiếng Ivengard sững người một giây trước khi buột miệng.
“Thông tin từ Giáo Hội Ánh Sáng? Giáo Hội Ánh Sáng liên lạc với cô bằng cách nào? Họ đã đã nhờ cô gửi phản hồi sao?”
Người lính gác nghiêm mặt hỏi. Vania chỉ mỉm cười và nhẹ nhàng gật đầu, xác nhận lời nói của anh ta. Thấy vậy, người lính gác không dám chậm trễ, vội vã rời đi.
“Chờ ở đây một lát.”
Không lâu sau, người lính gác quay lại—lần này có thêm vài người khác đi cùng. Trong số đó có một nhân vật quen thuộc: Bahoda, thủ lĩnh nhóm những kẻ cướp tàu.
“Giáo Hội Ánh Sáng đã liên lạc được với cô? Họ đã phản hồi yêu cầu của chúng tôi? Họ đã nói gì?” Bahoda nhìn vị nữ tu trước mặt, hỏi với giọng đầy sốt ruột.
Nhưng Vania chỉ mỉm cười và nói một cách bình tĩnh, “Tôi cần nói chuyện trực tiếp với Tế Sư của Cây Sung Túc. Có nhiều điều tôi cần thảo luận trực tiếp với ông ấy.”
Lời nói của cô khiến Bahoda khựng lại. Anh ta đứng đó suy nghĩ một lúc, rồi cuối cùng gật đầu.
“…Được rồi. Ta sẽ đưa cô đến gặp ông ấy. Tốt hơn hết cô đừng cố gắng giở trò gì.”
Và thế là, dưới sự hộ tống của Bahoda, Vania rời khỏi túp lều gỗ giữa hồ nơi cô bị giam cầm. Họ vượt qua mặt nước bằng một chiếc thuyền nhỏ, được dẫn đường bởi ánh đèn lồng, cho đến khi đến bờ. Dưới vỏ bọc màn đêm, Bahoda dẫn cô qua những con phố lờ mờ ánh đèn về phía trung tâm thị trấn.
Điểm đến của họ là quảng trường lớn ở chân cây thiêng cao chót vót, giờ đây phần lớn đã trống rỗng và yên tĩnh. Từ đó, Bahoda dẫn Vania vòng ra phía sau cái cây, nơi đó có một tòa nhà gỗ dài đồ sộ đang sừng sững đứng lặng.
Leo lên bậc thang gỗ, Vania và Bahoda đến trước cánh cửa căn nhà. Tại đây, Bahoda ra hiệu cho cô chờ đợi, rồi một mình bước vào trong. Một lát sau, anh ta xuất hiện trở lại với vẻ mặt trang nghiêm.
“Tế sư Anman cho phép cô vào.”
Nghe Bahoda nói, Vania bước vào nhà gỗ. Cô đến một căn phòng không quá lớn, toàn bằng gỗ, trong không khí nồng nặc mùi thảo dược. Dưới mái nhà treo những bó cỏ khô đủ loại, trên tường là vài khúc xương vụn nhỏ và thịt khô, cùng một bức tranh vải cũ in hình cây cổ thụ đã sờn. Trong phòng không có bàn, các góc phòng bày la liệt chai lọ. Giữa phòng có một cái hố đá xây bằng đá, ngọn lửa bập bùng bên trong hắt ra ánh sáng lờ mờ.
Ngồi khoanh chân phía sau hố đá là một ông lão mặc áo choàng thô, một sợi dây thừng buộc quanh eo. Khuôn mặt ông ấy đầy những nếp nhăn sâu, râu và tóc hoàn toàn bạc trắng. Ông ấy nhìn Vania một cách nghiêm nghị và nói bằng tiếng Ivengard khá trôi chảy.
“Giáo Hội Ánh Sáng đã nói gì về yêu cầu của chúng tôi, Sơ?”
Lời nói của Anman tuy bình tĩnh, nhưng một sự căng thẳng và hy vọng lo lắng thấp thoáng trong mắt ông. Ông ấy nóng lòng muốn biết lập trường của Giáo Hội Ánh Sáng, khao khát muốn biết liệu canh bạc tất tay này sẽ mang lại sự cứu rỗi, hay diệt vong, cho dân tộc ông ấy.
Khi Anman đang chờ đợi Vania trả lời, Vania quay lại nhìn Bahoda phía sau mình. Sau đó cô quay lại nhìn vị tế sư già và nói, “Đối với những gì sắp tới, tôi muốn được nói chuyện riêng với Tế Sư Cây Sung Túc.”
Ngay khi những lời đó vừa thốt ra khỏi miệng cô, lông mày Bahoda cau lại.
“Không đời nào. Ta chịu trách nhiệm về sự an toàn của Tế sư Anman. Ta sẽ không rời đi. Sơ, nếu cô muốn gì thì nói thẳng ra ở đây, đừng giở trò mập mờ.”
Bahoda nói gay gắt với Vania, nhưng cô không đáp lại trực tiếp. Thay vào đó, cô quay mặt về phía Anman, đặt tay lên ngực, và bắt đầu di chuyển chúng nhanh chóng trong một loạt cử chỉ phức tạp.
Đôi tay cô nhảy múa trước mặt—lúc thì chụm lại, lúc thì bung ra—thực hiện một nghi thức trông như không tiếng động. Trong dòng chảy của những cử chỉ của cô, người ta có thể thấy những tiếng vọng của sự sống: một phôi thai hình thành, một hạt giống nảy mầm… Mắt Anman mở to khi ông ấy nhìn, miệng ông ấy hơi há hốc kinh ngạc.
“Cô đang làm gì thế?! Dừng lại ngay!”
Thấy Vania có hành động bất thường, Bahoda lập tức định ra tay ngăn cản, nhưng Anman đã kịp thời lên tiếng.
“Lùi lại, Bahoda.”
“Cái gì?! Tế sư Anman… cô ta—”
Bahoda trông hoàn toàn bối rối, nhưng Anman cắt lời anh ta một cách kiên quyết.
“Ta biết. Không sao cả. Cứ làm theo lời ta và ra ngoài đi. Ta sẽ nói chuyện riêng với cô ta. Cô ta không thể gây ra bất kỳ mối đe dọa nào cho ta.”
“…Vâng.”
Mặc dù rõ ràng vẫn còn cảnh giác, Bahoda đã nghe theo. Anh ta liếc nhìn Vania một cách ngờ vực lần cuối trước khi quay người và rời khỏi ngôi nhà dài.
Giờ đây, trong gian phòng chỉ còn lại Anman và Vania.
“Ngồi xuống đi,” Anman nhẹ giọng nói.
Vania ngồi khoanh chân trước mặt ông ấy, và ông ấy ném thêm vài thanh củi vào hố lửa trung tâm, khuấy động ngọn lửa. Sau đó ông ấy hỏi, giọng bình tĩnh nhưng đầy tò mò.
“Cô học những động tác đó ở đâu?”
“Lúc nhỏ tôi đã biết rồi. Đó là do một người chị gái, một nữ tư tế ở quê nhà tôi, dạy cho,” Vania trả lời chân thành.
“Quê nhà cô…? Cô đến từ đâu? Và vị tư tế này—cô ấy thờ cúng ai?”
“Quê nhà tôi ở một đại lục xa xôi, sâu trong đất liền. Nơi đó rất giống với hòn đảo của các ông ở đây, một nơi hẻo lánh giữ vững những truyền thống và tín ngưỡng riêng. Nhưng bây giờ… nơi đó đã trở thành một nơi sùng kính Thánh Mẫu. Tuy nhiên, vị tư tế đã nuôi nấng tôi, người đã hướng dẫn tôi—chị ấy cũng thờ cúng Mẹ của Sự Sung Túc.”
“Đúng vậy. Tôi giống các ông. Tôi là một tín đồ trung thành của Nữ Thần Sung Túc. Chúng ta chia sẻ cùng một Mẹ thiêng liêng.”
Vania đặt tay lên tim, giọng nói dịu dàng. Mắt Anman mở to một lần nữa, và sự kinh ngạc rõ ràng thấp thoáng trên khuôn mặt đầy nếp nhăn của ông ấy.
“Vậy ra là thật… Ta không ngờ điều này. Rằng ngoài Hạ Thụ, vẫn còn những tín đồ của Nữ Thần. Vậy ra tế sư đời trước đã đúng—tín ngưỡng của Người từng phát triển mạnh mẽ khắp lục địa, và chúng ta chỉ là một nhánh nhỏ còn sót lại… Ha… Sống dưới cái bóng của Giáo Hội Ánh Sáng quá lâu, ta đã bắt đầu tin rằng thế giới bên ngoài hoàn toàn thuộc về họ.”
“Ta nghe Bahoda và những người khác nói rằng cô hành động khác biệt so với phần còn lại của Giáo Hội Ánh Sáng—rằng cô chữa trị những người bị thương mà không phân biệt bạn hay thù. Vậy đó là lý do… cô là một trong số chúng tôi.”
Anman lẩm bẩm trong sự ngạc nhiên. Rõ ràng, ông ấy không ngờ nữ tu trước mặt mình lại là một tín đồ cùng tín ngưỡng.
“Vâng. Tôi chưa bao giờ tưởng tượng mình sẽ tìm thấy tàn dư tín ngưỡng của Nữ Thần ở một vùng biển hẻo lánh như vậy,” Vania trả lời chân thành.
“Trong khi nói chuyện với các chiến binh, tôi đã bắt đầu nghi ngờ. Và sau khi đến đảo và nhìn thấy những đồ trang trí, những bức tượng… tôi đã chắc chắn. Đó là lúc tôi quyết tâm đến gặp vị tư tế của hòn đảo—ngay cả khi phải lấy cớ mang theo một thông điệp từ Giáo Hội Ánh Sáng.”
Xúc động trước sự thành thật của cô, Anman thở dài.
“Vậy ra là thế… Ta thừa nhận, ta đã hy vọng cô thực sự mang tin tức từ Giáo Hội Ánh Sáng. Số phận của dân tộc bọn ta phụ thuộc vào câu trả lời của họ.”
Có một chút thất vọng nhẹ trong giọng ông ấy. Việc gặp một tín đồ cùng thờ Nữ Thần rõ ràng đã chạm đến ông ấy—nhưng tâm trí ông ấy vẫn bị chiếm giữ bởi thực tế tuyệt vọng mà dân tộc ông ấy đang phải đối mặt.
Thấy tia thất vọng đó, Vania dừng lại, rồi tiếp tục nói.
“Thưa Tế Sư, ông đã sử dụng những người hành hương làm đòn bẩy để gây áp lực buộc Giáo Hội ngừng việc cải đạo cưỡng bức Hạ Thụ, phải không?” Vania nói với Anman bằng giọng điệu bình tĩnh và trang trọng.
“Các ông hy vọng dùng chúng tôi làm con bài mặc cả để khiến họ tôn trọng tín ngưỡng của Nữ Thần. Nhưng… các ông có thực sự tin Giáo Hội sẽ chấp nhận những điều kiện như vậy không? Rằng họ sẽ đàm phán với các ông vì lợi ích của những người hành hương đơn thuần như chúng tôi?”
Lời nói của cô khiến Anman khựng lại. Nét mặt ông ấy hơi cứng lại khi ông ấy trả lời bằng giọng điệu cảnh giác hơn.
“Ý của cô là gì?”
“Ý tôi rất rõ ràng,” Vania nói nghiêm túc.
“Dựa trên sự hiểu biết của tôi về Giáo Hội, họ sẽ không bao giờ đồng ý với yêu cầu của các ông. Ngay cả khi các ông giết đến người hành hương cuối cùng, Giáo Hội Ánh Sáng cũng sẽ không nhượng bộ một chút nào. Thay vào đó, họ sẽ đáp trả bằng sự trả thù.”
“Đó là lý do tôi thúc giục các ông—đừng đặt hy vọng vào việc sử dụng chúng tôi như một mối đe dọa để ép buộc Giáo Hội. Giáo Hội thà bỏ rơi chúng tôi hoàn toàn còn hơn là thỏa hiệp với ‘dị giáo.’ Nếu các ông tiếp tục đi theo con đường này, tương lai duy nhất cho Hạ Thụ là sự hủy diệt.”
“Tế sư Anman… đó có thực sự là số phận mà ông muốn dẫn dắt dân tộc mình đến không?”
Lời nói của cô nặng nề và rõ ràng. Dorothy đã từng đọc từ các văn bản bí mật mô tả cách Giáo Hội đối phó với những kẻ bất đồng chính kiến. Cô biết rất rõ đâu là giới hạn mà họ có thể nhượng bộ. Và sự thật là, Giáo hội sẽ không bao giờ nhún nhường chỉ vì vài trăm người hành hương.
Nghe hết lời Vania, Anman nhất thời im lặng. Ông ngồi đó không biểu lộ cảm xúc gì, lặng lẽ suy nghĩ hồi lâu rồi mới nghiêm giọng nói.
“Tất nhiên ta biết Giáo Hội sẽ không dễ dàng nhượng bộ. Nhưng chúng ta cũng có một giới hạn không thể lùi bước.”
“Hạ Thụ từng là một tàn dư bị bỏ đi, một dân tộc tan vỡ. Chính phước lành của Nữ Thần đã ban cho chúng ta cơ hội được sống. Hạ Thụ không thể tồn tại nếu không có Nữ Thần. Niềm tôn sùng với Nữ Thần chính là ý nghĩa tồn tại của Hạ Thụ, đức tin vào Nữ Thần là cội rễ giúp Hạ Thụ tiếp tục sống.”
“Nếu Giáo Hội Ánh Sáng không thể nhượng bộ, thì chúng ta cũng vậy. Chúng ta sẽ không bao giờ chấp nhận tín ngưỡng của Ánh Sáng.”
Anman nói, sau đó giọng điệu trở nên gay gắt, ánh mắt cũng càng thêm cảnh giác. Ông ấy chỉ vào Vania và buộc tội cô trực tiếp.
“Cô là một tín đồ của Nữ Thần, vậy mà vừa rồi lại nói ra những lời như thế. Chẳng lẽ cô muốn khiến chúng ta chùn bước, rồi quay sang quy phục Ánh Sáng sao?”
“Cô tự xưng là tín đồ của Nữ Thần, nhưng từng câu từng chữ lại thiên vị cho Ánh Sáng. Niềm tin của cô rốt cuộc là thật hay giả? Có phải cô chỉ tình cờ học được mấy động tác tay kia, rồi định dùng chúng để lừa gạt ta?”
“Ta chưa bao giờ nghe nói về một nữ tu nào thờ cúng Nữ Thần ngay dưới mí mắt của Giáo Hội. Lễ nghi của Giáo Hội Ánh Sáng phức tạp và nghiêm ngặt như vậy, sao cô có thể che giấu đức tin thật sự của mình khỏi ánh mắt của họ?”
“Cô quá đáng ngờ. Hay là chính Giáo hội đã dạy cho ngươi mấy động tác đó, rồi sai ngươi giả dạng thành tín đồ cải đạo của tín ngưỡng Sung Túc, để làm mềm lòng ta, từ đó thuyết phục a đầu hàng. Nếu đúng là như thế, thì ta nói cho cô biết—Điều đó sẽ không bao giờ xảy ra!”
Giọng Anman dâng cao với cơn giận. Ngay từ đầu, ông ấy đã không thực sự tin Vania chỉ dựa vào một vài cử chỉ tay. Sự thận trọng của ông ấy chưa bao giờ suy giảm—ông ấy chỉ giả vờ tin tưởng để có thêm thông tin.
Sau khi nghe những lời vừa rồi của Vania, Anman bắt đầu nghi ngờ rằng cô không phải là tín đồ của Nữ Thần Sung Túc, mà chỉ đơn giản là một nữ tu của Giáo Hội Ánh Sáng. Có thể Giáo Hội đã dạy cô những cử chỉ đó, để cô giả làm một tín đồ từng tin vào Nữ Thần Sung Túc rồi cải đạo, nhằm dựng lên hình tượng đó trước mặt ông, từ thuyết phục ông ấy từ bỏ lòng tin của mình. Dù sao thì những cử chỉ kia cũng không có gì quá phức tạp, ai cũng có thể học được.
Đối mặt với những lời chất vấn gay gắt của Anman, Vania không phản ứng. Cô vẫn ngồi yên tại chỗ, nhìn Anman đang cảnh giác, rồi từ tốn nói.
“Tôi tất nhiê là một tín đồ của Nữ Thần. Ông không cần nghi ngờ điều đó, Tế Sư,” cô nhẹ nhàng nói.
“Nếu những cử chỉ nghi lễ đó chưa đủ chứng mình, thì lát nữa tôi có thể đưa ra bằng chứng thuyết phục hơn.”
“Còn về việc tại sao tôi thực hành đức tin của mình dưới mắt Giáo Hội, thì thực ra khá đơn giản. Tôi thờ cúng Thánh Mẫu của Giáo Hội Ánh Sáng… như thể Người là Mẹ của Sự Sung Túc.”
Anman chớp mắt ngạc nhiên. Sau một lúc, ông ấy lặp lại lời cô.
“Cái gì…? Cô thờ cúng Thánh Mẫu của Giáo Hội Ánh Sáng—như thể Người là Nữ Thần?”
“Đúng vậy,” Vania nhẹ nhàng xác nhận.
“Đó là cách tôi bảo tồn đức tin của mình dưới sự cai trị của Giáo Hội Ánh Sáng. Đó là một phương pháp rất hiệu quả. Và đó là một phương pháp tôi sẽ khuyên tất cả các ông.”
“Các ông có thể làm như tôi đã làm—bề ngoài cải đạo, trong lòng hòa trộn hình ảnh Thánh Mẫu với hình ảnh Nữ Thần. Thờ cúng Người như Mẹ của Sự Sung Túc.”
“Và tôi có… một phương pháp để làm như vậy.”


0 Bình luận