Trong đêm trên một con tàu chở khách đang đi trên Biển Chinh Phục, Vania, người chỉ mới chợp mắt chưa bao lâu, bị đánh thức khỏi giấc ngủ gần đây bởi những tiếng ồn ào và một âm thanh ầm ì vọng đến. Cô cau mày, ngồi dậy trên giường và ngáp dài.
“Ư… Bên ngoài có chuyện gì vậy? Sao mà ồn ào thế…?”
Lẩm bẩm khe khẽ, Vania dụi mắt, đứng dậy và bật đèn gas gắn trên tường rồi nhìn ra ngoài cửa sổ. Ngay sau đó, cô ngạc nhiên khi thấy bên ngoài có một lớp sương mù dày đặc, che khuất hoàn toàn tầm nhìn của cô.
“Chuyện gì đang xảy ra vậy? Sao đột nhiên lại có sương mù dày đặc thế này? Rõ ràng khi mình ngủ thì đâu có sương mù…”
Bối rối, cô liếc nhìn chiếc đồng hồ trên tường, xác nhận rằng mình mới ngủ được khoảng nửa tiếng.
“Nửa tiếng… Chẳng lẽ sương mù có thể xuất hiện dày đặc trong thời gian ngắn vậy sao? Thế còn những âm thanh bên ngoài là gì? Có chuyện gì đang xảy ra sao?”
Đối mặt với những hiện tượng kỳ lạ này, trong lòng Vania dâng lên một cảm giác bất an. Cô quyết định ra ngoài xem thử có chuyện gì xảy ra. Sau khi khoác vội chiếc áo choàng tu sĩ bên ngoài, cô mở cửa cabin và bước ra hành lang. Thế nhưng, cô chưa đi được bao xa thì đã bị một thành viên thủy thủ đoàn chặn lại . Người đó dùng tiếng Ivengard nói với cô.
“Thưa sơ, hiện chúng tôi đang gặp phải điều kiện biển phức tạp, mọi người đang tập trung xử lý. Xin sơ hãy quay về cabin và không đi lại tùy tiện.”
“Điều kiện biển phức tạp… tôi hiểu rồi…”
Nghe lời thuỷ thủ, Vania gật đầu. Vì chuyến đi này là để hành hương đến Ivengard, nên cô đã chuẩn bị trước, học một ít tiếng bản địa. Trải qua quãng thời gian trên tàu, cô cũng có thể hiểu được những chỉ dẫn đơn giản. Sau đó, cô ngoan ngoãn làm theo lời khuyên của thuỷ thủ, quay lại cabin và đóng cửa lại.
Bên trong, Vania không trở lại giường ngủ, mà lại ngồi lặng lẽ trên giường với vẻ mặt đầy lo lắng, chờ đợi cái gọi là “điều kiện biển phức tạp” qua đi.
Trong lúc chờ đợi, cô nghe thấy những âm thanh ồn ào và tiếng ù bên ngoài dần lắng xuống, còn làn sương mù ngoài cửa sổ cũng dần tan đi. Đợi thêm một lúc, khi thấy sương gần như đã tan hẳn, Vania mới thở phào một hơi nhẹ nhõm.
“Có vẻ như đó thực sự chỉ là điều kiện biển phức tạp. Mọi thứ bây giờ hẳn đã ổn rồi.”
Vania nghĩ thầm trong lòng như vậy. Sau khi thở phào nhẹ nhõm, cô định cởi áo khoác ra để ngủ tiếp, thì đúng lúc ấy, bên ngoài khoang hành khách lại vang lên một tràng âm thanh hỗn loạn. Lần này, trong tiếng ồn còn xen lẫn những tiếng kêu đau đớn yếu ớt, khiến Vania giật mình.
“Hả… Cái này cũng là đang ứng phó điều kiện biển phức tạp sao?”
Nghe thấy tiếng ai đó kêu đau đớn bên ngoài, trái tim vừa bình tĩnh lại của Vania lập tức căng thẳng trở lại. Đối mặt với tình huống bất ngờ như vậy, cô do dự một lúc trong cabin, rồi vẫn quyết định ra ngoài xem thử.
Vania lại một lần nữa đứng dậy, mở cửa và bước ra khỏi cabin. Khi ra đến hành lang, cô nhận ra cũng có một số hành khách khác đang lo lắng đi ra kiểm tra tình hình. Tuy nhiên, khi họ chuẩn bị lên boong tàu thì họ bị các thành viên thủy thủ đoàn đứng chặn ở lối đi ngăn lại.
“Thưa quý hành khách, xin hãy quay về cabin của mình. Hiện tại con tàu đang gặp phải những điều kiện bất ngờ, nhưng chúng tôi đang xử lý. Không có gì quá nguy hiểm, xin mọi người đừng lo lắng.”
Một số thủy thủ đứng chắn ở lối lên boong, nhẹ nhàng khuyên nhủ những hành khách vừa bước ra quay trở về cabin. Những người này sau khi nghe lời giải thích liền lần lượt quay về. Chỉ riêng Vania, sau khi những hành khách xung quanh đã rời đi hết, vẫn đứng yên tại chỗ quan sát thêm một lúc, rồi nhẹ siết chặt nắm tay lại trước khi buông ra, cuối cùng cô cũng chọn quay trở về cabin của mình.
Xác nhận rằng cửa cabin đã khóa chặt, Vania ngồi trở lại ghế. Lúc này, vẻ mặt cô trở nên vô cùng nghiêm trọng.
Là một Kẻ Vượt Giới Đèn Lồng cấp Hắc Thổ, Vania sở hữu thị giác vượt xa người thường, ngay cả trong màn đêm dày đặc vẫn có thể nhìn rõ trong phạm vi nhất định. Lúc nãy, cô đã thoáng nhìn thấy những điều mà người khác không thấy.
Khi cô định bước ra boong nhưng bị các thủy thủ chặn lại, cô đã nhìn thấy đằng sau họ, trên boong tàu tối om, là vài gã đàn ông lạ mặt, cởi trần, tay cầm vũ khí, nét mặt nghiêm nghị Dưới chân những người đó là các thủy thủ nằm bất tỉnh. Mặc dù những thủy thủ chắn lối vẫn đang ra sức trấn an hành khách, nhưng Vania có thể nhận ra vẻ hoảng loạn trên gương mặt họ.
khi nhìn thấy tất cả những điều này, Vania đã hiểu, con tàu khách mà cô đang đi đã xảy ra biến cố nghiêm trọng nào đó. Và rõ ràng, đây không phải là chuyện tốt lành gì. Đè nén ý định muốn lập tức ra tay, Vania quay trở lại khoang và bắt đầu suy nghĩ đối sách.
“Có thủy thủ bị hạ gục, những kẻ lạ mặt trên boong, mấy thủy thủ kia thì trông giống như đang bị uy hiếp… Con tàu mình có lẽ đang đi có lẽ đã bị tấn công. Mình phải tìm cách báo động cho hạm đội hộ tống…”
Vanya thầm nghĩ như vậy, rồi quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, định thông qua đèn hiệu xác định vị trí của hạm đội hộ tống. Thế nhưng, mặc cho cô cố gắng thế nào, trên mặt biển đen ngòm, cô cũng không thấy bóng dáng hạm đội của Giáo hội. Nhìn thấy tình cảnh như vậy, Vania bàng hoàng.
“Biến mất… hoàn toàn biến mất sao? Những con tàu khác đâu rồi? Hạm đội hộ tống? Tại sao mình không thể nhìn thấy họ?”
Nhìn mặt biển đen ngòm ngoài cửa sổ, Vania càng lúc càng cảm thấy tình hình nghiêm trọng.
Tuy vậy, do gần đây Vania thường xuyên gặp đủ loại nguy hiểm và biến cố, sóng gió gì cô cũng từng nếm trải, nên tình cảnh hiện tại không khiến cô trở nên bối rối hay hoảng loạn. Sau khi hít một hơi sâu giữ bình tĩnh, cô lấy kinh điển ra, đặt lên bàn, nhắm mắt cầu nguyện trong im lặng một lúc, rồi mở kinh điển, lật đến một trang và bắt đầu viết lên đó.
“Tình hình hiện tại thật sự kỳ lạ và có chút phức tạp. Trước hết, mình phải báo cho tiểu thư Dorothea đã, xem thử cô ấy có ý kiến gì không… Mình ghét phải làm phiền cô ấy vào giờ khuya thế này…”
…
Trên một vùng biển đen tối khác, một chiếc tàu khách lặng lẽ di chuyển trong màn đêm. Bên trong một khoang hành khách của con tàu đó, Dorothy, người đã chìm vào giấc ngủ được một lúc, bỗng chốc mở bừng mắt, nhanh chóng ngồi dậy trên giường. Sau khi ngáp một cái, cô chau mày, đưa tay xoa trán.
“Đây là… lời cầu nguyện của Vania, yêu cầu liên lạc? Vào giờ khuya thế này… chắc chắn đã có chuyện nghiêm trọng xảy ra.”
Ngồi trên giường, Dorothy trầm ngâm suy nghĩ trong lòng. Dù trong tâm trí hiện lên đầy nghi vấn, nhưng hành động của cô lại không hề chậm trễ. Cô rời khỏi giường, bật chiếc đèn tường rồi ngồi xuống bên chiếc bàn cạnh cửa sổ dưới ánh sáng mờ dịu.
Mặc đồ ngủ, Dorothy lấy Sổ Tay Hải Văn từ chiếc hộp của mình. Khi lật đến trang liên lạc của Vania, cô thấy những từ mới đã xuất hiện. Vania đã tường thuật lại tình hình xảy ra bên phía cô một cách chi tiết nhất có thể và hỏi Dorothy có đề xuất gì không. Cô ấy hy vọng Dorothy có thể giúp mình đối phó với những kẻ cướp tàu.
Ngồi bên bàn, Dorothy chăm chú đọc hết những gì Vania viết rồi nhíu mày thêm vài phần. Cô không ngờ bên phía Vania lại xảy ra chuyện nghiêm trọng đến thế. Suy cho cùng, chẳng có tên ngu nào chán sống để mức đi cướp tàu hành hưởng của Giáo Hội cả.
“Theo những gì Vania mô tả, con tàu của cô ấy đã bị chiếm quyền điều khiển một cách bí ẩn. Những kẻ chiếm quyền không rõ danh tính đã làm bất tỉnh các thủy thủ, đe dọa thủy thủ đoàn và buộc tất cả hành khách phải ở lại trong cabin. Những hành động như vậy rõ ràng cho thấy, đây là một vụ cướp tàu. Nhưng tại sao đối tượng lại là tàu hành hương của Giáo hội? Và bọn chúng là ai mà gan to đến thế chứ?”
Dorothy bối rối suy nghĩ, nhưng trong lòng cô đã bắt đầu xuất hiện vài giả thuyết.
“Sương mù dày đặc… những gã đàn ông cởi trần… những xâm nhập xuất hiện bất thình lình giữa đại dương… Gộp hết các yếu tố này lại, không thể không nghĩ tới đám Giáo Hội Vực Sâu… Tuy nhiên, câu hỏi đặt ra là, chúng có đủ can đảm để tấn công một hạm đội của giáo hội sao? Nếu đúng là chúng, thì động cơ là gì? Tìm kiếm vật hiến tế mới cho Haimohois sao?”
“Nhưng Trái Tim Biển Sâu đang ở chỗ mình. Không có nó, chúng không thể tổ chức nghi lễ. Hơn nữa, nếu muốn vật hiến tế, đâu nhất thiết phải tấn công con tàu của giáo hội… Liệu ở vùng biển này, ngoài Giáo Hội Vực Sâu, còn có Kẻ Vượt Giới khác đi trên con đường Thủy Triều không?”
Ngồi trên ghế, Dorothy cố đoán xem kẻ đã chiếm quyền kiểm soát tàu của Vania thuộc thế lực nào. Tuy nhiên, do thông tin quá ít ỏi, cô đã suy đoán rất lâu mà vẫn chưa đưa ra được kết luận. Vì vậy, cô đành chuyển sự chú ý sang việc làm thế nào để giúp Vania đối phó với tình hình hiện tại.
“Bây giờ mình cách quá xa vị trí của Vania, không thể trực tiếp giúp cô ấy được, vì thế hành động bên phía cô ấy nhất định phải cực kỳ cẩn trọng.”
“Nếu những kẻ cướp tàu này có thể tạo ra sương mù dày đặc, tách tàu chở khách khỏi hạm đội hộ tống, thì những Kẻ Vượt Giới trong số bọn chúng hẳn phải có cấp bậc cao, có thể là một hoặc nhiều cá nhân cấp Bạch Tro. Nếu chúng thực sự là Kẻ Vượt Giới con đường Thủy Triều, với lợi thế sân nhà, Vania chắc chắn không thể thắng. Cô ấy tuyệt đối không thể trực tiếp đối đầu với chúng. Thay vào đó, cô ấy nên cẩn thận thu thập thông tin tình báo. Vấn đề cốt lõi bây giờ là thiếu thông tin đầy đủ…”
“Đáng tiếc là cơ thể thật của mình không ở trên những con tàu chở khách đó; nếu không, việc thu thập thông tin tình báo sẽ dễ dàng hơn nhiều.”
Dorothy phân tích nhanh trong đầu, sau đó cầm bút lên và cẩn thận ghi lời khuyên của mình vào Sổ Tay Hải Văn, hướng dẫn Vania cách tốt nhất để đối phó với tình huống khó khăn hiện tại của mình.
Tóm lại, Dorothy bảo Vania không nên hành động hấp tấp, tránh tuyệt đối mọi xung đột. Tốt nhất là nên hợp tác với những kẻ cướp tàu lúc này, tranh thủ thời cơ để tìm hiểu xem rốt cuộc chúng là ai và mục đích thật sự của chúng là gì.
Ngoài ra, do Dorothy lo rằng Vania sẽ gặp khó khăn trong việc thu thập thông tin vì rào cản ngôn ngữ, cô còn đề xuất trong hồi âm rằng, cô sẽ truyền lại kiến thức ngôn ngữ của mình cho Vania thông qua Aka, giúp Vania ít nhất có thể nắm vững được các ngôn ngữ chính ở các quốc gia lân cận như tiếng Ivengardian và tiếng Cassatian.
Dorothy thường thận trọng khi hành động mà không có đủ trinh sát. Tuy nhiên, vì lần này cô không thể có mặt vật lý tại hiện trường, nhiệm vụ trinh sát trở nên khó khăn hơn đáng kể, hoàn toàn dựa vào khả năng ứng biến của Vania.
…
“Đừng hành động hấp tấp, hợp tác với họ, và thu thập thông tin tình báo trước?”
Vania ngồi trong cabin của mình, vừa nhìn câu trả lời của Dorothy vừa trầm ngâm suy nghĩ. Tuy nhiên, cô nhận ra rằng cô hiện đang thiếu các phương tiện phù hợp để trinh sát hiệu quả.
“Có vẻ như… mình chỉ có thể làm theo lời khuyên của tiểu thư Dorothea bây giờ—không chủ động gây xung đột và quan sát xem tình hình diễn biến như thế nào…”
“Nhưng mình không ngờ tiểu thư Dorothea lại chủ động truyền kiến thức ngôn ngữ của mình… Mình thực sự rất biết ơn về điều đó. Nếu mình không thể hiểu họ đang nói gì, mình sẽ chẳng thể thu thập bất kỳ thông tin tình báo nào hiệu quả… Hơn nữa, tiểu thư Dorothea quả thật uyên bác. Cô ấy biết nhiều ngôn ngữ khi còn trẻ như vậy, và cô ấy còn dễ dàng cho đi khi mình cần giúp đỡ…”
Vania thầm nghĩ như thế. Quyết định từ bỏ ý định hành động trực tiếp trước đó, cô quyết định cứ tùy cơ ứng biến là hơn.
…
Thời gian trôi qua, mặc dù đêm đã về khuya, nhưng Vania vẫn không ngủ. Cô đang lo lắng cân nhắc làm thế nào để chủ động điều tra những kẻ cướp tàu thì đột nhiên, cô nghe thấy những tiếng động và tiếng ồn bên ngoài cabin của mình. Âm thanh ban đầu rất nhỏ, rồi từ từ rõ ràng hơn, từng chút một tiến đến gần. Nghe như có tiếng gõ cửa, xen lẫn với tiếng ai đó đang hỏi chuyện. Cuối cùng, cánh cửa cabin của côvang lên tiếng “cốc cốc”.
Nghe tiếng gõ cửa, Vania nuốt khan một ngụm nước bọt, rồi bước đến mở cửa khoang. Đứng bên ngoài là một thủy thủ có vẻ bồn chồn, thấy cô mở cửa thì lập tức lên tiếng hỏi.
“Ưm… Xin lỗi đã làm phiền, nhưng thưa Sơ, Sơ có biết cách chữa vết thương không? Ý tôi là, như bôi thuốc, chẩn đoán vết thương, và băng bó…”
Nghe lời thủy thủ nói, Vania dừng lại một lát, sau đó gật đầu đáp lại.
“Vâng, tôi biết cách xử lý vết thương. Tôi đã từng làm công việc y tế trước đây.”
“Tuyệt vời quá. Xin Sơ hãy đi theo tôi, chúng tôi cần Sơ giúp đở.”
Thủy thủ nói với Vania như vậy. Vania gật đầu rồi bước theo anh ta rời cabin. Khi cô đi theo thủy thủ xuống hành lang, Vania âm thầm cầu nguyện Aka, một lần nữa nối liên lạc với Dorothy. Dorothy, người đã thức trắng để đợi tin từ Vania, ngay lập tức có được quyền truy cập vào các giác quan của Vania, bắt đầu theo dõi tình hình thực tế từ xa.
Cùng người thủy thủ dẫn đường phía trước, Vania đi tới một khoang tàu khá rộng. Tại đó, cô nhìn thấy nhiều thủy thủ của Giáo hội bị thương. Có người nằm trên sàn, có người tựa lưng vào tường hay ghế dài, sắc mặt hoảng loạn, vẻ mặt đau đớn. Một số đã hôn mê bất tỉnh, số khác thì rên rỉ vì vết thương. Dù một vài vết thương đã được băng bó, nhưng theo góc nhìn của Vania, những vết thương đó đã được băng bó vội vàng, và rất thiếu chuyên nghiệp.
Ngoài những thủy thủ bị thương, trong khoang còn có vài thủy thủ khác và ba người đàn ông cởi trần, toàn thân ướt sũng, vóc dáng cường tráng, ánh mắt sắc bén quan sát tình hình xung quanh. Trên cánh tay mỗi người đều có hình xăm một cái cây toàn thành hình tam giác ngược đặc biệt, và một người có bàn tay quấn băng dính máu. Các thủy thủ và thủy thủ đoàn bị thương rõ ràng sợ hãi những người đàn ông này.
“Thưa Sơ… xin người giúp xử lý sơ cứu vết thương cho họ. Một vài người trong số này có vẻ nguy kịch rồi…”
“Được rồi, tôi sẽ cố gắng hết sức.”
Người thủy thủ dẫn đường nói với Vania, và cô lập tức cúi người xuống, bắt đầu xử lý vết thương cho các nạn nhân. Vận dụng kiến thức đã học, Vania dùng bộ sơ cứu sẵn có trên tàu để xử lý các vết thương một cách nghiêm túc. Ở phía xa, Dorothy, qua thị giác của Vania, bắt đầu phân tích tình huống trước mắt.
“Ba gã đó hẳn là những kẻ cướp tàu. Xét theo tình hình hiện tại, con tàu rõ ràng đã bị khống chế hoàn toàn. Những vết thương của thủy thủ chắc chắn là do chiến đấu với bọn chúng.”
“Để đánh bại rất nhiều thủy thủ chỉ với vài kẻ tấn công, vậy thì khả năng cao bọn chúng Kẻ Vượt Giới, hơn nữa có cấp bậc không thấp. Mình phải cẩn thận. Nếu chúng thực sự là Pháp Sư Nước, việc gây xung đột trong những điều kiện này sẽ là thảm họa.”
“Nhưng nói đi cũng phải nói lại, những kẻ cướp tàu này hình như có một giới hạn. Thay vì bỏ mặc những thủy thủ bị thương, chúng cố tình tìm kiếm nhân viên y tế trong số hành khách để điều trị cho họ. Điều này hoàn toàn không giống hành vi điển hình của dị giáo. Nếu xét theo phong cách tàn nhẫn của Giáo Hội Vực Sâu, những thủy thủ bị thương này hoặc là trở thành bữa ăn khuya hoặc bị ném xuống biển cho cá ăn từ lâu rồi.”
Dorothy cảm thấy hơi bối rối. Ban đầu cô nghi ngờ đây là hành động của Giáo Hội Vực Sâu, nhưng sau khi chứng kiến cách bọn cướp biển đối xử với tù binh, nhận định ban đầu của cô đã bắt đầu lung lay. Giáo Hội Vực Sâu là một thế lực tàn nhẫn, có thể tàn sát 2.700 người trên toàn bộ con tàu chỉ để tìm ra một tên trộm. Nếu không vì yêu cầu hiến tế của Haimohois, hành khách trên tàu Shimmering Pearl có lẽ đã nằm dưới lòng biển rồi. So với phong cách tàn nhẫn đó, những kẻ cướp tàu này… quá khác biệt.
Trong khi Dorothy vẫn phân tích tình hình, Vania hoàn toàn tập trung vào việc điều trị. Cô chăm sóc từng thủy thủ bị thương một, tập trung toàn bộ tinh thần cho việc điều trị. Bất kể tình hình có ra sao, cô cũng không muốn nhìn thấy sinh mặng vô tội chết trước mặt mình.
Trong quá trình điều trị, Vania phát hiện một thủy thủ bị thương nặng nằm trên mặt đất và đang thoi thóp. Sau khi kiểm tra tình trạng của anh ta, Vania nhận thấy tình hình không ổn và cần phải có biện pháp xử lý càng sớm càng tốt. Vì vậy, Vania lần đầu tiên sử dụng khả năng của mình trong lần điều trị này, sử dụng sức mạnh thần bí để chữa lành một số vết thương nguy hiểm cho người bị thương.
Ngay sau khi cô xử lý xong vết thương nguy hiểm và giúp cho tình trạng của thủy thủ kia ổn định lại, một giọng nói vang lên phía sau cô. Đó là giọng nói nói bằng tiếng Ivengardian lơ lớ, nặng giọng và không lưu loát lắm.
“Cô là… Kẻ Vượt Giới Đèn Lồng? Ta nghe nói chúng có khả năng chữa lành vết thương rất kì diệu, và những nữ tu sĩ sử dụng khả năng này đều mặc đồ trắng…”
Nghe thấy giọng nói sau lưng, Vania quay người lại và thấy người dẫn đầu trong số ba kẻ cướp tàu đang nói chuyện với cô với ánh mắt tò mò.
“Vâng, tôi là Mục Sư Chữa Lành theo con đường Thánh Mẫu. Cảm ơn anh đã cho những con người bất hạnh này cơ hội được điều trị.”
Đối mặt với câu hỏi của Bahoda, Vania trả lời một cách chân thành. Đối phương sau đó cũng tiếp lời.
“Mỗi sự sống đều đáng được trân trọng. Mặc dù đã từng giao chiến với nhau, nhưng họ hiện không gây ra mối đe dọa nào, nên bọn ta cũng sẽ không vô nghĩa tước đoạt mạng sống của họ. Hơn nữa, càng nhiều người trong số các người sống sót, càng hữu ích cho bọn ta, tôi tớ của Giáo Hội Ánh Sáng.”
Bahoda nói vậy với Vania. Sau khi nghe xong, cô hơi ngạc nhiên, thầm đánh giá rằng người đàn ông trước mặt có thể là người có khả năng giao tiếp. Vì thế, cô cố gắng tiếp tục.
“Đúng vậy, sự sống đáng được trân trọng… Chúng ta nên đối xử với mọi sinh linh bằng lòng trắc ẩn và sự bình đẳng, đó là lời dạy của Thánh Mẫu dành cho tôi. Tôi rất vui khi các anh cũng có suy nghĩ tương tự.”
Vania nói với Bahoda, hy vọng thông qua cuộc trò chuyện có thể tìm hiểu thêm thông tin. Nhưng không ngờ đối phương lại hừ lạnh rồi nói bằng giọng khinh thường.
“Đối xử với mọi sinh linh bằng lòng trắc ẩn? Ha… Nghe hay thật đấy. Giáo Hội Ánh Sáng các người chưa bao giờ đối xử với ai bằng sự bình bằng hay lòng trắc ẩn! Các người luôn hống hách. Với những ai không tin vào Chúa của các người, không chấp nhận kinh điển của các người, thì các người liền đàn áp, thậm chí tàn sát dã man! Các người không bao giờ dung thứ cho dù chỉ là một khác biệt nhỏ nhất. Các người hành động như những tên cướp biển, ép buộc tín ngưỡng của mình và giết hại những người vô tội! Các người không xứng đáng nhắc đến sự tôn trọng sinh mạng, và cô cũng không có tư cách nói về lòng trắc ẩn!”
Đối diện với Vania, Bahoda nói một cách đanh thép, trong giọng lộ rõ sự bất mãn, thậm chí là tức giận. Thái độ đột ngột của anh khiến Vania, người đang định nói chuyện tử tế với anh, không khỏi giật mình. Trong khi đó, quan sát từ xa, Dorothy trầm ngâm xoa cằm, dường như nhận ra điều gì đó quan trọng.
“Những kẻ phản đối hoạt động truyền giáo của Giáo Hội Ánh Sáng, ha? Chuyện này… thú vị đây.”


3 Bình luận