Web novel

Chương 540: Xé Linh Hồn

Chương 540: Xé Linh Hồn

Tây Addus, vùng hoang mạc ngoài Thành phố Karnak

Trên cánh đồng sa mạc mênh mông giờ đây bị bao phủ trong khói và tro tàn. Nơi từng là tiền đồn của Giáo Phái Sự Giáng Lâm Của Đấng Cứu Thế giờ chỉ còn lại chi chít các hố bom. Xung quanh các hố này, những chiến hào đan chéo khắp vùng đất, và xác lính ngổn ngan khắp nơi.

Hầu hết trong số này là binh sĩ của Giáo Phái Sự Giáng Lâm Của Đấng Cứu Thế—kẻ thì bị đạn bắn gục, kẻ thì nát vụn vì sức nổ, chẳng còn nhận rõ nhân dạng. Nhiều nơi vẫn còn cháy âm ỉ, mùi thịt cháy khét lẹt hòa lẫn trong gió nóng.

Trên bãi chiến trường, một số lượng lớn binh lính Quân Cách Mạng đang tỏa ra, dọn dẹp chiến trường. Họ thu thập chiến lợi phẩm thành từng đống, chăm sóc những người bị thương ở cả hai phe, tước vũ khí những kẻ đã đầu hàng và dòn họ lại một chỗ.

Tất cả các dấu hiệu đều chỉ ra cùng một kết luận: trận chiến đã kết thúc, và bên tấn công—Quân Cách Mạng—đã giành được một thắng lợi hoàn toàn.

Với quân số đông và hỏa lực áp đảo, Quân Cách Mạng nhanh chóng nghiền nát tất cả các tuyến phòng thủ bên ngoài Karnak. Không có sự tiếp viện của sinh vật bất tử, quân Giáo Phái Sự Giáng Lâm Của Đấng Cứu Thế bị đánh cho tan tác, chẳng thể gây ra sự kháng cự đáng kể. Lực lượng Cách mạng chịu tổn thất tối thiểu và nhanh chóng dọn sạch các tiền đồn ngoài thành Karnak. Với hệ thống chỉ huy đã bị vô hiệu, binh lính của giáo phải rơi vào hỗn loạn, bị bắt hàng loạt mà không kịp tổ chức phản công.

Đứng giữa cảnh tàn phá, trong bộ quân phục của một sĩ quan cao cấp đến từ lục địa chính, Shadi cầm một cặp ống nhòm, quan sát về phía xa. Từ nơi anh đứng, anh đã có thể nhìn thấy đường nét của Thành phố Karnak đã hiện rõ nơi chân trời. Chiến thắng chỉ còn cách anh một bước cuối cùng.

“Thưa Tướng quân, tất cả các vị trí ngoài thành có thể gây ra mối đe dọa cho cuộc bao vây của chúng ta đã bị loại bỏ. Không còn gì chắn giữa chúng ta và Karnak nữa. Thành phố này coi như đã nằm trong tay chúng ta. Có lẽ chúng ta nên cho quân nghỉ nửa ngày trước khi phát động tổng tấn công cuối cùng,” Adan, một trong những sĩ quan dưới quyền Shadi, bước tới báo cáo, đề xuất đồng thời đề xuất phương án.

Shadi hạ ống nhòm, quay sang Adan, và trả lời.

“Không cần nghỉ lâu như thế. Nhuệ khí quân ta đang cao—bây giờ là lúc phải thừa thắng xông lên. Tối đa nghỉ ba mươi phút, rồi tiến công tiếp.”

“Chỉ nửa tiếng thôi sao? Liệu có gấp quá không? Bộ đội chiến đấu liên tục dễ kiệt sức, có thể ảnh hưởng hiệu quả tác chiến.”

Adan nói với vẻ lo lắng. Nhưng Shadi liền giải thích.

“Từ tình huống giao tranh vừa rồi, có thể thấy địch đánh rất rối rắm, mỗi bên một hướng, hoàn toàn không phối hợp nào. Chúng sụp đổ còn nhanh hơn chúng ta dự kiến. Rõ ràng, hệ thống chỉ huy của chúng đã có vấn đề—trên thất lệnh, dưới rối loạn. Đó là lý do chúng ta có thể thắng dễ dàng như vậy.

“Vì thế, chúng ta tuyệt đối không thể chần chừ. Chúng ta phải kết thúc trận chiến ngay lập tức trong khi chúng đang rối loạn. Nếu chúng ta chờ quá lâu, chúng sẽ tái thiết bộ chỉ huy, và việc chiến đấu với chúng sẽ khó khăn hơn nhiều. Đến lúc đó, chiến sự sẽ kéo dài thành giao tranh trong thành phố, và thương vong của ta sẽ rất nặng nề. Khi chúng còn đang hỗn loạn, hãy tung một đòn quyết định.”

Adan gật đầu trong im lặng, rõ ràng đã bị phân tích của Shadi thuyết phục, sau đó quay đi để truyền đạt mệnh lệnh của tướng quân.

Khi Adan rời đi, Shadi một lần nữa đưa ống nhòm lên, hướng ánh mắt về phía Karnak xa xăm giữa sa mạc. Sau khi một hồi quan sát, ánh mắt anh chuyển dần lên dãy núi cao phía sau thành phố. Anh lặng im nhìn dãy núi ấy thật lâu, rồi hạ ống nhòm xuống, khẽ nói với linh hồn đang trú ngụ trong người mình.

“Setut… ngươi nghĩ đám tín đồ của giáo đoàn Phán Quan của Thiên Đường đang làm gì trong lăng mộ hoàng gia? Liệu sự sụp đổ đột ngột của hệ thống chỉ huy ở Karnak có liên quan đến hành động của bọn chúng không?”

Nhưng khác hẳn mọi khi, linh hồn cổ xưa kia lại không lập tức trả lời. Nó im lặng. Sự im lặng ấy khiến Shadi thoáng cau mày, cảm thấy bất an.

“Setut? Có chuyện gì vậy, Setut?” anh vội hỏi, và sau một lúc im lặng nữa, Setut cuối cùng cũng trả lời bằng một giọng thèua thào, không thể tin được.

“Tên điên… Tên điên đó… Sao hắn lại có thể ở đây? Không đúng… hắn không có lý do để mở rộng quyền năng của mình tới tận chốn này…”

Nghe thấy điều này, Shadi cảm thấy thậm chí bối rối hơn và thúc giục tinh linh bên trong hắn với một giọng trang nghiêm.

“Tên điên? Tên điên nào? Có thủ lĩnh nào từ phe Giáo Phái Sự Giáng Lâm Của Đấng Cứu Thế đến đây sao?”

“Không… không phải tên điên trẻ từ phe Cứu Thế… mà là một tên điên già, một kẻ đã bị vặn xoắn hàng thiên niên kỷ, vừa đáng thương lại vừa đáng ghê tởm.

“Hắn là một tội nhân, một kẻ bị giam cầm, một kẻ loạn trí… và là điều cấm kỵ lớn nhất trong số những tồn tại như ta…”

Bắc Karnak, Thung lũng Đại Bàng Chết, Lăng Mộ Hoàng Gia Rachman.

Bên trong đại điện ngầm rộng lớn của lăng mộ, bóng tối lan rộng. Những biểu tượng màu đen u ám hiện lên trên các bức tường. Hơi lạnh băng giá tràn ngập không gian…

Một gương mặt khổng lồ, bán trong suốt, khô quắt như xác ướp — đeo đầy những trang sức vàng chói — dần hiện ra trong hư không. Đôi mắt dữ tợn của nó nhìn chằm chằm vào con thằn lằn cát khổng lồ đang chiếm giữ trung tâm địa điện.

Xung quanh, vô số dấu bàn tay đen sì tiếp tục lan rộng, bò trườn khắp nền đá và tường, rồi nhanh chóng in hằn lên thân thể con thằn lằn cát, từng dấu từng dấu chồng chất lên nhau.

Chỉ trong chốc lát, toàn bộ cơ thể khổng lồ ấy đã bị những dấu tay đen kịt đặc phủ kín từng inch cơ thể nó . Dưới áp lực của những bàn tay đen, con thằn lằn cát khổng lồ hoàn toàn không thể nhúc nhích.

“Cái gì… thế này!?”

Bên trong cơ thể của thằn lằn cát, Chabakunka kinh hãi nhận ra rằng mình đã hoàn toàn mất quyền kiểm soát đối với cơ thể bằng cát. Linh hồn của chính hắn và hai linh hồn hoang dã được hắn triệu hồi đều đồng loạt bị đè nén, khiến hắn hoàn toàn bất lực, không thể khởi động bất kỳ sức mạnh nào.

Một nỗi sợ hãi khủng khiếp lan tràn khắp linh hồn của Chabakunka và những linh hồn hoang dã kia—hắn có thể cảm nhận được từng tia run rẩy trong xương tủy của bản thể mình dưới áp lực từ gương mặt xác ướp khổng lồ đang chầm chậm cúi xuống.

Lần đầu tiên trong đời, Chabakunka cảm thấy ý chí của chính hắn bị tước đoạt sạch sẽ đến mức hắn không thể nảy sinh ra bất kỳ ý định kháng cự nào được.

Chabakunka cảm thấy tồn tại linh hồn trước mặt tỏa ra oán niệm và hận thù khủng khiếp, hắn nhất thời nghĩ đó có thể là một oán linh mạnh mẽ đang vất vưởng nơi đây. Vội vã, Hắn cố gắng tập trung, dùng hết sức để cất tiếng hô—cố gắng muốn an táng cho linh hồn ấy về Địa Ngục.

“Oán... Oán linh! Thế giới này không còn là nơi ngươi thuộc về. Hãy đặt chấp niệm của ngươi xuống… thuận theo sự dẫn dắt vĩ đại… mà trở về!”

Chabakunka cố gắng thực hiện nghi thức an táng, nhưng nghi thức hoàn toàn vô hiệu. Thay vào đó, hắn nhận lại được tiếng cười mỉa mai bằng ngôn ngữ Bắc Ufiga cổ phát ra từ miệng của hình dạng xác ướp ảo ảnh.

“Ta sẽ không đi đâu… Cho đến khi triều đại hồi sinh từ cái chết! Dù có thần linh thì cũng không thể trục xuất ta!”

Vừa nói, ngọn lửa ma quái bùng cháy trên khuôn mặt đau khổ của nó. Trong khoảng không bên trên, hai bàn tay xương xẩu, cháy sém, có móng vuốt dài ngoằng, mỗi bàn giống như một thứ được kéo từ một xác chết bị thiêu cháy, hiện ra giữa không trung. Chúng lao xuống cùng nhau, thọc vào cơ thể của con thằn lằn cát khổng lồ, trực tiếp túm lấy các linh thể bên trong. Toàn thân linh hồn Chabakunka lập tức rơi vào cảm giác run rẩy dữ dội dưới sức ép tàn bạo của chúng.

Sau đó, các cánh tay xương xẩu đen kịt bắt đầu kéo mạnh ra ngoài. Chỉ trong chốc lát, chúng đã giật phăng ra hai linh thể—Sa Thiệt, linh hồn hoang dã giống thằn lằn, và Hối Minh, linh hồn hoang dã giống gà. Cả hai linh hồn hoang dã vùng vẫy kịch liệt, nhưng hoàn toàn vô ích. Các bàn tay xương xẩu siết chặt, rồi “rắc”—một âm thanh vô hình tựa tiếng vỡ vang lên. Trong một khoảnh khắc, cả hai linh hồn hoang dã đều bị nghiền nát thành các mảnh trôi dạt, tan ra như tro bụi trong không khí.

Sau khi hai linh hồn hoang dã bị nghiền nát, con thằn lằn cát khổng lồ khựng lại, rồi toàn thân hóa thành dòng cát ào ạt chảy xuống nền địa đại. Khi bụi cát tan đi, thân thể thật của Chabakunka hiện ra giữa đống cát, đôi mắt mở trừng trừng trong cơn sợ hãi cực độ, rơi mạnh xuống nền cát dày.

“Ngươi không trốn được đâu, Boyle… Bất kể ngươi có ẩn mình trong thứ gì, ta vẫn sẽ lôi ngươi ra…”

Một lần nữa, hai bàn tay héo hon vươn xuống, tóm chặt lấy Chabakunka đang bất động. Chúng thọc sâu vào trong, xé toạc hai linh hồn ra khỏi cơ thể hắn—một là chính Chabakunka, một là linh hồn của Mohn, kẻ mà hắn đã dùng làm vật chứa. Cả hai đều mang cùng một vẻ kinh hoàng tuyệt vọng.

Sau đó, bàn tay đen ném Mohn sang một bên, rồi hai tay cùng lúc túm lấy linh thể của Chabakunka, định trực tiếp xé toạc hắn ra. Trong cơn xé rách linh hồn đó, Chabakunka cảm thấy một nỗi đau buốt tận sâu hồn tủy. Hắn bất lực tận mắt quan sát thấy thân thể linh hồn của mình đang nhanh chóng nứt toác, tan rã; ý thức bắt đầu rối loạn. Chính lúc này, hắn mới hiểu mình đang đối diện với cái gì.

“Lời… nguyền… sao…?”

Chuyện gì thế này? Tại sao ta đột nhiên bị ảnh hưởng bởi một lời nguyền mạnh mẽ như vậy?!

Dưới lực kéo của hai bàn tay đen, linh hồn Chabakunka— dù đạt tới Im Lặng cấp Xích Hoàn— vẫn bắt đầu sụp đổ. Cánh tay linh hồn của hắn bị xé đi trước, tan biến vào trong không khí, tiếp theo là đôi chân và sau đó là thân. Trong cơn đau xé lòng xé dạ đó, hắn cuối cùng cũng đã hiểu ra nguyên nhân.

Chính là linh hồn đó! Cái linh hồn mà hắn vừa nuốt trước đó! Chabakunka nhớ rất rõ, trong suốt cuộc đời, hắn chưa bao giờ trúng một lời nguyền nghiêm trọng như vậy… Chỉ có một lời giải thích: lời nguyền đó thuộc về linh hồn hắn đã tiêu thụ. Bằng cách nuốt chửng nó, hắn đã phủ lên linh hồn của chính mình lên linh hồn của họ, và cho đến khi linh hồn được tiêu thụ hoàn toàn được tinh luyện, bất kỳ lời nguyền nào nó mang sẽ chuyển sang hắn. Lời nguyền biểu hiện này tìm cách xé toạc linh hồn hắn, không chỉ để tiêu diệt hắn, mà để giải phóng mục tiêu ban đầu của nó… để nó có thể nguyền rủa cô ấy thay vào đó.

Nhận ra điều này, Chabakunka điên cuồng cố gắng trục xuất linh hồn hắn đã nuốt chửng. Nhưng việc thanh lọc một linh hồn cần thời gian—mà trong cơn đau đớn do bị hành hạ của sự xé nát linh hồn, mỗi giây đều dài như vĩnh viễn. Sau khi chịu đựng nổi thống khổ không thể ta, hắn cuối cùng cũng linh hồn ấy dưới hình dạng một ngọn lửa chập chờn. Lúc ấy, phần lớn linh thể của chính hắn đã bị xé toạc. Tay chân và một phần thân đã biến mất. Linh hồn hắn đã suy yếu đến mức không thể tự duy trì nổi hình hài. Sau khi nhả ra linh hồn bị nguyền, nó co cụm lại thành một đốm lửa run rẩy.

“Tìm thấy ngươi rồi…”

Thấy Chabakunka nhả ra linh hồn mà nó đang tìm kiếm, bóng ma giống xác ướp khổng lồ lộ ra một nụ cười gớm ghiếc. Bàn tay đen kịt khổng lồ vươn về phía linh hồn mới được giải phóng.

Ngay khoảnh khắc đó, ẩn mình bên trong Lăng Mộ Hoàng Gia, Dorothy cảm nhận qua kênh thông tin rằng Nephthys đang bị lời nguyền nhanh chóng bao trùm. Cô ngay lập tức truyền một thông điệp đến Gregor ở xa:

“Ngài Thợ Săn, bơm tâm linh!”

Tại Prittivian, cách Addus hàng nghìn cây số, trong tầng hầm của dinh thự mới của Boyle, Gregor đang siết chặt cây quyền trượng vàng trong tay. Khi nghe thấy giọng nói vang lên trong tâm trí, anh lập tức truyền tâm linh Khải Huyền vào trong quyền trượng. Ngay sau đó, trong đôi mắt chim khắc trên quyền trượng, ánh sáng vàng lóe lên.

Cùng lúc ấy, trong lăng mộ của Rachman, đôi tay đen kịt vốn sắp chạm vào linh hồn Nephthys bỗng khựng lại giữa không trung, hoàn toàn cứng đờ, như bị một thế lực vô hình nào đó ngăn cản, không thể tiến thêm dù chỉ nửa tấc. Cái bóng khổng lồ mang gương mặt xác ướp khủng khiếp kia bắt đầu mờ đi và biến dạng.

“Cái gì… Không… Không!”

Cảm thấy có điều gì đó rất tồi tệ đã xảy ra, linh hồn xác ướp bắt đầu gào thét với giọng điệu kích động. Trước mắt mọi người, có thể thấy, vô số dấu tay đen bao phủ ngôi mộ nhanh chóng phai nhạt đi rồi biến mất, trong khi những cánh tay nguyền rủa khổng lồ tự động nứt toác và tan rã thành tro đen.

“Không… KHÔNG! Boyle… ngươi dám…!! Trả lại… Thánh Trượng… cho ta——!!”

Giữa những tiếng gào cay đắng, bóng ma xác ướp xoắn lại rồi tan biến vào hư vô. Khi dấu vết bị nguyền rủa cuối cùng biến mất khỏi lăng mộ, bóng ma và các bàn tay của nó biến mất hoàn toàn. Lăng mộ từng có cảm giác đông đúc giờ cảm thấy trống rỗng hơn nhiều—chỉ còn lại một vài ngọn lửa linh hồn lơ lửng trong không khí tĩnh lặng.

Trong số đó, ngọn lửa linh hồn rung động mạnh mẽ nhất là của Chabakunka. Bất chấp cuộc tấn công tàn bạo, nó vẫn giữ một chút ý thức. Thấy lời nguyền kinh hoàng biến mất, hắn thở phào nhẹ nhõm và ra sức ổn định linh hồn của mình, chuẩn bị tẩu thoát khỏi đây ngay lập tức.

“Phải… phải rời khỏi đây! Càng nhanh càng tốt!”

Với ý nghĩ đó, Chabakunka bắt đầu chuẩn bị một nghi lễ triệu hồi linh hồn ngược, định dùng chút sức mạnh còn lại của linh hồn để dịch chuyển, mang theo thánh vật đã bị ràng buộc với linh hồn, trở về lãnh thổ của Hắc Quan Giáo. Mặc dù không chiếm được linh hồn của Rachman, nhưng việc mang về một thánh vật với hắn cũng đã là thắng lợi không nhỏ.

Mang ý nghĩ đó trong đầu, Chabakunka kích hoạt sức mạnh trong trạng thái linh hồn thuần túy—không có thể xác làm vật chủ. Hành động này tạo ra một sức căng nặng nề lên linh hồn, gần như là hành động tự hủy. Tuy nhiên, Chabakunka không còn lựa chọn nào.

Ngay khi hắn chuẩn bị hoàn tất nghi lễ, một tiếng sấm nổ chói tai vang lên khắp lăng mộ. Một tia sét bắn ra từ Lăng Mộ Hoàng Gia, đánh trực tiếp vào ngọn lửa linh hồn của Chabakunka. Ánh sáng thiêu đốt khiến linh hồn hắn rung mạnh và co lại một cách đáng kể.

Bị luồng điện xuyên qua, ý thức của hắn chấn động mạnh, cấu trúc linh hồn đang dần sụp đổ. Trong cơn hoảng loạn, hắn nhìn về phía cánh cửa Lăng Mộ Hoàng Gia, chỉ thấy một bóng người đeo mặt nạ, trùm áo choàng bay ra, lao về về phía hắn với năng lượng sét đang hội tự nổ lách tách xung quanh.

“Là hắn! Thành viên của giáo đoàn Phán Quan của Thiên Đường đang ẩn nấp đó!!”

Khi nhận ra mối đe dọa đang đến, Chabakunka chỉ còn cảm thấy một nỗi tuyệt vọng tràn ngập trái tim. Với trạng thái tàn hồn hiện tại, hắn đã không còn khả năng thông linh trở về. Chỉ dựa vào một tia linh hồn không vật chủ thì căn bản không thể đối đầu với một Kẻ Vượt Giới cấp Bạch Tro đang ở trạng thái toàn vẹn. Điều đang chờ đợi hắn phía trước chỉ có thể là linh hồn tiêu tán, sau đó bị dễ dàng bị câu bắt, giam cầm, để mặc cho kẻ địch tùy ý xử trí..

“Không! Ta không thể kết thúc như vậy được!”

Vừa nghĩ đến kết cục đó, linh hồn của Chabakunka liền dấy lên sự phản kháng dữ dội. Hắn tuyệt đối không chấp nhận số phận như thế. Hắn muốn, ngay trong khoảnh khắc tuyệt vọng này, thực hiện một lần đánh liều cuối cùng—một đòn sinh tử đặt cược toàn bộ tính mạng.

Lúc này, Chabakunka đang ở trạng thái tàn hồn, hắn có thể lựa chọn thiêu đốt phần linh hồn còn lại, cưỡng ép tiến hành một lần siêu tốc triệu hồi, triệu hồi một linh hồn mạnh mẽ để thay hắn chiến đấu, tranh thủ cho mình chút thời gian.

Linh hồn vốn rất khó bị hủy diệt hoàn toàn. Nhưng nếu làm vậy, linh hồn của hắn sẽ bị thiêu đến mức chỉ còn lại một tia tàn hồn cực nhỏ. Tia tàn hồn ấy thậm chí không đủ để duy trì thần chức (thần chức ở đây là cấp Xích Hoàn của Chabakunka) của hắn, sẽ chỉ như một làn hồn lơ đãng trôi nổi khắp mặt đất. Muốn khôi phục lại hình dạng ban đầu, hắn phải mất đến hơn một trăm năm. Trong suốt trăm năm ấy, hắn sẽ trở thành một mảnh linh hồn vô thức, chẳng khác nào người chết trong mắt kẻ khác.

Nhưng… cho dù như vậy, hắn cũng không muốn linh hồn mình rơi vào tay kẻ địch. Nếu bọn chúng biết cách tinh luyện linh hồn, thì tất cả coi như kết thúc!

Cũng với lý do đó, Chabakunka không dám dùng phương pháp “thiêu đốt linh hồn để lập tức triệu hồi ngược nhằm đưa bản thân về thẳng cứ điểm. Bởi hắn hiểu quá rõ—nếu mình chỉ còn lại một tàn hồn mỏng manh mà quay về Hắc Quan Giáo, ai biết đám đồng nghiệp hay thuộc hạ cũ sẽ nhân cơ hội làm gì với linh hồn hắn? Kết cục đó chưa chắc đã khá hơn so với rơi vào tay giáo đoàn Phán Quan của Thiên Đường.

Vì vậy, Chabakunka đã đưa ra lựa chọn của mình—ngay lập tức.

Đối mặt với cái chết đang đến, hắn đốt cháy phần linh hồn còn sót lại, cưỡng ép thi triển một nghi thức triệu hồi tức thời trong trạng thái không có bất kỳ vật dẫn nào.

Nghi thức triệu hồi chỉ diễn ra trong chớp mắt. Khi ma trận triệu hồi phức tạp hiện lên mặt đất, ngọn lửa linh hồn yếu ớt của Chabakunka lập tức co rút chỉ còn một sợi tàn hồn mỏng manh. Linh hồn hắn đã không còn năng lực mang theo Chiếc Cốc Dẫn Lối Địa Ngục, chiếc chén mờ ảo giống như một chiếc đèn dầu cổ rơi từ giữa không trung xuống.

Đôi mắt Dorothy lập tức dán chặt vào vật đang rơi đó.

Ngay lúc đó, một linh hồn từ trong pháp trận cuối cùng mà Chabakunka mở ra bay lên, đưa tay đón lấy chiếc chén đang rơi.

Linh hồn đó là một người đàn ông trung niên râu rậm, đội mũ sắt, mặc một bộ giáp trụ mang phong cách Bắc Ufigan sang trọng với các đường nét thiết kế đậm chất Addus. Khi Dorothy thấy khuôn mặt của hắn dưới chiếc mũ sắt, cô bất giác cảm thấy quen thuộc—và cô lập tức hiểu ra lý do.

Khuôn mặt của hắn mang một sự tương đồng đáng kinh ngạc với Mazarr. Rõ ràng họ có quan hệ huyết thống.

Đây không ai khác chính là Diedin Baruch, vị Vua cuối cùng của triều đại Baruch, người từng bị Shadi và Mukhtar liên thủ sát hại! Cha ruột của Mazarr!

“Đi đi, Vua Baruch cuối cùng… Làm bất cứ điều gì ngươi muốn! Tranh thủ thời gian cho ta… Ngươi, thí nghiệm thành công nhất của Vu Linh Giáo… đến lúc xem mức độ hoàn thiện của ngươi đến đâu rồi…”

Đối diện với linh hồn của Diedin, Chabakunka dùng chút ý thức cuối cùng thì thào. Nói xong, tia tàn hồn duy nhất của hắn liền lặng lẽ bay ra khỏi lăng mộ, hoàn toàn mất đi tri giác.

Là một Đại Shaman cấp Xích Hoàn, theo ý nghĩa thông thường mà nói, hắn đã chết. Ít nhất trong thời đại này, hắn sẽ không thể có bất kỳ hoạt động nào nữa.

Có lẽ… phải chờ đến trăm năm sau, hắn mới có cơ hội trở thành “lão gia gia bên cạnh” của một thiếu niên hay thiếu nữ nào đó, vừa chỉ dẫn họ thăng cấp, vừa tìm cơ hội phục sinh lại bản thân…

Hãy bình luận để ủng hộ người đăng nhé!