Bờ biển phía bắc của Biển Chinh Phục, Adria.
Thời gian trôi qua nhanh chóng, chẳng mấy chốc màn đêm đã lùi dần, nhường chỗ cho bình minh. Khi mặt trời từ phía đông nhô lên, Adria—điểm đến du lịch nổi tiếng của Ivengard—lại một lần nữa ngập tràn trong ánh nắng.
Với sự xuất hiện của một ngày mới, Adria nhanh chóng trở lại trạng thái náo nhiệt thường thấy. Du khách bắt tay vào những cuộc phiêu lưu mới, lên những chiếc thuyền của những người chèo thuyền đã chuẩn bị sẵn sàng cho nhiệm vụ trong ngày của họ, đi qua mạng lưới kênh rạch phức tạp của thành phố.
Khi họ mở những tờ báo trong ngày được đặt sẳn trên thuyền, tiêu đề nổi bật nhất đập thẳng vào mắt họ: bữa tiệc chào mừng do đích thân Tổng Giám Mục Antonio chủ trì đã kết thúc viên mãn vào đêm trước. Theo nguồn tin, Tổng Giám Mục Antonio được cho là đã rời Adria vào sáng sớm nay, bắt đầu cuộc hành trình trở về thủ đô hoàng gia, Pezhi.
Vào khoảng giữa trưa, trong một tòa nhà tiếp giáp với Nhà Thờ Ban Ân thuộc Giáo Hội Adria, có vài bóng người tụ tập trong một căn phòng. Đánh giá từ trang phục của họ, người ta có thể dễ dàng suy ra rằng tất cả họ đều người của Giáo Hội.
Ngồi thoải mái ở trung tâm căn phòng, mặc một chiếc áo choàng trắng đơn giản và đội một chiếc mũ trắng trơn, là chính Antonio. Mặc dù ban đầu ông đã được lên lịch trở về Pezhi vào sáng nay, nhưng ông vẫn cố nán lại Adria, chỉ vì… một bức điện tín.
Antonio ngồi lặng lẽ trên ghế mềm, thong thả lật giở một tờ báo trong tay. Chiếc đồng hồ treo tường đã chỉ quá nửa giờ sau buổi trưa. Trước đó không lâu, Antonio đã chỉ đạo cấp dưới của mình gửi một bức điện tín đến một địa chỉ cụ thể.
Giờ đây, Antonio đang kiên nhẫn chờ đợi, tò mò muốn xem liệu cái gọi là liên lạc bí mật từ Hạ Thụ có phản hồi nhanh chóng như lá thư mà ông nhận được trước đó từng cam đoan hay không. Từ thái độ ung dung của ông, rõ ràng Antonio không hề hoàn toàn vội vàng.
Đột nhiên, tiếng bước chân gấp gáp vang lên trong hành lang yên tĩnh. Chỉ vài khoảnh khắc sau đó, cánh cửa bật mở ra, và một linh mục trẻ mặc một chiếc áo choàng đơn giản lao vào, tay cầm tờ giấy, thở hổn hển báo cáo.
“Thưa Đức Tổng Giám Mục Antonio, chúng ta đã nhận được hồi đáp…”
“Đã có thư trả lời rồi sao? Nhanh thật đấy...” Nghe những lời của linh mục trẻ, Antonio đặt tờ báo mà ông đang đọc xuống, sau đó tinh tế ra hiệu cho các cấp dưới xung quanh. Hiểu được ý định của ông, tất cả họ nhanh chóng lui ra khỏi căn phòng, chỉ còn lại Antonio đang ngồi trên ghế và linh mục trẻ. Antonio sau đó bình tĩnh nói.
“Nói đi. Họ đã trả lời thế nào? Có cung cấp cho chúng ta thông tin tình báo gì không?”
“Thưa Đức Tổng Giám Mục, theo hồi điện từ Hạ Thụ, họ vẫn đang trong quá trình thanh trừng các gián điệp của Giáo Hội Vực Sâu. Cho đến bây giờ, họ đã loại bỏ được một vài kẻ xâm nhập, và thu thập được khá nhiều thông tin tình báo.”
“Trong số đó, thông tin có giá trị nhất là tin liên quan đến vụ chìm tàu Shimmering Pearl gần đây…”
Một cách kính cẩn, linh mục trẻ báo cáo cho Antonio. Khi nghe đến đây, lông mày Antonio hơi nhướn lên, ông liền hỏi.
“Shimmering Pearl? Ý ngươi là con tàu có vị thuyền trưởng bị phát hiện là tín đồ của Vực Sâu sao?”
“Dạ vâng, thưa Đức Tổng Giám Mục. Theo thông tin trước đó từ các Hiệp Sĩ Bí Tích, thủy thủ đoàn của Shimmering Pearl đã bị các tín đồ Giáo Hội Vực Sâu xâm nhập nặng nề, cho thấy việc con tàu bị chìm một cách bí ẩn có khả năng liên quan đến các hoạt động của Giáo Hội Vực Sâu. Theo thông tin tình báo mới nhất của Hạ Thụ, họ đã lần theo dấu vết của một thương nhân gián điệp bị bắt và bắt giữ các tín đồ Vực Sâu trong số các thuộc hạ của hắn. Một trong những người bị bắt trước đây là một thành viên thủy thủ đoàn trên Shimmering Pearl, từ người đó, Hạ Thụ đã bất ngờ biết được chi tiết về vụ việc.”
“Trong điện tín, Hạ Thụ tiết lộ mục đích thực sự của Giáo hội Vực Sâu trên Shimmering Pearl là muốn dùng hơn hai nghìn hành khách làm vật hiến tế cho quái vật biển Haimohois. Tuy nhiên, nghi lễ của chúng đã bị Đạo Chích K gián đoạn, cô ta đã đánh cắp bảo vật trọng yếu cho nghi thức, Trái Tim Biển Sâu. Vì vậy, chúng buộc phải hủy bỏ hiến tế. Về sau, vụ đắm tàu đột ngột của Shimmering Pearl nhiều khả năng chính là hậu quả của cuộc xung đột kịch liệt và thậm chí là trận chiến thần bí giữa Đạo Chích K với các tín đồ Vực Sâu trên tàu.”
Cầm tờ giấy được viết dày đặc chữ, linh mục trẻ cung kính báo cáo. Antonio tạm dừng một lúc ngắn, sau đó lẩm bẩm.
“Haimohois sao? Không ngờ… chân tướng phía sau vụ Shimmering Pearl thực ra lại là một cuộc hiến tế đã được lên kế hoạch cho hậu duệ của Xà Nguyệt… Giáo Hội Vực Sâu đã gần ba trăm năm chưa tiến hành một cuộc hiến tế trên quy mô ngàn người. Vậy tại sao lần này, chúng lại đột nhiên thử tiến hành một nghi thức nhắm tới Haimohois? Bọn chúng định dụ nó lên từ Vực Đen sao?”
Lông mày của Antonio cau lại chặt hơn. Rõ ràng, ông vô cùng coi trọng thông tin tình báo này. Rốt cuộc, thông tin này liên quan đến cả một cuộc hiến tế trên quy mô hàng ngàn và một con quái vật biển sở hữu dòng máu của thần thánh—một điều không thể xem nhẹ.
Loại tình báo này chắc chắn phải được báo cáo lên Thánh Sơn.
“Đây quả thực là thông tin cực kỳ quan trọng. Có vẻ như lá thư của Anman không hề lừa ta. Ngoài Shimmering Pearl ra, Hạ Thụ có báo cáo gì khác không?”
Antonio tiếp tục hỏi, trong khi linh mục trẻ lắc đầu và trả lời.
“Thưa Đức Tổng Giám Mục, tạm thời vẫn chưa có thêm. Hạ Thụ nói rằng các nỗ lực chống xâm nhập của họ vẫn đang tiếp diễn. Và họ cũng nói rằng họ sẽ liên lạc lại với chúng ta nếu họ có được thông tin thêm.”
“Vậy sao… Xem ra Hạ Thụ vẫn đang thực hiện các biện pháp mạnh tay để chống lại sự xâm nhập của Vực Sâu. Cảm giác bị thao túng chắc hẳn phải khó chịu lắm…” Antonio lại thở dài một cách xúc động, khiến vị linh mục trẻ kia thêm lời.
“Có lẽ họ sốt sắng ra tay chống lại Giáo Hội Vực Sâu như vậy là để tỏ rõ thành ý với chúng ta. Dù sao, Hạ Thụ vẫn đang lo sợ rằng chúng ta có thể xem xét lại, và việc không chấp nhận sự cải đạo của họ.”
“Việc có những lo ngại như vậy cũng khá dễ hiểu… Nhưng hiện tại, với việc chiến dịch tuyên truyền đã quá lan rộng, việc nuốt lời bây giờ là gần như không thể.”
“Thông tin tình báo về Shimmering Pearl này rất quan trọng. Hãy lập tức đi phát điện tín cho Thánh Sơn. Sau khi mọi việc ổn thỏa, chúng ta sẽ lên đường trở về.”
“Đã rõ.”
Antonio tiếp tục bình tĩnh nói. Vị linh mục trẻ lập tức đáp lại và lui ra, để Antonio một mình trong căn phòng một lần nữa.
Nhìn chằm chằm vào căn phòng trống, Antonio vẫn tiếp tục ngồi bất động trên ghế, lặng lẽ suy ngẫm về thông tin tình báo mới nhận được về Shimmering Pearl.
Nhưng lúc này, trọng tâm suy tư của ông không còn là các tín đồ Giáo Hội Vực Sâu trên Shimmering Pearl hay thậm chí là con quái vật biển Haimohois nữa. Thay vào đó, sự chú ý của ông hoàn toàn bị thu hút bởi Đạo Chích K—nhân vật đã đánh cắp Trái Tim biển Sâu, làm gián đoạn nghi thức của Giáo Hội Vực Sâu.
“Đạo Chích K… Từ tình báo đã thu thập được cho đến nay, cô ta chắc chắn là một Kẻ Vượt Giới. Nhưng tại sao cô ta lại xâm nhập vào Shimmering Pearl và đánh cắp Trái Tim biển Sâu? Đó là do thù oán cá nhân với Giáo Hội Vực Sâu, cố tình phá hoại nghi lễ của chúng, hay chỉ đơn giản là ham muốn báu vật? Còn những lá thư thông báo trước hành động của cô ta nữa, mục đích đằng sau chúng là gì?”
“Thân phận không rõ, thế lực không rõ… quả là một người phụ nữ bí ẩn. Có lẽ cô ta biết gì đó về Giáo Hội Vực Sâu, thậm chí có thể hiểu được vì sao bọn chúng lại định hiến tế cho Haimohois.”
Ngước mắt nhìn ra cửa sổ, Antonio vẫn còn chìm trong suy nghĩ thì bên ngoài phòng chợt vang lên những tiếng bước chân dồn dập. Nghe thấy động tĩnh, ông liếc về phía cửa, liền có tiếng gõ khẽ, sau đó là một giọng nam cất lên.
“Thưa Đức Tổng Giám Mục Antonio, ngài có ở đó không?”
Antonio nhận ra giọng nói này, đó là Paul, người đứng đầu cảnh sát thần bí của Adria. Trong suốt những ngày qua ở Adria, Antonio đã gặp anh ta nhiều lần.
“Ta ở đây, vào đi.”
Đáp lại giọng nói bên ngoài, Antonio nhìn thấy cánh cửa mở ra. Đúng như dự đoán, Paul bước vào phòng, mặc bộ âu phục chỉnh tề. Sau lưng anh là một người đàn ông khác mặc áo choàng giám mục—Oliver, giám mục địa phương của Adria, một người mà Antonio cũng thường xuyên tiếp xúc mấy ngày gần đây.
“Đức Tổng Giám Mục, tạ ơn Chúa, ngài vẫn còn ở đây,” Giám mục Oliver thốt lên với sự nhẹ nhõm rõ ràng ngay khi ông nhìn thấy Antonio bên trong. Quan sát biểu cảm của Oliver, mắt Antonio hơi nheo lại, và ông lập tức nói.
“Chỉ hơn mười phút nữa ta phải khởi hành rồi. Hai người vội vã tìm ta như thế là vì chuyện gì?”
“Thưa Đức Tổng Giám Mục, cách đây không lâu, Nhà Thờ Tịnh Lưu, Nhà Thờ Ban Ân, và tổng bộ của Vệ Quân Ẩn Dật đều đồng loạt nhận được thứ này. Xin ngài xem qua.”
Nói xong, Oliver lấy ra một tấm thẻ trắng từ túi của mình và đưa nó cho Antonio. Antonio nhận lấy tấm thẻ và lật nó lại để đọc. Trên đó chỉ có vài hàng chữ ngắn gọn, nhưng đọc xong, ánh mắt ông lập tức trầm xuống.
Khi màn đêm một lần nữa bao phủ bầu trời, ta sẽ ghé thăm trên đỉnh Tịnh Lưu để chiêm ngưỡng di sản vĩ đại nhất mà Vua Emmanuel đã để lại cho thành phố này.
—Đạo Chích K.
“Đây… là một lá thư báo trước từ Đạo Chích K?” Antonio lẩm bẩm, cau mày nhìn tấm thẻ trong tay. Bản thân ông vừa mới suy nghĩ về Đạo Chích K lúc nãy, thì ngay lập tức lá thư báo trước của cô ta xuất hiện!?
“Vâng, đó là Đạo Chích K. Là tên trộm đã từng được báo chí đưa tin trong thời gian trước. Cô ta thực sự là một Kẻ Vượt Giới. Và lần này, mục tiêu ả nhắm tới chính là Vương Miện của Emmanuel, đang được trưng bày ở nhà thờ Tịnh Lưu, thưa Đức Tổng Giám Mục.”
Nhìn Antonio ngồi trên ghế, Paul nói thẳng thừng. Anh đã xem qua các tin tức liên quan đến Shimmering Pearl và Đạo Chích K, vì vậy khi nhìn thấy tấm thẻ này, anh ngay lập tức hiểu, đây là ý định của Đạo Chích K.
Rõ ràng, tên trộm khét tiếng này có ý định ra tay một lần nữa, và mục tiêu tiếp theo của cô ta rõ ràng là kho báu vĩ đại nhất của Adria, hiện đang được trưng bày trên đỉnh Nhà Thờ Tịnh Lưu—Vương Miện của Emmanuel!
“Phong cách thư cảnh báo này… nó chắc chắn phù hợp với phong cách hành sự trong tin đồn của Đạo Chích K… Lần này, cô ta đang nhắm vào Vương Miện của Emmanuel. Điều đó có nghĩa là… mục tiêu thực sự của cô ta luôn chỉ đơn giản là những kho báu quý giá?”
Tiếp tục nghiên cứu văn bản trên thẻ, Antonio nói chậm rãi. Trước đây, ông đã bối rối không biết liệu động cơ của Đạo Chích K khi đánh cắp Trái Tim Biển Sâu là sự đối lập với Giáo Hội Vực Sâu hay chỉ đơn giản là chính kho báu đó. Bây giờ dường như đã quá rõ ràng, đó là cái sau. Đạo Chích K này hoàn toàn chỉ là một Kẻ Vượt Giới chuyên trộm các kho báu thần bí. Cô ta không chỉ nhắm vào Giáo Hội Vực Sâu; mà nay cô ta còn to gan đến mức thò tay tới báu vật trong tay Giáo Hội.
“Thưa Đức Tổng Giám Mục, những tấm thẻ cảnh báo này đồng thời được phát hiện tại Nhà Thờ Tịnh Lưu, Nhà Thờ Ban Ân, và Tổng bộ Vệ quân Ẩn Dật vào trưa nay. Có thể hoàn toàn loại trừ khả năng là một trò đùa. Đạo Chích K cố tình chọn thời điểm này để gửi thông báo chính xác để tránh ngài,” Paul nói với Antonio một cách nghiêm túc, trong khi Oliver bên cạnh gật đầu đồng ý và tiếp tục.
“Đúng vậy. Đạo Chích K này rõ ràng rất e dè trước Đức Tổng Giám Mục Antonio, nên cô ta đã chọn không manh động trong suốt thời gian ngài ở Adria, nhưng ngay khi các tờ báo đưa tin về việc ngài khởi hành, cô ta ngay lập tức gửi những cái gọi là thông báo này. Tuy nhiên, cô ta chắc chắn không bao giờ ngờ rằng ngài sẽ tạm thời hoãn việc khởi hành vào buổi sáng. Vào thời điểm cô ta gửi những thông báo này, ngài thực sự vẫn còn ở đây… Đây chính là sơ suất chí mạng của cô ta.”
“Mặc dù tôi không biết tại sao Đạo Chích K lại khăng khăng gửi thông báo trước mỗi vụ trộm, nhưng với sự táo tợn khi cô ta ngang nhiên nhắm vào Vương Miện của Emmanuel, đó rõ ràng là một sự khiêu khích trắng trợn đối với chúng ta. Thưa Đức Tổng Giám Mục Antonio, liệu ngài có thể tạm hoãn việc khởi hành của mình thêm nửa ngày nữa và hỗ trợ chúng tôi tối nay trong việc bắt giữ tên trộm ngạo mạn này không?”
Oliver nói một cách kiên quyết, thúc giục Antonio một cách tha thiết. Vẫn im lặng lắng nghe, Antonio trầm mặc trong một khoảnh khắc ngắn trước khi trả lời một cách suy tư.
“Không ngờ chỉ vì ta nán lại nửa ngày mà lại chờ được một chuyện thế này. Thật trùng hợp... ta vốn có vài điều muốn trực tiếp hỏi Đạo Chích K. Sẽ thật lý tưởng nếu ta có thể gặp mặt cô ta vào tối nay.”
Siết nhẹ tấm thẻ trong tay, Antonio nói một cách bình tĩnh. Nghe lời nói ấy, cả Paul và Oliver đều trao đổi những ánh mắt hài lòng, mỗi người hiểu rằng tên trộm vừa mới nổi danh gần đây, bây giờ đã được định sẵn là sắp phải sa lưới rồi.
Đạo Chích K đã cố tình đợi cho đến khi Tổng Giám Mục khởi hành mới tung ra thư cảnh báo, nhưng trớ trêu thay, do biến cố ngoài ý muốn, Antonio lại trì hoãn hành trình, khiến thông điệp của cô ta rơi thẳng vào tay ông. Trong mắt Paul và Oliver, điều đó chẳng khác nào số phận đã quay lưng với Đạo Chích K.
…
Thời gian trôi nhanh, và một buổi chiều chóng vánh đã qua. Khi mặt trời lặn dần xuống phía tây, thành phố Adria lại dần chìm vào tĩnh lặng.
Màn đêm bao phủ bầu trời Adria. Dưới bóng tối này, vô số ánh đèn nhấp nháy. Sự đan xen của những chiếc đèn dọc theo bờ biển và sự phản chiếu của chúng lung linh trên mặt nước mang lại cho Adria vẻ đẹp ban đêm đặc trưng.
Ở ngoại ô Adria, cách xa vẻ đẹp danh lam thắng cảnh của thành phố, một nhóm người đã tụ tập trên đỉnh một vách đá nhìn ra biển. Nhóm người này gồm khoảng một chục người, đàn ông và phụ nữ ở nhiều lứa tuổi và trang phục khác nhau, đứng lặng lẽ nhìn những con sóng đang xô vào bên dưới, biểu cảm của họ nghiêm túc dưới ánh trăng nhợt nhạt.
Ở vị trí trung tâm nhóm người này là hai người đàn ông khoảng ba mươi tuổi. Một người có làn da nâu với bộ râu rậm, mặc một chiếc áo khoác dài, và người kia đội một chiếc khăn xếp và áo choàng, một lưỡi dao cong được giấu ở thắt lưng của hắn.
“Mấy giờ rồi, Mufid? Tại sao ngài ấy vẫn chưa đến?”
Giữa làn gió biển thổi, người đàn ông râu rậm quay sang người đàn ông đội khăn xếp và hỏi một cách thiếu kiên nhẫn. Mufid trả lời ngay lập tức.
“Đừng vội vàng quá, Salim. Tin tức của chúng ta đã được gửi thành công đến ngài ấy, nên ngài ấy sẽ đến nhanh thôi. Chúng ta cứ bình tĩnh đợi ở đây đi.”
“Đợi ở đây…? Nhưng đây là một vách đá dốc, làm gì có thuyền nào cập bến được. Ngươi có chắc mình không chọn nhầm chỗ đấy chứ?” Salim hỏi một cách nghi ngờ.
Mufid mỉm cười nhẹ và trả lời, “Heh… một chiếc thuyền? Chẳng lẽ ngươi còn nghĩ rằng để vượt biển, ngài ấy cần tới mấy thứ tầm thường như một con thuyền ư, Salim…?”
Ngay khi Mufid vừa dứt lời thì, dưới vách đá, bỗng một tiếng “Uyhhh” dữ dội vang lên. Tất cả đám người tụ tập trên bờ đều quay về phía nguồn gốc của tiếng ồn, chỉ để thấy một bóng đen khổng lồ đột nhiên vọt lên từ những con sóng đang cuồng nộ, nhảy cao hơn mười mét vào không trung trước khi hạ cánh nặng nề phía sau họ với một tiếng nổ long trời.
Bị sốc bởi hành động đột ngột, cả nhóm vội vàng xoay lại, nhìn chằm chằm vào lớp bụi đang tản đi, để rồi chứng kiến rõ ràng hình thể quái dị hiện ra.
Đó là một sinh vật nửa người nửa cá mập, cao gần ba mét, toàn thân được bao phủ bằng lớp vảy nhỏ màu trắng xám, sau lưng nhô lên những chiếc vây lớn. Nơi đáng lẽ là đầu người, thay vào đó, là cái đầu hình tam giác của một con cá mập khổng lồ, miệng ngoác ra những hàng răng sắc như dao cạo, và hai bên cổ nó, có những khe mang mở ra, đóng lại một cách nhịp nhàng như những vết sẹo rạch ngang.
Sinh vật dị dạng đến đáng sợ ấy đứng sừng sững ngay mặt họ, khiến một vài kẻ trong nhóm theo bản năng mà lùi hẳn vài bước.
Phớt lờ những phản ứng sợ hãi của họ, “người cá mập” chậm rãi cong người, duỗi các chi của mình ra, và vỗ mạnh vào ngực. Ngay sau đó, một thực thể linh hồn khổng lồ, trong suốt xuất hiện từ bên trong người cá mập, lơ lửng giữa không trung—một con cá mập ma bơi một cách bình tĩnh xung quanh chủ nhân của nó.
Khi con cá mập ma rời khỏi cơ thể của người cá mập, người cá mập bắt đầu nhanh chóng biến đổi khủng khiếp. Hình dạng khổng lồ của hắn co lại, lớp vảy bong ra, những chiếc vây lặn mất, và chiếc đầu cá mập đáng sợ dần biến đổi, khôi phục thành đầu người bình thường. Chỉ trong vài khoảnh khắc, con người cá mập quái dị kia hoàn toàn biến trở lại thành hình dáng một con người bình thường.


2 Bình luận