Đêm buông xuống Adria. Tại quảng trường trước Nhà Thờ Tịnh Lưu, Antonio, ban nãy còn mang vẻ thất vọng, sau khi nghe Oliver báo cáo thì bất giác sững người, ánh mắt hiện rõ vẻ kinh ngạc mà nhìn sang ông.
“Chúng không xóa ấn ký? Làm sao có thể chứ? Nếu bọn chúng đã liều mạng đánh cắp một thứ như Vương Miện của Emmanuel, thì không đời nào chúng lại quên xóa đi ấn ký trên nó,” Paul nói trong sự kinh ngạc.
Anh ta biết rằng một thánh tích vốn thuộc về Giáo Hội, như Vương Miện của Emmanuel, chắc chắn sẽ luôn được khắc một Ấn Ký Theo Dõi trên nó, đó phải là một điều mà những ai muốn lấy Vương Miện của Emmanuel phải biết. Vậy sao lại có chuyện chúng lấy đi mà không xóa ấn ký?
“Cái này… có lẽ là hắn quên? Hoặc cũng có thể vì chúng ta đã sử dụng một ấn ký được khắc sâu trên Vương Miện của Emmanuel, thông thường rất khó mà loại bỏ. Hắn có lẽ chỉ dùng cách thức bình thường, nên không thành công chăng?” Oliver đoán một cách suy tư.
Tuy nhiên, Antonio đã trực tiếp lên tiếng phủ nhận.
“Khó mà như vậy được… Tên trộm kia là cấp Xích Hoàn. Một kẻ như thế sẽ không bao giờ quên điều cơ bản như việc gỡ bỏ ấn ký. Và đã là một tên trộm cấp Xích Hoàn, tất nhiên, hắn phải có đủ phương tiện để gỡ bỏ một ấn ký được khắc sâu. Ta không tin đó chỉ là ‘không xóa được’. Chắc chắn phải có một lý do sâu xa hơn đằng sau chuyện này…”
Antonio lẩm bẩm với một hàng mày cau lại. Lúc này, ông bắt đầu nhận ra rằng vụ trộm mà ông vừa trải qua phức tạp hơn nhiều so với vẻ bề ngoài.
Nói xong, Antonio lại chìm vào trầm tư, lúc này Oliver ở bên cạnh cũng không nhịn được hỏi.
“Ờ, thưa Đức Tổng Giám Mục Antonio, hiện ấn ký đang di chuyển nhanh chóng về phía đông nam. Chúng ta có nên đuổi theo hay không?”
Nghe Oliver nói, Antonio hơi khựng lại, rồi tạm gác những nghi hoặc sang một bên. Sau khi củng cố quyết tâm, ông nhanh chóng hạ lệnh.
“Đuổi theo! Lập tức đến hải cảng, lên Thủy Triều Dâng Trào—toàn lực truy kích! Dù thế nào đi nữa, Vương Miện của Emmanuel là một trụ cột tinh thần và tín ngưỡng của người dân Adria, chúng ta tuyệt đối không thể để mất nó. Bằng mọi giá phải bắt kịp chúng.”
Giọng ông cứng rắn, lệnh được truyền đi. Ngay tại Adria này, Giáo Hội hiện đang duy trì một cảng quân sự nơi một hạm đội khổng lồ vừa trở về từ việc hộ tống những người hành hương. Cảng đó không chỉ có nhiều hải quân là Kẻ Vượt Giới của Giáo Hội, mà còn được trang bị nhiều chiến hạm tốc độ cao chuyên dụng.
Lo sợ khả năng có một cái bẫy, Antonio quyết định mang theo tất cả các con tàu tốc chiến, cùng một số lượng lớn hải quân Kẻ Vượt Giới của Giáo Hội, tạo thành mũi truy kích nhanh và mạnh nhất.
Bởi lẽ, chuyện này không chỉ liên quan đến thánh tích, mà còn là bộ mặt của Giáo Hội. Thà quá thận trọng, chứ quyết không để tên trộm táo tợn kia trốn thoát một lần nữa.
…
Đêm khuya, trên Biển Chinh Phục.
Hòa mình với một linh hồn cá mập, Garib biến thành hình dạng nửa người nửa cá mập, lao đi vun vút trong làn nước. Nhờ đặc tính của cá mập, cộng thêm sức mạnh được ban tặng bởi Chén Thánh giai đoạn ba, hắn bơi với tốc độ cực kỳ kinh người. Cả cá lớn, tàu thuyền, thậm chí chim bay trên trời đều không thể sánh kịp tốc độ của hắn.
Tuy nhiên, mặc dù vậy, Garib vẫn không dám tạm dừng dù chỉ một giây.
Nhanh hơn… xa hơn! Suy nghĩ duy nhất của Garib là trốn thoát khỏi Antonio và tạo khoảng cách giữa mình và Adria càng xa càng tốt. Hắn phải vượt ra ngoài phạm vi phát hiện của Antonio trước khi Tổng Giám Mục cấp Xích Hoàn đó trở về từ Địa Ngục. Phạm vi cảm nhận của một Kẻ Vượt Giới Đèn Lồng cấp Xích Hoàn là quá rộng, họ có thể bao trùm toàn bộ một siêu đô thị trong nhận thức của họ, thế nên Garib chỉ có thể không ngừng bơi, ép bản thân tới cực hạn, quyết tâm thoát khỏi tầm ảnh hưởng của Antonio.
Trong trận chiến ở Địa Ngục, Garib đã phải chịu khá nhiều thương tích nặng nề. Mặc dù hắn là một Kẻ Vượt Giới phụ trợ Chén Thánh, nhưng khả năng tự chữa lành của hắn không mạnh mẽ bằng những người trên con đường Huyết Ảnh hay Thánh Mẫu. Vì vậy, vết thương của hắn vẫn chưa hoàn toàn khép lại, và hắn không có cơ hội để tập trung vào việc chữa lành. Hắn chỉ có thể nghiến răng chịu đựng cơn đau trong khi bơi, để mặc máu của hắn hòa vào nước biển, thấm rát vào bên trong, kéo theo sau hắn là một vệt đỏ dài trong màn đêm.
Hắn cứ bơi, bơi mãi, bơi mãi không ngừng. Nhờ sự tăng cường sức mạnh của Chén Thánh, Garib đã rong ruổi trên biển suốt nhiều giờ liền. Nên theo lý mà nói, lúc này,hắn đã thoát ra ngoài phạm vi ảnh hưởng của Antonio rồi. Tuy nhiên, hắn vẫn không dám giảm tốc độ, từ chối dừng lại cho đến khi hắn hoàn toàn chắc chắn mình an toàn.
Hắn tiếp ép bản thân không được nghỉ ngơi, không dừng lại, cho đến khi mặt trăng đã lặn xuống phía chân trời phía tây, ánh sáng bình minh nhuộm màu bầu trời ở phía đông, và cuối cùng mặt trời buổi sáng mọc lên trên biển và leo lên trên đầu, chiếu sáng cả nước và bầu trời. Chỉ đến lúc đó, tốc độ của Garib mới dần dần giảm lại.
Liều mạng bơi liên tục với cường độ cao từ tối đến sáng, lại mang trên người những vết thương, thì ngay cả một Chén Thánh được tăng cường giai đoạn ba cũng sẽ cảm thấy quá sức. Lúc này, toàn thân Garib rã rời, các cơ bắp của hắn kêu gào, gần như đã tê dại.
Vào khoảnh khắc đó, nơi xa xa trước mắt hắn, trên mặt biển lấp lánh dưới ánh sáng ban mai, hiện lên một hòn đảo xanh tươi rậm rạp. Tinh thần của Garib lập tức phấn chấn, nghiến răng chịu đau, dồn chút sức tàn còn lại mà lao về phía hòn đảo ấy. Chỉ vài phút sau, hắn đã đặt chân lên bãi cát hoang vu nơi đây.
Ngay khi vừa bước lên bờ, Garib lập tức giải trừ trạng thái nhập thể, giải phóng linh hồn cá mập và phong ấn nó trở lại vào một mảnh xương. Sau đó, hắn vừa thở hổn hển vừa loạng choạng bước đi một quãng, đến khi dựa được vào một gốc cây thì rốt cuộc cũng không còn sức mà ngồi phịch xuống, lưng tựa thân cây, vừa thở dốc vừa nghỉ ngơi. Rõ ràng lúc này hắn đã kiệt sức hoàn toàn.
“Khộc… khụ… hộc… hộc…”
Hơi thở dồn dập. Sau một đêm dài lao đi trong biển, cuối cùng Garib cũng có được chút thời gian hồi sức. Cơn đau lan truyền khắp mọi cơ bắp khiến mỗi lần hít thở đều gần như tra tấn. Hắn ngồi đó trong hơn nửa giờ, lấy lại hơi thở và chờ đợi lấy lại một phần thể lực. Sau đó, khi sức lực tạm hồi đôi chút, hắn đưa mắt nhìn về phía biển cả mênh mông, tự trấn an rằng mình hẳn đã chạy trốn đủ xa để tránh bị truy đuổi rồi.
“Phù… Có lẽ ta đã an toàn rồi… Không biết Salim và những kẻ khác có bao nhiêu người thoát được… Lần này tổn thất nặng nề, e rằng phải rất lâu mới khôi phục nổi. Thật không ngờ lần này lại vấp phải biến cố như vậy, lão già Antonio đó rốt cuộc làm cách nào mà nắm được hành tung của ta chứ?”
Ý nghĩ xoáy vòng trong đầu Garib. Ban đầu, kế hoạch của hắn chỉ là lấy công cụ bói toán, và sau đó đột kích một tàn tích Tàng Thư Tinh Số vào tháng Tư. Nhưng sau mớ hỗn độn này, hắn đoán chừng mình đã mất nhiều thuộc hạ trung thành, khiến hắn khó lòng có thể tập hợp đủ lực lượng cho bất kỳ cuộc thám hiểm nào vào tàn tích trong một thời gian khá dài. Hắn sẽ cần một thời gian để hồi phục và chuẩn bị lại từ đầu.
“Dù sao, ít ra ta vẫn còn sống, và quan trọng hơn, ta đã lấy được món đồ. Chỉ cần ta vẫn còn sống, và vật này vẫn nằm trong tay ta… thì mọi chuyện vẫn chưa phải là kết thúc…”
Đang nghĩ vậy, ánh mắt Garib chuyển xuống chiếc túi nhỏ đeo bên hông. Bên trong nó là chiến lợi phẩm mà hắn đã liều mạng và trả cái giá rất đắt để đánh cắp được—di sản hấp dẫn nhất của Azam.
Nhìn chằm chằm vào chiếc túi, Garib, người vừa lấy lại hơi thở, quyết định mở nó ra xem. Hắn cầm chiếc túi nhỏ trong tay, tháo miệng túi, và nhìn vào bên trong, lấy ra từng cổ vật một.
Chén rượu, hoa tai, một con dao găm, đầu mũi tên… Khi Garib cầm từng món lên, hắn đều cẩn thận xem xét nó. Là một kẻ trộm kho báu dày dặn kinh nghiệm, hắn sở hữu một trình độ thẩm định nhất định, cho phép hắn xác định nguồn gốc văn hóa và thời đại gần đúng của một cổ vật.
Từ những gì Garib có thể nhớ, mặc dù hắn chưa bao giờ thực sự nhìn thấy công cụ bói toán của Azam, hắn biết nó được khai quật từ Bắc Ufiga, và do đó nó phải thuộc về phạm vi văn hóa Bắc Ufiga. Các vật phẩm quyên tặng của Azam hầu hết là từ Bắc Ufiga. Tuy nhiên, khi hắn kiểm tra những cổ vật này, Garib nhận thấy rất ít vật phẩm trông giống Bắc Ufiga. Thay vào đó, hầu hết các mảnh dường như thuộc về văn hóa Ivengard.
Trong lúc xem xét những món đồ trong túi, lông mày Garib hơi nhíu lại. Đúng lúc một cảm giác bất an bắt đầu khuấy động trong lòng hắn, hắn đã sắp xếp xong mọi thứ—ngoại trừ một bọc nhỏ được bọc trong vải ở dưới cùng của chiếc túi.
Nhìn thấy bọc vải nhỏ đó, Garib càng trở nên bối rối hơn. Hắn cầm nó lên và quan sát kỹ hơn, tự hỏi tại sao tên thuộc hạ trẻ của hắn lại cố tình bọc một thứ riêng biệt như thế này?
Với sự tò mò và bất an dâng lên trong hắn, Garib mở bọc vải ra—và vào khoảnh khắc ánh sáng tràn ra từ bộc vải, đôi mắt hắn lập tức trợn to.
Khi lớp vải được gỡ ra, để lộ một chiếc vương miện lấp lánh theo phong cách đặc trưng của Giáo Hội Ánh Sáng, tỏa ra một thứ ánh sáng nhạt có thể nhìn thấy bằng mắt thường. Chiếc vương miện được tạo ra từ những sợi kim loại sáng bóng đan xen chặt chẽ, mặt trước của vương miện có một viên kim cương lớn, trong suốt lấp lánh nhẹ nhàng dưới ánh sáng mặt trời.
“Đây là… Vương Miện của Emmanuel!”
Nhìn vật trong tay, Garib giật mình, suýt nữa làm rơi chiếc vương miện trong tay, kinh hoàng thốt lên tên gọi của nó. Hắn không bao giờ ngờ rằng chiếc túi của tên thuộc hạ trẻ của hắn lại chứa một thứ như Vương Miện của Emmanuel, một thánh tích của Giáo Hội, và chắc chắn sẽ được khắc một Ấn Ký Theo Dõi mạnh mẽ. Cho dù bị đánh cắp đến nơi nào đi nữa, nó vẫn sẽ bị lần theo dấu vết.
Vật này… tuyệt đối không phải là thứ nên ăn trộm!
“Tại sao? Tại sao Vương Miện của Emmanuel lại ở trong này? Không phải ta đã dặn chúng chỉ lấy các vật phẩm của Ebony thôi sao? Ta chưa từng bảo chúng đi lấy thứ này!”
Garib trố mắt nhìn chằm chằm vào chiếc vương miện, tim đập thình thịch, cắn răng suy nghĩ. Ban đầu, hắn cho rằng thuộc hạ kia có thể đã bị lòng tham che mờ lý trí, định vừa lấy vật hiến tặng của Ebony vừa nhân tiện trộm luôn Vương Miện của Emmanuel để kiếm chác thêm, nên mới liều lĩnh gây ra chuyện lớn như vậy.
Nhưng khi suy nghĩ lại, hắn nhận ra mọi chuyện không hề đơn giản. Toàn bộ nhiệm vụ này đã đầy rẫy những điều kỳ lạ, từ sự xuất hiện bất ngờ của Antonio cho đến việc đột ngột dính dáng đến một món đồ vốn không nên chạm vào này. Tất cả khiến Garib cảm thấy như thể hắn đang bị cố tình gài bẫy. Một linh cảm mạnh mẽ trỗi dậy, báo cho hắn biết rằng bản thân đã sa vào một âm mưu to lớn nào đó.
Nhìn chiếc vương miện trong tay, lòng Garib cuộn trào sự bất an xen lẫn kích động. Ngay đúng lúc đó, hắn lại phát hiện ra một thứ khác khác bên dưới Vương Miện của Emmanuel, một tấm thẻ trắng nhỏ.
Cúi xuống nhìn kỹ hơn, Garib vội vàng nhặt lên, lật mở. Trên mặt thẻ hiện ra một dòng chữ ngắn, viết bằng ngôn ngữ Ivengard.
Đọc xong nội dung, nhịp thở của Garib lập tức rối loạn, đồng tử co rút. Sau vài hơi thở căng thẳng, hắn rít ra một cái tên duy nhất qua hàm răng nghiến chặt.
“Đạo… Chích… K…”
Garib đã hiểu, hắn bị tính kế!
Rầm!
Garib đấm mạnh vào cái cây bên cạnh trong cơn thịnh nộ, đánh gãy nó khiến cả cây đổ ầm xuống đất. Hắn ném phắt Vương Miện của Emmanuel lên cát, chỉ muốn lập tức bỏ chạy. Hắn chưa từng có ý định đánh cắp Vương Miện của Emmanuel ngay từ đầu, vì vậy, đương nhiên, hắn cũng không hề chuẩn bị bất kỳ phương pháp gì để xóa ấn ký của nó. Lựa chọn duy nhất của hắn lúc này là tiếp tục chạy, nếu không, hắn sẽ bị Giáo Hội đuổi kịp.
Thế nhưng, ngay khi Garib vừa đứng dậy, hắn đã nhìn thấy một cảnh tượng tuyệt vọng ở phía xa.
Nơi chân trời xa tít, từng cột khói đen dày đặc bốc lên, và bên dưới chúng là bóng dáng của nhiều chiến hạm hải quân, vun vút lao đi về phía hòn đảo.
Xé toạc sóng biển, ba con tàu tương đối nhỏ gọn của Giáo Hội đang dâng lên phía trước với tốc độ cao. Mỗi chiếc đều được trang bị động cơ thần bí cực kỳ đắt đỏ được chế tạo bởi Ách Nguyệt Chi Thủ, đốt cháy tài nguyên lưu trữ tâm linh để tạo ra lực đẩy khổng lồ.
Trên các boong tàu, nhiều thủy thủ hải quân của Giáo Hội đứng ở tư thế sẵn sàng. Ở mũi con tàu dẫn đầu, Antonio đứng hiên ngang trong bộ áo choàng của Giám mục, tà áo tung bay trong gió biển. Là một Kẻ Vượt Giới Đèn Lồng, ánh mắt ông đã sớm nhìn rõ gương mặt khiếp sợ của Garib trên đảo.
…
Trở lại Adria.
Đêm tan ngày tới, và chẳng mấy chốc “Ngọc Trai của Biển Chinh Phục phía Bắc” của Ivengard, một thành phố du lịch nổi tiếng, chào đón một buổi sáng khác. Chim biển gọi nhau trên cao khi người dân địa phương và du khách bước ra để bắt đầu một ngày làm việc và tham quan mới. Nhà Thờ Tịnh Lưu, một điểm đến du lịch lớn, từ sáng sớm đã chào đón đoàn du khách đầu tiên.
Nhưng hôm nay, vừa đến nơi, họ đã nhận ra nhà thờ có điều gì đó khác thường.
Trước mắt, mọi lối vào quảng trường nhà thờ đều bị phong tỏa, giăng đầy niêm phong và cảnh sát chốt gác. Dù là đường phố hay cầu, mỗi lối vào đều được bảo vệ bởi một ai đó. Quảng trường, thường nhộn nhịp với các hoạt động hàng ngày của người dân Adria, hoàn toàn bị phong tỏa, không ai được phép vào. Lý do chính thức được đưa ra là: quảng trường hiện đang trải qua quá trình cải tạo quy mô lớn, không thể mở cửa.
Đối với người dân Adria, những người vốn chưa bao giờ thấy các biện pháp như vậy được thực hiện trước đây, nó đã gây ra một sự náo động khá lớn.
Một cuộc cải tạo mà lại cần phong tỏa bằng cảnh sát, cấm tuyệt đối người qua lại? Thôi nào, nói trẻ con thì chắc gì chúng đã tin, huống hồ người dân Adria?
Chỉ trong chốc lát, khắp thị trấn—từ các góc phố, trong các con hẻm, cho đến trong cả các nhà hàng—mọi người đều xôn xao bàn tán về những gì có thể đã xảy ra với quảng trường nhà thờ mà nó đột nhiên bị đặt dưới lệnh phong tỏa.
Tin đồn lan truyền theo mọi hướng: một số suy đoán rằng đã có một cuộc ẩu đả băng đảng lớn, dẫn đến hàng chục người chết, đề cập đến những tiếng ồn lớn được báo cáo vào đêm trước. Những người khác tuyên bố họ đã nhìn thấy nhiều nhân viên Giáo Hội tự do ra vào qua khu vực phong tỏa, và suy đoán rằng một nữ tu nổi tiếng từ Adria đã mất tích gần quảng trường, thúc đẩy một cuộc tìm kiếm toàn thành phố.
Nhưng, trong số những câu chuyện này, câu chuyện giật gân nhất và được lưu truyền rộng rãi nhất là tuyên bố rằng Vương Miện của Emmanuel từ Nhà Thờ Tịnh Lưu đã bị đánh cắp—và thủ phạm không ai khác chính là Đạo Chích K nổi danh trên các tờ báo gần đây.
Tin đồn đó bắt nguồn từ một số người nội bộ tại cả Giáo Hội và một công ty bảo hiểm ở Adria. Họ thì thầm rằng, sáng hôm qua, cả hai tổ chức đã bất ngờ nhận được một loạt thư và bưu thiếp nói rằng Đạo Chích K có ý định “chiêm ngưỡng” Vương Miện quý giá của Emmanuel của Adria. Vì các bưu thiếp đến với số lượng lớn như vậy, nhân viên quầy, những người vốn chỉ chuyên xử lý cho người thường, không thể tiếp nhận kịp. Và do đó, không chỉ một số nhân viên bình thường nhìn thấy chúng, mà cả khách hàng và khách quen đã đến để làm ăn hoặc quyên tặng cũng vậy.
Sau đó, Giáo Hội và công ty bảo hiểm yêu cầu những nhân viên và khách quen này giữ bí mật nội dung của các bưu thiếp. Tuy nhiên, do số lượng người đã nhìn thấy chúng, câu chuyện nhanh chóng bị rò rỉ.
Yêu cầu bảo mật kiểu này, khi sự thật được tiết lộ, về cơ bản giống như “Này, tôi kể cho cậu chuyện này, nhưng đừng kể cho ai khác nhé. Nếu có lỡ nói thì bảo là không phải tôi nói đấy.”
Ban đầu, không ít người vẫn còn nghi ngờ. Nhưng khi quảng trường bị phong tỏa vào sáng nay, mức độ lan truyền của tin đồn tăng chóng mặt, lấn át toàn bộ các giả thuyết khác, trở thành câu chuyện được bàn tán nhiều nhất.
Lý do rất đơn giản: ánh sáng từ Vương Miện của Emmanuel, thứ mà người dân Adria vốn đã quen nhìn thấy trên đỉnh nhà thờ mỗi ngày, giờ đã không còn. Khi dùng kính viễn vọng quan sát, họ chỉ thấy những tấm cửa cuốn đóng chặt của căn gác mái nhỏ trên mái nhà. Đối với cư dân Adria, điều đó là rất bất thường.
Ánh sáng biến mất trên đỉnh nhà thờ, chẳng khác nào xác nhận tin đồn rằng Vương miện của Emmanuel đã bị mất cắp. Khắp nơi, người dân đều bắt đầu thảo luận về Đạo Chích K—nhân vật huyền thoại mà được đồn là gan dạ và kỹ nghệ kinh người—và số phận của Vương Miện của Emmanuel. Một trong những nơi bàn tán ấy chính là một nhà hàng nào đó.
Vào giữa trưa, tại một chỗ ngồi bên cửa sổ trong nhà hàng đó, Nephthys—mặc một chiếc váy vải tuyn màu tím—ngồi ở một đầu bàn, khẽ đưa mắt quan sát xung quanh, thấy khách khứa vẫn đang hào hứng bàn luận chuyện thời sự. Trong dáng vẻ hơi căng thẳng, cô quay sang Dorothy và nói nhỏ.
“Ừmm… Tiểu thư Dorothy, lần sau em có thể làm cho danh thiếp của mình bớt lộ liễu hơn một chút không? Chỉ cần gửi một hai cái cho vài người cụ thể thôi, chứ phát tán nhiều thế này thì…”
“Làm sao mà em có thể giữ nó ở mức thấp được chứ? Nếu em chỉ gửi nó ở mức một hay hai cái, bất cứ ai nhận được nó có thể coi đó là một trò đùa. Đó là lý do tại sao em gửi nhiều hơn, để đảm bảo rằng ai đó ở cấp cao hơn trong hệ thống phân cấp sẽ coi nó một cách nghiêm túc.”
Khi cô nói, Dorothy cắn thêm một miếng mì, sau đó quay lại Nephthys và tiếp tục bằng tiếng Phổ Thông Pritt.
“Rốt cuộc, đối với người dân trên thế giới này, ý tưởng gửi một danh thiếp trước khi đánh cắp một thứ gì đó là quá khó tin. Em cần để họ dần dần quen với phong cách ‘huyền thoại’ này, chị có đồng ý không, quý cô Đạo Chích K?”


2 Bình luận