Web novel

Chương 505: Tấm Gương

Chương 505: Tấm Gương

Trong căn biệt thự trang nhã và yên tĩnh, Robert ngồi thẳng trên một chiếc ghế thoải mái ở ban công, tay cầm điếu xì gà, quan sát Ma’ad, kẻ đang ngồi bên cạnh với vẻ mặt nịnh hót. Trước dáng điệu cật lực cầu xin ơn huệ đó, trong lòng Robert không khỏi dấy lên chút ghê tởm, nhưng ông không để lộ ra nét nào trên gương mặt, chỉ tiếp tục hòa nhã trò chuyện với Ma’ad.

“Quả thật… Chúng tôi đã có một số khoản đầu tư và lợi ích ở nơi từng là Addus. Nhưng, đầu tư mà, vốn dĩ có lãi có lỗ. Với một kẻ như Shadi hiện đang nắm quyền, việc chúng tôi mất một chút lợi ích là điều không thể tránh khỏi.”

“Đầu tư có lãi có lỗ là chuyện thường, nhưng điều mấu chốt là liệu ngài có kịp thời cắt lỗ và chuyển nó thành lãi hay không… Ngài Robert. Ngay bây giờ, đám phản quân do Shadi cầm đầu đang chiếm cứ Addus, xâm hại lợi ích nghiêm trọng đến các cường quốc ngài đại diện. Nếu ngài không hành động ngay bây giờ, nhiều tổn thất sẽ trở nên không thể cứu vãn…”

Ma’ad tiếp tục nói với Robert, giọng điệu như người đang lo lắng cho Robert. Nghe những lời này, Robert liếc nhìn hắn một cái, rồi chậm rãi lên tiếng.

“Xem ra… Điện hạ rất sốt ruột trước tình hình ở Addus nhỉ… Có phải ngài mắc chứng ‘nhớ quê’ rồi không?”

“À… tất nhiên rồi. Tôi, cùng với các thân vương hoàng tộc khác vẫn cư trú ở Kankdal, ngày nào cũng nghĩ về Yadith,” Thấy đề tài đã rõ, Ma’ad không giấu giếm mục đích của mình nữa mà nói thẳng với Robert.

Ngược lại, Robert chỉ khẻ gõ tàn thuốc xì gà vào gạt tàn, rít một hơi nữa, rồi trả lời bằng một giọng điệu cố ý thoải mái.

“Là một kẻ rời xa quê hương, vượt biển tới xứ người, tôi hiểu tâm tình mong nhớ quê hương của các vị. Nhưng xin hãy kiên nhẫn thêm đôi chút. Chẳng phải trên báo đã đăng rồi sao? Phái đoàn mà Giáo hội phái tới thương thuyết với Shadi đang diễn tiến không mấy suôn sẻ; lòng tin giữa hai bên sắp hoàn toàn rạn vỡ. Khi Thánh Sơn điều Thánh Chiến Quân đến, ngài chỉ cần chờ ngày phục quốc, trở về cố hương là được.”

“Ôi chao… Ngài Robert, mấy tờ báo đó cho dân thường xem thì được, chứ cả hai chúng ta đều biết chúng không thể tin được! Bây giờ, Muhtār, kẻ thù chính của Shadi, đã chết, phản quân đã hoàn toàn nằm dưới sự kiểm soát của hắn. Với thái độ vô thần vô tín của hắn, việc hắn vì một tín điều dị giáo mà liều mình thì chỉ có kẻ ngốc mới tin. Hắn hiện đang diễn một vở kịch, thanh trừng những kẻ dị giáo trong hàng ngũ của mình, và một khi hắn hoàn thành, hắn chắc chắn sẽ quỳ gối trước Thánh Sơn. Đến lúc đó còn mong chờ Thánh Sơn can thiệp quân sự nữa thì đừng hòng!”

Trong một khoảnh khắc hoảng loạn, Ma’ad liền buột miệng nói toạc ra, cuối cùng dứt khoát bộc lộ những lo lắng và mục đích chuyến thăm này.

“Ngài Robert, tôi biết các cường quốc lớn vẫn chần chừ chưa ra tay với Shadi vì các ngài muốn để Giáo hội xung phong làm lá chắn đầu. Miễn là Shadi thất bại trong việc giải quyết các vấn đề tôn giáo nội bộ của hắn và tín ngưỡng chính thống của Addus mập mờ, Giáo hội chắc chắn sẽ can thiệp, giúp chúng tôi phục quốc, và các quốc gia của ngài sẽ không phải hy sinh bất kỳ quân lính mà vẫn có thể đòi lại lợi ích của mình.”

“Nhưng bây giờ… tình hình đã thay đổi. Ai có thể ngờ Muhtār lại chết đột ngột như vậy? Nhờ đó, Shadi bây giờ có cơ hội để củng cố quyền lực của mình. Nếu hắn chính thức tố cáo những kẻ dị giáo và cam kết trung thành với Tam Ngôi, khả năng Thánh Sơn can thiệp sẽ giảm mạnh. Trong lúc này… trong lúc này, chỉ có các cường quốc của ngài mới có thể giúp chúng tôi đòi lại quê hương của mình! Ngài Robert, vì tất cả sự hợp tác mà chúng ta đã chia sẻ trong quá khứ, xin ngài, hãy giúp chúng tôi lần này!”

Ma’ad cầu xin với một giọng gần như sắp khóc. Robert im lặng một lúc trước khi chậm rãi nói.

“Nếu ngài đã nắm rõ tình hình hiện tại thì ngài cũng phải hiểu. Bây giờ mọi việc đã phát triển đến mức này, chúng tôi cũng rất khó đưa ra quyết định triển khai quân đội.”

“Nhưng ngài Robert… Nếu quốc gia của ngài cảm thấy rằng những gì các ngài đã từng đạt được từ Addus là chưa đủ, chúng tôi có thể cung cấp nhiều hơn! Miễn là chúng tôi thành công trong việc phục quốc, chúng tôi cam đoan quốc gia của ngài sẽ đạt được nhiều hơn trước—cho dù đó là về thuế hay thỏa thuận quân sự! Ngay cả quyền khai quật hợp pháp đối với tất cả các tàn tích và lăng mộ cổ xưa trong Addus… tất cả đều có thể thương lượng!”

Ma’ad tiếp tục một cách tuyệt vọng, cố gắng dùng những lời hứa quá đà như tấm séc trống để thuyết phục Robert hoặc thuyết phục các cường quốc mà Robert đại diện giúp ông ta. Nhưng Robert không bận tâm trước chuỗi lời hứa điên rồ ấy; ông vẫn ung dung hút xì gà, nhìn chăm chú vào Ma’ad trước khi lên tiếng.

“Ngài vẫn chưa thấy rõ sao, thưa Điện hạ? Đây không phải là vấn đề lợi ích—đây là vấn đề hoàn cảnh! Cô nữ tu nhỏ đã đến Yadith đó thực sự đã đàm phán thành công… Một khi cả hai bên cùng công bố kết quả đó, thì nghĩa là toàn bộ quân cách mạng của Shadi sẽ được Giáo hội chính thức thừa nhận. Quân cách mạng của Shadi chắc chắn sẽ bị một vài phái trong nội bộ Giáo hội tuyên truyền như một ví dụ sáng chói cho công tác truyền giáo thành công—lợi dụng chúng làm thành tựu tôn giáo của riêng mình—ép buộc toàn thể Giáo hội phải bảo vệ chế độ của Shadi. Nếu chúng tôi can thiệp vào Addus, chúng tôi chẳng khác gì tát thẳng vào mặt Thánh Sơn, làm hỏng mối quan hệ với họ. Không có lợi ích nào từ Addus có thể bù đắp cho hậu quả từ việc đó.”

Giọng Robert vang lên rõ ràng và dứt khoát khi ông phơi bày thực tế chính trị. Ma’ad bị choáng váng trong giây lát, ngồi bất động trên ghế không nói nên lời.

Thật ra, về một khía cạnh nào mà nói, tình cảnh khó khăn mà Robert và những người cùng phe đang gặp phải là tự họ tạo ra.

Khi cuộc cách mạng ở Addus có những tiến triển lớn nhưng chưa hoàn toàn đánh bại được Triều đại Baruch, tầng lớp quý tộc Baruch đã cầu viện các cường quốc lục địa mà Robert đại diện—viện cớ bảo vệ lợi ích của họ ở Addus—xin gửi quân can thiệp để đánh lui quân cách mạng. Tuy nhiên lúc bấy giờ, các cường quốc lục địa đều có toan tính riêng; nghe lời cầu cứu thì ai nấy cũng hứa hẹn rất nhiệt tình, nhưng đến lúc thực sự phải cử quân thì họ lại chần chừ, ai cũng muốn đẩy phần đối đầu tốn kém sang cho người khác làm trước để mình được hưởng lợi sau. Do đó, họ đã trì hoãn việc gửi quân trong một thời gian.

Khi mối liên hệ mật thiết giữa Quân đội Cách mạng Addus và dị giáo Sự Giáng Lâm của Đấng Cứu Thế bị phơi bày, các cường quốc lại càng không muốn động binh. Họ biết, một khi một chính quyền dị giáo kiểm soát một quốc gia thì Thánh Sơn chắc chắn sẽ phát động thánh chiến để chỉnh đốn lại tín ngưỡng. Vì vậy, các đại diện của các thế lực này đều đồng loạt tính toán để Thánh Sơn xuất quân trước làm mũi nhọn, còn mình ở phía sau nhặt lợi. Dù sao thì, thông thường Giáo hội ít quan tâm đến lợi ích thế tục. Sau khi đánh bại Quân đội Cách mạng và cải đạo đức tin, họ sẽ rời đi. Đến lúc đó, lợi ích của họ ở Addus sẽ được khôi phục, và họ sẽ không phải chịu tổn thất khi gửi quân—cớ gì mà không làm?

Cho nên trong suốt cuộc nội chiến Addus, trước những lời cầu cứu của Triều đại Baruch đang ở thế yếu, các cường quốc chỉ miệng hứa “sẽ giúp, sẽ giúp”, nhưng thực chất lại liên tục trì hoãn hành động. Họ tính để quân cách mạng dị giáo nhanh chóng khống chế Addus, buộc Thánh Sơn phải ra tay; sau đó theo chân quân thánh chiến phục quốc cho Baruch, nhân dịp Baruch suy yếu cực độ để mặc cả thêm mấy điều khoản. Nhờ vậy, quân cách mạng của Shadi suốt cả cuộc chiến không hề gặp bất cứ can thiệp quân sự nào của các quốc gia bên ngoài. Sau khi Shadi cùng Muhtār hợp lực tiêu diệt Xích Hoàn của Baruch thì chiến trường hầu như thuận buồm xuôi gió.

Các cường quốc muốn Thánh Sơn can thiệp Addus để mình ung dung hưởng lợi. Nhưng không ngờ lần này, đối diện một quốc gia dị giáo, Giáo hội vốn luôn lấy thánh chiến làm đầu lại không phát động thánh chiến, mà phái một nữ tu nhỏ sang đàm phán, hy vọng thuyết phục đối phương từ bỏ dị giáo mà cải đạo. Ban đầu, các đại diện cường quốc lấy làm lạ với quyết định này của Thánh Sơn, nhưng khi hiểu rằng việc phái nữ tu sang Addus thực ra liên quan đến đấu tranh nội bộ trong Giáo hội và rằng các lực lượng dị giáo của quân cách mạng ở Addus cực kỳ cứng đầu, họ lại yên tâm, chỉ chờ nữ tu thất bại trong đàm phán rồi theo kế hoạch cũ tiến vào Addus sau Thánh Chiến Quân.

Nào ngờ, một cơn bão sấm sét đột ngột đã đánh tan hoàn toàn kế hoạch của họ. Muhtār bị sét đánh chết, còn nữ tu kia vận may bùng nổ, thành công trong cuộc đàm phán của cô. Thế là Quân đội Cách mạng Addus bổng chốc chuyển từ mục tiêu dị giáo trở thành “thành quả truyền giáo” trọng yếu của Thánh Sơn. Không những tránh được một cuộc thánh chiến, mà các cường quốc giờ đây thấy mình không thể hành động—vì sợ làm mất lòng Giáo hội. Bước ngoặt ngoài dự liệu này khiến các cường quốc có lợi ích ở Addus trở tay không kịp, đành nhìn lợi ích mất trắng. Nếu sớm biết thế này thì ngay từ lần Baruch đầu tiên họ cầu viện đã trực tiếp xuất quân. Tuy điều này có gây ra khá hao tổn đáng kể nhưng cũng không đến nỗi để mất sạch như giờ.

Các cường quốc lục địa—đầy rẫy những mưu đồ và tính toán—đã phải chịu một tổn thất cay đắng do sự can thiệp hậu trường của người khác. Tệ hơn nữa, họ thậm chí còn không thể phàn nàn về điều đó. Bây giờ, bất chấp tất cả những hứa hẹn mà Ma’ad có thể đưa ra, Robert từ chối hành động. Ông biết rằng không đáng để chọc giận Thánh Sơn chỉ để vớt vát lại chút lợi ích ở Addus.

“Được rồi… Tôi thấy giờ cũng không còn sớm nữa. Điện hạ nên quay về thôi. Cỗ chiến xa mà ngài mang đến có thể là một cổ vật quý giá, nhưng tôi e rằng tôi không xứng đáng để nhận… Ngài cứ mang nó về. Hãy coi đó là một phần di sản của Baruch. Mặc dù quốc gia của ngài có thể đã không còn, nhưng với những thứ ngài mang ra khỏi Yadith, tôi chắc chắn con cháu của ngài có thể sống trong giàu có và danh dự trong nhiều thế hệ tới.”

Vẫy tay, Robert nói rõ ý định của mình. Lời nói của ông thẳng thừng, rõ ràng là đang xua đuổi vị khách không mời này. Nghe lời Robert, Ma’ad chỉ ngồi chết lặng trên ghế, một lúc không thốt nên lời.

Mặc dù Robert đã thể hiện dấu hiệu muốn kết thúc cuộc đối thoại, Ma’ad đã không rời đi ngay lập tức. Hắn vẫn ngồi trên ghế của mình. Thấy vậy, Robert liếc nhìn hắn hai cái, và ngay khi ông chuẩn bị nói thêm, Ma’ad quay sang ông, nói khẽ.

“Ngài Robert… Thật ra… lần này tôi còn mang theo một thứ nữa, muốn đưa ngài xem qua…”

“Nó là gì?” Robert tò mò hỏi.

Ma’ad không nói thêm, chỉ đưa tay vào trong lớp áo dài tìm kiếm một lúc, rồi lấy ra một phong thư đã được niêm phong kỹ, cẩn thận đưa đến trước mặt Robert.

“Xin mời ngài xem qua.”

Robert nhận phong thư, sau một lúc kiểm tra ngắn gọn, ông mở nó ra và xem xét nội dung bên trong nó. Sau một vài cái liếc mắt, lông mày ông nhăn lại.

“Đây là…”

“Đây là một lá thư liên danh,” Ma’ad giải thích.

“Nó mang chữ ký của một số vị vua như Harij, Najis, Kuria… và một vài vị khác. Những quốc gia này, giống như Addus, đều là các vương quốc ở Bắc Ufiga, và các cường quốc của các ngài cũng có phần lợi ích rải rác ở những nơi đó.

“Như ngài có thể thấy trong lá thư, các vị vua này bày tỏ sự cảm thông với thảm kịch của Baruch, đồng thời họ lo ngại—hết sức lo ngại—rằng điều đã xảy ra với Baruch có thể sớm xảy đến với họ. Và đây không phải là nỗi lo vô căn cứ đâu, ngài Robert. Nhiều quốc gia đã ký tên vào lá thư nói các phần tử phản loạn trong nước họ gần đây ngày càng ngang nhiên, và việc đàn áp chúng ngày càng trở nên khó khăn hơn. Tất cả là do thành công của Shadi.

“Shadi đã trở thành một biểu tượng—một anh hùng—đối với những phần tử phản loạn ở các nước đó. Chúng đang noi theo hắn và thúc đẩy các chương trình nghị sự của chúng thậm chí còn mạnh mẽ hơn bây giờ.

“Ngài Robert, xin đừng nghĩ rằng việc nếu mất Addus chỉ đơn thuần có nghĩa là cường quốc của ngài đã mất đi một số khoản đầu tư. Sức mạnh của một tấm gương là vô cùng to lớn. Một khi câu chuyện của Shadi được phép trở thành một thành công—nếu Quân đội Cách mạng Addus hoàn toàn thắng lợi—thì toàn bộ Bắc Ufiga sẽ không còn yên ổn. Nếu bây giờ không kịp thời cắt lỗ, cuối cùng thiệt hại mà các quốc gia của ngài sẽ phải chịu có thể vượt xa Addus.”

Giọng Ma’ad vẫn vô cùng tôn trọng khi hắn tiếp tục.

“Ngài xem đó, ngài Robert… các vị vua, các quý tộc của những quốc gia này—tất cả họ đều đang lo sợ. Họ lo sợ rằng cuộc nổi loạn trong đất nước của họ sẽ leo thang thành một Addus thứ hai. Họ lo sợ rằng liệu cường quốc của ngài có thực sự có thể bảo vệ họ hay không. Họ lo sợ rằng tương lai của họ có thể kết thúc giống như của chúng tôi. Đó là lý do tại sao bức thư liên danh này tồn tại. Với họ, tôi nghĩ các cường quốc hẳn phải có một loại trấn an cần thiết nào đó.”

Giữ thái độ tuyệt đối cung kính, Ma’ad chậm rãi nói với Robert. Nghe Ma’ad nói, nhìn những chữ ký khác nhau, dấu triện hoàng gia đủ kiểu trên bức thư, Robert không khỏi im lặng.

Mãi cho đến sau đó, khi điếu xì gà của hắn gần như cháy hết, ông mới lên tiếng lần nữa.

“Việc này… Tôi sẽ phải báo cáo. Tôi cần tham khảo ý kiến của cấp trên và thu thập ý kiến từ các đồng sự trước khi có thể được đưa ra quyết định… Nó sẽ mất một khoảng thời gian.”

“Vậy thì… xin làm phiền ngài Robert… Tương lai của Baruch, xin trông cậy hết vào ngài…”

Nghe câu trả lời của Robert, Ma’ad ngay lập tức đứng dậy khỏi ghế, quỳ xuống, cúi đầu tỏ lòng biết ơn sâu sắc.

Đêm khuya, tại vùng ngoại ô Kankdar, bên trong biệt thự của Robert.

Giữa đêm sâu, trong căn biệt thự sang trọng vẫn đèn đuốc sáng trưng. Lúc này, bên trong phòng tiếp khách lộng lẫy của nó, Robert, mặc lễ phục trang trọng, ngồi ở ghế chủ tọa. Ngay trước mặt ông, một vài hình bóng bán trong suốt đang ngồi trên ghế khách. Nhìn kỹ, những hình bóng ấy đều là những người đàn ông trang phục quý tộc đến từ lục địa chính.

Các quý ông ăn vận chỉnh tề ngồi trên chỗ của mình, đang tham gia vào một cuộc thảo luận căng thẳng. Ngôn ngữ của họ chủ yếu là một phiên bản trang trọng của tiếng Falano, mặc dù sự trôi chảy của họ khác nhau. Thỉnh thoảng, trong lúc gay gắt còn xen vài câu tiếng quốc gia khác khác, cho thấy quốc tịch của những hình bóng này không thống nhất

Robert ở ghế chủ tọa, chăm chú nhìn mấy bóng người trước mặt, lắng nghe nghiêm túc nội dung bàn luận. Ông ít khi lên tiếng, chỉ nhắc nhở khi tranh luận trở nên gay gắt, đồng thời điều hướng đề tài, trông như nhiều hơn như một người điều hành hơn là một người tham gia tích cực.

Cuộc thảo luận căng thẳng này kéo dài suốt vài giờ. Trong thời gian đó, một vài bóng ảnh mờ dần rồi biến mất, lại có những người mới xuất hiện thay thế, liên tục luân phiên ra vào.

Cuối cùng, khi bình minh dần ló dạng, cuộc họp dường như đã đạt đến một kết luận. Khi người phát biểu cuối cùng vừa dứt lời, Robert đứng dậy khỏi ghế, hướng về các bóng hình mà nói.

“Như vậy… tối nay mọi người coi như đã đạt được một số đồng thuận. Lập luận của ông Watt trước đó có phần đúng. Đám người Baruch muốn lợi dụng chúng ta để khôi phục vương quốc của chúng. Mặc dù động cơ của chúng có phần vị kỷ, nhưng lời kêu gọi của chúng cũng hoàn toàn không thể phớt lờ. Suy cho cùng, các vương tộc và quân phản loạn ở các tiểu quốc Bắc Ufiga đã chuyển sự chú ý sang đây. Bất kể kết quả là gì, nó sẽ lan truyền khắp Bắc Ufiga.

“Addus sẽ đóng vai trò là một tiền lệ. Tiền lệ ấy có thể là tích cực… hoặc tiêu cực. Việc chúng ta phải làm là đảm bảo nó vẫn là một tiền lệ tích cực. Vì lợi ích và sự ổn định khu vực trong tương lai, chúng ta phải hành động.”

Lời Robert khiến phần lớn bóng ảnh gật đầu tán đồng, tuy nhiên có một người cất tiếng hỏi.

“Nhưng… nghiêng về phía Baruch trong vấn đề Addus, tức là đối đầu với đám cuồng tín từ Thánh Sơn sao?”

“Không, không… chưa đến mức đó. Chừng nào cả hai bên còn chưa chính thức công bố tuyên bố của mình thì lập trường của Thánh Sơn vẫn chưa thật sự nghiêng về phía Shadi. Điều đó cho chúng ta một khoảng trống—một không gian đủ rộng rãi để xoay xở.”

Robert trả lời ngay lập tức. Sau khi nghe câu trả lời của hắn, một hình bóng khác lên tiếng.

“Khoảng trống để xoay xở? Ngài Robert, ý ngài là về phía Shadi… hay…?”

“Shadi quá xa tầm với của chúng ta,” Robert nói một cách rõ ràng.

“Đương nhiên, tôi đang nói tới cô nữ tu nhỏ sắp đặt chân đến Kankdal.”

Hãy bình luận để ủng hộ người đăng nhé!