Ivengard, Adria
Vào ban đêm, trong một nhà hàng cao cấp ở Adria, Dorothy ngồi trong một phòng riêng, ánh mắt cô tập trung cao độ vào Sổ Tay Hải Văn trước mặt, nhìn từng nét bút của Nephthys để lại, trong đầu suy nghĩ về những thông tin quan trọng thu được từ ghi chép của Davis.
“Theo như Davis, việc thăng cấp lên cấp Bạch Tro của Con Đường Nhập Thể yêu cầu thực hiện một nghi thức trong một trường tâm linh phù hợp. Và các tiêu chí cho một trường như vậy khá khắt khe. Theo tình hình hiện tại, hầu hết các trường tâm linh lớn đều nằm dưới sự kiểm soát của các cơ quan thần bí chính thức và Giáo hội ở các quốc gia, hoặc trong tay Hắc Quan Giáo và được bảo vệ nghiêm ngặt. Muốn ngay dưới mí mắt bọn họ mà giải phóng linh hồn, tiến hành nghi lễ thì e rằng quá khó khăn. Vì vậy, tốt nhất vẫn là tìm một trường tâm linh không thuộc sự kiểm soát của thế lực lớn nào để làm lễ thì an toàn hơn nhiều.”
“Xét trong số những trường tâm linh không thuộc sự quản lý của các tổ chức lớn như vậy, thì chỉ có hai lựa chọn: Tân Lục Địa và Bắc Ufiga. Cả hai đều là các khu vực ngoại vi so với phạm vi văn hóa của Giáo Hội Ánh Sáng trên lục địa chính. Tân Lục Địa dường như có một khu rừng của các linh hồn hoang dã, trong khi Bắc Ufiga có các khu chôn cất cổ đại.
“Về mặt logic mà nói, Neph nên đến trường tâm linh ở Tân Lục Địa sẽ an toàn hơn, vì ở đó có Kapak và bộ tộc Tupa của anh ta sinh sống. Với mối quan hệ với Đại Shaman Uta, việc tìm một trường tâm linh có thể sử dụng được sẽ không phải là vấn đề. Nhưng khó khăn là, mình hiện không có kế hoạch đi đến Tân Lục Địa. Nếu Neph muốn thăng cấp, cô ấy sẽ phải tự mình lên đường, mà nơi này cách Tân Lục Địa xa đến mức khó tưởng.
“Còn ở Bắc Ufiga, mặc dù mình không có bất kỳ thế lực nào ở đó, cũng không biết ngôi mộ nào chứa trường tâm linh hay liệu nó có nguy hiểm không, nhưng kế hoạch du lịch của mình vốn đã hướng về phía đó. Nếu Neph muốn đến Bắc Ufiga, hai bên có thể đi cùng nhau, và ít ra còn có thể hổ trợ lẫn nhau. Chỉ không chắc là liệu cả hai có thực sự tìm thấy một trường có thể sử dụng được hay không thôi. Rất có khả năng cô ấy sẽ đi tất cả quãng đường đó mà không được gì.”
Dorothy nhìn chằm chằm vào những dòng chữ trên Sổ Tay Hải Văn, trong lòng lặng lẽ trầm ngâm. Sau khi đánh bại Atif, cô đã thu được không ít mảnh xương lưu trữ linh hồn, vừa khéo có thể dùng cho nghi thức thăng cấp, chỉ cần thương lượng với những linh hồn kia là xong. Điều này đồng nghĩa với việc điều kiện then chốt mà Neph thiếu bây giờ chính là một trường tâm linh. Chỉ cần tìm được linh trường thích hợp, mọi chuyện sẽ đơn giản hơn nhiều.
“Thôi thì sau này cứ hỏi ý kiến Neph một chút… Dù sao đây cũng là chuyện thăng cấp của chính cô ấy.”
Nghĩ đến đây, Dorothy khép cuốn sổ tay trước mặt lại, sau đó nằm ngửa ra ghế sofa, vừa ngáp vừa vươn vai một cái.
“Haaa… Cuối cùng cũng phải đến Ufiga rồi. Ở đây rong chơi nghỉ ngơi gần nửa tháng, giờ phải rời đi thì cũng chút không nỡ…”
Sau khi duỗi người xong, Dorothy lại hướng mắt ra ngoài cửa sổ, ngắm nhìn khung cảnh sông nước đêm của Adria lung linh quyến rũ. Phải thừa nhận, nơi này quả thật rất hợp để du lịch. Cô đã dừng chân ở đây khá lâu, cả người vì thế cũng được thả lỏng nhiều.
“Đúng là một chỗ dừng chân tốt… Nhưng, những gì cần chờ cũng đã chờ xong, thứ cần chuẩn bị cũng đã chuẩn bị đầy đủ. Đã đến lúc phải rời đi rồi.”
“Chỉ là trước khi đi… cũng nên tận hưởng thêm chút nhẹ nhàng lần cuối vậy.”
Nghĩ vậy, Dorothy ngồi thẳng dậy và nhìn về phía trung tâm của bàn ăn. Ở trên bàn, có một chiếc bánh kem nhỏ xinh, phủ lớp kem mịn tinh tế, trang trí bằng hoa quả tươi và vài chi tiết điểm xuyết trông rất bắt mắt.
Sau khi ngắm nhìn chiếc bánh, ánh mắt cô khẽ chuyển sang bên cạnh, nơi trải ra một bức điện tín. Trên điện chỉ vỏn vẹn vài chữ Pritt ngắn ngủi.
“Chúc mừng sinh nhật, Dorothy.”
“Cũng hay nhỉ. Mới dạo trước mình vừa tặng cho ông anh một bộ trang bị Bạch Tro đầy đủ kèm theo một số công trạng… không biết lần sau đến sinh nhật, anh ta có đòi quà không?”
Cầm lấy tờ điện báo Gregor gửi tới, Dorothy bật cười khe khẽ. Sau đó cô đặt sang một bên, với tay cầm gói nhỏ chứa nến màu bên cạnh.
Từng cây nến mảnh mai được rút ra, cắm cẩn thận lên mặt bánh. Đến khi cắm đủ mười bốn cây, chiếc bánh vốn đã nhỏ nay trông chật chội hẳn.
“Bánh bé quá, nến chen nhau trông có chút buồn cười… nhưng thôi, cũng đâu có ai khác ăn, chỉ có mình mà…”
Khẽ thở dài, trong lòng cô lại chợt hiện về ký ức sinh nhật mười bốn tuổi kiếp trước, chiếc bánh khi ấy to hơn nhiều, bên cạnh còn có nhiều người cùng chia sẻ…
Trong đôi mắt thoáng hoài niệm, Dorothy lấy ra bao diêm chuẩn bị sẵn. Một que diêm bật sáng, cô châm lên một ngọn nến, rồi dùng ngọn lửa ấy lần lượt thắp sáng những cây còn lại.
Hoàn tất, cô lặng im nhìn ngắm những chấm sáng lay động trên bánh. Hôm nay là ngày 27 tháng 3—ngày mà cô gái mang tên Dorothea Mayschoss được sinh ra.
Ánh nến rung rinh, soi vào đáy mắt. Trong phút tĩnh lặng, Dorothy khẽ mở miệng, giọng nhẹ như thì thầm.
“Dù sao thì… chúc mừng sinh nhật 14 tuổi, Dorothy.”
Dứt lời, cô cúi nhẹ, một hơi thổi tắt tất cả ánh sáng trên bánh kem.
…
Dưới ánh ban mai rực rỡ, bầu trời trong xanh không gợn mây, mặt biển Chinh Phục vô tận vẫn cuộn trào với sóng trong tiếng gió rít. Đó là đầu tháng Tư, trên đại dương rộng lớn, một chiếc du thuyền chở khách màu trắng đang cắt sóng lao thẳng về phía nam.
Trên boong của con tàu chở khách, Nephthys trong bộ váy dài và trùm một chiếc khăn trùm đầu đứng tựa lan can, để mặc gió biển lùa qua người. Ngước mắt nhìn ra đường chân trời xa tít, thỉnh thoảng lại đưa tay che ánh nắng chói chang trên cao, cô chau mày khẽ nói.
“Cứ như là trời ngày càng nóng hơn vậy… Nếu chúng ta ở Tivian, không đời nào mặt trời lại gay gắt như vậy vào thời điểm này trong năm.”
“Ừ, Bắc Ufiga vốn là khí hậu sa mạc mà, tất nhiên sẽ nóng hơn nhiều so với Tivian nhiều. Bây giờ chúng ta vẫn còn ở trên biển nên còn có gió mát, chứ khi đặt chân lên bờ rồi, thì mới thực sự thấm thía.”
Đứng bên cạnh cô, Dorothy trả lời bình luận của Nephthys. Nghe điều này, Nephthys thoáng ngẩn người, rồi đôi mắt thoáng ánh lên niềm háo hức.
“Nóng? Vậy thì hay quá! Mấy bộ đồ mùa hè mà chị chuẩn bị cuối cùng cũng có dịp đem ra mặc rồi! Chị còn mang theo một số đồ mình thích nhất nữa… à đúng rồi, còn cả đồ đi biển nữa chứ…”
“Đồ mùa hè? Tiền bối Nephthys, chị đang thật sự nghiêm túc đấy à? Mấy bộ đồ của chị thì tay áo ngắn cũn, váy lại hở nhiều chỗ. Ở Bắc Ufiga mà mặc vậy thì chẳng khác nào tự đi tìm nắng thiêu cho bỏng. Nắng bên đó không giống nắng mùa hè mà chị quen đâu. Với lại, văn hóa ở đó còn khá khắt khe và bảo thủ. Nếu ăn mặc quá hở hang, chị có thể gặp rắc rối. Đến nơi thì cứ mua vài bộ đồ địa phương mặc là yên ổn nhất.”
Nghe sự nhiệt tình của Nephthys, Dorothy quay lại và nhìn cô một vài lần trước khi nhắc nhở. Nephthys nghe vậy bèn thở dài, nụ cười tiếc nuối lướt qua khóe môi.
“Chị hiểu rồi… Hừ, chị thực sự đã quên Bắc Ufiga vốn như thế nào rồi. Tiếc quá…”
Nephthys than thở, còn Dorothy, sau khi nhìn dáng vẻ ấy của cô, chớp chớp mắt rồi nói tiếp.
“Hiện tại tình hình ở Bắc Ufiga vẫn đang rối ren. Chúng ta cứ nên cẩn thận. Nhưng em thành thật không ngờ chị lại quyết định cùng em đi đến nơi này. So với Tân Lục Địa, việc đến đây để tìm kiếm một địa điểm tiến hành nghi lễ ở các lăng mộ cổ đại nguy hiểm hơn nhiều.”
Dorothy vừa nói vừa nhớ lại, lúc cô hỏi Nephthys muốn chọn nơi nào để tiến hành nghi thức thăng cấp, Nephthys đã không chút do dự mà chọn ngay Bắc Ufiga, điều đó khiến Dorothy không khỏi có phần bất ngờ.
“Ừm… nói sao nhỉ? Tuy rằng có rủi ro, chắc chắn, nhưng Dorothy, em cũng đến đó mà, phải không? Vì em đến Bắc Ufiga, chị cảm thấy an tâm hơn nhiều khi đi du lịch với em. Mặt khác, nếu phải một mình đi đến Tân Lục Địa, ngay cả khi nó an toàn hơn, chị vẫn cảm thấy không an tâm chút nào…”
Nephthys đưa tay chạm cằm, thong thả trả lời. Dorothy nghe xong, khóe miệng bất giác giật nhẹ một cái.
“Là vậy sao…”
“Ừm. Đó là lý do chính. Nếu còn phải đưa ra một lý do phụ… thì chắc là chị cũng muốn đến thăm Bắc Ufiga trực tiếp. Đây là nơi ông nội chị từng dựng nên sự nghiệp, cũng là nơi ông gây thù chuốc oán… nơi ông gặp bà… Bao nhiêu năm qua, chị đã lớn lên cùng những câu chuyện về vùng đất này, và luôn mong có ngày được tự mình nhìn thấy nó.”
Ánh mắt Nephthys dõi ra biển xa, giọng cô chùng xuống, trầm lắng hẳn đi. Khuôn mặt ấy thoáng mang vẻ hoài niệm, như đang chạm vào một mảnh ký ức xa xăm. Dorothy im lặng một lúc, rồi mới cất lời.
“Vậy, mọi thứ với trường của chị đã được sắp xếp chưa?”
“Rồi. Chị đã nhờ Bác Nust gửi một bức điện tín đến trường, nói rằng gia đình có một số vấn đề quan trọng cần chị về xử lý, phải rời đoàn một mình về Tivian. Đồng thời cam kết nếu trên chuyến đi trở về có bất trắc gì, cũng không quy trách nhiệm cho nhà trường. Như vậy, chị mới được cho phép rời khỏi nhóm và hành động độc lập.”
Nephthys giải thích với Dorothy, người đã gật đầu nhẹ nhàng đáp lại. Dù sao, xem xét sự bất ổn hiện tại của Bắc Ufiga, việc không có chuyến du lịch học thuật nào bao gồm nó trong hành trình của họ là điều tự nhiên. Thế nên chỉ còn cách để Nephthys tách khỏi đoàn mà sang đây. Nhưng nghĩ theo một góc khác, việc không còn bị gò bó bởi lịch trình chung, những bước đi sau này của cô ấy cũng sẽ tự do hơn nhiều.
Sau đó, Dorothy và Nephthys lại đứng trên boong tàu thêm một chốc, trò chuyện vài câu rồi cùng nhau quay trở về cabin của mình. Khi đã trở về phòng hạng nhất của mình, Dorothy ngồi xuống bên cửa sổ, ánh mắt vô thức rơi lên tờ báo đặt trên bàn. Tiêu đề nổi bật nhất ghi:
“Liên quan đến cuộc nổi dậy Addus, Thánh Sơn đã đưa ra tuyên bố, kêu gọi tất cả các bên giữ bình tĩnh. Nhân danh Tam Ngôi, họ khẩn cầu hòa bình. Chỉ cần chừng nào các nguyên tắc giáo lý còn được giữ vững, Thánh Sơn sẽ tích cực hướng tới một giải pháp hòa bình ở Addus.
“Để đạt được điều này, Thánh Sơn đã cử một đặc phái viên đến Addus, do nhà truyền giáo phúc âm nổi tiếng Sơ Vania Chafferon dẫn đầu, được giao nhiệm vụ xoa dịu căng thẳng và tìm kiếm…”
Biểu cảm của Dorothy trở nên nghiêm túc khi cô nhìn chằm chằm vào tên của Vania trong bài báo. Đây không phải là lần đầu tiên cô thấy nó trên báo gần đây.
Cách đây ít hôm, khi cô vẫn còn đi nghỉ ở Adria, cô đã đọc được tin tức về sự bất ổn Addus, cùng với việc Giáo hội có thể cử Sơ Vania, người đã từng lập công lớn trong biến cố Hạ Thụ, làm đặc phái viên đến Addus. Ngay lúc ấy, Dorothy đã ngay lập tức liên lạc với Vania—người vào thời điểm đó vẫn đang đóng vai trò là một người đại diện chính trị trong các hoạt dộng tuyên truyền khác nhau tại thánh địa—để hỏi rõ tình hình, liệu Giáo hội có ý định cử cô ấy đến Addus không. Nhưng Vania đã nói cô ấy không biết; không ai xung quanh cô đã đề cập bất cứ điều gì về nó.
Chính lúc đó, Dorothy đã nhận ra có điều gì đó không ổn. Hàng loạt tờ báo đang đăng tin rằng Vania sẽ được cử đến Addus, vậy mà bản thân Vania lại hoàn toàn không hay biết. Điều đó chỉ có thể có hai khả năng: hoặc các cơ quan truyền thông vô lương tâm đang sử dụng những suy đoán vô căn cứ để chạy tiêu đề nhằm câu khách, hoặc có kẻ nào đó đang cố tình dựng lên một chiến dịch truyền thông từ trong bóng tối. Và khi nhận ra rằng không chỉ một hoặc hai, mà có nhiều ấn phẩm cùng đồng loạt nhắc tới, Dorothy đã ngầm kết luận rằng khả năng thứ hai là đúng hơn.
Quả nhiên, không ngoài dự đoán của Dorothy. Vania thực sự đã được bổ nhiệm làm đặc phái viên và đang được gửi đến Bắc Ufiga. Cô ấy gần như được phong làm đặc phái viên mà không có bất kỳ thông báo nào báo trước.
Về cơ bản là cô đột ngột bị nhận lệnh khi vẫn còn đang phục vụ như một “bình hoa trang trí” trong các chiến dịch tuyên truyền của giáo hội, bị “đóng gói” rồi đưa thẳng đến căn cứ hải quân của Giáo hội ở Adria và khởi hành đến Bắc Ufiga với hạm đội. Thậm chí, cô còn xuất phát chỉ muộn hơn Dorothy đúng một ngày.
Đứng trước tình thế ấy, Vania hoàn toàn không kịp trở tay. Cô chỉ có thể hoang mang ngơ ngác để mặc người ta dìu bước lên tàu đến Bắc Ufiga. Ngược lại, Dorothy, nhận thấy rằng Vania đã được bổ nhiệm khẩn cấp mà không có sự giao tiếp trước, cảm thấy có điều gì đó không ổn. Cô nghi ngờ đó là kết quả của một vòng tranh giành quyền lực chính trị khác trong hệ thống cấp bậc của Giáo hội.
“Trong mắt các cấp cao của Giáo hội, Vania tuy chỉ là một bình hoa trang trí, nhưng cô ấy vẫn là một tâm điểm trong cuộc tranh đấu nội bộ hiện tại. Việc cô ấy bị lôi vào vòng xoáy chính trị cũng chẳng lạ. Rất có khả năng việc Vania bị cuốn sang vụ việc Addus chính là vì ý đồ một phe phái nào đó trong ban lãnh đạo Giáo hội, muốn mượn sự hiện diện của cô ấy ở đó để đạt được một mục đích riêng.”
“Trong bất kỳ trường hợp nào, Vania bây giờ đã trực tiếp bị cuốn vào cuộc xung đột ở Addus, và vì bản thân mình cũng đang đi đến đó, mình nên sử dụng cơ hội này để hiểu rõ hơn về tình hình.”
Với suy nghĩ này, Dorothy lấy ra chiếc hộp của mình và lấy Sổ Tay Hải Văn từ bên trong. Cô đặt nó lên bàn và mở ra trang liên lạc của Beverly.
Sau khi lướt qua nó một lúc, Dorothy cầm bút lên và viết,
“Cô có ở đó không? Tôi có điều muốn hỏi.”
Viết xong, Dorothy vốn không mong đợi một câu trả lời ngay lập tức. Thế nhưng chưa đến vài giây trôi qua, chữ viết kiểu in đã xuất hiện ngay ngắn trên trang.
“Có chuyện gì vậy?”
Dorothy hơi sững sờ khi nhận được tin nhắn trả lời gần như ngay lập tức, rồi cô bắt đầu viết.
“Nhanh vậy? Cô lại ngồi cạnh cuốn sách nữa sao?”
“Không không, tôi không ở bên cạnh cuốn sách. Tôi chỉ vừa chế một hộp cơ quan riêng để chứa cho bản sao mà cô đã đưa cho tôi thôi. Nó được liên kết trực tiếp với ý thức của tôi và đi kèm với một chức năng gõ tích hợp. Vậy nên, dù ở bất cứ nơi nào, tôi đều có thể đọc và trả lời tin nhắn của cô.”
Nhìn thấy lời của Beverly, Dorothy lặng người mất mấy giây, sau đó tự nghĩ rằng, Beverly quả thật là một thợ thủ công—phát minh ra các tiện ích để giải quyết bất cứ vấn đề nào đến với cô ấy.
Sau khi tiêu hóa xong thông tin, Dorothy lại cầm bút, tiếp tục viết trên trang giấy.
“Đúng là một phát minh tiện lợi… Lần này tôi liên lạc với cô là vì có chuyện muốn hỏi. Liệu gần đây cô có nghe thấy bất cứ điều gì về tình hình ở Addus, Bắc Ufiga không?”
“Addus? Tất nhiên tôi đã nghe. Mọi thứ ở đó sôi động gần đây, vì vậy tôi đã tìm hiểu một chút. Nhưng chính xác thì cô muốn biết gì? Nếu nó liên quan đến một trong những khách hàng của chúng tôi, tôi sẽ không thể chia sẻ bất cứ điều gì được phân loại.”
Văn bản in của Beverly xuất hiện nhanh chóng trên trang, nhanh đến mức mắt Dorothy còn thấy chóng mặt—tốc độ nhanh hơn hẳn viết tay nhiều lần. Trong đầu cô bất giác thoáng hiện cảnh một chiếc máy đánh chữ đang tự vận hành, lách cách gõ chữ điên cuồng mà chẳng cần người điều khiển.
“Yên tâm đi, tôi sẽ không hỏi đến những chuyện quá sâu đâu, tôi chỉ muốn biết một vài tình hình đại khái bên đó thôi. Ừm… một số thông tin tương đối công khai trong giới thần bí tại địa phương, chắc cái này thì được chứ?”
Dorothy viết như vậy lên trang sách, và chỉ sau hai ba giây khi cô buông bút, dòng chữ của Beverly đã hiện ra trước mắt.
“Thông tin công khai trong giới thần bí? Cái này thì được. Giờ tôi kể cho cô nghe một chút tình hình ở đó nhé. Nói chung thì, Triều Đại Baruch ban đầu cai trị Addus là rác rưởi, tự thân thì mục ruỗng thối nát, lại để mặc các các cường quốc từ đất liền thò tay can thiệp, biến thành con rối của người ta. Chúng vừa đàn áp dân chúng tầng lớp dưới, vừa bán rẻ lợi ích quốc gia, thế nên mới bùng nổ phản loạn.”
“Mục nát và phản quốc dẫn đến nổi loạn… Điều đó nghe không có vẻ thần bí lắm.”
Dorothy đọc chữ hiện trên trang giấy, rồi viết xuống đáp lại. Rất nhanh, chữ của Beverly lại nổi lên.
“Không thần bí? Đó chỉ là cách nó trông như thế trên bề mặt thôi. Trên thực tế, có một yếu tố thần bí rất lớn. Cuộc nổi dậy này có những sắc thái tôn giáo. Tất cả bằng chứng hiện có cho thấy rằng những kẻ nổi loạn đã dựa vào sức mạnh của một dị giáo trong Giáo Hội Ánh Sáng—Giáo phái Sự Giáng Lâm của Đấng Cứu Thế—để giành được lòng dân và chống lại các lực lượng thần bí của quân đội Baruch. Đó cũng là lý do tại sao cuộc nổi loạn lại lớn đến vậy. Chúng thậm chí còn chiếm được thủ đô ở đó. Và chính xác là vì Giáo phái Sự Giáng Lâm của Đấng Cứu Thế mà Giáo hội mới buộc phải lên tiếng ứng phó tình hình ở Addus.”
“Giáo phái Sự Giáng Lâm của Đấng Cứu Thế? Đó chẳng phải là một dị giáo trong Giáo Hội Ánh Sáng sao? Chúng cũng hoạt động ở Bắc Ufiga ư?”
Dorothy hơi bất ngờ viết ra. Trong tưởng tượng của cô, Bắc Ufiga vốn phải là một nơi mà các tổ chức săn kho báu liên quan đến Im Lặng phổ biến hơn chứ. Cô đã không ngờ còn có cả một dị giáo trong Giáo Hội Ánh Sáng hoạt động ở đó.
“Hoạt động? Đâu chỉ hoạt động, phải nói là tràn lan mới đúng. Bắc Ufiga thực tế là thành trì của đức tin Sự Giáng Lâm của Đấng Cứu Thế cũ. Dị giáo đó hòa quyện cực kỳ tốt với văn hóa địa phương.”


4 Bình luận