• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Web novel

Chương 462: Vụ Cướp

1 Bình luận - Độ dài: 3,270 từ - Cập nhật:

Pritt, Đông Tivian.

Bên ngoài dinh thự của gia đình Boyle, hai viên cảnh sát gác cổng sững sờ nhìn cảnh trưởng của họ vừa rồi còn hùng hổ, nay bỗng quay ngoắt 180 độ, ngoan ngoãn cúi đầu trước chàng trai trẻ kia. Trong một khoảnh khắc đó, họ nhất thời không biết nói gì.

Chuyện quái gì vậy? Cảnh trưởng Mayschoss? Người này trông cùng lắm là hai mươi mấy tuổi, sao lại là cảnh trưởng được? Không nhầm lẫn gì chứ!

Lắng nghe lời xưng hô kính cẩn của Homan, cả hai người đều không khỏi cảm thấy vô cùng bối rối. Nhìn lại chàng trai ấy, họ thấy anh đóng ví ID của mình lại, thản nhiên đi theo sau Homan vào trong cổng lớn. Đi chưa được mấy bước, Homan bất ngờ ngoái đầu lại, nghiêm giọng quát hai người.

“Hai anh, trông chừng cổng cho kỹ. Không để người ngoài lạ mặt nào lọt vào, nghe rõ chưa?”

“Rõ—rõ, thưa ngài!”

Đáp lại Homan, hai cảnh sát liền đứng nghiêm, tiếp tục canh gác tại lối vào. Homan, sau khi khiển trách họ, lập tức lại nở nụ cười tươi, khom người làm động tác “xin mời”, hướng về phía cửa chính của tòa dinh thự.

“Xin mời ngài vào, thưa ngài Mayschoss. Người của tôi chỉ mới đến đây một lúc, vậy nên hiện trường vẫn còn nguyên vẹn.”

“Ừm. Đã vất vả rồi,” Gregor trả lời.

Anh và Homan đi cùng nhau về phía dinh thự. Trên đường đi, Homan liếc nhìn xung quanh trước khi nghiêng người xuống để hạ giọng hỏi.

“Vậy, ngài Mayschoss… ngài có nghĩ rằng vụ án này có thể, ừm… thuộc thẩm quyền của ngài không?”

Gregor, nghe câu hỏi của Homan, không xác nhận cũng không phủ nhận nó ngay lập tức.

“Còn quá sớm để nói. Chỉ là tôi thấy vài dấu hiệu đáng nghi, nhưng để quyết định xem nó có thuộc thẩm quyền của chúng tôi hay không, vẫn cần một cuộc điều tra.”

“Dấu hiệu? Vậy là…” Homan vừa mở miệng.

“Chuyện đó không cần anh bận tâm,” Gregor cắt lời một cách cộc lốc.

“Đôi khi biết quá nhiều chẳng đem lại lợi ích gì, mà còn gây hại cho chính anh.”

Ghi nhận lời cảnh báo của Gregor, vẻ mặt Homan trở nên lúng túng, đành im lặng, không dám hỏi thêm nữa.

Cứ thế, họ đi nhanh qua sân và vào dinh thự Boyle. Khoảnh khắc họ vừa bước qua bậc cửa, một khung cảnh hỗn loạn lập tức chào đón trước mắt Gregor.

Những chiếc bình vỡ, bàn ghế lật tung, tủ ngăn kéo mở toang, ghế sofa bị rạch nát, thảm cuộn dúm lại thành cục… Căn phòng từng được trang trí lộng lẫy giờ đây tan hoang. Không còn một góc nào được nguyên vẹn.

Nước từ bình hoa đổ loang trên sàn, tro than trong lò sưởi bị cào ra vương vãi, hoà lẫn cùng thủy tinh vỡ và bông gòn từ ghế sofa, khiến cho ngay cả tìm một chỗ đặt chân cũng khó khăn.

“Tàn bạo,” Gregor nhận xét một cách lặng lẽ, nhìn vào hiện trường. Homan, đứng bên cạnh, gật đầu, lên tiếng.

“Gia đình ở đây họ Boyle. Sáng sớm nay, chúng tôi nhận được một báo cáo từ những người hầu của gia đình này, nói rằng ngôi nhà đã bị cướp. Khi chúng tôi đến, nó đã như thế này. Theo lời của người hầu trình báo, ngoài việc toàn bộ nơi này bị lục tung, quản gia của họ đã mất tích.”

“Một quản gia và một vài người hầu… Vậy còn chủ nhà thì sao?” Gregor hỏi.

Homan giải thích, “Theo lời những người hầu, năm ngoái, chủ nhân của gia đình này lâm bệnh, phải về quê dưỡng bệnh. Cô con gái duy nhất của họ, người đã sống ở đây, đã đi du học nước ngoài vào đầu năm nay và chưa về. Thành ra, trong nhà chỉ có quản gia và những người hầu lo liệu. Hôm qua là Ngày Đăng Quang, vì vậy quản gia đã cho tất cả họ nghỉ phép. Khi họ quay lại vào sáng nay, họ thấy nó như thế này, và quản gia đã mất tích.”

“Các anh đã hỏi hàng xóm chưa?” Gregor tiếp tục.

Homan gật đầu.

“Đã hỏi rồi. Nhiều người nói tối qua trong dinh thự phát ra tiếng động rất lớn, gần như tất cả các căn phòng đều sáng đèn. Có người còn tưởng là họ đang dọn nhà.”

Nghe Homan báo cáo, Gregor gật đầu một cách suy tư, sau đó tiến sâu hơn vào bên trong, bước đi cẩn thận qua đống đổ nát khi anh quan sát nội thất của dinh thự.

Trong dinh thự hỗn độn, Gregor bước vào đống nội thất đổ nát, nghiên cứu hiện trường một cách cẩn thận hơn. Anh nhận thấy dấu chân của các kích cỡ và hình dạng khác nhau khắp sàn nhà, chồng chéo lên nhau trong một mớ lộn xộn.

“Những dấu chân này… không phải của người của anh chứ?” Gregor hỏi Homan, người đang đứng gần đó. Homan vội vã lắc đầu.

“Không, không, những cái này tuyệt đối không phải của chúng tôi. Chúng chắc chắn thuộc về những kẻ đột nhập. Dấu vết quan trọng thế này, chúng tôi giữ nguyên để lấy chứng cứ.”

Hài lòng với câu trả lời đó, Gregor tiếp tục cuộc khảo sát ngôi nhà, rời khỏi sảnh chính và kiểm tra các phòng khác. Mỗi phòng đều ở trong một tình trạng thảm khốc tương tự.

Tủ kệ bị lật tung, đồ trang trí bị đập thành mảnh vụn, kính vỡ, giá sách ngã đổ… Thậm chí ở nhiều nơi, ván sàn còn bị cạy lên, để lộ cả nền đá bên dưới. Các bức tường đã bị hư hại đáng kể, với thạch cao và sơn bị tróc ra, đầy vết lõm và vết nứt, và sàn đá lộ ra bên dưới các tấm ván cũng đã bị đào nát và đánh dấu.

Với Homan đi cùng, Gregor di chuyển từ phòng này sang phòng khác, đôi khi dừng lại để kiểm tra các lỗ trên tường hoặc ván sàn bị xé toạc, đôi khi kiểm tra mọi dấu chân mà anh có thể tìm thấy.

Sau khi hoàn thành kiểm tra tầng hai và tầng ba—cả hai đều bị tàn phá tương đương—Gregor quay lại tập trung điều tra tầng một. Tại đây, anh dừng chân ở một căn phòng trưng bày.

Gregor có thể nhận ra, nơi này vốn từng là một không gian trang nhã với những món đồ sưu tầm đẹp mắt, nhưng giờ đây nó đã bị tàn phá không kém gì phần còn lại của dinh thự. Các tủ trưng bày bằng kính nằm vỡ nát, mảnh vụn thủy tinh nằm rải rác khắp sàn nhà, và các bức chân dung bị xé xuống khỏi tường, bị ném sang một bên trong tình trạng lộn xộn. Một số vật phẩm từ các tủ trưng bày đã bị ném đi trong khi những cái khác đã biến mất hoàn toàn. Sàn nhà đã bị cạy lên thành từng mảng, và các bức tường thì đầy dấu vết bị đập. Trong một góc của căn phòng, Gregor thậm chí còn phát hiện ra một nhúm tro nhỏ.

Đi vòng quanh căn phòng trưng bày, Gregor ngồi xuống cạnh góc tường, lấy một chút tro đưa lên mũi ngửi. Sau một cái gật đầu trầm tư, anh đứng dậy, quay sang Homan đang theo sát phía sau, và hỏi.

“Cảnh trưởng Homan, anh đánh giá thế nào về những tên cướp này?”

Homan, cau mày, suy nghĩ trong một lúc trước khi đưa ra câu trả lời thẳng thắn của mình.

“Những tên cướp này sao… Tôi phải nói rằng chúng vừa liều lĩnh vừa kỳ quặc. Nói chung là cực kỳ bất thường.”

“Ồ? Tại sao anh nghĩ vậy?” Gregor hỏi. Homan tạm dừng, sắp xếp suy nghĩ và câu chữ của mình, rồi giải thích.

“Chà, trước hết, chúng xông thẳng vào nhà của ai đó, phá hoại hoàn toàn nơi này, và bắt cóc một người trong quá trình đó. Chỉ riêng điều đó đã cho thấy sự liều lĩnh của chúng rồi. Nhưng điểm kỳ lạ là chúng đã lục tung nơi này quá mức kỹ lưỡng. Một tên trộm bình thường có thể sẽ lục lọi qua các tủ và những thứ tương tự, nhưng những kẻ này đã đi xa hơn thế rất nhiều—đào ván sàn, đập vỡ bình hoa, xé toạc tường, thậm chí chúng còn moi cả tro trong lò sưởi và lật đổ một giá sách to đùng nữa…”

“Nói thật với ngài, ngài Mayschoss, tôi đã làm cảnh sát được bao năm, xử lý vô số vụ án trộm cướp, nhưng đây là lần đầu tiên tôi thấy kẻ biến nhà nạn nhân thành ra thế này. Lúc mới đến đây, tôi còn tưởng rằng chúng không phải tới ăn trộm, mà là tới để phá dỡ hoặc cải tạo ngôi nhà.”

Gregor gật đầu đồng ý.

“Thật vậy. Đây không phải là những tên cướp bình thường. Chúng đến từ Bắc Ufiga—một nhóm chuyên nhắm vào các cổ vật.”

“Bắc Ufi—? Người nước ngoài sao?!”

Giật mình, Homan bối rối thốt lên. Ông không thể hiểu nổi làm thế nào một vụ cướp ở Tivian lại có thể liên quan đến những tên cướp từ Bắc Ufiga xa xôi như vậy.

Thay vì trả lời trực tiếp, Gregor quét ánh mắt một lần nữa khắp căn phòng. Sau một lúc tạm dừng, anh nói.

“Có khoảng năm người trong số chúng. Ba người đàn ông cao khoảng 165 cm, một người khoảng 172, và một người có thể là 175. Vì chúng là người Bắc Ufiga, nên rất có thể chúng có làn da sẫm màu hơn chúng ta và quen với việc để râu rậm. Nếu chúng có nói tiếng Phổ Thông Pritt đi nữa, thì nó sẽ có một giọng nặng, vì vậy bất cứ ai nghe thấy sẽ biết chúng là người nước ngoài.

“Tính khí của chúng có thể không dễ chịu. Nếu phải giao tiếp với người khác, sẽ rất dễ gây rắc rối. Lúc đi đâu cũng mang theo cả đống dụng cụ, hình thù kỳ quái—nào là những chiếc xẻng kỳ quặc, búa, cả mấy thứ bằng xương không rõ công dụng. Nên trông chúng sẽ chẳng khắc gì đang đi đến một công trường xây dựng.

“Với việc chúng đến Tivian chưa lâu, có lẽ chúng chưa hoàn toàn thích nghi với việc ở đây. Anh có thể thử tìm kiếm xung quanh khu vực cảng để tìm bất kỳ manh mối nào. Ngoài ra, vì họ vẫn có thể cần mua quần áo, nên nếu anh đi đến cảng hoặc các cửa hàng gần đó, anh có thể hỏi xem có ai như vậy đã đến chưa…”

Một cách ngẫu nhiên, Gregor trình bày một hồ sơ sống động về những người mà anh chưa bao giờ thực sự nhìn thấy. Homan đứng đó, sững sờ trong sự im lặng, cho đến khi Gregor quay lại và hỏi một cách sắc sảo.

“Anh nghe rõ tất cả rồi chứ? Có cần tôi lặp lại không?”

Homan lặng lẽ lắng nghe khi Gregor đặt câu hỏi của mình với một chút tò mò trong ánh mắt.

“À… vâng, ngài Mayschoss. Tôi nghe ngài suy luận các đặc điểm của chúng rất nhanh, nhưng chính xác thì ngài đã tìm ra nhiều chi tiết về những tên tội phạm đó bằng cách nào vậy?”

Homan nhìn Gregor với ánh mắt lạ lẫm. Gregor chỉ trả lời với một nụ cười nhạt và một giọng nói mang một chút bí ẩn:

“Chỉ là một số suy luận cơ bản, cộng thêm một vài phương pháp từ lĩnh vực chuyên môn của tôi. Dù sao đi nữa, việc đi sâu vào các chi tiết sẽ không tiện bây giờ. Điều quan trọng bây giờ là chúng ta phải lần theo dấu vết của chúng và tìm được người quản gia tội nghiệp kia.”

“Cảnh trưởng Homan, hãy sử dụng thông tin tôi đã cung cấp và chỉ đạo người của anh tập trung tìm kiếm vào khu vực cảng và khu vực xung quanh. Để họ thẩm vấn các khách sạn, cửa hàng quần áo, nhà hàng, v.v. Nếu họ phát hiện ra bất kỳ manh mối nào, hãy cho tôi biết ngay lập tức.”

“Và nhớ kỹ, nếu anh có theo dõi được nơi ẩn náu của chúng, tuyệt đối không được tự ý ra tay trong bất kỳ trường hợp nào. Báo cáo lại cho tôi trước. Tôi sẽ thực hiện các sắp xếp cần thiết.”

Giọng nói của anh sắc bén, nghiêm nghị. Ban đầu, Homan còn hơi hiếu kỳ, nhưng khi nghe Gregor đề cập đến “lĩnh vực chuyên môn của tôi,” ông gật đầu một cách trang nghiêm và kiềm chế không hỏi thêm câu hỏi nào nữa.

“Tôi hiểu rồi, thành thật cảm ơn sự giúp đỡ của ngài, ngài Mayschoss. Tôi sẽ sắp xếp cho các sĩ quan của tôi bắt tay vào việc ngay. Nhưng trước khi chúng ta làm điều đó, ngài sẽ không phiền nếu tôi quay lại đồn và gửi một bức điện tín để xác nhận thông tin của ngài chứ?”

“Không vấn đề. Dù sao, việc các anh nghe theo tôi cũng đồng nghĩa bàn giao quyền chỉ huy, cẩn thận một chút là đúng thôi. Tôi cũng sẽ giải thích rõ tình hình hiện tại với Cục,” Gregor nói. Homan tiếp tục.

“Được rồi, vậy thì tôi sẽ đi giải thích chuyện này với người của tôi trước.”

Nói xong, Homan rời khỏi phòng trưng bày. Gregor, nhìn ông đi, thầm thở ra một hơi chậm rãi, sau đó gãi đầu trong một tiếng lẩm bẩm nhỏ.

“Phù… quả không hổ là Thám Tử. Chỉ trong chốc lát đã moi ra được cả đống manh mối...”

Một chút ghen tị xuất hiện trong mắt Gregor.

“Giá như mình có những kỹ năng như anh ta thì tốt biết mấy…”

Ivengard, Adria.

Tại một khách sạn cao cấp gần quảng trường nhà thờ, Dorothy ngồi trên một chiếc ghế sofa sang trọng, êm ái, vẻ mặt chăm chú. Vài phút trước, cô đã mượn các giác quan của Gregor từ xa để điều tra dinh thự Boyle ở Tivian, và đi đến một vài kết luận sơ bộ.

Rõ ràng, dinh thự Boyle đã bị xâm nhập bởi những tên trộm kho báu từ Bắc Ufiga, và những tên đó đã bắt cóc Nust, người quản gia. Mục tiêu thật sự của đối phương, rất có thể, là chiếc quyền trượng vàng bảo vệ gia đình Boyle khỏi lời nguyền của gia đình họ.

Trong khi Gregor khảo sát dinh thự Boyle bị tàn phá, Dorothy đã thúc giục Nephthys Boyle hy sinh những ký ức chính xác của cô ấy về ngôi nhà cho Aka. Nhờ thế, khi đối chiếu các quan sát hiện tại của Gregor với những ký ức của Nephthys về việc dinh thự trông như thế nào khi còn nguyên vẹn, Dorothy đã suy luận được những thứ sau đây.

Có rất nhiều các tác phẩm nghệ thuật và đồ cổ của dinh thự—hầu hết là các hiện vật từ Bắc Ufiga—đã biến mất, cho thấy những tên cướp đã am hiểu và lấy cắp chúng. Đó là manh mối đầu tiên của Dorothy rằng những kẻ thủ ác là người Bắc Ufiga.

Thứ hai, nhiều vết nứt và vết lõm trên tường và sàn nhà đã thu hút sự chú ý của Dorothy. Trong khi những người khác có thể bỏ qua chúng, Dorothy—người đã nghiên cứu các tác phẩm của Berlar, học giả kiêm kẻ cướp mộ—vừa nhìn đã biết: đó là các dấu vết đã được tạo ra bởi một công cụ nhỏ giống như búa chuyên dụng cho việc trộm mộ. Mục đích của nó là gõ vào tường và ván sàn để phát hiện các hốc rỗng, mật thất, hoặc thậm chí là bẫy trong mộ cỗ.

Ngoài ra, trong một góc của phòng trưng bày, cô tìm thấy tro của một ấn ký. Nhiều khả năng đó chính là dấu vết của Ấn Ký Lắng Nghe Địa Đạo—một phương pháp chuyên dụng để phát hiện các buồng bí mật.

Manh mối thứ ba của cô đến từ những dấu chân, mà—giống như Homan đã lưu ý—có thể cung cấp nhiều gợi ý. Từ những dấu chân chồng chéo trên cả ba tầng, Dorothy kết luận có tổng cộng năm kẻ đột nhập, mỗi người có dấu chân chỉ ra một chiều cao gần đúng cụ thể. Quan trọng hơn, các mẫu đế trên những dấu chân này rõ ràng không phải từ những đôi giày điển hình ở Tivian; chúng là những đôi bốt phù hợp hơn với địa hình cát, và khí hậu sa mạc đặc trưng của Bắc Ufiga.

Những tên cướp này, chắc chắn, đã quá vội vã hoặc không quen thuộc với Tivian để mua giày dép phù hợp với điều kiện địa phương, ngụ ý rằng chúng có thể sớm cần quần áo ấm hơn nữa.

Mặc dù khí hậu của Tivian không lạnh, nó vẫn lạnh hơn Bắc Ufiga, đặc biệt là khi đây là tháng Ba, lại ở một vùng có vĩ độ cao hơn nhiều. Ngay cả khi một số khả năng thích ứng của cơ thể “Chén Thánh” có thể giúp ích, chúng có khả năng sẽ muốn trang phục thoải mái hơn—đó là lý do Dorothy bảo Gregor nhắc Homan theo dõi các cửa hàng quần áo quanh khu cảng.

Rõ ràng, nhóm cướp mộ này điên cuồng cạy ván sàn và búa tường không phải để phá hủy một cách ngẫu nhiên mà để tìm kiếm các ngăn ẩn hoặc phòng bí mật, đặc biệt là hầm chứa chiếc quyền trượng vàng.

May mắn thay, theo ký ức của Neph, cơ chế để mở buồng bí mật đó vẫn còn nguyên vẹn. Tức là, bất chấp tất cả thiệt hại, chúng vẫn chưa tìm ra lối vào. Đống bình gốm vỡ vụn, chúng vốn là những thứ không cần đập nhưng vẫn bị phá, có lẽ chỉ vì chúng thất bại nên trút giận. Dorothy đoán tâm trạng chúng hiện rất nóng nảy.

Sở dĩ chúng uổng công như thế, bởi vì hầm đã được Davis thiết kể. Davis vốn là thợ săn kho báu dày dạn kinh nghiệm, tất nhiên thừa hiểu mọi mánh khóe của đồng nghiệp. Khi tạo mật thất, ông hẳn đã cài đủ loại cơ quan phản chế, khiến bọn kia mò mẫm suốt vẫn tay trắng. Biện pháp cuối cùng của chúng là bắt cóc Nust với hy vọng ông sẽ dẫn chúng đến chiếc quyền trượng.

“Có vẻ như đám người này có mối liên hệ gì đó với cái tên hoàng tử kia… Nhưng chuyện cụ thể phải bắt được chúng mới rõ.”

“Nhưng ở Tivian, tóm chúng sẽ chẳng khó khăn gì.”

Dorothy lẩm bẩm với chính mình và lật mở các trang đến trang liên lạc của Adèle. Ở Tivian, cô không hề đơn độc — vẫn còn những mối quan hệ và thế lực sẵn sàng để cô dựa vào.

Bình luận (1)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

1 Bình luận