Web novel

Chương 515: Chất Độc

Chương 515: Chất Độc

Bờ biển phía Nam của Biển Chinh Phục, Kankdal.

Khi ánh nắng ban ngày vẫn còn trải dài trên những con phố của khu dân cư ngoại quốc ở Kankdal, một tòa nhà lớn với lối kiến trúc nghiêm trang, Tòa Thị Chính Kankdal, sừng sững nằm gần rìa ngoại ô. Công trình này do chính quyền thành phố tài trợ xây dựng, được sử dụng với nhiều mục đích khác nhau. Vào những ngày bình thường, đây là nơi tổ chức các buổi biểu diễn nghệ thuật miễn phí, triển lãm hiếm, hoạt động cộng đồng, và cả các bài phát biểu của thị trưởng. Nói cách khác, đây là trung tâm hoạt động tổng hợp của toàn thành phố.

Vào lúc này, một sự kiện công cộng long trọng đang diễn ra tại đó. Bên trong Tòa Thị Chính, người đến đông đúc như dòng chảy không ngừng. Phần lớn họ là cư dân khu dân cư ngoại quốc ở Kankdal, ai nấy đều mặc đồ đen, nét mặt trang nghiêm. Họ đến để tham dự lễ tưởng niệm cho nạn nhân duy nhất thiệt mạng trong vụ ám sát tại Ga Nam—Hoàng tử Mazarr của hoàng gia Baruch lưu vong.

Chỉ vài ngày sau vụ ám sát, chính quyền thành phố Kankdal đã đứng ra tổ chức lễ tưởng niệm trang trọng tại Tòa Thị Chính để bày tỏ lời xin lỗi đến hoàng tộc Baruch. Họ ca ngợi vị hoàng tử có phẩm hạnh cao quý, được người dân ngưỡng mộ, nay phải ra đi vì bi kịch. Trong những ngày qua, báo chí thành phố cũng không ngừng đăng tải những bài viết cảm thông với hoàng tộc lưu vong này, tạo nên một làn sóng dư luận mạnh mẽ, khiến nhiều người dân tự nguyện đến tham dự buổi lễ.

Tòa nhà nguy nga được xây cao bằng đá cẩm thạch trắng trên một bãi cỏ rộng, con đường dẫn vào cửa chính được lát gọn gàng. Người dân mặc đồ tang đi lại lặng lẽ. Giữa dòng người ấy, một người đàn ông khoác áo choàng dài, đội mũ lễ thấp, có hốc mắt sâu, sống mũi khoằm và làn da tái nhợt, đang chậm rãi bước tới. Ánh mắt hắn kín đáo đảo quanh quan sát khung cảnh, như thể đang ghi nhớ từng chi tiết.

Chẳng mấy chốc, hắn đi qua lối vào chính, bước vào bên trong tòa nhà. Không gian bên trong mở rộng và sáng sủa, bốn phía được trang trí bằng hoa tươi. Thảm lớn trải kín nền, các cột trụ treo những tấm thảm truyền thống của Bắc Ufiga, trên đó vẽ những họa tiết tinh xảo kể lại những truyền thuyết xưa. Chính giữa đại sảnh là một bệ cao phủ kín hoa, giữa những bông hoa rực rỡ là một cỗ quan tài phủ vải trắng.

Trước bệ quan tài, một giáo sĩ Bắc Ufiga đội khăn choàng đầu đang cầm kinh quyển đọc lời tiễn đưa, giọng ông trầm thấp và trang nghiêm. Người dân lần lượt tiến lên, lặng lẽ vòng quanh quan tài để bày tỏ sự thương tiếc. Trong không gian vang lên những âm thanh trầm tịch, kéo dài của nhạc cụ dây, khiến không khí càng thêm trang trọng mà bi thương.

Trong đám đông, người đàn ông có làn da tái nhợt lặng lẽ quan sát mọi thứ. Từ xa, qua góc nhìn mà mình kết nối, Dorothy không kìm được khẽ lẩm bẩm.

“Không có dò tìm thần bí… Có vẻ như chúng không đặt nặng tầm quan trọng của nơi này…”

Dorothy, điều khiển con rối xác chết Edrick, đã tham dự buổi tưởng niệm Hoàng tử Mazarr từ xa. Ban đầu, cô vốn nghĩ khu vực này có thể được lắp đặt các thiết bị hoặc nghi thức dò tìm thần bí—nhưng kết quả lại hoàn toàn không có. Đối với kế hoạch sắp tới của cô, đây rõ ràng là một tin tốt.

Dorothy cho con rối thịt tham dự lễ tưởng niệm này tất nhiên không phải vì lòng thương tiếc dành cho Mazarr. Mục đích thật sự của cô là trinh sát địa hình trước khi hành động, chuẩn bị cho một phi vụ táo bạo: đánh cắp thi thể của Mazarr—chìa khóa để rửa sạch mọi nghi ngờ đang đè nặng lên phái đoàn đặc phái viên.

Theo lời Ivy, trong tình huống thẩm phán phụ trách điều tra thể hiện sự thiên vị rõ ràng, nếu muốn xóa bỏ toàn bộ nghi ngờ cho phái đoàn, bằng chứng đưa ra phải là chứng cứ sắt đá, không thể bị bóp méo hay phủ nhận. Sau khi suy tính đủ đường, Dorothy đã quyết định đặt cược mọi thứ vào… thi thể Mazarr.

Do sự can thiệp của Dorothy trong vụ ám sát, kế hoạch của những kẻ tấn công đã bị gián đoạn. Kẻ bóp cò cuối cùng vốn không phải là người thực hiện ban đầu, mà là kẻ được kéo lên thay thế trong hỗn loạn. Vì vậy, phát súng của hắn không trúng chỗ hiểm, nạn nhân chỉ bị thương chứ chưa chết ngay lập tức.

Thế nhưng, để ngăn khả năng cứu sống, chính quyền Kankdal đã ra tay “giúp” kết thúc sinh mạng của Mazarr. Trong quá trình cấp cứu, đội y tế đã bí mật tiêm chất độc vào cơ thể nạn nhân, biến một vết thương không chí mạng thành cái chết không thể đảo ngược.

Dựa vào quá trình Vania từng trực tiếp điều trị cho hai nạn nhân khác, Dorothy biết rất rõ thủ đoạn này của đội y tế Kankdal. Nguyên nhân thực sự cái chết của Mazarr không phải là do đạn bắn mà là do đầu độc.

Từ đó, Dorothy nghĩ, nếu cô có thể lấy được thi thể Mazarr và trích xuất lượng chất độc còn sót lại, cô có thể chứng minh rằng nguyên nhân thực sự cái chết của hắn không phải là do đạn mà là một vụ giết người y tế có chủ ý. Điều này sẽ trực tiếp mâu thuẫn với tuyên bố chính thức rằng hắn đã chết vì phát súng của kẻ ám sát—và minh oan cho phái đoàn.

Vì hai nạn nhân khác đã được Vania điều trị, chất độc trong cơ thể họ đã được thanh lọc và không thể bị phát hiện nữa. Chỉ còn lại thi thể Mazarr là bằng chứng hợp lệ.

Nếu đây là một đoàn điều tra bình thường đến điều tra vụ án, Dorothy chỉ cần đề xuất họ tiến hành khám nghiệm tử thi nạn nhân là xong. Nhưng trong tình huống đoàn điều tra có khả năng đã cấu kết với phe sát thủ, lời đề xuất như vậy chẳng khác nào tự đưa thi thể Mazarr vào tay đối phương để họ phi tang chứng cứ. Vì thế, Dorothy chỉ có một lựa chọn duy nhất—tự mình đánh cắp thi thể, sau đó tiến hành khám nghiệm và trao cả kết quả lẫn thi thể cho Ivy. Với bằng chứng trong tay, Ivy sẽ có thể buộc tên thẩm phán kia phải thả người.

Điều khiển Edrick, Dorothy đi lang thang quanh hội trường, kiểm tra bố cục, vị trí các chốt gác, kiểm tra xem có dấu vết thần bí nào không. Sau một vòng, cô nhận ra buổi lễ tưởng niệm Mazarr này chẳng khác gì một buổi tang lễ thông thường của giới thượng lưu, không có bất kỳ bố trí đáng ngờ nào. Việc đánh cắp thi thể Mazarr có vẻ không quá khó.

“Không có dò tìm thần bí, an ninh yếu, cũng chẳng có dấu vết đặc biệt gì… Có vẻ như đây thực sự chỉ là một buổi tưởng niệm bình thường. Tuy việc trộm xác không quá khó, nhưng… liệu đây có phải là cái bẫy…?”

Ngồi trên sofa trong khách sạn, Dorothy thoáng cau mày. Mặc dù trong lòng có chút nghi ngờ về khả năng đây là một cái bẫy, nhưng cuối cùng cô vẫn quyết định ra tay.

“Cho dù đây là một cái bẫy, nó đáng để thử. Dù sao thì mình cũng chỉ đang sử dụng một rối xác chết—điều tồi tệ nhất có thể xảy ra là gì? Ngay cả khi mình bị một Kẻ Vượt Giới cấp Xích Hoàn phát hiện, mình cũng có thể rút lui về Khách sạn Bồ Câu Trắng. Có Ivy đóng quân ở đó, trừ khi họ muốn đối đầu thẳng với giáo hội, họ chắn chắn sẽ không dám ra tay tại bên trong.”

Sau khi suy nghĩ thêm một chút, Dorothy quyết định hành động ngay trong đêm nay. Cô để Edrick rời khỏi Tòa Thị Chính và quay lại để chuẩn bị cho chiến dịch.

Thời gian trôi nhanh, chẳng mấy chốc mặt trời dần lặn xuống đường chân trời, và bóng đêm bao phủ thành phố Kankdal. Buổi lễ tưởng niệm tại Tòa Thị Chính thành phố cũng đã kết thúc vào lúc hoàng hôn. Vì ở đây không có tục canh quan tài qua đêm, nên tòa nhà cũng sớm đóng cửa. Nơi từng nhộn nhịp người qua lại bây giờ trở nên vắng lặng.

Khi đêm xuống sâu hơn, sự yên ắng dần chuyển thành lạnh lẽo. Đến nửa đêm, Tòa Thị Chính gần như không còn chút hơi người. Chỉ còn lại vài gác đêm bình thường ngồi trực ở cổng, gà gật ngáp dài chờ người đến thay ca. Không lâu sau, bọn họ nhìn thấy mấy bóng người tay xách đèn dầu từ cổng tiến vào.

“À, cuối cùng thì cũng đến lúc thay ca rồi.”

Mấy người mặc đồng phục gác đêm mang theo đèn dầu bước vào hội trường. Gác đêm ca trước nhìn thấy bọn họ, trên mặt lập tức nở nụ cười mừng rỡ, vội vàng chạy đến bàn giao cho người mới đến. Sau khi trao đổi vài câu ngắn gọn, nhóm gác đêm ban đầu nhanh chóng rời đi, để lại ca mới tiếp tục trực đêm.

Đứng trước cửa sảnh lớn, nhóm gác đêm mới nở nụ cười mờ ám nhìn theo bóng lưng những người vừa rời đi.

Bởi vì… tất cả bọn họ đều là con rối sống của Dorothy. Trước đó không lâu, cô đã điều khiển những con rối phục kích nhóm gác đêm thật sự trên đường tới đổi ca, đánh ngất rồi khắc Ấn Ký Con Rối lên cơ thể bọn họ. Sau khi biến họ thành rối sống, Dorothy cho họ nhập vai thay ca, toàn quyền kiểm soát hệ thống canh gác của Tòa Thị Chính.

Sau khi nắm được quyền kiểm soát hàng rào bảo vệ yếu ớt của Tòa Thị Chính, Dorothy không chần chừ, lập tức điều khiển vài gác đêm tiến vào hội trường, đi tới bục nơi đặt quan tài. Bọn rối dỡ những vòng hoa trên bàn rồi hợp sức mở nắp quan tài.

Khi nắp quan tài được bật lên, hiện ra trước mắt Dorothy là một xác chết béo ú, mặc đồ lộng lẫy, mắt nhắm. Đó chính là hoàng tử Mazarr của Triều đại Baruch.

Xác nhận rằng thi thể thật sự nằm trong quan tài, Dorothy thở phào nhẹ nhõm, rồi dùng sức mạnh biến thi thể Mazarr thành một con rối xác. Dưới sự điều khiển của cô, Mazarr tự mình ngồi dậy trong quan tài, mở mắt ra, để lộ đôi mắt đục ngầu.

Nhưng vừa điều khiển xác Mazarr, Dorothy cảm thấy chỗ nào đó không ổn. Cô chau mày, chợt nảy sinh nghi ngờ. Tuy nhiên, vào thời khắc quan trọng này, Dorothy chỉ đơn giản giữ mối nghi ngờ đó trong lòng và tiếp tục mà không suy nghĩ thêm.

Cô lập tức điều khiển một con rối xác khác có ngoại hình gần giống Mazarr, thay thế thi thể thật bằng cách đổi trang phục cho hai xác chết, để con rối trong bộ trang phục của Mazarr nằm vào quan tài, rồi đóng nắp lại và đặt hoa về chỗ cũ.

Kiểm tra cẩn thận thi thể Mazarr một lần nữa để đảm bảo không có vấn đề, Dorothy liền điều khiển con rối Mazarr bước ra khỏi hội trường và nhanh chóng ẩn mình vào màn đêm. Những gác đêm cô để lại được cô sắp xếp chỗ ngồi thích hợp rồi lần lượt gỡ Ấn Ký Con Rối khỏi người họ, để họ ngồi dựa tường như những gác đêm đang ngủ say.

Như vậy Dorothy đã thành công đánh cấp thi thể Mazarr. Mục tiêu tiếp theo là điều khiển con rối Mazarr tới một nơi khác, nơi cô đã chuẩn bị sẵn dụng cụ và hóa chất để kiểm tra độc tố.

Rạng sáng ở Kankdal. Khi những tia sáng đầu tiên vừa ló rạng nơi chân trời, Robert đang “dưỡng thương” trong bệnh viện Kankdal bị gọi dậy khỏi giấc ngủ. Khi ông ngồi dậy trên giường bệnh, cửa phòng mở ra, một người hầu bước vào. Robert thấy vậy liền hỏi thẳng.

“Có chuyện gì?”

“Thưa ngài, vừa rồi bên Tòa Thị Chính báo tin—thi thể của Hoàng tử Mazarr đã bị đánh cắp.”

Người hầu cung kính bẩm báo. Nghe xong, khóe môi Robert khẽ nhếch, để lộ một nụ cười mờ nhạt.

“Quả nhiên… bọn chúng vẫn chọn ra tay từ thi thể Mazal.”

Robert lẩm bẩm như thể mọi chuyện đều nằm trong dự tính của mình. Thấy thế, người hầu liền tiếp lời:

“Thưa ngài, chúng ta có nên lập tức phái người đi truy tìm và thu hồi thi thể Hoàng tử Mazarr về không?”

Người hầu đưa ra đề nghị. Nhưng Robert chỉ khẽ bật cười, nói nhỏ:

“Không cần thiết đâu… Phái Cứu Chuộc tìm xác Mazarr chẳng qua chỉ là muốn lấy bằng chứng. Nếu chúng muốn lấy thì cứ để chúng lấy… đúng như ý ta muốn.”

Vừa nói, ông vừa nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi ánh bình minh đang dần hé lên, trong ánh mắt ánh lên vẻ tất cả đều trong tầm kiểm soát.

Ở một nơi khác, sau khi thành công đánh cắp thi thể của Mazarr, Dorothy lập tức dùng cỗ xe ngựa đã chuẩn bị sẵn để vận chuyển xác đến khu dân cư bản địa của Kankdal. Khu vực này rộng gấp ba lần khu dành cho người ngoại quốc. Sau khi vòng vèo qua nhiều con đường nhỏ trong khu nhà thấp tầng, cỗ xe cuối cùng cũng dừng lại trước một căn nhà tồi tàn.

Dorothy điều khiển Mazarr xuống xe, xách theo một ngọn đèn dầu rồi đẩy cửa bước vào. Trong căn nhà đổ nát, cô đi loanh quanh hai vòng rồi tìm thấy một cầu thang dẫn xuống tầng hầm. Sau khi đi xuống, cô đến một căn phòng ngầm tối tăm, nơi vài thi thể được điều khiển thành xác sống mặc áo choàng dài và che mặt bằng khăn đã chờ sẵn.

Bọn rối xác đứng thành vòng tròn, giữa vòng tròn là một tấm chiếu rơm, bên cạnh đặt một hộp y tế cỡ lớn. Mazarr, khi nhìn thấy sự sắp đặt trước mặt, bước tới và nằm xuống chiếc chiếu rơm. Một trong những rối xác chết gần đó mở bộ dụng cụ y tế, lấy ra một ống tiêm rỗng, xắn tay áo Mazarr lên, và đưa kim vào làn da nhợt nhạt của hắn, rút ra máu đỏ sẫm. Trong khi đó, các rối xác chết khác đã bắt đầu lấy ra nhiều vật phẩm khác nhau từ bộ dụng cụ y tế như cốc, ống nghiệm, đèn cồn, dung dịch thuốc thử, kính hiển vi,… bày ra sẵn sàng cho việc xét nghiệm.

Tiếp đó, Dorothy từ xa điều khiển các con rối tiến hành phân tích máu của Mazarr. Trước đây, cô đã có được một mẫu máu được hấp thụ trong vải từ Vania. Sau nhiều lần thử nghiệm, Dorothy đã sử dụng kiến thức tự học về y học và hóa học của thế giới này, cô đã xác định được loại chất độc.

Độc tố đặc biệt này là một loại nọc rắn, có nguồn gốc từ Rắn Đốm Vảy Cát, một loại rắn bản địa cực độc của Bắc Ufiga. Nọc độc là một chất độc máu, một khi nó đi vào máu, sẽ phá vỡ sự lưu thông khắp cơ thể bằng cách tích cực phá hủy các tế bào hồng cầu, làm rối loạn đông máu, khiến nạn nhân tử vong trong thời gian ngắn nếu không được cứu chữa. Và vì nó là một độc tố qua đường máu, nên ngay cả sau khi chết, trong máu nạn nhân vẫn có thể phát hiện rõ dấu vết của nó—máu bị nhiễm độc có khác biệt rất đặc trưng so với máu bình thường.

Sau một một hồi kiểm tra tỉ mỉ, Dorothy hoàn tất việc phân tích máu của Mazal. Kết quả cho thấy trong máu có nồng độ cao độc tố của Rắn Đốm Vảy Cát, đủ để khẳng định nguyên nhân tử vong là do trúng độc, chứ không phải bị bắn chết. Nhìn thấy kết quả, Dorothy khẽ thở phào nhẹ nhõm.

“Phù… may quá, xét nghiệm thành công rồi… Với lượng độc tố này trong máu, hoàn toàn có thể khẳng định tên này chết vì trúng độc. Đây chính là bằng chứng thép.

“Chỉ cần mình giao hắn cho Ivy, và để cô ấy sử dụng điều này để đối đầu với thẩm phán và chính quyền Kankdal, toàn bộ vụ ám sát có thể bị lật ngược, và sự nghi ngờ của phái đoàn được dỡ bỏ… phải không?”

Dorothy tự nghĩ. Mọi thứ dường như đã diễn ra suôn sẻ—cô đã phát hiện ra độc tố trong thi thể Mazarr và giờ có thể chứng minh rằng vụ ám sát là đáng ngờ. Tất cả những gì cô cần làm là đưa bằng chứng này cho Ivy, và cục diên có thể được đảo ngược.

Tuy nhiên, ngay cả bây giờ, lòng cô vẫn đầy sự bất an.

Một vài chi tiết không nhất quán tưởng chừng nhỏ nhặt khiến Dorothy phải cảnh giác ngay cả khi đối mặt với thành công—một trong những nghi ngờ đó, trên thực tế, đến từ chính Mazarr.

“Nghĩ lại thì cũng lạ thật… ban đầu mình nghĩ Mazarr đã chết nhiều ngày, lẽ ra cơ thể hắn phải mục rữa đến mức không thể điều khiển như con rối nữa mới đúng. Nhưng không ngờ đêm nay vẫn còn có thể điều khiển được, dù cảm giác điều khiển khá gượng gạo, cử động cũng cứng nhắc… nhưng hắn vẫn có thể ‘đi lại’ được. Chuyện này… hơi nằm ngoài dự tính của mình.”

Hãy bình luận để ủng hộ người đăng nhé!