• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Web novel

Chương 430: Chôn Giấu Đức Tin

1 Bình luận - Độ dài: 3,659 từ - Cập nhật:

Biển Chinh Phục, Quần Đảo Hạ Thụ – Đảo Chính.

Dưới màn đêm, người dân Hạ Thụ đã chìm sâu vào giấc ngủ. Toàn bộ hòn đảo chìm trong tĩnh lặng. Ngoài một vài địa điểm quan trọng, hầu hết đèn trên đảo đã tắt.

Một trong những địa điểm quan trọng đó là quảng trường tế lễ dưới cái cây thiêng cao chót vót của hòn đảo. Mặc dù hiện tại không có ai ở đó, ánh lửa vẫn tiếp tục cháy, soi rọi khu vực xung quanh.

Tại đó, giữa quảng trường tế lễ yên tĩnh, trước bức tượng gỗ của Nữ Thần Sung Túc, một bóng người mặc áo trắng đứng, thành kính dâng lời cầu nguyện trong một tư thế kỳ lạ.

Trong chiếc áo dòng trắng tinh, Vania đứng trước bức tượng nữ thần, mắt nhắm hờ khi cô giữ cơ thể trong tư thế uyển chuyển và đoan trang. Sau vài nhịp thở đều đặn, cô bắt đầu cử động. Cô xoay người, dang tay, và giữa sự yên lặng bao trùm, cô bắt đầu một điệu múa lặng lẽ dưới ánh nhìn của bức tượng.

Trong đêm tối tĩnh mịch, dưới ánh lửa bập bùng, nữ tu ấy nhảy múa. Động tác của cô thanh thoát và tao nhã, từng bước chân như nước chảy mây trôi, đẹp đẽ và đầy linh khí. Từng động tác đều được thực hiện với độ chính xác tuyệt đối. Sự mềm mại trong từng động tác và bước chân ấy vừa giống như đang múa, lại vừa như đang hành lễ, một nghi lễ dâng lên tượng thần khổng lồ trước mặt. Tựa như vũ điệu mà cô thể hiện chính là dành riêng cho vị thần này.

Vũ điệu của Vania vẫn tiếp tục. Lần này, phong cách múa của cô hòa hợp hoàn hảo với quảng trường tế lễ cung quanh. Tựa như nơi đây chính là sân khấu sinh ra chỉ để phục vụ cho điệu múa ấy. Nếu giờ cô thay bộ tu phục đang mặc bằng trang phục tế lễ chính thức, thì cảnh tượng trước mắt sẽ chẳng khác gì một nghi thức tế lễ thần linh thực sự.

Đứng bên rìa quảng trường, Tế sư Anman của Hạ Thụ đứng sững sờ, tròn mắt nhìn cảnh tượng trước mặt. Là người đã phục vụ tại nơi này hàng thập kỷ, đây là lần đầu tiên ông chứng kiến một điệu múa như vậy. Thế nhưng trong tim ông lại dấy lên một cảm giác mãnh liệt—rằng điều này là đúng. Rằng đây là một phần của tín ngưỡng Nữ Thần mà ông ấy chưa từng biết đến. Rằng điệu múa đó… thuộc về nơi đây.

Khi điệu múa tế thần của Vania dần đi đến đoạn kết, một vài biến hóa nhẹ cũng bắt đầu xuất hiện trong quảng trường tế lễ cổ xưa. Xung quanh bàn thờ mô tả người phụ nữ nhảy múa—một trong bốn bàn thờ linh thiêng—những đốm sáng nhỏ lấp lánh, như đom đóm, bắt đầu bay lên. Những nụ hoa đặt trước bàn thờ, trước đó khép chặt, bắt đầu cựa quậy. Vài nụ thậm chí bắt đầu nở—giống như những nụ bên bàn thờ của Thủy Thủ.

“Bàn Thờ Vũ Điệu… đã phản ứng—nó thực sự đã phản ứng! Không thể tin được… thực sự không thể tin được…”

Anman thì thầm đầy kinh ngạc, lắc đầu khi ông ấy chứng kiến phép màu này. Kể từ khi ông đảm nhận chức tế sư của quần đảo Hạ Thụ đến nay, đây là lần đầu tiên ông chứng kiến hiện tượng đặc biệt này xảy ra tại một bàn thờ khác ngoài Bàn Thờ Nước.

Trong quãng trường tế lễ này có bốn bàn thờ linh thiêng, nhưng hằng năm vào dịp tế lễ, người dân Hạ Thụ chỉ thực hiện nghi lễ đối với Bàn Thờ Nước. Ba bàn thờ còn lại chỉ mang tính chất tượng trưng, ngoài việc được dọn dẹp định kỳ thì không có bất kỳ hoạt động nào được tổ chức tại đó. Suốt hàng nghìn năm qua, dù là tế sư hay người dân trên đảo Hạ Thụ, chưa ai từng thấy ba bàn thờ còn lại có bất kỳ sự thay đổi nào ngoài Bàn Thờ Nước.

“Nữ tu đó… cô ấy thực sự là một tín đồ của Nữ Thần—giống như chúng ta. Một tàn dư của đức tin của Người được bảo tồn bởi một truyền thống khác. Cô ấy là… người kế thừa Vũ Điệu của Nữ Thần…”

Anman chăm chú nhìn theo những bước nhảy dần tàn của Vania, giọng ông tràn ngập xúc động. Sau khi tận mắt chứng kiến từng điệu múa của cô và phản ứng của bàn thờ, ông ấy không còn nghi ngờ gì nữa, cô là một tín đồ chân chính. So với mấy động tác tay đơn giản ban nãy, điệu múa này rõ ràng không thể luyện trong một sớm một chiều. Nó đòi hỏi phải khổ luyện từ khi còn nhỏ. Hơn nữa, đối phương đã có thể cộng hưởng với bàn thờ thông qua điệu múa—vậy Anman còn lý do gì để nghi ngờ cô ấy nữa?

Đã chấp nhận Vania là một tín đồ đồng đạo, sự cảnh giác trong lòng Anman tan đi. Giờ đây ông bắt đầu tin tưởng hơn vào những điều cô đã nói trước đó. Khi thấy Vania nơi xa cuối cùng cũng kết thúc vũ điệu của mình, ông ấy chỉnh lại áo choàng, mang theo vẻ mặt trang trọng rồi bước tới.

“Ta xin lỗi vì sự vô lễ trước đó, đồng đạo. Cô thực sự là một tín đồ thành kính của Nữ Thần.”

Anman hơi cúi đầu xin lỗi trước Vania, người vẫn đang hụt hơi sau điệu nhảy. Nhưng khi nghe thấy lời của Anman, cô quay sang ông và dịu dàng đáp lại.

“Không có gì đâu, Tế sư Anman. Với tư cách là người dẫn dắt tinh thần của Hạ Thụ, việc ông cẩn trọng và bảo vệ dân tộc mình là điều đương nhiên.”

Khi nói, cô nhẹ nhàng đỡ Anman thẳng dậy. Vị tế sư già nhìn cô trầm tư và tiếp tục.

“Ta chưa bao giờ tưởng tượng… rằng thực sự tồn tại một cách thực hành đức tin như vậy, xem Thánh Mẫu của Giáo Hội Ánh Sáng như hóa thân của Nữ Thần, để sinh tồn… Rằng Nữ Thần của chúng ta phải ẩn mình dưới danh nghĩa của thực thể khác… Chỉ riêng ý nghĩ ấy thôi cũng đã khiến tim ta tan nát.”

Anman thở dài sâu. Vania nghe vậy, đáp lại bằng giọng chân thành nhưng kiên định.

“Đó là một điều đau đớn… nhưng chúng ta đã thành công trong việc duy trì đức tin của Nữ Thần, ngăn chặn di sản của Người bị cắt đứt hoàn toàn và tín đồ của Người bị diệt vong. Trong thời đại hiện tại, với sự thống trị của Giáo Hội Ánh Sáng, đây là một con đường sinh tồn thực tế.”

“Và tôi tin phương pháp này cũng có thể hiệu quả với Hạ Thụ. So với việc cùng Giáo hội quyết một phen sống mái và khiến cả Hạ Thụ bị thiêu rụi, cách tiếp cận này mang lại một con đường để bảo vệ di sản của Nữ Thần—và những tín đồ của Người.”

“…Cô nói có lý,” Anman nói sau một khoảng dừng.

“Nhưng con đường này… chẳng khác gì phản bội Nữ Thần.”

Giọng ông đượm chút bất an. Nhưng Vania nhanh chóng đáp lại với quyết tâm kiên định.

“Nữ Thần dạy chúng ta trân trọng sự sống. Tuy chúng ta không thể hiểu rõ tình cảnh hiện tại của Người, nhưng Người chắc chắn không muốn Hạ Thụ và con dân của Người phải đổ máu. Vì mạng sống của mọi người, tôi tin rằng Người sẽ tha thứ. Điều Nữ Thần muốn là chúng ta sống tốt—chứ không phải chết một cách vô nghĩa nhân danh Người…”

Với một giọng điệu thành kính, Vania tiếp tục nói chuyện với Anman. Và cuối cùng, lời nói của cô đã thành công chạm đến trái tim Anman.

“Đúng vậy… cô nói đúng. Điều mà Nữ Thần mong muốn là vạn vật sinh sôi, sinh linh được tự do phát triển, sự sống được mãi mãi trường tồn. Nếu Hạ Thụ bị thiêu thành tro bụi bởi cơn thịnh nộ của Giáo Hội Ánh Sáng, Người hẳn sẽ rất đau lòng… So với việc đánh cược tất cả vào một cuộc đối đầu đẫm máu bằng cách bắt giữ con tin của Giáo Hội Ánh Sáng, con đường của cô thực sự khả thi hơn.”

Khi Anman nói, trong lòng Vania không khỏi dâng lên một niềm xúc động. Cô nhận ra rằng vị tế sư trước mặt mình cuối cùng đã bị thuyết phục. Và điều đó có nghĩa là không chỉ bản thân cô và những người hành hương khác có thể được cứu—mà có lẽ tất cả Hạ Thụ cũng có thể được tha. Đây là kết quả cô đã hy vọng, một điều mà cô từng nghĩ là không thể—vậy mà giờ đây, nó đang trở thành hiện thực.

“Cô Vania, ta muốn Hạ Thụ đi theo con đường giống như cô—lấy Thánh Mẫu của Giáo Hội Ánh Sáng làm gương mặt của Nữ Thần, và qua đó, có cơ hội sống sót dưới sự cai trị của Giáo Hội Ánh Sáng. Nhưng ta vẫn còn lo ngại. Liệu Giáo Hội Ánh Sáng có thể bị lừa dối dễ dàng như vậy không? Chúng ta có thể thực sự che giấu đức tin của chúng ta vào Nữ Thần không?”

“Cô phải hiểu, Hạ Thụ có nhiều nghi lễ gắn liền với Nữ Thần. Một số trong số chúng còn liên quan trực tiếp đến đông đảo người dân—những nghi thức này rất cần thiết đối với chúng ta. Liệu chúng có thể thực sự bị che giấu không?”

Anman hỏi, giọng ông ấy pha chút bất an. Điều họ tìm kiếm hiện tại là lấy danh nghĩa tôn thờ Thánh Mẫu để che giấu tín ngưỡng Nữ Thần bên dưới, chứ không phải tự lừa dối bản thân rằng Thánh Mẫu chính là Nữ Thần, rồi từ đó từ bỏ toàn bộ các nghi lễ và truyền thống của Nữ Thần.

Nếu những gì Vania nói về việc xem Thánh Mẫu như là Nữ Thần chỉ đơn giản là từ bỏ hoàn toàn mọi hoạt động thờ phụng Nữ Thần để tiếp nhận hoàn toàn hệ thống của Thánh Mẫu, vậy thì loại cải đạo giả đó chẳng có ý nghĩa gì, chỉ là đang tự lừa dối chính mình mà thôi. Nhưng nếu sau khi giả vờ chuyển sang thờ Thánh Mẫu mà vẫn giữ lại quá nhiều nghi lễ tôn giáo thuộc về Nữ Thần, thì lại không thể qua mắt được Giáo Hội.

Vậy thì—cách đúng đắn để giả vờ cải đạo là gì? Làm thế nào họ có thể thực sự ngụy trang Nữ Thần thành Thánh Mẫu? Làm thế nào họ có thể thực hiện các nghi lễ của mình dưới sự giám sát của Giáo Hội Ánh Sáng? Đây là một chuỗi vấn đề phức tạp, không thể giải quyết chỉ bằng vài lời nói.

“Đừng lo lắng. Chúng tôi có kinh nghiệm về loại việc này và có thể cung cấp sự giúp đỡ chi tiết. Tất cả những gì ông cần làm là thu thập tất cả thông tin về các nghi lễ của Hạ Thụ, các văn bản tôn giáo của các ông và các ghi chép lịch sử—hãy đưa chúng cho tôi. Tôi sẽ chuyển chúng đến vị tế tư bên phía chúng tôi. Cô ấy sẽ dựa trên kinh nghiệm thực tế của chúng tôi để giúp các người lập ra một kế hoạch phù hợp.”

Thấy vẻ mặt lo lắng của Anman, Vania nói một cách chân thành. Lời nói của cô ngụ ý rằng, ở đâu đó xa xôi bên kia biển, thực sự có một dân tộc đã bảo tồn sự thờ cúng Nữ Thần của họ một cách bí mật dưới vỏ bọc của Giáo Hội Ánh Sáng—và cô là một trong số họ. Đối với Anman, người đã từng tận mắt chứng kiến vũ điệu của cô, tất nhiên ông chẳng có lý do gì để nghi ngờ.

Thấy sự tự tin trong mắt Vania, Anman rõ ràng đã yên tâm hơn. Ông ấy thở ra một hơi dài và nói.

“Được… vậy thì tất cả xin nhờ cậy vào cô. Tài liệu về Nữ Thần cùng các nghi lễ tại Hạ Thụ, phần lớn đều là những di sản linh thiêng được truyền lại qua nhiều thế hệ tế sư. Nhiều tài liệu cực kỳ quý giá. Cô cần bao nhiêu?”

“Càng nhiều càng tốt,” Vania trả lời dứt khoát.

“Mặc dù chúng ta thờ cùng một Nữ Thần, nhưng do đã bị chia cắt quá lâu, nên truyền thống của chúng ta chắc chắn sẽ có sự sai khác. Ngay cả tư tế của chúng tôi cũng cần hiểu đầy đủ đức tin của Hạ Thụ trước khi lập một kế hoạch phù hợp. Vì vậy, làm ơn, càng nhiều càng tốt.”

Anman hơi cau mày.

“Càng nhiều càng tốt…? Nhưng cô Vania, trong những tài liệu của chúng tôi, có nhiều thứ có chứa cái mà cô gọi là ‘Độc Tố Nhận Thức.’ Chúng không thể được xem mà không chuẩn bị trước. Cô có chắc mình cần nhiều đến vậy không?”

“Độc Tố Nhận Thức? Sẽ không sao đâu.” Vania mỉm cười, nói đầy tự tin. “Tế tư của chúng tôi có một mối quan hệ nhất định với Khoa Kinh Điển Lịch Sử trong Giáo Hội, nên cũng có phương pháp hiệu quả để phòng thủ chống lại loại ô nhiễm đó—vì vậy ông không cần lo lắng.”

“Tế Sư Anman, chỉ cần cho tôi tiếp cận những văn bản đó một lúc thôi. Tôi sẽ sử dụng các phương tiện thần bí để truyền nội dung của chúng cho tư tế của chúng tôi. Khi cô ấy có kế hoạch, cô ấy sẽ gửi phản hồi ngay lập tức.”

Thấy nữ tu trước mặt tràn đầy tự tin như vậy, Anman cũng không nói gì thêm, chỉ nhẹ nhàng gật đầu.

“Được rồi. Nếu đã như vậy, tất cả các tài liệu liên quan đến tín ngưỡng Nữ Thần ở Hạ Thụ sẽ được cung cấp cho cô.”

“Ngoài ra—tình thế hiện giờ đang rất cấp bách. Vì chúng ta đã quyết định đi theo con đường của cô và giả vờ cải đạo sang Thánh Mẫu, bước tiếp theo là thông báo cho các trưởng lão quan trọng khác của Hạ Thụ. Ta sẽ triệu tập một cuộc họp khẩn cấp ngay lập tức. Nếu mọi việc suôn sẻ… thì vào sáng mai, chúng ta sẽ gửi lời đến Giáo Hội tuyên bố sẵn sàng cải đạo và thả con tin.”

“Sau đó, ta sẽ cho cô thấy mọi thứ liên quan đến đức tin của chúng ta. Những việc tiếp theo… ta xin giao phó vào tay cô.”

Anman nói với Vania. Là Tế Sư Cây Sung Túc, có thể nói địa vị của ông là cao nhất trên hòn đảo, và lời nói của ông mang gần như là mệnh lệnh tuyệt đối, nên ông không lo lắng rằng cuộc họp ngày mai sẽ xảy ra bất trắc.

“Cảm ơn ông, Tế sư Anman. Chúng tôi sẽ làm mọi thứ có thể để giúp Hạ Thụ sống sót qua tai họa này.”

Với sự quyết tâm chân thành trong giọng nói, Vania cúi chào. Anman thở dài sâu và quay người rời khỏi quảng trường tế lễ. Vania đi theo sát phía sau.

Đêm nay chưa kết thúc. Vẫn còn nhiều việc phải làm.

“Phù… Cuối cùng, giai đoạn đầu đã xong. Cái Hạ Thụ này, thật sự phiền phức…”

Đêm khuya, trong một phòng khách sạn ở Telva, Dorothy, mặc bộ đồ ngủ, thở dài một hơi dài khi cô nằm dài trên ghế sofa, lẩm bẩm một mình. Với sự giúp đỡ của Adèle, cô cuối cùng đã thành công trong việc khiến Vania giành được lòng tin của tế sư Hạ Thụ và khiến ông ấy đồng ý với kế hoạch của họ.

“May mắn thay, di sản tinh thần của Darlene để lại cho Adèle bao gồm một kho tàng kiến thức của cô ấy với tư cách là một Nữ Tư Tế của Sung Túc—không chỉ là cử chỉ trong các nghi thức tế lễ, mà còn cả vũ khúc hiến thần. Nếu không có tất cả những thứ đó… không đời nào mình có thể giành được lòng tin của tế sư Hạ Thụ đó.”

Vẫn nằm trên ghế sofa, Dorothy thì thầm với chính mình. Trong sổ tay của Darlene, Dorothy đã từng đọc mô tả về một địa điểm nghi lễ Sung Túc—gần như giống hệt với địa điểm ở Hạ Thụ. Sự khác biệt duy nhất là ở địa điểm cũ của Darlene, tất cả các bàn thờ ngoại trừ bàn thờ vũ điệu đều bị phá hủy. Tại địa điểm của Hạ Thụ, ba trong số bốn bàn thờ vẫn còn tương đối nguyên vẹn, mặc dù không được sử dụng. Ngay khi Dorothy nhìn thấy bàn thờ vũ điệu ở Hạ Thụ, cô đã nảy ra ý tưởng cho Vania giả làm một tín đồ thành kính của Sung Túc và sử dụng điệu nhảy của Darlene để giành được lòng tin của linh mục.

Mới đây thôi, Dorothy đã tiếp cận Adèle và nhờ cô ấy truyền kiến thức về các nghi lễ Sung Túc trực tiếp vào tâm trí cô ấy bằng cách hiến tế cho Aka. Chính nhờ thông tin này mà Vania đã có thể tự giới thiệu mình là một “tín đồ thành kính” của Nữ Thần Sung Túc và được chấp nhận là “đồng đạo” của họ.

“Lần này lại phải cảm ơn Adèle nữa rồi… Dạo này dường như mình bắt đầu nợ cô ấy khá nhiều rồi đấy… Có lẽ sau này phải tìm cơ hội để trả lại thôi. Không biết khi đống tài liệu của Amman được gửi tới, liệu có thứ gì có giá trị để gửi tặng cho Adèle không nhỉ?”

Liếc nhìn Sổ Tay Hải Văn bên cạnh, Dorothy suy nghĩ. Việc cô giúp Hạ Thụ thoát khỏi việc bị Giáo Hội thanh tẩy không hoàn toàn vì lòng tốt. Cô định thu thập toàn bộ tư liệu về tin ngưỡng Sung Túc của Hạ Thụ. Vừa hay dạo này cô đang thiếu Chén Thánh, và tài liệu của Hạ Thư rất có thể sẽ giúp cô bổ sung được không ít.

Tất nhiên, Dorothy thu thập những tư liệu đó từ Hạ Thụ không chỉ để nâng cao tâm linh của riêng cô. Cô hoàn toàn có ý định thực hiện lời hứa mà Vania đã hứa với Anman—soạn thảo một “hướng dẫn cải đạo giả” thực sự. Cô nghiêm túc trong việc giúp Hạ Thụ tạo ra một cách để bảo tồn sự thờ cúng Nữ Thần của họ dưới vỏ bọc của Thánh Mẫu của Giáo Hội Ánh Sáng.

Và lý do khiến cô tự tin rằng cô có thể tạo ra “hướng dẫn cải đạo” là vì cô có những tài liệu tham khảo quý giá. Mà nguồn tham khảo không ai khác ngoài Hội Huyết Lang của Giáo Phái Afterbirth.

Đúng vậy, năm xưa Hội Huyết Lang vì muốn thâm nhập vào Giáo Hội ở Tivian, chúng đã bằng cách nào đó có được một loạt các văn bản thần bí được thiết kế để làm mờ ranh giới giữa tín ngưỡng Mẫu Thân của Chén Thánh và Thánh Mẫu. Chúng sử dụng những văn bản này để làm tha hóa cấp trên của Vania trong Khoa Kinh Điển Lịch Sử, Cork—biến hắn thành một kẻ dị giáo không thể phân biệt giữa hai nữ thần, bí mật thờ cúng Mẫu Thân của Chén Thánh trong khi bề ngoài phục vụ Thánh Mẫu. Cork thậm chí đã lên kế hoạch sử dụng những văn bản này để làm tha hóa toàn bộ khoa, nhưng cuối cùng đã bị Vania, dưới sự bảo vệ của Aka, ngăn chặn.

Vania đã đọc những văn bản đó, nhưng ngày trước Dorothy chưa có lý do để lấy nó. Khi Dorothy quyết định giúp Hạ Thụ, cô nhớ lại điều này và đã yêu cầu Vania truyền bản thảo thần bí đó cho mình qua Aka. Trong văn bản chứa rất nhiều nội dung có thể dùng để làm tham khảo chi tiết về cách hòa trộn các vị thần, làm mờ tín ngưỡng và ngụy trang đức tin.

Dĩ nhiên, chỉ dựa vào một bộ bí truyền thì Dorothy chưa đủ tự tin để tạo ra một cẩm nang cải đạo giả cho Hạ Thụ. Nhưng, vì văn bản này trước giờ vẫn được lưu trữ bên phía Vania nên Dorothy chưa bao giờ chiết xuất tâm linh từ nó. Điều này có nghĩa là cô có thể dùng nó làm vật trao đổi—để đổi lấy kiến thức từ các thế giới khác về các chiến lược thích nghi tôn giáo tương tự.

Dorothy lấy văn bản thần bí đó, cùng với tất cả những gì cô từng đọc trong Thư Viện Hoàng Gia về các hệ thống tôn giáo tương tự, và quăng tất cả vào cơ chế trao đổi của hệ thống cô.

Cuối cùng, cô nhận được hai kết quả. “Quy Tắc Bí Mật của Vodou” và “Cuộn Sách Ẩn của Giáo Phái Amakusa.”

Bình luận (1)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

1 Bình luận

Bình luận đã bị xóa bởi Schwi