Web novel

Chương 536: Thằn Lằn Cát

Chương 536: Thằn Lằn Cát

Phía bắc Kanak, bên trong Lăng Mộ của Rachman.

Lợi dụng khoảnh khắc khi hình thái vật chất của Thằn Lằn Cát bị thuốc nổ thổi tan hoàn toàn, Nephthys phóng mình khỏi xà ngang địa điện, từ trên cao lao thẳng xuống, mũi dao nhắm thẳng vào bản thể của Chabakunka. Ý định rõ ràng là giết hắn ngay trong một đòn.

Thế nhưng Chabakunka phản ứng cực nhanh. Hắn lập tức ra lệnh cho linh hồn hoang dã hình gà của mình, hót ra một tiếng thét chói tai khác.

Trong một khoảnh khắc, làn sóng chấn động linh hồn cuồn cuộn tràn ra, quét sạch khắp lăng mộ. Shihab—vốn đã trọng thương—ngay lập tức bị đánh gãy lớp giới luật thủ hộ của mình trong đợt gáy thứ hai. Hắn và các thuộc hạ đều bị tiếng gào tác động trực diện lên linh hồn, toàn thân cứng đờ, ánh mắt trống rỗng và mê mang.

Một tiếng thét xé rách lính hồn phát ra từ linh hồn hoang dã, ngay lập tức xuyên thấu linh hồn Nephthys. Cùng một sự dày vò xé nát mà cô vừa trải qua, ngay lập tức khiến nỗi đau tăng lên gấp bội. Bởi vì giờ đây cô đã ở gần Chabakunka hơn, nên cảm nhận nỗi đau còn rõ ràng hơn trước.

Đang rơi xuống trong không trung, Nephthys theo phản xạ đưa tay bịt chặt tai, nhưng vô ích—âm thanh ấy không phải truyền qua thính giác, mà vang lên trong linh hồn. Cô mất kiểm soát cơ thể, trọng tâm rối loạn, suýt nữa thì rơi mạnh xuống nền đá dưới lăng mộ.

Đúng vào thời khắc nguy hiểm, Hồn Miêu lập tức giành lại quyền điều khiển cơ thể Nephthys. Là một linh hồn hoang dã như con gà kia, Hồn Miêu có sức đề kháng cao hơn với tiếng thét. Dưới sự kiểm soát của nó, Nephthys nhanh chóng xoay người giữa không trung, bốn chi duỗi ra, đáp xuống nhẹ nhàng trong tư thế của một con mèo mà không chịu chút thương tích nào.

Một tiếng trầm vang vọng lên. Nephthys, bốn chân chạm đất, trông chẳng khác nào một dã thú thực thụ, nhe răng gầm gừ, lao thẳng về phía Chabakunka.

Đối mặt với đòn tấn công ấy, Chabakunka vẫn giữ nét thản nhiên. Hắn khẽ vung tay, một ma trận triệu hồi bình thường liền hiện ra bên cạnh. Từ trong ma trận, hàng chục linh hồn hình thù kỳ dị gào rú lao ra, nhào tới Nephthys.

Chúng đồng loạt chui vào thân thể cô, tranh đoạt quyền khống chế cơ thể với Hồn Miêu. Trong chốc lát, Nephthys cứng đờ, toàn thân bất động. Dưới sự quấy nhiễu dữ dội của hàng chục linh hồn, ngay cả Hồn Miêu cũng không thể điều khiển thân thể cô một cách tự do.

Nhìn Nephthys đang bất động cách mình không xa, Chabakunka không có bất kỳ hành động thừa nào. Hắn thản nhiên liếc qua cô, rồi quét ánh mắt sang Shihab và những kẻ thuộc Giáo Phái Sự Giáng Lâm Của Đấng Cứu Thế, nhẹ nhàng tuyên bố.

“Ta là hải đăng, ngọn hải đăng dẫn lối linh hồn các ngươi…”

Khoảnh khắc những lời đó rời khỏi môi hắn, Shihab và binh lính của hắn đồng loạt há miệng, từ trong cổ họng tuôn ra những ngọn lửa xanh mờ. Những đốm lửa phát sáng này, sau khi rời khỏi cơ thể, trôi thẳng về phía Chabakunka, tụ lại thành một luồng sáng u ám và bị hắn nuốt trọn.

Mất đi linh hồn, thân xác của Shihab và thuộc hạ liền đổ sập xuống đất, mắt trợn trừng, miệng há mở, cứng ngắc không động đậy.

Ở phía bên kia, Nephthys, với linh hồn một lần nữa bị Chabakunka tác động, cũng thoáng chốc mất phương hướng. Những lời của Chabakunka đã trực tiếp kéo linh hồn cô rời khỏi thân xác. Linh hồn nửa trong suốt của Nephthys hóa thành ngọn lửa, tách khỏi xác thịt cứng đờ, bay thẳng về phía Chabakunka. Dường như cô sắp bị Chabakunka nuốt chửng cùng với những người khác.

Nhưng ngay lúc đó, một linh hồn linh miêu phóng ra từ trong cơ thể Nephthys. Nửa thân dưới của linh hồn vẫn nằm trong cơ thể, trong khi nửa thân trên duỗi ra, tạo thành một hình dạng dài và mảnh như một sợi mì mèo dài, tóm lấy linh hồn của Nephthys đang bị kéo đi, giằng co kịch liệt với lực hút linh hồn của Chabakunka—và cuối cùng, giật mạnh cô trở lại, đưa linh hồn Nephthys quay về với cơ thể của chính mình.

“Meeeowww!”

Khi đã thành công kéo linh hồn của Nephthys trở lại, Hồn Miêu trong cơ thể cô lập tức gầm lên một tiếng, khiến những oán linh tụ tập bên trong cơ thể Nephthys—vốn đang quấy nhiễu bên trong cô—bị dọa cho hoảng sơ. Dưới tiếng gào của linh miêu, đám linh hồn kia tán loạn bỏ trốn khỏi thân thể Nephthys, giúp Nephthys đang trong trạng thái choáng váng gượng lấy lại một chút ý thức.

“Ngươi cũng có thể… giao tiếp với các linh hồn hoang dã?”

Chứng kiến dị tượng kỳ lạ mà Nephthys vừa thể hiện, Chabakunka khẽ nhíu mày, rồi vẻ mặt trở nên nghiêm nghị. Hắn bắt đầu vận động mạnh, vừa xoay tròn vừa nhảy múa, tay chân vung vẩy như đang thực hiện một điệu múa tế cổ xưa.

“A… mọi linh hồn phàm trần đều như làn gió phiêu du… Mọi cái chết đều có nơi trở về… Hỡi linh hồn nơi hoang dã… đây chẳng phải chốn thuộc về ngươi… Hãy tuân theo ý chí vĩ đại, và trở về đi!”

Cất giọng hát bằng Ngôn Ngữ Linh Hồn, Chabakunka nhảy lên điệu múa của các Shaman. Nghe thấy lời hát này, Hồn Miêu lập tức trở nên căng thẳng. Nó điều khiển Nephthys chống bốn chân xuống đất rồi lao thẳng về phía Chabakunka.

Ngay khi móng vuốt của Nephthys sắp chạm đến hắn, điệu múa của Chabakunka cũng bước vào đoạn cuối. Động tác kết thúc của hắn là đẩy một chưởng về phía Nephthys đang lao tới. Cú chưởng ấy không trực tiếp đánh trúng cô, mà dừng lại cách cô chừng một mét. Thế nhưng Nephthys lại như bị một sức mạnh vô hình đánh bật ra sau, lao ngược ra ngoài, mất đà giữa không trung. Đồng thời, một linh hồn mờ ảo bị luồng sức mạnh đó cưỡng ép trục ra khỏi cơ thể Nephthys—chính là Hồn Miêu.

Hồn Miêu bị đánh bật khỏi thân thể Nephthys, lăn tròn mấy vòng trên không mới miễn cưỡng ổn định lại, rồi lập tức vung bốn chân như đang bơi giữa không trung, cố gắng hết sức để trở lại cơ thể Nephthys. Nhưng Chabakunka không cho nó cơ hội đó.

“Hãy trở về!”

Với một cái vung tay lên của hắn, ngay lập tức, trên mặt đất dưới Hồn Miêu, một ma trận trông có phần giống ma trận triệu hồi, nhưng tinh vi hơn ở các đường khắc, phát sáng. Khi ma trận hiện ra, Hồn Miêu đâm sầm vào một bức tường vô hình, ôm mũi lùi lại trong đau đớn.

Kế đó, ma trận bắt đầu tỏa sáng rực rỡ hơn, chính giữa xuất hiện một hố đen u ám. Một lực hút khổng lồ phát ra từ đó, kéo Hồn Miêu vào trong. Nó giãy giụa kịch liệt, cố gắng bấu víu vào mép hố đen, nhưng vẫn bị sức hút nuốt trọn. Cuối cùng, nó bị kéo vào hố đen và biến mất. Cùng lúc, hố đen cũng tan đi, ma trận dần mờ rồi biến mất.

Hồn Miêu cứ thế mà bị phản triệu hồi, cưỡng ép trục xuất khỏi thế giới vật chất.

“Bây giờ… kết thúc thôi.”

Nhìn thấy cảnh Hồn Miêu bị trục xuất, Chabakunka khẽ giơ hai tay lên. Ngay sau đó, những hạt cát lơ lửng trong không khí bắt đầu tụ lại với tốc độ chóng mặt. Lần này, chúng trực tiếp dồn về quanh cơ thể hắn, quấn lấy toàn thân. Khi lớp cát quanh người Chabakunka dày lên từng tầng, hình dáng khổng lồ của Thằn Lằn Cát lại dần hiện ra trở lại. Chẳng bao lâu sau, con quái vật cát dài hơn mười mét ấy lại tái sinh trên chiến trường, với Chabakunka được bảo vệ ở lõi của nó.

Điều khiển Thằn Lằn Cát, Chabakunka lao thẳng về phía Nephthys. Lúc này, Nephthys vừa mới gượng đứng dậy, tâm trí còn chưa hoàn toàn ổn định. Thấy quái thú cát đang ập tới, cô cố gắng né tránh, nhưng trước thân thể khổng lồ và phạm vi tấn công quá rộng của nó, việc tránh né gần như bất khả thi.

Đúng lúc ấy, từ lớp cát mềm dưới chân Nephthys, một dòng “nước đen” đặc quánh, đen như dầu trào lên. Dòng “nước đen” kỳ lạ đó nâng bổng cơ thể cô, khiến cô bay lên và nhanh chóng được chuyển ra xa. Nhờ sức nâng của dòng hắc thủy ấy, Nephthys thoát hiểm, tránh khỏi cú vồ chí mạng của Thằn Lằng Cát.

“Đây là…?”

Nhìn thấy dòng “nước đen” hiện đang nâng cô vào không trung, Nephthys kinh ngạc đảo mắt quanh. Quả nhiên, ở không trung phía xa, cô thấy Dorothy đang ngồi trên một tấm thảm bay bằng thép từ tính, khoác áo choàng dài, che kín mặt bằng mặt nạ. Giờ đây, Dorothy đã không còn ẩn mình phía sau nữa. Cô đã quyết định đích thân tham gia chiến trường!

Sau khi tận mắt chứng kiến sức mạnh thực sự của Chabakunka, Dorothy lập tức nhận ra đây không phải là một kẻ thù có thể giải quyết đơn giản thông qua hỗ trợ từ xa trong khi để Nephthys chiến đấu một mình nữa. Nếu cứ tiếp tục tác chiến gián tiếp, không chỉ không thể đánh bại được đối phương, mà ngay cả Nephthys cũng sẽ lâm vào nguy hiểm.

Trước tình hình đó, Dorothy đã quyết đoán từ bỏ ý tưởng chiến đấu từ xa và tự mình tham chiến. Không có sự trợ giúp của Đền Khải Văn, nhiều khả năng của cô cần sự hiện diện vật lý để phát huy. Chẳng hạn như ngay khoảnh khắc vừa nãy, Dorothy đang sử dụng khả năng điều khiển từ tính để thao túng sắt bên trong đất sa mạc xung quanh, tập hợp nó thành một khối rắn để mang Nephthys đi. “Nước đen” đó, thực tế, là một tập hợp tinh vi của cát sắt siêu nhỏ.

“Tiền bối Neph, chuẩn bị hát đi!”

Nhìn về phía Nephthys vẫn còn kinh ngạc, Dorothy truyền một tin nhắn trực tiếp thông qua kênh thông tin. Nghe vậy, Nephthys hơi sửng sờ, sau đó nhanh chóng hiểu ý.

“Hát… hiểu rồi…”

Nhận ra đòn tấn công đã trượt, con Thằn lằn Cát gầm lên giận dữ rồi lập tức đổi hướng, tiếp tục lao đến chỗ Nephthys. Dorothy điều khiển “tấm đệm sắt” dưới chân Nephthys di chuyển nhanh chóng, tránh né đòn công kích. Trong lúc họ lượn tránh giữa màn cát bụi, Nephthys nhìn chằm chằm vào con quái thú khổng lồ, bắt đầu cất giọng xướng tụng bằng ngôn ngữ linh hồn.

“A… hỡi Đấng Phán Quan trên cao… Xin tha thứ cho tội lỗi của chúng con… sự sa ngã của chúng con là vì tồn tại… sự phản bội của chúng con là vì trung thành…”

Đây là “Khúc Ca Sám Hối của Người Chết”, một bài nguyện thần bí có nguồn gốc từ một linh hồn cổ đại đầy quyền năng. Khi bài tụng chứa đầy Độc Tố Nhận Thức ấy vang lên, con Thằn Lằn Cát phát ra một tiếng rên đau đớn. Hai linh hồn hoang dã cư ngụ trong hình dạng của nó bắt đầu dao động kịch liệt, vặn vẹo như sắp tan rã. Linh hồn hình gà vốn đang tích tụ năng lượng cho một tiếng thét, nay bị cắt ngang; còn linh hồn thằn lằn thì trở nên cực kỳ bất ổn, có dấu hiệu mất kiểm soát.

Phương pháp sử dụng Độc Tố Nhận Thức chống lại các linh hồn này là một chiến lược mà Dorothy và Nephthys đã bàn sẵn từ trước, và giờ hiệu quả đã được chứng thực. Tuy nhiên, Chabakunka, một Shaman lão luyện còn dày dạn hơn cả Uta, đương nhiên không hề thiếu đề phòng.

Từ bên trong cơ thể Thằn Lằn Cát, linh hồn Chabakunka, đang ký sinh trong thân thể Mohn, há miệng phát ra tiếng nhiễu linh hồn chói tai. Âm thanh này hỗn loạn, xuyên thấu cực mạnh. Tuy không có sức làm linh hồn người nghe chấn động hay mất trí như tiếng thét của linh hồn hình gà, nhưng đủ để che lấp mọi giác quan linh hồn xung quanh, khiến chính hắn và hai linh hồn hoang dã không còn nghe thấy bất kỳ tạp âm nào ngoài tiếng nhiễu.

Dựa vào việc tạo ra tạp âm linh hồn để ngăn cách tiếng ngâm tụng, Chabakunka đã thành công khiến bản thân và những linh hồn hoang dã dưới sự điều khiển thoát khỏi ảnh hưởng của Độc Tố Nhận Thức, ổn định lại trạng thái của đám linh hồn, tiếp tục lao thẳng về phía Nephthys đang lùi tránh.

“Khỉ thật… Độc Tố Nhận Thức thất bại. Lão này đã phòng bị trước…”

Thấy đợt công kích đầu tiên thất bại, cô ngay lập tức khởi động đợt tấn công tiếp theo. Ngón tay cô hướng thẳng về phía Thằn Lằn Cát đang truy đuổi Nephthys—và từ đầu ngón tay ấy, một tia sét chói lòa bắn ra.

Một tiếng nứt ầm ầm vang lên, tia sét xé toạc bóng tối trong lăng mộ, đánh trúng cơ thể khổng lồ của con quái thú. Con Thằn Lằn Cát rít lên thảm thiết, lớp cát bao quanh thân thể nó rơi rụng từng mảng, còn Chabakunka ẩn trong thân thể nó cũng cảm thấy không khỏi kinh ngạc.

“Là sét… sấm sét tâm linh… Cộng thêm văn bản thần bí vừa rồi… Là giáo đoàn Phán Quan của Thiên Đường!”

Chabakunka thoáng sững lại, rồi dường như đã nhận ra điều gì, lẩm bẩm thành tiếng. Hắn lập tức chia tách một phần linh hồn vừa hấp thu được, để cho linh hồn hoang dã bên trong Thằn Lằn Cát nuốt lấy, đồng thời truyền thêm tâm linh. Trong chốc lát, linh hồn hoang dã tạo thành Thằn Lằn Cát đã được phục hồi. Những lớp cát từng rơi rụng lại tụ hợp quanh thân thể nó. Con quái thú gầm vang dữ dội, đổi hướng tấn công, lao thẳng về phía Dorothy.

Thấy Thằn Lằn Cát tấn công về phía mình, Dorothy không chút do dự, lại phóng ra hai tia sét liên tiếp.

Nhưng tia sét chỉ khiến con quái thú khựng lại đôi chút, rồi vẫn tiếp tục lao tới với đà không hề giảm. Sét của Dorothy quả thực gây tổn thương cho linh thể của nó, song Chabakunka có khả năng tiêu hao linh hồn và tâm linh để lập tức hồi phục. Thế nên vết thương vừa tạo ra đã được vá lại gần như ngay tức khắc.

Trước sức công khủng khiếp ấy, Dorothy chỉ có thể điều khiển thảm từ tính, dựa vào tốc độ và sự cơ động mà liên tục né tránh.

“Đánh sét trực diện không ăn thua… Mình thậm chí còn chưa xác định được vị trí thật của hắn trong con quái này để ra đòn dứt điểm … Rắc rối rồi đây …”

Nhìn tia sét vô dụng dần, Dorothy càng cảm thấy tình hình căng thẳng cực độ. Lúc này, cô hiểu rõ cô không thể tiếp tục giao chiến trong lăng mộ với một đối thủ mạnh và quái dị đến thế. Tệ hơn, hắn lại sở hữu tiếng thét linh hồn—một đòn công kích AOE. Nếu để hắn nạp đầy năng lượng và phát động lần nữa, cô e rằng ngay cả né tránh cũng không kịp; linh hồn cô sẽ lập tức bị xé khỏi thân xác.

Quyết định không mạo hiểm, Dorothy quyết định chạy trốn khỏi lăng mộ rồi tính tiếp. Chỉ khi ra ngoài, cô mới có thể thi triển Long Hống cường độ lớn, thử đánh tan con quái thú này. Còn nếu dùng Long Hống trong không gian kín như lăng mộ… toàn bộ công trình này sẽ sụp đổ ngay tức khắc. Đến lúc đó, cả cô lẫn Nephthys đều sẽ bị chôn sống.

Suy nghĩ xong, Dorothy điều khiển tấm thảm bay từ tính dưới chân mình và Nephthys, lướt nhanh dọc theo rìa của lăng mộ, hướng về cánh cửa lối ra phía trước. Tốc độ của họ cực nhanh, và Dorothy tin chắc rằng cô có thể thoát khỏi sự truy đuổi của con Thằn Lằn Cát vụng về kia, trốn ra khỏi nơi này an toàn.

Thế nhưng, khi thấy con mồi định bỏ chạy, con quái vật lại không đuổi theo. Đôi mắt của nó gắt gao khóa chặt lấy hướng cửa ra, rồi đột nhiên, nó giơ hai vuốt lên và đập mạnh xuống mặt đất. Một tiếng ầm trầm đục vang lên. Từ sâu trong lòng đất, cát vàng cuộn trào, dâng lên, tụ lại ngay cửa vào của lăng mộ. Chỉ trong chớp mắt, khối cát ấy ngưng tụ lại, hóa thành một cánh Cổng Cát dày đặc, phong kín toàn bộ lối ra!

Sa Thiệt là một linh hồn hoang dã chuyên kiểm soát lãnh vực, thích nghi hoàn toàn với môi trường sa mạc—tương tự như Hắc Đề. Những linh hồn dạng này có khả năng thống trị và định hình lại môi trường của chúng, đặc biệt là trong khu vực mà chúng chiếm giữ. Khi được tiếp tâm linh ổn định, khả năng kiểm soát lãnh thổ của chúng sẽ ngày càng mở rộng hơn, dần dần khiến toàn bộ khu vực trở thành phần thân thể của chúng.

Ngay từ đầu, Chabakunka chưa bao giờ ngừng truyền tâm linh cho Sa Thiệt. Trong suốt trận chiến, hắn vẫn âm thầm củng cố quyền kiểm soát của linh hồn với toàn bộ lăng mộ. Nếu ban đầu nó chỉ có thể dùng cát để tái tạo thân thể, thì giờ đây nó đã đủ sức dựng tường, dựng cổng, thao túng đất đá từ xa.

Với Chiếc Cốc Dẫn Lối Địa Ngục tăng cường cho hắn, dù Chabakunka chỉ đang chiến đấu trong trạng thái giáng lâm nhập thể, nhưng sức mạnh hắn thể hiện ra gần như tương đương với bản thể thật, vượt xa các bản sao Xích Hoàn khác. Đây chính là khả năng đặc thù mà thánh vật có thể mang lại trong nghi lễ.

Đối diện với lối ra bị cát bịt kín, Dorothy nghiến răng, gương mặt tái nhợt lại. Cô lập tức dừng lại, khiến tấm thảm bay dừng giữa không trung, tránh va thẳng vào bức tường cát dày đặc. Sau đó, cô quay đầu lại. Trong tầm nhìn, con Thằn lằn Cát đang gầm rống lao đến từ sâu trong lăng mộ, ánh mắt cô trở nên nghiêm nghị đến chết lặng.

Lối thoát đã bị chặn. Bị giam cầm dưới lòng đất cùng một con quái thú gần như bất khả chiến bại. Bây giờ phải làm sao đây!?

Trong khoảnh khắc sinh tử, vô số tính toán lóe qua đầu cô. Rồi ánh mắt Dorothy đột nhiên ngưng lại, dừng ở một hướng cụ thể.

Đó là một tế đàn ở phía sau cùng lăng mộ, trước những bậc thang dẫn đến Cổng Đá. Ở đó, một buổi lễ đang được chuẩn bị dang dở. Phía sau tế đàn, Dorothy nhìn thấy năm ngọn đèn đồng đã được thắp sáng, và bên cạnh chúng, ngọn đèn đồng cuối cùng không còn chút ánh sáng nào...

Hãy bình luận để ủng hộ người đăng nhé!