• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Web novel

Chương 437: Tiệm Đồng Hồ

0 Bình luận - Độ dài: 3,162 từ - Cập nhật:

“Trụ sở của Ách Nguyệt Chi Thủ trong thành phố?”

“Đúng vậy, đó là một trong những địa điểm quan trọng trong thành phố, nơi cô có thể giao dịch các vật phẩm thần bí bất cứ lúc nào. Tôi muốn đến đó để thực hiện một vài giao dịch. Cô có biết bất kỳ nơi nào như vậy ở Telva không?”

Trong phòng khách của căn hộ, Brandon cất giọng bình thản. Người phụ nữ được biết đến với mật danh Mist-Swallow trầm ngâm suy nghĩ. Một lúc sau, cô với vẻ căng thẳng đáp lại vị khách không mời mà đến đang ngồi trên ghế sofa của mình.

“Trước đây, trong một buổi tụ tập của chúng tôi, ông Stepstone đã từng nói với chúng tôi rằng nếu chúng tôi có nhu cầu cấp thiết phải giao dịch bên ngoài những buổi tụ tập đó, chúng tôi có thể đến một nơi nhất định. Họ giao dịch nhiều vật phẩm thần bí ở đó, nhưng giá thường cao hơn nhiều so với những gì chúng tôi trả tại một buổi tụ tập, và hàng hóa cũng ở đẳng cấp cao hơn. Ông ấy không khuyến khích nhà nghiên cứu có trình độ thấp lui tới …”

Khi Mist Swallow giải thích, mắt Brandon sáng lên, và anh tiếp tục hỏi.

“Từ mô tả của cô, nó thực sự giống với nơi tôi đang tìm. Cô có thể cho tôi biết chính xác nó ở đâu không?”

“Theo ông Stepstone, nó nằm ở Hẻm Pebble, rẻ từ Phố Silver Staff ở Khu Đông Vịnh Nước. Trong con hẻm đó, có một cửa hàng tên là Tiệm Đồng Hồ Jose. Nếu anh vào và nói anh muốn mua một ‘đồng hồ Stoneheart,’ nhân viên bán hàng sẽ đưa anh đến khu vực giao dịch…”

“Một tiệm đồng hồ à? Tôi hiểu rồi. Cô đã từng đến đó bao giờ chưa? Có điều gì tôi nên lưu ý không?”

“Mmm… Tôi chỉ từng đến đó một lần, khi đó là cần mua vài loại dược liệu. Nhưng sau khi hỏi giá, tôi thấy chúng quá cao so với những buổi tụ tập, nên tôi đã không mua gì cả… Còn về những điều cần lưu ý—thì, chủ cửa hàng ở đó khá là khó tính. Ông ấy rất nghiêm khắc với các nhân viên—sẽ hay mắng họ vì những lỗi nhỏ. Nếu anh đến đó, anh tốt nhất là nên nói chuyện trực tiếp với nhân viên. Chủ cửa hàng không dễ đối phó lắm.”

Nghe vậy, Brandon gật đầu và nói, “Tôi hiểu rồi. Cảm ơn cô đã giúp đỡ, cô Mist-Swallow. Thông tin của cô sẽ giúp tôi tránh được rất nhiều rắc rối.”

Khi anh ta nói, Brandon với tay vào túi áo khoác và đặt một phong bì nhỏ lên bàn phòng khách, sau đó nói thêm.

“Cái này chứa một vài hiểu biết sâu sắc mà tôi đã thu thập được trên con đường nghiên cứu thần bí. Cô có thể xem qua—hãy coi đó là tiền công của tôi. Khi đọc thì chú ý thực hiện các biện pháp phòng ngừa Độc Tố Nhận Thức thích hợp. Tôi đã ghi chú rõ nhịp đọc và trình tự đọc chính xác.”

“Cái này… cảm ơn ngài rất nhiều! Được giúp ngài là vinh dự của tôi!”

Mắt Mist-Swallow sáng lên khi nhìn thấy phong bì, và cô cúi đầu trang trọng với Brandon. Cô chưa bao giờ ngờ rằng Kẻ Vượt Giới quyền năng này lại thực sự đưa ra một khoản trả công—ban đầu cô chỉ hy vọng sẽ an toàn tiễn anh ta đi, không bao giờ nghĩ rằng cô sẽ nhận được bất cứ điều gì từ cuộc gặp gỡ này.

“Không có gì. Chỉ là giúp đỡ lẫn nhau thôi. Con đường thần bí đầy rẫy những nguy hiểm, sau này cô tự lo liệu cho tốt.”

Brandon nói khi anh ta uống ngụm trà cuối cùng, đứng dậy, đội mũ, bước ra cửa. Dưới ánh mắt lo lắng của Mist Swallow, anh ta mở cửa.

“Nhân tiện, trà nhà cô khá ngon đấy.”

Nói rồi, Brandon rời đi, đóng cửa lại phía sau và để Mist-Swallow nhìn chằm chằm vào nó trong sự im lặng sững sờ.

Tại một nhà hàng không xa Khu Phố Gold Grace, Dorothy đang thưởng thức một lát bánh trong khi nghiên cứu một bản đồ thành phố Telva được trải ra trước mặt, xác nhận vị trí mà Mist-Swallow đã đề cập.

“Khu Đông Vịnh Nước… Để xem nào. Trông không quá xa—chắc nằm trong vòng một kilomet từ đây. Vậy thì cứ để Brandon bắt xe ngựa tới thẳng đó là được.”

Sau khi có đủ thông tin tình báo địa phương từ một người nghiên cứu thần bí sống tại Telva, Dorothy quyết định không dừng lại mà lập tức cho con rối xác chết Brandon đến địa điểm mới. Dưới sự kiểm soát của cô, con rối Brandon đã gọi một chiếc xe ngựa từ gần Khu Phố Gold Grace và đi thẳng đến khu vực mà Mist-Swallow đã mô tả.

Từ sáng, Dorothy đã đến một vài cửa hàng thảo dược ở Telva có khả năng được các nhà nghiên cứu thần bí địa phương lui tới, và cô đã đặt một vài con rối xác chết chó bên ngoài. Sử dụng khứu giác của chúng để đánh hơi những mùi còn bám trên khách hàng—sự kết hợp của các loại thảo mộc, khoáng chất và cặn đặc biệt có thể tiết lộ sự liên quan của ai đó với thần bí. Nó giống như cách cô đã từng sử dụng một con rối xác chết chó để đánh hơi Brandon thật ở Igwynt.

Mặc dù khứu giác của chó rối kém xa so với Ấn Ký Theo Dõi Mùi Hương, phải đến gần mới ngửi được, nhưng đối với những tình huống như thế này thì vẫn đủ dùng.

Cho đến giờ, kế hoạch của Dorothy vẫn tiến triển thuận lợi. Sau khi cô thành công trong việc thu thập thông tin về Ách Nguyệt Chi Thủ, cô còn tiện tay thưởng cho Mist-Swallow một chút quà—một số nghi thức thăng cấp Học Đồ, phương pháp phòng chống Độc Tố Nhận Thức được lưu hành trong Khoa Kinh Điển Lịch Sử của Giáo Hội Ánh Sáng, và một số kỹ thuật tâm linh tăng cường cơ thể vô hại.

“Được rồi, giờ là lúc tập trung đến trụ sở đó thôi. Hy vọng ở đó có thứ mình cần…”

Với suy nghĩ đó, Dorothy, sau khi ăn xong chiếc bánh của mình, gọi phục vụ mang thêm một tách hồng trà. Cô thưởng trà một cách thư thả trong khi chờ đợi Brandon, ở rất xa, đến đích.

Khi thời gian trôi qua, cỗ xe chở Brandon cuối cùng đã đến Phố Silver Staff ở Khu Đông Vịnh Nước. Khi anh ta xuống xe, Dorothy đã điều khiển anh ta tìm kiếm dọc theo con phố trông bình thường. Sau khi hỏi đường vài người qua đường, cô cuối cùng cũng tìm thấy con hẻm tên là Pebble.

Dưới sự điều khiển của Dorothy, Brandon bước vào con hẻm hẹp được lát bằng những viên đá cuội mịn. Không giống như những con hẻm tối tăm và bẩn thỉu ở phía tây thành phố, con hẻm này sạch sẽ, tươm tất, với hai bên là nhiều cửa hàng và người qua lại. Sau một đoạn đi bộ ngắn, Brandon phát hiện mục tiêu của mình: một tiệm đồng hồ tên là Tiệm Đồng Hồ Jose.

Brandon liếc nhìn tấm biển khiêm tốn và ngó vào ô kính trưng bày, nơi có một chiếc đồng hồ đứng lớn được phủ một lớp bụi mỏng. Không chút do dự, Dorothy điều khiển Brandon đẩy cửa bước vào.

Khoảnh khắc anh ta bước vào, đập vào mắt anh ta là cả một căn phòng tràn ngập đồng hồ. Bên trong cửa hàng đồng hồ mang phong cách cổ điển, đủ loại đồng hồ treo tường đang chạy chậm rãi trong tiếng “tích tắc” đều đặn. Trên những mặt số tinh xảo, các kim đồng hồ vận hành trung thành với nhịp của mình—hầu hết chúng đều chỉ giờ hiện tại, khoảng 3:30 chiều.

Ngoài những chiếc đồng hồ treo tường, còn có những chiếc đồng hồ quả lắc cao, thanh lịch xếp dọc hai bên cửa hàng. Đối diện trực tiếp với lối vào là một tủ trưng bày bằng kính chứa đầy những chiếc đồng hồ bỏ túi. Phía sau nó, hai nam nhân viên trẻ tuổi đang ngồi chán chường. Thấy Brandon bước vào, ánh mắt họ thoáng hiện sự cảnh giác. Một trong số họ đứng dậy và chào anh ta.

“Chào mừng quý khách. Tôi có thể giúp gì cho ngài?”

Brandon không trả lời ngay lập tức. Thay vào đó, anh ta đi bộ thong thả đi một vòng quanh tiệm, quan sát kỹ các loại đồng hồ treo tường và đồng hồ quả lắc khác nhau. Chỉ sau khi quan sát mọi thứ, anh ta mới từ từ đi đến quầy, ngắm nghía những chiếc đồng hồ bỏ túi trong tủ kính, vừa xem vừa hỏi.

“Ông chủ của các anh không có ở đây hôm nay à?” anh ta hỏi, vẫn nhìn xuống những chiếc đồng hồ.

“Ông Felipe đã ra ngoài. Ngài có cần nói chuyện với ông ấy không?” nhân viên trả lời một cách thận trọng.

“Không, tôi chỉ hỏi thôi. Tôi nghe nói ông ấy là một thợ thủ công lành nghề, và bản thân tôi cũng là một người đam mê đồng hồ. Tôi nghĩ tôi sẽ ghé qua để xem tác phẩm của ông ấy. Thật tiếc là ông ấy không có ở đây.”

Vẫn giữ giọng thản nhiên, ánh mắt Brandon dừng lại ở một góc tủ kính, nơi có một chiếc đồng hồ đặc biệt được trang trí công phu với hình chạm khắc phức tạp.

“Chiếc này giá bao nhiêu?” Sau khi ngắm kỹ, anh ta chỉ vào chiếc đồng hồ đó.

“À… xin quý khách chờ một chút, để tôi xem… cái này, ngài chỉ đưa 80 Bitas là được rồi,” nhân viên nói sau khi kiểm tra nó một lúc.

Bitas là tiền tệ của Cassatia, khoảng 140 Bitas tương đương với 1 Bảng.

“Được. Tôi sẽ lấy nó.”

Dorothy đã chuẩn bị sẵn tiền tệ địa phương vào ngày hôm trước, vì vậy cô điều khiển Brandon rút đúng số Bita đưa ra. Sau khi nhận thanh toán, nhân viên đưa cho anh ta chiếc đồng hồ. Brandon liếc qua nó một cách sơ sài, sau đó cất nó đi mà không chỉnh giờ. Trông thấy một dãy hộp quà trên kệ phía sau quầy, anh ta tỏ vẻ nghiêm túc hơn và nói.

“À phải rồi, tôi còn muốn thêm một chiếc nữa. Các anh có bán đồng hồ Stoneheart không?”

Khoảnh khắc anh ta thốt ra những lời đó, cả hai nhân viên đều hơi cứng lại. Sau đó một trong số họ gật đầu trang trọng và đáp lại.

“À, vâng, chúng tôi có bán những chiếc đó. Nhưng vì sự hiếm có của chúng, chúng tôi không trưng bày chúng. Xin ngài đi cùng tôi để xem.”

Nói rồi, nhân viên bước ra sau quầy, mở cánh cửa nhỏ cạnh tường và bước vào. Thấy vậy, không chút do dự, Brandon liền đi theo vào trong.

Cả hai đi dọc xuống một hành lang hẹp, cho đến khi đến một căn phòng bằng đá mờ ảo được thắp sáng bởi một vài chiếc đèn gas. bốn phía gần như là những bức tường đá dày đặc, kín như bưng. Chỉ có bức tường phía trước mở ra một cửa sổ nhỏ, phần lớn diện tích bị những thanh thép to đan chéo bịt kín, chỉ chừa một khe nhỏ bên dưới để đưa nhận đồ.

Cảnh tượng này khiến Dorothy liên tưởng đến ô cửa của nhân viên ngân hàng ở kiếp trước, chỉ là biện pháp bảo vệ ở đây còn cực đoan hơn nhiều—với tường đá và thép dày như vậy, ngay cả khi sử dụng khả năng thần bí thì cũng khó mà lay chuyển được.

“Đây là nơi ngài sẽ tìm thấy những thứ mình cần. Xin ngài hãy rời đi ngay sau khi giao dịch xong,” nhân viên nói trước khi quay lại và rời khỏi căn phòng.

Brandon liếc một vòng khắp căn phòng, sau đó hướng về khe giao dịch chắc chắn kia hỏi.

“Các người có văn bản thần bí nào của Đá không? Bao nhiêu?”

Brandon nói xong và sau đó đứng im lặng tại chỗ, chờ đợi. Không lâu sau, một giọng nói nặng nề vang lên từ phía bên kia của khe giao dịch.

“Văn bản thần bí của Đá… Chúng tôi có chúng ở đây. Tổng cộng ba cuốn.”

“Giá cho ba cuốn là bao nhiêu?”

“Ba văn bản thần bí. 550 Bitas mỗi cuốn. 550 Bitas, 550 Bitas, 550 Bitas. Ngài có cần xem tựa sách không?” giọng nói phía sau khe tiếp tục.

Dorothy tính nhẩm—tổng cộng khoảng 1650 Bảng Anh. Trước đó, cô đã đổi khoảng 2000 Bảng Anh lấy Bitas, vì vậy cô có thể mua được.

“Không cần báo tên sách, giao dịch luôn đi.”

Dorothy điều khiển Brandon trả lời như vậy, sau đó rút ra một tấm séc không ghi tên cùng với một ít tiền mặt và đưa nó qua khe giao dịch. Sau vài phút, từ khe đẩy ra ba gói giấy sáp được buộc kỹ.

“Cảm ơn quý khách đã ghé mua.”

Nhận các gói hàng, Brandon rời khỏi căn phòng đá và trở lại khu vực chính của tiệm đồng hồ. Dưới ánh mắt cảnh giác của hai nhân viên, anh ta bước ra khỏi tiệm, trở lại Hẻm Pebble.

Cầm những văn bản thần bí vừa mua, Brandon rẽ ra phố lớn. Trái ngược với Brandon đang sải bước qua thành phố nhộn nhịp, Dorothy lúc này vẫn ngồi trong nhà hàng, chìm trong suy nghĩ.

Tâm trí cô quay trở lại khoảnh khắc ngay trước khi bước vào Tiệm Đồng Hồ Jose, từng hình ảnh chi tiết lần lượt hiện ra trong đầu, bắt đầu từ cảnh trước cửa tiệm.

“Có một lớp bụi mỏng trên chiếc đồng hồ đứng trong cửa sổ trưng bày—nó đã không được lau chùi trong một thời gian.”

Tiếp đó là khung cảnh bên trong tiệm, sự chú ý của cô dừng lại sang sàn nhà và những chiếc đồng hồ treo tường.

“Sàn nhà hơi bẩn, có vẻ như nó không được quét dọn thường xuyên. Những chiếc đồng hồ treo tường vẫn chạy, nhưng tất cả đều bị chậm nhẹ. Những chiếc đồng hồ cơ học trong thời đại này cần được điều chỉnh thường xuyên để giữ độ chính xác… Vậy mà là một tiệm đồng hồ, họ lại bảo dưỡng lơ là như vậy—quá kỳ lạ.”

Tiếp theo, cô nhớ lại khi cô mua chiếc đồng hồ bỏ túi.

“Mình đã mua một chiếc đồng hồ khá đắt tiền, vậy mà nhân viên lại đưa thẳng cho mình. Không hề chỉnh giờ cũng như không đưa ra một hộp quà.”

“Dịch vụ như này… Nếu để ông quản lý nghiêm khắc tên Felipe kia biết được, chắc chắn sẽ bị mắng một trận thê thảm. Không biết ông ta đã rời đi bao lâu rồi mà khiến các nhân viên lười biếng đến mức này?”

Vừa suy nghĩ, Dorothy vừa điều khiển Brandon tiếp tục đi về phía trước. Đi được một lúc lâu, Brandon trông thấy một cửa hàng đồng hồ khác bên đường, liền lập tức bước vào và nói với ông chủ bên trong.

“Ông chủ, ông có thể thẩm định chiếc đồng hồ bỏ túi này giúp tôi không?”

“Chắc chắn rồi, thưa ngài…”

Ông chủ nhận lấy chiếc đồng hồ mới từ tay Brandon, đeo kính lên và cẩn thận quan sát. Sau một lúc, ông ấy đưa ra nhận xét của mình.

“Thưa ngài, chiếc đồng hồ này được chế tác tinh xảo ở mọi khía cạnh. Nó thực sự là một tác phẩm nghệ thuật xuất sắc, và chắc chắn được chế tác bởi một nghệ nhân đồng hồ vĩ đại. So với những chiếc đồng hồ tiêu chuẩn, nó đáng giá rất cao. Nếu ngài muốn bán nó, tôi sẵn sàng trả 200 Bitas.”

“À, tôi hiểu rồi. Cảm ơn ông. Hiện tại tôi không có ý định bán. Đây là một khoản phí cho việc thẩm định—cảm ơn ông đã giúp đỡ.”

Brandon nói xong liền cất lại chiếc đồng hồ vừa mua. Sau đó, dưới sự điều khiển của Dorothy, anh ta bắt đầu lang thang khắp thành phố, ghé thăm nhiều tiệm đồng hồ và tiệm cầm đồ để được thẩm định thêm.

Kết quả nhận được đều cho thấy giá trị của nó nằm trong khoảng từ 150 đến 300 Bitar. Dù khoảng giá khá rộng, nhưng vẫn cao hơn nhiều so với 80 Bitar mà Dorothy đã bỏ ra để mua.

“Heh… Vậy là gã nhân viên đã bán chiếc đồng hồ này cho mình không biết giá trị thực của nó. Hắn không có kinh nghiệm gì về việc định giá.”

Ngồi nhà hàng, Dorothy nhếch mép cười một chút.

“Một cửa hàng mặt tiền của Ách Nguyệt Chi Thủ mà lại kinh doanh cẩu thả như này, ngay cả những vụ mua bán lỗ vốn thế này cũng làm ra được. Hoàn toàn không giống với tính cách của mấy tên tư bản đó… Ở Ngân hàng Liên Minh ở Tivian, chỉ tính riêng mảng hoạt động ngân hàng thông thường, họ vẫn xử lý cực kỳ chuyên nghiệp.”

Trong nhà hàng, Dorothy nghĩ như vậy. Lúc này, sự tò mò của cô về tiệm đồng hồ đang tăng lên.

Sau đó, Dorothy điều khiển Brandon đi đến một nơi ven sông yên tĩnh. Khi không còn ai xung quanh, anh ta mở các gói giấy sáp ra. Bên trong là hai cuốn sách nhỏ cũ nát và một bản thảo lộn xộn. Dorothy không vội đọc nội dung. Thay vào đó, cô kích hoạt thị giác tâm linh của mình và nhanh chóng quét chúng để tìm dấu vết thần bí.

Ở mặt sau bên trong của một trong những cuốn sách nhỏ cũ, cô phát hiện ra một dấu vết tâm linh mờ nhạt.

Đó là một dấu vết tâm linh của Đèn Lồng. Dorothy cẩn thận nhận dạng và xác nhận được, đó là dấu hiệu thường được sử dụng để mã hóa hướng hoặc giữ an toàn. Khi kiểm tra kỹ hơn, cô nhận ra nó là một Ấn Ký Theo Dõi đã được dán ở đó.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận