Web novel

Chương 504: Nịnh Hót

Chương 504: Nịnh Hót

Bên trong toa tàu Mũi Tên Sa Mạc, Dorothy trừng mắt nhìn chằm chằm vào những chữ cái được in gọn gàng trên trang giấy trước mặt, biểu cảm đơ lại, trong lòng rối bời đến mức chỉ muốn chửi thề.

“Tiền thuê 10.000 bảng, 30.000 bảng để đặt cọc—sao các người không đi cướp luôn cho xong? Tôi thuê thánh vật, chứ có phải là không trả lại đâu! Có nhất thiết phải chém giá nhiều như thế không? Bộ kiếp trước các người đều chết vì nghèo à?”

Sau khi nhìn xong mức giá mà Beverly đã đưa ra, Dorothy không kìm được mà thầm rủa. Một thánh vật mà yêu cầu 10.000 bảng tiền thuê và 30.000 bảng tiền đặt cọc có nghĩa là cô phải huy động ít nhất 40.000 bảng để có được nó. Sau khi kiểm kê lại tài sản của mình… ừm, emmm… cô khổ sở phát hiện ra rằng cô thậm chí còn không có tới 2.000 bảng tiền mặt.

Khoản chi tiêu lớn gần đây nhất của cô là 700 bảng mà cô đã chi cho các vật tư ở Cảng Kankdal, giúp cô hòa mình vào phái đoàn đặc phái viên đi Yadith, đóng giả một thương gia để có một chỗ trên tàu Mũi Tên Sa Mạc. Một động thái đó đã cắt giảm dự trữ tiền mặt của cô xuống còn khoảng 1.100 bảng.

So với mức giá 40.000 bảng vừa được đưa ra, nó thậm chí còn không có cửa.

Phải biết, Dorothy chỉ tốn hơn 1.000 bảng để mua biểu tượng thiêng liêng của Vương Tử Đá. Vậy mà giờ đây, đùng một phát, giá vọt lên hàng chục nghìn. Điều này vượt quá sức chịu đựng của Dorothy trong thời gian ngắn, khiến cô thực sự cảm thấy “hít không nổi không khí”.

Trong một thời đại mà 500 bảng có thể mua một biệt thự nhỏ, hàng chục nghìn đã đạt đến cấp hợp đồng mua sắm quân sự quy mô nhỏ giữa các quốc gia—đây chắc chắn không phải là thứ mà một cá nhân có thể tùy ý chi trả.

Ngoài ra, Dorothy còn nghi ngờ nghiêm trọng rằng Beverly đã cố tình thổi giá lên cao, rồi lại lấy cớ mình “giảm giá” vì Dorothy đã giúp xử lý Garib—y như kiểu khuyến mãi 11.11 trên Taobao. Bằng cách đó, Beverly không chỉ vừa “trả lại” ơn huệ của cô mà lại còn không mất một xu nào trong toàn bộ quá trình.

Nhìn bảng báo giá của Beverly, Dorothy im lặng trong một thời gian khá lâu. Sau khi cân nhắc kỹ càng, cô cuối cùng cũng cầm bút lên và viết lên trang sách.

“Mức giá này vẫn quá cao. Thành thật mà nói, nó có vẻ hơi vô lý…”

“Quá cao ư? Mức này đã rẻ rồi. Đây là một vật được thần đích thân ban phước, làm sao nó có thể rẻ? Trước nay, những đối tượng thuê thánh vật đều là các tổ chức lớn hay thậm chí là cả quốc gia. Khi họ cần đến một thánh vật, chắc chắn đó là cho những mục đích đặc biệt quan trọng, vì vậy ngay cả khi là giá gốc, họ cũng chấp nhận.

“Cô cần phải hiểu, thánh vật không chỉ có sức mạnh thần bí, mà chúng còn thường món đồ then chốt trong rất nhiều nghi lễ. Nếu dùng đúng chỗ, nó có thể tạo ra ảnh hưởng sánh ngang cả một đội quân. Theo một nghĩa nào đó, việc chúng tôi cho thuê thánh vật chẳng khác gì cho thuê trang bị quân sự trọng yếu; vài chục nghìn bảng có tính là gì.

“Cô chưa thấy những thứ thực sự đắt tiền đâu. Các thánh vật được ban tặng bởi thần thánh ấy à? Chỉ riêng tiền thuê thôi đã vượt quá chi phí để đóng một thiết giáp hạm. Tổng chi phí có thể trở thành gánh nặng cho ngân sách quốc gia của ngay cả các quốc gia hùng mạnh như Pritt hay Falano—đấy mới gọi là đắt thực sự.

“Nếu cô nghi ngờ giá tôi đưa, cô có thể đến bất kỳ chi nhánh Hội ở bất kỳ một thành phố lớn nào và tự hỏi, xem giá tôi đưa đã phải cực kỳ ưu đãi chưa. Tất nhiên… việc thuê thánh vật phải báo cáo thẳng về Tổng Hội. Khách bình thường sẽ không đủ tư cách. Cô cần phải chi ít nhất 7.000 đến 8.000 bảng trong các giao dịch chỉ để được công nhận là VIP trước khi họ chịu nói chuyện với cô về nó.”

Câu trả lời của Beverly xuất hiện nhanh chóng trên trang giấy, và đọc hàng chữ Pritt in gọn gàng của cô ấy, Dorothy thoáng sững sờ. Với địa vị và tính cách của Beverly, đối phương đúng là không có lý do để nói dối—đây có lẽ thực sự là mức giá thị trường, và Dorothy có lẽ đã nhận được một món hời.

Qua lời của Beverly, Dorothy cũng hiểu đại khái rằng, mảng cho thuê thánh vật hoàn toàn không nhắm vào Kẻ Vượt Giới cá nhân như cô, mà là các quốc gia và các tổ chức lớn. Những nhóm có kho tiền dày, đường ống tài nguyên rộng lớn, và vô số cách để kiếm tiền, vì vậy tự nhiên họ có thể đủ khả năng chi trả. Nhưng, chỉ khi giá này rơi vào đầu mình thì mới thấy thật sự quá sức. Dù đã giảm một khoản lớn, nó vẫn còn đắt chát.

Cô nhìn chằm chằm vào câu trả lời của Beverly trong một lúc lâu, cân nhắc rồi viết tiếp lên trang sách.

“Được rồi, giá tôi đã nắm rõ. Nhưng hiện giờ tôi vẫn chưa chắc chắn là có dùng đến nó hay không, nên tạm thời chưa thuê. Khi nào thực sự cần, tôi sẽ liên hệ lại với cô.”

“Được thôi~ Dù sao dịch vụ cho thuê thánh vật vốn cũng chẳng quá hot. Bất cứ khi nào cô sẵn sàng, chúng tôi luôn có hàng cho cô. Đến lúc cứ liên hệ với tôi là được~”

Sau khi Dorothy và Beverly lại chào hỏi nhau vài câu nữa, Dorothy khép cuốn Sổ Tay Hải Văn trước mặt, thở ra một hơi dài, rồi tựa lưng vào chiếc ghế đệm phía sau.

“Haa… 40.000 bảng. Mình biết xoay sở đâu ra số tiền đó bây giờ?”

Dorothy xoa trán, ánh mắt vô thức dõi theo khung cảnh đang lướt nhanh bên ngoài khung cửa sổ toa tàu, trong lòng bắt đầu mệt mỏi nghĩ cách.

Cho đến bây giờ, nguồn thu nhập chính của Dorothy vẫn là cướp các giáo phái tà ác. Tuy cách này thu nhập cũng kha khá, nhưng chẳng thấm vào đâu so với khoản tiền cô cần. Cô cần phải nghĩ ra những cách kiếm mới, hiệu quả hơn.

Ý thưởng đầu tiên của cô là sản xuất vật phẩm lưu trữ Khải Huyền và bán chúng trên thị trường. Với giá Khải Huyền hiện tại đang tăng vọt, chỉ cần một vài vật phẩm cũng có thể gom lại cho cô đủ số tiền. Nhưng vấn đề là, các kỹ thuật để chế tác chúng đã bị thất truyền từ lâu. Mặc dù cô có tâm linh, cô không thể làm ra chúng.

Hơn nữa, ngay cả trong trường hợp cô tìm ra cách chế được, đem hàng thả ra thị trường lúc này cũng đầy rẫy nguy cơ—giáo đoàn Phán Quang của Thiên Đường vừa xuất hiện trở lại, bao ánh mắt hiện giờ đều đang dõi chặt vào thị trường Khải Huyền. Một dòng chảy đột ngột sẽ thu hút rất nhiều sự chú ý.

“Khó thật…” cô thở dài, gãi gãi đầu, thầm than thời buổi khó khăn.

Bờ biển Bắc Ufiga, thành phố cảng Kankdal.

Đúng giữa trưa, nằm nép mình trong một vùng ngoại ô Kankdal được bao quanh bởi ốc đảo, tươi tốt với cây xanh, là những hàng biệt thự. Cờ của các thiết kế khác nhau bay phấp phới phía trên cửa của họ—hầu hết đều từ các quốc gia của Lục Địa Chính—thể hiện thân phận và quốc tịch cao quý của các chủ sở hữu.

Trong số các hàng biệt thự, có một biệt thự đặc biệt lớn nổi bật với sân riêng, đài phun nước, các tác phẩm điêu khắc được cắt tỉa cầu kỳ—giống như một khu vườn nghệ thuật đang nở rộ. Trước cổng biệt thự cũng cắm cờ như các nhà khác, nhưng không phải quốc kỳ của bất kỳ nước nào, mà là lá cờ xanh có hình dáng đường viền của Kankdal.

Trong biệt thự rộng lớn ấy, một người đàn ông da trắng ở độ tuổi năm mươi, tóc lốm đốm bạc, mặc một bộ đồ tây chỉnh tề, đang ngồi trên ban công. Một tay ông cầm một điếu xì gà hút dở, còn tay kia là một tờ báo, biểu cảm nhuốm một chút trang trọng.

Trên trang báo mà ông đang nhìn, lúc này đang đăng một tin tức lớn, với hàng chữ to được in đậm và rất bắt mắt.

“Đàm phán ở Yadith đã kết thúc, phái đoàn đặc phái viên do Sơ Vania dẫn đầu đã khởi hành trở về”

Bên dưới tiêu đề còn có hàng tiêu đề phụ cùng bài báo chi tiết hơn ghi lại sự việc.

“Kết quả của các cuộc đàm phán tại Yadith cho đến nay vẫn chưa rõ ràng. Cả hai bên đều chưa đưa ra bất kỳ tuyên bố nào về nội dung hay kết quả của cuộc gặp gỡ, khiến giới dư luận dấy lên nhiều đồn đoán. Bình luận gia nổi tiếng Jorg nhận định, dựa trên việc ngay sau khi hội đàm kết thúc, thủ lĩnh quân cách mạng Addus, Shadi, lập tức tổ chức lễ tưởng niệm rầm rộ các thành viên dị giáo thiệt mạng vì thảm họa thiên nhiên, có thể thấy kết quả các cuộc đàm phán đã không diễn ra như mong đợi. Shadi dường như khó lòng từ bỏ tín ngưỡng dị giáo, và mây mù chiến tranh trên bầu trời Addus vẫn chưa hề tan biến, bất chấp sự xuất hiện của ‘Nữ tu Hòa Bình’. Thảm họa sét bất ngờ này có lẽ chính là biến số then chốt của…”

Người đàn ông rít một hơi xì gà trong khi lật xem tin tức trên tờ báo. Trên bàn trước mặt ông còn đặt nhiều tờ báo in bằng các thứ tiếng khác nhau, phần trải rộng ra trên bàn đều đăng cùng một tin tức—tin tức về Sơ Vania rời Yadith và trở về Kankdal.

Các tờ báo này, không hẹn mà gặp, đều đồng loạt đưa tin phái đoàn đặc phái viên của Giáo hội do Sơ Vania dẫn đầu đã rời Addus, đang trở về Kankdal. Tất cả đều xoáy vào một câu hỏi nóng hổi: kết quả của các cuộc đàm phán là gì? Hai bên đã đạt được những gì? Nhưng do sau khi đàm phán kết thúc, hai phía không tổ chức họp báo nên thế giới bên ngoài vừa hiếu kỳ vừa không biết gì, chỉ có thể suy đoán dựa theo biểu hiện sau đó của hai bên.

Và bởi vì Shadi ngay sau đàm phán liền tổ chức một lễ tưởng niệm rầm rộ cho những kẻ dị giáo được cho là đã bị giết bởi một cơn bão sấm sét, còn phái đoàn Giáo hội lặng lẽ rời đi, nên điều đó đã khiến đa số công chúng—vốn chỉ nắm được bề nổi—cho rằng Shadi vẫn ôm giữ tư tưởng dị giáo, rằng các cuộc đàm phán đã thất bại, và rằng một cuộc chiến tranh toàn diện giữa Addus và Giáo hội là không thể tránh khỏi. Còn danh xưng “Nữ Tu Hòa Bình” chỉ là bề ngoài mà thôi…

Tuy nhiên, những cách giải thích như vậy chỉ được giữ bởi công chúng nói chung—những người chỉ có quyền truy cập vào thông tin bề mặt. Đối với những cá nhân cấp cao và các cơ quan tình báo trên khắp các quốc gia và các thể chế thần bí, những người sở hữu kiến thức sâu sắc hơn, cách đọc hoàn toàn khác. Khi biết rằng một trong những người bị giết trong thảm họa sét không ai khác chính là Muhtār—thủ lĩnh cấp cao nhất của Giáo phái Sự Giáng Lâm của Đấng Cứu Thế ở Addus—họ ngay lập tức hiểu: giáo phái này coi như đã chấm hết tại Addus.

Hiện tại, những động thái của Shadi không khác gì hơn ngoài một màn kịch chính trị nhằm xoa dịu các tàn dư Cứu Thế sót lại. Việc Shadi và Sơ Vania không đưa ra tuyên bố công khai không phải là do các cuộc đàm phán thất bại—mà là vì họ đã đạt được một đồng thuận không lời. Giới lãnh đạo ở nhiều quốc gia và tổ chức đã nhìn thấy trước được rằng: khi thời cơ chín muồi, Addus và Giáo hội sẽ đồng loạt công bố một tin tức đủ để khiến cả thế giới chấn động.

Và người đàn ông ngồi trên ban công này chính là một trong số những kẻ biết rõ bí mật đằng sau bức màn ấy.

“Thật không ngờ… Cuộc đàm phán này… lại thật sự bị con nhỏ nữ tu đó đàm phán thành công. Giáo đoàn Phán Quan của Thiên Đường… ai mà ngờ được, cái thứ cổ lỗ mấy nghìn năm không biết còn tồn tại kia, lại có thể sống dậy vùng vẫy hai cái, hơn nữa sức mạnh vùng vẫy còn chẳng nhỏ chút nào …”

“Chậc… đúng là một con nhãi may mắn. Chuyện tình cờ mà còn gặp phải chuyện tốt như này, người không biết không biết còn tưởng cô ta là người được Phán Quan của Thiên Đường chọn cơ đấy.”

Nhìn tờ báo trong tay, người đàn ông tự nghĩ, sau đó đặt báo xuống, ngả người lên ghế, chau mày rít điếu xì gà, giữa hàng lông mày hiện ra vẻ trăn trở.

“Hỏng rồi… Không ngờ cục diện ở Addus lại phát triển thành ra thế này. Lần này, Thánh Sơn với Addus e rằng không đánh nhau nổi nữa… Những tính toán trước kia, coi như phí công cả rồi …”

Khói thuốc bay mịt, người đàn ông chau mày suy nghĩ khổ sở. Đúng lúc này, từ trong căn phòng sang trọng phía sau ban công, cửa phòng vang lên tiếng gõ. Nghe tiếng gõ cửa, người đàn ông ngồi trên sofa quay đầu nhìn về phía cửa rồi gọi.

“Vào đi.”

Cánh cửa mở ra, đứng sau cửa là một cô hầu gái dung mạo ưa nhìn. Cô cúi người chào và lễ phép nói,

“Thưa ngài Robert, Thân vương Ma’ad mong được gặp mặt, hiện đang đợi ở phòng khách. Xin hỏi ngài có muốn tiếp không ạ?”

“Ma’ad… lại là hắn…” Robert, thị trưởng Kankdal, lẩm bẩm. Sau khi suy nghĩ một chút, ông trả lời.

“Đưa hắn lên. Tôi sẽ gặp hắn ở đây.”

Nghe Robert nói xong, cô hầu gái khẽ gật đầu rồi quay người đi ra. Chẳng bao lâu sau, bên ngoài vang lên tiếng bước chân lên xuống cầu thang. Khi tiếng động dừng lại, một bóng người xuất hiện ở khung cửa vừa mở ra trước mắt Robert. Đó là một người đàn ông dáng cao gầy, để râu rậm, khoác trên mình chiếc trường bào quý tộc Bắc Ufiga truyền thống, đầu đội khăn quấn dày có cài lông vũ. Ông ta trông xấp xỉ tuổi với Robert.

Sau khi bước vào phòng, cô hầu khép cửa lại. Người đàn ông ấy thoáng lộ vẻ căng thẳng nhìn lướt quanh phòng, rồi tập trung ánh mắt về phía Robert đang ngồi trên ghế ngoài ban công, sau đó vội vã chạy tới trước mặt, cúi đầu thật sâu.

“Ngài Robert đáng kính, tôi xin gửi đến ngài lời chào trân trọng nhất.”

Bằng tiếng Falanoan có phần vụng về, người đàn ông—Thân vương Ma’ad—cung kính hành lễ với Robert. Robert nghe xong, rít một hơi xì gà, khẽ gật đầu rồi ra hiệu bằng ánh mắt mời Ma’ad ngồi. Ma’ad hiểu ý liền ngồi xuống ghế bên cạnh, ánh mắt hơi lấy lòng tiếp tục nói.

“Ngài Robert, lần này tôi đến đây, có mang theo một món quà quý hiếm từ  Yadith—một cỗ chiến xa đã được truyền lại ở Baruch trong hơn bốn trăm năm, do vị quân vương khai quốc vĩ đại của chúng tôi, Vua Rahman Baruch, để lại. Nó mang trong mình sức mạnh thần bí, vô cùng quý giá. Chỉ là nó hơi cồng kềnh, không tiện mang lên nên tôi để dưới lầu. Kính mời ngài xuống dưới để chiêm ngưỡng…”

Nghe Ma’ad nói xong, trên nét mặt Robert vẫn không hiện rõ cảm xúc. Ông chỉ lặng lẽ liếc Ma’ad một cái, rồi chậm rãi lên tiếng.

“Chiến xa của Rahman? Quả là một món quà lớn, thưa điện hạ thân vương… Đối với con cháu của Baruch, đây chắc hẳn là một quốc bảo rất quan trọng. Tôi e là mình không dám nhận đâu.”

“Không không không… Ngài hoàn toàn xứng đáng, tuyệt đối xứng đáng. Ngài là chủ nhân của Kankdal, là đại diện của Fararo… à không, là đại diện của nhiều quốc gia lớn trên lục địa tại Bắc Ufiga. Tất nhiên ngài hoàn toàn xứng đáng. Trên thực tế, theo một cách nào đó, đây thậm chí cò không phải là một món quà. Nó giống như… một khoảng bồi thường.”

Ma’ad nhanh chóng đáp lại lời của Robert. Nghe điều này, Robert khẽ nhướng mày, sau đó có chút hứng thú hỏi.

“Bồi thường? Ý ngài là sao? Ngài chưa gây ra bất kỳ tổn thất nào cho tôi—sao có thể tính là bồi thường?”

Tò mò, Robert hỏi Ma’ad. Đáp lại, Ma’ad nở một nụ cười rộng và giải thích.

“Ha ha… Ngài nói thế sao được? Chúng tôi đương nhiên đã gây thiệt hại cho ngài rồi. Ngài nghĩ xem, chính vì chúng tôi cai trị Addus không nghiêm, dẹp loạn không hiệu quả, để những kẻ dị giáo và lũ phản loạn chiếm đoạt đất nước. Vì điều đó, tất cả các hiệp ước chúng tôi đã ký với các quốc gia lục địa vĩ đại của ngài—thuế quan ưu đãi, quyền ưu tiên khai thác đường sắt và mỏ, điều động lao động có tổ chức, cho thuê đất đai… Tất cả những hiệp ước này đều đã quân phản loạn xé bỏ. Đó chẳng phải là một thiệt hại to lớn cho ngài sao?

“Mặc dù hiện giờ chúng tôi không còn kiểm soát Addus, cũng không thể khôi phục những lợi ích chính đáng vốn thuộc về các quốc gia đáng kính của ngài, nhưng chúng tôi ít nhất có thể lấy những tài sản được Baruch tích lũy trong suốt thế kỷ qua để bù đắp cho một số tổn thất. So với những gì các quốc gia của ngài được cho là sẽ đạt được ở Addus, những thứ này chẳng đáng là bao, song chúng đại diện cho sự chân thành của chúng tôi— một thành ý rằng chúng tôi mãi mãi đứng về phía các ngài. Kính mong ngài nhất định nhận cho.”

Ma’ad nở một nụ cười cường điệu đầy tâng bốc khi nói những lời này. Robert nghe vậy khẽ sững lại, điếu xì gà trong tay dừng lơ lửng giữa không trung. Ông híp mắt nhìn chằm chằm vào kẻ đang ra sức nịnh nọt trước mặt, dường như đã nhìn ra được mục đích thực sự trong chuyến viếng thăm lần này.

Hãy bình luận để ủng hộ người đăng nhé!