Web novel

Chương 503: Ưu Đãi

Chương 503: Ưu Đãi

Trong lãnh thổ Addus, ở Bắc Ufiga.

Ánh mặt trời chói chang thiêu đốt bầu trời, dưới vầng sáng rực rỡ là vùng đất hoang vu khô cằn, gió cuốn cát bụi mịt mù trải dài đến tận chân trời. Giữa sa mạc trơ trụi ấy, một đường ray sắt cắt ngang qua lớp đất vàng cháy, kéo dài vô tận về phía xa. Trên đường ray, đoàn tàu phun khói đen dày đặc đang lao đi như một mũi tên sắt xuyên qua miền cát nóng.

Đó là Mũi Tên Sa Mạc, một đoàn tàu xa hoa đã chở phái đoàn đặc phái viên của Giáo hội đến Yadith để đàm phán, giờ đây một lần nữa di chuyển—lần này mang phái đoàn về nhà sau khi các cuộc đàm phán kết thúc một cách “tương đối suôn sẻ”. Điểm đến của họ là thành phố cảng Kankdal, nơi họ đã khởi hành ban đầu.

Sau cuộc đảo chính tại Yadith kết thúc, Shadi—người giờ đây nắm quyền lực tuyệt đối trong Quân đội Cách mạng—ngay lập tức bắt đầu cả những nỗ lực công khai và bí mật để tái tổ chức cơ cấu nội bộ của lực lượng mình.

Thay vì vội vã tuyên bố sự rạn nứt chính thức với Muhtār, anh trước tiên đã tổ chức một buổi lễ tưởng niệm công khai hoành tráng để vinh danh hắn. Mượn cớ này để xoa dịu các thế lực thuộc phe Sự Giáng Lâm của Đấng Cứu Thế trong khu vực, đồng thời buộc tất cả họ phải bày tỏ lập trường. Sau đó, lợi dụng khoảng trống quyền lực khổng lồ ở cao tầng quân cách mạng, vốn do cái chết của Muhtār và những người thân cận của hắn để lại, anh dụ dỗ các chỉ huy quân sự Cứu Thế địa phương vào thủ đô với những lời hứa về chức vụ. Còn chức vụ chỉ huy mà họ bỏ lại, anh đã cài đặt người của mình để lấp đầy vai trò của họ. Nhưng khi những chỉ huy đó đặt chân đến Yadith, thứ chờ đợi họ là những “tấm séc khống” với kỳ vọng được vẽ ra rất lớn nhưng chẳng biết bao giờ mới có thể đổi được, và khi cục diện về sau đã an bài, một số trong bọn họ sẽ còn bị bí mật xử tử.

Bằng cách dùng quyền lực khổng lồ làm mồi nhử, Shadi vừa tranh thủ lôi kéo vừa chia rẽ các lực lượng Cứu Thế khu vực. Kẻ nào nghi ngờ quyền lực của anh liền bị gán mác là tay sai của trụ sở Sự Giáng Lâm của Đấng Cứu Thế ở nước ngoài—những kẻ phản bội Addus. Thông qua dụ dỗ, chia rẽ và đàn áp, Shadi dần dần giành quyền kiểm soát lãnh đạo trên toàn bộ lực lượng vũ trang Cứu Thế trên khắp quốc gia. Với những đơn vị mà anh có thể thao túng, anh lập tức thực hiện một cuộc tái tổ chức quân sự hoàn toàn, thay máu sĩ quan, và bí mật thanh trừng một số lượng lớn những người có biểu hiện chống đối mãnh liệt.

Đối với những đơn vị mà khả năng kiểm soát yếu hơn, khó có thể trực tiếp áp chế bằng vũ lực, Shadi liền điều họ rời khỏi nơi đồn trú cũ, điều động sang những khu vực do thế lực của mình kiểm soát sâu dày để giám sát nghiêm ngặt. Còn với những đơn vị đã nhìn thấu bản chất, “dầu muối không vào” và lộ rõ ý đồ nổi loạn công khai, thì Shadi đã âm thầm di chuyển các quân chủ lực của mình vào vị trí. Trong những ngày tháng dường như bình lặng, họ vây khốn mà không hay, phát động một chiến dịch phủ đầu để tiêu diệt trước.

Trong một quốc gia có quy mô cở Addus, tiến hành một cuộc thanh trừng nội bộ mà không đổ máu là chuyện không thể. Tuy nhiên, Shadi đã làm mọi thứ có thể để giảm thiểu xung đột đến mức tối thiểu. Cái lẽ ra là một cuộc nội chiến trên toàn quốc, nhưng đến khi Shadi xé bỏ mặt nạ thì chỉ còn lại một vài trận đánh chớp nhoáng, thế trận áp đảo, cùng vô số cuộc thanh trừng và xử tử lặng lẽ.

Mặc dù anh sẽ phải mang tiếng phản bội, tàn bạo, máu lạnh, để lại một vết nhơ khủng khiếp trong suốt phần còn lại của cuộc đời chính trị của mình. Nhưng đối với một kẻ từng là một thợ săn kho báu đơn thuần như anh, những thứ đó vốn đã là những điều vô nghĩa.

Sau cái chết của Muhtār, dòng chảy ngầm bên dưới bề mặt Addus không những không lắng dịu, mà trái lại, lại càng trở nên hỗn loạn hơn. Cuộc thanh trừng nội bộ của Shadi chắc chắn sẽ không thể kết thúc trong ít nhất hai hoặc ba tháng nữa.

Không có vai trò chính trị nào nữa để đóng, sự hiện diện tiếp tục của phái đoàn đặc phái viên sẽ chỉ làm phức tạp thêm kế hoạch chính trị của Shadi. Vì thế, sau khi đội hộ vệ sống sót đã hồi phục phần nào các vết thương, Vania liền tạm biệt Shadi và rời Yadith với phái đoàn trên tàu Mũi Tên Sa Mạc.

Vì lý do an toàn, Dorothy và Nephthys cũng đồng hành cùng họ.

Đoàn tàu dài lao vun vút giữa vùng sa mạc hoang tàn, tiếng bánh sắt nghiến lên đường ray vọng xa trong cơn gió đầy cát. Trong khoang của mình, Dorothy lặng lẽ ngồi bên cửa sổ, nhìn ra ngoài, nơi bụi vàng tung mịt mù dưới ánh nắng rát bỏng. Trong đầu cô hiện lên hàng loạt sự kiện vừa trải qua, cuối cùng, tâm trí lại tập trung vào những cuộc bói toán gần đây nhất—một nguyên nhân khác khiến cô đã chọn rời Yadith nhanh chóng.

Sau khi cô để Nephthys cải trang thành một giáo sĩ của Phán Quan của Thiên Đường và triệu hồi một cơn bão sấm sét dưới tên của vị thần—biến nhóm người không tồn tại thành vật tế thần cho cái chết của Muhtār—Dorothy đã lường trước mình sẽ bị đủ lại loại thăm dò bói toán dò xét.

Rốt cuộc, đây là sự xuất hiện trở lại của một giáo đoàn Khải Huyền cổ xưa, từng sụp đổ cách đây hàng nghìn năm, đồng thời còn là biểu hiện của sức mạnh tâm linh Khải Huyền, loại sức mạnh thần bí vốn chưa từng tái hiện trong kỷ nguyên này. Chỉ cần nghĩ đến cũng đủ biết việc ấy sẽ gây chấn động toàn giới huyền bí, và sẽ có vô số hội kín, giáo đoàn, xã đoàn tìm cách xác minh qua tiên tri và bói toán.

Dorothy đã chuẩn bị tinh thần, nhưng khi các đòn công kích bằng bói toán dồn dập ập đến, quy mô của chúng vẫn suýt khiến cô luống cuống.

Trong vòng ba ngày ngắn ngủi, Dorothy và Nephthys đã bị nhắm mục tiêu bởi mười hai đòn bói toán, buộc Dorothy phải tiêu tốn 12 điểm Bóng Tối để chống đỡ. Đòn bói toán dữ dội nhất là vào một buổi sáng, chỉ trong một giờ ngắn ngủi đã có năm lần bói toán nhắm thẳng vào cô, khiến Dorothy khi ấy không khỏi hoảng loạn.

Lúc đó, do lo lắng rằng cô có thể đủ Bóng Tối, cô đã trả đũa bằng 10 điểm Đèn Lồng, phát động các cuộc phản bói toán chống lại hai thủ phạm có khả năng nhất: Tòa Thánh của Thánh Sơn và Tổng Bộ của Giáo phái Sự Giáng Lâm của Đấng Cứu Thế. Chỉ khi đó các cuộc tấn công cuối cùng cũng lắng xuống.

Trong hai ngày tiếp theo, cô vẫn liên tục hứng chịu vài đợt bói toán lẻ tẻ. Đến khi mọi thứ thật sự yên lại, tổng cộng Dorothy đã tiêu hao hết 12 điểm Bóng Tối.

Dorothy cho rằng, mặc dù bản thân chỉ phải chịu 12 lần tấn công bói toán, nhưng trong phạm vi toàn thế giới, số lượng chiêm bốc nhằm điều tra sự thật Kỳ Biến Án Lôi Addus chắc chắn không dừng ở con số đó. Vô số hội kín, vô số giáo đoàn, vô số cơ quan thần bí của các quốc gia, thêm cả Tổng Hội của Giáo phái Sự Giáng Lâm của Đấng Cứu Thế cùng Thánh Sơn, tất cả đều đổ ánh mắt về sự kiện này. Với nguồn lực không đáy của họ, chắc chắn số lần chiêm bốc có thể vượt quá 50 lần là hoàn toàn khả thi.

Đối diện một quy mô bói toán khổng lồ như vậy, đừng nói tới Bóng Tối—ngay cả lượng Khải Huyền của cô cũng khó chống đỡ nổi. Thế nhưng cuối cùng Dorothy chỉ tiêu hao 12 điểm Bóng Tối mà vẫn trụ được qua cơn sóng bói toán này, nguyên nhân chủ yếu là nhờ vào Đền Khải Văn.

Sự thật là, Dorothy đã không tạo ra sét một mình. Phần lớn nó đến từ di sản Triều Đại Thứ Nhất của ngôi đền. Nó đã khuếch đại phạm vi sức mạnh, cung cấp tâm linh cho cô và che giấu sự hiện diện của cô khỏi thế giới hiện thức. Kết quả là, nhiều cuộc bói toán đã vô tình khóa vào chính ngôi đền.

Ví dụ, “Sét đến từ đâu?”, “Cơn bão sét có phải do giáo đoàn Phán Quan của Thiên Đường gây ra không?”, “Nó có thực sự giết Muhtār không?”, “Shadi có phải là người triệu hồi cơn bão không?”

Tất cả những câu hỏi này chắc chắn đều liên quan đến Ngôi đền—và bị chặn bởi các cơ chế chống bói toán tích hợp của nó.

Nói cách khác, hầu như mọi chiêm bốc liên quan đến cơn sét hoặc Giáo đoàn Phán Quan của Thiên Đường đều bị dẫn hướng sang Đền Khải Văn. Nhưng một số câu hỏi “quái” lại dẫn thẳng tới Dorothy. Chẳng hạ—“Người giết Muhtar là nam hay nữ?”—kiểu bói toán này chỉ trực tiếp vào Nephthys và Dorothy, hoàn toàn không liên quan trực tiếp đến sét hay Đền Khải Văn nên Dorothy đành phải tự mình chịu.

Tóm lại, hầu hết các cuộc bói toán đã bị chặn bởi Ngôi đền, còn một số cuộc bói toán gián tiếp lắt léo thì Dorothy tự chịu, trong khi các cuộc bói toán liên quan đến Shadi được xử lý bởi hệ thống chống bói toán của riêng Shadi, được xây dựng lại sau khi anh nắm quyền kiểm soát hoàn toàn Yadith.

Nếu không phải vì Shadi và Ngôi đền chia sẻ chung gánh nặng, với nguồn tâm linh ít ỏi của bản thân, Dorothy hoàn toàn không thể chống chọi nổi một đợt bói toán quy mô như thế. Và ngay cả như vậy, cô vẫn mất 12 Bóng Tối và 10 Đèn Lồng, khiến lượng tâm linh tích lũy vất vả bấy lâu bổng sụt giảm mạnh, để lại tình trạng hiện giờ:

24 Chén Thánh, 12 Đá, 10 Bóng Tối, 15 Đèn Lồng, 25 Im Lặng, và 50 Khải Huyền.

“Haizz… Bóng Tối và Đèn Lồng của mình vốn dĩ đã đạt chuẩn rồi, vậy mà… sau một đợt lại tụt về cả khối. Uất ức thật chứ. Mình đoán trước được lần này gây động tĩnh lớn thì thế nào cũng bị bói toán ồ ạt, nhưng cứ tưởng có Đền Khải Văn đỡ sẽ không hao tổn nhiều… Ai ngờ dù Ngôi Đền đã gánh phần lớn, tâm linh vẫn rơi xuống thê thảm chừng này…”

“Mớ hỗn độn lần này đã gây ra quá nhiều xáo động. Sau cơn sóng bói toán không ra được kết quả, kiểu gì các thế lực kia cũng sẽ trực tiếp phái người sang Yadith điều tra hiện trường. Mình phải chuồn trước thôi, chứ để họ đổ bộ cả lũ sang rồi thì muốn trốn cũng khó.”

Nhìn qua cửa sổ, cát bụi tung bay mù mịt ngoài sa mạc, Dorothy nghĩ thầm. Để tránh bị các thế lực kéo tới điều tra, cô quyết định nhanh chóng rút lui, cùng Nephthys theo Vania lên tàu quay về cảng Kankdal, để mặc Shadi tự xoay xở với đủ loại khách không mời kia, còn bản thân cô thì thôi, không dính dáng nữa.

Tuy hơi tiếc là rời xa Đền Khải Văn nên tạm thời không còn cách “đào” sách trong đó, nhưng nghĩ lại, với trình cỗ ngữ Bắc Ufiga của cô hiện tại, dù cô có lôi được chúng về thì cũng phải mất mớ thời gian mới đọc nổi. Ở lâu trong đó cũng chưa chắc có lợi. Đợi bao giờ cô học xong cổ ngữ Bắc Ufiga rồi quay lại Đền Khải Văn tra cứu cũng chưa muộn.

Để lại Yadith lùi xa phía sau, Dorothy liền bắt đầu chuyển sự chú ý của mình sang mục tiêu tiếp theo. Mục tiêu hiện tại của cô đã không còn chỉ là cắt đứt sợi chỉ tâm linh, mà đã chuyển sang chuẩn bị nguyên liệu cho nghi thức thăng cấp lên cấp Xích Hoàn.

Nghi thức thăng cấp này yêu cầu sáu loại vật phẩm được ban phước bởi thần thánh, mà trong tay cô hiện chỉ một, cho Chén Thánh. Năm cái còn lại, cô buộc phải lên kế hoạch từ từ.

“Hiện tại, mình vẫn chưa tìm ra bất kỳ kênh cụ thể nào để có được các vật được ban phước bởi vị thần Bóng Tối và Đèn Lồng, vì vậy mình chỉ có thể tạm gác lại những thứ đó. Nhưng ở đây là Bắc Ufiga, dười lòng đất đầy rẫy tất cả các loại nghĩa địa—biết đâu có thể lần ra một manh mối nào đó đến một vật được ban phước bởi vị thần Im Lặng, vậy nên, đây là một nơi tốt để bắt đầu. Tình cờ, nghi thức thăng chức của Nephthys cũng yêu cầu một ngôi mộ ngầm giàu Im Lặng, như vậy chúng ta có thể nhắm mục tiêu đó như một mục tiêu chung.

“Cảng Kankdal là một trong những thành phố thịnh vượng nhất ở Bắc Ufiga, nơi tất cả các loại người đều tụ tập ở đó. Một khi cả hai đến đó, mình có thể bắt đầu thu thập thông tin về chủ đề này và hy vọng sẽ khám phá ra một vài manh mối. Không phải lúc nào mình cũng được đến thăm Bắc Ufiga—tất nhiên, mình không thể rời đi ngay lập tức.

“Còn về Khải Huyền, hoặc là mình tự nghĩ cách tạo ra một vật được thần ban phước thông qua hệ thống, hoặc là cố gắng tìm một cái được ban phước bởi Phán Quan của Thiên Đường. Và điều này cũng tốt nhất nên được tiến hành ở Bắc Ufiga.

“Cuối cùng, có vật được ban phước bởi vị thần Đá… với cái thứ này thì chỉ có duy nhất một kênh thôi…”

Dorothy tự nhủ. Sau đó, từ chiếc hộp của mình, cô lấy Sổ Tay Hải Văn ra, mở nó, lật đến một trang liên lạc. Sau một lúc suy nghĩ, cô cầm bút lên và viết.

“Chào, cô có ở đó không?”

“Có chứ, bên này đợi cô liên lạc lâu lắm rồi đó, hỡi Đại Diện cõi trần đáng kính của Phán Quan của Thiên Đường ạ~”

Vừa viết xong, trên trang sách trước mặt Dorothy gần như ngay lập tức hiện ra những hàng chữ in ngay ngắn như được in máy. Nhìn thấy câu trả lời ấy, cô hơi sững lại, rồi tiếp tục cầm bút viết.

“Chuyện ở Yadith cô nghe nói rồi sao?”

“Đương nhiên là nghe rồi. Gần như là lúc cô gây chuyện buổi trưa thì buổi tối tôi đã nghe phong thanh rồi. Cô đừng coi thường năng lực thu thập tin của bọn này nhá.”

“Thật ra khi nghe tin cô đến Bắc Ufiga, tôi cũng đoán được cô sẽ gây ra vài tin đồn, nhưng không nghĩ là lớn cỡ này. Pha này của cô làm chấn động không ít người đó, cả mấy lão già trăm năm nay không hỏi chuyện đời cũng bị lay động rồi.”

Beverly viết lại như vậy trên Sổ Tay Hải Văn. Đọc câu trả lời của cô, Dorothy không khỏi ngạc nhiên, liền viết lại.

“‘Lão già trăm năm không hỏi chuyện đời’ ấy là ai vậy?”

“Cái đó thì tôi không tiện nói kỹ đâu~ Tóm lại cô chỉ cần biết lần này cô gây động tĩnh không nhỏ là được. Hy vọng cô đủ bản lĩnh để tự gánh nổi. Làm ăn với cô cũng thú vị lắm đấy. Mà nói chứ, lần này cô liên lạc tôi là có vụ gì hay lại muốn hỏi tin tức nữa hả?”

Đọc xong đoạn hồi đáp của Beverly, Dorothy khẽ tập trung tinh thần, rồi tiếp tục viết.

“Là làm ăn. Nói thật, bên cô có bất kỳ vật phẩm nào được một vị thần Đá ban phước không?”

“Thánh vật của một vị thần Đá sao? Đương nhiên là có rồi. Thứ này mà bọn tôi không có thì chắc cả thế giới này cũng chẳng nơi nào có đâu. Sao thế? Cô bắt đầu quan tâm đến thánh vật rồi à?”

“Cũng đại loại như vậy. Nếu tôi muốn mượn một trong những thánh vật của Đá bên cô trong một thời gian, liệu cấp trên của cô có cho phép không?”

“À… cô muốn mượn, không phải mua, hả? Tsk… tiếc thật nhỉ. Nhưng chắc chắn rồi, mượn thì được. Bên chúng tôi có quy trình cho thuê hoàn chỉnh cho các thánh vật, thậm chí là các thánh vật được thần linh ban tặng. Chỉ cần cô có đủ khả năng chi trả, bọn tôi có một loạt các loại để cô chọn.”

Beverly trả lời trên trang giấy. Thấy rằng đối phương thậm chí còn có hệ thống cho thuê các vật được ban phước lẫn ban tặng, mắt Dorothy sáng lên. Cô nhanh chóng viết.

“Vậy giá cả tính thế nào? Giả sử tôi muốn thuê một món thánh vật của Đá loại rẻ nhất trong một thời gian ngắn—tôi sẽ tốn bao nhiêu?”

Dorothy lập tức viết yêu cầu của mình ra. Không lâu sau, cô nhận được hồi đáp.

“Về thánh vật, thời hạn thuê tối thiểu là nửa năm. Món rẻ nhất thì tiền thuê nửa năm là 30.000 bảng phổ thông.”

Beverly đưa ra giá. Nhìn con số hiện lên trên trang, Dorothy dù đã chuẩn bị tâm lý cũng không khỏi giật mình, nín thở trong vài giây. Nhưng ngay sau đó, những dòng chữ tiếp theo còn khiến cô kinh hãi hơn.

“Tiền thuê là 30.000 bảng, nhưng vì đây là cho thuê nên bọn tôi cũng cần phải thu thêm một khoảng tiền đặt cọc. Tiền đặt cọc dựa trên giá thị trường đầy đủ của món đồ. Vậy tổng cộng là 90.000 bảng

“Nhưng! Xét trên việc cô đã giúp đỡ chúng tôi đối phó với Garib lần trước và chúng tôi vẫn còn nợ cô. Chúng tôi có thể miễn một phần tiền đặt cọc và tiền thuê. Thế này nhé… tiền thuê chỉ còn 10.000 bảng, và 30.000 bảng tiền đặt cọc, được chưa? Nghe có vẻ công bằng không? Đây là ưu đãi khổng lồ rồi đấy nhé~”

Hãy bình luận để ủng hộ người đăng nhé!