Web novel

Chương 497: Dọn Dẹp

Chương 497: Dọn Dẹp

Giữa tiếng sấm rền vang và âm thanh rít xé không trung, quả đạn pháo nặng nề được bắn từ phía xa lao vút qua bầu trời, xuyên thẳng từ đỉnh trời xuống cung điện. Tia sét nổ tung, mở đường cho nó, và qua lỗ thủng trên mái vòm bị đánh sập, viên đạn rơi thẳng vào đại sảnh nơi đông đảo tín đồ của Giáo phái Sự Giáng Lâm của Đấng Cứu Thế đang tụ tập. Trước khi bất kỳ ai bên trong có thể nhận ra chuyện gì đang xảy ra, quả đạn đã chạm vào sàn và phát nổ.

Tiếng nổ rền vang kèm lửa bùng lên dữ dội—sự tàn phá khủng khiếp đã nuốt chửng toàn bộ sảnh trong chớp mắt. Những kẻ bị ảnh hưởng trực tiếp cơ thể lập tức bị xé nát, phần còn sót lại bị sức nóng đốt thành tro, những bức tường bị nổ tung. Da thịt thông thường không thể chịu được sức mạnh hủy diệt như vậy; vô số người trong khoảnh khắc đã mất đi ý thức, mất mạng. Chỉ có Muhtār, dù hứng chịu sức công phá, vẫn chưa mất ý thức ngay lập tức. Hắn thở hổn hển, miệng há hốc trong nỗi thống khổ tột cùng, khi cả thể xác và linh hồn đồng thời tan rã. Sóng xung kích và luồng lửa đã nuốt chửng mọi ngóc ngách của đại sảnh, biến nó thành một địa ngục. Ngoại trừ một rào cản vững chắc được tạo ra bởi vô số lớp kim loại và băng dày—được tạo ra bởi các khả năng thần bí—chỉ vừa đủ để chống đỡ.

Sau khi tiếng gầm đinh tai nhức óc tắt dần, luồng gió nóng bỏng và sóng xung kích dần tan, bụi mù và khói thuốc súng cũng từ từ lắng xuống. Nơi sảnh cung điện từng uy nghi và lộng lẫy, giờ chỉ còn lại những phế tích và các bức tường đổ nát. Giữa đống đổ nát đó là một hố bom khổng lồ; rải rác xung quanh là đá nứt và xác người. Xa hơn nữa, những đống kim loại bị vặn vẹo nằm rải rác trên mặt đất. Không lâu trước đó, những mảnh kim loại đó đã tạo thành một mái vòm khổng lồ mà ngay cả sức mạnh phối hợp của cả một nhóm vũ trang của Giáo phái Cứu Thế cũng không thể phá vỡ; bây giờ, sau vụ nổ của quả đạn, nó đã bị thổi tung, trở lại thành một đống phế liệu bị xoắn.

Một lúc ngắn sau vụ nổ, một đống mảnh kim loại bắt đầu chuyển động. Sau một cú rung lắc ngắn, đống đó bị một lực đẩy từ dưới hất lên. Từ trong đó, một bóng người toàn thân phủ đầy tro bụi chậm rãi đứng dậy.

Dưới sự điều khiển của Dorothy, Vania gạt những mảnh vỡ đang đè lên mình, đứng thẳng dậy từ đống đổ nát. Cô phủi bụi, quét mắt nhìn xung quanh trước khi cuối cùng dừng lại ở hố lớn ở trung tâm của sảnh đổ nát. Bên trong không gian ẩn giấu của Đền Khải Văn, Dorothy quan sát cảnh tượng và không thể không cảm thán.

“Một phát trúng đích, bắn chuẩn phết… không hổ là khẩu pháo mẫu mới của Falano, độ chính xác ấn tượng thật. Tuy việc Baruch mua những vũ khí này không ngăn cản được sự sụp đổ của chính họ, nhưng nó đã giúp mình rất nhiều…”

“Để đối phó với một giới luật dựa trên sự thù địch chủ quan làm tác nhân kích hoạt, thì tất cả những gì chúng ta cần làm là tấn công mà không có sự thù địch. Một cuộc dội bom quy mô lớn, không chứa ác ý chính là giải pháp hoàn hảo…”

Quan sát cảnh tượng tan hoang, Dorothy vừa nghĩ vừa phân tích. Sau khi cô biết về Giới Luật mới của Muhtār, cô đã nhanh chóng nghĩ ra một giải pháp phù hợp—sử dụng công kích diện rộng không mang chủ ý thù địch. Chỉ cần tìm một người hoàn toàn không biết gì về Muhtār, rồi từ ngoài nhận thức của hắn nã pháo vào tọa độ hắn đang đứng, là có thể gây thương tích mà không kích hoạt Giới Luật.

Giống như chuyện vừa xảy ra, Nephthys, trong toàn bộ quá trình, vẫn còn đang trong trạng thái mù mờ về việc tại sao cô lại bắn pháo hoặc bắn vào ai, đã vô tình dội bom vào vị trí của Muhtār và tiêu diệt hắn và lực lượng của hắn trong một đòn. Bởi vì cô không biết mình đang nhắm mục tiêu vào ai cũng như bắn để làm gì, đòn tấn công vô thức của cô đã vượt qua Giới Luật của Muhtār và gây ra một đòn chí mạng.

Tất nhiên, kế hoạch này mặc dù giúp Nephthys tự thân trong trạng thái vô ý tránh được tác dụng của giới luật, nhưng Dorothy lại có nguy cơ kích hoạt nó. Bởi vì kế hoạch của cô rõ ràng là nhằm mục tiêu vào thẳng Muhtār, lại còn mang ác ý rõ rệt.

Để giảm thiểu mức độ thù địch trong ý thức của mình, Dorothy đã chia kế hoạch của mình thành nhiều bước. Khi đến bước quan trọng nhất—cung cấp các thông số khai hỏa cho Nephthys—cô lợi dụng việc cần tính toán các tham số ấy, biến toàn bộ quá trình tính toán thành cực kỳ phức tạp, dùng khối lượng tính toán khổng lồ lấp đầy đầu óc mình, khiến mọi nhận thức về lý do làm bài toán này bị làm mờ đi. Nói cách khác, cô ép bản thân chìm hoàn toàn vào việc “giải bài toán”, để mục tiêu nhỏ che phủ đi mục tiêu thật sự.

Cách dùng mục tiêu nhỏ làm lệch mục tiêu lớn như Dorothy đang làm này thực ra trong đời sống cũng có rất nhiều ví dụ. Chẳng hạn như kiếp trước, khi còn là học sinh, cô từng đi thi Toán. Giữa chừng, cô gặp phải một bài toán rất khó và mất rất nhiều thời gian để giải. Nhưng, bài kiểm tra toán chỉ kéo dài hơn một tiếng, vì vậy việc quản lý thời gian là rất quan trọng. Về mặt lý trí, nếu bạn thử một bài toán khó và thấy mình không thể giải ngay lập tức, bạn nên gác tạm lại rồi giải tiếp khi đã xong những câu dễ hơn.

Tuy nhiên, rất nhiều thí sinh vì thấy mình không giải được bài khó đó, đã khơi dậy tính hiếu thắng, quyết tâm không xong không bỏ, để rồi mục tiêu chính là làm xong bài thi và lấy điểm cao bị lệch thành phải phá bằng được câu này. Kết quả là sa lầy quá lâu, không còn thời gian làm những câu dễ phía sau, cuối cùng điểm thấp. Hay như khi vẽ, có người thích bới móc từng chi tiết nhỏ, mải “so găng” với từng nét cọ, mà quên mất tổng thể, khiến bức tranh cuối cùng lại kém hài hòa.

Đó đều là những trường hợp về việc mọi người quá mải mê mục tiêu nhỏ mà quên đi mục tiêu tổng thể, thường sinh hậu quả xấu. Còn Dorothy lúc này lại làm ngược: cố tình biến việc tính tham số bắn thành cực kỳ phức tạp, tiêu hao khối lượng lớn sức lực cho “mục tiêu nhỏ” đó, để chính mình “lạc” khỏi mục tiêu lớn là tấn công Muhtār, qua đó đè nén ác ý và lách qua giới luật.

Quả đạn pháo của Nephthys đã tấn công chính xác, gây ra sự tàn phá kinh hoàng. Trong khi đó, trước vụ nổ, Vania và Shadi đã được che chở dưới một mái vòm bằng kim loại. Mái vòm này bao gồm hơn một nửa tổng số kim loại của cung điện, khiến nó dày lên đáng kể. Sau đó, Shadi đã hàn kín bất kỳ khoảng trống nào bằng băng dày, cung cấp thêm lớp cách nhiệt giúp chống lại nhiệt và áp suất của vụ nổ. Hơn nữa, vùng tác động mà Dorothy chỉ định không trực tiếp ở trên mái vòm. Nhờ sự bảo vệ nhiều lớp này, cả Vania và Shadi đều sống sót.

Dorothy, qua tầm nhìn của Vania, điều khiển cô bước đi lang thang giữa đống hoang tàn đổ nát, sử dụng vị trí thuận lợi của mình để kiểm tra xung quanh. Sau khi đi một hồi, cô phát hiện trong một góc của sảnh đổ nát một phần thân trên của một cơ thể đang thoi thóp. Mất một cánh tay, toàn thân bị cháy đen không còn da thịt nguyên vẹn, nó trông hoàn toàn giống bất kỳ xác chết hoặc tàn tích bị xé nát nào khác. Tuy nhiên, nó vẫn cho thấy những dấu hiệu mờ nhạt của hơi thở—một sự sống dai dẳng quá bướng bỉnh để chết ngay cả trong trạng thái đó. Người trong toàn bộ sảnh đó có thể tồn tại dưới một loạt đòn tấn công quái dị như vậy chỉ có một: Muhtār.

Bước tới, Dorothy điều khiển Vania nhìn chằm chằm một cách im lặng vào hình bóng đáng thương đó trong đống đổ nát, trong khi hắn cũng nhìn cô với đôi mắt mở to đầy tuyệt vọng. Trong những hơi thở đứt quãng cuối cùng, hắn chỉ thều thào được nửa câu.

“Làm sao… ngươi có thể……”

Muhtār còn chưa nói hết câu, mọi sức lực đã rời bỏ hắn. Hắn gục xuống một cách vô hồn, bất động trên mặt đất cháy xém, đôi mắt đờ đẫn. Tên dị giáo khét tiếng của Giáo Hội Ánh Sáng, một thủ lĩnh cấp cao của Giáo phái Sự Giáng Lâm của Đấng Cứu Thế—một Chấp Chính Giới Luật cấp Xích Hoàn, đã chết. Sau khi sống sót qua nhiều cú sét và các vụ nổ lớn, linh hồn và cơ thể của hắn đã đạt đến giới hạn cuối cùng.

Dorothy lặng lẽ nhìn chăm chăm vào phần thi thể tàn tạ của Muhtār. Sau khi dùng sợi chỉ tâm linh để xác nhận rằng đối phương đã thực sự chết, cô mới khẽ thở phào một hơi dài. Ngay sau đó, cô điều khiển Vania bắt đầu tìm kiếm xung quanh thi thể. Chẳng bao lâu, cô đã phát hiện được thứ mình muốn trong đống gạch đá vụn cạnh đó.

Đó là một chiếc hộp đá đơn giản. Trong trận chiến trước đó, Muhtār từng nhiều lần lấy vật dụng ra từ chính chiếc hộp này. Dorothy nhận ra ngay: đó là một Chiếc Hộp Bị Nguyền Rủa—một loại hộp ma thuật do các nghệ nhân cấp cao của Ách Nguyệt Chi Thủ chế tạo. Vật này có khả năng lưu trữ nhiều hơn so với thể tích bên ngoài của nó. Hơn nữa, chúng cực kỳ hiếm trong thế giới thần bí. Ngay cả các Kẻ Vượt Giới cấp Bạch Tro cũng khó mà sở hữu chúng được. Bản thân Dorothy chỉ sở hữu một cái nhờ sự giúp đỡ của Aldrich.

Khi Vania định thu chiếc hộp vào người, thì một giọng nam yếu ớt bất ngờ vang lên từ phía sau.

“Ha… ha… mới đó mà đã bắt đầu lục soát chiến lợi phẩm rồi sao? Cô hồi phục nhanh thật đấy, Sơ…”

Nghe giọng nói đó, Vania quay đầu lại. Ở bên kia đại sảnh, Shadi đang vịn lấy một cây cột, loạng choạng đứng dậy. Toàn thân anh đầy tro bụi và thương tích, nhưng trong mắt lại ánh lên vẻ khó tả khi nhìn về phía cô.

“Không ngờ được thật… chúng ta vậy mà lại có thể đánh bại một tồn tại cấp Xích Hoàn? Tôi không chắc chính xác chuyện gì đã xảy ra vào phút cuối, nhưng đó đúng là một phép màu… Chúng ta đã giết Muhtār, và chúng ta vẫn sống sót. Thật không thể tin nổi… đúng không, Sơ Vania…?”

“Hay tôi nên gọi là… Thần Quan của Phán Quan của Thiên Đường…”

Với vẻ mặt thoáng ẩn ý, Shadi nói với Vania. Nghe câu đó, Dorothy thoáng sững lại. Sau đó, cô điều khiển Vania mỉm cười, khẽ đáp.

“Ồ? Vậy là anh đã nhận ra tôi không phải Vania rồi sao?”

“Phải. Dù gì tôi cũng là một người sử dụng Linh Hồn Hợp Đồng, từng lăn lộn theo mọi cách ở thế giới ngầm Bắc Ufiga trong nhiều năm, gặp vô số di sản của Triều Đại Thứ Nhất. Tôi có ít nhiều kinh nghiệm với các vấn đề về linh hồn và chiếm hữu, nên nhìn ra tình trạng của cô bây giờ cũng chẳng khó. Xét cho cùng, một người có linh hồn bị tổn thương bởi Giới Luật của Muhtār sẽ không dễ dàng tỉnh dậy như vậy.”

Đối mặt với Vania, Shadi giải thích. Dorothy, vẫn nói qua Vania, trả lời ngay lập tức.

“Đúng vậy, hiện giờ tôi quả thật đang mượn thân thể của Vania để hành động, nhưng… tại sao anh lại cho rằng tôi là Thần Quan của Phán Quan của Thiên Đường?”

“Đơn giản thôi… Xuyên suốt trận chiến vừa rồi, ngoài chúng tôi và Giáo hội ra, có quá nhiều hiện tượng không thể giải thích được nhắm vào Muhtār—sấm sét, kim loại, rồi cả đợt pháo kích cuối cùng. Tất cả những sức mạnh đa dạng này cho thấy một sự phối hợp nhất định, ngụ ý rằng có một ý chí nào đó đang thống nhất điều khiển tất cả.

“Mà người có thể thao túng được cục diện như vậy, chỉ có thể là nữ thần quan, người ban đầu đã tấn công Nhà Thờ Ánh Nguyện. Chẳng phải lúc ở đó cô đã tự xưng danh rồi sao?”

Giữa những hơi thở khó nhọc, Shadi đưa ra lý lẽ của mình cho người đang kiểm soát Vania. Nghe lời của anh, Vania cười khúc khích, sau đó gật đầu thừa nhận.

“Suy luận hay lắm. Không sai, kẻ hiện đang điều khiển thân thể của Sơ Vania, chính là tôi. Tôi hiện đang ở trong Đền Khải Văn… không, Nhà Thờ Ánh Nguyện. Tại nơi vốn dĩ được hiến dâng cho Phán Quan của Thiên Đường ấy, tôi đã toàn lực giúp đỡ cậu từ đầu đến cuối. Anh nợ tôi một lời cảm ơn đấy…”

“Cảm ơn thì tất nhiên là phải cảm ơn rồi. Nhưng trước khi tôi có thể nói cảm ơn, có một vài điều tôi muốn hỏi cô.”

Nhìn thẳng vào Vania trước mặt, Shadi nghiêm giọng nói. Vania nghe xong thì lại nhẹ nhàng đáp.

“Là gì?”

“Tôi muốn biết: cô có phải là một Kẻ Vượt Giới Khải Huyền không? Trên thế giới này, chẳng lẽ đã tái xuất hiện hội kín Khải Huyền? Phán Quan của Thiên Đường… lẽ nào Ngài chưa thật sự sa ngã, và hiện giờ Ngài đang có dấu hiệu thức tỉnh?”

Trong một chuỗi nhanh chóng, Shadi hướng các câu hỏi của mình vào Vania, chờ đợi một câu trả lời với sự nghi hoặc tột cùng nhưng cũng tràn ý kính sợ. Nghe xong những câu hỏi ấy, Dorothy thoáng sững lại, rồi trầm ngâm một lát mới điều khiển Vania đáp chậm rãi.

“Đúng. Tôi thực sự là một Kẻ Vượt Giới Khải Huyền. Trên thế giới này đã tái xuất hiện một hội kín dựa trên Khải Huyền, và tôi không phải là người sử dụng Khải Huyền duy nhất. Còn về Phán Quan của Thiên Đường… tôi chỉ có thể nói rằng, Ngài chưa hoàn toàn trở thành tro bụi của lịch sử.”

Dưới sự kiểm soát của Dorothy, Vania đưa ra câu trả lời bình thản. Khi nghe nó, khuôn mặt của Shadi trở nên xúc động rõ rệt. Sau khi dành một chút thời gian để lấy lại bình tĩnh, anh tiếp tục.

“Nếu vậy… hội của cô, tổ chức của cô—rốt cuộc là tình hình thế nào? Mục tiêu của các người là gì? Tại sao các người lại nhắm vào Giáo phái Sự Giáng Lâm của Đấng Cứu Thế? Mối quan hệ của các người với Giáo hội là gì? Tại sao các người lại sẵn lòng giúp đỡ họ?”

Với một vẻ sốt ruột, Shadi dồn dập hỏi Vania. Vania, không hề bối rối, trả lời với một tốc độ không vội vã.

“Anh hỏi quá nhiều câu hỏi, và một số đi quá xa rồi. Shadi, quan hệ giữa chúng ta còn chưa tới mức để tôi tiết lộ cho anh ngần ấy bí mật… Đây là thái độ của Quân đội Cách Mạng Addus đối với ân nhân sao?”

“Ư… xin lỗi. Tôi đã hơi quá đà. Tin tức về Khải Huyền và sự trở lại có thể có của một cổ thần quá đỗi chấn động, khiến tôi đã mất bình tĩnh. Mong cô thứ lỗi.”

Nhận ra mình hơi quá đà, Shadi vội vã xin lỗi. Lúc này Vania vẫn mỉm cười, nói tiếp.

“Không sao. Chúng tôi không phải là hạng người hay chấp nhặt. Thực ra, Shadi, anh đã để lại cho chúng ta một ấn tượng khá tốt cho đến nay, nên tôi không ngại làm rõ cho cậu một vài nghi ngờ.

“Mục đích hiện tại của chúng ta không tiện tiết lộ quá nhiều, chỉ có thể nói rằng chúng có liên quan đến Phán Quan của Thiên Đường. Lần này chúng tôi đến Yadith là vì Đền Khải Văn, tìm kiếm một số vật phẩm liên quan đến Thần Sấm Sét. Việc chúng ta loại bỏ Giáo phái Sự Giáng Lâm của Đấng Cứu Thế là vì chúng là một trở ngại đối với chúng tôi theo nhiều tình huống. Vì vậy, chúng tôi dự định liên minh với Quân đội Cách mạng và Giáo Hội Ánh Sáng để tiêu diệt chúng.

“Còn về mối quan hệ của chúng tôi với Giáo hội, trên thực tế, chẳng có gì cả. Muốn quét sạch chi nhánh địa phương của Giáo phái Sự Giáng Lâm của Đấng Cứu Thế, chúng ta cần sức mạnh của cả quân đội của cậu và phái đoàn đặc phái viên của Giáo Hội Ánh Sáng để chắc chắn lật đổ. Chúng tôi đã chọn nữ tu trong phái đoàn của Giáo hội này vì cô ấy ngây thơ, hiền lành, dễ nói chuyện, nên chúng tôi đã tiếp cận, thông báo cho cô ấy về những âm mưu của Giáo phái Sự Giáng Lâm của Đấng Cứu Thế, khuyến khích cô liên hệ với anh. Cuốn sổ liên lạc mà cô ấy đưa cho anh—có khả năng trao đổi tin nhắn bằng văn bản—vốn thuộc về chúng tôi. Bằng cách hợp lực với cả hai người, chúng tôi mới có đủ đòn bẩy ở Yadith để lật đổ sự hiện diện có ảnh hưởng của Giáo phái Sự Giáng Lâm của Đấng Cứu Thế.”

Dorothy cho Vania giải thích tất cả những điều này cho Shadi. Nghe cô ấy nói, cả anh và Setut bên trong anh đều thấy suy nghĩ của họ quay cuồng, suy đoán về các khả năng khác nhau.

Trong số những suy đoán đó, lớn nhất chính là về Phán Quan của Thiên Đường. Theo tưởng tượng của Shadi và Setut, có lẽ Phán Quan của Thiên Đường thực sự đang trên bờ vực của một sự hồi sinh chậm rãi, lặng lẽ tác động để xây dựng lại giáo phái của Người ở khu vực Bắc Ufiga, lấy lại các vật phẩm và kiến thức từ các tàn tích cổ xưa để hỗ trợ sự trở lại của Người. Trong khi đó, Giáo phái Sự Giáng Lâm của Đấng Cứu Thế, cũng hoạt động mạnh mẽ ở Bắc Ufiga, dường như lại trở thành một trở ngại nào đó đối với Phán Quan của Thiên Đường—mối quan hệ giữa hai bên dường như không đơn giản chỉ là đối lập tôn giáo?

“Thánh Sư Thiên Thượng… lẽ nào Ngài thật sự chưa hoàn toàn sa ngã? Có thể nào Ngài vẫn còn một tia thần tính, ngay cả sau bảy thiên niên kỷ… rằng Người cuối cùng đã bắt đầu thức tỉnh?”

Bên trong cơ thể Shadi, Setut suy ngẫm về những vấn đề này, cảm thấy một sự khuấy động của sự phấn khích như thể muốn hiện thân ngay để hỏi thẳng vị thần quan của Phán Quan của Thiên Đường này. Tuy nhiên, cuối cùng, lý trí đã chiến thắng cảm xúc; thiếu thông tin về tổ chức bí ẩn trước mặt, hắn đã chọn không xuất hiện một cách vội vàng.

“Được rồi, những gì tôi có thể nói đã nói xong. Giờ cũng đến lúc phải đi rồi. Tôi sẽ mang theo chiến lợi phẩm của Muhtār. Sau khi phân loại những gì chúng tôi cần, tôi sẽ để lại phần còn lại cho anh và cô nữ tu nhỏ của Giáo hội này. Trong khi đó, sau khi rời khỏi đây, chúng tôi sẽ tiếp tục giúp cậu dọn dẹp tàn quân Giáo phái Sự Giáng Lâm ở Yadith. Anh không có ý kiến gì chứ, Shadi?”

Nâng chiếc hộp đá trong tay, Vania nói với Shadi, người gật đầu đồng ý, vẫn còn đang suy nghĩ sâu sắc.

“Lần này có thể đánh bại Muhtar, công lao lớn nhất đều thuộc về các người. Đương nhiên tôi không phản đối. Nếu các người tiếp tục giúp chúng tôi tiêu diệt lực lượng Giáo phái Cứu Thế, chúng tôi càng phải cảm tạ các người nhiều hơn.”

Shadi nói một cách thẳng thắn. Với việc Muhtār đã chết, những người theo Giáo phái Sự Giáng Lâm trên khắp Addus giờ đây như “rắn mất đầu”, Shadi có thể tận dụng tối đa cơ hội nắm lấy quyền kiểm soát Quân Cách Mạng, kiểm soát cả Addus. Đối với anh, đây đã là chiến lợi phẩm lớn nhất rồi.

“Hừm. Vậy thì tôi đoán chừng chúng ta sẽ gặp lại nhau vào một ngày nào đó, chủ nhân tương lai của Addus. Tôi hy vọng anh sẽ mang lại hòa bình thực sự cho người dân ở đây. Hãy giữ văn bản thần bí mà nữ tu này trao cho anh; với nó, chúng ta có thể tiếp tục liên lạc với nhau.

“Hãy chọn con đường của mình một cách khôn ngoan. Trong tương lai không xa, nhiều thần thoại đã qua sẽ không còn bị chôn vùi trong lớp bụi lịch sử nữa.”

Nói xong, Vania cầm lấy chiếc hộp đá, bước ra khỏi đại sảnh còn ngổn ngang tàn tích.

Hãy bình luận để ủng hộ người đăng nhé!