• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Web novel

Chương 478: Phục Kích

1 Bình luận - Độ dài: 3,187 từ - Cập nhật:

Vùng biên giới giữa Tossep và Addus, Bắc Ufiga.

Mặt trời chói chang treo cao trên đỉnh trời, những tia nắng gay gắt thiêu đốt mặt đất. Dưới ánh sáng rực rỡ, một vùng đất khô cằn trải dài bất tận—không có gì ngoài một biển vàng cát mênh mông, nơi tầm mắt khó lòng chạm tới giới hạn. Không một sinh vật nào chuyển động, ngoại trừ con quái thú thép gầm vang, phả khói mù mịt, lao vun vút trên đường ray, và con diều hâu bay cao trên bầu trời xanh thẩm.

Dọc theo tuyến đường sắt kéo dài, Mũi Tên Sa Mạc tiếp tục lao về phía trước, được chất đầy hàng hóa. Bây giờ đã là một ngày rưỡi kể từ khi khởi hành từ Kankdal. Không lâu trước đó, nó vừa vượt qua biên giới của Vương quốc Tossep để tiến vào lãnh thổ của Vương quốc Addus.

Mặc dù đã rời khỏi biên giới Tossep, cảnh vật xung quanh Mũi Tên Sa Mạc vẫn không thay đổi nhiều. Xung quanh vẫn là sa mạc vô tận. Thỉnh thoảng, nó dừng lại một chút tại các thị trấn hoặc nhà ga nhỏ để tiếp than và nước; còn lại phần lớn thời gian, nó vẫn di chuyển liên tục, đi sâu và sâu hơn vào khu vực nội địa của Bắc Ufiga.

Hiện con tàu đang băng qua một vùng đồng bằng cát hoang vắng. Phía trước đường ray là hai ngọn đồi đá thấp, chẳng mấy nổi bật, và xa hơn nữa là một hẻm núi sâu hun hút. Một cây cầu sắt dài vươn qua hẻm núi, nối liền đường ray sang bờ bên kia.

Trên đỉnh hai ngọn đồi đá gần cầu ấy, sau mấy tảng đá lớn, vài bóng người đang nằm rạp dưới đất, ẩn mình hoàn hảo.

Tất cả đều là đàn ông, khoác áo choàng dài và đội khăn quấn kiểu truyền thống vùng Bắc Ufiga. Những chiếc khăn dài không chỉ trùm đầu mà còn che kín khuôn mặt. Mỗi người đều mang một khẩu súng trường vắt qua vai. Ở vị trí gần cây cầu có thêm vài tên nữa đang canh gác một kíp nổ, loại thường được sử dụng trong các hoạt động khai thác mỏ. Dây điện kéo dài từ kíp nổ xuống sườn đồi, kéo dài đến tận cây cầu sắt.

Nằm chờ phục kích trên đỉnh đồi đá, nhóm đàn ông chăm chú quan sát đường ray hướng về phía Tossep. Một tên giơ ống nhòm, ngắm về phía đường chân trời. Trong ống kính, hắn thấy Mũi Tên Sa Mạc đang tiến đến, khói đen cuồn cuộn phả ra khi con tàu ầm ầm lao về phía trước.

“Đúng như tình báo, mục tiêu đã tới đúng giờ. Mọi người sẵn sàng! Kích nổ các điện tích một khi con tàu ở trên cầu!”

Hạ ống nhòm xuống, gã đàn ông có vẻ như thủ lĩnh gằn giọng ra lệnh cho đám thuộc hạ bên cạnh. Tất cả những người xung quanh đều lập tức tập trung ánh mắt nhìn về phía xa, chăm chú dõi theo cột khói đen đang lao vút tới.

Giữa tiếng ù ù vang vọng bốn phía, Mũi Tên Sa Mạc nhanh chóng đến gần những ngọn đồi đá và cây cầu sắt. Đám người phục kích trên đỉnh đồi im lặng chờ đợi, chỉ chờ khoảnh khắc con tàu chui qua khe núi giữa hai ngọn và tiến lên cây cầu.

Bất chợt, một tiếng kêu the thé xé ngang bầu trời.

Một con diều hâu đang lượn vòng ở trên cao đột ngột lao thẳng xuống đỉnh đồi, hướng thẳng đến những kẻ phục kích đang ẩn mình. Lúc này, tất cả ánh mắt của nhóm phục kích đều đã dồn hết vào đoàn tàu đang lao tới, hoàn toàn không nhận ra một con chim đang lao xuống từ trên cao. Trong móng vuốt của con diều hâu, nó kẹp một vật thể hình trụ nhỏ. Vài sợi dây màu đen lủng lẳng từ một đầu của vật thể, quấn chặt quanh móng vuốt của con diều hâu.

Ngay khi nó bay qua đầu của những kẻ phục kích, một tia điện lóe lên từ móng vuốt của con diều hâu, châm ngòi nổ. Con chim lập tức buông móng, thả rơi thiết bị vào giữa đám người bên dưới.

Zzzzt—BÙM!!

Khối thuốc nổ phát nổ ngay giữa không trung, chỉ cách bọn phục kích vài mét, bùng ra một cú chấn động dữ dội. Đỉnh đồi lập tức bị nuốt chửng bởi luồng chớp sáng chói lòa và tiếng lửa gầm rền. Khói đen bốc lên cuồn cuộn, âm thanh chấn động vang vọng khắp vùng đất hoang. Toàn bộ hành khách trên Mũi Tên Sa Mạc đều nghe rõ vụ nổ ấy.

“Chuyện gì xảy ra vậy?!”

Trong một trong những toa ăn phía trước, Gaspard, một hiệp sĩ khoảng ba mươi tuổi, là hộ vệ của phái đoàn, đang dùng bữa thì giật bắn mình bật dậy khi nghe tiếng nổ. Chỉ hai ba giây sau, một trong những cấp dưới của anh ta xông vào từ toa phía trước, báo cáo dồn dập.

“Thưa ngài! Có một vụ nổ không rõ nguyên nhân vừa xảy ra trên đỉnh ngọn đồi đá phía trước!”

“Vụ nổ?!”

Kinh ngạc, Gaspard lao đến cửa sổ, giật mạnh nó ra, và thò đầu ra ngoài. Ngay lập tức, Anh ta trông thấy cột khói dày vẫn còn đang bốc lên từ đỉnh đồi xa xôi.

Với tầm nhìn được tăng cường nhờ khả năng Đèn Lồng của mình, Gaspard có thể thấy rõ trong màn khói ấy có nhiều bóng người hoảng hốt lao ra, cùng với một nhóm hỗn loạn trên ngọn đồi đối diện. Tập trung hơn, anh còn thấy rõ cả những khẩu súng trường được đeo trên lưng họ.

Thấy cảnh tượng này, Gaspare khẽ nhíu mày.

Kéo đầu trở lại bên trong, anh quay lại, nghiêm giọng ra lệnh cho cấp dưới của mình.

“Báo động cho đầu máy—dừng khẩn cấp! Sau khi chúng ta dừng lại, lập tức cho mọi người xuống tàu và bảo vệ khu vực xung quanh!”

“Rõ!”

Trở lại trên ngọn đồi đá, cảnh hỗn loạn đã ngự trị sau vụ nổ bất ngờ. Khói đen đặc quánh bao trùm khắp đỉnh núi khi những tiếng la hét thảm thiết vang vọng trong không gian. Vô số kẻ phục kích vấp ngã trong hoảng loạn, máu me và bị thương trên đường chạy ra ngoài, một số thì vật vã lết đi, trong khi những kẻ khác thì nằm ôm vết thương vừa rên rỉ vừa gào khóc.

Chúng vốn định sẽ là kẻ gieo rắc cái chết… chỉ để trở thành những người đầu tiên bị nổ tung.

Trên ngọn đồi đá khác, vụ nổ bất ngờ bên kia hẻm núi cũng làm những kẻ phục kích ở đó giật mình. Những người đàn ông đã nằm chờ phục kích đứng dậy lần lượt, hét về phía bên kia để hỏi chuyện gì đã xảy ra—hoàn toàn không biết rằng chính hành động ấy đã làm phơi bày mình trước một mối hiểm họa thậm chí còn chí tử hơn.

Bất thình lình, gần như không báo trước, ngực và đầu của những kẻ còn đứng được trên núi đá kia đồng loạt nở ra từng đóa hoa máu rực rỡ. Trong khoảnh khắc đôi mắt trợn trừng cảm nhận thân thể bị xuyên thủng; cho đến khi ngã xuống, chúng mới nghe được loạt tiếng súng vang vọng đến tai.

Ở phía xa xa dãy núi đá, Mũi Tên Sa Mạc, vốn đã dừng lại do phanh gấp, đang đậu trên đường ray. Hai bên của đầu máy mạnh mẽ, một hàng hộ mặc đồng phục kiểu quân đội với đường trang trí theo phong cách giáo sĩ đã vào vị trí. Súng trường giơ lên, họ bắn những loạt đạn chính xác về phía những gã đàn ông có vũ trang không xác định cách đó vài trăm mét.

Mỗi người trong số mười mấy hộ vệ này, yếu nhất cũng đã là một Kẻ Vượt Giới cấp Học Đồ. Được tăng cường bởi sức mạnh thần bí, họ thi triển kỹ năng xạ kích điêu luyện, từ xa thu hoạch sinh mạng từng loạt, khiến đám phục kích phía xa trong hỗn loạn bị đánh tan tác. Phía trước tuyến súng, một vài hình bóng đã lao vút về phía những ngọn núi đá. Sau loạt bắn tỉa từ xa, trận cận chiến sẽ diễn ra chỉ trong chưa đầy một phút nữa.

Thời gian trôi vùn vụt, thoắt cái đã mấy tiếng đồng hồ trôi qua. Mặt trời chói chang đã lặn dần về phía chân trời tây, nhường chỗ cho ánh hoàng hôn ấm áp lan tỏa khắp vùng đất hoang vu, kéo dài những bóng tàu nghiêng nghiêng của Mũi Tên Sa Mạc bất động, vẫn đậu im lìm trên đường ray.

Tính từ trận chiến nổ ra vào buổi trưa đến giờ đã là một khoảng khá dài. Thực ra gọi đó là “trận chiến” thì cũng không đúng lắm, bởi khoảng cách sức mạnh giữa bọn phục kích và đội hộ vệ thần bí do Giáo hội tuyển chọn quá đỗi áp đảo. Chúng hoàn toàn không có cơ hội để phản kháng, và đã hoàn toàn bị quét sạch.

Khi các hộ vệ thành công leo lên những ngọn đồi và bắt đầu cuộc tấn công, toàn bộ quá trình giao tranh chỉ kéo dài chưa đầy một phút. Những kẻ phục kích hoàn toàn trở nên bất lực. Trong số chúng, chỉ có thủ lĩnh và phó thủ lĩnh là Kẻ Vượt Giới, nhưng cả hai cũng chỉ cấp Hắc Thổ; lại bị vụ nổ bí ẩn tập kích trước đó, nên hoàn toàn không thể cản được cuộc tấn công của đội hộ vệ. Cuối cùng, với cái giá không một thương vong, đội hộ vệ đã giải quyết triệt để nhóm phục kích này, trong khi kẻ địch thương vong vượt quá hai phần ba.

Trận chiến kết thúc chóng vánh, nhưng hậu quả phải xử lý lại ngốn thời gian khủng khiếp. Bắt giữ những kẻ sống sót, điều trị những người bị thương, tiến hành thẩm vấn, tháo gỡ chất nổ trên cầu, kiểm tra xem còn chỗ nào cài thuốc nổ hay điểm phục kích mới hay không… toàn bộ quá trình này đã tiêu tốn gần nửa ngày trời. Phải đến khi hoàng hôn, tình hình mới được coi là ban đầu đã được kiểm soát.

Bên trong một trong những khoang riêng của con tàu, Vania ngồi ngay ngắn trong ghế của mình khi Gaspard, người kính cẩn báo cáo lại cho cô giọng điệu đầy tôn trọng.

“Thưa Sơ Vania, quá trình thẩm vấn đã hoàn tất. Thông qua tách riêng thẩm vấn tám tù binh còn sống, chúng tôi đã nắm được đại khái thân phận của chúng. Bọn chúng là một phần của một nhóm cướp có tên ‘Bọ Cạp Đen’, thường lộng hành ở các thị trấn và tuyến giao thông dọc biên giới Tossep và Addus, chuyên chặn cướp các đoàn thương buôn, khách lữ hành, tống tiền dân biên giới. Là một lũ tội phạm khét tiếng gây ra rất nhiều tội ác khác nhau.”

“Thủ lĩnh của chúng là một người đàn ông có tên là Banzab, một Kẻ Vượt Giới Im Lặng cấp Hắc Thổ, nghe nói trước kia, hắn từng là một thành viên của một hội săn kho báu. Nhưng sau khi hội bị giải tán, hắn bắt chuyển sang hành nghề tự do. Chán ngán những nguy hiểm liên quan trong nghề cướp mộ, hắn bèn thành lập ra nhóm cướp, và chuyển sang ra tay với dân thường. Banzab hiện đã chết.”

Đứng trước cô, Gaspard đưa ra báo cáo của mình với vẻ nghiêm túc. Là đặc phái viên trưởng được Hội đồng Hồng y bổ nhiệm, Vania nắm giữ quyền lực cao nhất trong nhiệm vụ. Do đó, mặc dù Gaspard là một cựu chiến binh và là phó tế cấp cao phục vụ lâu năm, anh ta vẫn phải thể hiện thái độ cung kính đối với vị nữ tu nhỏ mới mười sáu tuổi này.

“Chúng chỉ là một bọn cướp thôi sao?” Vania lẩm bẩm trong sự ngạc nhiên.

“Vậy là chúng tưởng chúng ta chỉ là những lữ khách bình thường mà chúng có thể cướp sao?”

Gaspard ngay lập tức giải thích.

“Không, thưa Sơ. Chúng biết rõ chúng ta là phái đoàn của Giáo Hội Ánh Sáng. Cuộc phục kích này là cuộc phục kích có tính toán từ trước. Theo lời khai của tên phó thủ lĩnh còn sống, chúng đã nhận được một khoản tiền thuê khổng lồ nên mới quyết định ra tay với chúng ta.”

“Khoản thuê khổng lồ?” Vania lặp lại.

“Vâng. Theo lời chúng, khoảng thù lao lần này cực kỳ hậu hĩnh. Chỉ riêng tiền đặt cọc đã hơn gấp đôi bất kỳ vụ cướp nào chúng từng làm. Dù biết rõ rủi ro, chúng vẫn bị cám dỗ bởi khoản thưởng chưa từng có. Do hiểu rằng không thể đối đầu trực diện, chúng mới nghĩ ra kế hoạch cho nổ đoàn tàu.”

“Phía trước đoàn tàu chúng ta là vực Răng Rắn rất sâu, bên trên chỉ có một cây Cầu Sắt Hafr để qua lại. Vì vậy, chúng đã đặt một lượng lớn chất nổ trên cầu, có ý định kích nổ chúng khi con tàu đi qua. Nếu điều đó xảy ra, toàn bộ con tàu sẽ lao xuống hẻm núi. Ngay cả Kẻ Vượt Giới cấp Bạch Tro cũng sẽ khó sống sót.”

“Nhưng may mắn thay,” Gaspard tiếp tục, “đám này hình như không rành lắm về thuốc nổ, nên vào thời khắc then chốt, một khối thuốc nổ chưa kịp gắn lên cầu đường sắt đã vô tình phát nổ ngay bên cạnh chúng, khiến chúng tự rơi vào hỗn loạn, đồng thời cũng giúp chúng ta kịp thời phát hiện tình hình bên ấy để ứng phó.”

Sau khi nghe báo cáo đầy đủ của anh ta, một vết lo lắng xuất hiện trên khuôn mặt của Vania.

“Chúng được thuê… có nghĩa là ai đó khác đang nhắm mục tiêu vào chúng ta. Có cách nào để biết được đó là ai không?”

Cô vừa xen chút âu lo vừa lên tiếng hỏi tiếp. Gaspare khựng lại một thoáng rồi mới tiếp tục.

“Theo lời khai của tên phó thủ lĩnh, kẻ thuê bọn chúng hành sự vô cùng cẩn trọng, trong quá trình liên lạc hoàn toàn không chịu lộ danh tính. Tuy nhiên, thủ lĩnh quá cố của chúng, Banzab, là một kẻ vô cùng sắc sảo. Dựa trên những manh mối tinh tế trong hành vi và trang phục của kẻ thuê, hắn đã suy luận rằng tên đó có liên quan đến… Quân đội Cách mạng Addus.”

“Quân đội Cách mạng Addus…” nghe Gaspare nói, Vania khẽ sững sờ. Cô đã nghe đến cái tên này trước đây—dù sao, trước khi được cử đến Bắc Ufiga, cô đã phải học nhồi một mớ kiến thức cơ bản về Addus và các phe phái của nó như một phần của khóa học cấp tốc.

Quân đội Cách mạng Addus là phe phái nổi dậy mạnh nhất trong số tất cả các phe phái nổi dậy trong Addus—một lực lượng chính đằng sau sự lật đổ chính phủ của Vương quốc Addus. Chính phe phái này đã tấn công và chiếm được thủ đô Addus, Yadith. Trong số tất cả các phe phái trong nước, họ là lực lượng sở hữu sức ảnh hưởng và sự ủng hộ lớn nhất của công chúng. Đây cũng là mục tiêu đàm phán chính của nhiệm vụ hiện tại của Vania.

Mục tiêu trọng yếu khi Vania tới Yadith chính là gặp gỡ và đàm phán với thủ lĩnh Quân đội Cách mạng Addus. Không ngờ vụ phục kích lần này lại do chính họ giật dây phía sau… Tin tức ấy khiến Vania ngây người. Phải mất một lúc lâu cô mới chậm rãi lên tiếng.

“Lời khai đó… có đáng tin không?”

“Đáng tin,” Gaspard trả lời một cách kiên quyết.

“Chính tôi cũng bất ngờ khi chúng khai rằng quân đội cách mạng đứng sau sự việc. Vì vậy, tôi đã ngay lập tức sử dụng một trong những vật phẩm lưu trữ tâm linh mà chúng tôi đã được cấp để tiến hành một cuộc thăm dò bói toán. Kết quả đã đến rõ ràng đến không thể nhầm lẫn: Quân đội Cách mạng Addus là kẻ chủ mưu đã dàn dựng cuộc phục kích—họ là những đám người đã cử những kẻ đó dến tấn công chúng ta.”

Gaspard nói với vẻ nghiêm trọng, và sau khi anh ta nói xong, một tia giận dữ xuất hiện trong mắt anh ta.

Nhìn Vania đang kinh ngạc, anh ta tiếp tục.

“Sơ Vania! Kết quả bói toán đã được xác nhận là không thể sai. Quân đội Cách mạng Addus muốn chúng ta chết, muốn chúng ta rơi xuống vực thẳm đen kịt đó. Bọn chúng là một lũ dị giáo đê tiện và đáng khinh—không xứng đáng với một chút lòng trắc ẩn nào! Chúng đã lừa gạt chúng ta! Chúng hoàn toàn không xứng đáng với chuyến đi dài và những nỗ lực của cô để mang lại sự giác ngộ. Ân điển của Thánh Mẫu không nên bị vãi xuống lũ đó. Những gì chúng thực sự xứng đáng là cơn thịnh nộ rực cháy của Thánh Tử!

“Vậy nên, Sơ Vania, xin hãy đừng suy nghĩ đến việc cứu vớt đám hèn hạ này nữa. Hãy quay lại ở nhà ga tiếp theo! Bọn dị giáo đó đã muốn mạng sống của cô—một khi chúng ta đến Yadith, nó sẽ chỉ trở nên nguy hiểm hơn! Lũ lừa đảo đó không xứng đáng với những lời dạy của cô. Sau này, sẽ có một cuộc thánh chiến để trừng phạt chúng!”

Cơn giận của Gaspard bùng lên trong từng lời, trong khi Vania, trong chiếc áo choàng trắng, ngồi ngây người, không thốt nổi lời nào, chỉ lặng lẽ nhìn anh.

Cùng lúc đó, trong một khoang riêng khác ở phía sau của con tàu, Dorothy ngồi với một đôi lông mày cau lại, nhìn chằm chằm vào lòng bàn tay của mình. Nằm trong tay cô là một đồng xu được đánh dấu bằng biểu tượng Đèn Lồng—bây giờ mờ nhạt và xỉn màu.

Đồng xu này mang kết quả của phép bói toán của chính cô. Giống như Gaspard, cô cũng đã hỏi liệu quân đội cách mạng có đứng sau cuộc tấn công không.

Và kết quả của cô… hoàn toàn giống hệt.

Bình luận (1)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

1 Bình luận

CHỦ THỚT
TRANS
AI MASTER
Gần như toàn bộ phe phái đều muốn Vania phải chết hoặc bị đẩy đến đường chết:)))
Xem thêm