• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Web novel

Chương 394: Đạo Chích

4 Bình luận - Độ dài: 2,291 từ - Cập nhật:

Trên Biển Chinh Phục, trên du thuyền Shimmering Pearl.

Dưới bầu trời đêm u tối, con du thuyền khổng lồ rẽ sóng trên đại dương bao la. Hàng nghìn hành khách tụ tập trên boong trước, chen lấn xô đẩy để có được một cái nhìn rõ nhất về khoảnh khắc được mong đợi nhất của chuyến hải trình—màn ra mắt của Trái Tim Biển Sâu.

Khi tất cả ánh mắt đổ dồn vào bức tượng thiên thần ở mũi tàu, được phủ trong lớp vải trắng, sự mong đợi tràn ngập không khí. Khoảnh khắc nhà sưu tập đá quý Massimo cuối cùng kéo tấm vải che đi, những tiếng xuýt xoa thán phục mà người ta kỳ vọng lại không hề vang lên.

Trong mắt hầu hết khán giả ở phía sau, viên đá quý màu xanh lam trong tay thiên thần, mặc dù lớn, lại có vẻ bình thường một cách đáng thất vọng—kém lấp lánh hơn nhiều so với một số viên ngọc được trưng bày vào ban ngày. Những tiếng xì xào thất vọng lan ra, ánh mắt mọi người hiện rõ vẻ hụt hẫng.

Không giống như những khán giả ở hàng ghế sau, một vài khán giả ở hàng ghế đầu tỏ ra kinh ngạc hoàn toàn sau khi nhìn thấy viên ngọc. Lý do là vì họ nhìn thấy tờ giấy dán trên viên đá quý—một thông điệp từ Đạo Chích K, tuyên bố rằng viên đá trong tay thiên thần là đồ giả. Trái Tim Biển Sâu thật đã bị đánh cắp và thay thế!

Đạo Chích K không phải là một trò đùa. Những lá thư cảnh báo đó không phải là trò chơi khăm.

"Cái quái gì vậy?! Viên ngọc đâu rồi?!"

Từ boong trên, Costa—với thị lực được tăng cường bằng các khả năng thần bí—thấy tờ giấy và suýt bóp nát lan can trong tay. Hắn có thể cảm nhận rõ ràng, dấu hiệu tâm linh của Trái Tim Biển Sâu, vốn vẫn còn đó vài phút trước, đã biến mất. Viên ngọc đã bị đánh cắp ngay trước mắt hắn!

Đạo Chích K đã làm thế nào?!

Từ lúc Trái Tim Biển Sâu được đặt vào tay thiên thần, toàn bộ mũi tàu luôn trong tình trạng giám sát nghiêm ngặt. Không ai tiếp cận bức tượng được che phủ. Không có bóng người khả nghi, không có tiếng động lạ—vậy mà viên ngọc vẫn bị đánh tráo!

Đây có phải là một khả năng thần bí chưa biết?!

Costa choáng váng. Bên cạnh hắn, Massimo—kẻ vừa chế nhạo Đạo Chích K—còn sửng sốt hơn. Hào quang tâm linh mà hắn cảm nhận được trước đó đã biến mất. Ánh sáng lấp lánh của viên ngọc cũng không còn.

Nhìn chằm chằm vào viên đá mờ đục có dán ghi chú trên đó, Massimo kinh hãi tột độ. Dù sao thì hắn cũng là kẻ trực tiếp phụ trách bảo vệ viên ngọc , và tình hình trước mắt hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của hắn.

"Chết tiệt... Chuyện quái gì đã xảy ra?! Làm sao hắn tiếp cận được bức tượng?! Làm sao hắn mở được cơ chế khóa?!"

Nghiến răng, Massimo rút ra một chiếc chìa khóa và, không chút do dự, leo lên bức tượng thiên thần dưới sự chứng kiến của đám đông. Hắn phải tự mình kiểm tra xem chuyện gì đang xảy ra.

Khi hắn đến gần đôi tay thiên thần và tra chìa khóa vào cơ chế ẩn, nới lỏng các chốt giữ viên ngọc, các ngón tay hắn chạm phải một thứ gì đó lạ lẫm—một con rối xác chết hình nhện đang ẩn mình bên dưới viên đá “giả”.

Ngay khoảnh khắc đó, ẩn mình trong đám đông, Dorothy chớp lấy cơ hội.

Cô tiêu hao tâm linh của mình, truyền Dạng Dòng Chảy vào con rối—một dòng điện mạnh hơn nhiều so với lần trước.

XOẸT!

Một tia sáng trắng lóe lên  từ tay thiên thần, tiếp theo là một tiếng tách chói tai. Massimo vừa chạm vào Trái Tim Biển Sâu bỗng cảm thấy một sự kích thích chưa từng có ở tay, tê liệt và đau đớn dữ dội, cơ bắp bất giác co thắt lại trong cơn run rẩy không kiểm soát. Massimo không kịp phản ứng, tay run rẩy không thể kiểm soát. Hắn không thể giữ được Trái Tim Biển Sâu, nên đã đánh rơi nó khỏi tay bức tượng thiên thần, rơi thẳng xuống biển.

"Cái gì—?!"

Massimo và đám đông trợn tròn mắt khi viên đá quý rơi xuống—nhưng trước khi nó kịp chạm mặt nước, một vệt đen phóng tới từ phía khán giả.

Một bóng người nhảy lên lan can tàu, rồi lướt đi dọc theo mép hẹp với sự duyên dáng không tưởng, lao về phía bức tượng thiên thần. Với một động tác uyển chuyển, cô ta chụp lấy viên đá quý đang rơi giữa không trung.

Massimo, vẫn còn bị tê liệt vì cú sốc điện, mất thăng bằng và ngã vật ra boong.

Lúc này, mọi ánh mắt của những người đang có mặt đều đổ dồn vào bóng người giờ đang đứng một cách dễ dàng trên lan can—một người phụ nữ trong bộ váy đen lộng lẫy.

Người phụ nữ mặc một chiếc váy đen cầu kỳ với phần eo bó sát và chân váy rộng, đội một chiếc mũ rộng vành thêu hoa. Trang phục của cô không khác gì các quý cô thượng lưu có mặt tại đây, khiến họ khó có thể tin rằng cô đã thực hiện những động tác nhanh nhẹn, uyển chuyển trong trang phục cầu kỳ như vậy.

Dưới chiếc mũ rộng vành của người phụ nữ là chiếc mặt nạ nửa mặt hình con bướm, che khuất nửa khuôn mặt trên, nửa dưới hở ra để lộ làn da trắng nõn và đôi môi đỏ mọng. Vóc dáng thanh thoát của cô được bộ váy bó sát tôn lên hoàn hảo, và bàn tay đeo găng lụa đen của cô nắm chặt viên đá quý màu xanh lam.

Đối mặt với đám đông sững sờ, đôi môi đỏ mọng của người phụ nữ nở một nụ cười. Cô xé tờ giấy ra khỏi viên đá và giơ nó lên trời. Ngay lúc đó, viên đá quý vốn dĩ đơn điệu, tầm thường kia bỗng rực sáng với một ánh sáng xanh lam huyền ảo, chiếu rọi biển cả và bầu trời. Trái Tim Biển Sâu lần đầu tiên phô bày hào quang thật sự của nó trong tay cô

"Như đã hứa... Trái Tim Biển Sâu là của tôi."

Giọng cô, thanh lịch và trong trẻo bằng tiếng Ivengardian, vang vọng khắp boong tàu.

Đám đông đứng chết lặng trong cú sốc kép—đầu tiên là vẻ đẹp không thể phủ nhận của viên đá quý, và thứ hai là nhận ra rằng Đạo Chích K là có thật... và là một người phụ nữ tuyệt đẹp!

"Đạo Chích K—BẮT CÔ TA!"

Massimo, tay phải vẫn còn tê liệt vì cú sốc điện, nhận ra mình đã bị lừa khi thấy viên ngọc trong tay Đạo Chích K. Ngay lập tức gầm lên ra lệnh cho đám lính gác xung quanh, và đám lính gác lao tới để bắt lấy người phụ nữ.

Mặc dù đứng trên một lan can dài và hẹp, nhưng điều này không ngăn cản Đạo Chích K phô diễn kỹ năng cơ thể tuyệt vời của mình. Cô nhảy múa khéo léo trên những chổ tiếp xúc nhỏ và né tránh từng tên lính gác lao tới bằng những động tác nhẹ nhàng và uyển chuyển như mèo của mình. Khiến các lính gác lần lượt bắt hụt từ lần này đến lần khác, và một số người thậm chí còn suýt ngã xuống biển vì cô nhảy qua đầu họ.

Động tác của cô nhẹ nhàng và thanh lịch, vượt xa cả diễn viên đi dây xuất sắc nhất mà khán giả từng thấy. Đặc biệt là khi cô còn đang mặc một bộ trang phục cầu kỳ đến vậy. Những động tác của cô khiến khán giả có mặt tại đó phải thốt lên những tiếng trầm trồ, và Massimo, thấy thuộc hạ của mình không thể bắt được tên trộm, cũng không khỏi lo lắng

Trong cơn sốt ruột, nhắm vào Đạo Chích K vẫn chưa đứng vững và bắn ra một loạt mũi tên nước nhỏ từ tay áo. Nhiều và gần như trong suốt đến mức chúng khó phát hiện, ngay cả với khán giả hàng đầu.

Tuy nhiên, Đạo Chích K nhận ra những mũi tên này vào phút cuối. Với một động tác nghiêng người, cô tránh được phần lớn, dù hai mũi tên nước đâm trúng cánh tay, để lại hai lỗ nhỏ.

Cơ thể cô khẽ run lên, nhưng cô xoay người và giữ thăng bằng. Khi Massimo chuẩn bị bắn thêm mũi tên nước, Đạo Chích K lấy từ trong người một ống nghiệm chứa chất lỏng đỏ sẫm và ném mạnh xuống boong.

BÙM!

Một làn khói đỏ thẫm bùng nổ, bao phủ toàn bộ mũi tàu trong một màn khói dày đặc.

Massimo cố xua tan khói bằng tay, nhưng vô ích. Sau đó, hắn sờ thử và phát hiện làn khói đỏ sẫm rất ẩm ướt, thành phần chính dường như là hơi nước, nên hăn cố thao túng để làm tan khói. Nhưng nỗ lực của hắn đã thất bại.

Hắn nhận ra rằng dù hơi nước là thành phần chính, nó không phải nước thông thường. Nó chứa dấu vết của Chén Thánh và một tâm linh khác. Tâm linh này hòa lẫn với Chén Thánh trong hơi nước, không chỉ cản trở sự kiểm soát của hắn mà còn khiến làn khói đỏ sẫm có đặc tính thích nghi với gió biển, tụ lại không tan.

Là kẻ có Đèn Lồng làm phụ trợ, Massimo nhận ra, đó là tâm linh Bóng Tối. Làn khói đỏ sẫm này là sản phẩm của sự kết hợp giữa Chén Thánh và Bóng Tối! Không thể thao túng Bóng Tối, hắn không thể xua tan khói.

Không thể xua tan khói hay định vị Đạo Chích K, sự lo lắng của Massimo tăng cao. Hắn nhanh chóng lấy một Ấn Ký Theo Dõi Mùi Hương từ túi và áp lên người, tăng cường khứu giác để tìm vị trí của Đạo Chích K. Nhưng ngay cả với lá bùa, hắn chỉ ngửi thấy mùi của thuộc hạ—không có dấu vết của Kẻ Trộm. Cô ta đã che giấu mùi hương!

Có khả năng che giấu mùi, tạo ra khói có tâm linh Chén Thánh và Bóng Tối, che giấu hào quang tâm linh của Trái Tim Biển Sâu, và sở hữu khả năng vượt trội—Đạo Chích K rõ ràng là một Kẻ Vượt Giới lão luyện!

Sau khi nhận ra điều này, Massimo cảm thấy vô cùng hối hận. Hắn đáng lẽ phải coi trọng những lá thư đó.

Màn khói đỏ sẫm tụ lại nhưng không tan, bao phủ toàn bộ mũi tàu, chẳng những khiến người ở mũi tàu không thể nhìn rõ xung quanh, mà người bên ngoài mũi tàu cũng không thể nhìn thấy tình hình bên trong. Nhân cơ hội này, tên trộm đứng trên lan can đã nhảy xuống biển mà không ai hay biết.

Khi cô lao xuống biển, một luồng điện vô hình chạy khắp cơ thể cô, làm cô bị từ hóa.

RẦM!

Cô đập mạnh vào thân tàu bằng thép, bám vào nó như một con nhện. Lực quán tính kéo cô xuống vài mét trước khi cô dừng lại—chỉ cách mặt sóng đang cuộn trào bảy hoặc tám mét.

Tiếng sóng vỗ của con tàu che khuất mọi âm thanh va chạm của cô. Và nhờ hình dạng dốc của thân tàu, không ai trên boong có thể nhìn thấy cô.

Cô bò dọc theo thân tàu bằng thép, cho đến khi cô đến một ô cửa sổ mở gần đuôi tàu.

Không chút do dự, cô chui vào bên trong—nơi một người đàn ông lập tức đóng kín cửa sập phía sau cô.

Thở hổn hển, tên trộm đứng thẳng dậy và tháo mặt nạ, để lộ làn da hơi sẫm màu hơn bên dưới lớp trang điểm.

"Hộc... Chị có làm tốt không, Dorothy?"

"Chị làm rất hoàn hảo. Nhưng chúng ta không có thời gian — chị mau thay đồ đi."

Sau khi đóng cửa sổ, người đàn ông quay lại nói, chỉ vào góc phòng nơi có một đống đồ. Nổi bật nhất là một bộ váy vàng nhạt và đôi giày cao gót, bên cạnh là chậu nước nóng và mỹ phẩm. Đạo Chích K đưa Trái Tim Biển Sâu cho người đàn ông, tháo mặt nạ bướm, và bôi dầu tẩy trang lên mặt. Lau đi lớp trang điểm dày, làn da hơi sẫm màu hiện ra.

Tháo mũ và thả tóc, mái tóc nâu đen gợn sóng đổ xuống như thác. Đạo Chích K bắt đầu trở lại thân phận nữ sinh đại học, Nephthys.

Với kỹ năng thuần thục, Nephthys gỡ bỏ lớp ngụy trang. Trong khi đó, người đàn ông—một con rối xác do Dorothy điều khiển—lặng lẽ nhìn viên ngọc xanh lớn trong tay.

Trên boong trước hỗn loạn, Dorothy, qua góc nhìn của con rối, chiêm ngưỡng viên ngọc giờ lại mờ nhạt, lẩm bẩm trong lòng.

"Cuối cùng... báu vật của Giáo Hội Vực Sâu, viên ngọc triệu hồi hậu duệ của Xà Nguyệt... Trái Tim Biển Sâu đã nằm trong tay mình."

Bình luận (4)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

4 Bình luận

Tôi tưởng là adèle daden cơ
Xem thêm
Có 1 điều lạ là vì sao tâm linh bóng tối lại có thể che giấu nó khỏi tâm linh bóng tối khác trong khi bản chất của nó là như nhau ? Trừ khi lệch cấp thì không nói chứ cùng cấp mà sao lại che giấu được ?
Xem thêm
Hả, tâm linh đèn lồng của massimo để trưng à, lạy bro năng lực tìm kiếm của đèn lồng để làm gì ? Khi cần thì thiếu đồ còn khi không cần thì dư quá trời, làm ăn như thế hả ?
Xem thêm
CHỦ THỚT
TRANS
AI MASTER
Bình luận đã bị xóa bởi Belle - Khách vô danh