Eo biển Pritt, trên một con tàu chở khách thông thường.
Trên boong tàu lộng gió, tựa vào lan can, Dorothy khẽ nhướng mày sau khi nghe Nephthys càu nhàu rồi tò mò hỏi.
"Shimmering Pearl... Hình như em đã thấy con tàu này trên một số tạp chí. Nó không phải là du thuyền sao? Chuyến du học của chị giàu đến mức đi bằng du thuyền à?"
Dorothy hỏi Nephthys và cô đáp lại ngay.
"Tất nhiên rồi! Bọn chị là sinh viên của Đại Học Hoàng Gia, và không ai trong bọn chị xuất thân từ gia đình nghèo khó cả. Đối với một chuyến đi đường dài như thế này, nhà trường đương nhiên sẽ sắp xếp một phương tiện di chuyển cao cấp. Con tàu chở khách bình thường mà chúng ta đang đi bây giờ chỉ là tạm thời thôi."
Nephthys giải thích, và Dorothy tiếp tục hỏi.
"Ngay cả khi mọi người đều xuất thân từ gia đình khá giả... nhưng đi du thuyền thì chẳng phải có hơi quá sao? Vé cho một chuyến du thuyền như vậy ít nhất cũng phải mười đến hai mươi bảng. Em nhớ chi phí cho chuyến du học ba tháng của chị chỉ hơn một trăm bảng một chút thôi mà?"
Dorothy hỏi với vẻ tò mò. Du thuyền rõ ràng là một thứ xa xỉ, và dường như không phải là loại phương tiện mà một chuyến du học thường chọn. Đối với việc đi lại thông thường, một con tàu chở khách là đủ.
"Ngay cả trong các gia đình khá giả cũng có sự phân cấp, tiểu thư Dorothy à. Nhiều bạn học của chị xuất thân từ các gia đình quý tộc lâu đời ở Tivian. Với địa vị và gia thế của họ... họ không mấy mặn mà với việc đi chung tàu chở khách bình thường với người dân thường. Vì đây là một chuyến đi dài hiếm có đối với họ, họ đã tự nguyện đóng thêm phí đi lại, mỗi người đóng thêm vài trăm bảng. Nhờ vậy, nhà trường có thêm kinh phí để cải thiện điều kiện đi lại của bọn chị. Chị đoán là chị chỉ đang hưởng ké từ sự hào phóng của họ thôi."
Nephthys thì thầm với Dorothy, rồi liếc nhìn một số bạn học của mình ở phía xa trên boong. Nhiều người trong số họ đến từ các gia đình quý tộc, có phù hiệu của quý tộc lâu đời ở Tivian.
"Vậy là, vì những người đó đã hào phóng, nên những người khác cũng được hưởng lợi. Đúng là giới thượng lưu... ngay cả một chuyến du học cũng phải đi bằng du thuyền. Đây là đi học hay đi nghỉ dưỡng vậy?"
Nghe lời của Nephthys, Dorothy không khỏi cảm thán. Nephthys sau đó nói thêm.
"Không hoàn toàn như vậy đâu, tiểu thư Dorothy. Chị nghe nói rằng sau khi Shimmering Pearl khởi hành vào ngày 25, sẽ có một cuộc triển lãm lớn trên tàu. Biết đâu bọn chị lại học được cái gì từ đó."
Với một chút mong đợi, Nephthys nói, mắt cô lấp lánh. Dorothy, nghe vậy, không khỏi khóe môi giật giật, nghĩ.
"Đám nhà khảo cổ học các người định học hỏi điều gì từ một triển lãm trang sức hả..."
Dorothy mĩa mai trong lòng. Cô có thể thấy rằng đối với nhiều người, chuyến du học này thiên về giải trí hơn là học tập.
"Có vẻ mình sẽ được lên du thuyền khi đến Bass. Mình tự hỏi triển lãm trang sức mà ngay cả Adèle cũng quan tâm sẽ như thế nào."
Nhìn ra biển động mênh mông ngoài lan can, Dorothy suy nghĩ. Chuyến đi biển đầu tiên của cô sắp kết thúc.
…
Vài ngày trước, sau khi giải quyết mọi công việc, Dorothy cuối cùng đã bắt đầu hành trình của mình. Vì Vania đi hành hương ở Ivengard và có phương tiện di chuyển do giáo hội sắp xếp, Dorothy không thể đi cùng cô. Thay vào đó, cô chọn đi cùng Nephthys, theo lộ trình chuyến du học của họ đến Ivengard.
Hai ngày sau khi Dorothy khởi hành từ Tivian, cô cảm thấy một sự suy yếu nhẹ trong sợi chỉ tâm linh kết nối với cô. Nhận ra điều này, Dorothy xác nhận lý thuyết của mình là đúng: cô có thể sử dụng khoảng cách để cắt đứt sợi chỉ tâm linh không hoàn chỉnh gắn vào con rối chim.
Mặc dù hai ngày đi biển đã đưa cô đi khá xa, nhưng sợi chỉ tâm linh, được củng cố bởi tâm linh của Bát Túc Tri Chu, chỉ suy yếu nhẹ. Nó còn lâu mới bị cắt đứt. Dorothy sẽ cần đi xa hơn nữa để đạt được mục tiêu của mình.
"Sợi chỉ tâm linh không hoàn chỉnh này vẫn chưa bị cắt đứt mặc dù khoảng cách đã khá xa. Bát Túc Tri Chu chắc chắn đang cung cấp một lượng lớn tâm linh Chén Thánh để duy trì nó. Chúng đầu tư rất nhiều tâm linh chỉ để duy trì một cách để đối phó với mình trong tương lai. Có vẻ chúng thực sự xem mình là mối đe dọa. Điều đó càng khiến việc cắt đứt sợi chỉ này trở nên quan trọng hơn."
Với suy nghĩ này, Dorothy càng quyết tâm tiếp tục hành trình của mình. Bốn ngày sau chuyến đi, chặng đầu tiên của hành trình cuối cùng đã kết thúc khi con tàu đến thành phố cảng Bass ở Falano.
Sau bốn ngày lênh đênh trên biển, Dorothy cuối cùng cũng đặt chân trở lại đất liền. Vì điểm đến của cô không phải là Falano, cô không có nhiều thời gian để khám phá nét quyến rũ của thành phố cảng xa lạ này.
Dorothy đã dành nửa ngày để khám phá sơ qua thành phố, và mặc dù thời gian ngắn ngủi, cô đã có nhiều ấn tượng.
Cô nhận thấy rằng, dù vẫn là cuối đông, thời tiết ở Falano dường như ấm hơn ở Tivian. Cảnh quan thành phố Falano cũng khác biệt đáng kể so với Pritt. Các đồ trang trí nghệ thuật và tác phẩm điêu khắc phổ biến hơn ở Falano, và phong cách táo bạo và đa dạng hơn. Trang phục của giới thượng lưu cầu kỳ và sặc sỡ hơn so với tông màu tối của Tivian. Cả thành phố mang màu sắc tươi sáng, đầy sức sống.
Một điều khiến Dorothy đặc biệt hài lòng là ẩm thực nơi đây rất tuyệt. bao gồm phô mai, nấm truffle, thịt bò, súp hành tây,… tất cả đều ngon ngoài mong đợi. Nhìn chung, cô cảm thấy ẩm thực của Falano vượt trội hơn Pritt cả về sự đa dạng và hương vị.
Dorothy trước đây đã học tiếng Falano tại thư viện đại học và đã nắm vững cách phát âm bằng các ký hiệu ngữ âm. Mặc dù cô đã nắm vững tiếng Falano, nhưng cô chưa bao giờ thực hành nó trong đời thực. Bây giờ là cơ hội hoàn hảo để thực hành ngôn ngữ nói của mình.
Nhờ khả năng học tập mạnh mẽ của một Kẻ Vượt Giới con đường Khải Huyền, Dorothy đã bắt đầu tự học các ngôn ngữ khác tại thư viện đại học, chủ yếu để đổi lấy thêm các ký tự Ngôn ngữ Rồng.
Tuy nhiên, điều mà Dorothy không ngờ tới là, sau khi nắm vững một phần đáng kể tiếng Falano, cô đã không đổi được nó lấy các ký tự Ngôn ngữ Rồng mới. Thay vào đó, cô nhận được một ngôn ngữ vô dụng từ một thế giới không xác định nào đó mà không có sức mạnh thần bí.
Dorothy đã thành công đổi Tiếng Phổ Thông Pritt và Ngôn Ngữ Linh Phù lấy các ký tự Ngôn ngữ Rồng trước đây, nhưng Falano thì không. Điều này khiến cô bối rối. Sau một số phân tích, cô đi đến một kết luận khả thi.
Falano và Tiếng Phổ Thông Pritt quá giống nhau!
Theo kết luận trước đây của Dorothy, các ngôn ngữ của lục địa chính, bao gồm Pritt và Falano, tiến hóa từ Ngôn Ngữ Đế Quốc Cổ. Chúng thuộc các nhánh khác nhau của cùng một ngữ hệ. Do đó, mặc dù bị chia cắt bởi biển, Pritt và Falano có nhiều điểm tương đồng về ngôn ngữ.
Sau khi đổi Tiếng Phổ Thông Pritt lấy các ký tự Ngôn ngữ Rồng, Dorothy đã tiêu thụ một phần đáng kể nội dung từ ngữ hệ này. Kết quả là, nội dung trùng lặp giữa Falano và Pritt không thể được đổi lại, dẫn đến không đủ nội dung để Dorothy đổi Falano lấy các ký tự Ngôn ngữ Rồng.
Mặt khác, Linh Phù từ Tân Lục Địa không phải là một nhánh của Ngôn Ngữ Đế Quốc và về cơ bản khác với Pritt và Falano. Nó thuộc một ngữ hệ hoặc thậm chí hệ thống ngôn ngữ riêng biệt, cung cấp đủ nội dung để Dorothy đổi lấy Ngôn ngữ Rồng.
Trừ khi cô có thể có được đủ nội dung không trùng lặp, nếu không sẽ rất khó để Dorothy đổi các ngôn ngữ khác từ ngữ hệ Ngôn Ngữ Đế Quốc lấy các ký tự Ngôn ngữ Rồng.
Sau nửa ngày khám phá Bass, Dorothy đặt phòng tại một khách sạn gần cảng. Trưa hôm sau, theo hướng dẫn trên vé đã mua trước, cô tạo ra một con rối dưới hình dạng một người đàn ông trung niên, hơi mập để làm người giám hộ của mình. Mang theo hành lý, cô đi đến điểm đã chỉ định tại cảng, nơi cô nhìn thấy một con tàu khổng lồ đang neo đậu.
Đây là một du thuyền khổng lồ, ít nhất gấp đôi kích thước của con tàu chở khách mà Dorothy đã đi. Đứng dưới con tàu khổng lồ, Dorothy ước tính chiều dài của nó khoảng 200 mét, với chiều cao hơn 30 mét trên mực nước. Thân tàu màu đen, trong khi cấu trúc thượng tầng trên boong được sơn màu trắng. Ba ống khói khổng lồ vươn lên từ cấu trúc thượng tầng nhiều tầng, lặng lẽ chỉ lên bầu trời.
Xung quanh con tàu khổng lồ, hàng trăm hành khách ăn mặc sang trọng tụ tập, mang theo hành lý và trò chuyện khi họ lên tàu qua một số cầu tàu. Bên cạnh các cầu tàu, một sân khấu gỗ được dựng lên, với một ban nhạc chơi nhạc vui tươi để chào mừng việc lên tàu. Rất nhiều nhân viên an ninh duy trì trật tự tại hiện trường.
"Đây có phải là Shimmering Pearl không? Cả con tàu và cảnh tượng đều khá ấn tượng..."
Dorothy lẩm bẩm khi cô nhìn ngắm cảnh tượng. Sau đó, cô nhờ con rối giám hộ của mình mang hành lý và xếp hàng cùng những người đang chờ lên tàu.
Theo hàng dài người lên tàu, Dorothy điểu khiển con rối giám hộ của mình xuất trình vé — một vé người lớn 20 bảng và một vé trẻ em — tại điểm kiểm tra. Sau khi leo lên cầu tàu một lúc, họ cuối cùng cũng đặt chân lên boong của Shimmering Pearl.
Boong tàu rộng rãi nhộn nhịp người. Khi Dorothy và con rối giám hộ của cô bước lên boong, một tiếp viên mặc đồng phục tiến đến với nụ cười, chào hỏi họ nồng nhiệt bằng tiếng Falano và nhiệt tình giúp con rối mang hành lý trước khi dẫn họ đến cabin của mình.
Khi Dorothy và con rối giám hộ của cô đi qua boong tàu nhộn nhịp dưới sự hướng dẫn của tiếp viên, Dorothy tò mò nhìn xung quanh. Cô nhận thấy các áp phích lớn quảng cáo Triển lãm Trang sức Massimo được dán ở nhiều nơi. Sau khi nhìn thấy những áp phích này, Dorothy điều khiển con rối giám hộ của mình hỏi tiếp viên bằng tiếng Falano hơi nặng giọng.
"Chính xác thì Triển lãm Trang sức Massimo diễn ra khi nào?"
"Vào ngày 28, ba ngày sau khi tàu khởi hành. Nó sẽ được tổ chức trên boong trước. Triển lãm Trang sức Massimo sẽ là điểm nhấn của chuyến đi này. Chúng tôi sẽ tổ chức một bữa tiệc lớn, và tôi chắc chắn quý khách sẽ có một buổi tối tuyệt vời."
Tiếp viên, người đang giúp mang hành lý, trả lời một cách lịch sự. Dorothy sau đó chuyển ánh mắt sang boong trước rộng rãi của Shimmering Pearl, mắt cô lộ ra một chút hứng thú.
"Một triển lãm trên boong ư? Hừm... bây giờ vẫn là tháng một, phải không? Những đêm trên biển không thực sự ấm áp. Có thực sự cần thiết phải tổ chức ở đó không?"
Dorothy điều khiển con rối giám hộ của mình hỏi, và tiếp viên tiếp tục lịch sự.
"Theo ngài Massimo, việc tổ chức ngoài trời là để tôn vinh báu vật trung tâm của triển lãm — Trái Tim Biển Sâu. Ngài Massimo tin rằng chỉ có giữa bầu trời đêm và đại dương, Trái Tim Biển Sâu mới toả sáng trọn vẹn nhất. Đó là lý do tại sao triển lãm được tổ chức trên boong."
Khi tiếp viên nói, anh ta chỉ về phía mũi tàu, nơi đặt một pho tượng đồng khổng lồ hình thiên thần. Nữ thiên thần, với đôi cánh dang rộng, giơ hai tay lên cao, như nâng niu thứ ánh sáng vô hình giữa trời và biển.
"Thưa ngài, ngài có thấy bức tượng Thiên thần đó không? Đó là bệ trưng bày Trái Tim Biển Sâu. Nó được ngài Massimo đặt làm riêng với chi phí rất lớn. Sau triển lãm, Trái Tim Biển Sâu sẽ được đặt vĩnh viễn trong tay thiên thần để mọi người chiêm ngưỡng. Đây là cách sáng tạo mà ngài Massimo muốn dùng để vinh danh báu vật của mình."
Tiếp viên mô tả sống động triển lãm trang sức sắp tới cho con rối giám hộ của Dorothy. Dorothy, lắng nghe gần đó, xem xét bức tượng thiên thần lớn ở mũi tàu và lặng lẽ gật đầu.
"Một thiên thần dưới Thánh Mẫu, cầm Trái Tim Biển Sâu... Đúng là một cách triển lãm sáng tạo."
Dorothy tán thưởng. Sau đó, cô ngừng hỏi và theo tiếp viên vào bên trong con tàu.
Sau khi đi qua một hành lang dài, Dorothy đến cabin của mình dưới sự hướng dẫn của tiếp viên. Sau khi tạm biệt tiếp viên, cô đóng cửa cabin lại. Nhìn vào cabin sang trọng, đầy đủ tiện nghi, sáng sủa và thoải mái vượt xa con tàu chở khách trước đó, cô thở phào nhẹ nhõm.
"Aaa... đi du lịch thật là tuyệt vời..."
Khi nói, Dorothy đá giày ra và ngã phịch xuống chiếc giường mềm mại, lăn qua lăn lại vài lần một cách đầy mãn nguyện.
…
Sau vài giờ lên tàu, Shimmering Pearl cuối cùng cũng khởi hành. Khi các cầu tàu được thu lại và khói đen bốc lên từ các ống khói, con tàu khổng lồ nâng neo và bắt đầu hành trình của mình. Với tiếng còi tàu vang lên, du thuyền dần rời khỏi cảng. Ngồi trong cabin của mình, Dorothy nhìn cảng càng lúc càng nhỏ dần.
Khi du thuyền rời cảng, Dorothy bắt đầu trải nghiệm cuộc sống xa hoa trên tàu. Cô dành thời gian thưởng thức các món ăn ngon khác nhau trong các nhà hàng cao cấp của tàu, nghe nhạc, thậm chí là khiêu vũ, và thỉnh thoảng quan sát Nephthys và các bạn học của cô ấy tham dự các lớp học lịch sử trên tàu.
Đôi khi, Dorothy điều khiển con rối giám hộ của mình trò chuyện với các quý ông khác trên tàu, tìm hiểu về các quốc gia và nền văn hóa của họ trong khi thực hành các ngôn ngữ nói của mình ngoài tiếng Pritt. Lúc tâm trạng đặc biệt tốt, cô thậm chí còn điều khiển con rối giám hộ của mình tham gia cùng các quý ông này chơi vài ván bài trong sòng bạc, và thắng vài ván.
Trong không khí thư thái, dễ chịu ấy, Dorothy đã trải qua hai ngày yên bình trên Shimmering Pearl. Vào tối ngày thứ hai, cô ngồi trong cabin của mình, nhìn vào bản đồ thế giới mà cô mang theo, cố gắng xác định vị trí hiện tại của mình.
"Dựa trên tốc độ của tàu, sau hai ngày, mình lẽ ra phải đã đi vòng qua Mũi Viễn Kiến và đi vào Biển Chinh Phục, phải không? Nếu đang hướng đến Ivengard, bây giờ mình đang đi về phía đông..."
Ngồi trên giường cabin của mình, Dorothy lẩm bẩm khi cô nhìn vào bản đồ thế giới trải ra trước mặt. Vì buồn chán, cô muốn tìm ra vị trí của mình trên biển trong thời đại không có định vị vệ tinh này.
Theo tính toán của Dorothy, Shimmering Pearl lúc này hẳn đã vào Biển Chinh Phục và đang đi về phía đông đến Ivengard. Nếu con tàu thực sự đang đi về phía đông, thì những tính toán nãy giờ của cô là đúng.
Tiếp theo, Dorothy cố gắng xác định hướng đi của con tàu. Việc xác định hướng trên biển rộng vào ban đêm đòi hỏi phải có la bàn, nhưng may mắn thay, Dorothy, người đã mô phỏng khả năng của Người Triệu Hồi Sấm Sét, không cần dụng cụ để xác định hướng.
Cô có thể trực tiếp cảm nhận từ trường của hành tinh để xác định hướng bắc và hướng nam.
Dorothy nhắm mắt lại và tập trung. Sau một lúc, cô hoàn thành việc cảm nhận và mở mắt ra, ánh nhìn thoáng hiện sự bối rối.
"Con tàu này... hình như đang đi về phía nam..."


4 Bình luận