• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Web novel

Chương 58: Tiệm Cầm Đồ

2 Bình luận - Độ dài: 1,680 từ - Cập nhật:

Ban ngày ở Igwynt, Khu Hạ Lưu, Phố Bạch Ngọc.

Mặc dù Phố Bạch Ngọc nghe có vẻ giống như một con phố chuyên bán đồ trang sức xa xỉ nhưng thực tế không phải vậy, nó nằm ở khu vực hạ lưu.

Con phố này toát lên một bầu không khí cũ kỹ, dọc hai bên đường là những cửa hàng kinh doanh đồ cũ, đồ cổ, dịch vụ thẩm định, phế liệu và các tiệm cầm đồ. Người dân Igwynt thường mang những món đồ có không cần thiết nhưng có giá trị đến đây để cầm cố lấy chút tiền mặt nhanh chóng. Cũng có một số người tự cho mình có con mắt tốt nên đến đây mua sắm, hy vọng tìm được một kho báu ẩn giấu có thể khiến họ giàu có sau một đêm.

Phố Bạch Ngọc không có danh tiếng tốt ở Igwynt. Nơi đây không chỉ đầy rẫy những kẻ lười biếng mơ mộng làm giàu nhanh chóng, mà còn là vì nó có mối quan hệ mật thiết với các băng đảng khác nhau do tính chất kinh doanh của nó.

Nhiều người rơi vào cảnh túng quẫn đã cầm cố hết tài sản ở đây để lấy tiền mặt nhanh chóng. Để ngăn chặn những người vỡ nợ bỏ trốn, hầu hết các cửa hàng đều được các băng đảng bảo kê.

Sự hiện diện của các băng đảng, những kẻ mơ mộng, sự thịnh hành của các hoạt động kinh doanh cầm đồ và sự gia tăng của những kẻ cho vay nặng lãi đã biến Phố Bạch Ngọc thành một ổ chứa tội phạm đúng nghĩa dưới vẻ ngoài bình lặng.

Lúc này, Dorothy đứng bên đường, mặc một chiếc váy trắng đơn giản, mái tóc trắng dài buộc phía sau. Cô đội một chiếc mũ rộng và mang theo một chiếc túi nhỏ khi lặng lẽ quan sát con phố trước mặt.

Chỉ có một vài người đi bộ trên con phố tối tăm. Cửa sổ và biển hiệu của nhiều cửa hàng phủ đầy bụi. Nhiều cửa hàng trưng bày các đồ thủ công cũ, bình hoa, đồ gốm, đồ trang sức bằng vàng và bạc, cùng với một loạt các thiết bị không xác định được. Một số cửa hàng thậm chí không có biển hiệu, cửa đóng im ỉm, chỉ cho phép vào bằng cửa sau. Một số người thì dựng quầy hàng ngay trên vỉa hè, bán những món đồ trang sức kỳ lạ. Còn cgười qua đường thì hoặc trông ủ rũ hoặc trông rất gian xảo, và số lượng người lang thang gấp đôi so với các con phố khác ở khu hạ lưu.

Sau khi quan sát cảnh tượng trước mặt, Dorothy hơi cau mày và nghĩ thầm.

‘Không khí trên phố này có chút kỳ lạ... Mọi người đều trông rất đáng ngờ, như thể đang che giấu điều gì đó... Làm sao mình có thể tìm thấy dấu vết của Thánh Thể ở đây...?’ Dorothy thở dài trong lòng. Dựa trên thông tin tình báo cô thu được từ số 22 Phố Elmwood, đáng lẽ phải có một cứ điểm ẩn giấu trên con phố này. Dorothy muốn tìm nó, nhưng cô không chắc nên bắt đầu từ đâu.

Sau khi nhồi nhét một lượng kiến thức đáng lẽ phải học trong một tuần chỉ trong nửa ngày, Dorothy đã ngay lập tức xin Aldrich nghỉ thêm một tuần nữa. Mỗi sáng, sau khi chào tạm biệt Gregor và giả vờ đi học, cô bắt xe ngựa đến đây, toàn tâm toàn ý cho nhiệm vụ chống lại Thánh Thể.

Đã chi một số tiền đáng kể cho Aldrich, hiện tại Dorothy cảm thấy mình vô cùng nghèo túng. Sau nhiều cân nhắc, cô quyết định rằng việc săn lùng các thành viên của Thánh Thể là cách nhanh nhất để kiếm tiền. Vì vậy, cô tập trung vào việc tìm kiếm cứ điểm trên con phố này.

Tuy nhiên, điều này hóa ra lại khó khăn hơn cô tưởng — không phải vì cô không thể tìm thấy những người khả nghi, mà vì tất cả mọi người trên con phố này đều có vẻ khả nghi!

Trong ba ngày, Dorothy đã tìm kiếm khắp phố bằng những con rối xác động vật nhỏ. Và trong thời gian đó, cô đã theo dõi vài cá nhân có vẻ mờ ám bằng những con rối. Nhưng tất cả đều hóa ra là những con bạc đang lên kế hoạch vay tiền sau khi thua hoặc những kẻ cho vay nặng lãi. Ba ngày trôi qua, Dorothy không tìm thấy bất kỳ manh mối nào về Thánh Thể Đỏ Thẫm.

"Ư... Không một manh mối nào..."

Đứng ở góc phố, Dorothy thở dài một hơi. Bực bội, cô quyết định rời khỏi Phố Bạch Ngọc và tìm một quán cà phê nào đó để thưởng thức một ly cà phê ngọt ngào.

Ngồi xuống bàn, cô thưởng thức cà phê trong khi suy nghĩ cách tìm kiếm Thánh Thể Đỏ Thẫm. Khi không có ý tưởng nào xuất hiện, cô cầm lấy một tờ báo trên bàn và bắt đầu đọc để khuây khỏa.

Khi cô mở tờ báo ra, một tiêu đề đậm thu hút sự chú ý của cô.

Vụ án Burton Veil vẫn chưa có lời giải: Cảnh sát Igwynt hứng chịu chỉ trích. Nhà phê bình xã hội Stanley lo ngại rằng sự chậm trễ có thể gây ra nỗi sợ hãi trong công chúng.

"Wow... Vụ này vẫn còn hot sao? Đã mấy ngày rồi mà họ vẫn còn đưa tin. Bộ không có tin tức nào khác để đưa sao?" Dorothy thầm chế nhạo khi đọc báo.

Đột nhiên, một ý tưởng lóe lên trong đầu cô. Mắt cô sáng lên.

"Hmm... Có lẽ mình có thể... dùng cách này..."

Vừa nghĩ, Dorothy vừa mở túi và lục lọi bên trong cho đến khi lấy ra một chiếc đồng hồ bỏ túi cũ kỹ.

Mở chiếc đồng hồ ra, cô xem xét mặt trong của nắp, nơi khắc một cái tên: Burton Veil.

Dorothy đã lấy nó từ nhà của Burton. Ngoài tiền mặt và các tài liệu mật, cô còn lấy một vài món đồ trang sức có vẻ có giá trị, như chiếc đồng hồ bỏ túi này, thứ mà cô đã tìm thấy trong ngăn kéo bàn. Ban đầu, cô định cầm cố những món đồ này để lấy tiền khi có cơ hội, nhưng cô do dự, sợ rằng nó có thể thu hút quá nhiều sự chú ý.

"Có vẻ như bây giờ... mình nên thu hút một chút sự chú ý."

Dorothy nghĩ vậy trong lòng khi nhìn chiếc đồng hồ bỏ túi trên tay mình.

...

Buổi trưa ở Igwynt, Khu Hạ Lưu, Phố Bạch Ngọc.

Các tiệm cầm đồ rải rác trên Phố Bạch Ngọc, chuyên phục vụ cho những người có vấn đề về tài chính. Hầu hết các tiệm cầm đồ ở đây, đều được các băng đảng chống lưng, cũng kiêm luôn hoạt động cho vay nặng lãi, kiếm lợi từ ham muốn của những người dễ bị tổn thương nhất trong xã hội.

Corey là một trong những người như vậy. Tiệm cầm đồ của hắn, Corey's Pawn, là một trong những tiệm lớn nhất trên Phố Bạch Ngọc. Với nguồn vốn dồi dào và các giao dịch nhanh chóng, nhiều người tuyệt vọng đã tìm đến hắn để vay tiền hoặc cầm cố đồ đạc.

Không giống như các đối thủ cạnh tranh, Corey chỉ coi việc cầm đồ là nghề phụ; công việc chính của hắn là cho vay với lãi suất cao.

Bên trong Corey's Pawn, Corey — một người đàn ông trung niên hói đầu mặc áo sơ mi và quần tây — ngồi sau quầy, hút thuốc và xem xét các khoản nợ của khách hàng, trong khi một trợ lý lực lưỡng đứng gần đó.

"Hừm... Thằng bạc Dunn đó đã nợ tao 12 bảng rồi sao? Xem ra nó thua cược rồi. Nếu nó không trả sớm, nó sẽ phải làm việc trong mỏ. Tao không muốn phải chặt thêm ngón tay nào của nó nữa..."

"Brooke... Kiểm tra thằng Dunn đi. Nếu nó không trả, tập hợp anh em trong vài ngày tới và thu hồi nợ."

"Vâng, ông chủ," người trợ lý trả lời, rời khỏi cửa hàng khi Corey đang xem lại sổ sách của mình.

Không lâu sau khi người trợ lý rời đi, tiếng cửa mở lại vang lên. Corey ngước lên thấy một người đàn ông mặc áo khoác trench coat, đội mũ và quàng khăn che nửa dưới khuôn mặt bước vào cửa hàng.

Người đàn ông đảo mắt nhìn các đồ vật trưng bày trong cửa hàng trước khi tiến đến quầy và đặt một vật lên đó.

"Tôi muốn cầm cái này. Ông ra giá đi," người đàn ông lạnh lùng nói.

"À, một khách hàng. Chờ một lát," Corey trả lời với một nụ cười gian xảo.

Hắn đeo kính và cầm lấy vật đó — một chiếc đồng hồ bỏ túi.

Khi Corey xem xét nó, hắn nhận thấy:

"Tay nghề khá, hoạt động tốt, được bảo quản kỹ lưỡng dù đã cũ... Chắc khoảng 3 bảng."

Tuy nhiên, lời hắn nói lại khác.

"Hừm... Đồng hồ của anh cũ quá rồi, mặt kính thì trầy xước — khó mà bán được. Tôi nghĩ nó đáng giá 1 bảng là cùng... Khoan đã, đây là…"

Nhận thấy dòng chữ khắc, Corey xem xét nó kỹ hơn.

"Burton Veil... Burton Veil!?"

Đột nhiên, Corey nhận ra cái tên trùng với cái tên tràn ngập trên các tờ báo — vị quý tộc bị sát hại, cùng với cả gia đình hắn. Tim hắn đập thình thịch trước khi ngước nhìn khách hàng.

Những gì hắn thấy là nòng súng lạnh lẽo đang chĩa vào hắn và một đôi mắt băng giá, tàn nhẫn.

Bình luận (2)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

2 Bình luận

CHỦ THỚT
TRANS
AI MASTER
thấy tui nói đúng không. Tui nói là ẻm đi ăn cướp và giờ ẻm đi ăn cướp thiệt nè:)))
Xem thêm
Main sa đọa r
Xem thêm