Nam Tivian, Quảng Trường Bishop.
Khi mùa đông ngày càng khắc nghiệt, nhưng gió lạnh ban đêm không thể dập tắt sự nhiệt tình của khán giả trong quảng trường. Trên sân khấu, được bao quanh bởi biển người, Adèle và các bạn nhảy của cô đang khiêu vũ cùng khán giả bên dưới.
Sự tương tác thân mật này với khán giả đã làm bùng lên những tiếng reo hò cuồng nhiệt từ đám đông. Những người ở hàng ghế đầu được mời lên sân khấu được đón nhận bằng những ánh mắt ghen tị, trong khi cô gái tóc bạc được nhảy với chính Adèle thì không chỉ bị ghen tị mà còn được ngưỡng mộ.
Mặc dù cô gái tóc bạc đẹp nổi bật thấp hơn Adèle, nhưng điệu nhảy của họ lại hài hòa và uyển chuyển đáng ngạc nhiên. So với những khán giả vụng về khác được mời lên sân khấu, sự phối hợp giữa cô gái và Adèle trôi chảy đến đáng kinh ngạc. Những động tác nhảy của họ thanh lịch, và cả hai dường như sở hữu kỹ năng đáng kể, tạo ra một trải nghiệm mãn nhãn và tươi mới.
Trên sân khấu, điệu nhảy giữa Dorothy và Adèle tiếp tục. Giống như lần đầu tiên Dorothy sử dụng con rối xác chết của mình, Maria, để nhảy với Adèle, Dorothy một lần nữa tận dụng khả năng Học Giả của mình để nhanh chóng học hỏi và làm theo sự dẫn dắt của Adèle, nắm vững các kỹ thuật nhảy của cô ấy. Tuy nhiên, Adèle dần dần tăng tốc độ và độ phức tạp của điệu nhảy, đẩy Dorothy đến giới hạn của mình.
"Hộc... hộc... Khoan đã... chậm lại đi, Adèle. Lần này, tôi không phải là con rối... Đừng nhảy nhanh quá..."
Sau vài động tác nhảy cường độ cao, Dorothy, cảm thấy kiệt sức, vừa thở hổn hển vừa nói. Adèle, nhận thấy sức lực của cô gái đã cạn kiệt, liền nở nụ cười tươi hơn.
"Ôi chao~ Tôi không ngờ Nữ Thám tử đây lại có thể lực như một cô bé bình thường. Thứ lỗi nhé~"
Adèle vừa cười vừa nói, đôi mắt cô ấy ánh lên vẻ thích thú.
Ban đầu, Adèle đã nghĩ rằng khả năng kiểm soát con rối đặc biệt của Dorothy có thể cho thấy cô là một Kẻ Vượt Giới của Chén Thánh, có lẽ là đi theo con đường Chén Thánh chính và Khải Huyền phụ trợ giống như mình, nhưng thăng cấp thông qua một nghi lễ khác. Đó là lý do tại sao Dorothy đã hỏi thông tin về Khải Huyền. Tuy nhiên, giờ đây có vẻ như thể lực của Dorothy hoàn toàn là của một cô gái bình thường, nên khả năng là một Kẻ Vượt Giới Chén Thánh bị loại trừ. Điều này khiến con đường của Dorothy càng trở nên hấp dẫn hơn.
"Adèle, tôi đã nói hết những gì cần nói với cô, và kế hoạch đã được thiết lập rồi. Không cần phải tiếp tục dùng khiêu vũ làm vỏ bọc nữa. Cho tôi quay lại đi..."
Đối mặt với Adèle, Dorothy, vật lộn để theo kịp nhịp điệu, giọng đứt quãng. Nhưng Adèle không có ý định để cô đi dễ dàng như vậy.
"Không, không, không~ Nữ Thám tử đáng yêu, bản nhạc còn chưa dừng, vũ điệu sao có thể kết thúc? Chừng nào âm nhạc còn tiếp tục, thì điệu nhảy cũng phải tiếp tục. Tôi sẽ xử lý mối nguy hiểm bên dưới sân khấu, nhưng cho đến lúc đó, chúng ta hãy hoàn thành điệu nhảy này cùng nhau nhé~"
Adèle tiếp tục khăng khăng, khiến Dorothy không nói nên lời. Mặc dù cô ngấm ngầm phản đối, nhưng Dorothy biết rằng trên sân khấu này, Adèle hoàn toàn kiểm soát, và không có cách nào để chống lại cô ấy. Cô không còn lựa chọn nào khác ngoài việc tuân theo ý Adèle và hoàn thành điệu nhảy.
Trong một lúc sau đó, Dorothy bị Adèle kéo theo, tiếp tục nhảy. Chứng kiến khả năng học hỏi và thích nghi tại chỗ đáng kinh ngạc của Dorothy, Adèle không kìm được mà nảy sinh hứng trêu đùa, cố tình dẫn Dorothy vào những động tác khó hoặc ngẫu hứng, khiến cô phải chật vật.
Mặc dù Dorothy kéo đến mức thở không ra hơi, cô vẫn không còn lựa chọn nào khác ngoài việc ngoan ngoãn làm theo, vì cô không có sức lực để chống lại Adèle. Adèle khiêu vũ với Dorothy giống như một cô bé đang chơi với búp bê của mình—trường hợp này, Adèle là người chơi, Dorothy là búp bê.
Cuối cùng, bản nhạc kết thúc trước sự nhẹ nhõm vô cùng của Dorothy. Các vũ công trên sân khấu, cùng với những khán giả được kéo lên, dừng nhảy. Họ cúi chào khán giả và bắt đầu rời sân khấu. Dorothy, vẫn nắm tay Adèle, cúi chào đám đông trước khi vội vã chạy trở lại vị trí ban đầu của mình.
"Hộc... hộc... Người phụ nữ đó... cô ấy thực sự... bắt đầu đùa giỡn... Hộc... hộc... Gặp cô ấy trực tiếp quả là... một nước cờ nguy hiểm... Hộc..."
Giữa đám đông bên dưới sân khấu, Dorothy cúi gập người, ôm ngực khi cô lấy lại hơi thở. Đối với Dorothy, việc bị Adèle, một Kẻ Vượt Giới Chén Thánh với sức mạnh không thể chống lại, thụ động dẫn dắt, không phải là một trải nghiệm đặc biệt dễ chịu.
Dorothy cảm giác như cô là một con búp bê đang bị Adèle điều khiển, và các động tác không hẳn là nhẹ nhàng. Là một người đã quen với việc điều khiển người khác, trải nghiệm này quả thực không thoải mái.
"Này... Dorothy, anh không ngờ Adèle lại mời em nhảy cùng! Cô ấy là một ngôi sao lớn ở Tivian! Em thực sự được nhảy với cô ấy... Có lẽ là do màu tóc của em, được thừa hưởng từ mẹ."
Với một sự phấn khích và ghen tị, Gregor nói với Dorothy. Khi Adèle đưa tay ra, anh ta rất vui mừng, nhưng khi anh thấy em gái mình được mời chứ không phải anh ta, anh không khỏi cảm thấy thất vọng. Trong những khoảnh khắc như thế, anh ta tự nhủ rằng Adèle mời Dorothy vì mái tóc bạc độc đáo của cô, không phải vì anh kém thu hút.
"Ừ... đúng là một ngôi sao lớn..."
Nghe lời Gregor nói, Dorothy, vẫn còn đang thở hổn hển, yếu ớt đáp lại trong khi tay chỉnh lại mái tóc. Gregor tiếp tục hỏi.
"Mà nhân tiện, Dorothy, em nhảy giỏi thật đấy. Em học nhảy từ khi nào vậy? Ở trường à?"
"Em thực ra chưa bao giờ học... Em chỉ làm theo nhịp của Adèle thôi. Cô ấy đang dẫn em suốt, và em thậm chí còn không biết mình đã nhảy tốt đến mức nào."
Vuốt tóc, Dorothy thờ ơ gạt đi câu hỏi của Gregor. Vì Gregor không biết nhiều về khiêu vũ, cô có thể dễ dàng thoát được. Gregor, trong khi đó, nhìn chằm chằm vào sân khấu nơi Adèle đã tạm thời rời đi và thở dài.
"Vậy sao... Đúng là ngôi sao khiêu vũ của Tivian. Cô ấy thậm chí có thể hướng dẫn ai đó nhảy tốt đến vậy... Nghe này, Dorothy, được nhảy với Adèle là một trải nghiệm hiếm có như vậy. Với vận may này, anh nghĩ em có thể khoe khoang với bạn học khi về ký túc xá đấy."
Gregor vỗ vai Dorothy, và miệng Dorothy hơi giật nhẹ khi cô ấy lẩm bẩm.
"Ừm… May mắn thật đấy… "
Khi Dorothy nhìn người dẫn chương trình trở lại sân khấu, cô nghe thấy lời cầu nguyện của Nephthys trong tâm trí mình.
Trong lời cầu nguyện này, Nephthys yêu cầu Aka truyền một thông điệp cho Dorothy, thông báo cho cô rằng họ đã đến bên ngoài Quảng Trường Bishop và đã xác định được vị trí của Sado trên mái của một tòa nhà. Kapak đã sẵn sàng đối đầu với Sado, nhưng Nephthys đã ngăn anh ta lại, quyết định thông báo cho Dorothy trước.
"Nephthys và những người khác đã đến rồi. May quá. Khi đến lúc hành động, chúng ta sẽ có thêm người. Nephthys bây giờ là một Kẻ Vượt Giới cấp Hắc Thổ, đó là một sự tăng cường đáng kể cho sức mạnh của chúng ta…" Dorothy tự nhủ. Sau đó cô bắt đầu cầu nguyện đáp lại.
"Aka Vĩ Đại, xin hãy thông báo cho chị Nephthys rằng tôi rất cảm kích sự có mặt kịp thời của chị và Kapak. Tuy nhiên, bây giờ chưa phải là lúc hành động. Xin hãy yêu cầu họ chờ đợi. Khi Adèle trở lại sân khấu, tôi sẽ gửi tín hiệu để bắt đầu."
Sử dụng kênh thông tin, Dorothy truyền thông điệp của mình đến Nephthys. Sau đó cô chuyển sự chú ý trở lại sân khấu, nơi một màn trình diễn mới đang diễn ra, và bắt đầu chờ đợi lặng lẽ.
"Bây giờ... chúng ta chỉ cần đợi ngôi sao lớn trở lại sân khấu."
…
Thời gian trôi qua, và các màn trình diễn tại Quảng Trường Bishop tiếp tục. Sân khấu đón tiếp nhiều tiết mục ngoạn mục khác nhau, và tiếng reo hò cùng tiếng vỗ tay của khán giả vang lên và lắng xuống như sóng. Bầu không khí sống động và vui tươi, nhưng giữa tiếng cười và sự phấn khích, có một vài hình bóng im lặng.
Một trong số đó là một người đàn ông mặc áo khoác dài màu đen, đội mũ và đeo găng tay. Khuôn mặt hắn hầu như bị che bởi một chiếc khăn quàng, chỉ để lộ một chút mắt. Phần da lộ ra rõ ràng sẫm màu hơn những người xung quanh.
Trong khi mọi người khác đang đắm chìm trong không khí lễ hội, người đàn ông này, quấn chặt trong quần áo của mình, vẫn không di chuyển. Hắn nhìn các màn trình diễn trên sân khấu và đám đông xung quanh, tự nhủ.
"Cứ ăn mừng đi... cứ ăn mừng lễ hội của các ngươi đi. Chỉ khi niềm vui bị phá vỡ, nỗi đau mới trở nên thực sự sâu sắc. Nỗi đau này sẽ là cái giá mà các ngươi phải trả."
Người đàn ông, tên Kum, lặng lẽ suy ngẫm giữa đám đông. Ánh mắt hắn, tràn đầy cả sự tức giận và bất an, quét qua những người xung quanh. Hắn là một trong những kẻ đánh bom tự sát được Sado cài cắm giữa khán giả. Khi đến lúc, hắn và hai đồng bọn sẽ kích nổ những quả bom buộc vào người, mang đến một bất ngờ Năm Mới gây sốc cho những người da trắng này.
Giống như Sado, bộ lạc của Kum đã chịu tổn thất nặng nề trong các cuộc xung đột với những kẻ thực dân da trắng. Gia đình và bạn bè của hắn đã bị giết hoặc bị thương nặng trong những cuộc đụng độ này. Bị thúc đẩy bởi lòng khao khát trả thù, giờ đây hắn thấy mình ở đây.
Tràn đầy lòng căm thù đối với những người da trắng xung quanh, Kum cảm thấy niềm vui của họ trong lễ hội thật đáng ghê tởm. Một mặt, hắn khao khát kích nổ quả bom ngay lập tức và thổi bay mọi thứ thành từng mảnh. Mặt khác, hắn cảm thấy một sự bất an ngày càng tăng về cái chết sắp xảy ra với mình. Dù sao... không ai thực sự có thể thản nhiên đối mặt với cái chết.
"Không cần phải sợ hãi... Khi mình chết, mình sẽ trở về với Linh Hồn Vĩ Đại như một anh hùng, đoàn tụ với bộ lạc của mình."
Trong cơn tức giận và hoảng loạn này, Kum lẩm bẩm bằng ngôn ngữ mẹ đẻ để bình tĩnh lại, sau đó hắn ấn chặt chiếc áo khoác bằng tay, và sau khi cảm thấy vật giống như cây gậy buộc quanh eo mình, hắn cố gắng kìm nén sự bất an trong lòng và củng cố quyết tâm của mình.
Kum đang kiên nhẫn chờ đợi trong đám đông, chờ đợi thời khắc đã định đến. Để không khiến bản thân trong có vẻ bất thường, hắn sẽ vừa ẩn mình trong đám đông vừa nhìn lên các màn biểu diễn trên sân khấu. Những màn biểu diễn của người da trắng đối với Kum có vẻ cực kỳ nhàm chán. Với tâm trạng phức tạp hiện tại trong lòng hắn, hắn không hứng thú với các màn trình diễn cũng là điều đương nhiên.
Kum kiên nhẫn tiếp tục xem buổi biểu diễn trên sân khấu, và sau không biết bao nhiêu buổi biểu diễn, người dẫn chương trình xuất hiện trong mỗi khoảng nghỉ của buổi biểu diễn lại đứng trên sân khấu một lần nữa. Anh ta thông báo điều gì đó bằng giọng điệu phấn khích bằng ngôn ngữ mà Kum không thể hiểu được, và khi anh ta nói xong, đám đông xung quanh anh ta bùng nổ trong tiếng reo hò lớn hơn nhiều so với trước đó. Tiếng reo hò bất thường này khiến Kum cảnh giác trong giây lát, và hắn bắt đầu nhìn kỹ sân khấu, chú ý đến những thay đổi trên đó, và sau đó hắn thấy một bóng người quen thuộc đang bước lên.
Ngay sau đó, một bóng dáng quen thuộc bước lên.
Là một người phụ nữ tuyệt đẹp. Kum nhận ra cô ta – đã từng biểu diễn trước đó, và từng khiến đám đông bùng nổ. Ngay cả với một người bản địa căm ghét người da trắng như hắn, vẻ đẹp ấy cũng từng khiến hắn thoáng động lòng. Đó là điệu nhảy duy nhất từ đầu đến giờ khiến hắn thực sự chú ý, và khi cô ấy rời sân khấu, hắn thậm chí đã thở phào vì nghĩ cô sẽ không chết trong vụ nổ.
Nhưng giờ… cô ấy quay lại.
Trong mắt Kum, cô vũ công ấy mặc váy trắng thuần khiết, và lần này biểu diễn một mình. Nhạc vang lên – và cô bắt đầu múa.
Điệu múa này… hoàn toàn khác với trước. Nếu trước kia là quyến rũ và mê hoặc, thì bây giờ lại nhẹ nhàng và trong trẻo – như một cơn gió xuân lành lạnh thổi qua cánh đồng khô cằn.
Trong chiếc váy trắng, từng cử động của cô uyển chuyển như nước, bắt đầu từ nhịp chậm rồi dần trở nên sinh động, giống như một hạt mầm vươn mình thành cây lớn, rồi trổ hoa rực rỡ.
Điệu múa ấy… như thể mang trong mình hơi thở của sự sống.
Kum bị cuốn hút hoàn toàn. Cả người hắn như hóa đá. Điệu múa gợi lên trong hắn những ký ức sâu thẳm – về những cánh rừng nguyên sinh, nơi hắn từng săn bắn, từng cười đùa, từng sống như một người tự do. Một nỗi nhớ cồn cào trỗi dậy trong tim hắn.
“Nếu như mình chết ở đây… mình sẽ không bao giờ được quay lại những ngày đó nữa.”
Cho đến lúc này, tâm trí Kum chỉ tràn ngập hình ảnh người thân đã mất – những cái chết tàn khốc do thực dân da trắng gây ra. Nhưng giờ đây, hắn lại bắt đầu nghĩ đến những người còn sống. Tự hỏi nếu hắn chết ở đây, liệu họ có buồn không, và nếu hắn chết, ai sẽ chăm sóc họ...
Khi nhìn điệu múa ấy, suy nghĩ của hắn ngày một mất kiểm soát, không thể kìm lại. Khát vọng sống, thứ bản năng sâu thẳm bị thù hận đè nén, bất ngờ trỗi dậy dữ dội. Nỗi bất an hóa thành hoảng loạn.
“Không… mình không muốn chết… Mình không thể kết thúc đời như thế này! Còn bao điều chưa làm! Mình không thể chết vì trả thù…”
Ý nghĩ ấy chiếm lấy toàn bộ tâm trí Kum. Bản năng sinh tồn – bản năng mạnh mẽ nhất của mọi sinh vật sống – bừng cháy mãnh liệt. Tay hắn, vốn đặt trên bom, run rẩy. Nước mắt trào ra.
“Xin lỗi… Sado… Tôi… tôi không thể làm được nữa…”
Kum nghẹn ngào, nói bằng Linh Phù. Hắn rút tay khỏi quả bom.
Khao khát sống trở lại khiến Kum bắt đầu lách khỏi đám đông, rút lui. Hắn đã vứt bỏ nhiệm vụ. Hắn không muốn chết nữa. Hắn phải rời khỏi nơi này, càng nhanh càng tốt.
Len lỏi qua đám người, Kum thoát ra rìa quảng trường và âm thầm rút lui. Toàn bộ hành động của hắn đều bị một con quạ đậu trên cột đèn gần đó theo dõi.
Trong đám đông, Dorothy, đang nhìn qua đôi mắt của con quạ, mỉm cười.
"Cả ba kẻ đánh bom đã từ bỏ nhiệm vụ dưới ảnh hưởng của điệu nhảy của Adèle, điệu nhảy đã khuếch đại bản năng sinh tồn của chúng. Mối đe dọa bom đã được vô hiệu hóa."
"Heh... Đúng như dự đoán, những kẻ ôm hận để rồi tự sát, tâm lí thường mong manh. Chỉ một tác động nhỏ là đủ để làm thay đổi mọi thứ. Rốt cuộc, khao khát sống là bản năng cơ bản và mạnh mẽ nhất của tất cả các sinh vật sống. Nó không thể bị xóa bỏ hay tước đoạt."
"Những cảm xúc như lòng căm thù có thể tạm thời kìm nén bản năng sinh tồn, nhưng chúng không bao giờ có thể loại bỏ hoàn toàn nó. Thao túng một bản năng mạnh mẽ như vậy chắc hẳn là sở trường thứ hai đối với Adèle."
Nhìn Adèle biểu diễn điệu nhảy của mình, điệu nhảy tinh tế dẫn dắt bản năng sinh tồn của khán giả, Dorothy suy ngẫm. Đối với người xem bình thường, điệu nhảy này không có tác dụng, vì họ không cảm thấy cuộc sống của mình đang gặp nguy hiểm. Nhưng đối với những người như Kum, đang vật lộn với quyết định tự kết liễu đời mình, bản năng sinh tồn được khuếch đại khiến họ từ bỏ nhiệm vụ của mình.
"Bây giờ những kẻ đánh bom đã được xử lý, đã đến lúc tập trung vào những kẻ khác... những con nhện của Bát Túc Tri Chu…"
Mắt Dorothy quét qua xung quanh, và nụ cười của cô rộng hơn.


6 Bình luận