• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Web Novel

Chương 377

0 Bình luận - Độ dài: 1,561 từ - Cập nhật:

Góc nhìn người thứ ba

"Chúng cứ cố đánh trống lảng và kéo dài thời gian. Tao sẽ làm một đứa bị thương và đăng video lên mạng, nên lát nữa mang một đứa đến đây cho tao. Tao để mày toàn quyền quyết định chọn đứa nào."

Tên truyền tin từ nhóm ở phòng giáo viên nói vậy rồi nhanh chóng quay đi.

Rõ ràng, các cuộc đàm phán với bên ngoài… cảnh sát hay gì đó… đang không mấy suôn sẻ, và hắn ta đang bực bội.

Tuy nhiên, không có chuyện cảnh sát sẽ dễ dàng nghe theo yêu cầu của bọn tội phạm.

Họ đã quyết định sẽ trì hoãn, thu thập thông tin và chờ đợi thời cơ.

Một khi danh tính của thủ phạm được xác định, có thể sử dụng một thông điệp trêu chọc như "Mẹ mày đang khóc đấy."

…chà, nhưng vì chúng không phải là một kẻ phạm tội đơn độc, nên có lẽ nó sẽ không hiệu quả lắm...

Dù có con tin trong phòng giáo viên, tại sao chúng lại để nhân sự rời khỏi đây?

Có lẽ chúng đã nảy sinh tình cảm với con tin, sau một thời gian ở cùng nhau?

Hay đơn giản là vì ở đây có nhiều người hơn?

"……" (Bọn trẻ)

Và những đứa trẻ, mặt mày tái mét và run rẩy.

Tuy nhiên, không ai bật khóc.

Mọi người có lẽ đều sợ bị chọn, nhưng họ cũng sợ có người khác bị chọn thay mình.

Chúng không muốn bị đau, nhưng chúng cũng không muốn bạn bè của mình phải chịu đựng tồi tệ hơn thay cho mình.

Thà mình chịu đau còn hơn là để bạn bè phải chịu khổ thay.

Có lẽ, nghĩ vậy, chúng đã chịu đựng dù đang run rẩy, và không một ai trong số chúng bật khóc.

…tất cả đều là những tiểu thư danh giá, những người theo học tại ngôi trường nữ sinh này mà không có gì phải hổ thẹn.

(…hành động tuyệt vời của những chú cừu non của ta. Với tư cách là một giáo viên, ta không thể hạnh phúc hơn. Và các con không cần phải chờ đợi để được chọn làm tấm gương đâu. Không cần phải bầu chọn, chỉ cần có người tự ứng cử là được…) (Suy nghĩ của giáo viên)

Và trước khi hai tên lính gác kịp mở miệng…

"Một giáo viên sẽ đi đầu và làm gương. Tôi sẽ nhận vai trò đó." (Giáo viên)

"Ơ…" (Bọn trẻ)

Đôi mắt của 10 đứa trẻ mở to vì ngạc nhiên.

…đúng vậy, 10 đứa trẻ…

Hai tên lính gác không hề thấy có gì lạ… bộ đôi Sabi-Colé.

Sabine và Colette cũng thuộc cùng một loại với giáo viên.

Những người mạnh mẽ và những người có địa vị cao hơn phải giúp đỡ kẻ yếu.

Vì vậy, có lẽ họ sẽ là người tiếp theo sau giáo viên.

Sabine đặt cược vào niềm kiêu hãnh của mình với tư cách là một thành viên của hoàng gia.

Colette sẽ làm điều đó mà không cần suy nghĩ.

…phải. Đối với Colette, đây là một điều hoàn toàn bình thường, và cô bé thậm chí không cần phải suy nghĩ về nó…

"…ồ, ồ. Chà, tôi đoán vậy…" (Tên lính gác)

Dường như những tên lính gác không có ý định làm bất cứ điều gì tàn nhẫn với bọn trẻ.

…dĩ nhiên, có vẻ như hắn cũng không nghĩ rằng việc làm những điều khủng khiếp với một bà già mặc đồng phục nữ tu là được phép…

"Tôi xin lỗi, nhưng tôi không thể làm trái lệnh của thủ lĩnh…. Về việc sơ-giáo viên đứng ra, chà… không thể khác được. Với vị trí của tôi, tôi không có lựa chọn nào khác… Tôi không nghĩ ông ta có ý định giết hay làm bà bị thương nặng đâu, nên xin hãy chịu đựng. Đó chỉ là một lời đe dọa thôi, nên nếu nó quá đau, tôi chắc chắn ông ta sẽ giảm nhẹ tay thôi…" (Tên lính gác)

Những tên lính gác nói những lời như vậy, nhưng vị sơ đã già và không có cách nào bà có thể diễn xuất hay nói dối như thế.

Và ngay cả khi những gã đàn ông trong phòng giáo viên không có ý định làm vậy, vẫn có khả năng cơ thể bà sẽ không thể chịu đựng được cơn đau, và bà sẽ bị đau tim, đột quỵ, hoặc mất mạng.

Hơn nữa, trong khi hai tên canh gác có vẻ tương đối bình tĩnh, không hề khó có khả năng những kẻ cầm đầu trong "nhóm phòng giáo viên", những kẻ có vẻ đang lo lắng về tình thế khó khăn bất ngờ của mình, sẽ quá nóng nảy và đi quá xa.

Cả giáo viên và bọn trẻ đều biết điều này.

Đây là Trường Tiểu học Học viện Nữ sinh Stella Maris, và mọi người đều đang học lớp 6.

Không có ai không hiểu được điều đó.

Sơ-giáo viên nhìn quanh mọi người rồi lặng lẽ tuyên bố.

"Được rồi, các con. Nếu sau này, có thứ gì đó màu đỏ phun ra từ cơ thể cô, đó là đức tin của cô không thể ở lại trong cơ thể mình được nữa và đang tuôn trào ra ngoài. Và nếu linh hồn cô rời khỏi cơ thể, điều đó có nghĩa là Đức Mẹ Mary đã mời cô đến bên Người như một phần thưởng cho đức tin của cô. Ôi, thật tuyệt vời làm sao! Cô đang rất háo hức mong chờ!" (Giáo viên)

Sơ-giáo viên nói một cách vui vẻ, còn bọn trẻ thì trông như sắp khóc đến nơi.

"Từ bây giờ, nếu các con lo lắng và đau khổ, và khi các con nhìn lên và nhìn về phía trước, nếu có một cây sồi trong tầm mắt của các con… đó sẽ là cô. Cô sẽ mãi mãi dõi theo các con." (Giáo viên)

"……" (Mọi người)

Lớp học im lặng.

Tất cả đều đã học lớp sáu. Không có ai không hiểu ý nghĩa của những lời đó.

Nếu có chuyện gì xảy ra, bà sẽ là lá chắn.

Nhưng bà sẽ không để bọn trẻ bị sốc và tổn thương tâm lý vì nó.

Mặc dù là một giáo viên nghiêm khắc trong việc giáo dục, bà thực sự xứng đáng là một nữ tu và một giáo viên tại ngôi trường này.

(Ta dạy dỗ và hướng dẫn những chú cừu non, và phục vụ như lá chắn của chúng và được Chúa gọi về. …Với tư cách là một giáo viên và một nữ tu, ta không có gì hối tiếc trong cuộc đời mình!!) (Suy nghĩ của giáo viên)

Và cô giáo mỉm cười với một khuôn mặt vui vẻ.

…Tôi sẽ không để bà chết đâu.

Vẻ mặt của Sabine và Colette khi họ nhìn nhau đã nói lên điều đó.

Ngay cả khi giáo viên là một người ngoại đạo đối với họ, điều đó cũng không quan trọng.

Họ không thể để người phụ nữ ngốc nghếch này chết được.

Bà cần phải dạy dỗ và hướng dẫn thêm nhiều đứa trẻ nữa…

Và rồi, hai đứa gật đầu với nhau.

Sabine nhấn nút gửi, xoay nó, và giơ nó lên trước mặt…

"Số thứ tự, bốn, bốn, một." (Sabine)

Colette nối tiếp lời của Sabine.

"Số thứ tự, bốn, bốn, hai." (Colette)

Và…….

"Tất cả khóa an toàn, mở!" (Sabine)

"Lunatic Power, mở hoàn toàn!" (Colette)

Bây giờ, phía bên kia hẳn đã sẵn sàng để xuất kích, chuẩn bị đầy đủ, và đang chờ tín hiệu từ đây.

Vấn đề còn lại là làm thế nào để mọi việc diễn ra một cách tự nhiên và không có bất kỳ sức mạnh bí ẩn nào.

Vì vậy, hai đứa đã viết nên một câu chuyện.

Một câu chuyện dựa trên sức mạnh của con người, không có sự can thiệp của phép thuật, phép màu, hay thần lực…

Tuy nhiên, đó là một câu chuyện hơi gượng ép và không tự nhiên.

Sau đó, hai đứa nhanh chóng đứng dậy và thốt ra những lời nói như một câu thần chú.

"Đôi khi, tôi là một du học sinh từ một đất nước xa lạ. Lúc khác, tôi là con gái của một nhà quý tộc. Và có một lần, tôi là con tin của bọn tội phạm.

…nhưng bản chất thực sự của tôi là gì? Sứ đồ của công lý và sự thật, tam công chúa của Vương quốc Zegreius, Sabine (lược bỏ) Zegreius!!" (Sabine)

Phải, tên đầy đủ của Sabine quá dài nếu không được viết tắt…

(…Biết ngay mà…) (Suy nghĩ của các bạn cùng lớp)

Và các bạn cùng lớp của họ đã thành thật bày tỏ suy nghĩ từ tận đáy lòng mình.

"Tương tự, trưởng gia thần của một tử tước nào đó, Colette!!" (Colette)

Colette đã được Mitsuha nhắc đi nhắc lại phải che giấu cái tên Yamano, vì vậy cô bé đã cố gắng hết sức để làm điều đó.

…tuy nhiên, bằng cách bỏ đi từ tập sự, có vẻ như cô bé muốn khoe khoang một chút…

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận