• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Web Novel

Chương 307

0 Bình luận - Độ dài: 1,606 từ - Cập nhật:

“...Chị mệt quá...” (Mitsuha)

“Có chuyện gì vậy, Anesama...” (Sabine)

Tôi đang ở nhà tại Nhật Bản. Thấy tôi tay cầm tách trà, thở dài một hơi thật sâu, Sabine-chan liền nhìn tôi với vẻ mặt lo lắng.

“Chỉ là chị thấy hơi mệt thôi…

Vốn dĩ, chị chỉ muốn sống một cuộc đời an nhàn với tư cách là chủ một cửa hàng tạp hóa bình thường.

Đành rằng chị cũng đã làm vài phi vụ kinh doanh hơi quá đáng, với hy vọng tích trữ đủ tài sản phòng trường hợp không thể ‘dịch chuyển’ được nữa và bị kẹt lại ở Vương quốc hoặc Nhật Bản…

Nhưng đó là vì những thứ mà thường dân có thể mua được ở Nhật Bản và quê nhà của chị lại đắt một cách vô lý ở Vương quốc, và khi chị đổi tiền vàng của Vương quốc sang tiền tệ của Nhật Bản và quê nhà, giá trị của chúng bị giảm xuống chưa đầy một phần tư mà còn bị đánh thuế nữa. Chị phải kiếm tiền để chuẩn bị cho việc nghỉ hưu của mình, không còn cách nào khác!” (Mitsuha)

“…………”

Areya, phản ứng của Sabine-chan có vẻ không tốt lắm...

“Anesama, đó là lối suy nghĩ của thường dân. Quý tộc không cần phải lo lắng về điều đó, vì họ có thu nhập từ lãnh địa của mình.

Ngay cả khi chị truyền lại tước vị cho con cái, chị vẫn có thể sống một cuộc sống hưu trí thoải mái trong trang viên của mình.

Thôi, cứ cho là vậy đi... Chị nói tiếp đi ạ...” (Sabine)

Ờ, ờm...

“Thế nên, với tất cả những sự kiện gần đây, bao gồm cả những lần suýt mất mạng, chúng khiến chị phải suy nghĩ…

Chị không hẳn là một kẻ cuồng chiến đấu hay một người nghiện bắn súng đến mức ngứa tay ngứa chân.

Chị chỉ nghĩ rằng kẻ xấu thì không có nhân quyền, và mạng sống của một tên cướp bẩn thỉu không đáng giá bằng 1/10.000 mạng sống của một cô gái xinh đẹp, nhưng mà…” (Mitsuha)

“... V-vâng……… Chị cứ nói tiếp đi ạ.” (Sabine)

“Ấy thế mà gần đây, lại có quá nhiều chuyện giết chóc, tàn sát, chiến tranh, rồi các cửa hàng chi nhánh bị tấn công, vân vân và mây mây…

Chị muốn sống một cuộc sống thiên về nội chính và kinh doanh hơn, được chơi đùa với những con vật mềm mại và tán tỉnh những cô gái dễ thương... Hở?” (Mitsuha)

Vì lý do nào đó, Sabine-chan đột nhiên chìa tay ra.

“……Những cô gái dễ thương.” (Sabine)

“……Ờ, ờm……” (Mitsuha)

Tạm thời, tôi vui vẻ chạm vào tay em ấy.

“Thì đấy, đó là lý do chị hơi mệt...” (Mitsuha)

“Nữ chính mệt mỏi?…… Hay phải là, ‘Nữ anh hùng kiệt sức’ mới đúng nhỉ?” (Sabine)*

“Chính nó!” (Mitsuha)

Đúng vậy, do ảnh hưởng từ Colette-chan, Sabine-chan cũng bắt đầu chơi chữ rồi.

Nhân tiện, vì chúng tôi đang ở nhà tôi tại Nhật Bản, nên tôi đang nói tiếng Nhật để Sabine-chan học.

Tiếng Nhật của Sabine-chan đã tiến bộ đáng kể...

“Nhưng tại sao lại có quá nhiều sự cố cứ liên tiếp xảy ra vậy? Tần suất khá là cao đấy……” (Mitsuha)

Tôi vừa nói vừa tuôn ra một tràng than thở...

“Anesama, đó không phải là một chuỗi các sự kiện độc lập đâu. Tất cả chúng đều có liên quan đến nhau.

Cuộc xâm lược đầu tiên từ đế quốc đã bị đẩy lùi, điều đó dẫn đến cuộc xâm lược tuyệt vọng, đường cùng của chúng vào đất nước của Remia-chan. Và thất bại của cuộc xâm lược đó đã làm kiệt quệ nền kinh tế của đế quốc, khiến chúng không thể có hành động nào tiếp theo. Vì vậy, chúng buộc phải dùng đến cách ám sát.

Em không chắc về lục địa mới. Nhưng ngay cả các trận hải chiến tranh giành thuộc địa, chẳng phải cũng là do chị can thiệp vào hải quân của nước sở tại và những hành vi kỳ lạ trong quan hệ hải quân, khiến các nước khác nghi ngờ hay sao, Anesama?

Ngay cả những rắc rối của các cửa hàng chi nhánh cũng là do Anesama đã hỗ trợ những thương nhân yếu thế và mới nổi, trao cho họ quyền lợi, và cho phép họ độc quyền bán những sản phẩm chẳng khác nào vũ khí chống lại giới quý tộc và thậm chí cả hoàng gia...

Chẳng phải tất cả chúng đều có nguyên nhân, rồi từ đó phát triển và trở thành kết quả tất yếu hay sao? Nó chỉ đơn giản là một hạt giống mà ai đó đã gieo và nó tự nhiên nảy mầm thôi...

Anesama, đâu phải chị bị dính lời nguyền của cậu nhóc thám tử đi đến đâu là có án mạng đến đó, đúng không?” (Sabine)

“Eh?

Eeh?

Eeeeeeeh?” (Mitsuha)

Gah ~~! !!

Ừm, dù có hỏi tôi đi nữa thì, đúng là như vậy thật...

Đây không phải là một chuỗi các sự cố riêng lẻ xảy ra một cách tình cờ. Tất cả chúng đều xảy ra vì ‘lý do và hoàn cảnh’…

“Vậy tất cả là lỗi của chị sao? Chiến tranh, mọi người bị tấn công…” (Mitsuha)

“Không, dĩ nhiên là không rồi!” (Sabine)

“……Eh?” (Mitsuha)

“Nếu không có chị, đất nước của chúng ta đã bị quân đội đế quốc chinh phục, rất nhiều binh lính và dân thường sẽ bị giết, và người dân của chúng ta sẽ bị bắt làm nô lệ. Và sau đó, đội quân xâm lược của đế quốc sẽ tiếp tục xâm chiếm đất nước của Công chúa Remia và các quốc gia xung quanh hết nước này đến nước khác, phải không ạ?” (Sabine)

“...Đ-đúng là vậy...” (Mitsuha)

Nếu tôi không có ở đó, chắc chắn có khả năng rất cao những gì Sabine-chan nói sẽ xảy ra y như vậy.

“Hơn nữa, chúng ta không thể nào tự mình đối phó với súng và đại bác của hạm đội khảo sát từ lục địa mới, việc đó đáng lẽ đã dẫn đến sự xuất hiện của một hạm đội xâm lược toàn diện từ lục địa mới rồi...” (Sabine)

“Điều đó cũng chắc chắn đúng, nhưng mà…” (Mitsuha)

“Và nếu có ai đó không vui vì dính líu đến chị, Anesama, thì họ có lẽ đã còn khốn khổ hơn nếu chị không dính vào.

Giả sử có người bị ngã trẹo chân khi ra ngoài để gặp Anesama.

Nhưng nếu anh ta không có ý định gặp Anesama, anh ta có thể đã đi đâu đó khác và bị xe ngựa đâm hoặc bị cướp tấn công, đúng không ạ?

Trong cuộc sống không có ‘nếu’ hay ‘nhưng’. Mọi thứ đều là kết quả của những lựa chọn mà chị đưa ra.” (Sabine)

“…………”

Ý em là, hối tiếc cũng chẳng ích gì,…

Sabine-chan, ở tuổi của em mà đã trở thành một cô gái đầy triết lý rồi đấy...

À, tất nhiên, dù không hối tiếc, chúng ta vẫn cần phải suy ngẫm và rút kinh nghiệm cho lần sau.

Điều đó có nghĩa là không ích gì khi cứ suy nghĩ về những điều vô nghĩa, chỉ hướng về quá khứ.

Đó là kết quả của việc lựa chọn phương án mà người ta cho là phù hợp nhất vào thời điểm đó, dựa trên thông tin họ có và lực lượng họ sở hữu. Nó không giống với việc nói rằng, “Mình đã phạm sai lầm!”. Khi có thông tin mới, việc hối tiếc về sau sẽ có chút khác biệt.

Ở đây, người ta “suy ngẫm” về việc đã không thu thập được thông tin chính xác và chi tiết hơn từ trước, và đã không chuẩn bị kỹ lưỡng bằng cách tổ chức lực lượng đầy đủ, rồi từ đó rút kinh nghiệm cho lần sau.

“Hối tiếc” là một hành động tiêu cực. Thay vào đó, người ta cần có thái độ tích cực là “suy ngẫm”.

“Chị hiểu rồi… Em nói đúng…” (Mitsuha)

Nếu tôi hối tiếc về những hành động trong quá khứ của mình, tôi sẽ cảm thấy có lỗi với tất cả những người đã chết, bị thương, hoặc không may dính líu đến tôi. Tôi có thể suy ngẫm về những lựa chọn và hành động của mình, nhưng tôi không nên hối tiếc về chúng…

“Và những khi Anesama chiến đấu, đó chỉ là lúc chị bị tấn công và chị phản kháng, khi chị đi báo thù, và khi chị cố gắng để không bị tấn công lần nữa.

Kết quả là, nó đã dẫn đến việc kết thúc sớm cuộc chiến, và gây ra ít thương vong cũng như thiệt hại hơn nhiều so với việc cuộc chiến cứ tiếp diễn mà không có chị, hoặc nếu thành phố bị xâm lược và người dân bị tàn sát, hành hung, cướp bóc, thiêu rụi, vân vân, phải không ạ? Bất kể là địch hay ta, bạn hay thù…” (Sabine)

“Ừa……” (Mitsuha)

Nói đi cũng phải nói lại, em ấy chắc chắn đã đúng...

Cuộc chiến dù có hay không có mình thì vẫn sẽ xảy ra…….

Đúng vậy, chẳng ích gì khi cứ mãi bận tâm về nó!

Mình đâu có đi gây sự khắp nơi. Kẻ nào gây chiến trước thì kẻ đó phải chịu trách nhiệm!

“Nào, chúng ta đến chỗ Colette-chan thôi!” (Mitsuha)

“Vâng!” (Sabine)

Được rồi, dịch chuyển!!!

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận