• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Web Novel

Chương 173

0 Bình luận - Độ dài: 1,990 từ - Cập nhật:

“Mitsuha-san, tôi nhận được một yêu cầu liên lạc với Mitsuha-san từ Cung điện Hoàng gia qua cha tôi.” (Rephilia)

“Uwaah…” (Mitsuha)

Khi tôi đến nhà kho để bổ sung hàng, có một ghi chú cho tôi từ Rephilia, và khi tôi đến văn phòng, tôi đã được nghe một chuyện như vậy.

Chà, không phải là tôi lo lắng hay sợ hãi khi gặp hoàng gia. …Tôi đã quen với việc đó rồi.

Tệ hơn nữa, tôi đã gây sự với một vị vua của nước khác mặt đối mặt.

Suy cho cùng, tôi có thể trốn thoát bằng cách sử dụng dịch chuyển nếu cảm thấy bị đe dọa khi ở ngoài quê hương mình.

Đúng như dự đoán, không có khả năng tôi sẽ bị ám sát một cách âm thầm, vì không có lợi lộc gì từ việc giết tôi. Họ biết rằng họ có thể kiếm tiền chính xác là vì tôi còn sống, về điểm đó, tôi an toàn.

Vì vậy, họ có lẽ đã tìm đến Rephilia, người là đối tác thương mại duy nhất của tôi và chịu trách nhiệm về Thương hội Rephilia, bởi vì cô ấy là người duy nhất có khả năng liên lạc được với tôi. Và họ đã nhờ người không thể từ chối yêu cầu từ cung điện hoàng gia, và người mà Rephilia không thể chống đối, nói cách khác, là qua Cha của Rephilia.

“Tôi chưa trả lời bất cứ điều gì. Vì vậy, sẽ ổn thôi nếu cô không muốn đi, tôi có thể nói rằng [Tôi cũng không thể liên lạc được với cô ấy]…” (Rephilia)

“Ừ, bỏ qua đi! Bởi vì tôi được cho là đã rời khỏi đất nước này trong cơn tức giận và đi du lịch các nước xung quanh một thời gian, nên Rephilia không thể liên lạc được với tôi, phải không? Cứ quyết định vậy đi!” (Mitsuha)

“Ahaha, đúng như dự đoán… và cô có thực sự sẽ đi các nước khác không?” (Rephilia)

Tất nhiên cô ấy lo lắng về điều đó, với tư cách là một [Thương nhân]….

“Ừ, nếu tôi chỉ có cơ sở bán hàng ở đất nước này, tôi sẽ không thể rời đi khi có chuyện gì đó xảy ra như đảo chính hay chiến tranh gây khó khăn. À, cô có thể yên tâm vì tôi sẽ không đặt Thương hội Rephilia vào một vị thế bất lợi.” (Mitsuha)

“Tôi trông cậy vào cô, thật sự…” (Rephilia)

Nếu tôi bỏ rơi họ vào thời điểm này, Thương hội Rephilia mới thành lập sẽ bị hủy hoại. Bây giờ cô ấy đã vươn lên trong thế giới bằng cách sử dụng các sản phẩm tôi cung cấp làm vũ khí, tiếp theo cô ấy phải làm việc chăm chỉ để có thể tự đứng vững mà không cần các sản phẩm tôi cung cấp càng sớm càng tốt. Cố lên!

Dù sao đi nữa, chẳng có lý gì mà cung điện hoàng gia, tức là nhà vua, lại cố gắng triệu tập một quý tộc từ một quốc gia khác, và lại còn là một cô bé.

“Nhưng họ gọi tôi với mục đích gì nhỉ…” (Mitsuha)

Khi tôi đang suy ngẫm một chút, Rephilia thốt lên một giọng bực bội.

“Cô đang nói gì vậy! Tôi cũng nghe rồi, những tin đồn đó! Vòng cổ ngọc trai, Hồng ngọc, Ngọc lục bảo… Và bây giờ, với tư cách là nhà cung cấp rượu, gia vị và nguyên liệu cao cấp, chiếm lĩnh các tin đồn giữa các quý tộc và thương nhân trên khắp thủ đô hoàng gia, không, trên toàn quốc! Tôi kinh ngạc là cô vẫn còn nói những điều như vậy….” (Rephilia)

Không, cô không cần phải tức giận…

“Nhưng chỉ có một vài người biết rằng tên của tôi có liên quan đến các vấn đề thương mại, phải không? Hầu hết các tin đồn đều về nữ thương nhân xinh đẹp xuất hiện như một ngôi sao chổi trong ngành thương mại, người độc quyền bán những sản phẩm đó, phải không?” (Mitsuha)

“Ực…” (Rephilia)

Tất nhiên là vậy rồi.

Chà, tôi chọn Rephilia vì tôi muốn ai đó đóng vai trò là một màn khói để tôi có thể tránh được những viên đạn đang bay về phía mình, tất nhiên. Bây giờ, chính Rephilia sẽ là mục tiêu của những viên đạn đó. Fuhahaha!!

“Mà tôi thì không sao với chuyện đó…” (Mitsuha)

“Cô không sao với chuyện đó!?” (Rephilia)

Tôi phớt lờ Rephilia, người dường như đã nói điều gì đó, và tiến hành công việc tiếp theo…

“Cô có thể xuất khẩu thứ gì đó không?” (Mitsuha)

“Hả?” (Rephilia)

Tôi giải thích cặn kẽ cho Rephilia, người đã thốt ra một giọng kỳ lạ.

Là một công ty thương mại, họ không có lựa chọn nào khác ngoài việc trao đổi hàng hóa. Nếu một bên chỉ mua bằng tiền vàng, đó có thể không phải là một mối quan hệ tốt…

“Đó là lý do tại sao, tôi nghĩ lần này bên tôi nên mua thứ gì đó. Bên cạnh đó, nếu tàu trở về trống rỗng, đó là một sự ô nhục của một thương nhân!!” (Mitsuha)

“Ồồồ!! Chính xác, đúng như mong đợi ở Mitsuha!!” (Rephilia)

Được rồi, cô ấy đã cắn câu!!

“Vậy, có thứ gì đó có khả năng bán được giá tốt ở quê hương tôi…” (Mitsuha)

Thế là, tôi nhờ Rephilia tìm nguồn hàng xuất khẩu, tức là hàng nhập khẩu đối với chúng tôi.

Để xem liệu có đúng như vậy không, tôi đã đến nhiều cửa hàng khác nhau và kiểm tra trình độ của các sản phẩm công nghiệp, các mặt hàng có thể mua ở các cửa hàng tổng hợp, các mặt hàng có thể mua ở các cửa hàng đặc biệt như nhà bán buôn và xưởng sản xuất, và các mặt hàng không dành cho người nghiệp dư.

…Tất nhiên, tôi sẽ mua hàng hóa thông thường với giá rẻ bằng cách mua số lượng lớn tại các nhà bán buôn thay vì tại các cửa hàng bán lẻ. Vì lý do đó, tôi đã cho phép sử dụng rượu whisky và brandy làm quà tặng. Điều này sẽ giúp cuộc nói chuyện dễ dàng tiến triển hơn.

Vũ khí phải được sử dụng.

Với điều này, tất cả những gì tôi phải làm là xây một nhà kho tại Cảng Yamano (Do dân làng đặt tên, bắt chước [Cảng Bozes] ở lãnh địa của Bá tước-sama…), và sau đó giả vờ cho hàng hóa được chở bằng thuyền vào ban đêm và dịch chuyển hàng hóa đến đó.

Sau đó, tôi dịch chuyển về nhà ở Nhật Bản, thay quần áo Nhật và đi ra ngoài.

Điểm đến là [Tiệm may Otome] quen thuộc do các fujoshi điều hành… không, không, bởi [Kifujin] Tenchou. [Ghi chú: Tham khảo chú thích cuối trang của Chương 132, Tenchou = Chủ cửa hàng]

“Tenchou-san, cô có muốn mở một chi nhánh ở nước ngoài không?” (Mitsuha)

“Cô vừa nói gì cơơơ!?” (Tenchou-san)

Phải, chiếc váy mà Tenchou-san làm bán rất chạy.

Mặc dù lụa được nhập khẩu thường xuyên với số lượng nhỏ vào đất nước nơi tôi sống, nhưng nó đắt một cách ngớ ngẩn.

Và mặc dù chúng tôi dự định phát triển nghề nuôi tằm trong lãnh địa, nhưng sẽ mất không biết bao nhiêu năm, bắt đầu từ việc trồng cây dâu cho đến khi nghề nuôi tằm thành công. Ngay cả ở Anh, việc nuôi tằm cũng đã thất bại trong một thời gian dài…

Vì vậy, lúc đầu, tôi sẽ nhập khẩu lụa từ Trái đất với giá rẻ, xử lý tại lãnh địa của chúng tôi, và bán như sản phẩm của chúng tôi.

Nếu tôi mang những sản phẩm đã hoàn thành thì đó chỉ là bán lại, và nếu tôi ngừng mang nó từ Trái đất, nó sẽ kết thúc ngay tại đó.

Đó là lý do tại sao, chúng tôi sẽ làm quần áo, túi xách, ví, ô dù, và các vật dụng nhỏ khác, từ lụa nhập khẩu từ Trái đất.

Nó chắc chắn sẽ bán được. Và với giá cao nữa.

Cạnh tranh với những cái hiện có, chà, là không thể tránh khỏi, không thể làm gì khác được.

Nhưng nó được nhập khẩu từ các nước khác và chỉ với số lượng nhỏ. Các nhà nhập khẩu không kinh doanh chỉ bằng việc xử lý lụa, và đối với các nhà xuất khẩu, đất nước của chúng ta chỉ là một trong nhiều điểm đến.

Bên cạnh đó, một ngôi làng nhỏ chỉ có thể sản xuất được rất ít sản phẩm cho nhu cầu toàn cầu. Các sản phẩm mà chúng tôi sẽ sản xuất tại lãnh địa của mình sẽ là một sản phẩm siêu sang trọng chỉ có sẵn với một phần rất nhỏ, vì vậy nó không liên quan nhiều đến thị trường chung.

Và nếu họ biết rằng [lụa tương đương với vàng], dân làng sẽ làm việc chăm chỉ để trồng dâu và nuôi tằm. Trồng dâu và chăm sóc tằm trong nhiều năm mà không kiếm được một đồng xu nào hoặc cho thấy liệu họ có thực sự kiếm được gì từ nó hay không sẽ chỉ làm giảm tinh thần của họ.

Phải, bạn phải cho thấy củ cà rốt để khiến con người làm việc nghiêm túc.

Đầu tiên, nhập khẩu lụa và sản xuất sản phẩm.

Sau đó, nhập khẩu tơ thô và làm vải.

Và sau đó, nếu nghề nuôi tằm mà chúng tôi dự định thực hiện song song bắt đầu có hình hài nào đó…

Bạn nói thứ tự hoàn toàn bị đảo ngược ư? Không sao, đừng lo lắng về chi tiết nhỏ nhặt như vậy.

Nếu chúng tôi nuôi tằm thành công trong làng, chúng tôi sẽ ngừng nhập khẩu lụa và tơ thô từ các nước khác và chuyển sang sản xuất hoàn toàn tại lãnh địa. Khi đó, dù tôi có đi đâu, lãnh địa này cũng sẽ ổn. Trừ khi một lãnh chúa độc ác đến để bóc lột người dân.

Tuy nhiên, khi thời điểm đó đến, sẽ không có vấn đề gì vì người dân đã được tôi huấn luyện đúng cách về cách nghiền nát vị lãnh chúa vô lý.

Không, tôi sẽ không dạy họ làm những việc như nổi loạn. Mà là, cách lan truyền hành vi sai trái của lãnh chúa đến Bệ hạ Nhà vua và các lãnh địa khác, nghiền nát gia đình lãnh chúa một cách hòa bình, và chào đón vị lãnh chúa mới…

…ể? Nghiền nát một gia đình không phải là [cách hòa bình], bạn nói vậy ư? Vậy sao…

Dù sao đi nữa.

“Đó là một đất nước không có điện, và lại ở vùng nông thôn, chúng ta sẽ may váy cho các tiểu thư quý tộc, bằng tay, và mở một cửa hàng để làm các sản phẩm lụa khác nhau. Ngoài ra, nuôi dưỡng nguồn nhân lực, biến nó thành ngành công nghiệp chính của lãnh địa và trở thành nguồn thu nhập quốc dân… Vì điều đó, tôi muốn xin lời khuyên, hướng dẫn kỹ thuật, và sắp xếp việc mua lụa và tơ thô… Nếu tên tuổi của cửa hàng lan rộng, cô sẽ được mời đến các bữa tiệc của giới quý tộc với tư cách là một nhà thiết kế nước ngoài tài ba đã hỗ trợ cửa hàng…. Và nếu cô kiếm được nhiều tiền cho đất nước và được ghi công vì điều đó, có khả năng cô có thể nhận được tước vị hạng nhất hoặc tước vị danh dự…” (Mitsuha)

“Gi…” (Tenchou-san)

“Gi?” (Mitsuha)

“Gyaaaaaaa~~~!!” (Tenchou-san)

À, cô ấy ngất rồi…

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận